Chương 31
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Vừa qua khỏi mười hai giờ.
Tống Tương Tương mang trong lòng tâm sự nặng nề mà đi vào, phát hiện Chân Minh Châu đã ngủ.
Ngủ trong quán net điều kiện đương nhiên là không thể so với ở nhà được, nhưng Chân Minh Châu đã buồn ngủ đến vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí không chống cự đến lúc Tống Tương Tương trở về, liền tùy ý nằm cuộn tròn trên ghế sô pha mà ngủ, nhìn giống như một con mèo.
Cô ngủ thật không thoải mái, trong lúc ngủ mê vẫn còn thay đổi tư thế ngủ.
Tần Viễn nghe thấy tiếng ghế sô pha xê dịch thì ngước mắt lên, hướng Tống Tương Tương nói: "Lúc đầu muốn đi ra ngoài tìm cậu, nhưng tớ đã ngăn lại."
"Nha." Tống Tương Tương gật đầu cười cười.
Cô ấy cùng Tần Viễn những người này thời gian quen biết không lâu lắm, nhưng đã hiểu rất rõ Chân Minh Châu. Tần Viễn có thể khăng khăng một mực như vậy thích cô, cũng không phải là không có đạo lý.
Nhìn cách sống của cô gái này đúng là không có quy tắc, trên người lại có rất nhiều món đồ khó thấy qua. Cô chân thành lại thẳng thắn, nhiệt tình lại đơn thuần, chủ nhiệm Diêm sắc mặt luôn dữ tơn đều đối với cô cũng hết sức thiên vị, huống chi Tần Viễn là loại công tử đã nhìn quen mặt trái mặt phải rồi.
Tống Tương Tương suy nghĩ miên man, ngồi xuống trên ghế sa lon.
Cô ấy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến, mình quên hỏi Phan Dịch số điện thoại di động. Lần tạm biệt này, có thể là mãi mãi không gặp lại. Cơn hoảng hốt trong nháy mắt quét qua cô ấy, Tống Tương Tương đợi một chút liền đứng người lên, lại một lần nữa chạy ra ngoài cửa.
Rạng sáng ở trên đường, vắng vẻ, không một bóng người.
Tống Tương Tương đi nhanh vài bước, đang đi thì lại đột nhiên chạy, mở miệng hô to: "Phan Dịch —— Phan Dịch —— Phan Dịch —— "
Tiếng la quanh quẩn bên tai của cô ấy, không ai trả lời.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn xe cộ chạy như tên bắn ở trên đường, ánh đỏ nhập nhòe, cùng, những chiếc là đang rơi xuống theo cơn gió.
Nhìn qua nhìn lại, cô ấy chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn dưới đất mà nỉ non: "Phan Dịch."
Vẫn không có ai trả lời cô ấy, cô ấy giống như một đứa ngốc ngồi xổm giữa đường hồi lâu, cảm thấy lạnh, lại từ từ đứng dậy, ôm cánh tay, ngẩn ngơ mà bước trở về. Cô ấy cảm thấy mờ mịt quá, đến mức không cảm nhận được gì, cách đó không xa một phí sau chiếc xe, có một ánh mắt, dõi mắt theo cô ấy bước chân vào tiệm net.
"Loảng xoảng —— "
Cánh cửa xếp của tiệm net bị kéo xuống.
Ngăn cách hai thế giới.
Phan Dịch bước ra từ phía sau chiếc xe, thu hồi ánh mắt, một tay nắm lấy chiếc quẹt lửa màu xanh nhạt, châm cho mình một điếu thuốc.
Tiện tay đóng chiếc bật lửa, anh ấy cất bước tiếp tục đi trở về.
Trong lòng vẫn có một chút ký ức rất rõ ràng, vừa rồi một cái ôm dường như khá là kỳ lạ nhưng lại đặc biệt động lòng người, đã là quá khứ rồi coi như là đã xong, anh ấy là một thanh niên ăn chơi lêu lổng của xã hội, khoảng cách với một cô gái ngoan ngoãn được học trong một ngôi trường tốt là rất xa, cứ cho là anh ấy nhân từ, đó là may mắn của cô ấy.
*
Tống Tương Tương ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, trở lại chỗ ngồi.
Lúc đến nửa đêm, trong tiệm net tràn ngập mùi hương của mì tôm cùng tiếng gõ máy tính lốp bốp lốp bốp, cùng, dường như như có như không cái cảm giác mùi dầu mỡ phảng phất ở khắp mọi nơi.
Bên phải của cô Lý Thành Công vẫn còn đang ngồi chơi, nhưng bên trái Chân Minh Châu thì lại sớm đã ngủ say rồi, ngay cả sức lức cô ngồi trên ghế salon, Tần Viễn đem ghế sa lon của mình cùng của cô ghép chung với nhau, đang lúc cơ thể của cô đang bị nghiêng, một tay cẩn thận nâng mặt cô lên, di chuyển hướng đầu cô vào trong lồng ngực của mình.
Lúc Chân Minh Châu ngủ, trên mặt đều là của cậu là yêu thương sót xa không thiếu chút nào,.
Tống Tương Tương nhìn qua có chút xuất thần, thật không ngờ rằng, ánh mắt vô tình nhìn qua gặp ngay Nhiêu Lệ, cô ấy liền tùy ý mà thu ánh mắt.
Tần Viễn đem dâu của Chân Minh Châu chuyển tới trong lồng ngực của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng lúc ngủ của cô, chỉ cảm thấy yêu kiều đáng yêu, nhất thời nhịn không được, cậu nhếch khóe môi nở nụ cười, động tác hết sức nhẹ nhàng véo một chút gương mặt hồng hào mũm mĩm của cô gái.
Động tác này khi Nhiêu Lệ nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, chua chua nói: "Cậu đối với Chân Chân cũng quá tốt rồi."
Tần Viễn che chở cho Chân Minh Châu, chuyện này trong trường là mọi người ai ai cũng biết, nhưng cô ấy lại không cùng đám người này học chung lớp, cho nên rất ít khi gặp được bộ dạng của họ khi gặp gỡ sau lưng, bây giờ thấy tận mắt, chỉ cảm thấy hâm mộ đến tột cùng.
Tống Tương Tương mang trong lòng tâm sự nặng nề mà đi vào, phát hiện Chân Minh Châu đã ngủ.
Ngủ trong quán net điều kiện đương nhiên là không thể so với ở nhà được, nhưng Chân Minh Châu đã buồn ngủ đến vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí không chống cự đến lúc Tống Tương Tương trở về, liền tùy ý nằm cuộn tròn trên ghế sô pha mà ngủ, nhìn giống như một con mèo.
Cô ngủ thật không thoải mái, trong lúc ngủ mê vẫn còn thay đổi tư thế ngủ.
Tần Viễn nghe thấy tiếng ghế sô pha xê dịch thì ngước mắt lên, hướng Tống Tương Tương nói: "Lúc đầu muốn đi ra ngoài tìm cậu, nhưng tớ đã ngăn lại."
"Nha." Tống Tương Tương gật đầu cười cười.
Cô ấy cùng Tần Viễn những người này thời gian quen biết không lâu lắm, nhưng đã hiểu rất rõ Chân Minh Châu. Tần Viễn có thể khăng khăng một mực như vậy thích cô, cũng không phải là không có đạo lý.
Nhìn cách sống của cô gái này đúng là không có quy tắc, trên người lại có rất nhiều món đồ khó thấy qua. Cô chân thành lại thẳng thắn, nhiệt tình lại đơn thuần, chủ nhiệm Diêm sắc mặt luôn dữ tơn đều đối với cô cũng hết sức thiên vị, huống chi Tần Viễn là loại công tử đã nhìn quen mặt trái mặt phải rồi.
Tống Tương Tương suy nghĩ miên man, ngồi xuống trên ghế sa lon.
Cô ấy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến, mình quên hỏi Phan Dịch số điện thoại di động. Lần tạm biệt này, có thể là mãi mãi không gặp lại. Cơn hoảng hốt trong nháy mắt quét qua cô ấy, Tống Tương Tương đợi một chút liền đứng người lên, lại một lần nữa chạy ra ngoài cửa.
Rạng sáng ở trên đường, vắng vẻ, không một bóng người.
Tống Tương Tương đi nhanh vài bước, đang đi thì lại đột nhiên chạy, mở miệng hô to: "Phan Dịch —— Phan Dịch —— Phan Dịch —— "
Tiếng la quanh quẩn bên tai của cô ấy, không ai trả lời.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn xe cộ chạy như tên bắn ở trên đường, ánh đỏ nhập nhòe, cùng, những chiếc là đang rơi xuống theo cơn gió.
Nhìn qua nhìn lại, cô ấy chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn dưới đất mà nỉ non: "Phan Dịch."
Vẫn không có ai trả lời cô ấy, cô ấy giống như một đứa ngốc ngồi xổm giữa đường hồi lâu, cảm thấy lạnh, lại từ từ đứng dậy, ôm cánh tay, ngẩn ngơ mà bước trở về. Cô ấy cảm thấy mờ mịt quá, đến mức không cảm nhận được gì, cách đó không xa một phí sau chiếc xe, có một ánh mắt, dõi mắt theo cô ấy bước chân vào tiệm net.
"Loảng xoảng —— "
Cánh cửa xếp của tiệm net bị kéo xuống.
Ngăn cách hai thế giới.
Phan Dịch bước ra từ phía sau chiếc xe, thu hồi ánh mắt, một tay nắm lấy chiếc quẹt lửa màu xanh nhạt, châm cho mình một điếu thuốc.
Tiện tay đóng chiếc bật lửa, anh ấy cất bước tiếp tục đi trở về.
Trong lòng vẫn có một chút ký ức rất rõ ràng, vừa rồi một cái ôm dường như khá là kỳ lạ nhưng lại đặc biệt động lòng người, đã là quá khứ rồi coi như là đã xong, anh ấy là một thanh niên ăn chơi lêu lổng của xã hội, khoảng cách với một cô gái ngoan ngoãn được học trong một ngôi trường tốt là rất xa, cứ cho là anh ấy nhân từ, đó là may mắn của cô ấy.
*
Tống Tương Tương ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, trở lại chỗ ngồi.
Lúc đến nửa đêm, trong tiệm net tràn ngập mùi hương của mì tôm cùng tiếng gõ máy tính lốp bốp lốp bốp, cùng, dường như như có như không cái cảm giác mùi dầu mỡ phảng phất ở khắp mọi nơi.
Bên phải của cô Lý Thành Công vẫn còn đang ngồi chơi, nhưng bên trái Chân Minh Châu thì lại sớm đã ngủ say rồi, ngay cả sức lức cô ngồi trên ghế salon, Tần Viễn đem ghế sa lon của mình cùng của cô ghép chung với nhau, đang lúc cơ thể của cô đang bị nghiêng, một tay cẩn thận nâng mặt cô lên, di chuyển hướng đầu cô vào trong lồng ngực của mình.
Lúc Chân Minh Châu ngủ, trên mặt đều là của cậu là yêu thương sót xa không thiếu chút nào,.
Tống Tương Tương nhìn qua có chút xuất thần, thật không ngờ rằng, ánh mắt vô tình nhìn qua gặp ngay Nhiêu Lệ, cô ấy liền tùy ý mà thu ánh mắt.
Tần Viễn đem dâu của Chân Minh Châu chuyển tới trong lồng ngực của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng lúc ngủ của cô, chỉ cảm thấy yêu kiều đáng yêu, nhất thời nhịn không được, cậu nhếch khóe môi nở nụ cười, động tác hết sức nhẹ nhàng véo một chút gương mặt hồng hào mũm mĩm của cô gái.
Động tác này khi Nhiêu Lệ nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, chua chua nói: "Cậu đối với Chân Chân cũng quá tốt rồi."
Tần Viễn che chở cho Chân Minh Châu, chuyện này trong trường là mọi người ai ai cũng biết, nhưng cô ấy lại không cùng đám người này học chung lớp, cho nên rất ít khi gặp được bộ dạng của họ khi gặp gỡ sau lưng, bây giờ thấy tận mắt, chỉ cảm thấy hâm mộ đến tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.