Chương 39
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Lầu hai, phòng ngủ.
Chân Minh Châu nhào lên trên giường, đang lúc tức giận, nghe được tiếng điện thoại vang lên trong túi xách.
Cô nhảy đi xuống đem túi sách đặt lên giường, lập tức kéo dây kéo ra, lật ngược chiếc cặp đêm tất cả đồ bên trong đổ ra ngoài, cầm điện thoại lên nhìn một chút, bấm nút nghe rồi nói: "Alô."
Bên kia yên tĩnh một giây, Tần Viễn hỏi: "Lão Mã có gọi điện thoại cho nhà cậu không?"
"Có thể không gọi sao, gọi cho ba mình." Chân Minh Châu xoay người ngã nằm trên giường, hừ một tiếng nói, "Vừa rồi ở dưới lầu Dương Lam còn làm loạn một trận."
"Nói cái gì rồi?"
"Nói ——" Chân Minh Châu thanh âm ngừng lại, lời nói xoay chuyển, "Được rồi, nhắc đến bà ta liền tức giận. Làm sao, cũng gọi điện thoại cho nhà cậu à? Cha mẹ cậu không mắng cậu sao?"
"Vẫn chưa về nhà." Tần Viễn hừ cười nói, "Hai người bọn họ không biết bận cái gì, làm gì có thời giờ mà nhắc tới chuyện này, thư ký của ba mình nói."
"Nha." Chân Minh Châu cũng ít nhiều cũng biết một chút chuyện của nhà họ, an ủi nói, "Làm lãnh đạo mà, khẳng định là bề bộn nhiều việc."
Tần Viễn cười cười, không có cùng cô tiếp tục nói về đề tài này.
Hai người tán dốc vài câu, rồi cúp điện thoại.
Chân Minh Châu ngây ngốc nhìn lên trần nhà một hồi, xoay người ngồi xuống, lại đem hết những món lúc nãy đổ ra bỏ lại vào trong cặp.
Bất chợt, nhìn thấy một quyển tập san của trường Nhất Trung.
Cô nhìn chằm chằm quyển tập san của trường mà sững sốt mấy giây, đang lúc muốn bỏ lại vào trong cặp, động tác hơi dừng một chút, mím môi lật ra trang sách có hình của Trình Nghiễn Ninh, chăm chú mà xem.
Danh tiếng của Trình Nghiễn Ninh ở Nhất Trung rất lớn, nhưng có lẽ là vì không cùng một khối với lại cũng không cùng nằm trong vòng quan hệ xã hội, lúc trước cô thât sự chưa từng để ý qua. Giờ phút này nhìn thấy gương mặt của anh in trên trang tập san, cảm thấy thât là không thẹn danh xưng hot boy.
Nhưng mà anh vậy mà hướng cô nói chữ cút?
Chân Minh Châu nghĩ như thế nào, đều có một loại cảm giác không chân thật.
Nào là cút hay là thao dều là những từ họ hay treo trên cửa miệng, cho nên cô cũng không cảm thấy có gì không chấp nhận được, nhưng so với hàm nghĩa của chữ này, cô khó có thể tiếp nhận đó chính là: Chữ này vậy mà từ trong miệng của Trình Nghiễn Ninh nói ra, lại dùng kiểu ngữ khí như vậy!
Một chút cũng không phù hợp với khí chất của anh!
Suy nghĩ lung tung một hồi, cô cầm lấy quyển tập san của trường rồi nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo tìm ra một cây kéo. Ngay sau đó, cô đem tấm hình của Trình Nghiễn Ninh cắt ra, cầm ở trong tay trái xem phải xem một hồi, lại đột nhiên nhớ nụ hôn của buổi tối ngày hôm kia.
"Hắc hắc." ngây ngốc ngồi cười, Chân Minh để cây kéo xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt ở trong tấm hình, "Hãy đợi đấy, không theo đuổi được anh em không gọi là Chân Minh Châu!"
"Phanh phanh —— "
Hai tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến.
Chân Minh Châu tiện tay đem tấm ảnh kẹp trong ví tiền của cô, lớn tiếng hỏi: "Làm gì a!"
"Tiểu thư, tiên sinh bảo cô xuống dưới ăn cơm."
"Biết rồi, xuống liền!"
Cô rất dễ nổi cáu những cũng rất nhanh nguôi giận, dứt khoát đáp.
*
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Buổi sáng hôm thứ hai, Chân Minh Châu vội vàng chạy vào phòng học đặt túi sách xuống, cùng với Lý Thành Công cũng đến trễ, hùng hùng hổ hổ hướng sân trường mà chạy.
Lúc hai người chạy đến thì tiết thể dục cũng đã kết thúc, các lớp trong trường đang chỉnh đốn hàng ngũ, mã bình xuyên nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng vội vả của hai người liền tức giận mà không có chỗ phát tiết, mặt lạnh trước để hai người trước trở về trong hàng đứng.
Chân Minh Châu cười cười, bước vào trong hàng ngũ.
Tống Tương Tương mắt thấy đồng phục của cô còn chưa kéo khóa, thấp giọng hỏi: "Sao trễ vậy?" Chân gia có tài xế đưa rước hai chị em, nguyên do là bởi Chân Minh Hinh nguyên nhân, về việc đúng giờ đến trường thì Chân Minh Châu rất có quy tắc, rất ít khi đến trễ.
Cô đang muốn trả lời, nghe thấy giáo viên nữ người chủ trì buổi sinh hoạt hôm thứ hai nói: "Chủ đề sinh hoạt dưới cờ tuần này là «Học sinh cao trung rèn luyện đạo đức», cho mời 12 - 1, học sinh Trình Nghiễn Ninh."
"Oa!"
"Trình Nghiễn Ninh nha!"
“Đầu tuần cậu ấy đã hăng hái làm việc nghĩa đó!"
"Rất đẹp trai nha!"
Từng đợt xì xào bàn tán truyền vào trong tai, Tống Tương Tương nín cười nhìn Chân Minh Châu một chút, thấp giọng nói: "Nhìn thấy chưa, vạn người mê nha."
Chung quanh một mảnh xôn xao, Chân Minh Châu từ xa xa mà nhìn cậu đang bước lên bục đứng dưới quốc kỳ, vò lấy tóc buồn bực nói: "Nổi danh như vậy, sao trước kia mình căn bản là không có chú ý đến chứ?"
"Ai biết được." Tống Tương Tương nhún nhún vai, cũng không biết được.
Chân Minh Châu nhào lên trên giường, đang lúc tức giận, nghe được tiếng điện thoại vang lên trong túi xách.
Cô nhảy đi xuống đem túi sách đặt lên giường, lập tức kéo dây kéo ra, lật ngược chiếc cặp đêm tất cả đồ bên trong đổ ra ngoài, cầm điện thoại lên nhìn một chút, bấm nút nghe rồi nói: "Alô."
Bên kia yên tĩnh một giây, Tần Viễn hỏi: "Lão Mã có gọi điện thoại cho nhà cậu không?"
"Có thể không gọi sao, gọi cho ba mình." Chân Minh Châu xoay người ngã nằm trên giường, hừ một tiếng nói, "Vừa rồi ở dưới lầu Dương Lam còn làm loạn một trận."
"Nói cái gì rồi?"
"Nói ——" Chân Minh Châu thanh âm ngừng lại, lời nói xoay chuyển, "Được rồi, nhắc đến bà ta liền tức giận. Làm sao, cũng gọi điện thoại cho nhà cậu à? Cha mẹ cậu không mắng cậu sao?"
"Vẫn chưa về nhà." Tần Viễn hừ cười nói, "Hai người bọn họ không biết bận cái gì, làm gì có thời giờ mà nhắc tới chuyện này, thư ký của ba mình nói."
"Nha." Chân Minh Châu cũng ít nhiều cũng biết một chút chuyện của nhà họ, an ủi nói, "Làm lãnh đạo mà, khẳng định là bề bộn nhiều việc."
Tần Viễn cười cười, không có cùng cô tiếp tục nói về đề tài này.
Hai người tán dốc vài câu, rồi cúp điện thoại.
Chân Minh Châu ngây ngốc nhìn lên trần nhà một hồi, xoay người ngồi xuống, lại đem hết những món lúc nãy đổ ra bỏ lại vào trong cặp.
Bất chợt, nhìn thấy một quyển tập san của trường Nhất Trung.
Cô nhìn chằm chằm quyển tập san của trường mà sững sốt mấy giây, đang lúc muốn bỏ lại vào trong cặp, động tác hơi dừng một chút, mím môi lật ra trang sách có hình của Trình Nghiễn Ninh, chăm chú mà xem.
Danh tiếng của Trình Nghiễn Ninh ở Nhất Trung rất lớn, nhưng có lẽ là vì không cùng một khối với lại cũng không cùng nằm trong vòng quan hệ xã hội, lúc trước cô thât sự chưa từng để ý qua. Giờ phút này nhìn thấy gương mặt của anh in trên trang tập san, cảm thấy thât là không thẹn danh xưng hot boy.
Nhưng mà anh vậy mà hướng cô nói chữ cút?
Chân Minh Châu nghĩ như thế nào, đều có một loại cảm giác không chân thật.
Nào là cút hay là thao dều là những từ họ hay treo trên cửa miệng, cho nên cô cũng không cảm thấy có gì không chấp nhận được, nhưng so với hàm nghĩa của chữ này, cô khó có thể tiếp nhận đó chính là: Chữ này vậy mà từ trong miệng của Trình Nghiễn Ninh nói ra, lại dùng kiểu ngữ khí như vậy!
Một chút cũng không phù hợp với khí chất của anh!
Suy nghĩ lung tung một hồi, cô cầm lấy quyển tập san của trường rồi nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo tìm ra một cây kéo. Ngay sau đó, cô đem tấm hình của Trình Nghiễn Ninh cắt ra, cầm ở trong tay trái xem phải xem một hồi, lại đột nhiên nhớ nụ hôn của buổi tối ngày hôm kia.
"Hắc hắc." ngây ngốc ngồi cười, Chân Minh để cây kéo xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt ở trong tấm hình, "Hãy đợi đấy, không theo đuổi được anh em không gọi là Chân Minh Châu!"
"Phanh phanh —— "
Hai tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến.
Chân Minh Châu tiện tay đem tấm ảnh kẹp trong ví tiền của cô, lớn tiếng hỏi: "Làm gì a!"
"Tiểu thư, tiên sinh bảo cô xuống dưới ăn cơm."
"Biết rồi, xuống liền!"
Cô rất dễ nổi cáu những cũng rất nhanh nguôi giận, dứt khoát đáp.
*
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Buổi sáng hôm thứ hai, Chân Minh Châu vội vàng chạy vào phòng học đặt túi sách xuống, cùng với Lý Thành Công cũng đến trễ, hùng hùng hổ hổ hướng sân trường mà chạy.
Lúc hai người chạy đến thì tiết thể dục cũng đã kết thúc, các lớp trong trường đang chỉnh đốn hàng ngũ, mã bình xuyên nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng vội vả của hai người liền tức giận mà không có chỗ phát tiết, mặt lạnh trước để hai người trước trở về trong hàng đứng.
Chân Minh Châu cười cười, bước vào trong hàng ngũ.
Tống Tương Tương mắt thấy đồng phục của cô còn chưa kéo khóa, thấp giọng hỏi: "Sao trễ vậy?" Chân gia có tài xế đưa rước hai chị em, nguyên do là bởi Chân Minh Hinh nguyên nhân, về việc đúng giờ đến trường thì Chân Minh Châu rất có quy tắc, rất ít khi đến trễ.
Cô đang muốn trả lời, nghe thấy giáo viên nữ người chủ trì buổi sinh hoạt hôm thứ hai nói: "Chủ đề sinh hoạt dưới cờ tuần này là «Học sinh cao trung rèn luyện đạo đức», cho mời 12 - 1, học sinh Trình Nghiễn Ninh."
"Oa!"
"Trình Nghiễn Ninh nha!"
“Đầu tuần cậu ấy đã hăng hái làm việc nghĩa đó!"
"Rất đẹp trai nha!"
Từng đợt xì xào bàn tán truyền vào trong tai, Tống Tương Tương nín cười nhìn Chân Minh Châu một chút, thấp giọng nói: "Nhìn thấy chưa, vạn người mê nha."
Chung quanh một mảnh xôn xao, Chân Minh Châu từ xa xa mà nhìn cậu đang bước lên bục đứng dưới quốc kỳ, vò lấy tóc buồn bực nói: "Nổi danh như vậy, sao trước kia mình căn bản là không có chú ý đến chứ?"
"Ai biết được." Tống Tương Tương nhún nhún vai, cũng không biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.