Chương 90
Paz
04/01/2023
Bạc Tiệm quay về nhà.
Giang Hoài không biết mẹ của Bạc Tiệm khuyên bảo người đã tức giận bỏ nhà đi vì sắp xếp quá nhiều việc trong kỳ nghỉ đông về nhà kiểu gì, cũng không biết Bạc Tiệm và mẹ Bạc Tiệm ai là người cúi đầu trước, Bạc Tiệm chỉ ở lại nhà cậu hai ngày rồi về nhà.
Tài xế nhà Bạc Tiệm đến đón cậu, chiếc xe Rolls-Royce Ghost màu bạc dừng dưới nhà Giang Hoài.
Nhà của Giang Hoài cũng coi như là một chung cư cao cấp, đi xuống bãi đỗ xe, có rất nhiều Audi, BMWs, Mercedes-Benz đậu ở đó, nhưng có rất ít xe Rolls-Royce.
Giang Hoài không đi xuống tầng xem cậu, buổi sáng hôm đó đánh bóng xong, vị thiếu niên phản nghịch đó rời đi một mình.
Cậu không ngờ một học sinh giỏi như Bạc Tiệm với cấp sách giáo khoa cũng sẽ có lúc nổi loạn.
Nhưng đợi đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc Giang Hoài mới nhận ra, Bạc Tiệm không nổi loạn, cậu chỉ thấy mệt mỏi thôi.
Giang Hoài từng rất không thích tiếp xúc với những người lý trí như Bạc Tiệm, luôn ra vẻ xa cách, quan sát cảm xúc vui buồn tức giận của người khác và giải quyết chuyện của người khác qua giao tiếp. Nhưng sau đó cậu phát hiện ra, Bạc Tiệm cũng dùng loại lý trí không tình cảm đó đối với mình.
Không được phép buông thả.
Bạc Tiệm vừa đi, Giang Hoài liền bắt đầu nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông của Giang Hoài phải đặc biệt nhắc đến 250 gam giấy bài tập.
Mỗi lần đến dịp tết thì trường học thừa rất nhiều giấy, giấy in tốt và mực cũng không tốn tiền. Kỳ nghỉ đông kéo dài ba tuần, ngoại trừ việc viết đầy chữ giải mười kg bài tập, cậu còn phải đăng kí học các lớp để chuẩn bị cho học kỳ năm sau.
May là chủ tịch Giang không ở trong nước, Giang Hoài có thể học từ tiểu học đến năm hai mà không cần đăng ký lớp dự bị.
Còn mấy ngày nữa là đến tết nguyên đán, Giang Hoài lấy cớ mua đồ tết để nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Bây giờ Giang Hoài đã thiếu một, hai, ba… bài tập trong năm ngày.
Là tổng 1250 gam bài tập.
Ngày thứ sáu, Giang Hoài vừa nhảy lên ván trượt, vừa nghĩ nếu hôm nay không làm bài tập thì sợ không làm hết… Cậu vừa tập thể dục buổi sáng ở ngoài. Chạy vào mùa đông không an toàn, gần đây cậu chỉ chơi ván trượt hoặc đến công viên gần đó chơi thôi.
Cậu gọi điện cho Vệ Hòa Bình: “Hôm nay có rảnh không, ra ngoài ăn đi?”
Vệ Hòa Bình như bị yêu tinh chiếm lấy cơ thể, mới sáng sớm đã yếu ớt nói: “Ăn á?”
“Ừ.”
“Không đi không đi đâu,” Vệ Hòa Bình nói: “Kỳ nghỉ đông mẹ tôi đăng ký cho tôi bốn lớp phụ đạo, sáng học toán lý, chiều học anh hóa, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều… hay cậu muốn đến lớp tôi rồi đi ăn không?”
Giang Hoài nhíu mày: “Không. Khó trách cậu giả tạo như thế.”
Vệ Hòa Bình thầm nghĩ: Tôi giả tạo không phải vì không có ai đăng ký học phụ đạo cùng sao, hôm nay là ngày đầu tiên, vẫn chưa đi học.
Chủ yếu là do mấy hôm trước thức đêm.
Thức đêm không phải vì cái gì khác, chính là vì truyện dài kỳ trên diễn đàn trường gần đây về, đến chết mới dừng. Đầu tiên cậu báo cáo tiến triển ngược bạo giữa chủ tịch và Giang Hoài cho các chị em trong câu lạc bộ quân tiếp viện chủ tịch cấp hai… Mặc dù các chị em và cậu khác cp nhưng dính đến nội dung cốt truyện sinh non, Vệ Hòa Bình cũng cảm thấy chủ tịch nên giữ đứa trẻ lại.
Giang Đao sinh non, không ai dám viết tiếp cái nội dung cốt truyện này.
Vệ Hòa Bình cũng không nói gì, gượng cười hai tiếng: “Ôi trời? Gần đây cậu muốn tìm tôi… có muốn đến quảng trường khiêu vũ cùng tôi không? Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.”
Giang Hoài: “...”
Giang Hoài: “Không đi.”
“Vậy thì qua năm mới mới được gặp cậu rồi.” Vệ Hòa Bình lẩm bẩm: “Sắp đến năm mới, mấy ngày nay ngày nào mẹ tôi cũng bắt tôi ở nhà làm việc, tôi cũng không rảnh ra ngoài ăn…”
“Không sao. Cũng không có gì.” Giang Hoài ngừng lại, hỏi: “Còn nữa… Gần đây cậu có nghe được tin gì về Bạc Tiệm không?”
Vệ Hòa Bình bất ngờ: “Chủ tịch á?”
“Ừ.”
Vệ Hòa Bình đầy kinh hãi: “Anh Hoài à, tình cảm giữa cậu và chủ tịch bị rạn nứt rồi sao??”
“...”
“Cút.” Giang Hoài nói: “Mẹ nó cậu nói chuyện có lý hơn đi.”
“Không phải.” Vệ Hòa Bình trả lời: “Nếu quan hệ giữa cậu và chủ tịch vẫn tốt… thì chủ tịch có chuyện gì cậu cứ hỏi thẳng chủ tịch đi, tôi làm sao biết nhiều bằng cậu chứ?”
Giang Hoài chậm rãi nhíu mày: “Không có chuyện gì… Chỉ là gần đây không liên lạc thôi.”
Vệ Hòa Bình: “?”
Với kinh nghiệm đọc thuộc tám trăm bộ truyện máu chó về tổng tài hành hạ của Vệ Hòa Bình, cậu vô cùng sốc: “Có phải cậu ngoại tình bên ngoài xong bị chủ tịch bắt được không?”
Giang Hoài: “...?”
Vệ Hòa Bình thấy cũng hợp lý, phù hợp với con đường ngược nhau thông thường, cũng là chuyện mà một tên đàn ông đầy tội nghiệt như Giang Hoài có thể làm được: “Cậu và chủ tịch đều là alpha, có phải cậu bí mật đi tìm một bé O ngọt ngào sau lưng chủ tịch không, vừa lúc đó bị chủ tịch bắt được, chủ tịch chán nản nên mới không liên hệ với cậu nữa?”
Giang Hoài: “...”
“Haiz.” Vệ Hòa Bình thở dài: “Đàn ông muốn chăm sóc gia đình, nhất là alpha, Giang Hoài, cậu đã mười bảy tuổi rồi đấy, đã đến lúc trưởng thành rồi, đừng ham chơi nữa, cùng chủ tịch…”
“Tút-”
Giang Hoài cúp điện thoại.
Bạc Tiệm về nhà rồi.
Sau khi Kha Anh phát hiện ra Bạc Tiệm bỏ đi, bà gửi cho cậu một email. Bà hiểu con mình, Bạc Tiệm không bao giờ làm mấy chuyện không lý trí, cũng không làm mấy chuyện ngây thơ như “bỏ nhà ra đi”. Khi nào Bạc Tiệm nghĩ kĩ thì cậu sẽ tự quay về thôi.
Cho dù ở bên ngoài thì Bạc Tiệm cũng sẽ giữ liên lạc với gia đình, không phải là cậu hờn dỗi, bướng bỉnh chờ người cúi đầu trước.
Bọn họ cũng không cãi nhau, không cần phải đợi ai cúi đầu trước.
Kha Anh nghĩ Bạc Tiệm sẽ tự hiểu những chuyện đó.
“Con vốn dĩ có thể xuất sắc hơn.”
Đa số lúc tính tự ràng buộc của Bạc Tiệm tốt hơn sự kỷ luật nghiêm khắc của bà nhiều. Vì thế bà mới yên tâm để Bạc Tiệm tự lo chuyện của cậu… Học tập, sự kiện, chuyện bên trường học, đều là Bạc Tiệm tự làm theo ý mình muốn.
Bạc Tiệm quay về nhà. Email được gửi cho Bạc Tiệm ở nhà vào đêm đầu tiên lúc Kha Anh phát hiện ra Bạc Tiệm không có trong phòng.
Lúc cậu về đến nhà thì trời vẫn còn sáng, ánh nắng sáng bừng chiếu vào cửa sổ sát đất lạnh như băng.
Cậu bước vào, nhưng mọi khi đi thẳng lên trên tầng.
Kha Anh đặt chén trà làm bằng sứ xuống: “Nghỉ ngơi tốt chưa?”
Bạc Tiệm không dừng lại.
Mấy ngày sau, ngọn lửa cần dập tắt cũng đã tắt. Kha Anh nói chuyện dịu dàng đi không ít: “Cái sự kiện giao lưu nghỉ đông kia, nếu con không muốn đi thì mẹ sẽ không ép con… Kỳ nghỉ đông này con tự sắp xếp lịch trình của mình đi.” Bà cúi đầu, nhấp một ngụm trà lài: “Nhưng mẹ hy vọng con đừng để lãng phí thời gian.”
Thời gian là quý giá, chỉ khi lớn rồi mới hiểu được.
Bà chỉ muốn tốt cho Bạc Tiệm.
“Còn mấy tài liệu đăng ký đại học lần trước mẹ đã bảo người sắp xếp lại rồi, đã gửi đến email của con. Con xem qua đi, cân nhắc đăng ký vào mấy trường đại học ở nước ngoài chứ đừng học trong nước.”
Bạc Tiệm hơi khựng lại, vẻ mặt dần lạnh lẽo.
“Sớm muộn gì cũng phải ra nước ngoài, chỉ là chuyện sớm hay muộn vài năm thôi.” Kha Anh cười: “Lúc vào cấp ba đã cho con học ở đây rồi, cho con học đến năm hai… Cũng đã rất tôn trọng ý kiến của con rồi.”
Trong cái vòng luẩn quẩn này, bọn họ không đưa con đến trường công.
Cho dù có là trường cấp ba trọng điểm trong nội thành cũng không được. Con của những gia đình như bọn họ sinh ra đã khác với những học sinh cố gắng đậu kỳ thi đại học, nỗ lực đạt được thành tích cao.
“Nếu con không muốn ra nước ngoài vì mấy lý do không quan trọng… vậy con chuẩn bị chuyển trường đi.” Kha Anh nói.
Cậu nghiêng đầu: “Lý do không quan trọng là gì.”
Kha Anh cười không nói gì.
“Con sẽ không ra nước ngoài, cũng sẽ không chuyển trường.” Cậu nói.
“Nếu như chàng trai đó thật sự thích con.” Kha Anh cười nói: “Vậy thì cậu ấy cũng sẽ không muốn con hy sinh vì cậu ấy nhiều như thế đâu. Thứ tình cảm non nớt đó sẽ che mờ mắt con người.”
Bạc Tiệm cúi đầu nhìn bà: “Tình cảm non nớt sao, lúc cha và mẹ ở bên nhau, không phải cha nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ cảm thấy mẹ bị cha che mắt à?”
Kha Anh lớn lên trong một gia đình giàu có, bà là cô cả duy nhất trong nhà họ Kha.
Nhưng người ngồi vị trí cô cả này lại kết hôn với một người đàn ông nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, người không một xu dính túi.
Bà ngoại của Bạc Tiệm cắt đứt quan hệ mẹ con với Kha Anh, mãi đến khi Bạc Hiền lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ từ vươn lên cao hơn cả nhà họ Kha thì quan hệ mới dịu lại.
Kha Anh bị lời nói của con trai chặn lại, sửng sốt một lúc: “... Mẹ và cha con khác!”
Bạc Tiệm cười nhẹ: “Khác ở chỗ nào?”
“Lúc mẹ và cha con ở bên nhau chính là để kết hôn.” Nhắc lại chuyện ngày xưa khiến Kha Anh hơi xấu hổ: “Con và Giang Hoài sao lại giống mẹ với cha được?”
Nói là nếu không hướng đến hôn nhân cũng không phải, mâu thuẫn với việc con trai hẹn hò… Không nói đến chuyện có xuất sắc hay không, chỉ cần đối tượng yêu sớm của Bạc Tiệm có thể đáng tin cậy một chút là được, không nói đến omega, nếu là beta thì Kha Anh cảm thấy bà có thể đồng ý.
Có một câu nói rất hay, nếu như thấy nóng mà không thể mở cửa sổ, vậy thì đề xuất tháo mái nhà ra, như vậy việc mở cửa sổ có thể làm người ta dễ chấp nhận hơn nhiều.
Bạc Tiệm hẹn hò với một chàng trai alpha, ở vị trí của Kha Anh thì chẳng khác gì dỡ mái nhà ra.
Hai alpha, đây không phải là lãng phí thời gian thì là gì?
Có thể tiếp tục chịu áp lực và kết hôn với người cũng là A không?
Có một số chủ đề không thích hợp để nói với con, AO trời sinh có sinh lý hợp nhau, hai alpha, về cơ bản sẽ không thể lâu dài được… Bởi vì đời sống tình dục sẽ không hài hòa.
Nhưng Kha Anh không thể nói như vậy được.
“Tại sao lại không thể?” Bạc Tiệm hỏi.
Kha Anh không nhịn được lườm cậu một cái: “Con có thể kết hôn với một alpha à?”
“Có thể.” Bạc Tiệm trả lời.
“...”
Kha Anh thật sự bị Bạc Tiệm chọc giận: “Con đang quậy phá à?”
Đó chỉ là Bạc Tiệm đơn phương tình nguyện thôi, người ta cũng là một alpha, có thể ở bên một alpha như Bạc Tiệm bao lâu chứ? Đến lúc đó bỏ Bạc Tiệm lại, sợ là sẽ có vấn đề khác nhảy ra.
Trong đầu Kha Anh toàn là từ “Yêu sớm chắc chắn là chuyện lãng phí thời gian” thành “là omega cũng được”, lại đến “beta cũng không sao”, rồi lại đến bây giờ: hay là đùa Bạc Tiệm một chút, lừa tình cảm của Bạc Tiệm là được.
Những người đang hẹn hò đều mất đi lý trí.
Bà muốn nói chuyện này với con trai mình, nhưng lời đến bên miệng lại nghĩ đến nhiều năm trước, mẹ bà cũng từng nói với bà một câu như vậy.
Kha Anh vừa tức lại vừa bực chính bản thân mình: “Con làm xong bài tập trong kỳ nghỉ đông chưa?”
Bạc Tiệm: “Xong rồi.”
“...!”
Giang Hoài không biết mẹ của Bạc Tiệm khuyên bảo người đã tức giận bỏ nhà đi vì sắp xếp quá nhiều việc trong kỳ nghỉ đông về nhà kiểu gì, cũng không biết Bạc Tiệm và mẹ Bạc Tiệm ai là người cúi đầu trước, Bạc Tiệm chỉ ở lại nhà cậu hai ngày rồi về nhà.
Tài xế nhà Bạc Tiệm đến đón cậu, chiếc xe Rolls-Royce Ghost màu bạc dừng dưới nhà Giang Hoài.
Nhà của Giang Hoài cũng coi như là một chung cư cao cấp, đi xuống bãi đỗ xe, có rất nhiều Audi, BMWs, Mercedes-Benz đậu ở đó, nhưng có rất ít xe Rolls-Royce.
Giang Hoài không đi xuống tầng xem cậu, buổi sáng hôm đó đánh bóng xong, vị thiếu niên phản nghịch đó rời đi một mình.
Cậu không ngờ một học sinh giỏi như Bạc Tiệm với cấp sách giáo khoa cũng sẽ có lúc nổi loạn.
Nhưng đợi đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc Giang Hoài mới nhận ra, Bạc Tiệm không nổi loạn, cậu chỉ thấy mệt mỏi thôi.
Giang Hoài từng rất không thích tiếp xúc với những người lý trí như Bạc Tiệm, luôn ra vẻ xa cách, quan sát cảm xúc vui buồn tức giận của người khác và giải quyết chuyện của người khác qua giao tiếp. Nhưng sau đó cậu phát hiện ra, Bạc Tiệm cũng dùng loại lý trí không tình cảm đó đối với mình.
Không được phép buông thả.
Bạc Tiệm vừa đi, Giang Hoài liền bắt đầu nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông của Giang Hoài phải đặc biệt nhắc đến 250 gam giấy bài tập.
Mỗi lần đến dịp tết thì trường học thừa rất nhiều giấy, giấy in tốt và mực cũng không tốn tiền. Kỳ nghỉ đông kéo dài ba tuần, ngoại trừ việc viết đầy chữ giải mười kg bài tập, cậu còn phải đăng kí học các lớp để chuẩn bị cho học kỳ năm sau.
May là chủ tịch Giang không ở trong nước, Giang Hoài có thể học từ tiểu học đến năm hai mà không cần đăng ký lớp dự bị.
Còn mấy ngày nữa là đến tết nguyên đán, Giang Hoài lấy cớ mua đồ tết để nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Bây giờ Giang Hoài đã thiếu một, hai, ba… bài tập trong năm ngày.
Là tổng 1250 gam bài tập.
Ngày thứ sáu, Giang Hoài vừa nhảy lên ván trượt, vừa nghĩ nếu hôm nay không làm bài tập thì sợ không làm hết… Cậu vừa tập thể dục buổi sáng ở ngoài. Chạy vào mùa đông không an toàn, gần đây cậu chỉ chơi ván trượt hoặc đến công viên gần đó chơi thôi.
Cậu gọi điện cho Vệ Hòa Bình: “Hôm nay có rảnh không, ra ngoài ăn đi?”
Vệ Hòa Bình như bị yêu tinh chiếm lấy cơ thể, mới sáng sớm đã yếu ớt nói: “Ăn á?”
“Ừ.”
“Không đi không đi đâu,” Vệ Hòa Bình nói: “Kỳ nghỉ đông mẹ tôi đăng ký cho tôi bốn lớp phụ đạo, sáng học toán lý, chiều học anh hóa, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều… hay cậu muốn đến lớp tôi rồi đi ăn không?”
Giang Hoài nhíu mày: “Không. Khó trách cậu giả tạo như thế.”
Vệ Hòa Bình thầm nghĩ: Tôi giả tạo không phải vì không có ai đăng ký học phụ đạo cùng sao, hôm nay là ngày đầu tiên, vẫn chưa đi học.
Chủ yếu là do mấy hôm trước thức đêm.
Thức đêm không phải vì cái gì khác, chính là vì truyện dài kỳ trên diễn đàn trường gần đây về, đến chết mới dừng. Đầu tiên cậu báo cáo tiến triển ngược bạo giữa chủ tịch và Giang Hoài cho các chị em trong câu lạc bộ quân tiếp viện chủ tịch cấp hai… Mặc dù các chị em và cậu khác cp nhưng dính đến nội dung cốt truyện sinh non, Vệ Hòa Bình cũng cảm thấy chủ tịch nên giữ đứa trẻ lại.
Giang Đao sinh non, không ai dám viết tiếp cái nội dung cốt truyện này.
Vệ Hòa Bình cũng không nói gì, gượng cười hai tiếng: “Ôi trời? Gần đây cậu muốn tìm tôi… có muốn đến quảng trường khiêu vũ cùng tôi không? Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.”
Giang Hoài: “...”
Giang Hoài: “Không đi.”
“Vậy thì qua năm mới mới được gặp cậu rồi.” Vệ Hòa Bình lẩm bẩm: “Sắp đến năm mới, mấy ngày nay ngày nào mẹ tôi cũng bắt tôi ở nhà làm việc, tôi cũng không rảnh ra ngoài ăn…”
“Không sao. Cũng không có gì.” Giang Hoài ngừng lại, hỏi: “Còn nữa… Gần đây cậu có nghe được tin gì về Bạc Tiệm không?”
Vệ Hòa Bình bất ngờ: “Chủ tịch á?”
“Ừ.”
Vệ Hòa Bình đầy kinh hãi: “Anh Hoài à, tình cảm giữa cậu và chủ tịch bị rạn nứt rồi sao??”
“...”
“Cút.” Giang Hoài nói: “Mẹ nó cậu nói chuyện có lý hơn đi.”
“Không phải.” Vệ Hòa Bình trả lời: “Nếu quan hệ giữa cậu và chủ tịch vẫn tốt… thì chủ tịch có chuyện gì cậu cứ hỏi thẳng chủ tịch đi, tôi làm sao biết nhiều bằng cậu chứ?”
Giang Hoài chậm rãi nhíu mày: “Không có chuyện gì… Chỉ là gần đây không liên lạc thôi.”
Vệ Hòa Bình: “?”
Với kinh nghiệm đọc thuộc tám trăm bộ truyện máu chó về tổng tài hành hạ của Vệ Hòa Bình, cậu vô cùng sốc: “Có phải cậu ngoại tình bên ngoài xong bị chủ tịch bắt được không?”
Giang Hoài: “...?”
Vệ Hòa Bình thấy cũng hợp lý, phù hợp với con đường ngược nhau thông thường, cũng là chuyện mà một tên đàn ông đầy tội nghiệt như Giang Hoài có thể làm được: “Cậu và chủ tịch đều là alpha, có phải cậu bí mật đi tìm một bé O ngọt ngào sau lưng chủ tịch không, vừa lúc đó bị chủ tịch bắt được, chủ tịch chán nản nên mới không liên hệ với cậu nữa?”
Giang Hoài: “...”
“Haiz.” Vệ Hòa Bình thở dài: “Đàn ông muốn chăm sóc gia đình, nhất là alpha, Giang Hoài, cậu đã mười bảy tuổi rồi đấy, đã đến lúc trưởng thành rồi, đừng ham chơi nữa, cùng chủ tịch…”
“Tút-”
Giang Hoài cúp điện thoại.
Bạc Tiệm về nhà rồi.
Sau khi Kha Anh phát hiện ra Bạc Tiệm bỏ đi, bà gửi cho cậu một email. Bà hiểu con mình, Bạc Tiệm không bao giờ làm mấy chuyện không lý trí, cũng không làm mấy chuyện ngây thơ như “bỏ nhà ra đi”. Khi nào Bạc Tiệm nghĩ kĩ thì cậu sẽ tự quay về thôi.
Cho dù ở bên ngoài thì Bạc Tiệm cũng sẽ giữ liên lạc với gia đình, không phải là cậu hờn dỗi, bướng bỉnh chờ người cúi đầu trước.
Bọn họ cũng không cãi nhau, không cần phải đợi ai cúi đầu trước.
Kha Anh nghĩ Bạc Tiệm sẽ tự hiểu những chuyện đó.
“Con vốn dĩ có thể xuất sắc hơn.”
Đa số lúc tính tự ràng buộc của Bạc Tiệm tốt hơn sự kỷ luật nghiêm khắc của bà nhiều. Vì thế bà mới yên tâm để Bạc Tiệm tự lo chuyện của cậu… Học tập, sự kiện, chuyện bên trường học, đều là Bạc Tiệm tự làm theo ý mình muốn.
Bạc Tiệm quay về nhà. Email được gửi cho Bạc Tiệm ở nhà vào đêm đầu tiên lúc Kha Anh phát hiện ra Bạc Tiệm không có trong phòng.
Lúc cậu về đến nhà thì trời vẫn còn sáng, ánh nắng sáng bừng chiếu vào cửa sổ sát đất lạnh như băng.
Cậu bước vào, nhưng mọi khi đi thẳng lên trên tầng.
Kha Anh đặt chén trà làm bằng sứ xuống: “Nghỉ ngơi tốt chưa?”
Bạc Tiệm không dừng lại.
Mấy ngày sau, ngọn lửa cần dập tắt cũng đã tắt. Kha Anh nói chuyện dịu dàng đi không ít: “Cái sự kiện giao lưu nghỉ đông kia, nếu con không muốn đi thì mẹ sẽ không ép con… Kỳ nghỉ đông này con tự sắp xếp lịch trình của mình đi.” Bà cúi đầu, nhấp một ngụm trà lài: “Nhưng mẹ hy vọng con đừng để lãng phí thời gian.”
Thời gian là quý giá, chỉ khi lớn rồi mới hiểu được.
Bà chỉ muốn tốt cho Bạc Tiệm.
“Còn mấy tài liệu đăng ký đại học lần trước mẹ đã bảo người sắp xếp lại rồi, đã gửi đến email của con. Con xem qua đi, cân nhắc đăng ký vào mấy trường đại học ở nước ngoài chứ đừng học trong nước.”
Bạc Tiệm hơi khựng lại, vẻ mặt dần lạnh lẽo.
“Sớm muộn gì cũng phải ra nước ngoài, chỉ là chuyện sớm hay muộn vài năm thôi.” Kha Anh cười: “Lúc vào cấp ba đã cho con học ở đây rồi, cho con học đến năm hai… Cũng đã rất tôn trọng ý kiến của con rồi.”
Trong cái vòng luẩn quẩn này, bọn họ không đưa con đến trường công.
Cho dù có là trường cấp ba trọng điểm trong nội thành cũng không được. Con của những gia đình như bọn họ sinh ra đã khác với những học sinh cố gắng đậu kỳ thi đại học, nỗ lực đạt được thành tích cao.
“Nếu con không muốn ra nước ngoài vì mấy lý do không quan trọng… vậy con chuẩn bị chuyển trường đi.” Kha Anh nói.
Cậu nghiêng đầu: “Lý do không quan trọng là gì.”
Kha Anh cười không nói gì.
“Con sẽ không ra nước ngoài, cũng sẽ không chuyển trường.” Cậu nói.
“Nếu như chàng trai đó thật sự thích con.” Kha Anh cười nói: “Vậy thì cậu ấy cũng sẽ không muốn con hy sinh vì cậu ấy nhiều như thế đâu. Thứ tình cảm non nớt đó sẽ che mờ mắt con người.”
Bạc Tiệm cúi đầu nhìn bà: “Tình cảm non nớt sao, lúc cha và mẹ ở bên nhau, không phải cha nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ cảm thấy mẹ bị cha che mắt à?”
Kha Anh lớn lên trong một gia đình giàu có, bà là cô cả duy nhất trong nhà họ Kha.
Nhưng người ngồi vị trí cô cả này lại kết hôn với một người đàn ông nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, người không một xu dính túi.
Bà ngoại của Bạc Tiệm cắt đứt quan hệ mẹ con với Kha Anh, mãi đến khi Bạc Hiền lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ từ vươn lên cao hơn cả nhà họ Kha thì quan hệ mới dịu lại.
Kha Anh bị lời nói của con trai chặn lại, sửng sốt một lúc: “... Mẹ và cha con khác!”
Bạc Tiệm cười nhẹ: “Khác ở chỗ nào?”
“Lúc mẹ và cha con ở bên nhau chính là để kết hôn.” Nhắc lại chuyện ngày xưa khiến Kha Anh hơi xấu hổ: “Con và Giang Hoài sao lại giống mẹ với cha được?”
Nói là nếu không hướng đến hôn nhân cũng không phải, mâu thuẫn với việc con trai hẹn hò… Không nói đến chuyện có xuất sắc hay không, chỉ cần đối tượng yêu sớm của Bạc Tiệm có thể đáng tin cậy một chút là được, không nói đến omega, nếu là beta thì Kha Anh cảm thấy bà có thể đồng ý.
Có một câu nói rất hay, nếu như thấy nóng mà không thể mở cửa sổ, vậy thì đề xuất tháo mái nhà ra, như vậy việc mở cửa sổ có thể làm người ta dễ chấp nhận hơn nhiều.
Bạc Tiệm hẹn hò với một chàng trai alpha, ở vị trí của Kha Anh thì chẳng khác gì dỡ mái nhà ra.
Hai alpha, đây không phải là lãng phí thời gian thì là gì?
Có thể tiếp tục chịu áp lực và kết hôn với người cũng là A không?
Có một số chủ đề không thích hợp để nói với con, AO trời sinh có sinh lý hợp nhau, hai alpha, về cơ bản sẽ không thể lâu dài được… Bởi vì đời sống tình dục sẽ không hài hòa.
Nhưng Kha Anh không thể nói như vậy được.
“Tại sao lại không thể?” Bạc Tiệm hỏi.
Kha Anh không nhịn được lườm cậu một cái: “Con có thể kết hôn với một alpha à?”
“Có thể.” Bạc Tiệm trả lời.
“...”
Kha Anh thật sự bị Bạc Tiệm chọc giận: “Con đang quậy phá à?”
Đó chỉ là Bạc Tiệm đơn phương tình nguyện thôi, người ta cũng là một alpha, có thể ở bên một alpha như Bạc Tiệm bao lâu chứ? Đến lúc đó bỏ Bạc Tiệm lại, sợ là sẽ có vấn đề khác nhảy ra.
Trong đầu Kha Anh toàn là từ “Yêu sớm chắc chắn là chuyện lãng phí thời gian” thành “là omega cũng được”, lại đến “beta cũng không sao”, rồi lại đến bây giờ: hay là đùa Bạc Tiệm một chút, lừa tình cảm của Bạc Tiệm là được.
Những người đang hẹn hò đều mất đi lý trí.
Bà muốn nói chuyện này với con trai mình, nhưng lời đến bên miệng lại nghĩ đến nhiều năm trước, mẹ bà cũng từng nói với bà một câu như vậy.
Kha Anh vừa tức lại vừa bực chính bản thân mình: “Con làm xong bài tập trong kỳ nghỉ đông chưa?”
Bạc Tiệm: “Xong rồi.”
“...!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.