Chương 51: Mùi vị bị móng mèo cào vào tim
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Trong mấy ngày ngắn ngủi.
Chuyện Chân Minh Châu giả mạo học sinh mới chuyển tới để trêu chọc Trình Nghiễn Ninh đã được lan truyền rầm rộ ở trong trường học, đến mức chủ nhiệm Miss Phùng của lớp mười hai ban một cũng không thể nhịn được nữa, vốn lúc đầu là bạn tốt thân thiết của thầy Mã chủ nhiệm lớp mười ban bảy, bây giờ lại không chút lưu tình tố cáo một tràng dài chuyện của Chân Minh Châu.
Mã Bình Xuyên sợ mất thể diện nhất, lửa giận dâng cao ba thước, lấy chuyện này quở trách Chân Minh Châu suốt một tuần liền, cho đên khi bắt đầu kỳ nghỉ định kỳ mới chấm dứt.
Anh ta yên tĩnh lại, Chân Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh nghỉ dài hạn đã tới.
Chân Minh Châu ở trong nhà làm ổ hai ngày, vào lúc đang ăn cơm trưa của ngày thứ ba, Chân Văn nhắc nhở cô chuyện đến Hàng Châu gặp nhà cung cấp một lần, cũng nhân tiện đi du lịch luôn. Sau khi cô phản đối không hiệu quả thì cam chịu số phận thu dọn đồ đạc đi theo Chân Văn, Dương Lam, Chân Minh Hinh, ngồi hàng ghế máy bay số bốn trước buổi sáng đi tới Hàng Châu.
Hơn mười giờ, phi cơ đáp xuống sân bay.
Chân Minh Châu tiện tay buộc mái tóc dài bù xù thành một cái đuôi ngựa, quảy hai cái túi trên hai vai, lắc lư đi theo phía sau ba người đến cửa ra.
"Chào Chân tổng, trên đường vất vả, vất vả—— "
"Đâu có, đâu có, giới thiệu một chút, " Đến cổng đón, Chân Văn ngắn gọn chào hỏi một đôi câu, quay đầu chỉ mấy người ở bên cạnh cười nói, "Đây là vợ và hai đứa con gái của tôi."
"Chào Triệu tiên sinh."
"Chào chú Triệu."
"Chào chú Triệu —— "
Nhà cung cấp họ Triệu dẫn theo một người thư ký, hai người tài xế, nữ thư ký mỉm cười kéo chiếc vali trong tay Chân Minh Hinh, sau đó lại nhiệt tình cầm túi giúp Chân Minh Châu, dẫn các cô đi theo sau lưng hai ông chủ, cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.
Nhiệt độ ở Hàng Châu cao hơn An thành một chút, ánh nắng chan hòa, khí hậu thì lại ẩm ướt hơn.
Tới gần mười hai giờ, đoàn người đi đến một khách sạn, ngày đầu tiên Chân Văn có công việc, vì vậy sau khi ăn cơm trưa xong đã nhét ba cô nàng vào nghỉ ngơi trong khách sạn, nói là thứ hai ngày sẽ cùng nhau đi tham quan Tây Hồ.
Nhà cung cấp họ Triệu để thư ký Tôn tiểu thư và một người tài xế lại cho ba người sai sử.
Thư ký Tôn hiển nhiên là người có ánh mắt, sau khi giúp ba người đi tới cửa phòng khách sạn, thì liền cười nhìn qua Chân Minh Châu có vẻ khó đối phó nhất nói: "Minh Châu tiểu thư có thích chơi cái gì không?"
Chân Minh Châu cười cười: "Tôi thích ngủ."
Dứt lời, cô quay sang nhìn về phía Dương Lam và Chân Minh Hinh đang ở bên cạnh, ngáp dài nói: " Hai người không cần phải để ý đến con, buổi chiều con sẽ không đi ra ngoài đâu."
Thư ký Tôn mỉm cười gật đầu một cái, lại nhìn về phía Dương Lam.
Chân Minh Châu đi thẳng vào phòng mình.
Cô và Chân Minh Hinh hai chị em sẽ ở mỗi người một phòng, căn phòng vừa rộng rãi lại sáng sủa, có một cái sân thượng nhỏ, ngồi vào cái ghế mây trên sân thượng sẽ có thể nhìn bao quát cả vườn hoa ở lầu dưới của khách sạn. Đáng tiếc Chân Minh Châu lại không có tâm trạng thưởng thức.
Cô nằm ở trên ghế mây, ôm điện thoại di động hỏi Trình Nghiễn Ninh: "Học trưởng đang làm gì vậy?"
Trình Nghiễn Ninh không để ý tới cô.
Nghỉ ba ngày, cô gửi cho Trình Nghiễn Ninh hai mươi mấy tin nhắn, người ta ngay cả một tin cũng không nhắn lại. Gọi điện thoại cũng không bắt máy, cực kỳ lạnh lùng.
Nếu là trước kia, Chân Minh Châu mới sẽ không mặt nóng áp mông lạnh người ta nhưu vậy đâu.
Nhưng gần đây đầu tiên cô thật sự có chút tò mò với Trình Nghiễn Ninh, thứ hai là chuyện theo đuổi người ta đã huyên náo đến người người đều biết, thứ ba, khi nghĩ tới anh, quả thực cô có cảm giác như bị móng mèo gãi vào tim. Sống hơn mười mấy năm, cô vẫn chưa từng quyết tâm làm chuyện gì tới cùng như vậy đâu.
Cô một bên vừa suy nghĩ bậy bạ, một bên lại gởi tin nhắn: "Em và người nhà đến Hàng Châu du lịch rồi, ngày mai đi Tây Hồ, nghe nói sẽ đi xem thử cây cầu gãy và chùa Lôi Phong một chút, ha ha."
"Ông ông ông —— "
Tin nhắn vừa mới gửi đi, điện thoại di động của cô lại đổ chuông.
Chân Minh Châu định thần nhìn lại, sau đó thở dài bắt máy, ủ rủ lên tiếng: " Alo, Tương Tương."
Tống Tương Tương nghe thấy giọng nói của cô thì có hơi sững sốt, cười hỏi: "Làm sao vậy, mặt ủ mày ê."
"Không có gì, cậu sao rồi?"
Chuyện Chân Minh Châu giả mạo học sinh mới chuyển tới để trêu chọc Trình Nghiễn Ninh đã được lan truyền rầm rộ ở trong trường học, đến mức chủ nhiệm Miss Phùng của lớp mười hai ban một cũng không thể nhịn được nữa, vốn lúc đầu là bạn tốt thân thiết của thầy Mã chủ nhiệm lớp mười ban bảy, bây giờ lại không chút lưu tình tố cáo một tràng dài chuyện của Chân Minh Châu.
Mã Bình Xuyên sợ mất thể diện nhất, lửa giận dâng cao ba thước, lấy chuyện này quở trách Chân Minh Châu suốt một tuần liền, cho đên khi bắt đầu kỳ nghỉ định kỳ mới chấm dứt.
Anh ta yên tĩnh lại, Chân Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh nghỉ dài hạn đã tới.
Chân Minh Châu ở trong nhà làm ổ hai ngày, vào lúc đang ăn cơm trưa của ngày thứ ba, Chân Văn nhắc nhở cô chuyện đến Hàng Châu gặp nhà cung cấp một lần, cũng nhân tiện đi du lịch luôn. Sau khi cô phản đối không hiệu quả thì cam chịu số phận thu dọn đồ đạc đi theo Chân Văn, Dương Lam, Chân Minh Hinh, ngồi hàng ghế máy bay số bốn trước buổi sáng đi tới Hàng Châu.
Hơn mười giờ, phi cơ đáp xuống sân bay.
Chân Minh Châu tiện tay buộc mái tóc dài bù xù thành một cái đuôi ngựa, quảy hai cái túi trên hai vai, lắc lư đi theo phía sau ba người đến cửa ra.
"Chào Chân tổng, trên đường vất vả, vất vả—— "
"Đâu có, đâu có, giới thiệu một chút, " Đến cổng đón, Chân Văn ngắn gọn chào hỏi một đôi câu, quay đầu chỉ mấy người ở bên cạnh cười nói, "Đây là vợ và hai đứa con gái của tôi."
"Chào Triệu tiên sinh."
"Chào chú Triệu."
"Chào chú Triệu —— "
Nhà cung cấp họ Triệu dẫn theo một người thư ký, hai người tài xế, nữ thư ký mỉm cười kéo chiếc vali trong tay Chân Minh Hinh, sau đó lại nhiệt tình cầm túi giúp Chân Minh Châu, dẫn các cô đi theo sau lưng hai ông chủ, cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.
Nhiệt độ ở Hàng Châu cao hơn An thành một chút, ánh nắng chan hòa, khí hậu thì lại ẩm ướt hơn.
Tới gần mười hai giờ, đoàn người đi đến một khách sạn, ngày đầu tiên Chân Văn có công việc, vì vậy sau khi ăn cơm trưa xong đã nhét ba cô nàng vào nghỉ ngơi trong khách sạn, nói là thứ hai ngày sẽ cùng nhau đi tham quan Tây Hồ.
Nhà cung cấp họ Triệu để thư ký Tôn tiểu thư và một người tài xế lại cho ba người sai sử.
Thư ký Tôn hiển nhiên là người có ánh mắt, sau khi giúp ba người đi tới cửa phòng khách sạn, thì liền cười nhìn qua Chân Minh Châu có vẻ khó đối phó nhất nói: "Minh Châu tiểu thư có thích chơi cái gì không?"
Chân Minh Châu cười cười: "Tôi thích ngủ."
Dứt lời, cô quay sang nhìn về phía Dương Lam và Chân Minh Hinh đang ở bên cạnh, ngáp dài nói: " Hai người không cần phải để ý đến con, buổi chiều con sẽ không đi ra ngoài đâu."
Thư ký Tôn mỉm cười gật đầu một cái, lại nhìn về phía Dương Lam.
Chân Minh Châu đi thẳng vào phòng mình.
Cô và Chân Minh Hinh hai chị em sẽ ở mỗi người một phòng, căn phòng vừa rộng rãi lại sáng sủa, có một cái sân thượng nhỏ, ngồi vào cái ghế mây trên sân thượng sẽ có thể nhìn bao quát cả vườn hoa ở lầu dưới của khách sạn. Đáng tiếc Chân Minh Châu lại không có tâm trạng thưởng thức.
Cô nằm ở trên ghế mây, ôm điện thoại di động hỏi Trình Nghiễn Ninh: "Học trưởng đang làm gì vậy?"
Trình Nghiễn Ninh không để ý tới cô.
Nghỉ ba ngày, cô gửi cho Trình Nghiễn Ninh hai mươi mấy tin nhắn, người ta ngay cả một tin cũng không nhắn lại. Gọi điện thoại cũng không bắt máy, cực kỳ lạnh lùng.
Nếu là trước kia, Chân Minh Châu mới sẽ không mặt nóng áp mông lạnh người ta nhưu vậy đâu.
Nhưng gần đây đầu tiên cô thật sự có chút tò mò với Trình Nghiễn Ninh, thứ hai là chuyện theo đuổi người ta đã huyên náo đến người người đều biết, thứ ba, khi nghĩ tới anh, quả thực cô có cảm giác như bị móng mèo gãi vào tim. Sống hơn mười mấy năm, cô vẫn chưa từng quyết tâm làm chuyện gì tới cùng như vậy đâu.
Cô một bên vừa suy nghĩ bậy bạ, một bên lại gởi tin nhắn: "Em và người nhà đến Hàng Châu du lịch rồi, ngày mai đi Tây Hồ, nghe nói sẽ đi xem thử cây cầu gãy và chùa Lôi Phong một chút, ha ha."
"Ông ông ông —— "
Tin nhắn vừa mới gửi đi, điện thoại di động của cô lại đổ chuông.
Chân Minh Châu định thần nhìn lại, sau đó thở dài bắt máy, ủ rủ lên tiếng: " Alo, Tương Tương."
Tống Tương Tương nghe thấy giọng nói của cô thì có hơi sững sốt, cười hỏi: "Làm sao vậy, mặt ủ mày ê."
"Không có gì, cậu sao rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.