Chương 39: May mắn khi gặp em (2)
Mã Đề Cao
19/08/2021
"Bánh ngọt chỉ thỏi vàng, chúc sang năm thăng chức..."
Hai bên đường, hơn chục đứa trẻ tay cầm những chiếc bánh nướng mềm mại, trắng đỏ, trên miệng hát vang, nô đùa vui vẻ.
A Bảo, nhân viên tập sự trong xưởng ảnh, liếc nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tị, trong lòng cảm thấy phẫn hận, muốn đâm ông chủ ngàn đao, đêm giao thừa rồi mà vẫn còn muốn kiếm tiền.
Anh ta thở dài, không cam lòng bước đến gần chiếc ba gác nhỏ, cầm theo đầy đủ thiết bị chụp ảnh, đến biệt thự Mahler trên đường Phúc Húc.
Nữ hầu gái xinh đẹp dẫn A Bảo vào phòng khách. Anh ta vừa đặt máy ảnh xuống thì đã thấy cậu chủ và cô chủ cùng nhau bước xuống cầu thang.
A Bảo ngẩn người trong giây lát, cảm thấy bọn họ thật sự rất đẹp đôi, cứ như là bước ra từ trong phim ảnh vậy.
Cô chủ mặc một chiếc váy trắng có nhiều lớp phức tạp, trên tay cầm một bó hoa thủy tiên vàng, ánh mắt trống rỗng, không có chút thần thái nào giống như một người đần độn. Người đàn ông bên cạnh cô mặc một bộ vest màu đen sắc sảo, đôi mắt trầm xuống, kiên nhẫn chỉnh sửa mái tóc cho cô.
A Bảo cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai. Mãi cho đến khi người hầu gọi "cậu Lục", A Bảo mới giật mình, chẳng phải là Lục Dữ, đại ca của bang An đó sao!
Đôi mắt của A Bảo sáng ngời, tràn ngập vẻ bất ngờ. Anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy nhân vật này. Anh ta đã trốn đến Thượng Hải vào mấy năm trước, cực chẳng đã, còn tưởng rằng phải làm ăn xin trong một thời gian dài.
Khi nói đến bang An, những người ăn xin ở Thượng Hải đều có cảm nhật tốt. Đó là vì vào giữa mùa đông, khi thời tiết lạnh giá, bang An cho người đến cầu Bát Tiên - nơi tập trung những người ăn xin, phân phát quần áo bông mùa đông cho bọn họ.
Sau này nghe tin An đại ca chết, Lục Dữ lên thay. Vốn tưởng rằng tuổi còn trẻ sẽ không thương hại người nghèo, nhưng không ngờ, ngoài phát quần áo bông, Lục Dữ còn phát thêm cho mỗi người bốn xu ngoại tệ.
Không phải là không nhớ ân, nếu là trước đây, chắc chắn A Bảo sẽ bước tới, cung kính nói cảm ơn anh Lục.
Nhưng bây giờ thì khác, bức ảnh trên trang Tinh Báo cho thấy Lục Dữ đang ôm chặt một cô gái Hán gian mặc kimono. Chỉ có Hán gian với Hán gian mới có thể ở bên nhau, vì vậy nên bây giờ A Bảo rất ghét Lục Dữ và bang An.
Mặc dù anh ta không biết chữ, không biết đọc báo, nhưng ai cũng nói vậy thì chắc đây là sự thật không thể nghi ngờ được. Hơn nữa, nghe nói phóng viên của Tinh Báo cũng bởi vì vậy mà không biết tung tích nên càng có nhiều tin đồn hơn. Điều này khiến các phóng viên khác sợ hãi không dám lên tiếng vạch trần.
A Bảo nghĩ vậy liền cảm thấy tức giận đến mức cảm thấy ngứa ngáy, những người quyền quý như bọn họ lại có thể tùy ý giết hại người khác như vậy!
"Anh thợ, cậu chủ của chúng tôi nói có thể bắt đầu chụp ảnh được rồi." Người hầu gái tiến tới, nhẹ nhàng nhắc nhở.
A Bảo "ừm" một tiếng, nghĩ nhất định mình phải chụp thật xấu, chỉ có làm như vậy mới có thể khiến mọi người hả lòng hả dạ.
Anh ta nhìn Lục Dữ dắt cô gái lên cầu thang. Người đàn ông ôm lấy cô gái, đứng trên bậc thang, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ. Nhưng cô gái thì vẫn mặt lạnh không có biểu cảm gì.
A Bảo chụp mấy tấm, nghĩ cô gái này cứ bày ra vẻ mặt như người chết này thì có chụp thêm cũng không chụp được tấm nào đẹp, không muốn lãng phí phim nên anh ta khom lưng, gật đầu, cười với Lục Dữ: "Thưa anh, đã chụp xong rồi."
Nữ hầu gái đưa cho A Bảo một phong bì dày màu đỏ, sau đó đưa anh ta rời khỏi biệt thự Mahler.
Lúc bước ra khỏi cửa, A Bảo không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang đứng trên cầu thang, hơi khom lưng, dựa vào bên tai cô gái như thể đang nói điều gì đó. Ánh mắt hoàn toàn đối lập với khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhìn từ xa, còn dịu dàng hơn nhiều so với ánh nắng ấm áp mùa đông.
A Bảo ngây người một lúc, bị nữ hầu gái thúc giục mấy lần mới cất bước đi ra ngoài.
Vào đêm ba mươi, Lâm Cẩn và Lục Dữ cùng nhau đón giao thừa. Lục Dữ ôm Lâm Cẩn, đặt cô lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trong phòng bếp, sau đó hạ mắt xuống, nghiêm túc nặn sủi cảo.
"Trước đây trong bang hay thích bỏ đồng xu vào sủi cảo, nhưng lần nào anh cũng không ăn trúng. Lần này chỉ có hai chúng ta, em không được giành với anh..."
Lục Dữ vừa nặn sủi cảo vừa nói với Lâm Cẩn. Từ khi Lâm Cẩn không nói chuyện, Lục Dữ bắt đầu hay nói lải nhải. Cho dù Lâm Cẩn không nói một lời nào thì anh vẫn có thể nói chuyện từ sáng đến tối với cô, nói rất nhiều. Thậm chí anh còn cảm thấy những lời mình đã nói trong hai mươi lăm năm qua cũng có thể không bằng những ngày này.
Sủi cảo đã chín, từng cái tròn trịa nổi lên trên.
Lục Dữ múc hai bát sủi cảo, đưa cho Lâm Cẩn một bát, anh cầm tay phải của Lâm Cẩn, xúc một miếng sủi cảo trắng phồng to, thổi thổi mấy cái, sau đó mới đút vào miệng cô.
Lâm Cẩn chậm rãi nhai từng miếng một...
Cô nếm đường đỏ tan chảy trong miệng, ăn đậu phụ mềm, răng cắn phải đồng bạc, nhai đi nhai lại long nhãn...
Anh cầm mặt cô, cười nhẹ và nói: "Em xem, em ăn may mắn ăn trúng cái có đồng xu rồi."
Ăn xong, do giới hạn đồng hồ nên biệt thự Mahler vẫn tắt điện như thường lệ, trước cửa chỉ để lại một chiếc đèn chùm hoa với ánh đèn mờ ảo phản chiếu gương mặt của nhau.
Lục Dữ ôm Lâm Cẩn ngồi trên mặt đất, ở bãi cỏ xanh tươi rộng lớn ngoài biệt thự Mahler. Những người hầu đang ở đằng xa, chuẩn bị bắn pháo hoa.
"Lâm Cẩn." Lục Dữ đột nhiên gọi cô.
Lâm Cẩn đảo mắt, ngoan ngoãn nhìn thẳng vào Lục Dữ, sẵn sàng nghe anh nói.
Lúc này, quả pháo hoa đầu tiên đang nổ vang trên bầu trời đêm, cả bầu trời bừng sáng, ánh sáng hắt xuống khuôn mặt thâm tình của anh.
Lục Dữ nắm lấy tay phải của Lâm Cẩn, đeo một chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cô. Trên chiếc nhẫn bạc có khắc một hình trái tim, nó được tạo thành từ hai chữ L ghép ngược vào nhau.
"Lâm Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em." Lục Dữ vừa nói vừa đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô.
Tờ giấy màu hồng nhạt, có in hình một đôi uyên ương chụm đầu vào nhau, ở giữa có viết bốn chữ "mãi mãi một lòng", chữ viết phía dưới có phông chữ thông thường thẳng đứng,
"... Nhìn hoa đào nở rực cháy, nên vợ nên chồng; Ước mong mai sau con cháu đỗ đạt như dưa, làm ăn phát đạt nhiều đời. Ước hẹn đến đầu bạc, đồng ý ký tên vào giấy này, dùng lá đỏ để thề, đây là bằng chứng..."
Ở phần ký tên của chồng, người giới thiệu, người làm chứng, người chủ hôn đều đã được ký tên và đóng dấu, chỉ có tên vợ là để trống.
Lâm Cẩn nhìn nhìn, những giọt nước mắt ấm áp bất giác lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống thấm ướt tên và dấu của Lục Dữ.
Nháy mắt, đã đến mười năm tháng riêng, trong lễ hội đèn lồng ở Thượng Hải, mọi người vui vẻ đến miếu Thành Hoàng tham gia lễ hội đèn lồng.
Lục Dữ kiên trì cầu xin một lúc lâu mới nhận được cái gật đầu nhẹ của Lâm Cẩn, đồng ý ra ngoài ngắm đèn lồng.
Anh mặc thêm áo khoác cho cô, nắm tay cô và chậm rãi bước ra khỏi biệt thự Mahler.
Nhưng Lục Dữ cảm thấy bước chân của Lâm Cẩn ngày càng nặng nề, dù thế nào cũng không bước tiếp. Cuối cùng cô đứng yên tại chỗ, không chịu di chuyển nửa bước.
"Sao vậy? Không phải chúng ta đã nói đến miếu Thành Hoàng ngắm đèn lồng sao?" Lục Dữ vén tóc mái giúp cô, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Cẩn rơm rớm nước mắt, cô lắc đầu nguầy nguậy. Cô không muốn đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi biệt thự Mahler, chuyện xảy ra ở trước cửa công ty bách hóa Vĩnh An hôm đó sẽ hiện lên trong đầu cô.
Gió lạnh xào xạc, Lục Dữ nhìn Lâm Cẩn, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như này. Nếu cô không muốn ra ngoài, không chịu tiếp xúc với người khác như này. Vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để cô một mình đi Hồng Kông được?
Lâm Cẩn vươn tay kéo ống tay áo của Lục Dữ, ý muốn về nhà.
"Không sao đâu, mọi người đã quên chuyện đó rồi." Lục Dữ cầm hai tay cô cho vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Em phải tin anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em."
Lâm Cẩn vẫn lắc đầu, không chịu bước đi lấy nửa bước.
Lục Dữ đứng đó, nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu sau mới xoa tóc cô và nói: "Xin lỗi, là lỗi của anh. Anh không nên ép em. Chúng ta không đi ra ngoài nữa, được không?"
Lúc này Lâm Cẩn mới gật đầu, kéo tay anh, vội vàng đi về nhà, vì sợ Lục Dữ đổi ý.
Cô mới đi được mấy bước thì đột nhiên Lục Dữ ôm cô vào lòng, anh đặt cằm lên đầu cô, liên tục xoa tóc cô.
Anh thì thầm: "Lâm Cẩn, chúng ta rời khỏi Thượng Hải, đến một quốc gia trung lập không có chiến tranh đi."
Ban đầu Lục Dữ muốn đưa Lâm Cẩn đến Hồng Kông, còn mình thì ở lại Thượng Hải. Anh là đàn ông, không thể trốn tránh trách nhiệm được với đất nước được. Nhưng lần này, anh muốn chạy, bởi vì cô gái mập bé nhỏ của anh cần anh.
Khóe miệng của Lục Dữ cong lên, tự cười mỉa bản thân, anh coi thường những người đàn ông cởi bỏ mũ giáp áo giúp vì đàn bà nhưng chẳng phải chính anh lại là một người như vậy sao?
Dần dần, anh cảm thấy miệng lành lạnh, anh rũ mắt xuống, hóa ra là nước mắt của Lâm Cẩn thấm ướt áo sơ mi của anh, từng giọt từng giọt một đâm xuyên vào tim anh.
Lâm Cẩn biết vì mình nên Lục Dữ mới nói vậy. Anh nhiệt huyết như vậy, sao có thể đồng ý đào binh?
Cô hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên nắm lấy bàn tay trái của anh, đan ngón tay của mình vào ngón tay anh, kéo anh ra khỏi biệt thự Mahler.
Cô phải khỏi bệnh, cô không muốn Lục Dữ lo lắng cho cô.
Khi bọn họ đến, miếu Thành Hoàng đã rất đông vui, người bán đồ ăn vặt, nói chuyện nhân quả, chơi đua ngựa, nhộn nhịp đông vui, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn tì bà.
Lục Dữ dẫn Lâm Cẩn đi, hai người đi dưới ánh đèn màu cam này đến ánh đèn màu cam khác, dưới ánh đèn cơ thể và bóng của họ dính chặt vào nhau.
Đột nhiên, có một cô bé cầm một chiếc đèn con thỏ, chạy đến bên Lâm Cẩn và hỏi: "Cô ơi, cháu đi lạc, cô có thể đưa cháu về nhà không?"
Lâm Cẩn sửng sốt, nhưng cô nhìn bàn tay đang chìa ra của cô bé, be bé, bụ bẫm, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ ấm áp.
Cô do dự một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay cô bé.
Bầu trời đen kịt, ba người đi trong ngõ hẻm, lòng vòng mấy vòng, mới đưa cô bé về đến nhà.
"Cảm ơn cô đã đưa cháu về nhà." Cô bé nhét vào tay Lâm Cẩn một viên socola nhân rượu, sau đó ngước đôi mắt long lanh hồn nhiên lên: "Đúng rồi, cô ơi, cô tên gì vậy ạ?"
Lâm Cẩn cầm viên socola, đầu ngón tay bóp chặt viên socola, như thể muốn bóp nó ra nát vụn.
Cô cố gắng mở miệng nói, nhưng vì lâu không nói chuyện, cổ họng cô ngập tràn mùi máu, một lúc sau mới cố gắng nói ra được mấy chữ: "Lâm... Lâm Cẩn..."
"Cô Lâm Cẩn, cô đúng là một người tốt." Cô bé nắm lấy tay Lâm Cẩn và lắc lư một lúc sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt cô, rồi nhảy lên cầu thang.
Mặt trăng lạnh như nước, Lục Dữ chậm rãi đưa Lâm Cẩn ra khỏi ngõ nhỏ.
Dựa vào ánh trăng, Lâm Cẩn mở lòng bàn tay ra, nhìn viên socola nhân rượu đó, tình cờ lại là vị rượu anh đào mà cô thích.
"Lục Dữ..." Đây là lần đầu tiên kể từ ngày chuyện đó xảy ra cô gọi tên anh.
Lục Dữ dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
"Cảm ơn anh."
Lâm Cẩn bóc lớp giấy bạc ra, đút viên socola nhân rượu vào miệng Lục Dữ, sau đó kiễng chân lên hôn lên môi anh.
Hai bên đường, hơn chục đứa trẻ tay cầm những chiếc bánh nướng mềm mại, trắng đỏ, trên miệng hát vang, nô đùa vui vẻ.
A Bảo, nhân viên tập sự trong xưởng ảnh, liếc nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tị, trong lòng cảm thấy phẫn hận, muốn đâm ông chủ ngàn đao, đêm giao thừa rồi mà vẫn còn muốn kiếm tiền.
Anh ta thở dài, không cam lòng bước đến gần chiếc ba gác nhỏ, cầm theo đầy đủ thiết bị chụp ảnh, đến biệt thự Mahler trên đường Phúc Húc.
Nữ hầu gái xinh đẹp dẫn A Bảo vào phòng khách. Anh ta vừa đặt máy ảnh xuống thì đã thấy cậu chủ và cô chủ cùng nhau bước xuống cầu thang.
A Bảo ngẩn người trong giây lát, cảm thấy bọn họ thật sự rất đẹp đôi, cứ như là bước ra từ trong phim ảnh vậy.
Cô chủ mặc một chiếc váy trắng có nhiều lớp phức tạp, trên tay cầm một bó hoa thủy tiên vàng, ánh mắt trống rỗng, không có chút thần thái nào giống như một người đần độn. Người đàn ông bên cạnh cô mặc một bộ vest màu đen sắc sảo, đôi mắt trầm xuống, kiên nhẫn chỉnh sửa mái tóc cho cô.
A Bảo cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai. Mãi cho đến khi người hầu gọi "cậu Lục", A Bảo mới giật mình, chẳng phải là Lục Dữ, đại ca của bang An đó sao!
Đôi mắt của A Bảo sáng ngời, tràn ngập vẻ bất ngờ. Anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy nhân vật này. Anh ta đã trốn đến Thượng Hải vào mấy năm trước, cực chẳng đã, còn tưởng rằng phải làm ăn xin trong một thời gian dài.
Khi nói đến bang An, những người ăn xin ở Thượng Hải đều có cảm nhật tốt. Đó là vì vào giữa mùa đông, khi thời tiết lạnh giá, bang An cho người đến cầu Bát Tiên - nơi tập trung những người ăn xin, phân phát quần áo bông mùa đông cho bọn họ.
Sau này nghe tin An đại ca chết, Lục Dữ lên thay. Vốn tưởng rằng tuổi còn trẻ sẽ không thương hại người nghèo, nhưng không ngờ, ngoài phát quần áo bông, Lục Dữ còn phát thêm cho mỗi người bốn xu ngoại tệ.
Không phải là không nhớ ân, nếu là trước đây, chắc chắn A Bảo sẽ bước tới, cung kính nói cảm ơn anh Lục.
Nhưng bây giờ thì khác, bức ảnh trên trang Tinh Báo cho thấy Lục Dữ đang ôm chặt một cô gái Hán gian mặc kimono. Chỉ có Hán gian với Hán gian mới có thể ở bên nhau, vì vậy nên bây giờ A Bảo rất ghét Lục Dữ và bang An.
Mặc dù anh ta không biết chữ, không biết đọc báo, nhưng ai cũng nói vậy thì chắc đây là sự thật không thể nghi ngờ được. Hơn nữa, nghe nói phóng viên của Tinh Báo cũng bởi vì vậy mà không biết tung tích nên càng có nhiều tin đồn hơn. Điều này khiến các phóng viên khác sợ hãi không dám lên tiếng vạch trần.
A Bảo nghĩ vậy liền cảm thấy tức giận đến mức cảm thấy ngứa ngáy, những người quyền quý như bọn họ lại có thể tùy ý giết hại người khác như vậy!
"Anh thợ, cậu chủ của chúng tôi nói có thể bắt đầu chụp ảnh được rồi." Người hầu gái tiến tới, nhẹ nhàng nhắc nhở.
A Bảo "ừm" một tiếng, nghĩ nhất định mình phải chụp thật xấu, chỉ có làm như vậy mới có thể khiến mọi người hả lòng hả dạ.
Anh ta nhìn Lục Dữ dắt cô gái lên cầu thang. Người đàn ông ôm lấy cô gái, đứng trên bậc thang, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ. Nhưng cô gái thì vẫn mặt lạnh không có biểu cảm gì.
A Bảo chụp mấy tấm, nghĩ cô gái này cứ bày ra vẻ mặt như người chết này thì có chụp thêm cũng không chụp được tấm nào đẹp, không muốn lãng phí phim nên anh ta khom lưng, gật đầu, cười với Lục Dữ: "Thưa anh, đã chụp xong rồi."
Nữ hầu gái đưa cho A Bảo một phong bì dày màu đỏ, sau đó đưa anh ta rời khỏi biệt thự Mahler.
Lúc bước ra khỏi cửa, A Bảo không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang đứng trên cầu thang, hơi khom lưng, dựa vào bên tai cô gái như thể đang nói điều gì đó. Ánh mắt hoàn toàn đối lập với khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhìn từ xa, còn dịu dàng hơn nhiều so với ánh nắng ấm áp mùa đông.
A Bảo ngây người một lúc, bị nữ hầu gái thúc giục mấy lần mới cất bước đi ra ngoài.
Vào đêm ba mươi, Lâm Cẩn và Lục Dữ cùng nhau đón giao thừa. Lục Dữ ôm Lâm Cẩn, đặt cô lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trong phòng bếp, sau đó hạ mắt xuống, nghiêm túc nặn sủi cảo.
"Trước đây trong bang hay thích bỏ đồng xu vào sủi cảo, nhưng lần nào anh cũng không ăn trúng. Lần này chỉ có hai chúng ta, em không được giành với anh..."
Lục Dữ vừa nặn sủi cảo vừa nói với Lâm Cẩn. Từ khi Lâm Cẩn không nói chuyện, Lục Dữ bắt đầu hay nói lải nhải. Cho dù Lâm Cẩn không nói một lời nào thì anh vẫn có thể nói chuyện từ sáng đến tối với cô, nói rất nhiều. Thậm chí anh còn cảm thấy những lời mình đã nói trong hai mươi lăm năm qua cũng có thể không bằng những ngày này.
Sủi cảo đã chín, từng cái tròn trịa nổi lên trên.
Lục Dữ múc hai bát sủi cảo, đưa cho Lâm Cẩn một bát, anh cầm tay phải của Lâm Cẩn, xúc một miếng sủi cảo trắng phồng to, thổi thổi mấy cái, sau đó mới đút vào miệng cô.
Lâm Cẩn chậm rãi nhai từng miếng một...
Cô nếm đường đỏ tan chảy trong miệng, ăn đậu phụ mềm, răng cắn phải đồng bạc, nhai đi nhai lại long nhãn...
Anh cầm mặt cô, cười nhẹ và nói: "Em xem, em ăn may mắn ăn trúng cái có đồng xu rồi."
Ăn xong, do giới hạn đồng hồ nên biệt thự Mahler vẫn tắt điện như thường lệ, trước cửa chỉ để lại một chiếc đèn chùm hoa với ánh đèn mờ ảo phản chiếu gương mặt của nhau.
Lục Dữ ôm Lâm Cẩn ngồi trên mặt đất, ở bãi cỏ xanh tươi rộng lớn ngoài biệt thự Mahler. Những người hầu đang ở đằng xa, chuẩn bị bắn pháo hoa.
"Lâm Cẩn." Lục Dữ đột nhiên gọi cô.
Lâm Cẩn đảo mắt, ngoan ngoãn nhìn thẳng vào Lục Dữ, sẵn sàng nghe anh nói.
Lúc này, quả pháo hoa đầu tiên đang nổ vang trên bầu trời đêm, cả bầu trời bừng sáng, ánh sáng hắt xuống khuôn mặt thâm tình của anh.
Lục Dữ nắm lấy tay phải của Lâm Cẩn, đeo một chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cô. Trên chiếc nhẫn bạc có khắc một hình trái tim, nó được tạo thành từ hai chữ L ghép ngược vào nhau.
"Lâm Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em." Lục Dữ vừa nói vừa đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô.
Tờ giấy màu hồng nhạt, có in hình một đôi uyên ương chụm đầu vào nhau, ở giữa có viết bốn chữ "mãi mãi một lòng", chữ viết phía dưới có phông chữ thông thường thẳng đứng,
"... Nhìn hoa đào nở rực cháy, nên vợ nên chồng; Ước mong mai sau con cháu đỗ đạt như dưa, làm ăn phát đạt nhiều đời. Ước hẹn đến đầu bạc, đồng ý ký tên vào giấy này, dùng lá đỏ để thề, đây là bằng chứng..."
Ở phần ký tên của chồng, người giới thiệu, người làm chứng, người chủ hôn đều đã được ký tên và đóng dấu, chỉ có tên vợ là để trống.
Lâm Cẩn nhìn nhìn, những giọt nước mắt ấm áp bất giác lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống thấm ướt tên và dấu của Lục Dữ.
Nháy mắt, đã đến mười năm tháng riêng, trong lễ hội đèn lồng ở Thượng Hải, mọi người vui vẻ đến miếu Thành Hoàng tham gia lễ hội đèn lồng.
Lục Dữ kiên trì cầu xin một lúc lâu mới nhận được cái gật đầu nhẹ của Lâm Cẩn, đồng ý ra ngoài ngắm đèn lồng.
Anh mặc thêm áo khoác cho cô, nắm tay cô và chậm rãi bước ra khỏi biệt thự Mahler.
Nhưng Lục Dữ cảm thấy bước chân của Lâm Cẩn ngày càng nặng nề, dù thế nào cũng không bước tiếp. Cuối cùng cô đứng yên tại chỗ, không chịu di chuyển nửa bước.
"Sao vậy? Không phải chúng ta đã nói đến miếu Thành Hoàng ngắm đèn lồng sao?" Lục Dữ vén tóc mái giúp cô, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Cẩn rơm rớm nước mắt, cô lắc đầu nguầy nguậy. Cô không muốn đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi biệt thự Mahler, chuyện xảy ra ở trước cửa công ty bách hóa Vĩnh An hôm đó sẽ hiện lên trong đầu cô.
Gió lạnh xào xạc, Lục Dữ nhìn Lâm Cẩn, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như này. Nếu cô không muốn ra ngoài, không chịu tiếp xúc với người khác như này. Vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để cô một mình đi Hồng Kông được?
Lâm Cẩn vươn tay kéo ống tay áo của Lục Dữ, ý muốn về nhà.
"Không sao đâu, mọi người đã quên chuyện đó rồi." Lục Dữ cầm hai tay cô cho vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Em phải tin anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em."
Lâm Cẩn vẫn lắc đầu, không chịu bước đi lấy nửa bước.
Lục Dữ đứng đó, nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu sau mới xoa tóc cô và nói: "Xin lỗi, là lỗi của anh. Anh không nên ép em. Chúng ta không đi ra ngoài nữa, được không?"
Lúc này Lâm Cẩn mới gật đầu, kéo tay anh, vội vàng đi về nhà, vì sợ Lục Dữ đổi ý.
Cô mới đi được mấy bước thì đột nhiên Lục Dữ ôm cô vào lòng, anh đặt cằm lên đầu cô, liên tục xoa tóc cô.
Anh thì thầm: "Lâm Cẩn, chúng ta rời khỏi Thượng Hải, đến một quốc gia trung lập không có chiến tranh đi."
Ban đầu Lục Dữ muốn đưa Lâm Cẩn đến Hồng Kông, còn mình thì ở lại Thượng Hải. Anh là đàn ông, không thể trốn tránh trách nhiệm được với đất nước được. Nhưng lần này, anh muốn chạy, bởi vì cô gái mập bé nhỏ của anh cần anh.
Khóe miệng của Lục Dữ cong lên, tự cười mỉa bản thân, anh coi thường những người đàn ông cởi bỏ mũ giáp áo giúp vì đàn bà nhưng chẳng phải chính anh lại là một người như vậy sao?
Dần dần, anh cảm thấy miệng lành lạnh, anh rũ mắt xuống, hóa ra là nước mắt của Lâm Cẩn thấm ướt áo sơ mi của anh, từng giọt từng giọt một đâm xuyên vào tim anh.
Lâm Cẩn biết vì mình nên Lục Dữ mới nói vậy. Anh nhiệt huyết như vậy, sao có thể đồng ý đào binh?
Cô hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên nắm lấy bàn tay trái của anh, đan ngón tay của mình vào ngón tay anh, kéo anh ra khỏi biệt thự Mahler.
Cô phải khỏi bệnh, cô không muốn Lục Dữ lo lắng cho cô.
Khi bọn họ đến, miếu Thành Hoàng đã rất đông vui, người bán đồ ăn vặt, nói chuyện nhân quả, chơi đua ngựa, nhộn nhịp đông vui, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn tì bà.
Lục Dữ dẫn Lâm Cẩn đi, hai người đi dưới ánh đèn màu cam này đến ánh đèn màu cam khác, dưới ánh đèn cơ thể và bóng của họ dính chặt vào nhau.
Đột nhiên, có một cô bé cầm một chiếc đèn con thỏ, chạy đến bên Lâm Cẩn và hỏi: "Cô ơi, cháu đi lạc, cô có thể đưa cháu về nhà không?"
Lâm Cẩn sửng sốt, nhưng cô nhìn bàn tay đang chìa ra của cô bé, be bé, bụ bẫm, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ ấm áp.
Cô do dự một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay cô bé.
Bầu trời đen kịt, ba người đi trong ngõ hẻm, lòng vòng mấy vòng, mới đưa cô bé về đến nhà.
"Cảm ơn cô đã đưa cháu về nhà." Cô bé nhét vào tay Lâm Cẩn một viên socola nhân rượu, sau đó ngước đôi mắt long lanh hồn nhiên lên: "Đúng rồi, cô ơi, cô tên gì vậy ạ?"
Lâm Cẩn cầm viên socola, đầu ngón tay bóp chặt viên socola, như thể muốn bóp nó ra nát vụn.
Cô cố gắng mở miệng nói, nhưng vì lâu không nói chuyện, cổ họng cô ngập tràn mùi máu, một lúc sau mới cố gắng nói ra được mấy chữ: "Lâm... Lâm Cẩn..."
"Cô Lâm Cẩn, cô đúng là một người tốt." Cô bé nắm lấy tay Lâm Cẩn và lắc lư một lúc sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt cô, rồi nhảy lên cầu thang.
Mặt trăng lạnh như nước, Lục Dữ chậm rãi đưa Lâm Cẩn ra khỏi ngõ nhỏ.
Dựa vào ánh trăng, Lâm Cẩn mở lòng bàn tay ra, nhìn viên socola nhân rượu đó, tình cờ lại là vị rượu anh đào mà cô thích.
"Lục Dữ..." Đây là lần đầu tiên kể từ ngày chuyện đó xảy ra cô gọi tên anh.
Lục Dữ dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
"Cảm ơn anh."
Lâm Cẩn bóc lớp giấy bạc ra, đút viên socola nhân rượu vào miệng Lục Dữ, sau đó kiễng chân lên hôn lên môi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.