Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!
Chương 15: Anh có cần tình yêu không?
Ladonna2
21/10/2023
Quả nhiên là An, rất biết cách đặt những câu khó trả lời.
Anh cũng chiều lòng nó:
“Vì chúng ta không phải là robot”
Huy nói đúng. AI bây giờ đã thông minh đến độ nào rồi, nhưng chưa từng biết và cảm nhận được tình yêu, thứ mà chắc chắn mỗi con người đều cảm nhận được
“Nhưng sao đột nhiên em lại hỏi thế?”
“.... Chỉ là em thấy ai cũng nói về nó như một vật thể cao siêu nên thấy lạ thôi”
"Vậy em nghĩ mình có cần tình yêu không?"
Lần này thì đến lượt nó khó trả lời.
Trước kia đều là tự nương tưa vào chính mình, còn từng nhiều lần nghĩ đến "cái ch*t" thì làm sao mà nó biết tới tình yêu là gì
Nhưng mà.... khi nhận được hơi ấm từ gia đình Huy, có được một nơi thật sự vững chắc để dựa vào thì hình như, nó cũng muốn được cảm nhận thêm cảm giác ấm áp ấy
"Em... chưa từng nghĩ đến việc đó, nhưng mà, em biết rõ rằng, từ sau khi anh cứu em, đưa em về, cho em một sự ủng hộ, em nghĩ, mình thật sự muốn bảo vệ cái cảm giác an toàn này"
Nó lại hỏi anh:
"Anh này, vậy tình yêu theo kiểu hai người thích nhau, anh có cần không?"
Huy chợt sững lại, không hiểu vì sao nó lại hỏi câu đó:
"Đưa nhiên là cần chứ, anh cũng là con người, cũng cần một ai đó có thể bên anh mỗi khi anh vui cũng như những lúc anh buồn"
"Còn em thì sao?"
".... Em tự hỏi, liệu mình có xứng đáng được người khác yêu thương chiều chuộng không đây?"
Nó khuấy khuấy li socola trước mặt, đăm chiêu nhìn vào những cục đá nhỏ đang bị nó xáo động trong li nước.
Ngoài trời nắng rất gắt, dẫu có ngồi trong máy lạnh vẫn cảm nhận được cái nóng đang len lỏi qua các khe cửa nhỏ, luồng lách vào nhà hàng.
Ấy vậy mà chỉ sau câu nói của nó, mọi thứ bỗng chốc hóa thành đá, tĩnh lặng và mang dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.
Anh đặt tay lên đầu nó, xoa xoa:
"Em thậm chí còn xứng đáng nhận lấy yêu thương hơn bất kì ai khác. Sẽ không sao đâu. Nếu một ngày thế giới lại quay mặt với em, anh sẽ đến bên cho em một điểm tựa thật vững chắc"
Mắt Huy vô tình va vào chiếc cửa sổ sau lưng nó, phản chiếu hình ảnh của một cặp đôi cấp 3 đang "hẹn hò cuối tuần". Có lẽ vì nó ganh tị nên mới hỏi những câu hỏi vốn đã biết trước câu trả lời.
..........
Ăn xong, hai người lượn qua nhà sách mua ít đồ, rồi đến siêu thị mua đồ ăn. Vì sợ anh mất thời gian mà nó cứ khăng khăng nói để mình đi bộ. Kết cục là vừa ra khỏi nhà hàng trời chợt chuyển mây đen, rồi rào một cơn mưa rất to khiến nó chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe anh.
Quanh quẩn một hồi cũng tới giờ ăn tối. Lần này, nó về kí túc nấu đồ ăn cho anh và nó.
Vốn dĩ kí túc nữ không cho nam vào, nhưng vì Huy đặc biệt có được sự tin tưởng của thầy cô, hơn nữa là đến phòng của An nên mọi người cứ thế làm ngơ cho qua chuyện. Các học sinh nữ cũng không ghen tị với An, vì họ biết vì sao Huy lại đặc biệt đến giúp An dọn phòng.
Bữa ăn của họ cũng chỉ đơn giản là há cảo cùng một đĩa rau trộn thôi nhưng ai cũng ăn ngon lành
Vốn đã hẹn từ trước là tám giờ sẽ đến thư viện học cùng nhau nên sau khi dọn dẹp sạch sẽ, họ xách cập đến thư viện ngồi.
Còn có Sơn đã đợi sẵn ngoài kí túc, 3 người cùng kéo nhau đi
Thế là 3 người, 3 lớp, 3 việc khác nhau, ngồi chung bàn với nhau, hăng say học. Ai cũng đeo tai nghe nên cô thư viện kêu mãi chẳng phản ứng, tới khi cô lây lây người mới hay:
"Mấy đứa nhóc này trễ lắm rồi đó! Hôm nay dù sao cũng là thứ Bảy mà, bài nhiều thế nào thì cũng nên để ngày mai rồi làm tiếp đi chứ. Đã 2 giờ sáng rồi!"
"Ơ hai giờ sáng rồi sao???" Sơn ngơ ngác, cậu chưa từng học lâu đến như thế
Hóa ra là khi ngồi học cùng học bá có động lực hơn hẳn, sau này phải chăm đi cùng họ mới được!
"A vâng, bọn con đi ngay đây ạ, làm phiền đến cô rồi" Huy cuối người chào, không quên cảm ơn cô một tiếng
"Không ngờ chúng ta lại học lâu như vậy. Anh cứ tưởng mới có một, hai tiếng thôi chứ"
Giờ thì ai cũng buồn ngủ rồi, vội vội vàng vàng thu xếp tập vở. An thì về kí túc xá còn Huy thì chở Sơn về nhà.
Cứ thế, một buổi tối êm đềm đã trôi qua
Anh cũng chiều lòng nó:
“Vì chúng ta không phải là robot”
Huy nói đúng. AI bây giờ đã thông minh đến độ nào rồi, nhưng chưa từng biết và cảm nhận được tình yêu, thứ mà chắc chắn mỗi con người đều cảm nhận được
“Nhưng sao đột nhiên em lại hỏi thế?”
“.... Chỉ là em thấy ai cũng nói về nó như một vật thể cao siêu nên thấy lạ thôi”
"Vậy em nghĩ mình có cần tình yêu không?"
Lần này thì đến lượt nó khó trả lời.
Trước kia đều là tự nương tưa vào chính mình, còn từng nhiều lần nghĩ đến "cái ch*t" thì làm sao mà nó biết tới tình yêu là gì
Nhưng mà.... khi nhận được hơi ấm từ gia đình Huy, có được một nơi thật sự vững chắc để dựa vào thì hình như, nó cũng muốn được cảm nhận thêm cảm giác ấm áp ấy
"Em... chưa từng nghĩ đến việc đó, nhưng mà, em biết rõ rằng, từ sau khi anh cứu em, đưa em về, cho em một sự ủng hộ, em nghĩ, mình thật sự muốn bảo vệ cái cảm giác an toàn này"
Nó lại hỏi anh:
"Anh này, vậy tình yêu theo kiểu hai người thích nhau, anh có cần không?"
Huy chợt sững lại, không hiểu vì sao nó lại hỏi câu đó:
"Đưa nhiên là cần chứ, anh cũng là con người, cũng cần một ai đó có thể bên anh mỗi khi anh vui cũng như những lúc anh buồn"
"Còn em thì sao?"
".... Em tự hỏi, liệu mình có xứng đáng được người khác yêu thương chiều chuộng không đây?"
Nó khuấy khuấy li socola trước mặt, đăm chiêu nhìn vào những cục đá nhỏ đang bị nó xáo động trong li nước.
Ngoài trời nắng rất gắt, dẫu có ngồi trong máy lạnh vẫn cảm nhận được cái nóng đang len lỏi qua các khe cửa nhỏ, luồng lách vào nhà hàng.
Ấy vậy mà chỉ sau câu nói của nó, mọi thứ bỗng chốc hóa thành đá, tĩnh lặng và mang dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.
Anh đặt tay lên đầu nó, xoa xoa:
"Em thậm chí còn xứng đáng nhận lấy yêu thương hơn bất kì ai khác. Sẽ không sao đâu. Nếu một ngày thế giới lại quay mặt với em, anh sẽ đến bên cho em một điểm tựa thật vững chắc"
Mắt Huy vô tình va vào chiếc cửa sổ sau lưng nó, phản chiếu hình ảnh của một cặp đôi cấp 3 đang "hẹn hò cuối tuần". Có lẽ vì nó ganh tị nên mới hỏi những câu hỏi vốn đã biết trước câu trả lời.
..........
Ăn xong, hai người lượn qua nhà sách mua ít đồ, rồi đến siêu thị mua đồ ăn. Vì sợ anh mất thời gian mà nó cứ khăng khăng nói để mình đi bộ. Kết cục là vừa ra khỏi nhà hàng trời chợt chuyển mây đen, rồi rào một cơn mưa rất to khiến nó chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe anh.
Quanh quẩn một hồi cũng tới giờ ăn tối. Lần này, nó về kí túc nấu đồ ăn cho anh và nó.
Vốn dĩ kí túc nữ không cho nam vào, nhưng vì Huy đặc biệt có được sự tin tưởng của thầy cô, hơn nữa là đến phòng của An nên mọi người cứ thế làm ngơ cho qua chuyện. Các học sinh nữ cũng không ghen tị với An, vì họ biết vì sao Huy lại đặc biệt đến giúp An dọn phòng.
Bữa ăn của họ cũng chỉ đơn giản là há cảo cùng một đĩa rau trộn thôi nhưng ai cũng ăn ngon lành
Vốn đã hẹn từ trước là tám giờ sẽ đến thư viện học cùng nhau nên sau khi dọn dẹp sạch sẽ, họ xách cập đến thư viện ngồi.
Còn có Sơn đã đợi sẵn ngoài kí túc, 3 người cùng kéo nhau đi
Thế là 3 người, 3 lớp, 3 việc khác nhau, ngồi chung bàn với nhau, hăng say học. Ai cũng đeo tai nghe nên cô thư viện kêu mãi chẳng phản ứng, tới khi cô lây lây người mới hay:
"Mấy đứa nhóc này trễ lắm rồi đó! Hôm nay dù sao cũng là thứ Bảy mà, bài nhiều thế nào thì cũng nên để ngày mai rồi làm tiếp đi chứ. Đã 2 giờ sáng rồi!"
"Ơ hai giờ sáng rồi sao???" Sơn ngơ ngác, cậu chưa từng học lâu đến như thế
Hóa ra là khi ngồi học cùng học bá có động lực hơn hẳn, sau này phải chăm đi cùng họ mới được!
"A vâng, bọn con đi ngay đây ạ, làm phiền đến cô rồi" Huy cuối người chào, không quên cảm ơn cô một tiếng
"Không ngờ chúng ta lại học lâu như vậy. Anh cứ tưởng mới có một, hai tiếng thôi chứ"
Giờ thì ai cũng buồn ngủ rồi, vội vội vàng vàng thu xếp tập vở. An thì về kí túc xá còn Huy thì chở Sơn về nhà.
Cứ thế, một buổi tối êm đềm đã trôi qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.