Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Chương 32: Chắc Chắn Người Này Đang Cố Ý!
Tần Hoàng
26/03/2024
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Ngay vào khoảnh khắc Khương Ngữ đứng lên, mọi người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đến mức dùng mắt thường là có thể thấy ngay, những người khác cũng tự động nhường đường cho cô bước ra, Khương Ngữ nhanh chóng đi ra cửa.
“Chúc mừng bạn, tổng điểm tích lũy của bạn là một nghìn bảy trăm ba mươi hai điểm.”
“Tít tít, thời gian sáu mươi phút đã đến!”
Máy báo điểm và máy tính giờ gần như vang lên cùng một lúc, lúc này trái tim treo lơ lửng của mọi người mới được thả ra.
Giản Thương lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ vẫn còn sợ hãi: “Sao lại cảm thấy lúc công bố điểm tích lũy ra thì tôi còn căng thẳng hơn cô ấy vậy.”
“Nhưng cô ấy cũng quá bình tĩnh rồi.”
Diệp Nguyên Dục mím môi nhìn chằm chằm vào đồ thị giá cả trên màn hình: “Nhưng năm mươi giây này cô ấy đã thu về được gần mười lăm phần trăm tiền lời.”
[Hơn năm mươi giây có thể giành được hai trăm điểm tích lũy, tôi đã thấy ngọn chiến hỏa đang cháy hừng hực trong mắt Diệp Thần rồi.]
[Tôi có dự cảm chắc chắn Diệp Thần cũng sẽ sát giờ như thế.]
[Số một trăm đã mở ra một khởi đầu tuyệt vời.]
[Đúng là không thể ngờ, tiết mục kích thích nhất kỳ này lại không phải là người đuổi người chạy mà ai mới là người đọc lệnh gần thời hạn cuối cùng nhất.]
[Sau đó thử thách trái tim của người xem sao?]
Trên thực tế thật sự đã để khán giả đoán trúng, không chỉ có Diệp Nguyên Dục mà Hạng Thần và Thương Giản cũng bắt đầu sát giờ mới kết thúc, những người còn lại cũng học theo y hệt vậy, nhưng tố chất tâm lý của mỗi người không giống nhau, tình hình cũng khác, lúc chỉ còn một giây cuối cùng Diệp Nguyên Dục mới bước ra, Hạng Thần thì ba giây, còn Giản Thương là một tuyển thủ esport nên canh thời gian rất chuẩn xác, dường như hoàn toàn trùng khớp với máy tính giờ.
Hạng Thần vỗ tay: “Hay thật.”
Giản Thương lại buồn bực nói: “Vốn dĩ muốn bước ra vào giây cuối cùng, nhưng kết quả lại bán chậm mất hai giây, mất hết mười mấy điểm tích lũy.”
Mọi người: …
Được thôi, đây là một kẻ dở hơi.
Đợi sau khi mọi người đều đã hoàn thành thử thách thì có một cô gái trông như thư ký bước đến cười với họ: “Chúc mừng mọi người thông qua phần thực hành, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người vào vòng phỏng vấn cuối cùng, mời đi theo tôi.”
Mọi người đứng dậy, bước chân Thư Họa đột nhiên trở nên do dự: “Vậy là phải phỏng vấn sao? Nghe nói người phỏng vấn là điều tra viên kỳ trước của .” Lúc nói mắt cô ta cứ né tránh như đang chột dạ vậy.
Khương Ngữ hiểu rõ, Thư Họa trong sách là người thích diễn xuất, cô ta cũng rất có thiên phú ở phương diện này, nhưng vì ba Tần quá chèn ép nhà họ Thư, người trong nhà đều nghĩ rằng cô ta vào giới giải trí không an toàn cho nên cực lực phản đối, Tần Thời Dư cũng là một thành viên phản đối, vì thế lần này cô ta lén lút đến đây, sợ Tần Thời Dư làm khó cô ta.
“Đề mà người phỏng vấn đưa ra sẽ là đề mà tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước, hay là do người phỏng vấn linh hoạt ra đề đây?” Thư Họa hỏi: “Lỡ như có người có thù oán gì đó với người phỏng vấn thì có khi nào bị đào thải không? Ví dụ như bảo một sinh viên khoa xã hội làm đề khoa học tự nhiên, hoặc đại loại như thế.”
Khương Ngữ bật cười, nữ chính quả nhiên thông minh, trông thì như đang chọc cười nhưng lại đang nhắc nhở Tần Thời Dư cách mình một màn hình rằng đừng lạm dụng quyền lực vào việc riêng, cố ý nhắm vào người khác, nếu không mọi người đều nhìn ra đấy.
Khương Ngữ cảm thấy ở phương diện này mình và Thư Họa đồng bệnh tương liên (Câu nói có nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau), cho nên đã nói thêm vào: “Chắc là không đâu, trước giờ luôn công bằng, đề đưa ra sẽ giống nhau, hoặc là cũng sẽ ra thứ mà mọi người am hiểu.”
Tần Thời Dư đang quan sát hiện trường chuẩn bị đến phỏng vấn, nhìn vào hai cô gái trong màn hình, đứng dậy cười một cách biếng nhác: “Nhân tài năm nay không tệ, cũng không thể phụ kỳ vọng của họ được.”
Giang Minh Tuyền hiểu rất rõ về anh nên khi nghe nói thế thì giật mình: “Ai lại chọc trúng cậu nữa rồi à? Đang yên đang lành sao lại tự nhiên muốn giày vò người khác thế?”
Khán giả lại vui vẻ trở lại: [Ha ha, quan tâm ai chọc anh ấy làm gì, bọn tôi thích xem Dư Thần giày vò người khác.]
Vì thế mười phút sau, Khương Ngữ đã thấy người nào đó lười biếng ngồi phía sau bàn làm việc, cười híp mắt nói: “Vì để đề phòng có người nói người phỏng vấn không công bằng nên người bị loại vòng này sẽ do người tuyển dụng của mọi người quyết định, đã đến lúc thử thách năng lực xã giao của mọi người rồi.”
Khương Ngữ: ???
Thử thách gì thế này? Cô là một người sợ giao tiếp xã hội thì cần xã giao gì chứ?
Ồ, không đúng, bây giờ cô là trapgirl, nhưng các mối quan hệ của trapgirl càng đáng sợ hơn đó.
Cô nhìn vào khóe mắt như đang cười cợt của đối phương, chắc chắn người này đang cố ý!
Ngay vào khoảnh khắc Khương Ngữ đứng lên, mọi người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đến mức dùng mắt thường là có thể thấy ngay, những người khác cũng tự động nhường đường cho cô bước ra, Khương Ngữ nhanh chóng đi ra cửa.
“Chúc mừng bạn, tổng điểm tích lũy của bạn là một nghìn bảy trăm ba mươi hai điểm.”
“Tít tít, thời gian sáu mươi phút đã đến!”
Máy báo điểm và máy tính giờ gần như vang lên cùng một lúc, lúc này trái tim treo lơ lửng của mọi người mới được thả ra.
Giản Thương lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ vẫn còn sợ hãi: “Sao lại cảm thấy lúc công bố điểm tích lũy ra thì tôi còn căng thẳng hơn cô ấy vậy.”
“Nhưng cô ấy cũng quá bình tĩnh rồi.”
Diệp Nguyên Dục mím môi nhìn chằm chằm vào đồ thị giá cả trên màn hình: “Nhưng năm mươi giây này cô ấy đã thu về được gần mười lăm phần trăm tiền lời.”
[Hơn năm mươi giây có thể giành được hai trăm điểm tích lũy, tôi đã thấy ngọn chiến hỏa đang cháy hừng hực trong mắt Diệp Thần rồi.]
[Tôi có dự cảm chắc chắn Diệp Thần cũng sẽ sát giờ như thế.]
[Số một trăm đã mở ra một khởi đầu tuyệt vời.]
[Đúng là không thể ngờ, tiết mục kích thích nhất kỳ này lại không phải là người đuổi người chạy mà ai mới là người đọc lệnh gần thời hạn cuối cùng nhất.]
[Sau đó thử thách trái tim của người xem sao?]
Trên thực tế thật sự đã để khán giả đoán trúng, không chỉ có Diệp Nguyên Dục mà Hạng Thần và Thương Giản cũng bắt đầu sát giờ mới kết thúc, những người còn lại cũng học theo y hệt vậy, nhưng tố chất tâm lý của mỗi người không giống nhau, tình hình cũng khác, lúc chỉ còn một giây cuối cùng Diệp Nguyên Dục mới bước ra, Hạng Thần thì ba giây, còn Giản Thương là một tuyển thủ esport nên canh thời gian rất chuẩn xác, dường như hoàn toàn trùng khớp với máy tính giờ.
Hạng Thần vỗ tay: “Hay thật.”
Giản Thương lại buồn bực nói: “Vốn dĩ muốn bước ra vào giây cuối cùng, nhưng kết quả lại bán chậm mất hai giây, mất hết mười mấy điểm tích lũy.”
Mọi người: …
Được thôi, đây là một kẻ dở hơi.
Đợi sau khi mọi người đều đã hoàn thành thử thách thì có một cô gái trông như thư ký bước đến cười với họ: “Chúc mừng mọi người thông qua phần thực hành, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người vào vòng phỏng vấn cuối cùng, mời đi theo tôi.”
Mọi người đứng dậy, bước chân Thư Họa đột nhiên trở nên do dự: “Vậy là phải phỏng vấn sao? Nghe nói người phỏng vấn là điều tra viên kỳ trước của .” Lúc nói mắt cô ta cứ né tránh như đang chột dạ vậy.
Khương Ngữ hiểu rõ, Thư Họa trong sách là người thích diễn xuất, cô ta cũng rất có thiên phú ở phương diện này, nhưng vì ba Tần quá chèn ép nhà họ Thư, người trong nhà đều nghĩ rằng cô ta vào giới giải trí không an toàn cho nên cực lực phản đối, Tần Thời Dư cũng là một thành viên phản đối, vì thế lần này cô ta lén lút đến đây, sợ Tần Thời Dư làm khó cô ta.
“Đề mà người phỏng vấn đưa ra sẽ là đề mà tổ chương trình đã chuẩn bị từ trước, hay là do người phỏng vấn linh hoạt ra đề đây?” Thư Họa hỏi: “Lỡ như có người có thù oán gì đó với người phỏng vấn thì có khi nào bị đào thải không? Ví dụ như bảo một sinh viên khoa xã hội làm đề khoa học tự nhiên, hoặc đại loại như thế.”
Khương Ngữ bật cười, nữ chính quả nhiên thông minh, trông thì như đang chọc cười nhưng lại đang nhắc nhở Tần Thời Dư cách mình một màn hình rằng đừng lạm dụng quyền lực vào việc riêng, cố ý nhắm vào người khác, nếu không mọi người đều nhìn ra đấy.
Khương Ngữ cảm thấy ở phương diện này mình và Thư Họa đồng bệnh tương liên (Câu nói có nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau), cho nên đã nói thêm vào: “Chắc là không đâu, trước giờ luôn công bằng, đề đưa ra sẽ giống nhau, hoặc là cũng sẽ ra thứ mà mọi người am hiểu.”
Tần Thời Dư đang quan sát hiện trường chuẩn bị đến phỏng vấn, nhìn vào hai cô gái trong màn hình, đứng dậy cười một cách biếng nhác: “Nhân tài năm nay không tệ, cũng không thể phụ kỳ vọng của họ được.”
Giang Minh Tuyền hiểu rất rõ về anh nên khi nghe nói thế thì giật mình: “Ai lại chọc trúng cậu nữa rồi à? Đang yên đang lành sao lại tự nhiên muốn giày vò người khác thế?”
Khán giả lại vui vẻ trở lại: [Ha ha, quan tâm ai chọc anh ấy làm gì, bọn tôi thích xem Dư Thần giày vò người khác.]
Vì thế mười phút sau, Khương Ngữ đã thấy người nào đó lười biếng ngồi phía sau bàn làm việc, cười híp mắt nói: “Vì để đề phòng có người nói người phỏng vấn không công bằng nên người bị loại vòng này sẽ do người tuyển dụng của mọi người quyết định, đã đến lúc thử thách năng lực xã giao của mọi người rồi.”
Khương Ngữ: ???
Thử thách gì thế này? Cô là một người sợ giao tiếp xã hội thì cần xã giao gì chứ?
Ồ, không đúng, bây giờ cô là trapgirl, nhưng các mối quan hệ của trapgirl càng đáng sợ hơn đó.
Cô nhìn vào khóe mắt như đang cười cợt của đối phương, chắc chắn người này đang cố ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.