Chương 96
Paz
04/01/2023
Thời gian dần trôi đến tháng ba, những nhành Bạch Ngọc Lan trong trường bắt đầu vươn ra những nụ hoa mượt mà.
Trời vẫn rất lạnh, chỉ có ban ngày mới ấm hơn mười độ.
Khai giảng xong mọi thứ vẫn theo lề cũ, buổi sáng đến trường, buổi chiều tan học, khuya về nhà làm bài tập. Học kỳ sau của năm học không có hoạt động lễ hội gì lớn như nửa học kỳ trước, mỗi ngày đều đi học, Giang Hoài thỉnh thoảng gặp được đàn anh đàn chị lớp 12 bên cạnh, ngay cả đi chào cờ cũng mang theo cuốn 《3500 từ tiếng Anh trung học phổ thông nhất định phải học thuộc lòng 》, qua lại vội vã, hết thảo luận chuyện ôn tập, lại bàn luận chuyện thi cử.
Khai giảng không đến nửa tháng, khối 11 có một cuộc thi nhỏ.
Không tính là thi tháng, kiến thức ôn thi không phải tri thức mới nhưng có xếp hạng lớp, được dùng để đánh giá tình hình ôn tập của học sinh trong kỳ nghỉ đông.
Mặc dù một tuần trước khi bắt đầu đi học, mỗi ngày Giang Hoài thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm bài tập về nhà chỉ hận không thể dùng một ngọn lửa đốt Phòng giáo dục thành phố, thế là tất cả đều xong việc….
Nhưng sau khi có kết quả kiểm tra đã chứng minh rằng việc làm bài tập về nhà của Giang Hoài không hề vô ích.
Thành tích kiểm tra, Giang Hoài đạt 497 điểm.
Chỉ tính riêng về điểm số, Giang Hoài thậm chí còn ít hơn 4 điểm so với kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, nhưng bài kiểm tra của giáo viên trường trung học số 2 nổi tiếng về độ khó... ngoại trừ những người luôn xếp ở thứ hạng cao, thí dụ như tên chó má Bạc Tiệm kia, còn đa số học sinh bình thường đều đạt điểm rất thấp.
497 điểm, xếp thứ 800.
Trong đó môn ngữ văn của Giang Hoài có tiến bộ nhảy vọt.
Sau khi chủ tịch Bạc cẩn thận đọc qua bài văn của Giang Hoài, rất lâu sau mới mở miệng khen ngợi cậu một viết không tệ.
Giang Hoài thu lại bài thi, cho Chủ tịch Bạc một cơ hội ngậm miệng lại trước khi chọc giận cậu.
Lịch học kỳ mới của lớp 12 đã được đăng trên trang web chính thức của trường trung học số 2. Học kỳ này dài hơn một chút, kéo dài từ tháng 2 đến tháng 7, đến đầu tháng 7 sẽ thi cuối kỳ, sau đó là nghỉ hè, thi giữa kỳ vào cuối tháng 4, chờ đến đầu tháng 5 sẽ tiếp tục thi các môn theo lịch thi toàn quốc.
Chờ kết thúc nghỉ hè sẽ phải quay về trường, bọn họ lại bắt đầu một năm học mới, năm cuối cùng của cấp 3.
Có lẽ là do trường học xây dựng một bầu không khí mới, cũng có thể là do lão Lâm vô cùng coi trọng học kỳ này cho nên vừa mới bắt đầu học kỳ sau của lớp 11, bầu không khí học tập trong khối 11 căng thẳng hơn nhiều so với các học kỳ trước.
Đương nhiên ai mò cá thì vẫn mò cá, ai đi ngủ thì vẫn đi ngủ, nhưng các tiết âm nhạc, tiết mỹ thuật, càng ngày càng nhiều bạn học tự giác rèn thói quen tự học, lão Lâm hết tiết, càng lúc càng nhiều bạn học đến trước bục giảng vây quanh hỏi vấn đề nọ vấn đề kia.
Đây là một cách nghĩ rất quái đản, nhưng Giang Hoài chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng bản thân cậu đang sống trong một tập thể như vậy.
Cậu và đa số người, đang gánh vác cùng một tương lai giống nhau.
Bạc Tiệm cũng là một trong vô vàn những người đó.
Cậu đến trường sớm, đọc trước bài mới nhưng lại rất hiếm gặp câu hỏi nào làm khó được cậu, người ta tranh thủ những tiết nghệ thuật để tự học, cậu vẫn đâu ra đó, giờ nào học môn ấy, việc làm một vài đề thi đại học căn bản đã không đủ cho cậu tiến xa hơn, vào học kỳ mới tần suất Bạc Tiệm xin phép cũng nhiều hơn một chút... Mục tiêu của cậu đã không còn nằm trong khoa nữa mà là ở bên ngoài, trên đấu trường cạnh tranh với những đối thủ ưu tú hơn.
Số lần Giang Hoài lên sân thượng cũng thường xuyên hơn không ít.
Tầm nhìn trên sân thượng tốt, gió lạnh, nhưng cúi đầu nhìn thấy những cái đầu bé tí bên dưới lại có cảm giác giống như mình thật cao lớn, có thể chạm tay đến tương lai, trái tim càng thêm đong đầy nhiệt huyết.
Có khi Bạc Tiệm cũng sẽ lên đây với cậu.
Những lúc không có ai, Bạc Tiệm cực kỳ thích dính lấy Giang Hoài ôm cậu từ phía sau, cằm cọ vào cổ Giang Hoài, cọ đến nỗi Giang Hoài muốn đánh người mới chịu yên, cả người giống như chỉ cần rời Giang Hoài là sẽ không thể đứng vững, cứ phải ôm cậu mới được.
Giang Hoài ngẫu nhiên sẽ hút một hai điếu thuốc, Bạc Tiệm cũng sẽ không trách cậu, chỉ hỏi: "Mệt à?"
Bạc Tiệm hôn khẽ lên gáy Giang Hoài, Giang Hoài nhẹ giọng nói: "Anh còn không mệt, làm sao em có thể mệt."
Giang Hoài rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói: "Anh muốn thi vào trường nào?"
"Chờ em quyết định đến báo anh một tiếng.” Bạc Tiệm cọ cọ cậu: “Anh muốn thi cùng một trường với em."
Giang Hoài kéo cái tay trên lưng, đẩy Bạc Tiệm ra. Cậu nghiêng đầu: "Đừng làm càn. Nếu anh không quen biết em, anh nghĩ mình sẽ chọn thi vào trường nào? Đã nghĩ tới chưa?"
Bạc Tiệm cầm tay cậu khẽ hút một ngụm thuốc, cọ cọ lớp sơn trên lan can ban công, thấp giọng cười ra tiếng: "Không nghĩ tới, bởi vì sẽ chọn bừa một trường."
Giang Hoài: "..."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.
Mỗi một cuộc thi, bất kể đề khó hay dễ, điểm số của tên chó Bạc Tiệm này giống như bị đính Buff may mắn, vĩnh viễn trên 700 điểm.
Ngược lại với cậu, nước chảy bèo trôi, đề khó, muốn qua 500 cũng mệt như chó.
Đề thi lúc mới khai giảng, là do tổ trưởng tổ vật lý lớp 11 ra đề, cứ bốn câu thì có ba câu cậu không biết làm... Ngày hôm sau có thành tích, vật lý của Giang Hoài được hẳn 49 điểm.
"Anh đùa thôi.” Bạc Tiệm giơ tay va chạm vào mặt Giang Hoài, khóe môi hơi cong: “Đừng giận. Nếu không quen biết em... có khả năng anh sẽ thi vào khoa tài chính đại học T."
Đại học T thuộc top 2 trong nước, Giang Hoài từng tra qua, điểm sàn trúng tuyển thấp nhất của năm ngoái là 690 điểm.
Giang Hoài: "..."
Bạc Tiệm hơi khựng lại, nói: "Nếu không thì khoa tài chính của đại học P?"
Đại học P cũng đứng top 2 ngang ngửa đại học T, Giang Hoài cũng từng tra qua, điểm sàn trúng tuyển thấp nhất của năm ngoái là 689 điểm.
Giang Hoài: "..."
"Em không muốn cố gắng nữa." Giang Hoài cúi đầu, ngậm điếu thuốc không còn lửa, hàm hồ nói: "Nếu không chờ tốt nghiệp, anh đến đại học T, em đến đại học kỹ thuật T."
Bạc Tiệm: "... Giang Hoài, phải có chí khí."
Giang Hoài ngước mắt: "Em rất có chí khí. Đến lúc đó anh đi học không có tiền, em có thể đi làm thêm kiếm tiền nuôi anh đến trường."
Bạc Tiệm: "..."
Bạc Tiệm không biết xuất phát từ đâu mà Giang Hoài lại có những ý nghĩ kỳ lạ này. Nhưng cậu không nhịn được cười rộ lên, ghé đến hôn nhẹ lên mặt Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Anh không cần em nuôi anh, nếu em thi đại học tốt, anh sẽ tới nuôi em."
Giang Hoài lườm Bạc Tiệm, giống như có hơi dao động: "Nuôi thế nào?"
Bạc Tiệm: "Bao ăn bao ở bao ngủ, miễn phí học phí."
Giang Hoài dừng một lát, lại hỏi: "Vậy như thế nào mới tính là thi đại học tốt?"
Bạc Tiệm: "Thi đỗ đại học T?"
"..."
Giang Hoài ném thuốc: "Cút."
Người xưa có câu sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Hôm nay là thứ sáu, Giang Hoài tan học, cậu giẫm lên ván trượt lướt ra cổng sau của trường.
Không phải cậu sợ, chủ yếu là ngại phiền.
Tại cổng sau của trường, bên đường có đỗ một chiếc Maybach thương vụ đen láy, thân xe được lau sáng bóng, đầu xuân dưới ánh hoàng hôn, lớp sơn đen khúc xạ ánh sáng chói mắt, ngay đến lốp xe cũng được bảo dưỡng tỉ mỉ, không dính một chút bùn.
Một người người đàn ông còn trẻ bước xuống từ trên xe, vô cùng lịch sự lễ phép: "Ngài là ngài Giang đúng không? Nghiêm tổng ở trong xe đợi ngài."
Giang Hoài vẫn mặc đồng phục, đây là lần đầu tiên trong đời cậu không tiêu tiền những vẫn được người ta gọi là "ngài".
Cái từ này đối với một học sinh cấp ba mà nói, đứng đắn đến nực cười.
Nói cách khác là, sĩ diện.
Giang Hoài hơi híp mắt: "Nghiêm Tùng?"
"Vâng, là ngài Nghiêm Tùng."
Giang Hoài đảo qua cửa kính xe tối đen như mực: "Ông ta ở trong xe?"
"Nghiêm tổng ở trong xe chờ cậu."
Giang Hoài: "Ông ta có việc tìm tôi thì bảo ông ta xuống xe nói chuyện."
Cửa sau của trường không nhiều xe buýt vào các ngày trong tuần, trừ khi tan học vào thứ Sáu, sinh viên nội trú kéo hành lý ra ngoài, cổng trước và cửa sau của trường thường bị tắc nghẽn. Nhưng Giang Hoài ra sớm, cổng sau của trường rất ít học sinh, chủ yếu là xe của phụ huynh chờ đợi con cái của họ tan học.
Người trẻ tuổi do dự: "Cậu vẫn nên lên xe đi, ở trong này nói chuyện không tiện."
"Ông ta không xuống xe.” Giang Hoài mỉm cười: “Vậy tôi đi đây."
Cậu nhảy lên ván trường, người đàn ông nhìn ra Giang Hoài thật sự muốn đi, bèn vội vàng kéo cánh tay Giang Hoài: "Cậu chớ đi vội!"
Giang Hoài tránh khỏi anh ta, giẫm lên ván trượt, khẽ hất cằm: "Thế nào, ban ngày ban mặt, anh còn muốn bắt cóc người ta sao?" Cậu nở nụ cười lạnh như băng: “Buông tay."
Cổng trường nhiều người, trên trán người đàn ông toát một tầng mồ hôi, lập tức buông tay nói: "Không có, không có, cậu hiểu nhầm rồi... Cậu tạm thời chờ tôi một chút, tôi đi nói một tiếng với ngài Nghiêm."
Tiết sau cùng Bạc Tiệm có việc bận phải lên văn phòng hội học sinh cho nên tan học trễ hơn vài phút.
Giang Hoài nhắn tin cho Bạc Tiệm bảo cậu đi trước.
Song khi Bạc Tiệm ra cửa sau, liếc mắt một cái liền trông thấy Giang Hoài.
Cậu chưa thấy qua mẹ Giang Hoài, nhưng cậu từng thấy ảnh chụp. Bởi vì Giang Tinh Tinh là được nhận nuôi, cho nên ngoại hình không giống mẹ, còn Giang Hoài mặc dù là con ruột nhưng dáng vẻ cũng không giống lắm.
Giang Lệ có một khuôn mặt rất đỗi dịu dàng, Giang Hoài lại trời sinh mặt mày sắc bén, rất gầy, đường cong góc cạnh, nhìn qua vừa lạnh lùng lại khó tiếp cận.
Bạc Tiệm nghĩ, có lẽ Giang Hoài giống cha.
Chẳng qua Giang Hoài sắc bén hơn cha mình nhiều, cậu giống như một thanh đao được mài sắc lẹm.
Nghiêm Tùng mặc bộ đồ tương đối sĩ diện, giày da cá sấu được lau chùi bóng loáng, trên thân giày không có một nếp gấp nào, cổ tay áo hơi sắn lên để lộ chiếc đồng hồ sáu con số, trên người sức nước hoa nam sĩ thoang thoảng.
Ra ngoài một chuyến, phải dẫn theo hai trợ lý cùng một người tài xế.
Giang Hoài nhìn ông ta, chẳng có hứng thú nghĩ bụng: Thế này thật không nhìn ra là một tên khốn nạn hai mươi năm trước sinh ra tại huyện nhỏ nghèo khó, trong nhà thiếu nợ, để có thể thăng chức nhanh chóng mà bỏ vợ bỏ con, đi ở rể cho nhà người ta, chịu đựng đến khi vợ chết, lại muốn nối duyên với mối tình đầu.
Có điều cậu thật sự nhìn ra được ông ta rất biết giả ngầu.
Hôm nay Nghiêm Tùng đặc biệt chau chuốt cách ăn mặc, còn dẫn theo hai người trợ lý tới làm màu.
Ông ta biết trước đây Giang Hoài phải sống cùng Giang Lệ trong một căn nhà nhỏ tại khu thành cũ nát, một đồng tiền cũng không có, cho dù hiện tại Giang Lệ có công việc ổn định, nhưng Giang Hoài cũng chẳng sống được mấy ngày giàu sang... Ông ta chính là người như vậy, ông ta biết cái gì mới có thể đả động đến loại người tự cho là đúng, không có kinh nghiệm từng trải sự đời như Giang Hoài.
Chỉ cần Giang Hoài gọi ông ta một tiếng cha, ông ta có thể cho Giang Hoài một cuộc sống tốt hơn.
"Giang Hoài, hôm nay..." Nghiêm Tùng há miệng.
Giang Hoài hơi nhếch môi: "Thế nào, mang pháo đến rồi hả?"
Nghiêm Tùng nghe không hiểu: "... Pháo gì?"
Giang Hoài nhếch môi: "Pháo để làm nổ phần mộ tổ tiên nhà ông."
Nghiêm Tùng: "..."
Ông ta thật sự không ngờ cậu sẽ nói hỗn như vậy: "Không có tôn ti trật tự, Giang Hoài, con nghe thử những lời con vừa nói xem? Cha là cha con đó!"
Giang Hoài lười biếng đút tay vào túi quần: "Trên đường cái đó, ông nói cái gì có hàm dưỡng tí được không, đừng có cậy già mắng chửi người ta. Tùy tiện kéo một người hao hao giống mình đến nói là con mình, ông có còn biết xấu hổ hay không hả?"
Nghiêm Tùng: "?"
Giang Hoài cười khẩy: "Chú à, chớ cản đường, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó."
Cổng trường người đến người đi, có học sinh cũng có cha mẹ.
Nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên Nghiêm Tùng đến tìm Giang Hoài kể từ khi câu được sinh ra đến giờ... Mặc dù con trai phản nghịch y như Nghiêm Tùng tưởng tượng, nhưng nói cho cùng thì cảnh tượng cha con gặp nhau cũng không giống như ông ta nghĩ.
Ông ta suýt nữa bị Giang Hoài chọc cho tức chết: "Con nghe thử xem... cái đứa nhỏ này có hiểu lý lẽ không vậy? Giang Lệ dạy con bao nhiêu năm, nhìn xem đã dạy thành cái dạng gì rồi?"
Nghe đến tên Giang Lệ, Giang Hoài khẽ ngước mắt, nhìn chằm chằm Nghiêm Tùng, không nói gì.
Nghiêm Tùng nhầm tưởng ông ta nhắc đến Giang Lệ là có thể uy hiếp Giang Hoài. Cho nên bèn hạ giọng hòa hoãn nói: "Cha biết con hận cha, cha cũng không trách con hận cha... Nhưng con là Alpha, cha là trưởng bối Alpha của con, bất kể là thân phận, lối suy nghĩ hay năng lực, trên thế giới này Alpha và Omega vĩnh viễn đều không giống nhau, mẹ con là Omega, cha có thể dạy con những điều mẹ con vĩnh viễn không thể dạy con..."
Giang Hoài không nói gì.
Nghiêm Tùng cảm thấy vui vẻ, cho rằng Giang Hoài đã cúi mình, tiếp tục nói: "Trên thế giới này, Alpha càng hiểu quy tắc trò chơi trong xã hội hơn Omega... Đương nhiên cha không có ý nói Omega trăm người không dùng được một, chỉ là Alpha từ nhỏ đã mạnh hơn Omega, cũng chiếm nhiều tài nguyên xã hội hơn Omega, cha là một người từng trải, có thể dạy con những kinh nghiệm mà mẹ con không thể cho con, cha cũng có thể cung cấp cho con môi trường sống và môi trường giáo dục tốt hơn, con còn có một người em trai, nhưng nếu con quay về nhà, sau này gia sản của cha đều là của con, việc kế thừa vẫn luôn cân nhắc đến đứa con Alpha đầu tiên..."
"Răng rắc”.
Đốt ngón tay Giang Hoài phát ra những tiếng vang.
Nhưng Nghiêm Tùng không quan tâm, ông ta tiếp tục bốc phét nói: "Cha biết, cha và mẹ con trước mắt còn chưa tái hôn, có lẽ con cũng đang lo lắng vấn đề này... Nhưng chuyện này con không cần suy nghĩ nhiều, cha và mẹ con tái hôn là chuyện sớm hay muộn thôi... Mẹ con là Omega của cha, đời này cũng chỉ có thể là Omega của cha, vợ của cha... con cũng biết, Alpha và Omega trời sinh đã không giống nhau, Alpha ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, chuyện này không có gì đáng nói, nhưng Omega sẽ trung trinh với Alpha của mình cả đời..."
Bạc Tiệm chạy tới.
Cậu nghe được những lời này.
Cậu cho rằng Giang Hoài đang nói chuyện với cha mình nên cậu không định đến chào hỏi.
Nhưng nghe được lời này... cậu chỉ muốn tiến lên che đi lỗ tai của Giang Hoài, kéo Giang Hoài đi.
Bởi vì chuyện không phải như vậy.
Cậu không biết vì sao ngay đến cha mẹ Giang Hoài cũng cho rằng Giang Hoài là Alpha... nhưng chuyện không phải như vậy.
Omega trời sinh không hề yếu thế hơn Alpha.
Omega trời sinh không hề ti tiện, bị Alpha vũ nhục, khinh thường, phản bội, lại chỉ có thể nén giận, tiếp tục dựa vào Alpha bố thí để sống như ông ta nói.
Song Bạc Tiệm còn chưa kịp giữ chặt tay Giang Hoài, Giang Hoài đột nhiên đấm một quyền lên mặt Nghiêm Tùng.
Nghiêm Tùng bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị đánh, lúc này một dòng máu mũi ồ ạt chảy ra.
Bạc Tiệm dừng lại.
Nghiêm Tùng suýt nữa đã bị con trai ruột đánh cho ngã lăn quay trên đất, trợ lý sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ Nghiêm Tùng: "Sếp Nghiêm!"
Người đi đường thi nhau ghé mắt nhìn lại.
Nghiêm Tùng hoảng hốt vài giây mới phản ứng kịp, ông ta giận tím mặt: "Giang Hoài! Mày đang làm gì! Ngay đến cha mày mà mày cũng dám..."
"Cút." Giang Hoài nói.
Máu mũi của Nghiêm Tùng tỉ tách nhỏ xuống môi, ông ta sờ thử, quệt tay, chật vật nổi giận, thoạt nhìn không còn sĩ diện như vừa rồi.
Ông ta hung dữ đẩy trợ lý ra, trở tay muốn tát Giang Hoài một cái: "Thằng nhóc này, tao cho mày chút thể diện mà mày cậy đời lên mặt phải không, muốn làm phản à?"
Nhưng tay ông ta không hạ xuống được.
Giang Hoài nghiêng đầu, cậu thấy Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm nắm cổ tay áo Nghiêm Tùng, Nghiêm Tùng thấy cổ tay áo phẳng phiu bị Bạc Tiệm nắm cho dúm lại thì nhăn mặt. Chỉ nghe cậu nhẹ giọng nói: "Thưa chú, xin chú đừng lấy mình làm đại diện cho Alpha, những Alpha khác sẽ cảm thấy rất mất mặt."
Trời vẫn rất lạnh, chỉ có ban ngày mới ấm hơn mười độ.
Khai giảng xong mọi thứ vẫn theo lề cũ, buổi sáng đến trường, buổi chiều tan học, khuya về nhà làm bài tập. Học kỳ sau của năm học không có hoạt động lễ hội gì lớn như nửa học kỳ trước, mỗi ngày đều đi học, Giang Hoài thỉnh thoảng gặp được đàn anh đàn chị lớp 12 bên cạnh, ngay cả đi chào cờ cũng mang theo cuốn 《3500 từ tiếng Anh trung học phổ thông nhất định phải học thuộc lòng 》, qua lại vội vã, hết thảo luận chuyện ôn tập, lại bàn luận chuyện thi cử.
Khai giảng không đến nửa tháng, khối 11 có một cuộc thi nhỏ.
Không tính là thi tháng, kiến thức ôn thi không phải tri thức mới nhưng có xếp hạng lớp, được dùng để đánh giá tình hình ôn tập của học sinh trong kỳ nghỉ đông.
Mặc dù một tuần trước khi bắt đầu đi học, mỗi ngày Giang Hoài thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm bài tập về nhà chỉ hận không thể dùng một ngọn lửa đốt Phòng giáo dục thành phố, thế là tất cả đều xong việc….
Nhưng sau khi có kết quả kiểm tra đã chứng minh rằng việc làm bài tập về nhà của Giang Hoài không hề vô ích.
Thành tích kiểm tra, Giang Hoài đạt 497 điểm.
Chỉ tính riêng về điểm số, Giang Hoài thậm chí còn ít hơn 4 điểm so với kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, nhưng bài kiểm tra của giáo viên trường trung học số 2 nổi tiếng về độ khó... ngoại trừ những người luôn xếp ở thứ hạng cao, thí dụ như tên chó má Bạc Tiệm kia, còn đa số học sinh bình thường đều đạt điểm rất thấp.
497 điểm, xếp thứ 800.
Trong đó môn ngữ văn của Giang Hoài có tiến bộ nhảy vọt.
Sau khi chủ tịch Bạc cẩn thận đọc qua bài văn của Giang Hoài, rất lâu sau mới mở miệng khen ngợi cậu một viết không tệ.
Giang Hoài thu lại bài thi, cho Chủ tịch Bạc một cơ hội ngậm miệng lại trước khi chọc giận cậu.
Lịch học kỳ mới của lớp 12 đã được đăng trên trang web chính thức của trường trung học số 2. Học kỳ này dài hơn một chút, kéo dài từ tháng 2 đến tháng 7, đến đầu tháng 7 sẽ thi cuối kỳ, sau đó là nghỉ hè, thi giữa kỳ vào cuối tháng 4, chờ đến đầu tháng 5 sẽ tiếp tục thi các môn theo lịch thi toàn quốc.
Chờ kết thúc nghỉ hè sẽ phải quay về trường, bọn họ lại bắt đầu một năm học mới, năm cuối cùng của cấp 3.
Có lẽ là do trường học xây dựng một bầu không khí mới, cũng có thể là do lão Lâm vô cùng coi trọng học kỳ này cho nên vừa mới bắt đầu học kỳ sau của lớp 11, bầu không khí học tập trong khối 11 căng thẳng hơn nhiều so với các học kỳ trước.
Đương nhiên ai mò cá thì vẫn mò cá, ai đi ngủ thì vẫn đi ngủ, nhưng các tiết âm nhạc, tiết mỹ thuật, càng ngày càng nhiều bạn học tự giác rèn thói quen tự học, lão Lâm hết tiết, càng lúc càng nhiều bạn học đến trước bục giảng vây quanh hỏi vấn đề nọ vấn đề kia.
Đây là một cách nghĩ rất quái đản, nhưng Giang Hoài chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng bản thân cậu đang sống trong một tập thể như vậy.
Cậu và đa số người, đang gánh vác cùng một tương lai giống nhau.
Bạc Tiệm cũng là một trong vô vàn những người đó.
Cậu đến trường sớm, đọc trước bài mới nhưng lại rất hiếm gặp câu hỏi nào làm khó được cậu, người ta tranh thủ những tiết nghệ thuật để tự học, cậu vẫn đâu ra đó, giờ nào học môn ấy, việc làm một vài đề thi đại học căn bản đã không đủ cho cậu tiến xa hơn, vào học kỳ mới tần suất Bạc Tiệm xin phép cũng nhiều hơn một chút... Mục tiêu của cậu đã không còn nằm trong khoa nữa mà là ở bên ngoài, trên đấu trường cạnh tranh với những đối thủ ưu tú hơn.
Số lần Giang Hoài lên sân thượng cũng thường xuyên hơn không ít.
Tầm nhìn trên sân thượng tốt, gió lạnh, nhưng cúi đầu nhìn thấy những cái đầu bé tí bên dưới lại có cảm giác giống như mình thật cao lớn, có thể chạm tay đến tương lai, trái tim càng thêm đong đầy nhiệt huyết.
Có khi Bạc Tiệm cũng sẽ lên đây với cậu.
Những lúc không có ai, Bạc Tiệm cực kỳ thích dính lấy Giang Hoài ôm cậu từ phía sau, cằm cọ vào cổ Giang Hoài, cọ đến nỗi Giang Hoài muốn đánh người mới chịu yên, cả người giống như chỉ cần rời Giang Hoài là sẽ không thể đứng vững, cứ phải ôm cậu mới được.
Giang Hoài ngẫu nhiên sẽ hút một hai điếu thuốc, Bạc Tiệm cũng sẽ không trách cậu, chỉ hỏi: "Mệt à?"
Bạc Tiệm hôn khẽ lên gáy Giang Hoài, Giang Hoài nhẹ giọng nói: "Anh còn không mệt, làm sao em có thể mệt."
Giang Hoài rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói: "Anh muốn thi vào trường nào?"
"Chờ em quyết định đến báo anh một tiếng.” Bạc Tiệm cọ cọ cậu: “Anh muốn thi cùng một trường với em."
Giang Hoài kéo cái tay trên lưng, đẩy Bạc Tiệm ra. Cậu nghiêng đầu: "Đừng làm càn. Nếu anh không quen biết em, anh nghĩ mình sẽ chọn thi vào trường nào? Đã nghĩ tới chưa?"
Bạc Tiệm cầm tay cậu khẽ hút một ngụm thuốc, cọ cọ lớp sơn trên lan can ban công, thấp giọng cười ra tiếng: "Không nghĩ tới, bởi vì sẽ chọn bừa một trường."
Giang Hoài: "..."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.
Mỗi một cuộc thi, bất kể đề khó hay dễ, điểm số của tên chó Bạc Tiệm này giống như bị đính Buff may mắn, vĩnh viễn trên 700 điểm.
Ngược lại với cậu, nước chảy bèo trôi, đề khó, muốn qua 500 cũng mệt như chó.
Đề thi lúc mới khai giảng, là do tổ trưởng tổ vật lý lớp 11 ra đề, cứ bốn câu thì có ba câu cậu không biết làm... Ngày hôm sau có thành tích, vật lý của Giang Hoài được hẳn 49 điểm.
"Anh đùa thôi.” Bạc Tiệm giơ tay va chạm vào mặt Giang Hoài, khóe môi hơi cong: “Đừng giận. Nếu không quen biết em... có khả năng anh sẽ thi vào khoa tài chính đại học T."
Đại học T thuộc top 2 trong nước, Giang Hoài từng tra qua, điểm sàn trúng tuyển thấp nhất của năm ngoái là 690 điểm.
Giang Hoài: "..."
Bạc Tiệm hơi khựng lại, nói: "Nếu không thì khoa tài chính của đại học P?"
Đại học P cũng đứng top 2 ngang ngửa đại học T, Giang Hoài cũng từng tra qua, điểm sàn trúng tuyển thấp nhất của năm ngoái là 689 điểm.
Giang Hoài: "..."
"Em không muốn cố gắng nữa." Giang Hoài cúi đầu, ngậm điếu thuốc không còn lửa, hàm hồ nói: "Nếu không chờ tốt nghiệp, anh đến đại học T, em đến đại học kỹ thuật T."
Bạc Tiệm: "... Giang Hoài, phải có chí khí."
Giang Hoài ngước mắt: "Em rất có chí khí. Đến lúc đó anh đi học không có tiền, em có thể đi làm thêm kiếm tiền nuôi anh đến trường."
Bạc Tiệm: "..."
Bạc Tiệm không biết xuất phát từ đâu mà Giang Hoài lại có những ý nghĩ kỳ lạ này. Nhưng cậu không nhịn được cười rộ lên, ghé đến hôn nhẹ lên mặt Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Anh không cần em nuôi anh, nếu em thi đại học tốt, anh sẽ tới nuôi em."
Giang Hoài lườm Bạc Tiệm, giống như có hơi dao động: "Nuôi thế nào?"
Bạc Tiệm: "Bao ăn bao ở bao ngủ, miễn phí học phí."
Giang Hoài dừng một lát, lại hỏi: "Vậy như thế nào mới tính là thi đại học tốt?"
Bạc Tiệm: "Thi đỗ đại học T?"
"..."
Giang Hoài ném thuốc: "Cút."
Người xưa có câu sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Hôm nay là thứ sáu, Giang Hoài tan học, cậu giẫm lên ván trượt lướt ra cổng sau của trường.
Không phải cậu sợ, chủ yếu là ngại phiền.
Tại cổng sau của trường, bên đường có đỗ một chiếc Maybach thương vụ đen láy, thân xe được lau sáng bóng, đầu xuân dưới ánh hoàng hôn, lớp sơn đen khúc xạ ánh sáng chói mắt, ngay đến lốp xe cũng được bảo dưỡng tỉ mỉ, không dính một chút bùn.
Một người người đàn ông còn trẻ bước xuống từ trên xe, vô cùng lịch sự lễ phép: "Ngài là ngài Giang đúng không? Nghiêm tổng ở trong xe đợi ngài."
Giang Hoài vẫn mặc đồng phục, đây là lần đầu tiên trong đời cậu không tiêu tiền những vẫn được người ta gọi là "ngài".
Cái từ này đối với một học sinh cấp ba mà nói, đứng đắn đến nực cười.
Nói cách khác là, sĩ diện.
Giang Hoài hơi híp mắt: "Nghiêm Tùng?"
"Vâng, là ngài Nghiêm Tùng."
Giang Hoài đảo qua cửa kính xe tối đen như mực: "Ông ta ở trong xe?"
"Nghiêm tổng ở trong xe chờ cậu."
Giang Hoài: "Ông ta có việc tìm tôi thì bảo ông ta xuống xe nói chuyện."
Cửa sau của trường không nhiều xe buýt vào các ngày trong tuần, trừ khi tan học vào thứ Sáu, sinh viên nội trú kéo hành lý ra ngoài, cổng trước và cửa sau của trường thường bị tắc nghẽn. Nhưng Giang Hoài ra sớm, cổng sau của trường rất ít học sinh, chủ yếu là xe của phụ huynh chờ đợi con cái của họ tan học.
Người trẻ tuổi do dự: "Cậu vẫn nên lên xe đi, ở trong này nói chuyện không tiện."
"Ông ta không xuống xe.” Giang Hoài mỉm cười: “Vậy tôi đi đây."
Cậu nhảy lên ván trường, người đàn ông nhìn ra Giang Hoài thật sự muốn đi, bèn vội vàng kéo cánh tay Giang Hoài: "Cậu chớ đi vội!"
Giang Hoài tránh khỏi anh ta, giẫm lên ván trượt, khẽ hất cằm: "Thế nào, ban ngày ban mặt, anh còn muốn bắt cóc người ta sao?" Cậu nở nụ cười lạnh như băng: “Buông tay."
Cổng trường nhiều người, trên trán người đàn ông toát một tầng mồ hôi, lập tức buông tay nói: "Không có, không có, cậu hiểu nhầm rồi... Cậu tạm thời chờ tôi một chút, tôi đi nói một tiếng với ngài Nghiêm."
Tiết sau cùng Bạc Tiệm có việc bận phải lên văn phòng hội học sinh cho nên tan học trễ hơn vài phút.
Giang Hoài nhắn tin cho Bạc Tiệm bảo cậu đi trước.
Song khi Bạc Tiệm ra cửa sau, liếc mắt một cái liền trông thấy Giang Hoài.
Cậu chưa thấy qua mẹ Giang Hoài, nhưng cậu từng thấy ảnh chụp. Bởi vì Giang Tinh Tinh là được nhận nuôi, cho nên ngoại hình không giống mẹ, còn Giang Hoài mặc dù là con ruột nhưng dáng vẻ cũng không giống lắm.
Giang Lệ có một khuôn mặt rất đỗi dịu dàng, Giang Hoài lại trời sinh mặt mày sắc bén, rất gầy, đường cong góc cạnh, nhìn qua vừa lạnh lùng lại khó tiếp cận.
Bạc Tiệm nghĩ, có lẽ Giang Hoài giống cha.
Chẳng qua Giang Hoài sắc bén hơn cha mình nhiều, cậu giống như một thanh đao được mài sắc lẹm.
Nghiêm Tùng mặc bộ đồ tương đối sĩ diện, giày da cá sấu được lau chùi bóng loáng, trên thân giày không có một nếp gấp nào, cổ tay áo hơi sắn lên để lộ chiếc đồng hồ sáu con số, trên người sức nước hoa nam sĩ thoang thoảng.
Ra ngoài một chuyến, phải dẫn theo hai trợ lý cùng một người tài xế.
Giang Hoài nhìn ông ta, chẳng có hứng thú nghĩ bụng: Thế này thật không nhìn ra là một tên khốn nạn hai mươi năm trước sinh ra tại huyện nhỏ nghèo khó, trong nhà thiếu nợ, để có thể thăng chức nhanh chóng mà bỏ vợ bỏ con, đi ở rể cho nhà người ta, chịu đựng đến khi vợ chết, lại muốn nối duyên với mối tình đầu.
Có điều cậu thật sự nhìn ra được ông ta rất biết giả ngầu.
Hôm nay Nghiêm Tùng đặc biệt chau chuốt cách ăn mặc, còn dẫn theo hai người trợ lý tới làm màu.
Ông ta biết trước đây Giang Hoài phải sống cùng Giang Lệ trong một căn nhà nhỏ tại khu thành cũ nát, một đồng tiền cũng không có, cho dù hiện tại Giang Lệ có công việc ổn định, nhưng Giang Hoài cũng chẳng sống được mấy ngày giàu sang... Ông ta chính là người như vậy, ông ta biết cái gì mới có thể đả động đến loại người tự cho là đúng, không có kinh nghiệm từng trải sự đời như Giang Hoài.
Chỉ cần Giang Hoài gọi ông ta một tiếng cha, ông ta có thể cho Giang Hoài một cuộc sống tốt hơn.
"Giang Hoài, hôm nay..." Nghiêm Tùng há miệng.
Giang Hoài hơi nhếch môi: "Thế nào, mang pháo đến rồi hả?"
Nghiêm Tùng nghe không hiểu: "... Pháo gì?"
Giang Hoài nhếch môi: "Pháo để làm nổ phần mộ tổ tiên nhà ông."
Nghiêm Tùng: "..."
Ông ta thật sự không ngờ cậu sẽ nói hỗn như vậy: "Không có tôn ti trật tự, Giang Hoài, con nghe thử những lời con vừa nói xem? Cha là cha con đó!"
Giang Hoài lười biếng đút tay vào túi quần: "Trên đường cái đó, ông nói cái gì có hàm dưỡng tí được không, đừng có cậy già mắng chửi người ta. Tùy tiện kéo một người hao hao giống mình đến nói là con mình, ông có còn biết xấu hổ hay không hả?"
Nghiêm Tùng: "?"
Giang Hoài cười khẩy: "Chú à, chớ cản đường, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó."
Cổng trường người đến người đi, có học sinh cũng có cha mẹ.
Nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên Nghiêm Tùng đến tìm Giang Hoài kể từ khi câu được sinh ra đến giờ... Mặc dù con trai phản nghịch y như Nghiêm Tùng tưởng tượng, nhưng nói cho cùng thì cảnh tượng cha con gặp nhau cũng không giống như ông ta nghĩ.
Ông ta suýt nữa bị Giang Hoài chọc cho tức chết: "Con nghe thử xem... cái đứa nhỏ này có hiểu lý lẽ không vậy? Giang Lệ dạy con bao nhiêu năm, nhìn xem đã dạy thành cái dạng gì rồi?"
Nghe đến tên Giang Lệ, Giang Hoài khẽ ngước mắt, nhìn chằm chằm Nghiêm Tùng, không nói gì.
Nghiêm Tùng nhầm tưởng ông ta nhắc đến Giang Lệ là có thể uy hiếp Giang Hoài. Cho nên bèn hạ giọng hòa hoãn nói: "Cha biết con hận cha, cha cũng không trách con hận cha... Nhưng con là Alpha, cha là trưởng bối Alpha của con, bất kể là thân phận, lối suy nghĩ hay năng lực, trên thế giới này Alpha và Omega vĩnh viễn đều không giống nhau, mẹ con là Omega, cha có thể dạy con những điều mẹ con vĩnh viễn không thể dạy con..."
Giang Hoài không nói gì.
Nghiêm Tùng cảm thấy vui vẻ, cho rằng Giang Hoài đã cúi mình, tiếp tục nói: "Trên thế giới này, Alpha càng hiểu quy tắc trò chơi trong xã hội hơn Omega... Đương nhiên cha không có ý nói Omega trăm người không dùng được một, chỉ là Alpha từ nhỏ đã mạnh hơn Omega, cũng chiếm nhiều tài nguyên xã hội hơn Omega, cha là một người từng trải, có thể dạy con những kinh nghiệm mà mẹ con không thể cho con, cha cũng có thể cung cấp cho con môi trường sống và môi trường giáo dục tốt hơn, con còn có một người em trai, nhưng nếu con quay về nhà, sau này gia sản của cha đều là của con, việc kế thừa vẫn luôn cân nhắc đến đứa con Alpha đầu tiên..."
"Răng rắc”.
Đốt ngón tay Giang Hoài phát ra những tiếng vang.
Nhưng Nghiêm Tùng không quan tâm, ông ta tiếp tục bốc phét nói: "Cha biết, cha và mẹ con trước mắt còn chưa tái hôn, có lẽ con cũng đang lo lắng vấn đề này... Nhưng chuyện này con không cần suy nghĩ nhiều, cha và mẹ con tái hôn là chuyện sớm hay muộn thôi... Mẹ con là Omega của cha, đời này cũng chỉ có thể là Omega của cha, vợ của cha... con cũng biết, Alpha và Omega trời sinh đã không giống nhau, Alpha ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, chuyện này không có gì đáng nói, nhưng Omega sẽ trung trinh với Alpha của mình cả đời..."
Bạc Tiệm chạy tới.
Cậu nghe được những lời này.
Cậu cho rằng Giang Hoài đang nói chuyện với cha mình nên cậu không định đến chào hỏi.
Nhưng nghe được lời này... cậu chỉ muốn tiến lên che đi lỗ tai của Giang Hoài, kéo Giang Hoài đi.
Bởi vì chuyện không phải như vậy.
Cậu không biết vì sao ngay đến cha mẹ Giang Hoài cũng cho rằng Giang Hoài là Alpha... nhưng chuyện không phải như vậy.
Omega trời sinh không hề yếu thế hơn Alpha.
Omega trời sinh không hề ti tiện, bị Alpha vũ nhục, khinh thường, phản bội, lại chỉ có thể nén giận, tiếp tục dựa vào Alpha bố thí để sống như ông ta nói.
Song Bạc Tiệm còn chưa kịp giữ chặt tay Giang Hoài, Giang Hoài đột nhiên đấm một quyền lên mặt Nghiêm Tùng.
Nghiêm Tùng bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị đánh, lúc này một dòng máu mũi ồ ạt chảy ra.
Bạc Tiệm dừng lại.
Nghiêm Tùng suýt nữa đã bị con trai ruột đánh cho ngã lăn quay trên đất, trợ lý sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ Nghiêm Tùng: "Sếp Nghiêm!"
Người đi đường thi nhau ghé mắt nhìn lại.
Nghiêm Tùng hoảng hốt vài giây mới phản ứng kịp, ông ta giận tím mặt: "Giang Hoài! Mày đang làm gì! Ngay đến cha mày mà mày cũng dám..."
"Cút." Giang Hoài nói.
Máu mũi của Nghiêm Tùng tỉ tách nhỏ xuống môi, ông ta sờ thử, quệt tay, chật vật nổi giận, thoạt nhìn không còn sĩ diện như vừa rồi.
Ông ta hung dữ đẩy trợ lý ra, trở tay muốn tát Giang Hoài một cái: "Thằng nhóc này, tao cho mày chút thể diện mà mày cậy đời lên mặt phải không, muốn làm phản à?"
Nhưng tay ông ta không hạ xuống được.
Giang Hoài nghiêng đầu, cậu thấy Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm nắm cổ tay áo Nghiêm Tùng, Nghiêm Tùng thấy cổ tay áo phẳng phiu bị Bạc Tiệm nắm cho dúm lại thì nhăn mặt. Chỉ nghe cậu nhẹ giọng nói: "Thưa chú, xin chú đừng lấy mình làm đại diện cho Alpha, những Alpha khác sẽ cảm thấy rất mất mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.