Chương 25
Paz
13/10/2022
Hai nam sinh từ trên xe đạp nhảy xuống, áo khoác đỏ trắng mở khoá trước ngực của trường Trung học số bốn.
Hai người đều để tóc ngắn một tấc, một người để tóc ngắn một tấc nhuộm vàng, một người tóc chưa nhuộm nhưng cạo một đoạn lông mày.
Bạc Tiệm vừa liếc mắt liền nhớ kỹ đặc điểm rõ ràng nhất của người này. Những đặc điểm trên người họ như được lưu vào một trang, sau này cần dùng đến, sẽ được phân loại ngay lập tức.
Bạc Tiệm nhớ lại chính cậu đã gặp hai người này trước khai giảng một ngày.
Khi đó... Họ đang đánh nhau cùng Giang Hoài.
Tác phong và kỷ luật của trường Trung học số một nghiêm khắc hơn so với trường khác rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có nam sinh tóc dài như Giang Hoài lọt lướt, nhưng sẽ không người phách lối nhuộm một mái tóc màu vàng rồi đi dạo trong trường.
Lần đầu tiên gặp, hai người kia không mặc đồng phục của Trung học số bốn, Bạc Tiệm còn tưởng bọn họ là mấy thanh niên lưu manh nào đó.
Giang Hoài cũng tương tự.
Có thể là do trẻ hơn, nên được gọi là thiếu niên lạc lối.
Hiện tại hai tên hai thanh niên lưu manh và thiếu niên lạc lối ba người cùng tụ họp một chỗ.
Bạc Tiệm lấy khẩu trang đen ra, ngón trỏ hơi cong, bình tĩnh vòng dây đeo ra sau tai.
“Được rồi, tao không rảnh chơi với mày.” Đầu đinh vàng xoay xoay cổ tay, tiếng rắc rắc vang lên. Khóe miệng hắn nhếch lên: “Mày ngược lại nghe lời hơn chó nhỉ, còn tự mình tìm tới cửa à?”
Lông mày đứt đoạn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn, mỉa mai hừ một tiếng.
Đầu đinh vàng cũng mặc kệ chiếc xe thay đổi tốc độ mà đổ xuống đất, đi tới phía Giang Hoài: “Nếu mày đã tích cực chạy đến trường của người khác để đưa đầu ra, vậy để tao thành toàn cho mày nhé, thằng nhãi...”
Đến mí mắt Giang Hoài cũng không nhấc, cậu đi về phía thùng rác màu xanh bên cạnh.
Đầu đinh vàng chưa dứt lời, “Rầm”!
Một tiếng vang cực lớn.
Giang Hoài nhấc chân đá vào thùng rác xanh lá, nắp đóng của chiếc thùng rác không cao làm bằng nhựa như bay ra ngoài. Sắc mặt của Đầu đinh vàng lập tức thay đổi, nhưng căn bản không kịp tránh sang bên cạnh, hắn lùi về sau nửa bước, thùng rác đập mạnh vào đùi hắn.
Đầu đinh vàng bị đập đến mức không đứng vững, mông đặt trên mặt đất. Nắp thùng rác xanh mở ra, rác rưởi vương vãi khắp chỗ đó.
Bạc Tiệm liếc mắt nhìn chữ trên thùng rác xanh.
Rác ướt.
Đầu đinh vàng ngồi ngay tại chỗ có vỏ trứng và rau nát. Ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà buồn nôn.
Đầu đinh vàng nhìn chằm chằm vào đống rác khiến người khác buồn nôn này một lúc. Cảm giác dính dính ẩm ướt hôi thối dưới tay làm sự kinh tởm chui lên cột sống khiến hắn giật mình: “Nhãi ranh, đệt mẹ mày!”
Đầu đinh vàng xoay người nắm chặt tay đấm về phía mặt Giang Hoài.
Yết hầu Giang Hoài truyền ra một tiếng cười nhạo, tránh khỏi.
Đầu đinh vàng thất bại một chiêu, hắn muốn đánh lại, nhưng toàn thân đều không thoải mái, trên người thối hoắc, đế giày hình như còn có mấy hạt cơm thiu. Đầu đinh vàng cười lạnh xoay xoay cổ tay: “Được, mày có bản lĩnh.”
Lúc này chính là thời điểm tan học, cũng có không ít học sinh Trung học số bốn, vài người dừng chân ghé mắt, chỉ trỏ.
Lông mày đứt đoạn khoanh tay trước ngực đi tới, liếc mắt nhìn Đầu đinh vàng, lại liếc mắt nhìn Giang Hoài: “Nghe nói mày là Giang Hoài?”
Nam sinh cao lớn đi qua đám người. Người vắt chiếc áo khoác trên vai đi ở phía trước: “Ây da? Anh Lý?” Hắn nhìn Đầu đinh vàng bẩn thỉu, lại nhìn về phía Lông mày đứt đoạn: “Làm sao đây?”
Trung học số bốn có tiếng phân hóa nhất trong Trung học phổ thông. Học sinh đều là kẻ có tiền, phía trước thành tích tốt sẽ nhận được suất nhập học của trường, phía sau thi không đậu trường đại học tử tế cuối lớp mười hai sẽ lập tức ra nước ngoài. Kỷ luật trường học hỗn loạn, coi trọng đồng tiền.
Không giống như Trung học số hai, Trung học số hai là trường nổi danh vì tính tự học, có nhiều học sinh giỏi ở trường này.
Bạc Tiệm quét mắt qua mấy nam sinh, hững hờ nghĩ, cũng may ở Trung học số hai không có mấy loại học sinh lưu manh này.
Giang Hoài đứng đầu trong số đó.
Thực sự là người đứng đầu, danh tiếng đã truyền đến Trung học số bốn.
Lông mày đứt đoạn phát ra tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm Giang Hoài: “Nghe nói có ẩu đả cưỡng gian của Omega và Alpha ở trường Trung học số hai đúng không?”
“Sao chưa nghe qua được, lá gan cũng không nhỏ, đáng tiếc không thành công.”
" Không phải Omega kia chuyển đến trường chúng ta rồi sao? Gọi là Tống gì nhỉ?”
“Tống Tuấn.” Lông mày đứt đoạn liếm môi, chăm chú nhìn Giang Hoài như rắn độc: “Người búi tóc nhỏ kia chính là Alpha.” Hắn nói: “Cao Phong, mấy người lên giúp một chút, mấy thằng nhãi này rất linh hoạt... Giúp tao bắt nó, làm mấy việc Alpha chân chính nên làm.”
Vốn hắn rất coi trọng Tống Tuấn, Tống Tuấn nhờ hắn đánh Giang Hoài một trận, hắn lập tức đáp ứng Tống Tuấn.
Nhưng bây giờ cũng không phải vì Tống Tuấn.
Không liên quan tới Tống Tuấn. Giang Hoài làm hắn mất mặt, còn chủ động tìm tới cửa... Bây giờ hắn nhìn Giang Hoài, thấy không vừa mắt.
Điều Alpha nên làm, là đem tất cả những Alpha mình ngứa mắt ra hạ gục. Để hắn quỳ xuống, để hắn thừa nhận lỗi lầm như con chó, để giống như con chó cụp đuôi chạy càng xa càng tốt.
Cao Phong dò xét Giang Hoài, khóe miệng nhếch một cái: “Được. Chó Trung học số hai, giờ để hắn chạy về Trung học số hai luôn.”
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Tính cả Đầu đinh vàng một thân rác rưởi kia, tất cả có sáu người.
Mấy nam sinh mặc trên người đồng phục Trung học số hai.
Giang Hoài trừng mắt, quét qua, cậu lại nhìn ngược về phía Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một nửa sống mũi thẳng tắp cùng ánh mắt sáng.
Sau một giây, cổ tay Bạc Tiệm bị nắm chặt, Giang Hoài lời ít ý nhiều nói: “Chạy.”
“...”
Lông mày đứt đoạn sững sờ, lập tức phản ứng lại: “Đuổi theo! Hai thằng chúng nó!”
Giang Hoài kéo Bạc Tiệm đến một chỗ rồi liền buông lỏng tay. Cậu để lại cho Bạc Tiệm một cái ót không có tình nghĩa bàn trước bàn sau: “Đuổi theo tôi, nếu theo không kịp thì mặc kệ cậu.”
Bạc Tiệm đuổi theo, chênh lệch với Giang Hoài nửa thân người: “Nếu tôi bị bắt, không phải là do cậu liên lụy tôi à?”
Giang Hoài: “Lời này của cậu tìm đám ngu xuẩn kia mà nói, đừng nói với tôi.”
Bạc Tiệm: “...”
Đường phố rất dài, hai người xuyên qua đám đông chạy về phía trước. Không ai quay đầu nhìn về sau, nhưng đều có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn nặng nề phía sau đó.
Giống như bị truy đuổi. Mà thực sự cũng bị mấy người truy đuổi.
Từ khi Bạc Tiệm lớn lên, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa làm ra việc gì khiến người ta đuổi theo đến mức phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Tất nhiên đến giờ phút này, cậu cũng chưa làm qua. Đây là cậu bị Giang Hoài liên lụy.
Đầu đinh vàng chạy ở phía sau, mỗi bước chạy của hắn đều có cảm giác giống như có lá cây vụn thổi hạt cơm từ trên người hắn xuống, làm hắn buồn nôn không chịu được, vì hắn chậm chạp nên bị bỏ lại phía sau, cách rất xa hai người chạy trước.
“Cái đệt, hai thằng khốn kia được chó cái sinh ra à, sao có thể chạy nhanh như thế...” Đầu đinh vàng chạy chậm lại: “Mấy người đuổi đi, tôi đi lau qua quần áo, tôi sắp buồn nôn chết rồi.”
Giang Hoài vẫn còn nghĩ được việc lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên: “Bị mùi nước hoa trên người cậu hun đến hoảng rồi.”
“Cậu phun nó, cảm ơn đã khích lệ.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài quay đầu liếc mắt sang bên cạnh: “Ở đây có bức tường thì tốt.”
Bạc Tiệm hiểu ý cậu. Nếu như cậu cùng Giang Hoài nhảy tường thoát ra ngoài, đừng nói đằng sau có sáu người, sáu mươi người đuổi, đến một lớp Trung học số bốn, khéo không thể đuổi kịp cậu.
Nhưng bên đường là một loạt các cửa hàng, đường lớn bằng phẳng đến chướng ngại vật cũng không có, chính quyền thành phố hận không thể lấp đầy những vết nứt trên gạch lát nền cho mọi người.
Bạc Tiệm hỏi: “Cậu tập parkour không phải vì hay bị đuổi đánh chứ?”
Trầm mặc nửa ngày, Giang Hoài nói: “Lăn.”
Đuổi theo đến quảng trường, Lông mày đứt đoạn đuổi đến mệt muốn tắt thở.
Hai người phía trước chạy quá nhanh, bọn hắn không thể chạy với tốc độ một trăm, một hồi cũng không đuổi được ai. Nhưng cái quảng trường này rộng hơn mấy trăm mét.
“Đệt!”
“Anh Lý, nếu không, chúng ta kiếm chiếc xe nào đi?”
“??”
Phía trước có hai người đang nói chuyện phiếm.
Bạc Tiệm quay đầu: “Tống Tuấn đó... Là mối tình đầu của cậu à?”
“...”
Bạc Tiệm chưa thấy qua Tống Tuấn. Có lẽ đã gặp qua, nhưng chung quy cậu không có ký ức giá trị nào về Tống Tuấn. Cậu cũng chỉ nghe nói về sự kiện học kỳ đầu gây xôn xao kia của trường thôi, cuối cùng Giang Hoài bị xử lý, Tống Tuấn phải chuyển trường.
Có thể để cho Giang Hoài thành như này... Phải ngủ ở trường học, không để ý đến bạn học bên ngoài nói chuyện mà chỉ nghĩ đến chuyển giới Omega, Bạc Tiệm đại khái cũng dần dựng được lên hình tượng mơ hồ của Tống Tuấn: “Cậu thích điểm gì ở cậu ta, dáng người cậu ta nhìn đẹp lắm à?”
Rốt cuộc Giang Hoài cũng quay đầu lại: “Hứa với tôi, im lặng, được không?”
Nhưng lần này Bạc Tiệm không có ngậm miệng. Cậu nói: “Tôi chỉ hiếu kì thôi.”
Giang Hoài không trả lời.
Bạc Tiệm tiếp: “Hiếu kì... Cậu thích người thế nào.”
Giang Hoài phớt lờ cậu. Bọn họ đã một nửa quảng trường, bên trong vỉa hè đổi từ hàng quán thành hàng rào sắt có trụ đá, cao hai ba mét. Giang Hoài nhảy lên trụ đá, kéo đầu hàng rào sắt đâm vào bậc thang kim loại hẹp ở giữa rồi lật xiên thanh sắt xuống.
Bạc Tiệm không dừng lại, đi theo lật tiếp.
Bên này hàng rào sắt là khu dân cư nhỏ.
Nhóm nam sinh Lông mày đứt đoạn theo tới đây, họ trố mắt nhìn hai người ở trên đỉnh hàng rào sắt lật qua.
Một người nhìn những chiếc gai sắt sáng loáng trên đầu hàng rào sắt, thân dưới phát lạnh: “Anh Lý, đừng lật nó... Khu dân cư có cửa chính.”
“Đệt, chờ hắn đi tới cửa chính, Giang Hoài đã sớm chạy biến mẹ nó rồi!”
Giang Hoài đang chạy về phía khu dân cư, rồi lập tức dừng lại.
Mấy thằng ngu kia không đuổi tới, đuổi tới cũng vô dụng. Cậu leo được lên tường chính là tình thế thay đổi.
Giang Hoài tháo khẩu trang, chậm rãi ngồi xổm xuống dựa vào mấy cây ngô đồng, thở hổn hển. Cậu không biết Bạc Tiệm có mệt không, dù sao dùng sức chạy nước rút lâu như vậy, cậu rất mệt mỏi.
Bạc Tiệm đi tới, đứng ở bên cạnh cậu, đưa túi khăn giấy tới.
Còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
Chủ tịch Bạc quan tâm đến vấn đề về khử mùi sách giáo khoa, nhưng khăn giấy được sử dụng không có mùi. Giang Hoài rút một tờ, rồi lập tức trả lại.
Cậu gấp khăn giấy làm đôi, xoa xoa mồi hôi trong lòng bàn tay: “Khí chất trên người Tống Tuấn đã hấp dẫn tôi.”
Bạc Tiệm lập tức giật mình. Cậu trấn tĩnh lại, hỏi: “Khí chất gì?”
Giang Hoài đứng dậy, vò khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, không có biểu lộ gì: “Khí chất rác rưởi.”
Bạc Tiệm: “...”
Giang Hoài vặn vặn cổ, rắc vài tiếng. Cậu xoay xoay cổ tay, đi về phía trước: “Đi thôi, không phải cậu muốn tôi mời cậu ăn cơm sao?”
Bạc Tiệm nhìn bóng lưng cậu, cười một tiếng, cũng không hỏi lại về chuyện của Tống Tuấn nữa. Cậu nhấc chân: “Không phải cậu không đồng ý à?”
“Một bữa cơm thôi mà.” Giang Hoài lười biếng giơ tay lên một cái: “Dù sao tôi ăn cái gì, cậu ăn cái đó. Cậu không được chọn.”
Bạc Tiệm đi theo Giang Hoài rẽ đông rẽ tây, cuối cùng Giang Hoài càng đi càng xa, lạc vào một đầu ngõ hẻm. Những bước tường đất ở ngõ hẻm, không biết đã qua nhiêu năm tháng, những mảng tường loang lổ đã bong tróc một lớp dày ở các ngõ ngách.
Thứ duy nhất còn sót lại trên bức tường vỡ, là những mẩu quảng cáo nhỏ màu đen trắng đỏ vàng, “Bơm và làm sạch”, “Đóng dấu chứng nhận”, “Thân thể không đau nhức”... “Em gái người mẫu, phục vụ tận cửa.”
Bạc Tiệm thu lại tầm mắt.
Loại hoàn cảnh này, không giống như đi ăn cơm, nó giống kiểu Giang Hoài đang dẫn cậu tới phòng khám nạo thai.
Nơi này khá gần cơ sở cũ của trường Trung học số bốn, đoán chừng cũng nằm trên khu đất bị chính quyền dỡ bỏ.
Trong ngõ nhỏ vẫn có mấy gian hàng, nhưng không nhiều gian mở cửa lắm.
Giang Hoài dừng lại trước một cánh cửa hợp kim kiểu cũ, tay nắm cửa vẫn là dạng quay tròn. Cánh cửa bị nứt toác, ngoài cửa không có biển hiệu, cũng không biết bán thứ gì, sau cánh cửa hợp kim có treo một tấm rèn bằng chuỗi hạt pha lê màu xanh.
Giang Hoài vặn mở cửa đi vào trong, Bạc Tiệm kéo cổ tay cậu.
Giang Hoài rút tay ra, quay đầu: “Hử?”
Bạc Tiệm hơi nhíu lông mày: “Nơi này bán cái gì?”
“Cơm.” Giang Hoài nói.
Bạc Tiệm dừng một lát: “Không có... cái kia, phục vụ đặc biệt?”
Giang Hoài lập tức hiểu ra ý của chủ tịch Bạc. Cậu nhếch khóe môi nở nụ cười nửa miệng: “Nửa bộ hai trăm, nguyên bộ bốn trăm, đêm thì một nghìn, đi không?”
Bạc Tiệm: “...”
Giang Hoài “Chậc” một tiếng, vẻ mặt lười biếng: “Nhưng nếu cậu muốn, nhiều nhất là năm mươi.”
Bạc Tiệm rũ mi mắt, nhìn qua Giang Hoài: “Làm sao cậu biết?”
Giang Hoài: “Nếu không cậu thử một chút xem?”
“Thử cái gì?”
“Nếu cậu có thể tiêu hai trăm tệ, tôi sẽ gọi cậu là cha.” Giang Hoài nói.
Không muốn làm cha. Cậu không muốn có đứa con trai Giang Hoài này.
Nhưng Bạc Tiệm hỏi: “Cậu ở cùng một chỗ với tôi chứ?”
Giang Hoài khịt mũi, quay người đi vào cửa: “Tôi không ở cùng một chỗ với cậu, tôi trả tiền, tôi ở bên cạnh nhìn à?”
Giang Hoài vào cửa, tiện tay vén mấy chuỗi hạt màu xanh vướng trên búi tóc sang bên cạnh. Búi tóc nhỏ bị vén đến đầu vai, thon gầy, phần gáy lộ ra dưới ánh đèn lạnh lẽo. Cậu hơi cúi đầu, một đoạn đốt sống cổ hơi nổi lên.
Bạc Tiệm lướt qua phần gáy cậu, cười khẽ: “Tôi là người đứng đắn.”
“Ồ.” Giang Hoài vừa vào cửa đã ném cái thực đơn bằng nhựa cho cậu: “Người đứng đắn, cậu ăn đồ nướng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch: Không muốn ăn đồ nướng. •^•
Hai người đều để tóc ngắn một tấc, một người để tóc ngắn một tấc nhuộm vàng, một người tóc chưa nhuộm nhưng cạo một đoạn lông mày.
Bạc Tiệm vừa liếc mắt liền nhớ kỹ đặc điểm rõ ràng nhất của người này. Những đặc điểm trên người họ như được lưu vào một trang, sau này cần dùng đến, sẽ được phân loại ngay lập tức.
Bạc Tiệm nhớ lại chính cậu đã gặp hai người này trước khai giảng một ngày.
Khi đó... Họ đang đánh nhau cùng Giang Hoài.
Tác phong và kỷ luật của trường Trung học số một nghiêm khắc hơn so với trường khác rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có nam sinh tóc dài như Giang Hoài lọt lướt, nhưng sẽ không người phách lối nhuộm một mái tóc màu vàng rồi đi dạo trong trường.
Lần đầu tiên gặp, hai người kia không mặc đồng phục của Trung học số bốn, Bạc Tiệm còn tưởng bọn họ là mấy thanh niên lưu manh nào đó.
Giang Hoài cũng tương tự.
Có thể là do trẻ hơn, nên được gọi là thiếu niên lạc lối.
Hiện tại hai tên hai thanh niên lưu manh và thiếu niên lạc lối ba người cùng tụ họp một chỗ.
Bạc Tiệm lấy khẩu trang đen ra, ngón trỏ hơi cong, bình tĩnh vòng dây đeo ra sau tai.
“Được rồi, tao không rảnh chơi với mày.” Đầu đinh vàng xoay xoay cổ tay, tiếng rắc rắc vang lên. Khóe miệng hắn nhếch lên: “Mày ngược lại nghe lời hơn chó nhỉ, còn tự mình tìm tới cửa à?”
Lông mày đứt đoạn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn, mỉa mai hừ một tiếng.
Đầu đinh vàng cũng mặc kệ chiếc xe thay đổi tốc độ mà đổ xuống đất, đi tới phía Giang Hoài: “Nếu mày đã tích cực chạy đến trường của người khác để đưa đầu ra, vậy để tao thành toàn cho mày nhé, thằng nhãi...”
Đến mí mắt Giang Hoài cũng không nhấc, cậu đi về phía thùng rác màu xanh bên cạnh.
Đầu đinh vàng chưa dứt lời, “Rầm”!
Một tiếng vang cực lớn.
Giang Hoài nhấc chân đá vào thùng rác xanh lá, nắp đóng của chiếc thùng rác không cao làm bằng nhựa như bay ra ngoài. Sắc mặt của Đầu đinh vàng lập tức thay đổi, nhưng căn bản không kịp tránh sang bên cạnh, hắn lùi về sau nửa bước, thùng rác đập mạnh vào đùi hắn.
Đầu đinh vàng bị đập đến mức không đứng vững, mông đặt trên mặt đất. Nắp thùng rác xanh mở ra, rác rưởi vương vãi khắp chỗ đó.
Bạc Tiệm liếc mắt nhìn chữ trên thùng rác xanh.
Rác ướt.
Đầu đinh vàng ngồi ngay tại chỗ có vỏ trứng và rau nát. Ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà buồn nôn.
Đầu đinh vàng nhìn chằm chằm vào đống rác khiến người khác buồn nôn này một lúc. Cảm giác dính dính ẩm ướt hôi thối dưới tay làm sự kinh tởm chui lên cột sống khiến hắn giật mình: “Nhãi ranh, đệt mẹ mày!”
Đầu đinh vàng xoay người nắm chặt tay đấm về phía mặt Giang Hoài.
Yết hầu Giang Hoài truyền ra một tiếng cười nhạo, tránh khỏi.
Đầu đinh vàng thất bại một chiêu, hắn muốn đánh lại, nhưng toàn thân đều không thoải mái, trên người thối hoắc, đế giày hình như còn có mấy hạt cơm thiu. Đầu đinh vàng cười lạnh xoay xoay cổ tay: “Được, mày có bản lĩnh.”
Lúc này chính là thời điểm tan học, cũng có không ít học sinh Trung học số bốn, vài người dừng chân ghé mắt, chỉ trỏ.
Lông mày đứt đoạn khoanh tay trước ngực đi tới, liếc mắt nhìn Đầu đinh vàng, lại liếc mắt nhìn Giang Hoài: “Nghe nói mày là Giang Hoài?”
Nam sinh cao lớn đi qua đám người. Người vắt chiếc áo khoác trên vai đi ở phía trước: “Ây da? Anh Lý?” Hắn nhìn Đầu đinh vàng bẩn thỉu, lại nhìn về phía Lông mày đứt đoạn: “Làm sao đây?”
Trung học số bốn có tiếng phân hóa nhất trong Trung học phổ thông. Học sinh đều là kẻ có tiền, phía trước thành tích tốt sẽ nhận được suất nhập học của trường, phía sau thi không đậu trường đại học tử tế cuối lớp mười hai sẽ lập tức ra nước ngoài. Kỷ luật trường học hỗn loạn, coi trọng đồng tiền.
Không giống như Trung học số hai, Trung học số hai là trường nổi danh vì tính tự học, có nhiều học sinh giỏi ở trường này.
Bạc Tiệm quét mắt qua mấy nam sinh, hững hờ nghĩ, cũng may ở Trung học số hai không có mấy loại học sinh lưu manh này.
Giang Hoài đứng đầu trong số đó.
Thực sự là người đứng đầu, danh tiếng đã truyền đến Trung học số bốn.
Lông mày đứt đoạn phát ra tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm Giang Hoài: “Nghe nói có ẩu đả cưỡng gian của Omega và Alpha ở trường Trung học số hai đúng không?”
“Sao chưa nghe qua được, lá gan cũng không nhỏ, đáng tiếc không thành công.”
" Không phải Omega kia chuyển đến trường chúng ta rồi sao? Gọi là Tống gì nhỉ?”
“Tống Tuấn.” Lông mày đứt đoạn liếm môi, chăm chú nhìn Giang Hoài như rắn độc: “Người búi tóc nhỏ kia chính là Alpha.” Hắn nói: “Cao Phong, mấy người lên giúp một chút, mấy thằng nhãi này rất linh hoạt... Giúp tao bắt nó, làm mấy việc Alpha chân chính nên làm.”
Vốn hắn rất coi trọng Tống Tuấn, Tống Tuấn nhờ hắn đánh Giang Hoài một trận, hắn lập tức đáp ứng Tống Tuấn.
Nhưng bây giờ cũng không phải vì Tống Tuấn.
Không liên quan tới Tống Tuấn. Giang Hoài làm hắn mất mặt, còn chủ động tìm tới cửa... Bây giờ hắn nhìn Giang Hoài, thấy không vừa mắt.
Điều Alpha nên làm, là đem tất cả những Alpha mình ngứa mắt ra hạ gục. Để hắn quỳ xuống, để hắn thừa nhận lỗi lầm như con chó, để giống như con chó cụp đuôi chạy càng xa càng tốt.
Cao Phong dò xét Giang Hoài, khóe miệng nhếch một cái: “Được. Chó Trung học số hai, giờ để hắn chạy về Trung học số hai luôn.”
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Tính cả Đầu đinh vàng một thân rác rưởi kia, tất cả có sáu người.
Mấy nam sinh mặc trên người đồng phục Trung học số hai.
Giang Hoài trừng mắt, quét qua, cậu lại nhìn ngược về phía Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một nửa sống mũi thẳng tắp cùng ánh mắt sáng.
Sau một giây, cổ tay Bạc Tiệm bị nắm chặt, Giang Hoài lời ít ý nhiều nói: “Chạy.”
“...”
Lông mày đứt đoạn sững sờ, lập tức phản ứng lại: “Đuổi theo! Hai thằng chúng nó!”
Giang Hoài kéo Bạc Tiệm đến một chỗ rồi liền buông lỏng tay. Cậu để lại cho Bạc Tiệm một cái ót không có tình nghĩa bàn trước bàn sau: “Đuổi theo tôi, nếu theo không kịp thì mặc kệ cậu.”
Bạc Tiệm đuổi theo, chênh lệch với Giang Hoài nửa thân người: “Nếu tôi bị bắt, không phải là do cậu liên lụy tôi à?”
Giang Hoài: “Lời này của cậu tìm đám ngu xuẩn kia mà nói, đừng nói với tôi.”
Bạc Tiệm: “...”
Đường phố rất dài, hai người xuyên qua đám đông chạy về phía trước. Không ai quay đầu nhìn về sau, nhưng đều có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn nặng nề phía sau đó.
Giống như bị truy đuổi. Mà thực sự cũng bị mấy người truy đuổi.
Từ khi Bạc Tiệm lớn lên, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa làm ra việc gì khiến người ta đuổi theo đến mức phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Tất nhiên đến giờ phút này, cậu cũng chưa làm qua. Đây là cậu bị Giang Hoài liên lụy.
Đầu đinh vàng chạy ở phía sau, mỗi bước chạy của hắn đều có cảm giác giống như có lá cây vụn thổi hạt cơm từ trên người hắn xuống, làm hắn buồn nôn không chịu được, vì hắn chậm chạp nên bị bỏ lại phía sau, cách rất xa hai người chạy trước.
“Cái đệt, hai thằng khốn kia được chó cái sinh ra à, sao có thể chạy nhanh như thế...” Đầu đinh vàng chạy chậm lại: “Mấy người đuổi đi, tôi đi lau qua quần áo, tôi sắp buồn nôn chết rồi.”
Giang Hoài vẫn còn nghĩ được việc lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên: “Bị mùi nước hoa trên người cậu hun đến hoảng rồi.”
“Cậu phun nó, cảm ơn đã khích lệ.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài quay đầu liếc mắt sang bên cạnh: “Ở đây có bức tường thì tốt.”
Bạc Tiệm hiểu ý cậu. Nếu như cậu cùng Giang Hoài nhảy tường thoát ra ngoài, đừng nói đằng sau có sáu người, sáu mươi người đuổi, đến một lớp Trung học số bốn, khéo không thể đuổi kịp cậu.
Nhưng bên đường là một loạt các cửa hàng, đường lớn bằng phẳng đến chướng ngại vật cũng không có, chính quyền thành phố hận không thể lấp đầy những vết nứt trên gạch lát nền cho mọi người.
Bạc Tiệm hỏi: “Cậu tập parkour không phải vì hay bị đuổi đánh chứ?”
Trầm mặc nửa ngày, Giang Hoài nói: “Lăn.”
Đuổi theo đến quảng trường, Lông mày đứt đoạn đuổi đến mệt muốn tắt thở.
Hai người phía trước chạy quá nhanh, bọn hắn không thể chạy với tốc độ một trăm, một hồi cũng không đuổi được ai. Nhưng cái quảng trường này rộng hơn mấy trăm mét.
“Đệt!”
“Anh Lý, nếu không, chúng ta kiếm chiếc xe nào đi?”
“??”
Phía trước có hai người đang nói chuyện phiếm.
Bạc Tiệm quay đầu: “Tống Tuấn đó... Là mối tình đầu của cậu à?”
“...”
Bạc Tiệm chưa thấy qua Tống Tuấn. Có lẽ đã gặp qua, nhưng chung quy cậu không có ký ức giá trị nào về Tống Tuấn. Cậu cũng chỉ nghe nói về sự kiện học kỳ đầu gây xôn xao kia của trường thôi, cuối cùng Giang Hoài bị xử lý, Tống Tuấn phải chuyển trường.
Có thể để cho Giang Hoài thành như này... Phải ngủ ở trường học, không để ý đến bạn học bên ngoài nói chuyện mà chỉ nghĩ đến chuyển giới Omega, Bạc Tiệm đại khái cũng dần dựng được lên hình tượng mơ hồ của Tống Tuấn: “Cậu thích điểm gì ở cậu ta, dáng người cậu ta nhìn đẹp lắm à?”
Rốt cuộc Giang Hoài cũng quay đầu lại: “Hứa với tôi, im lặng, được không?”
Nhưng lần này Bạc Tiệm không có ngậm miệng. Cậu nói: “Tôi chỉ hiếu kì thôi.”
Giang Hoài không trả lời.
Bạc Tiệm tiếp: “Hiếu kì... Cậu thích người thế nào.”
Giang Hoài phớt lờ cậu. Bọn họ đã một nửa quảng trường, bên trong vỉa hè đổi từ hàng quán thành hàng rào sắt có trụ đá, cao hai ba mét. Giang Hoài nhảy lên trụ đá, kéo đầu hàng rào sắt đâm vào bậc thang kim loại hẹp ở giữa rồi lật xiên thanh sắt xuống.
Bạc Tiệm không dừng lại, đi theo lật tiếp.
Bên này hàng rào sắt là khu dân cư nhỏ.
Nhóm nam sinh Lông mày đứt đoạn theo tới đây, họ trố mắt nhìn hai người ở trên đỉnh hàng rào sắt lật qua.
Một người nhìn những chiếc gai sắt sáng loáng trên đầu hàng rào sắt, thân dưới phát lạnh: “Anh Lý, đừng lật nó... Khu dân cư có cửa chính.”
“Đệt, chờ hắn đi tới cửa chính, Giang Hoài đã sớm chạy biến mẹ nó rồi!”
Giang Hoài đang chạy về phía khu dân cư, rồi lập tức dừng lại.
Mấy thằng ngu kia không đuổi tới, đuổi tới cũng vô dụng. Cậu leo được lên tường chính là tình thế thay đổi.
Giang Hoài tháo khẩu trang, chậm rãi ngồi xổm xuống dựa vào mấy cây ngô đồng, thở hổn hển. Cậu không biết Bạc Tiệm có mệt không, dù sao dùng sức chạy nước rút lâu như vậy, cậu rất mệt mỏi.
Bạc Tiệm đi tới, đứng ở bên cạnh cậu, đưa túi khăn giấy tới.
Còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
Chủ tịch Bạc quan tâm đến vấn đề về khử mùi sách giáo khoa, nhưng khăn giấy được sử dụng không có mùi. Giang Hoài rút một tờ, rồi lập tức trả lại.
Cậu gấp khăn giấy làm đôi, xoa xoa mồi hôi trong lòng bàn tay: “Khí chất trên người Tống Tuấn đã hấp dẫn tôi.”
Bạc Tiệm lập tức giật mình. Cậu trấn tĩnh lại, hỏi: “Khí chất gì?”
Giang Hoài đứng dậy, vò khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, không có biểu lộ gì: “Khí chất rác rưởi.”
Bạc Tiệm: “...”
Giang Hoài vặn vặn cổ, rắc vài tiếng. Cậu xoay xoay cổ tay, đi về phía trước: “Đi thôi, không phải cậu muốn tôi mời cậu ăn cơm sao?”
Bạc Tiệm nhìn bóng lưng cậu, cười một tiếng, cũng không hỏi lại về chuyện của Tống Tuấn nữa. Cậu nhấc chân: “Không phải cậu không đồng ý à?”
“Một bữa cơm thôi mà.” Giang Hoài lười biếng giơ tay lên một cái: “Dù sao tôi ăn cái gì, cậu ăn cái đó. Cậu không được chọn.”
Bạc Tiệm đi theo Giang Hoài rẽ đông rẽ tây, cuối cùng Giang Hoài càng đi càng xa, lạc vào một đầu ngõ hẻm. Những bước tường đất ở ngõ hẻm, không biết đã qua nhiêu năm tháng, những mảng tường loang lổ đã bong tróc một lớp dày ở các ngõ ngách.
Thứ duy nhất còn sót lại trên bức tường vỡ, là những mẩu quảng cáo nhỏ màu đen trắng đỏ vàng, “Bơm và làm sạch”, “Đóng dấu chứng nhận”, “Thân thể không đau nhức”... “Em gái người mẫu, phục vụ tận cửa.”
Bạc Tiệm thu lại tầm mắt.
Loại hoàn cảnh này, không giống như đi ăn cơm, nó giống kiểu Giang Hoài đang dẫn cậu tới phòng khám nạo thai.
Nơi này khá gần cơ sở cũ của trường Trung học số bốn, đoán chừng cũng nằm trên khu đất bị chính quyền dỡ bỏ.
Trong ngõ nhỏ vẫn có mấy gian hàng, nhưng không nhiều gian mở cửa lắm.
Giang Hoài dừng lại trước một cánh cửa hợp kim kiểu cũ, tay nắm cửa vẫn là dạng quay tròn. Cánh cửa bị nứt toác, ngoài cửa không có biển hiệu, cũng không biết bán thứ gì, sau cánh cửa hợp kim có treo một tấm rèn bằng chuỗi hạt pha lê màu xanh.
Giang Hoài vặn mở cửa đi vào trong, Bạc Tiệm kéo cổ tay cậu.
Giang Hoài rút tay ra, quay đầu: “Hử?”
Bạc Tiệm hơi nhíu lông mày: “Nơi này bán cái gì?”
“Cơm.” Giang Hoài nói.
Bạc Tiệm dừng một lát: “Không có... cái kia, phục vụ đặc biệt?”
Giang Hoài lập tức hiểu ra ý của chủ tịch Bạc. Cậu nhếch khóe môi nở nụ cười nửa miệng: “Nửa bộ hai trăm, nguyên bộ bốn trăm, đêm thì một nghìn, đi không?”
Bạc Tiệm: “...”
Giang Hoài “Chậc” một tiếng, vẻ mặt lười biếng: “Nhưng nếu cậu muốn, nhiều nhất là năm mươi.”
Bạc Tiệm rũ mi mắt, nhìn qua Giang Hoài: “Làm sao cậu biết?”
Giang Hoài: “Nếu không cậu thử một chút xem?”
“Thử cái gì?”
“Nếu cậu có thể tiêu hai trăm tệ, tôi sẽ gọi cậu là cha.” Giang Hoài nói.
Không muốn làm cha. Cậu không muốn có đứa con trai Giang Hoài này.
Nhưng Bạc Tiệm hỏi: “Cậu ở cùng một chỗ với tôi chứ?”
Giang Hoài khịt mũi, quay người đi vào cửa: “Tôi không ở cùng một chỗ với cậu, tôi trả tiền, tôi ở bên cạnh nhìn à?”
Giang Hoài vào cửa, tiện tay vén mấy chuỗi hạt màu xanh vướng trên búi tóc sang bên cạnh. Búi tóc nhỏ bị vén đến đầu vai, thon gầy, phần gáy lộ ra dưới ánh đèn lạnh lẽo. Cậu hơi cúi đầu, một đoạn đốt sống cổ hơi nổi lên.
Bạc Tiệm lướt qua phần gáy cậu, cười khẽ: “Tôi là người đứng đắn.”
“Ồ.” Giang Hoài vừa vào cửa đã ném cái thực đơn bằng nhựa cho cậu: “Người đứng đắn, cậu ăn đồ nướng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch: Không muốn ăn đồ nướng. •^•
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.