Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!
Chương 6: Ôm
Ladonna2
21/10/2023
“À, à thì...”
“...”
Nó mỉm cười, để mọi người yên tâm: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, con vẫn ổn, chưa tới mức đó đâu!”
Toàn bộ giáo viên nhìn nó với ánh mắt xót xa.
Năm cuối cấp rồi, dù có học giỏi đi chăng nữa, nếu nó cứ tiếp tục đi làm thêm và giảm đi thời gian nghỉ ngơi như vậy mãi thì cơ thể nó sẽ không chịu được mất.
Nhưng nếu không khiến bản thân trở nên bận rộn, nó sợ mình sẽ lại tìm đến sân thượng ấy lần nữa.
............
“Nè, tới giờ ăn trưa rồi, cậu không xuống ăn sao?”
“Đi đi, chúng ta đi ăn đi lớp trưởng, hôm nay có món mì ý ngon lắm đó!”
“Ừm ừm, đặc biệt là hôm nay thầy chủ nghiệm sẽ bao chúng ta mỗi người một li nước đó!”
Lớp của nó đã được giáo viên kể qua về chuyện của nó, ai cũng thương nó, thương cho cô nàng lớp trưởng tuyệt vời của bọn họ. Và rồi họ chợt nhận ra là không khi nào nó xuống ăn trưa.
Phần cơm trưa của họ sẽ được tính theo ngày, tức là không nhất thiết tất cả đều phải ăn. Có lẽ vì muốn tiết kiệm tiền mà An toàn nhịn đói, có hôm sang lắm thì được hộp sữa bé tẹo lót dạ.
Thầy hiệu trưởng biết được chuyện này liền đặc biệt bảo nhà bếp miễn phí phần ăn cho nó, dù sao nó cũng là nhân tài hiếm có, cũng là lá ngọc cành vàng của trường họ. Hôm nay thầy chủ nhiệm vì sợ nó ăn không đủ no còn hào phóng bao cả lớp một chầu trà sữa lớn. Tiếc rằng nó lại từ chối tất cả.
“Tớ không đói, các cậu đi ăn đi” nó mỉm cười từ chối, tỏ ra mình chẳng hề quan tâm đến đồ ăn gì
“Thôi nào mau đi đi! Mì ý của trường ngon số dách luôn đó!”
“Tớ còn đồ ăn sáng chưa ăn hết, các cậu mau đi ăn đi, hết mì bây giờ!” Nó vơ đại cái lí do nào đó để từ chối.
Cả lớp cũng đành chịu, đâu thể bắt ép kẻ cứng đầu như nó được.
Nó lại qua khu nhà bỏ hoang, hùt sạch hộp sữa rồi đờ người ra. Tiếp theo nó nên làm gì đây? Động lực sống duy nhất của nó đã mất, nó còn ý nghĩa gì nữa?
...........
Huy nhân lúc nghỉ trưa chạy qua xem nó một chút. Đến nơi không thấy người đâu giật cả mình. May mà lần đó anh gặp nó nơi sân sau nên mới biết nó đang ở đâu
Anh tới tìm nó, thấy nó đang ngồi nhìn lên bầu rời đầy mây, hình như trời sắp mưa rồi.
“Sao em không ăn trưa?”
“Anh tới đây để làm gì?”
Nó lạnh lùng đáp, có ý muốn nhắc tránh xa nó ra.
“Tại sao không ăn trưa?™
“Liên quan gì tới anh”
“...”
Nó lại tự mình chìm trong mớ bòng bong.
Đột nhiên anh kéo nó qua, đặt đầu nó lên vai anh làm nó bất ngờ
“Trông em mệt lắm đấy, ngủ đi”
“Buông ra đi”
“Không”
Do sức khỏe quá yếu, nó căn bản là không phải đối thủ của Huy.
“Nè, tại sao con người lại sinh ra trên đời vậy?”
Nó chợt hỏi Huy
“Để cho thế giới biết được hình hài của hạnh phúc”
“Vậy ra tôi là người bị hạnh phúc bỏ quên sao...?”
Huy ôm lấy nó, nhẹ nhàng và ấm áp.
Lần thứ hai anh ôm nó, không chút do dự chừng chừ.
Hơi ấm ấy vẫn như ngày đầu khiến nó thấy tủi thân.
Đáng lẽ ở cái tuổi của nó phải được chui vào lòng cha mẹ để có được thứ hơi ấm đấy ở họ, chứ không phải ở một người lạ vừa quen.
Nó không khóc, chỉ cuộn tròn người nằm trong vòng tay anh rồi ngủ từ lúc nào không hay.
Nơi họ ngồi tương đối nóng, lại thêm nó vừa xuất viện, còn chưa hết sốt nên đợi khi nó ngủ say, Huy bế nó xuống phòng y tế.
Rồi anh quay lại lớp nó, tìm nơi nó ngồi.
Trên mặt bàn đầy những lời chửi rủa, mắng nhiếc khó nghe. Trong ngăn bàn thì đủ mọi thể loại, từ sách tập đến tài liệu vốn nen phòng giáo viên cũng được nó lôi về, nói chung là gì cũng có
Và rồi anh tìm thấy nhật kí của nó
Đó là một quyển sổ nhỏ, bên ngoài chỉ một màu đen thui.
Anh lật giở từng trang, đọc không sót chữ nào
“Hôm nay trời nhiều mây cực!”
“Ba lại đánh nữa rồi”
“Không hài lòng”
Nó viết rất ngắn, không cái nào vượt quá 2 câu.
Đến trang cuối cùng Huy mới dừng lại rất lâu
“tôi muốn chết”
Cũng đúng.
Áp lực từ gia đình, Áp lực từ xã hội, thêm áp lực từ trường học cũng quá đủ để giết chết một người rồi
Huy chợt nghĩ, từ ngay gặp anh, nó đã cười bao giờ chưa nhỉ? Và nụ cười của nó sẽ đẹp như thế nào?
Nhưng tiếc là đến cả cười là gì nó còn chẳng thể định nghĩa thì lấy đâu ra một nụ cười hiếm hoi đây?
...........
Nó tỉnh dậy thấy anh đang gục đầu bên cạnh nó. Anh ngủ say như chết nhưng vẫn khiến người ta an tâm khi ở bên
Nó vô thức lặng yên nhìn anh ngủ, ngắm nhìn vẻ mặt an nhiên của anh như thể đang ngắm nhìn bình yên của mình.
“Em dậy rồi sao” tiếng loạt soạt của nó làm Huy tỉnh giấc
Nó lại tiếp tục đeo mặt nạ lên mà diễn: “Nếu đã dậy rồi thì mau đi đi”
“Anh còn chưa ăn trưa nữa, đói quá đi” Huy nhõng nhẽo với An, đòi nó đưa anh xuống căn tin cho bằng được.
“Anh là cựu học sinh ở đây mà, tự biết đường đi chứ”
“Không thích”
“Không thích thì kệ anh”
Nó ra khỏi phòng, cảm thấy hơi trống vắng.
Lần này anh không đuổi theo nó nữa, dù sao thì lớp cũng sắp vào tiết học rồi
Nó vào nhà vệ sinh rửa tay, xui xẻo gặp ngay đám nữ sinh mê mẩn Huy, lại nữa rồi
“...”
Nó mỉm cười, để mọi người yên tâm: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, con vẫn ổn, chưa tới mức đó đâu!”
Toàn bộ giáo viên nhìn nó với ánh mắt xót xa.
Năm cuối cấp rồi, dù có học giỏi đi chăng nữa, nếu nó cứ tiếp tục đi làm thêm và giảm đi thời gian nghỉ ngơi như vậy mãi thì cơ thể nó sẽ không chịu được mất.
Nhưng nếu không khiến bản thân trở nên bận rộn, nó sợ mình sẽ lại tìm đến sân thượng ấy lần nữa.
............
“Nè, tới giờ ăn trưa rồi, cậu không xuống ăn sao?”
“Đi đi, chúng ta đi ăn đi lớp trưởng, hôm nay có món mì ý ngon lắm đó!”
“Ừm ừm, đặc biệt là hôm nay thầy chủ nghiệm sẽ bao chúng ta mỗi người một li nước đó!”
Lớp của nó đã được giáo viên kể qua về chuyện của nó, ai cũng thương nó, thương cho cô nàng lớp trưởng tuyệt vời của bọn họ. Và rồi họ chợt nhận ra là không khi nào nó xuống ăn trưa.
Phần cơm trưa của họ sẽ được tính theo ngày, tức là không nhất thiết tất cả đều phải ăn. Có lẽ vì muốn tiết kiệm tiền mà An toàn nhịn đói, có hôm sang lắm thì được hộp sữa bé tẹo lót dạ.
Thầy hiệu trưởng biết được chuyện này liền đặc biệt bảo nhà bếp miễn phí phần ăn cho nó, dù sao nó cũng là nhân tài hiếm có, cũng là lá ngọc cành vàng của trường họ. Hôm nay thầy chủ nhiệm vì sợ nó ăn không đủ no còn hào phóng bao cả lớp một chầu trà sữa lớn. Tiếc rằng nó lại từ chối tất cả.
“Tớ không đói, các cậu đi ăn đi” nó mỉm cười từ chối, tỏ ra mình chẳng hề quan tâm đến đồ ăn gì
“Thôi nào mau đi đi! Mì ý của trường ngon số dách luôn đó!”
“Tớ còn đồ ăn sáng chưa ăn hết, các cậu mau đi ăn đi, hết mì bây giờ!” Nó vơ đại cái lí do nào đó để từ chối.
Cả lớp cũng đành chịu, đâu thể bắt ép kẻ cứng đầu như nó được.
Nó lại qua khu nhà bỏ hoang, hùt sạch hộp sữa rồi đờ người ra. Tiếp theo nó nên làm gì đây? Động lực sống duy nhất của nó đã mất, nó còn ý nghĩa gì nữa?
...........
Huy nhân lúc nghỉ trưa chạy qua xem nó một chút. Đến nơi không thấy người đâu giật cả mình. May mà lần đó anh gặp nó nơi sân sau nên mới biết nó đang ở đâu
Anh tới tìm nó, thấy nó đang ngồi nhìn lên bầu rời đầy mây, hình như trời sắp mưa rồi.
“Sao em không ăn trưa?”
“Anh tới đây để làm gì?”
Nó lạnh lùng đáp, có ý muốn nhắc tránh xa nó ra.
“Tại sao không ăn trưa?™
“Liên quan gì tới anh”
“...”
Nó lại tự mình chìm trong mớ bòng bong.
Đột nhiên anh kéo nó qua, đặt đầu nó lên vai anh làm nó bất ngờ
“Trông em mệt lắm đấy, ngủ đi”
“Buông ra đi”
“Không”
Do sức khỏe quá yếu, nó căn bản là không phải đối thủ của Huy.
“Nè, tại sao con người lại sinh ra trên đời vậy?”
Nó chợt hỏi Huy
“Để cho thế giới biết được hình hài của hạnh phúc”
“Vậy ra tôi là người bị hạnh phúc bỏ quên sao...?”
Huy ôm lấy nó, nhẹ nhàng và ấm áp.
Lần thứ hai anh ôm nó, không chút do dự chừng chừ.
Hơi ấm ấy vẫn như ngày đầu khiến nó thấy tủi thân.
Đáng lẽ ở cái tuổi của nó phải được chui vào lòng cha mẹ để có được thứ hơi ấm đấy ở họ, chứ không phải ở một người lạ vừa quen.
Nó không khóc, chỉ cuộn tròn người nằm trong vòng tay anh rồi ngủ từ lúc nào không hay.
Nơi họ ngồi tương đối nóng, lại thêm nó vừa xuất viện, còn chưa hết sốt nên đợi khi nó ngủ say, Huy bế nó xuống phòng y tế.
Rồi anh quay lại lớp nó, tìm nơi nó ngồi.
Trên mặt bàn đầy những lời chửi rủa, mắng nhiếc khó nghe. Trong ngăn bàn thì đủ mọi thể loại, từ sách tập đến tài liệu vốn nen phòng giáo viên cũng được nó lôi về, nói chung là gì cũng có
Và rồi anh tìm thấy nhật kí của nó
Đó là một quyển sổ nhỏ, bên ngoài chỉ một màu đen thui.
Anh lật giở từng trang, đọc không sót chữ nào
“Hôm nay trời nhiều mây cực!”
“Ba lại đánh nữa rồi”
“Không hài lòng”
Nó viết rất ngắn, không cái nào vượt quá 2 câu.
Đến trang cuối cùng Huy mới dừng lại rất lâu
“tôi muốn chết”
Cũng đúng.
Áp lực từ gia đình, Áp lực từ xã hội, thêm áp lực từ trường học cũng quá đủ để giết chết một người rồi
Huy chợt nghĩ, từ ngay gặp anh, nó đã cười bao giờ chưa nhỉ? Và nụ cười của nó sẽ đẹp như thế nào?
Nhưng tiếc là đến cả cười là gì nó còn chẳng thể định nghĩa thì lấy đâu ra một nụ cười hiếm hoi đây?
...........
Nó tỉnh dậy thấy anh đang gục đầu bên cạnh nó. Anh ngủ say như chết nhưng vẫn khiến người ta an tâm khi ở bên
Nó vô thức lặng yên nhìn anh ngủ, ngắm nhìn vẻ mặt an nhiên của anh như thể đang ngắm nhìn bình yên của mình.
“Em dậy rồi sao” tiếng loạt soạt của nó làm Huy tỉnh giấc
Nó lại tiếp tục đeo mặt nạ lên mà diễn: “Nếu đã dậy rồi thì mau đi đi”
“Anh còn chưa ăn trưa nữa, đói quá đi” Huy nhõng nhẽo với An, đòi nó đưa anh xuống căn tin cho bằng được.
“Anh là cựu học sinh ở đây mà, tự biết đường đi chứ”
“Không thích”
“Không thích thì kệ anh”
Nó ra khỏi phòng, cảm thấy hơi trống vắng.
Lần này anh không đuổi theo nó nữa, dù sao thì lớp cũng sắp vào tiết học rồi
Nó vào nhà vệ sinh rửa tay, xui xẻo gặp ngay đám nữ sinh mê mẩn Huy, lại nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.