Chương 542: Ý tưởng của Tô Mỵ. (1)
Cô Đơn Địa Phi
30/07/2014
Oanh! Oanh! Oanh!
Tuy rằng mọi người liều mạng ngăn cản nhưng cho dù có Tử Đỉnh triệt tiêu chín thành lực lượng nhưng một thành lực lượng còn lại cũng vượt xa khả năng của bọn họ, đều bị chấn đến hộc máu không ngừng, có vài lão tổ thậm chí xương cốt toàn thân đều bị chấn gãy!
Tuy rằng cường giả Linh cảnh có thể nháy mắt khép lại thân thể, nhưng công kích của Lôi Đình thú mang theo uy lực lĩnh vực, bị tổn thương căn bản không thể nhất thời thì có thể khỏi hẳn.
- A…
Điền gia lão tổ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hắn bị phần đuôi của Lôi Đình thú trực tiếp quét trúng, nhất thời bị đánh bay ra Tử Đỉnh!
Độc chướng lập tức vây tới, triển khai ăn mòn! Nếu thay đổi là trước kia nhiều lắm là hai ba nhịp tim đập thì độc chướng đã ăn mòn mất lĩnh vực của hắn, đem cả người hắn nháy mắt hóa thành một đoàn máu loãng!
Nhưng hiện tại hắn học được áp súc lĩnh vực, lại có thể kiên trì được thời gian dài gấp ba lần. Nhưng đây cũng chỉ thay đổi tình trạng “chết lập tức” thành “chết thật nhanh” mà thôi, độc chướng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được ăn mòn lên lĩnh vực của hắn, công phá phòng ngự cũng chỉ dùng mười lần nhịp tim!
- Cứu hắn!
Hai gã Điền gia lão tổ khác hét lớn.
Tử Đỉnh trên đỉnh đầu Lâm Lạc bay tới, mà Điền gia lão tổ kia cũng hướng bọn họ bay qua.
Oanh!
Lôi Đình thú chụp tới một trảo, Điền gia lão tổ căn bản không hề có chút lực chống cự, lập tức bị nghiền thành thịt nát! Nó nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ nhắc nhở mọi người đừng quên nó chính là tam bộ mãnh thú!
Mặc dù nó là thần thú, nhưng thứ nhất nhỏ tuổi, thứ hai chưa từng gặp qua sự thần dị của Tử Đỉnh, căn bản không biết rõ tác dụng của Tử Đỉnh! Nhưng sau một kích kia nó đột nhiên hiểu được, tựa hồ tìm được đối sách.
Một tiếng thú rống, nó xông tới lần thứ hai, vừa hung hăng đụng chạm tử khí, thừa dịp tử khí vỡ vụn dùng đuôi đem người bên trong quét ra ngoài, tiếp tục thoải mái nghiền giết bọn họ!
Chỉ ba bốn lần hô hấp đã có năm vị lão tổ bị giết chết, mà mất đi áp lực mà mấy người kia chia sẻ, mọi người không ngăn được Lôi Đình thú oanh kích, đều bị thương nghiêm trọng, không cần Lôi Đình thú quét họ văng ra, chỉ trực tiếp oanh kích tử khí đủ giết chết bọn họ!
Mà giờ khắc này, lĩnh vực hộ thể của Lôi Đình thú không còn một phần mười!
Ai có thể kiên trì được thời gian dài thì người đó sống sót!
Lúc này ai cũng phải liều mạng, Lôi Đình thú đã giết đỏ cả mắt, mà mọi người cũng đang hộc máu kiên trì.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tục bảy lần oanh kích, mọi người cũng không cách nào chịu nổi, toàn bộ mềm nhũn, thậm chí không nâng nổi một ngón tay!
Xong rồi!
- Ngao ngao…
Đúng lúc này Lôi Đình thú cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không tiếp tục phát động công kích mà chỉ va chạm những cây cối bụi rậm gần bên, huyết nhục toàn thân bắt đầu rơi xuống từng khối, nháy mắt chỉ còn lại bộ xương trắng!
Một đạo hắc vụ cuốn qua, bộ xương trắng lập tức hóa thành tro bụi, trần về trần, đất về đất!
Độc chướng rốt cục phát uy!
Trận chiến này bên nhân loại trả một cái giá thật thảm trọng!
Mười một gã Linh cảnh cường giả vẫn lạc, bảy người trọng thương, hơn nữa vết thương không chỉ một năm nửa năm là có thể dưỡng lành. Trong công kích của Lôi Đình thú ẩn chứa lực lượng lĩnh vực, cho dù chỉ là một tia nhưng tam bộ lực lượng làm sao có thể coi khinh, không dùng mấy chục năm thật đừng mong xua tan được lực lượng lĩnh vực xâm nhập vào người!
Ngày nào chưa trừ diệt lĩnh vực lực thì thương thế căn bản không khả năng dưỡng lành.
Nhưng ở trước mặt cường giả tam bộ, bọn họ kỳ thật chẳng khác gì những con kiến, nhưng bây giờ con kiến có thể đánh thắng hùng sư, làm người sống sót mừng rỡ như điên, sinh vật khủng bố vừa chết, nguy cơ nhân loại gặp phải lập tức được hóa giải.
Đáng tiếc thần vật như Lôi Đình thú lại bị độc chướng ăn mòn tiêu sạch, không lưu lại được chút cặn nào. Cho dù không nói tới huyết thống thần thú của nó, chỉ nói tới tu vi tam bộ linh giả, cả người đều là chí bảo!
Tất cả mọi người đều bị tổn thương, chỉ là vết thương khác nhau, hơn nữa nếu nơi này không phải là U Ám sâm lâm, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài, bọn họ vốn đừng hòng khôi phục được vài phần lực lượng, còn bị trực tiếp ngã xuống cảnh giới quay về Thích Biến cảnh!
Sự tình cần làm nhất lúc này là khôi phục lại lực lượng trước đó.
Lâm Lạc mang theo mọi người đi tới bên hồ nước, mọi người lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí bên cạnh, nhanh chóng khôi phục thương thế trên người. Nhoáng lên đã qua mười ngày, lúc này lực lượng mọi người mới được khôi phục, nhưng thương thế muốn dưỡng lành cũng không chỉ đợi chút thời gian liền hoàn thành.
Bởi vì tất cả mọi người đều có gia tộc ràng buộc, cho dù không bỏ được cũng phải rời đi. Nhưng khi chia tay ở lối ra rừng rậm, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Lạc đều mang theo vẻ phức tạp.
Bọn họ đều nảy sinh ý niệm đối với Tử Đỉnh!
Nhưng Lâm Lạc thật quá mạnh mẽ, còn có một bộ khôi lỗi nhị bộ, lại có được Tô Nghiễm Khai làm chỗ dựa cho hắn, nên cưỡng đoạt hay giao hảo để sau này còn “mượn” để dùng, thật sự nên suy nghĩ cho kỹ.
Tình huống tốt nhất là bọn họ cưỡng đoạt thành công lấy được Tử Đỉnh, sau đó trốn vào trong U Ám sâm lâm, mặc Tô Nghiễm Khai có bao nhiêu bổn sự thì thế nào, có thể tiến được vào U Ám sâm lâm tìm bọn họ phiền toái hay sao?
Đợi thêm ba trăm năm, nói không chừng bọn họ đã trở thành nhị bộ linh giả!
Nhưng phiền toái chính là cỗ khôi lỗi nhị bộ làm sao mà đối phó, huống hồ thực lực bản thân Lâm Lạc cũng đã cường đại tới mức đáng sợ!
Nếu như con đường này đi không thông, vậy chỉ có thể kết giao với Lâm Lạc, dù sao hắn cũng cần đi tới nơi đây tu luyện, như vậy mang theo một người hay ít hơn một người hoàn toàn là xem tâm tình của chính hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là con đường thứ hai dễ đi hơn một ít, dù sao Lâm Lạc nổi tiếng háo sắc, hẳn không khó kết giao, hơn nữa hắn tựa hồ có bí thuật làm nữ nhân có thể tăng tiến tu vi thật nhanh, dùng hắn cung cấp “bồi dưỡng” cao thủ cho gia tộc của mình cũng thật không tệ lắm.
Cứ quyết định như vậy!
Đáng thương cho những lão tổ Linh cảnh, hiện tại còn có thể biến thành tên ma cô!
Trở lại Linh Sương thành, nhìn thấy Tô Mỵ cùng Trữ Kiều Nguyệt, mọi người tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác thổn thức, trước khi lên đường không ai nắm chắc tất thắng, thật sự không khác gì sinh ly tử biệt.
Tuy rằng mãnh thú bạo động còn chưa chấm dứt, nhưng mất đi Lôi Đình thú trấn thủ chỉ huy, đám mãnh thú biến thành năm bè bảy mảng, cho dù không có cường giả Linh cảnh gia nhập cũng có thể thu phục mãnh thú.
Sau một cuộc ác chiến sinh tử cùng Lôi Đình thú, Lâm Lạc muốn làm nhất là ôm nữ nhân mình yêu thích cùng nhau âu yếm triền miên.
Đáng tiếc giữa Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ vẫn mâu thuẫn, muốn đem hai nàng cùng nhau ôm trong lòng thật quá khó khăn. Không có biện pháp, Lâm Lạc chỉ đành gần gũi với từng người mà thôi.
Tuy rằng mọi người liều mạng ngăn cản nhưng cho dù có Tử Đỉnh triệt tiêu chín thành lực lượng nhưng một thành lực lượng còn lại cũng vượt xa khả năng của bọn họ, đều bị chấn đến hộc máu không ngừng, có vài lão tổ thậm chí xương cốt toàn thân đều bị chấn gãy!
Tuy rằng cường giả Linh cảnh có thể nháy mắt khép lại thân thể, nhưng công kích của Lôi Đình thú mang theo uy lực lĩnh vực, bị tổn thương căn bản không thể nhất thời thì có thể khỏi hẳn.
- A…
Điền gia lão tổ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hắn bị phần đuôi của Lôi Đình thú trực tiếp quét trúng, nhất thời bị đánh bay ra Tử Đỉnh!
Độc chướng lập tức vây tới, triển khai ăn mòn! Nếu thay đổi là trước kia nhiều lắm là hai ba nhịp tim đập thì độc chướng đã ăn mòn mất lĩnh vực của hắn, đem cả người hắn nháy mắt hóa thành một đoàn máu loãng!
Nhưng hiện tại hắn học được áp súc lĩnh vực, lại có thể kiên trì được thời gian dài gấp ba lần. Nhưng đây cũng chỉ thay đổi tình trạng “chết lập tức” thành “chết thật nhanh” mà thôi, độc chướng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được ăn mòn lên lĩnh vực của hắn, công phá phòng ngự cũng chỉ dùng mười lần nhịp tim!
- Cứu hắn!
Hai gã Điền gia lão tổ khác hét lớn.
Tử Đỉnh trên đỉnh đầu Lâm Lạc bay tới, mà Điền gia lão tổ kia cũng hướng bọn họ bay qua.
Oanh!
Lôi Đình thú chụp tới một trảo, Điền gia lão tổ căn bản không hề có chút lực chống cự, lập tức bị nghiền thành thịt nát! Nó nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ nhắc nhở mọi người đừng quên nó chính là tam bộ mãnh thú!
Mặc dù nó là thần thú, nhưng thứ nhất nhỏ tuổi, thứ hai chưa từng gặp qua sự thần dị của Tử Đỉnh, căn bản không biết rõ tác dụng của Tử Đỉnh! Nhưng sau một kích kia nó đột nhiên hiểu được, tựa hồ tìm được đối sách.
Một tiếng thú rống, nó xông tới lần thứ hai, vừa hung hăng đụng chạm tử khí, thừa dịp tử khí vỡ vụn dùng đuôi đem người bên trong quét ra ngoài, tiếp tục thoải mái nghiền giết bọn họ!
Chỉ ba bốn lần hô hấp đã có năm vị lão tổ bị giết chết, mà mất đi áp lực mà mấy người kia chia sẻ, mọi người không ngăn được Lôi Đình thú oanh kích, đều bị thương nghiêm trọng, không cần Lôi Đình thú quét họ văng ra, chỉ trực tiếp oanh kích tử khí đủ giết chết bọn họ!
Mà giờ khắc này, lĩnh vực hộ thể của Lôi Đình thú không còn một phần mười!
Ai có thể kiên trì được thời gian dài thì người đó sống sót!
Lúc này ai cũng phải liều mạng, Lôi Đình thú đã giết đỏ cả mắt, mà mọi người cũng đang hộc máu kiên trì.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tục bảy lần oanh kích, mọi người cũng không cách nào chịu nổi, toàn bộ mềm nhũn, thậm chí không nâng nổi một ngón tay!
Xong rồi!
- Ngao ngao…
Đúng lúc này Lôi Đình thú cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không tiếp tục phát động công kích mà chỉ va chạm những cây cối bụi rậm gần bên, huyết nhục toàn thân bắt đầu rơi xuống từng khối, nháy mắt chỉ còn lại bộ xương trắng!
Một đạo hắc vụ cuốn qua, bộ xương trắng lập tức hóa thành tro bụi, trần về trần, đất về đất!
Độc chướng rốt cục phát uy!
Trận chiến này bên nhân loại trả một cái giá thật thảm trọng!
Mười một gã Linh cảnh cường giả vẫn lạc, bảy người trọng thương, hơn nữa vết thương không chỉ một năm nửa năm là có thể dưỡng lành. Trong công kích của Lôi Đình thú ẩn chứa lực lượng lĩnh vực, cho dù chỉ là một tia nhưng tam bộ lực lượng làm sao có thể coi khinh, không dùng mấy chục năm thật đừng mong xua tan được lực lượng lĩnh vực xâm nhập vào người!
Ngày nào chưa trừ diệt lĩnh vực lực thì thương thế căn bản không khả năng dưỡng lành.
Nhưng ở trước mặt cường giả tam bộ, bọn họ kỳ thật chẳng khác gì những con kiến, nhưng bây giờ con kiến có thể đánh thắng hùng sư, làm người sống sót mừng rỡ như điên, sinh vật khủng bố vừa chết, nguy cơ nhân loại gặp phải lập tức được hóa giải.
Đáng tiếc thần vật như Lôi Đình thú lại bị độc chướng ăn mòn tiêu sạch, không lưu lại được chút cặn nào. Cho dù không nói tới huyết thống thần thú của nó, chỉ nói tới tu vi tam bộ linh giả, cả người đều là chí bảo!
Tất cả mọi người đều bị tổn thương, chỉ là vết thương khác nhau, hơn nữa nếu nơi này không phải là U Ám sâm lâm, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài, bọn họ vốn đừng hòng khôi phục được vài phần lực lượng, còn bị trực tiếp ngã xuống cảnh giới quay về Thích Biến cảnh!
Sự tình cần làm nhất lúc này là khôi phục lại lực lượng trước đó.
Lâm Lạc mang theo mọi người đi tới bên hồ nước, mọi người lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí bên cạnh, nhanh chóng khôi phục thương thế trên người. Nhoáng lên đã qua mười ngày, lúc này lực lượng mọi người mới được khôi phục, nhưng thương thế muốn dưỡng lành cũng không chỉ đợi chút thời gian liền hoàn thành.
Bởi vì tất cả mọi người đều có gia tộc ràng buộc, cho dù không bỏ được cũng phải rời đi. Nhưng khi chia tay ở lối ra rừng rậm, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Lạc đều mang theo vẻ phức tạp.
Bọn họ đều nảy sinh ý niệm đối với Tử Đỉnh!
Nhưng Lâm Lạc thật quá mạnh mẽ, còn có một bộ khôi lỗi nhị bộ, lại có được Tô Nghiễm Khai làm chỗ dựa cho hắn, nên cưỡng đoạt hay giao hảo để sau này còn “mượn” để dùng, thật sự nên suy nghĩ cho kỹ.
Tình huống tốt nhất là bọn họ cưỡng đoạt thành công lấy được Tử Đỉnh, sau đó trốn vào trong U Ám sâm lâm, mặc Tô Nghiễm Khai có bao nhiêu bổn sự thì thế nào, có thể tiến được vào U Ám sâm lâm tìm bọn họ phiền toái hay sao?
Đợi thêm ba trăm năm, nói không chừng bọn họ đã trở thành nhị bộ linh giả!
Nhưng phiền toái chính là cỗ khôi lỗi nhị bộ làm sao mà đối phó, huống hồ thực lực bản thân Lâm Lạc cũng đã cường đại tới mức đáng sợ!
Nếu như con đường này đi không thông, vậy chỉ có thể kết giao với Lâm Lạc, dù sao hắn cũng cần đi tới nơi đây tu luyện, như vậy mang theo một người hay ít hơn một người hoàn toàn là xem tâm tình của chính hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là con đường thứ hai dễ đi hơn một ít, dù sao Lâm Lạc nổi tiếng háo sắc, hẳn không khó kết giao, hơn nữa hắn tựa hồ có bí thuật làm nữ nhân có thể tăng tiến tu vi thật nhanh, dùng hắn cung cấp “bồi dưỡng” cao thủ cho gia tộc của mình cũng thật không tệ lắm.
Cứ quyết định như vậy!
Đáng thương cho những lão tổ Linh cảnh, hiện tại còn có thể biến thành tên ma cô!
Trở lại Linh Sương thành, nhìn thấy Tô Mỵ cùng Trữ Kiều Nguyệt, mọi người tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác thổn thức, trước khi lên đường không ai nắm chắc tất thắng, thật sự không khác gì sinh ly tử biệt.
Tuy rằng mãnh thú bạo động còn chưa chấm dứt, nhưng mất đi Lôi Đình thú trấn thủ chỉ huy, đám mãnh thú biến thành năm bè bảy mảng, cho dù không có cường giả Linh cảnh gia nhập cũng có thể thu phục mãnh thú.
Sau một cuộc ác chiến sinh tử cùng Lôi Đình thú, Lâm Lạc muốn làm nhất là ôm nữ nhân mình yêu thích cùng nhau âu yếm triền miên.
Đáng tiếc giữa Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ vẫn mâu thuẫn, muốn đem hai nàng cùng nhau ôm trong lòng thật quá khó khăn. Không có biện pháp, Lâm Lạc chỉ đành gần gũi với từng người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.