Chương 80: Tôi ghét chết các người (canh một) 2
Phù Quang Cẩm
17/12/2018
Chân Minh Hinh bất an điều chỉnh tư thế ngồi một chút rồi nhỏ giọng nói: "Trước đó vài ngày, em ấy nhìn thấy con và một bạn đại diện lớp của chúng con cùng nhau đi đến phòng làm việc của giáo viên, sau đó đoạt lấy loa trường của thầy chủ nhiệm tuyên bố, bảo là muốn theo đuổi người nam sinh kia. Nhưng người nam sinh kia học rất giỏi, là người đứng đầu lớp của chúng con, vẫn luôn một mực không để ý tới em ấy. Hôm nay trong giờ học thể dục giờ, nam sinh lớp chúng con chơi bóng rỗ với những nam sinh của lớp khác, không biết nói thế nào lại lan đến chỗ con."
Chân Minh Hinh giọng ngừng một lát, trong hốc mắt ẩn lệ khó khăn nói: "Những lời đó rất, rất khó nghe. Nam sinh lớp chúng con bất bình cho con, sau đó mấy nam sinh trong lớp mới lao vào đánh nhau, lúc đó Minh Châu vừa vặn đang cúp cua chạy đến sân vận động, chắc là cảm thấy có thể đụng mặt người nam sinh kia ở bên trong, nên..."
"Cái gì!" Dương Lam đã sớm biến săc, nghiêm nghị hỏi, "Bọn họ ở phía sau bố trí con?"
Chân Minh Hinh nghẹn ngào cúi đầu xuống, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Thấy cô ta như vậy, Dương Lam lại ngẩn ra, một tay bụm mặt nặng nề nghẹn ngào một chút, hướng Chân Văn nói: "Mẹ vẫn luôn nói với nha đầu Minh Châu này đừng nên tiếp tục gây chuyện nhưng nó vẫn không nghe. Bây giờ ngược lại tốt rồi, nó mới bây lớn lại đi cấu kết với công tử Tần gia, đứa trẻ mày ngay cả bạn học tốt cùng lớp với Minh Hinh cũng muốn cướp! Đừng nói là cuối cùng không theo đuổi được nam sinh kia mà còn bị công tử Tần gia đá nha!"
"Nó nói như vậy à?" Sắt mặt của Chân Văn cực kỳ không tốt.
Dương Lam chịu đựng nén lệ: "Nếu không có chuyện thì sao lại như vậy, dầu gì cũng lớn lên cùng nhau, cô chị bị người ta nói bậy nó cũng không quan tâm, còn bởi vì con bé được bạn học giúp đỡ mà tức giận!"
"... Thật là quá kỳ cục!"
"Tôi rất kỳ cục à?" Chân Văn vừa dứt lời thì nghe sau lưng vang lên một giọng nữ đầy mỉa mai.
Ông vừa nghiêng đầu thì đã thấy Chân Minh Châu đang trợn mắt hung hăng nhìn ông.
Chân Văn lạnh mặt nói: "Chẳng lẽ không phải à?"
Không sai...
Chân Minh Châu trợn mắt nhìn ông, suy nghĩ về những lời đó của Chân Minh Hinh.
Cô là bởi vì Trình Nghiễn Ninh đi bên cạnh cô ta cho nên mới chú ý tới anh.
Cô cũng là do trình nghiễn đánh nhau vì Chân Minh Hinh nên mới không vui.
Rất không vui.
Nhưng chuyện không phải như vậy!
Trình Nghiễn Ninh không phải bạn trai của Chân Minh Hinh, Chân Minh Hinh cũng nói mình không thích anh thì sao cô lại không thể theo đuổi!
Bọn họ dựa vào cái gì mà nói vậy sau lưng cô!
Còn có Tần Viễn!
Sao cô lại đi cấu kết với Tần Viễn chứ!
Trong lòng vốn đang tức giận thì lại càng tức giận hơn, Chân Minh Châu vừa ngước lên thì liền nhìn thấy gương mặt điềm đạm đáng yêu đang mang nước mắt của Dương Lam, đột nhiên thở gấp một hơi, sau đó nhanh chóng xông tới hung hăng tát một cái lên mặt bà ta.
(Chỗ này nguyên tác để là Chân Minh Hinh nhưng lại không thể có chuyện cô này đánh mẹ mình nên mình nghĩ tác giả nhầm)
"A!"
"Chân Minh Châu!"
Tiếng thét chói tai của Dương Lam cùng tiếng rống giận của Chân Văn đồng thời vang lên.
Chân Minh Châu hất cao cái cằm lên, nhìn Dương Lam cười nhạt nói: "Khóc đi! Sao lại không khóc, ngoại trừ giả bộ đáng thương thì bà còn biết cái gì!"
"Ba!"
Một bạt tai bất ngờ không kịp đề phòng rơi lên trên mặt cô.
Chân Văn nhìn cô, đau lòng ôm đầu mắng: "Mày nhìn mình thử xem giống cái hình dạng gì! Uổng công nuôi mày đến lớn như vậy! Động thủ với mẹ mình lại còn lẽ sự như vậy, ngay cả phân nửa chị mày cũng không bằng!"
Những lời này trực tiếp khiến Chân Minh Châu bùng nổ, cô lập tức nhảy lên rống to: "Tôi không có mẹ, mẹ tôi sớm đã chết rồi!"
Một câu nói thở gấp khiến cho bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Chân Minh Châu một tay bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng không có chị..."
"Minh Châu!"
"Ông đừng tới đây!" Chân Minh Châu lui về phía sau, nén nước mắt, từng chữ từng chữ nói, "Ông đánh tôi, ông lại đánh tôi, tôi cũng không có người cha như ông!"
"Tôi ghét chết các người!"
Cô gân giọng rống lên một hơi rồi xoay người chạy thật nhanh ra cửa.
Chân Minh Hinh giọng ngừng một lát, trong hốc mắt ẩn lệ khó khăn nói: "Những lời đó rất, rất khó nghe. Nam sinh lớp chúng con bất bình cho con, sau đó mấy nam sinh trong lớp mới lao vào đánh nhau, lúc đó Minh Châu vừa vặn đang cúp cua chạy đến sân vận động, chắc là cảm thấy có thể đụng mặt người nam sinh kia ở bên trong, nên..."
"Cái gì!" Dương Lam đã sớm biến săc, nghiêm nghị hỏi, "Bọn họ ở phía sau bố trí con?"
Chân Minh Hinh nghẹn ngào cúi đầu xuống, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Thấy cô ta như vậy, Dương Lam lại ngẩn ra, một tay bụm mặt nặng nề nghẹn ngào một chút, hướng Chân Văn nói: "Mẹ vẫn luôn nói với nha đầu Minh Châu này đừng nên tiếp tục gây chuyện nhưng nó vẫn không nghe. Bây giờ ngược lại tốt rồi, nó mới bây lớn lại đi cấu kết với công tử Tần gia, đứa trẻ mày ngay cả bạn học tốt cùng lớp với Minh Hinh cũng muốn cướp! Đừng nói là cuối cùng không theo đuổi được nam sinh kia mà còn bị công tử Tần gia đá nha!"
"Nó nói như vậy à?" Sắt mặt của Chân Văn cực kỳ không tốt.
Dương Lam chịu đựng nén lệ: "Nếu không có chuyện thì sao lại như vậy, dầu gì cũng lớn lên cùng nhau, cô chị bị người ta nói bậy nó cũng không quan tâm, còn bởi vì con bé được bạn học giúp đỡ mà tức giận!"
"... Thật là quá kỳ cục!"
"Tôi rất kỳ cục à?" Chân Văn vừa dứt lời thì nghe sau lưng vang lên một giọng nữ đầy mỉa mai.
Ông vừa nghiêng đầu thì đã thấy Chân Minh Châu đang trợn mắt hung hăng nhìn ông.
Chân Văn lạnh mặt nói: "Chẳng lẽ không phải à?"
Không sai...
Chân Minh Châu trợn mắt nhìn ông, suy nghĩ về những lời đó của Chân Minh Hinh.
Cô là bởi vì Trình Nghiễn Ninh đi bên cạnh cô ta cho nên mới chú ý tới anh.
Cô cũng là do trình nghiễn đánh nhau vì Chân Minh Hinh nên mới không vui.
Rất không vui.
Nhưng chuyện không phải như vậy!
Trình Nghiễn Ninh không phải bạn trai của Chân Minh Hinh, Chân Minh Hinh cũng nói mình không thích anh thì sao cô lại không thể theo đuổi!
Bọn họ dựa vào cái gì mà nói vậy sau lưng cô!
Còn có Tần Viễn!
Sao cô lại đi cấu kết với Tần Viễn chứ!
Trong lòng vốn đang tức giận thì lại càng tức giận hơn, Chân Minh Châu vừa ngước lên thì liền nhìn thấy gương mặt điềm đạm đáng yêu đang mang nước mắt của Dương Lam, đột nhiên thở gấp một hơi, sau đó nhanh chóng xông tới hung hăng tát một cái lên mặt bà ta.
(Chỗ này nguyên tác để là Chân Minh Hinh nhưng lại không thể có chuyện cô này đánh mẹ mình nên mình nghĩ tác giả nhầm)
"A!"
"Chân Minh Châu!"
Tiếng thét chói tai của Dương Lam cùng tiếng rống giận của Chân Văn đồng thời vang lên.
Chân Minh Châu hất cao cái cằm lên, nhìn Dương Lam cười nhạt nói: "Khóc đi! Sao lại không khóc, ngoại trừ giả bộ đáng thương thì bà còn biết cái gì!"
"Ba!"
Một bạt tai bất ngờ không kịp đề phòng rơi lên trên mặt cô.
Chân Văn nhìn cô, đau lòng ôm đầu mắng: "Mày nhìn mình thử xem giống cái hình dạng gì! Uổng công nuôi mày đến lớn như vậy! Động thủ với mẹ mình lại còn lẽ sự như vậy, ngay cả phân nửa chị mày cũng không bằng!"
Những lời này trực tiếp khiến Chân Minh Châu bùng nổ, cô lập tức nhảy lên rống to: "Tôi không có mẹ, mẹ tôi sớm đã chết rồi!"
Một câu nói thở gấp khiến cho bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Chân Minh Châu một tay bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng không có chị..."
"Minh Châu!"
"Ông đừng tới đây!" Chân Minh Châu lui về phía sau, nén nước mắt, từng chữ từng chữ nói, "Ông đánh tôi, ông lại đánh tôi, tôi cũng không có người cha như ông!"
"Tôi ghét chết các người!"
Cô gân giọng rống lên một hơi rồi xoay người chạy thật nhanh ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.