Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Chương 29

Dụ Viên Thiêu Tiên Thảo

10/05/2021

Ngô Thấm cắn răng, hai mắt đỏ đậm.

Cô ta siết chặt đôi đũa trong tay, vẫn bất động. Lúc cô ta phát hiện Thiệu Ngôn và Úc Đường cùng xuất hiện trong cửa hàng thì cả người đều không bình tĩnh.

Thấy động tác thân mật của hai người bọn họ đối với Ngô Thấm mà nói còn đau khổ hơn tra tấn ở địa ngục.

Cô ta siết chặt chiếc đũa trong tay, khiến cho đốt ngón tay trở nên trắng bệch, sắc mặt nhìn dữ tợn vô cùng.

Lâm Tiêu Tĩnh ngồi đối diện với Ngô Thấm vẫn yên lặng không nói gì, nhưng ánh mắt đã đen tối lại, vẻ mặt âm trầm.

Hắn vẫn luôn nhìn Ngô Thấm, nhưng ánh mắt Ngô Thấm vẫn luôn dõi theo Thiệu Ngôn.

Nhưng mặc kệ nội tâm hai người mênh mông như thế nào, hai người bên kia đều không ý thức được bọn họ đang tồn tại.

Ánh mắt của Thiệu Ngôn vẫn luôn dừng ở trên người Úc Đường, không di chuyển nửa phần.

Đột nhiên, Thiệu Ngôn đứng dậy, cúi người không biết nói gì với Úc Đường.

Lấy mắt thường cũng có thể thấy mặt Úc Đường đã đỏ lên, sau đó nhanh chóng đẩy anh ra, một bộ dáng mềm mại ngượng ngùng. Ngay sau đó, Úc Đường chạy đi ra ngoài, Thiệu Ngôn cũng nhanh chóng đuổi theo.

Rốt cuộc nơi này cũng không còn âm thanh của hai người nữa.

Trong lòng Ngô Thấm vừa mất mát, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô ta chớp chớp mắt, ủy khuất đến nước mắt đều sắp rơi xuống.

Lâm Tiêu Tĩnh thấy thế thì nói một câu: "Cậu khóc sao?"

"Không có." Lời là nói vậy nhưng Ngô Thấm lại trộm giấu mặt đi, dùng tay lau nước mắt.

Mu bàn tay dính vài giọt nước mắt, Ngô Thấm thấy thế, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, trong lòng cũng càng thêm khổ sở.

Cô ta sung sướng vui giận đều biểu hiện quá mức rõ ràng, người sáng suốt đều nhìn ra được tâm tư của cô ta đối với Thiệu Ngôn, huống chi là Lâm Tiêu Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên cùng với cô ta?

Lâm Tiêu Tĩnh cúi đầu, che giấu sắc mặt khó coi của mình.

Hắn thấp giọng trào phúng nói: "Hừ, coi mình là gì chứ? Giáo viên mỗi ngày đều treo tên cậu ta ở bên miệng, nói chúng ta phải lấy cậu ta làm gương. Theo ý tớ, cũng chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ. Dám làm không dám nhận, người nhu nhược. Lúc đấy nếu không có giáo viên giúp bọn họ tẩy trắng, khẳng định sẽ không dễ dàng bình ổn áp xuống như vậy."

Một câu nói này, Ngô Thấm tự nhiên có thể nghe được ra hắn có ý châm chọc mỉa mai. Cũng nghe được ra trong lời nói của hắn nồng đậm ghét bỏ cùng châm chọc.



Ngô Thấm cảm thấy thống khoái, có một chút vặn vẹo như đạt được khoái cảm từ việc trả thù, cảm thấy Lâm Tiêu Tĩnh nói ra được tiếng nói của lòng mình. Nhưng về phương diện khác, cô ta lại cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc Thiệu Ngôn cũng là người cô ta thích, thường ngày một lời nói nặng cô ta đều không nỡ nói, hiện tại bị Lâm Tiêu Tĩnh nói những lời bẩn thỉu như vậy, trong lòng cô ta cũng khó chịu.

"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Ngô Thấm khẽ cắn môi, nghĩ đến những lời đồn đãi trước kia được lưu truyền trong trường học đều có khả năng là thật, cô ta hiện tại tan nát cõi lòng muốn chết rồi.

"Thiệu Ngôn có chỗ nào không tốt? Chuyện này vốn dĩ không phải do cậu ấy sai. Muốn nói sai cũng tại Úc Đường, nếu không phải Úc Đường đột nhiên xuất hiện, Thiệu Ngôn sẽ không thay đổi thành cái dạng như hôm nay." Ngô Thấm theo bản năng vì Thiệu Ngôn mà giải vây.

Rốt cuộc ở trong mắt mọi người, Thiệu Ngôn đều là học sinh tốt được ưu tiên, không nên xuất hiện mấy cái lời đồn đãi vớ vẩn.

Cũng không nên bị người ta truyền thành hình ảnh xấu xa như thế.

Ngô Thấm liều mạng muốn thuyết phục chính mình, một bên dùng sức khẽ cắn môi. Cô ta lúc nói những lời này đặc biệt dùng sức, cũng không chỉ là muốn thuyết phục chính mình, còn vì muốn thuyết phục người khác.

Lâm Tiêu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đến lúc này rồi mà cậu còn giúp cậu ta nói chuyện, tớ thấy cậu mới là đầu óc không rõ ràng."

Sắc mặt của Ngô Thấm trở nên rất khó nhìn, cô ta lập tức đem chiếc đũa đặt ở trên mặt bàn, đứng lên, sau đó chạy mất.

Tâm tư của cô ta trong nháy mắt thiên biến vạn hóa, không ai biết cô ta suy nghĩ cái gì.

Lâm Tiêu Tĩnh đuổi theo, hai người cũng rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm, cơm cũng không ăn xong.

Chờ đến khi Úc Đường về đến nhà, đã sắp 9 giờ. Tuy rằng thời gian này, cuộc sống về đêm của thành thị mới bắt đầu, nhưng đối với cô mà nói bây giờ đã khuya, cô chưa từng muộn như vậy mới về nhà.

Đi ở tầng một, Úc Đường cố ý nhìn thoáng qua phía trên, phát hiện đèn nhà mình không sáng, không thể hiểu được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hiện tại xem ra Úc Tề Lỗi hẳn là không ở nhà, sẽ không truy cứu vì sao cô về muộn.

Úc Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lúc cô yên lòng về nhà, vừa vào cửa đã vừa vặn bị bắt.

Úc Đường vừa bước vào cửa, đèn trong phòng khách đột nhiên bang một tiếng vang nhỏ, chốt mở bị người ta mở ra, phòng khách lập tức sáng rực.

Khuôn mặt Úc Tề Lỗi âm trầm đứng ở trên ban công, trong tay vẫn như cũ cầm một bình rượu. Xem ra lúc Úc Đường còn chưa trở về, ông đã ngồi đây uống rượu giải sầu.

Nhớ tới bộ dáng uống rượu say rồi nổi điên hôm qua của Úc Tề Lỗi, Úc Đường liền rùng mình.

Cô nhỏ giọng nói: "Ba."



Úc Tề Lỗi ngửa đầu, lộc cộc lộc cộc vài tiếng đem rượu bên trong bình uống lên thấy đáy. Đôi mắt ông đỏ ngầu, cũng không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì uống rượu quá nhiều, bị mùi rượu nồng xông lên.

"Càng ngày lại càng về muộn. Hôm nay con lại đi nơi nào?" Giọng nói của Úc Tề Lỗi bình đạm mà lại lạnh nhạt, tuy rằng là quan tâm, nhưng nghe vào chỉ đang làm cho có.

Một chút cảm tình cũng không có.

Úc Đường không để bụng, cô chỉ sợ Úc Tề Lỗi sẽ truy cứu chuyện mình về muộn.

"Không đi đâu cả, hôm nay con chỉ đi dạo cùng Kỳ Nguyệt."

Trong lòng cô không muốn Úc Tề Lỗi biết quan hệ của mình và Thiệu Ngôn, cũng chỉ tìm mọi cách giấu giếm. Mỗi lần đều lấy Kỳ Nguyệt ra làm tấm ngăn mọi chuyện sẽ diễn ra dễ dàng hơn.

"Phải không?" Úc Tề Lỗi cũng không biết là tin hay không tin, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Úc Đường nói: "Phải không? Trưởng thành rồi, không chịu quản giáo nữa."

Úc Tề Lỗi đột nhiên khẽ thở dài một tiếng.

Một tiếng thở dài này của ông, không hiểu sao lại mang theo một cảm giác tang thương.

Trong lòng Úc Đường run lên, ngay sau đó có chút không thoải mái.

Quản giáo, là thứ duy nhất Úc Tề Lỗi không có tư cách nói ra.

Trong lòng không thoải mái, lại cũng không tỏ vẻ, chỉ trầm mặc đứng ở cửa, chờ đợi Úc Tề Lỗi ra lệnh cho cô đi vào.

Nhưng Úc Tề Lỗi cũng không biết có phải uống nhiều quá hay không, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Nhưng ba mặc kệ con ở bên ngoài làm chuyện linh tinh gì, có một việc con cần thiết nhớ kỹ cho ba, nếu con dám làm ra cái chuyện bại hoại ảnh hưởng tới danh dự gia đình, ba nhất định sẽ không bỏ qua cho con!"

Những lời nói tràn đầy uy hiếp, Úc Đường chỉ có thể cảm nhận được ác ý bên trong lời nói.

Úc Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông, một đôi con ngươi trong sạch bên trong lóe hùng hổ doạ người, không tránh được nhìn thẳng đôi mắt của Úc Tề Lỗi.

Úc Đường vốn dĩ không phải là một người dễ tính, hiện tại bị người ta bắt được, đau chân nhưng xem như tạc mao*.

*Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.

Cô mặc kệ tất cả, nói thẳng ra: "Thứ nhất, con không có làm ra cái việc gì gây bại hoại ảnh hưởng đến thanh danh nhà chúng ta. Thứ hai, ba cũng không có nơi nào dạy hư cho con, con làm cái gì đều là học từ ba. Thứ ba, từ quản giáo này, ba giống như chưa từng chân chính thực hiện. Không biết ba lấy gì để quản giáo? Vẫn là nói trừ bỏ con, ở ngoài, ba còn có nhiều đứa con khác, cần ba quản giáo?"

Úc Tề Lỗi sắc mặt đại biến, vốn dĩ đầu óc mơ hồ trầm trầm, nhưng vừa nghe xong những lời nói lúc sau, men say cũng theo đó tức khắc đều tan thành mây khói, thay thế chính là một cổ căm giận ngút trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook