Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy

Chương 19

Ma Hoa Đông

06/03/2024

Cả buổi chiều trong đầu Cung Tử Ngôn không ngừng tái hiện lại nụ cười của Đan Quân, khiến trái tim cô không thể đập như bình thường.

Trước khi chuyện thư tình xảy ra, cô và Đan Quân không hề có bất cứ sự giao tiếp nào, tuy cô biết đến sự tồn tại của Đan Quân, nhưng thật ra cũng không thường xuyên thấy người thật, phần lớn thời gian đều là nhìn từ phía xa.

Ấn tượng của cô về Đan Quân thật ra rất mờ ảo, trừ việc biết cô ấy học rất giỏi ra thì không còn biết thêm gì cả.

Thậm chí sau khi thi vào đại học xong, Đan Quân thi đậu vào trường nào cô còn chẳng quan tâm, nếu không thì bây giờ cô đã có thể giúp được gì đó.

Nhưng cô nhớ được là Nghệ Thuần phát huy không được tốt lắm, khi đó cô còn không đi xem danh sách học sinh ưu tú của trường, chỉ biết là người thiên chi kiêu tử như Nghệ Thuần ấy vậy mà lại thi trượt.

Khi đó Cung Tử Ngôn cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm giác được đoạn tình cảm của bản thân đã đến hồi kết thúc, sau cùng ai cũng không có kết quả tốt khiến cô cảm thấy rất bi thương.

Trong quá khứ của cô chưa từng có hình bóng của Đan Quân.

Cô cũng có thể chắc chắn rằng Đan Quân cũng như vậy. Cô đủ mức bình thường, bình thường nếu nỗi cho dù có nhìn thấy một lần, Đan Quân cũng chưa chắc nhớ được cô là ai.

Hai người chưa từng có bất cứ sự tiếp xúc nào, sao lại có thể nảy sinh tình cảm?

Tại sao ánh mắt đó của Đan Quân lại đong đầy sự đau lòng và tình yêu như vậy?

Tất nhiên Cung Tử Ngôn cũng sẽ không tự luyến Đan Quân thật lòng yêu cô, có lẽ cô ấy thấy cảnh cô đứng trước mặt Nghệ Thuần kia quá đáng thương, nên mới ra mặt giúp đỡ.

Nhưng vấn đề là, những chuyện này đều có thể tìm ra lời giải thích, vậy chuyện sau đó cô ấy giúp cô ôn bài và nhờ cô ghi chép số liệu thí nghiệm là sao?

Cung Tử Ngôn càng nghĩ càng nhức đầu, lôi hẳn hai đề ôn tập ra làm để bản thân hồi phục cảm xúc.

Tiểu Đông ngồi ở bên cạnh nhìn hoa cả mắt, lên tiếng cảm thán: "Mới có mấy ngày mà cậu đã bắt đầu Đan Quân hóa rồi."

Cung Tử Ngôn có tâm sự, vẻ mặt bất lực nhìn tiểu Đông: "Hay là cậu cũng làm một đề?"

Tiểu Đông ôm đầu nằm dài lên trên bàn, thì thào nói: "Hiện tượng học bá bắt đầu xuất hiện tình trạng lây truyền rồi."

Cung Tử Ngôn không để ý cô ấy, tiếp tục làm bài. Nhưng tiểu Đông lại trực tiếp kéo cô: "Học bá không thể một lúc thành ngay được, đi cùng mình ra ngoài đi dạo đi."

Từ lúc đó đến giờ tự học buổi tối còn một quãng thời gian nữa, tiểu Đông lôi Cung Tử Ngôn đi dạo sân trường một vòng. Sau khi trùng sinh, Cung Tử Ngôn vô cùng mê luyến cái ánh nắng đẹp đẽ của thế giới này, làn gió buổi chiều tà còn đem theo một chút ấm áp của tia nắng, sự ấm áp đó khiến cho người ta vô cùng thoải mái.

Cô cảm giác được cái đầu đang mơ mơ hồ hồ của bản thân cũng tỉnh táo lên không ít.

Đi một vòng về đến phòng học cũng vừa hay là lúc chuông reo, Cung Tử Ngôn phát hiện trên bàn có dấu hiệu bị người khác đụng vào, những đồ khác không mất, chỉ có quyển sổ ghi chép của Đan Quân cho cô là không thấy đâu.

Gần như là ngay lập tức, trong đầu cô hiện ra nghi phạm, cô xông ra ngoài phòng học không một chút do dự, một đường đi thẳng đến lớp B của Cung Đinh.

Thứ đồ đó có tặng không cho người của lớp chọn thì người ta cũng không thèm, hơn nữa vì có Phong Sở nên không có ai dám lấy đồ trên bàn của cô, vậy nên khẳng định là người của lớp khác đến lấy.

Cung Đinh gần như là đoán được Cung Tử Ngôn nhất định sẽ đến, nhìn thấy sắc mặt tức giận của Cung Tử Ngôn, cô ta còn mỉm cười hỏi cô: "Em đến đây tìm chị để làm gì?"

Cung Tử Ngôn không định lòng vòng, trực tiếp giơ tay: "Đưa đây."

Cung Đinh vẫn vờ ngốc: "Đưa cái gì?"

"Vở ghi chép Đan Quân đưa cho tôi." Sắc mặt của Cung Tử Ngôn rất không được tốt, từ nhỏ Cung Đinh đã thích giành đồ của cô, lúc nhỏ giành đồ chơi, lớn lên thì giành quần áo giày dép, lúc nào cũng dùng thành tích học tập cao hơn Cung Tử Ngôn để làm lý do, Cung Tử Ngôn lúc nào cũng phải nhượng bộ.



Những chuyện không muốn nhẫn nhịn cũng phải nhẫn nhịn ngần ấy năm, nhưng vở ghi chép Đan Quân đưa cho cô, cô tuyệt đối sẽ không nhường cho Cung Đinh.

Nghe thấy từ vở ghi chép của Đan Quân, mấy người ngồi cạnh Cung Đinh cũng bắt đầu dõi mắt nhìn sang.

Sắc mặt Cung Đinh sắp không kiềm chế nổi nữa: "Chị mới mượn chưa đến mười phút em đã đến đòi, dù có thế nào chị cũng là chị em, có cần phải nhỏ nhen như thế không."

Cung Tử Ngôn giận đến mức bật cười, Cung Đinh vẫn giỏi tìm lý do như ngày trước: "Chị nhân lúc tôi không ở phòng học lấy trộm vở ghi chép của Đan Quân, như thế gọi là mượn à?"

Giọng của Cung Tử Ngôn không lớn, nhưng cũng đủ khiến cho người trong phòng học nghe thấy hết.

Sắc mặt Cung Đinh ngay lập tức thay đổi, cô ta vứt quyển vở ghi chép lên mặt bàn: "Trả cho em là được, có gì hay ho đâu."

Cung Tử Ngôn sau khi lấy lại vở ghi chép của Đan Quân cũng không rời đi ngay mà tiếp tục giơ tay: "Cả bản photo nữa."

Cô quá hiểu con người của Cung Đinh, cô ta không thể nào trả cho cô dễ dàng như vậy được, trừ khi đã có sự chuẩn bị trước.

Cô không muốn đưa đồ của Đan Quân cho Cung Đinh, cho dù là dùng chung cũng không được.

Đây là đồ của Đan Quân, chỉ có cô mớ có quyền sử dụng.

"Cung Tử Ngôn, em đừng có quá đáng quá." Cung Đinh đùng một cái đứng dậy.

Cung Tử Ngôn ngược lại rất bình tĩnh: "Chị không đưa thì tôi sẽ không đi, dù sao thì tôi cũng không sợ mất mặt."

Bạn cùng lớp với Cung Đinh hầu như đầu gác việc trên tay xuống nhìn về mấy người bọn họ, chắc là cũng biết việc Cung Đinh âm thầm lấy vở ghi chép Đan Quân đưa cho Cung Tử Ngôn, hơn nữa cũng đã đi photo thêm một bản.

Cung Đinh vừa giận vừa sốt ruột, nếu như cô ta thật sự đưa bản photo ra thì chẳng phải là đã ngầm thừa nhận bản thân đã ăn trộm đồ của Cung Tử Ngôn, hơn nữa cũng đã photo riêng ra một bản.

Tuy rằng lớp B của cô ta là một lớp không tệ, nhưng thành tích trong lớp học cũng chỉ đạt mức trung bình thấp, cô ta muốn tìm cách nâng cao thành tích của bản thân nhưng mãi không tìm ra, vậy nên liền nghĩ đến việc lấy vở ghi chép của Đan Quân từ chỗ Cung Tử Ngôn.

Nãy vừa lấy về chỉ mới nhìn ra một chút, học bá quả nhiên đúng là học bá, vở ghi chép của cô ấy vô cùng rõ ràng, cô ta không biết tại sao Đan Quân lại đối xử với Cung Tử Ngôn tốt như thế, thậm chí còn không hề ngần ngại mà chia sẽ hết tất cả những mẹo nhỏ vào trong.

Trong lòng Cung Đinh vừa hâm mộ vừa ghen ghét, giận dữ nhìn người em gái ở trước mặt, cái đứa từ khi còn trong bụng mẹ đã giành chất dinh dưỡng này đến cả một chút đồ cũng không chịu chia sẻ cho cô ta.

Cung Tử Ngôn nhắc nhở cô ta: "Thầy cô sắp đến rồi, nếu như chị không đưa cho tôi tôi sẽ tìm thầy cô đến để đòi."

"Mày.." Cung Đinh cắn chặt răng trừng mắt nhìn cô.

Tất nhiên cô ta không thể cứ tiếp tục như thế này với Cung Tử Ngôn, cô ta không biết từ khi nào Cung Tử Ngôn lại quả quyết đến như vậy, rõ ràng trước đây không lâu còn là một đứa con gái yếu đuối mặc kệ cho cô ta bắt nạt.

Cung Tử Ngôn kiên quyết không nhượng bộ, vẫn cứ giơ tay nhìn cô ta muốn lấy đồ về.

Lần đụng mặt này kết thúc bằng việc Cung Đinh thất bại thảm hại.

Cung Tử Ngôn cầm trên tay vở ghi chép và bản photo nhìn Cung Đinh lắc đầu, vừa định xoay người rời đi thì lại nghe thấy giọng nói của Cung Đinh vang lên: "Từ nay về sau đừng về nhà nữa, ba nói em là thứ ô uế của gia đình, cả nhà không hoan nghênh."

Hai ngày nay ba Cung mẹ Cung vẫn luôn hỏi Cung Đinh chuyện liên quan đến Cung Tử Ngôn.

Cung Đinh không muốn Cung Tử Ngôn về, nên cứ luôn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện kể cho ba mẹ Cung, Cung Tử Ngôn muốn ở chung với bà nội thì cứ kệ, dù sao thì thành tích học tập không được tốt, muốn lãng phí thời gian thì cứ để kệ vậy.

Giờ đã đang là kì học thứ hai của lớp 11, cô ta cũng cần có một không gian học tập riêng, Cung Tử Ngôn ở nhà chỉ ảnh hưởng cô ta học tập, hơn nữa bây giờ Cung Tử Ngôn không còn như ngày xưa nữa, ngày nào ở trường cũng đi cùng bạn gái ra ra vào vào, nào còn có tâm trạng học hành.



Ba Cung nghe vậy giận đỏ cả mặt, trực tiếp nói không cần để ý đến Cung Tử Ngôn nữa.

Cung Tử Ngôn không quay đầu lại dù chỉ là một cái, sải bước lớn ra khỏi lớp B.

Nhà chỉ là nơi để cho con người che mưa chắn gió, nếu như đã mất tác dụng thì cũng không cần làm gì.

Tiết tự học buổi tối đã bắt đầu, Cung Tử Ngôn lấy được vở ghi chép xong liền chạy về lớp học, Đan Quân đã ở trong lớp đợi cô, nhìn thấy Cung Tử Ngôn chạy vội về khuôn mặt đỏ ửng, cô ấy lo lắng hỏi cô đã đi đâu.

Cung Tử Ngôn đặt vở ghi chép lên trên bàn, vui vẻ nói: "Mình đi lấy lại vở ghi chép của cậu."

Đan Quân vừa nhìn liên hiểu được chuyện gì đã xảy ra: "Có người lấy vở ghi chép của cậu?"

"Ừm, là Cung Đinh lấy." Cung Tử Ngôn sợ Đan Quân không hiểu, vội vàng nói thêm một câu: "Chị gái song sinh của mình."

Đan Quân không hề quan tâm đến chuyện này, sự chú ý đều dồn vào việc Cung Tử Ngôn vì chạy mà mặt đỏ ửng, dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến cho lòng bàn tay cô ấy ngứa ngáy.

"Cái khác thì không nói làm gì, chứ vở ghi chép của cậu đưa cho mình mình nhất định sẽ bảo vệ thật tốt." Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân cười: "Cậu cứ yên tâm."

"Không sao, mất thì mình làm cho cậu một cái khac là được." Đan Quân không hy vọng những thứ này trở thành gánh nặng của Cung Tử Ngôn.

Nào ngờ Cung Tử Ngôn lại lắc đầu thật mạnh: "Không được, đây là thứ cậu làm choi mình."

Đan Quân ngây người ra một chút, thành công bị dáng vẻ của Cung Tử Ngôn thu hút, mỉm cười xoa đầu cô: "Ngoan vậy sao.. vậy thì để mình thưởng cho cậu một đóa hoa hồng nhé."

Nói xong liền lấy quyển vở thu thập hoa của Cung Tử Ngôn ra, cô ngay lập tức phát hiện bên trên không biết đã có thêm một bông hoa hồng từ khi nào.

Cô hỏi Đan Quân bằng giọng khó hiểu: "Mình nhớ là lần trước chỉ có một đóa hoa hồng, sao giờ lại có thêm một bông?"

Đan Quân vừa dán thêm một đóa hoa vừa giải thích: "Đó là phần thưởng khi cậu đồng ý ghi chép số liệu thí nghiệm cho mình."

Cung Tử Ngôn:.

Đây cũng được coi là biểu hiện tốt sao?

"Nói cho cùng có thưởng hoa hay không cũng tùy theo ý muốn của cậu?"

"Tất nhiên rồi, cậu chưa từng nghe câu quyền quyết định cuối cùng thuộc về bên chủ trì à?" Đan Quân nhấc mày: "Nhưng cậu phải tin rằng tớ là người trọng tài công minh nhất."

Cung Tử Ngôn không thèm tin, để Đan Quân thu quyển sổ nhỏ lại bắt đầu ôn bài.

Tuy Đan Quân chỉ ôn tập cho Cung Tử Ngôn mấy ngày, nhưng Cung Tử Ngôn đã bắt đầu theo kịp tiết tấu của cô ấy.

Đan Quân rất hài lòng, Cung Tử Ngôn cảm thấy trừ nhờ phương pháp dạy học của Đan Quân ra, tâm thái của bản thân cũng đóng một vai trò rất quan trọng, cô cũng rất muốn học hành cẩn thận sau đó thi vào một trường đại học tốt, để có một tương lai tươi sáng.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc Đan Quân liền rời khỏi, Cung Tử Ngôn và Tiểu Đông cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Đan Quân vừa đi, Tiểu Đông liền sán đến ngay lập tức, cô ấy giơ điện thoại cho Cung Tử Ngôn xem: "Cậu nhìn cái này đi.."

Cung Tử Ngôn nhận lấy điện thoại của tiểu Đông, ban đầu cô còn tưởng rằng bản thân lại vướng vào chuyện gì nên bị đăng bài lên page tỏ tình, nào ngờ xem xong mới biết lần này ngoài cô ra còn có cả Đan Quân.

Cap viết rằng: Khui chuyện tình đồng tính nữ của trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook