Chương 110
Paz
11/01/2023
Trời bắt đầu lạnh.
Giang Hoài gần đây rất thích chụp ảnh. Cậu không giỏi chụp ảnh, chỉ chụp hai bức ảnh bằng điện thoại di động, nhưng cậu đột nhiên thích chụp cảnh hoàng hôn, những chiếc lá đang dần khô héo và những giọt mưa đọng trên ô cửa kính.
Cậu không có album ảnh để sử dụng, cũng không định mua một cái mới, cũng không định in những bức ảnh này ra, chỉ lưu chúng trong điện thoại di động của mình.
Cậu nghĩ rằng năm lớp Mười Hai này sẽ là một khoảng thời gian dài, nhưng một ngày nọ khi cậu đang sửa soạn lại điện thoại của mình, cậu mới nhận ra rằng mình đã chụp được bảy trăm, tám trăm bức ảnh từ khi nào rồi, đột nhiên nhận ra rằng bây giờ đã là tháng Mười Một.
Có bảy, tám mươi bức ảnh chụp cây bạc hà nhỏ của Bạc Tiệm bên cửa sổ.
Cây bạc hà nhỏ không còn yếu ớt như tháng Chín, mọc ra vài nhánh mảnh mai, mềm mại với những chiếc lá nhỏ.
Chủ tịch Bạc tưới nước vào nửa đêm mỗi ngày, nhưng cũng không tưới chết nó.
Lâu dần cậu cũng quen, “mạnh hay không” không quan trọng, cậu vẫn bị ám ảnh bởi cái loại nhảy vọt, không trọng lượng, mất kiểm soát, kích thích thần kinh mạnh như sắp chết và cảm giác kiểm soát được được phản ứng cơ thể của bản thân mình dù là nhỏ nhất.
Đó là lần duy nhất cậu tỉnh táo trong suốt những năm đầu óc cậu rối bời sau khi uống thuốc ức chế.
Nhưng vì nhiệm vụ học tập nặng nề, sáng sớm tự học, tối tự học, Giang Hoài đến nay vẫn chưa thuộc hết bài thơ cổ điển ngữ văn và ba ngàn năm trăm từ tiếng Anh. Khi ở trường..
Cậu sẽ dành ra cả buổi chiều Chủ nhật để ra ngoài "rèn luyện thân thể".
Khuôn viên cũ của trường trung học số 4 đã bị phá bỏ, khu cũ ở phía đông thành phố cũng được chỉ định để chính phủ tái thiết, một số thanh niên parkour tạm thời thiết lập một chướng ngại vật trong công viên, nhưng không đến mấy ngày, nó cũng bị ban quản lý đô thị cưỡng chế phá bỏ.
Giang Hoài gần như thay đổi địa điểm mỗi tuần, chỉ để tìm hai hoặc ba địa điểm vẫn có thể chạy.
Chủ tịch Giang không bao giờ biết rằng con trai bà đang chơi parkour, môn thể thao có thể làm gãy chân và gãy xương, thậm chí tử vong nếu phạm sai lầm.1
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, Giang Hoài đã hạn chế rất nhiều, một số địa điểm đã dần trở nên quen thuộc nên tương đối an toàn hơn.
Kỳ thi giữa kỳ đang đến như dự kiến.
Mỗi lần Giang Hoài đi thi, chủ tịch Giang còn căng thẳng hơn so với Giang Hoài. Đi thi về còn chưa có kết quả, ba người đã cùng nhau ăn một bàn đầy đồ ăn. Bà vừa gắp đồ ăn cho Giang Hoài vừa ngập ngừng. Nhiều lần muốn nói nhưng không vẫn dám hỏi Giang Hoài "con thi thế nào".
Bà căng thẳng, bà sợ Giang Hoài nhìn thấy bà căng thẳng mà có áp lực học hành.
Giang Hoài chủ động nói. Nói cậu đã thi như thế nào, làm bài thi đó ra sao. Nhà trường gửi đáp án chuẩn, sau khi tra đáp án, cậu tính ra khoảng điểm gần đúng từ bao nhiêu đến bao nhiêu.
Khi có kết quả chắc sẽ giống như điểm kiểm tra hàng tháng trước. Phát huy bình thường.
Nhưng bởi vì kỳ thi giữa kỳ đơn giản hơn so với kỳ thi hàng tháng, kiến thức cũng không bao quát nhiều, điểm phổ biến cũng cao... nên xếp hạng cấp bậc trong khối Giang Hoài đã tụt xuống hơn một trăm bảy mươi trên bảng xếp hạng.
Kỳ thi hàng tháng và kỳ thi cuối kỳ tiếp theo sẽ được chia thành các phòng thi theo thứ hạng của kỳ thi giữa kỳ này.
Giang Hoài là phòng thi số 3.
Ở mặt sau của "Kế hoạch nghỉ hè của Tiểu Giang", có một dòng ghi chép nguệch ngoạc khác.
"03".
Cậu viết một "01" mơ hồ bên cạnh nó bằng bút chì.
Cậu hy vọng tháng Ba năm sau sẽ có mặt ở phòng thi số 1.
Năm nay là một mùa đông ấm áp.
Đến tháng Mười Hai, toàn bộ lá bạch quả trong trường đã rụng hết, những chiếc lá phong đang dần chuyển sang màu đỏ cũng dần nhuốm một màu nâu sẫm lạnh giá, héo úa, xếp thành từng lớp dưới gốc cây.
Nhưng trời không quá lạnh, hằng ngày Giang Hoài vẫn mặc quần áo đơn.
Kể từ khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ vào tháng trước, Giang Hoài đã đi chọn quà sinh nhật cho Bạc Tiệm.
Ban đầu, cậu muốn tặng một cuốn sách cũ có giá trị để sưu tập, nhưng chủ tịch Bạc kén cá chọn canh, không thích cũng không cần. Cậu muốn tặng bút máy, nhưng giống như Bạc Tiệm nói, Bạc Tiệm thật sự không thiếu thứ này. Cuối cùng, cậu nảy ra ý tưởng tặng Bạc Tiệm một số đồ thủ công mỹ nghệ di sản văn hóa phi vật thể thế giới của một quốc gia có liên quan đến lịch sử, khá là kiểu cách. Thứ này rất tốn kém, còn phải tìm người đặt trước... Vậy mà Bạc Tiệm lại hỏi có phải cậu tự làm không?
Cậu làm cái rắm.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Giang Hoài mở Taobao.
Có những món đồ thủ công tự làm cho người mua trên Internet, chẳng hạn như tòa nhà bằng gỗ dăm, túp lều tự làm... Cái này rẻ và tiện lợi.
Vào ngày đầu tiên sau kỳ thi giữa kỳ, túp lều tự làm tốc hành cùng thành phố mà Giang Hoài đặt hàng đã đến.
Vừa vặn là cuối tuần, Giang Hoài không làm bài tập, bèn ở nhà chăm chỉ làm một ngày. Loại đồ dùng này hoàn toàn là dựa vào lá gan, nhìn qua rất tinh xảo, nhưng bất kể là giường hay là sách trong túp lều, đều là từng mảnh từng mảnh dán lại với nhau.
Để thể hiện tấm lòng của mình, Giang Hoài thậm chí còn đặt hàng đắt nhất... Đắt nhất có nghĩa là phức tạp, biệt thự bốn tầng có bể bơi vườn trên cao.
Vì vậy, chiều Chủ Nhật, Giang Hoài vất vả làm việc hai ngày, hơn ba mươi tiếng đồng hồ mà tiến độ không đạt 5% túp lều tự chế, sau đó đến hai giờ sáng cậu mới làm bài tập về nhà ngày hôm sau.
Giang Hoài rất ghét tặng quà cho người ta. Cậu hỏi người ta muốn gì, người ta cứ bảo cậu đoán.
Đối với sinh nhật của lão Tần và Vệ Hòa Bình, cậu cũng hỏi thẳng họ muốn gì, họ trả lời rất đúng trọng tâm. Bọn họ muốn gì thì cậu mua cái đó, không phí tâm, cũng không đến mức tặng đồ mà người ta không thích.
Cuối cùng, Giang Hoài cũng quyết định nên tặng món quà gì cho Bạc Tiệm, bây giờ đã là tháng mười hai rồi.
Giang Hoài nghĩ nên tặng gì vì cậu nhớ... Bạc Tiệm có một sự kiện bên ngoài trường học vào tuần tới sau sinh nhật của cậu. Đây là cuộc thi tranh biện dành cho các nhà toán học trẻ và những người quan tâm do nhiều trường đại học trong và ngoài nước phối hợp tổ chức, năm nay tình cờ được tổ chức trong nước.
Bạc Tiệm luôn đi trước một bước so với các bạn cùng lứa tuổi của mình.
Cậu rất bận rộn, nhưng thực tế bài vở ở trường chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ.
Khi Bạc Tiệm mệt mỏi sẽ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ôm Giang Hoài.
Đôi khi đến sau mười một giờ cậu mới có thể quay lại ký túc xá. Giang Hoài ngày nào cũng đi ngủ đúng giờ. Cậu đi đánh răng rửa mặt, Bạc Tiệm từ phía sau vòng tay qua vai cậu, hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cọ cằm vào gáy cậu.
“Mệt.” Bạc Tiệm thì thầm.
Giang Hoài nhìn mình trong gương: "Đừng sắp xếp cho mình nhiều chuyện như vậy, không cần thiết."
“Không, cần thiết lắm.” Bạc Tiệm cọ cọ vào người Giang Hoài: “Tay mỏi rồi, không muốn động nữa. Em giúp anh đi.”
"...?"
Ngày mười hai tháng Mười Hai thực sự rất bình thường.
Hôm nay là thứ Năm.
Có một bài kiểm tra vào thứ Năm tới.
Vệ Hòa Bình biết sinh nhật của Giang Hoài.
Mặc dù Vệ Hòa Bình lảm nhảm suốt ngày không ngừng, nhưng cậu ta thực sự rất nhút nhát và không bao giờ dám không làm bài tập hay trốn học, cúp học... Gia đình cậu ta kiểm soát rất chặt chẽ, nếu lão Lâm báo tin về, cha ruột của cậu ta có thể trói cậu ta vào khung cửa và treo lên để thị chúng.
Nhưng hôm nay, Vệ Hòa Bình lại phá lệ đến tìm Giang Hoài, đề xuất tối nay trốn học ra ngoài, uống cho sảng khoái một bữa, uống không say không về, chào đón thế giới của người lớn...
Giang Hoài từ chối.
Sắc mặt Vệ Hòa Bình có chút phức tạp: "Ồ, em hiểu rồi... Anh Hoài, tối nay anh định tổ chức sinh nhật với chủ tịch đúng không?"
Cho dù bị nói trúng tim đen, sắc mặt Giang Hoài cũng không thay đổi, lười biếng dựa vào cửa sổ hành lang, hai tay ôm sau gáy nói: “Không, cậu suy nghĩ nhiều quá. Lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi, cậu nhỏ hơn tôi nửa tuổi, tôi không muốn một mình nghênh đón thế giới người lớn, vĩnh viễn để cậu ở lại tuổi mười bảy rưỡi một mình."
Vệ Hòa Bình: "..."
Buổi tối, Bạc Tiệm không đi tự học buổi tối.
Giang Hoài ngồi một mình hai bàn, làm đề suốt đêm.
Bạc Tiệm nói tối nay cậu phải chuẩn bị cho cuộc thi toán tuần sau, đến tối mịt mới về ký túc xá, chắc khoảng mười giờ. Giang Hoài đã quen với việc cậu về ký túc xá muộn, hơn một tháng qua Bạc Tiệm đều về khá muộn.
Sinh nhật đối với Giang Hoài không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng bởi vì trải qua với Bạc Tiệm, Giang Hoài vừa tự học tối vừa có chút mất tập trung. Mãi cho đến khi cậu làm xong một vài câu hỏi trắc nghiệm về chủ đề vật lý và động năng, sự chú ý của cậu mới từ từ quay trở lại với việc học của mình.
Giang Hoài không tập trung vào việc làm đề như Bạc Tiệm, nhưng cũng không dễ bị phân tâm.
Buổi tự học buổi tối của trường kết thúc lúc tám giờ rưỡi, nhưng đèn và cửa của tòa nhà giảng dạy không được tắt cho đến mười giờ ba mươi. Vì vậy, khi tan học, nhiều học sinh vẫn ở lại làm bài về nhà.
Hơn chín giờ Giang Hoài mới rời khỏi tòa nhà Học Lễ.
Mùa đông năm nay không có tuyết, chỉ lạnh thôi.
Một lớp băng mỏng hình thành dưới đáy các đường ống nước bên ngoài tòa nhà giảng dạy. Đèn đường của trường không sáng, dưới ánh trăng vàng nhạt mờ ảo, những cành cây khẳng khiu rụng lá.
Giang Hoài kéo khóa áo khoác lên trên cùng, hơi rụt cổ lại và mang theo chiếc cặp của mình rời khỏi tòa nhà Học Lễ.
Mấy ngày nay Bạc Tiệm rất bận rộn, sáng tối hầu như không gặp được người.
Bạc Tiệm rời đi sớm, buổi sáng hôm nay Giang Hoài không gặp Bạc Tiệm.
Nhưng chủ tịch Bạc vẫn nhớ tưới cây bạc hà trên bậu cửa sổ sáng nay.
Hôm nay là ngày mười hai.
Tuy rằng Giang Hoài thật sự cảm thấy sinh nhật bản thân không có ý nghĩa lắm, nhưng có lẽ là cậu kỳ vọng quá nhiều, cho nên Giang Hoài không muốn thừa nhận mình có chút thất vọng.
Bây giờ cậu hy vọng có thể quay trở lại ký túc xá và đợi Bạc Tiệm trở lại trước khi đi ngủ.
Trong cặp sách của cậu luôn đặt quà cho Bạc Tiệm.
Cậu không nghĩ ra nên tặng gì, bởi vì cậu nhớ rằng cuộc thi bảo vệ của Bạc Tiệm vào tuần tới phải mặc trang phục trang trọng để tham dự. Cậu chọn suốt nửa tháng, hỏi thăm nhiều người mới chọn ra được một bộ mà cậu cho là đẹp. Phong cách trang trọng và chất lượng phù hợp với cà vạt yêu cầu cao của Bạc Tiệm phiền toái.
Giang Hoài lê lết đi đến cửa ký túc xá, trong điện thoại có hơn chục tấm ảnh cậu tùy tiện chụp trên đường.
Không chụp gì cả, chỉ chụp mặt trăng, mây đêm, thân cây và bóng người.
Cậu vặn tay nắm cửa, đồng thời gửi tin nhắn cho Bạc Tiệm: “Còn bận không?”
Bạc Tiệm không trả lời.
Cậu mở cửa, không có ai trong ký túc xá.
Rèm kéo thật chặt, đèn hành lang lờ mờ, ký túc xá tối om, chỉ có ánh sáng và bóng tối bên cửa phản chiếu. Tiếng cười của bọn con trai trong hành lang kéo dài ở tầng dưới nghe xa xăm và mơ hồ.
Công tắc đèn ký túc xá ở cạnh cửa.
Chủ tịch Bạc đã thay đổi tất cả đèn trong ký túc xá thành đèn thông minh và có thể điều khiển được, còn có một phần mềm điều hành trên điện thoại di động. Nhưng vì giả vờ giả vịt, công tắc đèn cạnh cửa không bị tháo ra và vẫn có thể sử dụng được.
"Cạch".
Giang Hoài nhấn xuống.
Nhưng đèn không sáng.
"Cạch cạch cạch cạch..."
Giang Hoài đứng ở cửa ấn mấy lần... đèn hỏng rồi.
"..."
Giang Hoài cau mày, bật đèn pin điện thoại di động, đi vào ký túc xá.
Ký túc xá yên tĩnh, chỉ có bóng cây đung đưa lọt qua khe rèm cửa. Cậu đóng cửa lại, khoác cặp đi đến cạnh bàn, bật đèn trên bàn. Cậu chạm vào công tắc đèn, khi đèn pin của điện thoại di động chiếu đến, cậu nhìn thấy một cuốn sách trên bàn.
Đèn bàn không bị hỏng.
Trong khi chiếc đèn bàn được thắp sáng lờ mờ, có thứ gì đó bên tường nhấp nháy vài lần, chiếu một chùm ánh sáng lên bức tường trắng sạch sẽ đối diện.
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu nhìn rõ "cuốn sách" trên bàn là cuốn album ảnh của mình.
Hoặc một "album ảnh" giống hệt album ảnh của cậu, nhưng không có vết mực nào bắn lên đó.
Cậu cầm lên, cúi đầu lật một trang.
Một chiếc phong bì mỏng rơi ra từ trang đầu tiên... cậu bắt lấy nó.
Trên bìa phong thư là chữ của Giang Lệ:
"Tiểu Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Trang đầu tiên của album ảnh là... một bức tranh.
Bức tranh rất chi tiết, ngay cả những sợi tóc cũng được vẽ cẩn thận từng nét. Không tô màu mà được vẽ bằng những nét cọ mảnh màu đen. Là cậu và Giang Lệ, cậu chỉ cao đến đùi Giang Lệ, vẻ mặt ủ rũ, nửa người khuất sau lưng Giang Lệ, tựa hồ đang chờ người chụp ảnh mình.
Đây là bức ảnh đầu tiên trong album Giang Hoài.
Giang Hoài dừng lại.
Một lúc sau, cậu mở thư của Giang Lệ.
Ánh sáng và bóng tối do thiết bị ở góc chiếu lên bức tường trắng khẽ đung đưa, Giang Hoài ngẩng đầu nhìn, chợt nhìn thấy Giang Lệ.
Cậu nghe thấy Giang Lệ cười nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của con, con đang ở trường học, mẹ không thể đi chơi với con được. Chớp mắt mà đã nhanh như vậy, mẹ còn nhớ rõ ngày đầu tiên khi con học tiểu học, mẹ đạp xe đưa con đi...”
Cậu nhìn thấy dòng chữ trên bức thư: "Nhưng trong nháy mắt, con đã học lớp Mười Hai, lớn như vậy rồi. Mẹ cũng không phải loại người đặc biệt giỏi ăn nói. Nếu muốn mẹ nói rằng mẹ yêu con nhiều như thế nào thì mẹ cũng không thể diễn tả được. Mẹ biết mình không phải là một người mẹ đủ tư cách, không cho con một gia đình trọn vẹn, chăm lo cho gia đình, cho con cũng rất ít ỏi..."
Giang Hoài yên lặng lật xem album.
Các "bức ảnh" trong album đều được vẽ từng nét một. Có Giang Lệ mà cậu lén chụp, một số thứ cậu chụp lung tung, chẳng hạn như những tòa nhà cũ bẩn thỉu và tổ kiến trong cỏ dại.
Máy chiếu trong góc chiếu hình ảnh của Giang Lệ.
"Nhưng mẹ thật lòng hy vọng con có thứ mình thích, người mình thích, tương lai tốt đẹp hơn. Từ xưa đến nay con luôn là niềm tự hào của mẹ."
"Tiểu Hoài, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Cậu yên lặng đứng đó.
Ánh đèn lờ mờ, bóng hình mờ ảo.
Cậu lật đến một phong thơ tiếp theo.
Là chữ của Tần Dư Hạc.
"Giang Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Lão Tần không đề cập đến nó với cậu, nhưng giọng nói của lão Tần thông qua dòng điện đã trở nên khàn khàn hơn nhiều, như thể đang kể một câu chuyện cũ.
Giang Hoài lật từng trang album ảnh.
Là ảnh chụp cậu và Tần Dư Hạc, ảnh chụp hồi tiểu học, ảnh cậu đi chơi xuân hồi tiểu học... Đầu bút mảnh màu đen thậm chí còn phác ra cả con chim sẻ vô tình xuất hiện trong gương.
Các bức tranh đều là đen trắng, mực đã khô từ lâu.
Giang Hoài dừng một chút, sau đó tiếp tục kéo xuống. Cậu lật sang học trung học cơ sở.
Một lá thư rơi ra từ album.
Đó là chữ của Vệ Hòa Bình.
Sáng nay Vệ Hòa Bình còn đang hỏi Giang Hoài có muốn có bỏ tiết tự học tối và ra ngoài tiệc tùng thâu đêm không, nhưng bức thư dường như đã được viết từ lâu, video có lẽ cũng đã được quay lại từ lâu.
Giang Hoài không mở thư, cậu cất nó đi, tiếp tục lật xem từng tờ một.
Cậu lật đến trung học phổ thông.
Kết quả là, các lá thư trong album ảnh lần lượt rơi xuống như bông tuyết...
Của Nghê Lê.
Của Lưu Sướng.
Của Triệu Thiên Thanh.
Của Tiền Lý.
Của Hứa Văn Dương.
Của Vương Tịnh.
Của lão Lâm.
***
Cậu lật qua từng "bức ảnh" một...
"Ảnh chụp" khi cậu nhập học, Nghê Lê đã đưa cho cậu một ly trà sữa.
"Ảnh chụp" cậu và Lưu Sướng đã đụng độ nhiều lần nhưng cuối cùng không có gì xảy ra, thậm chí Lưu Sướng còn bóp vai rót nước cho cậu.
"Ảnh chụp" cậu bị buộc phải tham gia trận đấu bóng rổ của trường, một tên ngốc nào đó đã cá cược, kết quả là tất cả các Alpha trong lớp đều xếp hàng để "tỏ tình" với cậu.
"Ảnh chụp" trong trận bán kết và chung kết môn bóng rổ, cậu đã luyện tập cùng đồng đội. Khi thi đấu trên sân, cậu lại ghi bàn liên tục và những tiếng cổ vũ ngoài sân của các bạn cùng lớp.
"Ảnh chụp" chương trình tập luyện Nguyên Đán không có ai nên cậu buộc phải ra sân, xung quanh là mấy cô gái bàn tán nên nhảy house dance như thế nào.
"Ảnh chụp" cậu bắt đầu học những điều cơ bản một cách nghiêm túc, khi có những bài toán mà cậu không hiểu thì đánh dấu lại rồi tan học đến hỏi lão Lâm.
Từng "bức ảnh", từng "lá thư" một.
Các nét chữ khác nhau, màu mực khác nhau.
Tất cả đều viết một câu trên trang bìa:
"Giang Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Cậu không biết video đã chiếu đến ai và cậu cũng không biết mình lật đến trang cuối cùng khi nào.
Những lá thư chất thành một chồng dày trên bàn. Chúng được người nhận xếp ngay ngắn, ngay cả những góc hơi cuộn của phong bì cũng được người nhận dùng ngón tay vuốt nhẵn cẩn thận và đặt xuống tỉ mỉ.
Không có lá thư nào ở trang cuối cùng, cũng không có hình chiếu.
Đó là một bài văn viết tay dài hai trang.
Trên đó là bài văn mẫu Ngữ Văn mà Giang Hoài đã từng thề son sắt với chủ tịch Bạc trong kỳ thi tháng trước rằng cậu sẽ đóng khung và dán nó trên đầu giường của ký túc xá.
Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc của cậu.
Nhưng không phải Giang Hoài viết.
Giang Hoài đọc hết bài văn.
Dưới dòng cuối cùng của bài văn, có một dòng chữ bút máy ngay ngắn và trang nhã:
"Bạn trai, sinh nhật vui vẻ."
Điện thoại của Giang Hoài đột nhiên rung lên.
BJ: Có thích không?
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn này trong nửa phút trước rồi mới trả lời: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
BJ: Cửa.
Giang Hoài đi mở cửa ký túc xá.
Bạc Tiệm đứng ngoài cửa, mang theo hai chiếc hộp. Cậu hơi cụp mắt nhìn Giang Hoài: "Anh đi đặt chút rượu, vừa mới lấy về, có lẽ hơi muộn. Thư đưa cho em, em cũng..."
Giang Hoài nghiêng đầu hôn lên môi cậu: “Bạc Tiệm, sinh nhật vui vẻ.”
…Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy tuổi mười tám có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay có lẽ cậu đã tìm thấy một ý nghĩa rất đặc biệt.
Cậu ngửi thấy một mùi hương rất nhàn nhạt, như có như không. Không biết đó là mùi bạc hà mỏng manh trên bệ cửa sổ hay một mùi hương se lạnh khác, đầu óc hơi choáng váng trong men rượu bùng nổ...
Cậu nhớ hình như Bạc Tiệm đã nói với cậu điều này, cậu thì thầm: “Bạc Tiệm, thử xem sao?”
Giang Hoài gần đây rất thích chụp ảnh. Cậu không giỏi chụp ảnh, chỉ chụp hai bức ảnh bằng điện thoại di động, nhưng cậu đột nhiên thích chụp cảnh hoàng hôn, những chiếc lá đang dần khô héo và những giọt mưa đọng trên ô cửa kính.
Cậu không có album ảnh để sử dụng, cũng không định mua một cái mới, cũng không định in những bức ảnh này ra, chỉ lưu chúng trong điện thoại di động của mình.
Cậu nghĩ rằng năm lớp Mười Hai này sẽ là một khoảng thời gian dài, nhưng một ngày nọ khi cậu đang sửa soạn lại điện thoại của mình, cậu mới nhận ra rằng mình đã chụp được bảy trăm, tám trăm bức ảnh từ khi nào rồi, đột nhiên nhận ra rằng bây giờ đã là tháng Mười Một.
Có bảy, tám mươi bức ảnh chụp cây bạc hà nhỏ của Bạc Tiệm bên cửa sổ.
Cây bạc hà nhỏ không còn yếu ớt như tháng Chín, mọc ra vài nhánh mảnh mai, mềm mại với những chiếc lá nhỏ.
Chủ tịch Bạc tưới nước vào nửa đêm mỗi ngày, nhưng cũng không tưới chết nó.
Lâu dần cậu cũng quen, “mạnh hay không” không quan trọng, cậu vẫn bị ám ảnh bởi cái loại nhảy vọt, không trọng lượng, mất kiểm soát, kích thích thần kinh mạnh như sắp chết và cảm giác kiểm soát được được phản ứng cơ thể của bản thân mình dù là nhỏ nhất.
Đó là lần duy nhất cậu tỉnh táo trong suốt những năm đầu óc cậu rối bời sau khi uống thuốc ức chế.
Nhưng vì nhiệm vụ học tập nặng nề, sáng sớm tự học, tối tự học, Giang Hoài đến nay vẫn chưa thuộc hết bài thơ cổ điển ngữ văn và ba ngàn năm trăm từ tiếng Anh. Khi ở trường..
Cậu sẽ dành ra cả buổi chiều Chủ nhật để ra ngoài "rèn luyện thân thể".
Khuôn viên cũ của trường trung học số 4 đã bị phá bỏ, khu cũ ở phía đông thành phố cũng được chỉ định để chính phủ tái thiết, một số thanh niên parkour tạm thời thiết lập một chướng ngại vật trong công viên, nhưng không đến mấy ngày, nó cũng bị ban quản lý đô thị cưỡng chế phá bỏ.
Giang Hoài gần như thay đổi địa điểm mỗi tuần, chỉ để tìm hai hoặc ba địa điểm vẫn có thể chạy.
Chủ tịch Giang không bao giờ biết rằng con trai bà đang chơi parkour, môn thể thao có thể làm gãy chân và gãy xương, thậm chí tử vong nếu phạm sai lầm.1
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, Giang Hoài đã hạn chế rất nhiều, một số địa điểm đã dần trở nên quen thuộc nên tương đối an toàn hơn.
Kỳ thi giữa kỳ đang đến như dự kiến.
Mỗi lần Giang Hoài đi thi, chủ tịch Giang còn căng thẳng hơn so với Giang Hoài. Đi thi về còn chưa có kết quả, ba người đã cùng nhau ăn một bàn đầy đồ ăn. Bà vừa gắp đồ ăn cho Giang Hoài vừa ngập ngừng. Nhiều lần muốn nói nhưng không vẫn dám hỏi Giang Hoài "con thi thế nào".
Bà căng thẳng, bà sợ Giang Hoài nhìn thấy bà căng thẳng mà có áp lực học hành.
Giang Hoài chủ động nói. Nói cậu đã thi như thế nào, làm bài thi đó ra sao. Nhà trường gửi đáp án chuẩn, sau khi tra đáp án, cậu tính ra khoảng điểm gần đúng từ bao nhiêu đến bao nhiêu.
Khi có kết quả chắc sẽ giống như điểm kiểm tra hàng tháng trước. Phát huy bình thường.
Nhưng bởi vì kỳ thi giữa kỳ đơn giản hơn so với kỳ thi hàng tháng, kiến thức cũng không bao quát nhiều, điểm phổ biến cũng cao... nên xếp hạng cấp bậc trong khối Giang Hoài đã tụt xuống hơn một trăm bảy mươi trên bảng xếp hạng.
Kỳ thi hàng tháng và kỳ thi cuối kỳ tiếp theo sẽ được chia thành các phòng thi theo thứ hạng của kỳ thi giữa kỳ này.
Giang Hoài là phòng thi số 3.
Ở mặt sau của "Kế hoạch nghỉ hè của Tiểu Giang", có một dòng ghi chép nguệch ngoạc khác.
"03".
Cậu viết một "01" mơ hồ bên cạnh nó bằng bút chì.
Cậu hy vọng tháng Ba năm sau sẽ có mặt ở phòng thi số 1.
Năm nay là một mùa đông ấm áp.
Đến tháng Mười Hai, toàn bộ lá bạch quả trong trường đã rụng hết, những chiếc lá phong đang dần chuyển sang màu đỏ cũng dần nhuốm một màu nâu sẫm lạnh giá, héo úa, xếp thành từng lớp dưới gốc cây.
Nhưng trời không quá lạnh, hằng ngày Giang Hoài vẫn mặc quần áo đơn.
Kể từ khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ vào tháng trước, Giang Hoài đã đi chọn quà sinh nhật cho Bạc Tiệm.
Ban đầu, cậu muốn tặng một cuốn sách cũ có giá trị để sưu tập, nhưng chủ tịch Bạc kén cá chọn canh, không thích cũng không cần. Cậu muốn tặng bút máy, nhưng giống như Bạc Tiệm nói, Bạc Tiệm thật sự không thiếu thứ này. Cuối cùng, cậu nảy ra ý tưởng tặng Bạc Tiệm một số đồ thủ công mỹ nghệ di sản văn hóa phi vật thể thế giới của một quốc gia có liên quan đến lịch sử, khá là kiểu cách. Thứ này rất tốn kém, còn phải tìm người đặt trước... Vậy mà Bạc Tiệm lại hỏi có phải cậu tự làm không?
Cậu làm cái rắm.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Giang Hoài mở Taobao.
Có những món đồ thủ công tự làm cho người mua trên Internet, chẳng hạn như tòa nhà bằng gỗ dăm, túp lều tự làm... Cái này rẻ và tiện lợi.
Vào ngày đầu tiên sau kỳ thi giữa kỳ, túp lều tự làm tốc hành cùng thành phố mà Giang Hoài đặt hàng đã đến.
Vừa vặn là cuối tuần, Giang Hoài không làm bài tập, bèn ở nhà chăm chỉ làm một ngày. Loại đồ dùng này hoàn toàn là dựa vào lá gan, nhìn qua rất tinh xảo, nhưng bất kể là giường hay là sách trong túp lều, đều là từng mảnh từng mảnh dán lại với nhau.
Để thể hiện tấm lòng của mình, Giang Hoài thậm chí còn đặt hàng đắt nhất... Đắt nhất có nghĩa là phức tạp, biệt thự bốn tầng có bể bơi vườn trên cao.
Vì vậy, chiều Chủ Nhật, Giang Hoài vất vả làm việc hai ngày, hơn ba mươi tiếng đồng hồ mà tiến độ không đạt 5% túp lều tự chế, sau đó đến hai giờ sáng cậu mới làm bài tập về nhà ngày hôm sau.
Giang Hoài rất ghét tặng quà cho người ta. Cậu hỏi người ta muốn gì, người ta cứ bảo cậu đoán.
Đối với sinh nhật của lão Tần và Vệ Hòa Bình, cậu cũng hỏi thẳng họ muốn gì, họ trả lời rất đúng trọng tâm. Bọn họ muốn gì thì cậu mua cái đó, không phí tâm, cũng không đến mức tặng đồ mà người ta không thích.
Cuối cùng, Giang Hoài cũng quyết định nên tặng món quà gì cho Bạc Tiệm, bây giờ đã là tháng mười hai rồi.
Giang Hoài nghĩ nên tặng gì vì cậu nhớ... Bạc Tiệm có một sự kiện bên ngoài trường học vào tuần tới sau sinh nhật của cậu. Đây là cuộc thi tranh biện dành cho các nhà toán học trẻ và những người quan tâm do nhiều trường đại học trong và ngoài nước phối hợp tổ chức, năm nay tình cờ được tổ chức trong nước.
Bạc Tiệm luôn đi trước một bước so với các bạn cùng lứa tuổi của mình.
Cậu rất bận rộn, nhưng thực tế bài vở ở trường chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ.
Khi Bạc Tiệm mệt mỏi sẽ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ôm Giang Hoài.
Đôi khi đến sau mười một giờ cậu mới có thể quay lại ký túc xá. Giang Hoài ngày nào cũng đi ngủ đúng giờ. Cậu đi đánh răng rửa mặt, Bạc Tiệm từ phía sau vòng tay qua vai cậu, hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cọ cằm vào gáy cậu.
“Mệt.” Bạc Tiệm thì thầm.
Giang Hoài nhìn mình trong gương: "Đừng sắp xếp cho mình nhiều chuyện như vậy, không cần thiết."
“Không, cần thiết lắm.” Bạc Tiệm cọ cọ vào người Giang Hoài: “Tay mỏi rồi, không muốn động nữa. Em giúp anh đi.”
"...?"
Ngày mười hai tháng Mười Hai thực sự rất bình thường.
Hôm nay là thứ Năm.
Có một bài kiểm tra vào thứ Năm tới.
Vệ Hòa Bình biết sinh nhật của Giang Hoài.
Mặc dù Vệ Hòa Bình lảm nhảm suốt ngày không ngừng, nhưng cậu ta thực sự rất nhút nhát và không bao giờ dám không làm bài tập hay trốn học, cúp học... Gia đình cậu ta kiểm soát rất chặt chẽ, nếu lão Lâm báo tin về, cha ruột của cậu ta có thể trói cậu ta vào khung cửa và treo lên để thị chúng.
Nhưng hôm nay, Vệ Hòa Bình lại phá lệ đến tìm Giang Hoài, đề xuất tối nay trốn học ra ngoài, uống cho sảng khoái một bữa, uống không say không về, chào đón thế giới của người lớn...
Giang Hoài từ chối.
Sắc mặt Vệ Hòa Bình có chút phức tạp: "Ồ, em hiểu rồi... Anh Hoài, tối nay anh định tổ chức sinh nhật với chủ tịch đúng không?"
Cho dù bị nói trúng tim đen, sắc mặt Giang Hoài cũng không thay đổi, lười biếng dựa vào cửa sổ hành lang, hai tay ôm sau gáy nói: “Không, cậu suy nghĩ nhiều quá. Lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi, cậu nhỏ hơn tôi nửa tuổi, tôi không muốn một mình nghênh đón thế giới người lớn, vĩnh viễn để cậu ở lại tuổi mười bảy rưỡi một mình."
Vệ Hòa Bình: "..."
Buổi tối, Bạc Tiệm không đi tự học buổi tối.
Giang Hoài ngồi một mình hai bàn, làm đề suốt đêm.
Bạc Tiệm nói tối nay cậu phải chuẩn bị cho cuộc thi toán tuần sau, đến tối mịt mới về ký túc xá, chắc khoảng mười giờ. Giang Hoài đã quen với việc cậu về ký túc xá muộn, hơn một tháng qua Bạc Tiệm đều về khá muộn.
Sinh nhật đối với Giang Hoài không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng bởi vì trải qua với Bạc Tiệm, Giang Hoài vừa tự học tối vừa có chút mất tập trung. Mãi cho đến khi cậu làm xong một vài câu hỏi trắc nghiệm về chủ đề vật lý và động năng, sự chú ý của cậu mới từ từ quay trở lại với việc học của mình.
Giang Hoài không tập trung vào việc làm đề như Bạc Tiệm, nhưng cũng không dễ bị phân tâm.
Buổi tự học buổi tối của trường kết thúc lúc tám giờ rưỡi, nhưng đèn và cửa của tòa nhà giảng dạy không được tắt cho đến mười giờ ba mươi. Vì vậy, khi tan học, nhiều học sinh vẫn ở lại làm bài về nhà.
Hơn chín giờ Giang Hoài mới rời khỏi tòa nhà Học Lễ.
Mùa đông năm nay không có tuyết, chỉ lạnh thôi.
Một lớp băng mỏng hình thành dưới đáy các đường ống nước bên ngoài tòa nhà giảng dạy. Đèn đường của trường không sáng, dưới ánh trăng vàng nhạt mờ ảo, những cành cây khẳng khiu rụng lá.
Giang Hoài kéo khóa áo khoác lên trên cùng, hơi rụt cổ lại và mang theo chiếc cặp của mình rời khỏi tòa nhà Học Lễ.
Mấy ngày nay Bạc Tiệm rất bận rộn, sáng tối hầu như không gặp được người.
Bạc Tiệm rời đi sớm, buổi sáng hôm nay Giang Hoài không gặp Bạc Tiệm.
Nhưng chủ tịch Bạc vẫn nhớ tưới cây bạc hà trên bậu cửa sổ sáng nay.
Hôm nay là ngày mười hai.
Tuy rằng Giang Hoài thật sự cảm thấy sinh nhật bản thân không có ý nghĩa lắm, nhưng có lẽ là cậu kỳ vọng quá nhiều, cho nên Giang Hoài không muốn thừa nhận mình có chút thất vọng.
Bây giờ cậu hy vọng có thể quay trở lại ký túc xá và đợi Bạc Tiệm trở lại trước khi đi ngủ.
Trong cặp sách của cậu luôn đặt quà cho Bạc Tiệm.
Cậu không nghĩ ra nên tặng gì, bởi vì cậu nhớ rằng cuộc thi bảo vệ của Bạc Tiệm vào tuần tới phải mặc trang phục trang trọng để tham dự. Cậu chọn suốt nửa tháng, hỏi thăm nhiều người mới chọn ra được một bộ mà cậu cho là đẹp. Phong cách trang trọng và chất lượng phù hợp với cà vạt yêu cầu cao của Bạc Tiệm phiền toái.
Giang Hoài lê lết đi đến cửa ký túc xá, trong điện thoại có hơn chục tấm ảnh cậu tùy tiện chụp trên đường.
Không chụp gì cả, chỉ chụp mặt trăng, mây đêm, thân cây và bóng người.
Cậu vặn tay nắm cửa, đồng thời gửi tin nhắn cho Bạc Tiệm: “Còn bận không?”
Bạc Tiệm không trả lời.
Cậu mở cửa, không có ai trong ký túc xá.
Rèm kéo thật chặt, đèn hành lang lờ mờ, ký túc xá tối om, chỉ có ánh sáng và bóng tối bên cửa phản chiếu. Tiếng cười của bọn con trai trong hành lang kéo dài ở tầng dưới nghe xa xăm và mơ hồ.
Công tắc đèn ký túc xá ở cạnh cửa.
Chủ tịch Bạc đã thay đổi tất cả đèn trong ký túc xá thành đèn thông minh và có thể điều khiển được, còn có một phần mềm điều hành trên điện thoại di động. Nhưng vì giả vờ giả vịt, công tắc đèn cạnh cửa không bị tháo ra và vẫn có thể sử dụng được.
"Cạch".
Giang Hoài nhấn xuống.
Nhưng đèn không sáng.
"Cạch cạch cạch cạch..."
Giang Hoài đứng ở cửa ấn mấy lần... đèn hỏng rồi.
"..."
Giang Hoài cau mày, bật đèn pin điện thoại di động, đi vào ký túc xá.
Ký túc xá yên tĩnh, chỉ có bóng cây đung đưa lọt qua khe rèm cửa. Cậu đóng cửa lại, khoác cặp đi đến cạnh bàn, bật đèn trên bàn. Cậu chạm vào công tắc đèn, khi đèn pin của điện thoại di động chiếu đến, cậu nhìn thấy một cuốn sách trên bàn.
Đèn bàn không bị hỏng.
Trong khi chiếc đèn bàn được thắp sáng lờ mờ, có thứ gì đó bên tường nhấp nháy vài lần, chiếu một chùm ánh sáng lên bức tường trắng sạch sẽ đối diện.
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu nhìn rõ "cuốn sách" trên bàn là cuốn album ảnh của mình.
Hoặc một "album ảnh" giống hệt album ảnh của cậu, nhưng không có vết mực nào bắn lên đó.
Cậu cầm lên, cúi đầu lật một trang.
Một chiếc phong bì mỏng rơi ra từ trang đầu tiên... cậu bắt lấy nó.
Trên bìa phong thư là chữ của Giang Lệ:
"Tiểu Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Trang đầu tiên của album ảnh là... một bức tranh.
Bức tranh rất chi tiết, ngay cả những sợi tóc cũng được vẽ cẩn thận từng nét. Không tô màu mà được vẽ bằng những nét cọ mảnh màu đen. Là cậu và Giang Lệ, cậu chỉ cao đến đùi Giang Lệ, vẻ mặt ủ rũ, nửa người khuất sau lưng Giang Lệ, tựa hồ đang chờ người chụp ảnh mình.
Đây là bức ảnh đầu tiên trong album Giang Hoài.
Giang Hoài dừng lại.
Một lúc sau, cậu mở thư của Giang Lệ.
Ánh sáng và bóng tối do thiết bị ở góc chiếu lên bức tường trắng khẽ đung đưa, Giang Hoài ngẩng đầu nhìn, chợt nhìn thấy Giang Lệ.
Cậu nghe thấy Giang Lệ cười nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của con, con đang ở trường học, mẹ không thể đi chơi với con được. Chớp mắt mà đã nhanh như vậy, mẹ còn nhớ rõ ngày đầu tiên khi con học tiểu học, mẹ đạp xe đưa con đi...”
Cậu nhìn thấy dòng chữ trên bức thư: "Nhưng trong nháy mắt, con đã học lớp Mười Hai, lớn như vậy rồi. Mẹ cũng không phải loại người đặc biệt giỏi ăn nói. Nếu muốn mẹ nói rằng mẹ yêu con nhiều như thế nào thì mẹ cũng không thể diễn tả được. Mẹ biết mình không phải là một người mẹ đủ tư cách, không cho con một gia đình trọn vẹn, chăm lo cho gia đình, cho con cũng rất ít ỏi..."
Giang Hoài yên lặng lật xem album.
Các "bức ảnh" trong album đều được vẽ từng nét một. Có Giang Lệ mà cậu lén chụp, một số thứ cậu chụp lung tung, chẳng hạn như những tòa nhà cũ bẩn thỉu và tổ kiến trong cỏ dại.
Máy chiếu trong góc chiếu hình ảnh của Giang Lệ.
"Nhưng mẹ thật lòng hy vọng con có thứ mình thích, người mình thích, tương lai tốt đẹp hơn. Từ xưa đến nay con luôn là niềm tự hào của mẹ."
"Tiểu Hoài, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Cậu yên lặng đứng đó.
Ánh đèn lờ mờ, bóng hình mờ ảo.
Cậu lật đến một phong thơ tiếp theo.
Là chữ của Tần Dư Hạc.
"Giang Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Lão Tần không đề cập đến nó với cậu, nhưng giọng nói của lão Tần thông qua dòng điện đã trở nên khàn khàn hơn nhiều, như thể đang kể một câu chuyện cũ.
Giang Hoài lật từng trang album ảnh.
Là ảnh chụp cậu và Tần Dư Hạc, ảnh chụp hồi tiểu học, ảnh cậu đi chơi xuân hồi tiểu học... Đầu bút mảnh màu đen thậm chí còn phác ra cả con chim sẻ vô tình xuất hiện trong gương.
Các bức tranh đều là đen trắng, mực đã khô từ lâu.
Giang Hoài dừng một chút, sau đó tiếp tục kéo xuống. Cậu lật sang học trung học cơ sở.
Một lá thư rơi ra từ album.
Đó là chữ của Vệ Hòa Bình.
Sáng nay Vệ Hòa Bình còn đang hỏi Giang Hoài có muốn có bỏ tiết tự học tối và ra ngoài tiệc tùng thâu đêm không, nhưng bức thư dường như đã được viết từ lâu, video có lẽ cũng đã được quay lại từ lâu.
Giang Hoài không mở thư, cậu cất nó đi, tiếp tục lật xem từng tờ một.
Cậu lật đến trung học phổ thông.
Kết quả là, các lá thư trong album ảnh lần lượt rơi xuống như bông tuyết...
Của Nghê Lê.
Của Lưu Sướng.
Của Triệu Thiên Thanh.
Của Tiền Lý.
Của Hứa Văn Dương.
Của Vương Tịnh.
Của lão Lâm.
***
Cậu lật qua từng "bức ảnh" một...
"Ảnh chụp" khi cậu nhập học, Nghê Lê đã đưa cho cậu một ly trà sữa.
"Ảnh chụp" cậu và Lưu Sướng đã đụng độ nhiều lần nhưng cuối cùng không có gì xảy ra, thậm chí Lưu Sướng còn bóp vai rót nước cho cậu.
"Ảnh chụp" cậu bị buộc phải tham gia trận đấu bóng rổ của trường, một tên ngốc nào đó đã cá cược, kết quả là tất cả các Alpha trong lớp đều xếp hàng để "tỏ tình" với cậu.
"Ảnh chụp" trong trận bán kết và chung kết môn bóng rổ, cậu đã luyện tập cùng đồng đội. Khi thi đấu trên sân, cậu lại ghi bàn liên tục và những tiếng cổ vũ ngoài sân của các bạn cùng lớp.
"Ảnh chụp" chương trình tập luyện Nguyên Đán không có ai nên cậu buộc phải ra sân, xung quanh là mấy cô gái bàn tán nên nhảy house dance như thế nào.
"Ảnh chụp" cậu bắt đầu học những điều cơ bản một cách nghiêm túc, khi có những bài toán mà cậu không hiểu thì đánh dấu lại rồi tan học đến hỏi lão Lâm.
Từng "bức ảnh", từng "lá thư" một.
Các nét chữ khác nhau, màu mực khác nhau.
Tất cả đều viết một câu trên trang bìa:
"Giang Hoài, sinh nhật vui vẻ."
Cậu không biết video đã chiếu đến ai và cậu cũng không biết mình lật đến trang cuối cùng khi nào.
Những lá thư chất thành một chồng dày trên bàn. Chúng được người nhận xếp ngay ngắn, ngay cả những góc hơi cuộn của phong bì cũng được người nhận dùng ngón tay vuốt nhẵn cẩn thận và đặt xuống tỉ mỉ.
Không có lá thư nào ở trang cuối cùng, cũng không có hình chiếu.
Đó là một bài văn viết tay dài hai trang.
Trên đó là bài văn mẫu Ngữ Văn mà Giang Hoài đã từng thề son sắt với chủ tịch Bạc trong kỳ thi tháng trước rằng cậu sẽ đóng khung và dán nó trên đầu giường của ký túc xá.
Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc của cậu.
Nhưng không phải Giang Hoài viết.
Giang Hoài đọc hết bài văn.
Dưới dòng cuối cùng của bài văn, có một dòng chữ bút máy ngay ngắn và trang nhã:
"Bạn trai, sinh nhật vui vẻ."
Điện thoại của Giang Hoài đột nhiên rung lên.
BJ: Có thích không?
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn này trong nửa phút trước rồi mới trả lời: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
BJ: Cửa.
Giang Hoài đi mở cửa ký túc xá.
Bạc Tiệm đứng ngoài cửa, mang theo hai chiếc hộp. Cậu hơi cụp mắt nhìn Giang Hoài: "Anh đi đặt chút rượu, vừa mới lấy về, có lẽ hơi muộn. Thư đưa cho em, em cũng..."
Giang Hoài nghiêng đầu hôn lên môi cậu: “Bạc Tiệm, sinh nhật vui vẻ.”
…Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy tuổi mười tám có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay có lẽ cậu đã tìm thấy một ý nghĩa rất đặc biệt.
Cậu ngửi thấy một mùi hương rất nhàn nhạt, như có như không. Không biết đó là mùi bạc hà mỏng manh trên bệ cửa sổ hay một mùi hương se lạnh khác, đầu óc hơi choáng váng trong men rượu bùng nổ...
Cậu nhớ hình như Bạc Tiệm đã nói với cậu điều này, cậu thì thầm: “Bạc Tiệm, thử xem sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.