Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy
Chương 10: Cô ấy là người của tôi 2
Ma Hoa Đông
15/12/2023
Đằng sau là một loạt những lời bình luận của mọi người. Nhưng lúc này
đây cô không còn đọc vào đầu một chữ nào nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào
chữ "người đồng tính."
Tiểu Đồng nói nhỏ với cô là bài này được đăng vào tối hôm qua, đến hôm nay chắc đã bị lan truyền đi khắp cả trường rồi.
Hôm qua Cung Tử Ngôn đi ngủ từ rất sớm nên không hề biết chuyện này.
Vốn dĩ cô còn vô cùng mong đợi buổi sáng ngày hôm nay, trong cặp cô vẫn còn đang cất bài quảng cáo và kế hoạch phát triển sự nghiệp, sáng sớm nay cô còn mang theo quyết tâm hừng hực đến trường, nhưng giờ đây tất cả mọi chuyện đã thay đổi.
Chuyện đã từng phải trải qua giờ lại bị tái hiện lại một lần nữa.
Chỉ có một điểm không giống nhau đó là lần này không bị show ra bằng chứng, nhưng lần này cô lại trêu trọc cả hai người đó là Nghệ Thuần và Đan Quân.
Cung Tử Ngôn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, cả người bắt đầu không kiểm soát được mà phát run, nhưng hình như mọi việc lại không tồi tệ giống như cô tưởng tượng
Tiểu Đông muốn hỏi cô chuyện này là thật hay giả, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô lại không dám hỏi gì thêm.
Cung Tử Ngôn vẫn đang cố gắng tự an ủi bản thân không việc gì phải sợ, cô đã từng trải qua những chuyện này một lần rồi, những người này chỉ có thể làm tổn thương cô một lần, sẽ không đời nào cho cô phép chuyện như thế xảy ra thêm lần thứ hai.
Nhưng khi chuông hết giờ vang lên, cô giáo rời khỏi lớp học, Lâm Đồng đột nhiên đứng trước lớp lớn tiếng nói: "Thật ghê tởm."
Cung Tử Khôn rùng mình một cái theo bản năng.
"Nói thử xem nào, tại sao cậu lại thích con gái? Do cậu từng chịu qua kích thích gì đó nên mới chuyển sang thích con gái à?" Lâm Đồng đi đến bên cạnh Cung Tử Ngôn trực tiếp ngồi lên bàn của tiểu Đông khiến tiểu Đông bị dọa đến xanh mặt, không dám nói gì thêm nữa.
Trong lòng Cung Tử Ngôn tự nhắc đi nhắc lại rằng không phải sợ cô ta, nhưng cô lại không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn.
Cô giống như cảm nhận được tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung về phía bên này, biến cô trở thành tâm điểm chú ý, cô giống như là một chú hề trong mắt của cả lớp. Những kí ức khủng bố từ trong quá khứ không ngừng ập về tái hiện trong não cô.
Vận mệnh giống như đang trêu đùa, cố tình đưa cô về lại điểm xuất phát.
"Không nói à." Lâm Đồng cong eo xuống tiếp cận Cung Tử Ngôn: "Vậy thì cậu có thể nói cho mình biết cậu lấy gan ở đâu để đi quấy rối Nghệ Thuần và Đan Quân không? Trong hai người đó rốt cuộc cậu thích ai?"
Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy sức chịu đựng của cô sắp đến lúc cạn kiệt, trong lúc Lâm Đồng đang nói "cũng không biết xem lại bản thân thuộc loại người gì", cô "cạch" một cái đứng bật dậy.
"Cậu nói đủ chưa!" Cung Tử Ngôn đứng trước mặt Lâm Đồng, chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, nhưng biểu cảm của cô lại kiên quyết hơn bao giờ hết, khiến cho hai người trong thời gian ngắn bất phân thắng bại, cô cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại: "Mình thích con trai hay con gái có liên quan gì đến cậu?"
Chắc đối phương cũng không ngờ cô sẽ lớn tiếng phản bác, trong lúc nhất thời khuôn mặt bị nghẹn đến phát đỏ: "Đồ biến thái."
Ánh mắt của Cung Tử Ngôn không hề có ý nhượng bộ, mà thậm chí còn có một loại khí thế áp đảo khó nói nên lời: "Thích người đồng tính có nghĩa là biến thái? Vậy thì loại người suốt ngày thích can thiệp vào chuyện người khác như cậu thì coi là gì? Có phải là còn biến thái hơn biến thái không?"
Lâm Đồng bị nói lại cho đến mức á khẩu, khuôn miệng mở to ra cả nửa ngày nhưng cũng không phát ra được chữ nào. Chắc có lẽ cô ta không ngờ rằng người lúc nào cũng nhẫn nhịn như Cung Tử Ngôn lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.
"Tôi còn biến tái bằng cậu được chắc? Thích người đồng tính chẳng nhẽ lại không buồn nôn à?"
"Mỗi người đều là một cá thể độc lập, tôi có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ cần là không làm phiền đến người khác, cậu có tư cách gì đến xen vào chuyện của tôi?"
Lâm Đồng bị nói đến mức không nhịn được nữa: "Sao lại.. Sao lại biến thành là chuyện riêng của cậu rồi, vậy chuyện cậu quấy rối Nghệ Thuần và Đan Quân thì tính như thế nào?"
"Tôi không hề quấy rối hai người họ." Cung Tử Ngôn tức đến mức phát run, cô trừ việc đưa thư tình ra thì chưa từng làm gì cả, nếu như như thế cũng bị coi là quấy rối, cô không phục.
"Người ta đã không thích rồi mà còn cố chấp sán lại tỏ tình, không phải quấy rối thì là gì?" Lâm Đồng giống như là tìm ra được bằng chứng phá án, ngay lập tức đứng thẳng lưng đáp trả.
"Mời cậu tự về tìm hiểu lại khái niệm của hai từ quấy rối, chuyện thích người khác là chuyện riêng của tôi, cậu mang chuyện của tôi đi tuyên truyền ra bên ngoài như thế này mới gọi là quấy rối." Cung Tử Ngôn chưa từng lớn tiếng với người khác như thế bao giờ. Tuy ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết được điều này khiến cô thoải mái như thế nào.
Hóa ra có thể thoải mái nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng lại có thể khiến cho người ta vui sướng đến mức độ này.
"Đang làm trò gì đấy?" Đột nhiên có một giọng nói ở cửa lớp truyền vào.
Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy người đến đang cầm một quyển sách đứng ở cửa ra vào đó chính là Đan Quân.
Đan Quân vừa xuất hiện, mấy người vốn dĩ còn đang không quan tâm chuyện bên này ngay lập tức mắt sáng cả lên. Giống như ban đầu chuyện chỉ là ân oán của hai nữ sinh, thì giờ đã trở thành chuyện lớn với sự góp mặt của người có sức ảnh hưởng.
Lâm Đồng vô cùng đắc ý, ở một bên nhìn Cung Tử Ngôn giống như là cá nằm trên thớt, chỉ cần ngồi đợi xem kịch vui.
Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân, trái tim trong lồng ngực khẽ trĩu xuống, Lâm Đồng không bắt nạt được cô, nhưng nếu như người có sức ảnh hưởng giống như Đan Quân đứng ra nói thì sẽ làm sao đây?
Đan Quân trực tiếp đi về hướng của Cung Tử Ngôn, cô ấy càng đến gần bao nhiêu thì trái tim cô lại trĩu xuống bấy nhiêu.
Cô cũng không biết bản thân có nên tin lời Đan Quân nói hôm đó không, dù sao thì người mang hào quang nữ chính gióng như Nghệ Thuần trong kiếp trước cũng là người gián tiếp tạo nên cái chết của cô.
Cô không hề biết gì về Đan Quân, nào có biết được cô ấy là con người như thế nào?
Suy nghĩ này khiến Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đan Quân đi về phía bàn của Cung Tử Ngôn, đặt một quyển sách lên phía trên bàn: "Đây là vở ghi chép mình chuẩn bị cho cậu ôn tập cuối tuần, cậu xem kĩ đi, buối tối mình qua lớp giúp cậu ôn lại."
"Hả." Cung Tử Ngôn ngây ra tại chỗ.
Không chỉ một mình cô mà những người còn lại ở trong lớp cũng như vậy. Đan Quân là người đến nói chuyện cũng lười nói với người khác, người như vậy ấy có khi nào lại đi chuẩn bị vở ghi chép cho người khác?
"Hả gì mà hả, cậu coi lời mình nói như gió thổi qua tai à?" Đan Quân cau mày lại: "Hay là cậu định từ bỏ?"
"Mình.." Chuyện đến nước này Cung Tử Ngôn nào dám nói hai từ bỏ cuộc, cô gật đầu trong vô thức: "Mình sẽ chăm chỉ học hành."
"Ừm." Đan Quân rất hài lòng với câu trả lời của cô, xoay người một cái, ánh mắt rơi vào Phong Sở đang ngồi ở cuối lớp.
Hôm nay Phong Sở vừa đến trường đã gặp phải rắc rối, tâm trạng vô cùng không vui.
Đan Quân cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta như thế khiến cho mấy người trong lớp thấy hồi hộp thay, chẳng lẽ học bá lại muốn đánh nhau cùng với trùm trường?
Nào ngờ Đan Quân lại trầm giọng nói với Phong Sở: "Chẳng phải cậu tự xưng là trùm trường à, sao trong lớp có người gây chuyện cũng không thèm quản?"
Phong Sở với vẻ mặt khinh bỉ: "Tôi không phải chuyện gì của người khác cũng thích xen vào."
Đan Quân nhìn cậu ta nhướng mày.
Thái độ của Phong Sở ngay lập tức thay đổi 180 độ, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Người của cậu?"
Đan Quân ở trước mặt tất cả mọi người trong lớp thẳng thắn trả lời "Ừ"
Phong Thần vốn dĩ còn đang cà lơ phơ phất ngay lập tức trở lên cung kính: "Được, thế sau này.."
Nói được một nửa liền quay sang huých người ngồi bên cạnh: "Cậu ta tên là gì?"
Người ngồi bên nhỏ giọng nói: "Cung Tử Ngôn."
Phong Sở đứng dậy chỉ vào Cung Tử Ngôn lên tiếng nói: "Từ nay trở đi.. Cung.. thôi kệ, người của Đan Quân do tôi quản."
Đan Quân liếc Phong Sở một cái sau đó nói với Cung Tử Ngôn: "Tối mình quay lại."
Nói xong liền rời khỏi để lại một đám người vẫn ngồi đó ngây ngốc chưa kịp định thần lại, đang không biết nên kinh ngạc vì chuyện của Đan Quân và Cung Tử Ngôn, hay là nên kinh ngạc vì cô ấy có thể dễ dàng sai khiến một trùm trường đến như thế.
Đàn em bên cạnh Phong Sở ở phía xa hỏi với lại Cung Tử Ngôn: "Này, cậu thích con gái thật đấy à?"
Phong Sở nhặt lấy quyển sách trên bàn đập vào đầu tên kia: "Hỏi cái gì mà hỏi, ít quan tâm chuyện của Đan Quân lại."
Đột nhiên bị lôi vào phe của Đan Quân khiến Cung Tử Ngôn vẫn chưa kịp định thần lại.
Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng rối rắm, chuyện ngày trước bị coi như là khó như lên trời giờ lại được giải quyết vô cùng nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy vô cùng ảo não, tại sao ban đầu cô lại không dám đứng lên phản kháng như vậy. Mà cô ban đầu lại cho rằng Đan Quân giống như Nghệ Thuần, hóa ra cô lại thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đối phương tốt như vậy khiến cô không nỡ tiếp tục lừa dối, vậy là cô quyết định tối nay sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Cho dù đối phương giúp cô vì sự đồng tình hay vì bất cứ nguyên do nào khác thì cô cũng không nên để người ta tiếp tục hiểu lầm.
Cô sẽ nói với cô ấy bức thư tình kia không phải là dành cho cô ấy.
Tiểu Đồng nói nhỏ với cô là bài này được đăng vào tối hôm qua, đến hôm nay chắc đã bị lan truyền đi khắp cả trường rồi.
Hôm qua Cung Tử Ngôn đi ngủ từ rất sớm nên không hề biết chuyện này.
Vốn dĩ cô còn vô cùng mong đợi buổi sáng ngày hôm nay, trong cặp cô vẫn còn đang cất bài quảng cáo và kế hoạch phát triển sự nghiệp, sáng sớm nay cô còn mang theo quyết tâm hừng hực đến trường, nhưng giờ đây tất cả mọi chuyện đã thay đổi.
Chuyện đã từng phải trải qua giờ lại bị tái hiện lại một lần nữa.
Chỉ có một điểm không giống nhau đó là lần này không bị show ra bằng chứng, nhưng lần này cô lại trêu trọc cả hai người đó là Nghệ Thuần và Đan Quân.
Cung Tử Ngôn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, cả người bắt đầu không kiểm soát được mà phát run, nhưng hình như mọi việc lại không tồi tệ giống như cô tưởng tượng
Tiểu Đông muốn hỏi cô chuyện này là thật hay giả, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô lại không dám hỏi gì thêm.
Cung Tử Ngôn vẫn đang cố gắng tự an ủi bản thân không việc gì phải sợ, cô đã từng trải qua những chuyện này một lần rồi, những người này chỉ có thể làm tổn thương cô một lần, sẽ không đời nào cho cô phép chuyện như thế xảy ra thêm lần thứ hai.
Nhưng khi chuông hết giờ vang lên, cô giáo rời khỏi lớp học, Lâm Đồng đột nhiên đứng trước lớp lớn tiếng nói: "Thật ghê tởm."
Cung Tử Khôn rùng mình một cái theo bản năng.
"Nói thử xem nào, tại sao cậu lại thích con gái? Do cậu từng chịu qua kích thích gì đó nên mới chuyển sang thích con gái à?" Lâm Đồng đi đến bên cạnh Cung Tử Ngôn trực tiếp ngồi lên bàn của tiểu Đông khiến tiểu Đông bị dọa đến xanh mặt, không dám nói gì thêm nữa.
Trong lòng Cung Tử Ngôn tự nhắc đi nhắc lại rằng không phải sợ cô ta, nhưng cô lại không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn.
Cô giống như cảm nhận được tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung về phía bên này, biến cô trở thành tâm điểm chú ý, cô giống như là một chú hề trong mắt của cả lớp. Những kí ức khủng bố từ trong quá khứ không ngừng ập về tái hiện trong não cô.
Vận mệnh giống như đang trêu đùa, cố tình đưa cô về lại điểm xuất phát.
"Không nói à." Lâm Đồng cong eo xuống tiếp cận Cung Tử Ngôn: "Vậy thì cậu có thể nói cho mình biết cậu lấy gan ở đâu để đi quấy rối Nghệ Thuần và Đan Quân không? Trong hai người đó rốt cuộc cậu thích ai?"
Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy sức chịu đựng của cô sắp đến lúc cạn kiệt, trong lúc Lâm Đồng đang nói "cũng không biết xem lại bản thân thuộc loại người gì", cô "cạch" một cái đứng bật dậy.
"Cậu nói đủ chưa!" Cung Tử Ngôn đứng trước mặt Lâm Đồng, chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, nhưng biểu cảm của cô lại kiên quyết hơn bao giờ hết, khiến cho hai người trong thời gian ngắn bất phân thắng bại, cô cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại: "Mình thích con trai hay con gái có liên quan gì đến cậu?"
Chắc đối phương cũng không ngờ cô sẽ lớn tiếng phản bác, trong lúc nhất thời khuôn mặt bị nghẹn đến phát đỏ: "Đồ biến thái."
Ánh mắt của Cung Tử Ngôn không hề có ý nhượng bộ, mà thậm chí còn có một loại khí thế áp đảo khó nói nên lời: "Thích người đồng tính có nghĩa là biến thái? Vậy thì loại người suốt ngày thích can thiệp vào chuyện người khác như cậu thì coi là gì? Có phải là còn biến thái hơn biến thái không?"
Lâm Đồng bị nói lại cho đến mức á khẩu, khuôn miệng mở to ra cả nửa ngày nhưng cũng không phát ra được chữ nào. Chắc có lẽ cô ta không ngờ rằng người lúc nào cũng nhẫn nhịn như Cung Tử Ngôn lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.
"Tôi còn biến tái bằng cậu được chắc? Thích người đồng tính chẳng nhẽ lại không buồn nôn à?"
"Mỗi người đều là một cá thể độc lập, tôi có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ cần là không làm phiền đến người khác, cậu có tư cách gì đến xen vào chuyện của tôi?"
Lâm Đồng bị nói đến mức không nhịn được nữa: "Sao lại.. Sao lại biến thành là chuyện riêng của cậu rồi, vậy chuyện cậu quấy rối Nghệ Thuần và Đan Quân thì tính như thế nào?"
"Tôi không hề quấy rối hai người họ." Cung Tử Ngôn tức đến mức phát run, cô trừ việc đưa thư tình ra thì chưa từng làm gì cả, nếu như như thế cũng bị coi là quấy rối, cô không phục.
"Người ta đã không thích rồi mà còn cố chấp sán lại tỏ tình, không phải quấy rối thì là gì?" Lâm Đồng giống như là tìm ra được bằng chứng phá án, ngay lập tức đứng thẳng lưng đáp trả.
"Mời cậu tự về tìm hiểu lại khái niệm của hai từ quấy rối, chuyện thích người khác là chuyện riêng của tôi, cậu mang chuyện của tôi đi tuyên truyền ra bên ngoài như thế này mới gọi là quấy rối." Cung Tử Ngôn chưa từng lớn tiếng với người khác như thế bao giờ. Tuy ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết được điều này khiến cô thoải mái như thế nào.
Hóa ra có thể thoải mái nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng lại có thể khiến cho người ta vui sướng đến mức độ này.
"Đang làm trò gì đấy?" Đột nhiên có một giọng nói ở cửa lớp truyền vào.
Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy người đến đang cầm một quyển sách đứng ở cửa ra vào đó chính là Đan Quân.
Đan Quân vừa xuất hiện, mấy người vốn dĩ còn đang không quan tâm chuyện bên này ngay lập tức mắt sáng cả lên. Giống như ban đầu chuyện chỉ là ân oán của hai nữ sinh, thì giờ đã trở thành chuyện lớn với sự góp mặt của người có sức ảnh hưởng.
Lâm Đồng vô cùng đắc ý, ở một bên nhìn Cung Tử Ngôn giống như là cá nằm trên thớt, chỉ cần ngồi đợi xem kịch vui.
Cung Tử Ngôn nhìn Đan Quân, trái tim trong lồng ngực khẽ trĩu xuống, Lâm Đồng không bắt nạt được cô, nhưng nếu như người có sức ảnh hưởng giống như Đan Quân đứng ra nói thì sẽ làm sao đây?
Đan Quân trực tiếp đi về hướng của Cung Tử Ngôn, cô ấy càng đến gần bao nhiêu thì trái tim cô lại trĩu xuống bấy nhiêu.
Cô cũng không biết bản thân có nên tin lời Đan Quân nói hôm đó không, dù sao thì người mang hào quang nữ chính gióng như Nghệ Thuần trong kiếp trước cũng là người gián tiếp tạo nên cái chết của cô.
Cô không hề biết gì về Đan Quân, nào có biết được cô ấy là con người như thế nào?
Suy nghĩ này khiến Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đan Quân đi về phía bàn của Cung Tử Ngôn, đặt một quyển sách lên phía trên bàn: "Đây là vở ghi chép mình chuẩn bị cho cậu ôn tập cuối tuần, cậu xem kĩ đi, buối tối mình qua lớp giúp cậu ôn lại."
"Hả." Cung Tử Ngôn ngây ra tại chỗ.
Không chỉ một mình cô mà những người còn lại ở trong lớp cũng như vậy. Đan Quân là người đến nói chuyện cũng lười nói với người khác, người như vậy ấy có khi nào lại đi chuẩn bị vở ghi chép cho người khác?
"Hả gì mà hả, cậu coi lời mình nói như gió thổi qua tai à?" Đan Quân cau mày lại: "Hay là cậu định từ bỏ?"
"Mình.." Chuyện đến nước này Cung Tử Ngôn nào dám nói hai từ bỏ cuộc, cô gật đầu trong vô thức: "Mình sẽ chăm chỉ học hành."
"Ừm." Đan Quân rất hài lòng với câu trả lời của cô, xoay người một cái, ánh mắt rơi vào Phong Sở đang ngồi ở cuối lớp.
Hôm nay Phong Sở vừa đến trường đã gặp phải rắc rối, tâm trạng vô cùng không vui.
Đan Quân cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta như thế khiến cho mấy người trong lớp thấy hồi hộp thay, chẳng lẽ học bá lại muốn đánh nhau cùng với trùm trường?
Nào ngờ Đan Quân lại trầm giọng nói với Phong Sở: "Chẳng phải cậu tự xưng là trùm trường à, sao trong lớp có người gây chuyện cũng không thèm quản?"
Phong Sở với vẻ mặt khinh bỉ: "Tôi không phải chuyện gì của người khác cũng thích xen vào."
Đan Quân nhìn cậu ta nhướng mày.
Thái độ của Phong Sở ngay lập tức thay đổi 180 độ, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Người của cậu?"
Đan Quân ở trước mặt tất cả mọi người trong lớp thẳng thắn trả lời "Ừ"
Phong Thần vốn dĩ còn đang cà lơ phơ phất ngay lập tức trở lên cung kính: "Được, thế sau này.."
Nói được một nửa liền quay sang huých người ngồi bên cạnh: "Cậu ta tên là gì?"
Người ngồi bên nhỏ giọng nói: "Cung Tử Ngôn."
Phong Sở đứng dậy chỉ vào Cung Tử Ngôn lên tiếng nói: "Từ nay trở đi.. Cung.. thôi kệ, người của Đan Quân do tôi quản."
Đan Quân liếc Phong Sở một cái sau đó nói với Cung Tử Ngôn: "Tối mình quay lại."
Nói xong liền rời khỏi để lại một đám người vẫn ngồi đó ngây ngốc chưa kịp định thần lại, đang không biết nên kinh ngạc vì chuyện của Đan Quân và Cung Tử Ngôn, hay là nên kinh ngạc vì cô ấy có thể dễ dàng sai khiến một trùm trường đến như thế.
Đàn em bên cạnh Phong Sở ở phía xa hỏi với lại Cung Tử Ngôn: "Này, cậu thích con gái thật đấy à?"
Phong Sở nhặt lấy quyển sách trên bàn đập vào đầu tên kia: "Hỏi cái gì mà hỏi, ít quan tâm chuyện của Đan Quân lại."
Đột nhiên bị lôi vào phe của Đan Quân khiến Cung Tử Ngôn vẫn chưa kịp định thần lại.
Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng rối rắm, chuyện ngày trước bị coi như là khó như lên trời giờ lại được giải quyết vô cùng nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy vô cùng ảo não, tại sao ban đầu cô lại không dám đứng lên phản kháng như vậy. Mà cô ban đầu lại cho rằng Đan Quân giống như Nghệ Thuần, hóa ra cô lại thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đối phương tốt như vậy khiến cô không nỡ tiếp tục lừa dối, vậy là cô quyết định tối nay sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Cho dù đối phương giúp cô vì sự đồng tình hay vì bất cứ nguyên do nào khác thì cô cũng không nên để người ta tiếp tục hiểu lầm.
Cô sẽ nói với cô ấy bức thư tình kia không phải là dành cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.