Chương 24
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Cô ta cùng An Doanh, Đặng Song Song ở cấp hai chính là bạn học cùng lớp, sau khi lên lớp 10, Đặng Song Song cùng An Doanh ngồi cùng nhau, lại trực tiếp giúp cô ta giành lấy vị trí ngồi kế bên, cứ như vậy, nếu như An Doanh không rảnh cùng bạn của cô ấy cùng đi vệ sinh hoặc là lúc nghỉ giữa đi mua đồ ăn vặt, liền có cô ta thay thế. Mặc dù cô ta nhát gan tâm tư lại mẫn cảm, đối với vị trí "Bạn bè thay thế" này thì trong lòng cũng rõ, nhưng hết lần này tới lần khác, bất lực cự tuyệt.
Học sinh trung học, nhất là nữ sinh, đều là dạng này, làm gì cũng cần có người bạn.
An Doanh dung mạo xinh đẹp tính tình lại kiêu ngạo, cô ầy có đôi khi không tiếp xúc với ai mọi người cũng không quan tâm nhiều, nhưng nếu như giống cô ta dạng nữ sinh bình thường này, phần lớn sẽ khiến người khác lưu lại ấn tượng cô lập dễ bắt nạt.
Nghĩ đến điều này, Hạ Ngữ Băng vô thức nhìn về phía An Doanh.
Vô luận là An Doanh hay là Chân Minh Châu, đều để cô ta hâm mộ không cách nào hình dung.
Nhưng, bây giờ mắt cô ta liếc nhìn qua đó, lại phát hiện An Doanh đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ ghen tỵ nhìn về hướng cách phía đó không xa.
Tổ một hàng thứ ba, Tống Tương Tương vẫn còn chưa tới. Tần Viễn ngồi trên ghế của cô ấy không biết đang cùng Chân Minh Châu nói cái gì, Chân Minh Châu phồng má hung tợn trừng mắt liếc cậu một cái, cậu ngược lại là vui vẻ cười, đưa tay qua, không nhẹ không nặng nắm chùm tóc đuôi ngựa của cô một cái.
"Tránh ra, tóc của lão tử đều rối hết rồi!" Chân Minh Châu lập tức xù lông, hai con ngươi trừng trừng.
Cô có một đôi mắt rất to và đẹp, thanh tịnh, trong veo, hắc bạch phân minh, thật giống như là trân châu đen đã rơi vào bên trong khay bạch ngọc. Cặp mắt kia trừng lên đại khái là biểu thị ý tứ hung hãn đáng sợ, nhưng cả người cô nhìn qua kỳ thật càng ra nét đáng yêu, giống như một con mèo con bị chọc giận.
Tần Viễn nhéo mặt của cô một cái: "Đường đường là con gái, hở một tí lại nói là lão tử, bạn học Chân Chân tật xấu này của cậu phải đổi nha, về sau văn minh một chút."
Chân Minh Châu miệng đầy lời thô tục Tần Viễn trước giờ không quản, bây giờ lại như là không coi ai ra gì nói lời như thế, trong ngữ điệu có sự cưng chiều, người sáng suốt xem xét liền hiểu.
Hết lần này tới lần khác, lại có thể loại không hiểu phong tình kia.
Chân Minh Châu giơ tay hất tay cậu ra: "Cậu cút ra ngoài, đau chết rồi."
Hạ Ngữ Băng không chút nghi ngờ, chữ cút này nếu như là một học sinh khác trong lớp nói ra, Tần Viễn có thể trực tiếp một cước đem người kia đạp lăn trên mặt đất.
Đặc quyền được phép không giữ mồm giữ miệng trước mặt cậu, trải mắt mà nhìn, duy chỉ có Chân Minh Châu.
Tâm tư của Tần Viễn, bản thân mình có thể nhìn ra, An Doanh như vậy, đương nhiên càng có thể cảm nhận được. Hạ Ngữ Băng mắt thấy đôi môi của An Doanh có một chút bóng bóng, hậu tri hậu giác nghĩ: Cho nên, An Doanh là thầm mến Tần Viễn. Cô ấy nhìn quá chuyên chú, đến mức không có nghe được, Đặng Song Song đã kêu cô ấy hai lần.
Học sinh trung học, nhất là nữ sinh, đều là dạng này, làm gì cũng cần có người bạn.
An Doanh dung mạo xinh đẹp tính tình lại kiêu ngạo, cô ầy có đôi khi không tiếp xúc với ai mọi người cũng không quan tâm nhiều, nhưng nếu như giống cô ta dạng nữ sinh bình thường này, phần lớn sẽ khiến người khác lưu lại ấn tượng cô lập dễ bắt nạt.
Nghĩ đến điều này, Hạ Ngữ Băng vô thức nhìn về phía An Doanh.
Vô luận là An Doanh hay là Chân Minh Châu, đều để cô ta hâm mộ không cách nào hình dung.
Nhưng, bây giờ mắt cô ta liếc nhìn qua đó, lại phát hiện An Doanh đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ ghen tỵ nhìn về hướng cách phía đó không xa.
Tổ một hàng thứ ba, Tống Tương Tương vẫn còn chưa tới. Tần Viễn ngồi trên ghế của cô ấy không biết đang cùng Chân Minh Châu nói cái gì, Chân Minh Châu phồng má hung tợn trừng mắt liếc cậu một cái, cậu ngược lại là vui vẻ cười, đưa tay qua, không nhẹ không nặng nắm chùm tóc đuôi ngựa của cô một cái.
"Tránh ra, tóc của lão tử đều rối hết rồi!" Chân Minh Châu lập tức xù lông, hai con ngươi trừng trừng.
Cô có một đôi mắt rất to và đẹp, thanh tịnh, trong veo, hắc bạch phân minh, thật giống như là trân châu đen đã rơi vào bên trong khay bạch ngọc. Cặp mắt kia trừng lên đại khái là biểu thị ý tứ hung hãn đáng sợ, nhưng cả người cô nhìn qua kỳ thật càng ra nét đáng yêu, giống như một con mèo con bị chọc giận.
Tần Viễn nhéo mặt của cô một cái: "Đường đường là con gái, hở một tí lại nói là lão tử, bạn học Chân Chân tật xấu này của cậu phải đổi nha, về sau văn minh một chút."
Chân Minh Châu miệng đầy lời thô tục Tần Viễn trước giờ không quản, bây giờ lại như là không coi ai ra gì nói lời như thế, trong ngữ điệu có sự cưng chiều, người sáng suốt xem xét liền hiểu.
Hết lần này tới lần khác, lại có thể loại không hiểu phong tình kia.
Chân Minh Châu giơ tay hất tay cậu ra: "Cậu cút ra ngoài, đau chết rồi."
Hạ Ngữ Băng không chút nghi ngờ, chữ cút này nếu như là một học sinh khác trong lớp nói ra, Tần Viễn có thể trực tiếp một cước đem người kia đạp lăn trên mặt đất.
Đặc quyền được phép không giữ mồm giữ miệng trước mặt cậu, trải mắt mà nhìn, duy chỉ có Chân Minh Châu.
Tâm tư của Tần Viễn, bản thân mình có thể nhìn ra, An Doanh như vậy, đương nhiên càng có thể cảm nhận được. Hạ Ngữ Băng mắt thấy đôi môi của An Doanh có một chút bóng bóng, hậu tri hậu giác nghĩ: Cho nên, An Doanh là thầm mến Tần Viễn. Cô ấy nhìn quá chuyên chú, đến mức không có nghe được, Đặng Song Song đã kêu cô ấy hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.