Chương 519: Trữ Tú Nhi. (2)
Cô Đơn Địa Phi
17/07/2014
Di!
Mặc dù người trong đại sảnh đã lui ra ngoài, nhưng không rời đi, đang xem cuộc chiến. Thấy một màn như thế bọn họ tựa hồ có chút hiểu ra, thì ra Lâm Lạc cùng Trữ Tú Nhi đã sớm thông đồng, hiện tại trắng trợn mưu sát trượng phu sao?
Chủy thủy xẹt qua cổ Chu Tử Ưng, nhưng Trữ Tú Nhi chỉ là Minh Dương cảnh, còn kém hơn Chu Tử Ưng hai cảnh giới, cho dù trong tay cầm pháp bảo cũng chưa chắc phá được phòng ngự của Chu Tử Ưng, chỉ lưu lại một dấu vết qua tai đối phương.
- Lâm Lạc, giúp ta giết hắn!
Trữ Tú Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
- Lý do?
Lâm Lạc không có thói quen vô duyên vô cớ giết người.
- Hắn giết toàn tộc của ta, ta vì báo thù phải thay đổi tên họ gả cho hắn, vì muốn ám sát hắn! Lâm Lạc, giúp ta! Giúp ta!
Trong mắt Trữ Tú Nhi đầy nước mắt, thanh âm bi thương như chim quyên khấp huyết.
Đây quả thực là huyết hải thâm cừu, không tiếc dĩ thân báo hận, đáng tiếc thực lực đôi bên sai biệt thật quá lớn!
Lâm Lạc gật gật đầu, vung ngón tay, nói:
- Đan hạch của hắn đã bị ta phế đi, không khác gì người thường!
Huyết hải thâm cừu như vậy, tự nhiên phải do chính mình động thủ.
Trữ Tú Nhi cắn chặt răng vung chủy thủy, đầu của Chu Tử Ưng đã bay ra, thi thể không đầu phun tràn máu tươi, nhưng không cách nào dính tới người Lâm Lạc cùng Trữ Tú Nhi, giống như ở trước mặt hai người có một tầng bình chướng vô hình.
- Đi!
Lâm Lạc cần nói chuyện với nữ nhân không ngoan ngoãn này mới được.
- Ngươi…ngươi…
Ở sau lưng rốt cục Lâu Nguyệt Vũ đã hồi phục thần trí, khuôn mặt vô cùng khiếp sợ:
- Ngươi tiến vào Linh cảnh?
Vừa rồi va chạm nàng cảm thấy lực lượng trong thân thể Lâm Lạc giống như biển rộng, ở phương diện chất lượng còn vượt qua nàng ít nhất trăm lần! Đây không phải Thích Biến cảnh đỉnh có thể làm được, chỉ có cường giả Linh cảnh mới có thể đạt tới!
- Đừng nản chí, chỉ sớm hơn ngươi một bước!
Lâm Lạc không hề có chút xem thường thiên phú của nữ tử này, nếu như nàng cũng có được kỳ ngộ như Lăng Kinh Hồng, nói không chừng cũng có thể trong thời gian thật ngắn đột phá Linh cảnh!
Lâu Nguyệt Vũ đã ngây người, nàng làm sao dám nghĩ đến một kẻ háo sắc đáng ghét như thế có thể tiến vào Linh cảnh nhanh tới như vậy!
Nàng tuy rằng thiên tư tuyệt đỉnh, lại có đại cơ duyên, đại bí mật, nhưng muốn đạt tới Thích Biến thập trọng thiên nàng ít nhất cần tới mười năm mới có thể vượt qua, hơn nữa muốn lĩnh ngộ hư vực còn cần thêm mười năm, muốn đột phá cũng phải chờ tới năm mươi tuổi.
Đây đã là tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay của Lạc Thủy quốc, tuyệt đối là chấn động quốc gia! Nhưng đem so sánh với Lâm Lạc, hoàn toàn chính là cặn bã!
Vì cái gì, dựa vào cái gì một tên háo sắc lại có thể ở võ đạo lấy được thành tựu như thế?
Lâm Lạc mang theo Trữ Tú Nhi nghênh ngang đi ra khỏi tướng phủ, một đường đi qua không người nào dám trở! ikienthuc.org
Chuyện cười, không thấy ngay cả Lâu Nguyệt Vũ cũng phải nếm thiệt thòi sao, ai tự nhận mình cường đại tới mức có thể kề vai với Lâu Nguyệt Vũ? Bọn họ đã nhẫn nhịn, những người khác càng thêm tránh né.
- Nói đi, rốt cục nàng đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Lạc đem Trữ Tú Ninh đưa tới một khách điếm, quyết định hỏi cho rõ ràng.
Trữ Tú Ninh thật sự sợ hãi Lâm Lạc, im lặng một lát mới nói:
- Tên thật của ta là Trữ Kiều Nguyệt, xuất thân từ một tiểu gia tộc, nhưng tốt xấu áo cơm không lo. Mười bảy năm trước Chu Tử Ưng dòm ngó một trương bí phương tổ truyền nhà ta, phái người giả dạng thành cường đạo đem trên dưới cả nhà đều giết chết, ngay cả hài tử mới sinh cũng không ngoại lệ! Bởi vì ngày đó ta đến nhà thân thích thăm viếng nên mới tránh thoát một kiếp!
- Nguyên bản ta cũng không biết là ai hạ độc thủ, nhưng bốn năm sau trong đế đô có loại trà mới được bán ra, lại có công hiệu tĩnh thần thanh tâm, ta vừa nếm thử liền biết là bí phương tổ truyền gia tộc của ta, rốt cục tìm được kẻ chủ mưu sát hại gia tộc ta chính là Chu Tử Ưng!
- Nhưng mà khi đó ta chỉ có tu vi Thanh Huyền cảnh, cừu nhân quá cường đại! Vì vậy ta đổi tên La Tú Nhi, tìm cách gả vào Chu gia, tìm cơ hội ám sát kẻ thù nhưng chờ mãi không có cơ hội!
- Sau đó ta đi ra ngoài giải sầu, cùng thương đội đến Hoa Nguyên trấn, không nghĩ tới quân đội Càn Nguyên quốc đột nhiên đánh tới cho nên trở thành tù binh.
Chuyện kế tiếp không cần phải nói Lâm Lạc cũng đã biết, dọc theo đường đi nàng che giấu dung mạo tuyệt thế, nhưng ở nô lệ phường thị vẫn bộc lộ kinh diễm, bị Lâm Lạc cùng Điền Phi Thành vì đấu khí nên mua xuống, cuối cùng kết thành nghiệt duyên.
Nàng vẫn chưa từng quên chuyện báo thù, chờ đợi kiếm đủ “ưu đãi” trên người Lâm Lạc liền lén lút quay về Phương Hương thành, tiếp tục làm tể tướng phu nhân, chờ cơ hội ám sát.
Nhắc tới nàng vẫn thật may mắn, nếu rơi xuống trong tay Điền Phi Thành, chẳng những cả đời vô vọng báo thù, còn phải luân vào đồ chơi, nếu không bì chà đạp tới chết thì không nhẫn nhịn được nỗi nhục mà tự sát!
Lâm Lạc nhướng mày, hỏi:
- Nhi đồng đâu?
Hắn không phải người có tâm địa sắt đá, đối với những gì Trữ Kiều Nguyệt gặp được có vài phần đồng tình, nhưng còn chưa tới mức nảy sinh tình yêu. Đối với việc đối phương không đề cập tới nhi đồng cũng đã làm Lâm Lạc vô cùng tức giận.
Trữ Kiều Nguyệt không thực sự mang thai, tự nhiên đã sớm đem việc có nhi đồng ném ra sau đầu, nàng vì báo đại thù nhẫn nhục sống tạm bợ, nhưng thực tế lại là người thích hưởng thụ, hiện tại đại thù đã báo, nàng cũng không muốn bị Lâm Lạc giết chết.
Nàng nghĩ nghĩ, khóc ròng nói:
- Thực xin lỗi, nhi đồng sinh non, mất rồi!
Lâm Lạc giống như gặp sét đánh, dù đứa bé kia cũng không phải trong ý muốn của hắn, nhưng nếu đã mang thai hắn tự nhiên muốn làm tròn trách nhiệm làm cha, nhưng nghe được tin như sấm sét giữa trời quang, đứa bé đã mất, làm sao không để cho hắn thất thần.
Trữ Kiều Nguyệt từ trong kẽ tay trộm quan sát Lâm Lạc, trong lòng bồn chồn không biết ác nhân này sẽ làm gì nàng? Theo nàng nghĩ đến tốt nhất là cùng Lâm Lạc quay về Càn Nguyên quốc, làm thị thiếp cho Lâm Lạc cũng không sao, chỉ cần được yên tĩnh hưởng quãng đời còn lại là tốt nhất.
Dù sao Lâm Lạc cũng là võ đạo cường giả, rất nhanh đã khôi phục lại từ trong nỗi đau “mất con”, dù sao hắn chưa từng nhìn thấy Trữ Kiều Nguyệt mang thai, cũng chưa từng gặp qua “nhi đồng” lần nào.
- Theo ta trở về đi!
Lâm Lạc thở dài, hắn là một nam nhân luôn thừa nhận trách nhiệm.
Trữ Kiều Nguyệt vô cùng mừng rỡ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra, nói:
- Vậy…có thể giúp ta cùng đi một chỗ, ta nghĩ muốn tế bái người nhà một chút!
Đây là có hiếu, Lâm Lạc gật gật đầu, tính ra hắn cũng xem là con rể Trữ gia.
Nhưng hai người vừa rời khỏi khách điếm, chỉ nghe vài tiếng dị động mỏng manh ma sát, trên bầu trời khách điếm xuất hiện năm đạo nhân ảnh, đều tản ra khí tức khủng bố không kém gì Lâm Lạc!
Những người này Lâm Lạc từng gặp qua bên trong U Ám sâm lâm, trong đó có hai người đã là Linh cảnh cường giả, ba người khác thì mới hoàn thành tấn giai.
Mặc dù người trong đại sảnh đã lui ra ngoài, nhưng không rời đi, đang xem cuộc chiến. Thấy một màn như thế bọn họ tựa hồ có chút hiểu ra, thì ra Lâm Lạc cùng Trữ Tú Nhi đã sớm thông đồng, hiện tại trắng trợn mưu sát trượng phu sao?
Chủy thủy xẹt qua cổ Chu Tử Ưng, nhưng Trữ Tú Nhi chỉ là Minh Dương cảnh, còn kém hơn Chu Tử Ưng hai cảnh giới, cho dù trong tay cầm pháp bảo cũng chưa chắc phá được phòng ngự của Chu Tử Ưng, chỉ lưu lại một dấu vết qua tai đối phương.
- Lâm Lạc, giúp ta giết hắn!
Trữ Tú Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
- Lý do?
Lâm Lạc không có thói quen vô duyên vô cớ giết người.
- Hắn giết toàn tộc của ta, ta vì báo thù phải thay đổi tên họ gả cho hắn, vì muốn ám sát hắn! Lâm Lạc, giúp ta! Giúp ta!
Trong mắt Trữ Tú Nhi đầy nước mắt, thanh âm bi thương như chim quyên khấp huyết.
Đây quả thực là huyết hải thâm cừu, không tiếc dĩ thân báo hận, đáng tiếc thực lực đôi bên sai biệt thật quá lớn!
Lâm Lạc gật gật đầu, vung ngón tay, nói:
- Đan hạch của hắn đã bị ta phế đi, không khác gì người thường!
Huyết hải thâm cừu như vậy, tự nhiên phải do chính mình động thủ.
Trữ Tú Nhi cắn chặt răng vung chủy thủy, đầu của Chu Tử Ưng đã bay ra, thi thể không đầu phun tràn máu tươi, nhưng không cách nào dính tới người Lâm Lạc cùng Trữ Tú Nhi, giống như ở trước mặt hai người có một tầng bình chướng vô hình.
- Đi!
Lâm Lạc cần nói chuyện với nữ nhân không ngoan ngoãn này mới được.
- Ngươi…ngươi…
Ở sau lưng rốt cục Lâu Nguyệt Vũ đã hồi phục thần trí, khuôn mặt vô cùng khiếp sợ:
- Ngươi tiến vào Linh cảnh?
Vừa rồi va chạm nàng cảm thấy lực lượng trong thân thể Lâm Lạc giống như biển rộng, ở phương diện chất lượng còn vượt qua nàng ít nhất trăm lần! Đây không phải Thích Biến cảnh đỉnh có thể làm được, chỉ có cường giả Linh cảnh mới có thể đạt tới!
- Đừng nản chí, chỉ sớm hơn ngươi một bước!
Lâm Lạc không hề có chút xem thường thiên phú của nữ tử này, nếu như nàng cũng có được kỳ ngộ như Lăng Kinh Hồng, nói không chừng cũng có thể trong thời gian thật ngắn đột phá Linh cảnh!
Lâu Nguyệt Vũ đã ngây người, nàng làm sao dám nghĩ đến một kẻ háo sắc đáng ghét như thế có thể tiến vào Linh cảnh nhanh tới như vậy!
Nàng tuy rằng thiên tư tuyệt đỉnh, lại có đại cơ duyên, đại bí mật, nhưng muốn đạt tới Thích Biến thập trọng thiên nàng ít nhất cần tới mười năm mới có thể vượt qua, hơn nữa muốn lĩnh ngộ hư vực còn cần thêm mười năm, muốn đột phá cũng phải chờ tới năm mươi tuổi.
Đây đã là tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay của Lạc Thủy quốc, tuyệt đối là chấn động quốc gia! Nhưng đem so sánh với Lâm Lạc, hoàn toàn chính là cặn bã!
Vì cái gì, dựa vào cái gì một tên háo sắc lại có thể ở võ đạo lấy được thành tựu như thế?
Lâm Lạc mang theo Trữ Tú Nhi nghênh ngang đi ra khỏi tướng phủ, một đường đi qua không người nào dám trở! ikienthuc.org
Chuyện cười, không thấy ngay cả Lâu Nguyệt Vũ cũng phải nếm thiệt thòi sao, ai tự nhận mình cường đại tới mức có thể kề vai với Lâu Nguyệt Vũ? Bọn họ đã nhẫn nhịn, những người khác càng thêm tránh né.
- Nói đi, rốt cục nàng đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Lạc đem Trữ Tú Ninh đưa tới một khách điếm, quyết định hỏi cho rõ ràng.
Trữ Tú Ninh thật sự sợ hãi Lâm Lạc, im lặng một lát mới nói:
- Tên thật của ta là Trữ Kiều Nguyệt, xuất thân từ một tiểu gia tộc, nhưng tốt xấu áo cơm không lo. Mười bảy năm trước Chu Tử Ưng dòm ngó một trương bí phương tổ truyền nhà ta, phái người giả dạng thành cường đạo đem trên dưới cả nhà đều giết chết, ngay cả hài tử mới sinh cũng không ngoại lệ! Bởi vì ngày đó ta đến nhà thân thích thăm viếng nên mới tránh thoát một kiếp!
- Nguyên bản ta cũng không biết là ai hạ độc thủ, nhưng bốn năm sau trong đế đô có loại trà mới được bán ra, lại có công hiệu tĩnh thần thanh tâm, ta vừa nếm thử liền biết là bí phương tổ truyền gia tộc của ta, rốt cục tìm được kẻ chủ mưu sát hại gia tộc ta chính là Chu Tử Ưng!
- Nhưng mà khi đó ta chỉ có tu vi Thanh Huyền cảnh, cừu nhân quá cường đại! Vì vậy ta đổi tên La Tú Nhi, tìm cách gả vào Chu gia, tìm cơ hội ám sát kẻ thù nhưng chờ mãi không có cơ hội!
- Sau đó ta đi ra ngoài giải sầu, cùng thương đội đến Hoa Nguyên trấn, không nghĩ tới quân đội Càn Nguyên quốc đột nhiên đánh tới cho nên trở thành tù binh.
Chuyện kế tiếp không cần phải nói Lâm Lạc cũng đã biết, dọc theo đường đi nàng che giấu dung mạo tuyệt thế, nhưng ở nô lệ phường thị vẫn bộc lộ kinh diễm, bị Lâm Lạc cùng Điền Phi Thành vì đấu khí nên mua xuống, cuối cùng kết thành nghiệt duyên.
Nàng vẫn chưa từng quên chuyện báo thù, chờ đợi kiếm đủ “ưu đãi” trên người Lâm Lạc liền lén lút quay về Phương Hương thành, tiếp tục làm tể tướng phu nhân, chờ cơ hội ám sát.
Nhắc tới nàng vẫn thật may mắn, nếu rơi xuống trong tay Điền Phi Thành, chẳng những cả đời vô vọng báo thù, còn phải luân vào đồ chơi, nếu không bì chà đạp tới chết thì không nhẫn nhịn được nỗi nhục mà tự sát!
Lâm Lạc nhướng mày, hỏi:
- Nhi đồng đâu?
Hắn không phải người có tâm địa sắt đá, đối với những gì Trữ Kiều Nguyệt gặp được có vài phần đồng tình, nhưng còn chưa tới mức nảy sinh tình yêu. Đối với việc đối phương không đề cập tới nhi đồng cũng đã làm Lâm Lạc vô cùng tức giận.
Trữ Kiều Nguyệt không thực sự mang thai, tự nhiên đã sớm đem việc có nhi đồng ném ra sau đầu, nàng vì báo đại thù nhẫn nhục sống tạm bợ, nhưng thực tế lại là người thích hưởng thụ, hiện tại đại thù đã báo, nàng cũng không muốn bị Lâm Lạc giết chết.
Nàng nghĩ nghĩ, khóc ròng nói:
- Thực xin lỗi, nhi đồng sinh non, mất rồi!
Lâm Lạc giống như gặp sét đánh, dù đứa bé kia cũng không phải trong ý muốn của hắn, nhưng nếu đã mang thai hắn tự nhiên muốn làm tròn trách nhiệm làm cha, nhưng nghe được tin như sấm sét giữa trời quang, đứa bé đã mất, làm sao không để cho hắn thất thần.
Trữ Kiều Nguyệt từ trong kẽ tay trộm quan sát Lâm Lạc, trong lòng bồn chồn không biết ác nhân này sẽ làm gì nàng? Theo nàng nghĩ đến tốt nhất là cùng Lâm Lạc quay về Càn Nguyên quốc, làm thị thiếp cho Lâm Lạc cũng không sao, chỉ cần được yên tĩnh hưởng quãng đời còn lại là tốt nhất.
Dù sao Lâm Lạc cũng là võ đạo cường giả, rất nhanh đã khôi phục lại từ trong nỗi đau “mất con”, dù sao hắn chưa từng nhìn thấy Trữ Kiều Nguyệt mang thai, cũng chưa từng gặp qua “nhi đồng” lần nào.
- Theo ta trở về đi!
Lâm Lạc thở dài, hắn là một nam nhân luôn thừa nhận trách nhiệm.
Trữ Kiều Nguyệt vô cùng mừng rỡ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra, nói:
- Vậy…có thể giúp ta cùng đi một chỗ, ta nghĩ muốn tế bái người nhà một chút!
Đây là có hiếu, Lâm Lạc gật gật đầu, tính ra hắn cũng xem là con rể Trữ gia.
Nhưng hai người vừa rời khỏi khách điếm, chỉ nghe vài tiếng dị động mỏng manh ma sát, trên bầu trời khách điếm xuất hiện năm đạo nhân ảnh, đều tản ra khí tức khủng bố không kém gì Lâm Lạc!
Những người này Lâm Lạc từng gặp qua bên trong U Ám sâm lâm, trong đó có hai người đã là Linh cảnh cường giả, ba người khác thì mới hoàn thành tấn giai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.