Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Chương 40: Chỉ Điểm
Tần Hoàng
26/03/2024
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Giản Thương dẫn nhóm của mình tới, đúng lúc nghe được những lời nói “vô cùng đáng thương” này của Khương Ngữ, vội vàng an ủi: “Chị sẽ bị loại à? Không sao đâu.” Cậu ta chỉ vào người bạn ở bên cạnh mình nói: “Vòng tiếp theo chị có thể nhờ hai người này giúp đỡ.”
Khương Ngữ khựng lại một chút, gật đầu nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn.”
Sau đó cô bước nhanh về phía phòng họp nhỏ, số 22, số 23 và số 67 đứng phía sau nhìn theo với ánh mắt phức tạp.
Giản Thương khó hiểu gãi đầu: “Sao vậy?”
Ba người cũng không biết là ăn ý như thế nào, đồng thời lắc đầu, đi theo sau Khương Ngữ vào phòng họp.
Giản Thương nói: “Ba người bọn họ đã áy náy đến như vậy rồi, có phải họ đã lừa Khương Ngữ khá nhiều không?” Sau đó, cậu ta tính thử số điểm còn lại của mọi người rồi lén lút nói: “Tôi nghĩ tôi có thể chiếm vị trí đầu tiên.”
Cậu ta nhìn vào camera với vẻ mặt đắc ý: “Muốn giúp đỡ người khác, trước tiên phải chiếm được nó đã…”
Khán giả cười chết.
[Giản Bảo, tốt nhất là cậu nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, dựa theo cách phân chia của cậu, số 100 sẽ có điểm cao hơn cậu đấy!]
[Cười chết mất, đấy là áy náy đó hả? Đấy là đang buồn bực đó, tên đại lão yếu đuối đó ăn thịt người không chớp mắt, thật đáng sợ!]
[Tôi thật sự muốn xem biểu cảm của họ khi biết được số 100 đã thông qua.]
Sau đó, cô không phụ sự mong đợi của mọi người, khi Giản Thương bước ra từ một phòng họp nhỏ khác đã phải trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thẻ ứng cử viên trên tay Khương Ngữ: “Chị trở thành ứng cử viên rồi! Sao lại thế được?” Cậu ta nhìn ba người ở phía sau cô: “Mấy người mềm lòng?”
Cả ba người: “…”
[Ha ha ha, không một ai có trái tim sắt đá hơn bọn họ đâu, được chứ?]
[Nhưng thật tiếc là nó không thể so với chỉ số thông minh của số 100 được.]
Trong lúc khán giả đang cười đùa vui vẻ, những ứng cử viên tiếp theo vẫn không ngăn được sự hồi hộp, Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần, Giản Thương và cô gái số 38 được nhóm của Thư Họa chọn trông có vẻ cũng rất mạnh mẽ và có năng lực.
Thư Họa cũng không hề tỏ ra khó chịu hay gì, cười hì hì chạy tới tìm Khương Ngữ: “Ai da, tôi bị ép khô luôn rồi, chỉ còn lại hơn bốn trăm điểm, xem ra không thể mơ tưởng gì đến vị trí thực tập sinh được rồi, đành phải trở thành người đóng góp lực lượng vậy.”
Bởi vì những lời này, có không ít người đều nhìn về phía cô ta, ở vòng tuyển chọn thứ hai, điểm số không còn là trọng điểm nữa, thứ mà mọi người cần nhất chính là một người cộng tác không có dã tâm muốn làm thực tập sinh.
[Tôi bắt đầu mong chờ sự xoay chuyển tình thế của số 99, mặc dù hiện tại cô ta bị ép chỉ còn bốn trăm điểm, nhưng phía sau cô ta vẫn còn có đại lão đấy!]
[Những người đang âm thầm quan sát cần phải cẩn thận hơn, thợ săn thường sẽ xuất hiện với thân phận là con mồi!]
[Cho nên cô ta sẽ sử dụng chiến lược như thế nào khi chỉ còn bốn trăm điểm đây, tò mò chết đi được.]
Khương Ngữ dẫn Thư Họa vào một góc, giữa đường còn bắt gặp số 67 với khuôn mặt ủ rũ.
Vào lúc chính thức chia điểm, Khương Ngữ cũng không làm đến mức quá tuyệt tình, những gì mà cô nói với người phỏng vấn chính là kế hoạch trước đó, mặc dù số 22 và số 23 không đạt được số điểm như mong đợi, nhưng vẫn kiếm được hơn một trăm điểm, nếu ở trong nhóm khác, kết quả tốt nhất cũng chỉ được như thế này mà thôi, sau khi buổi đề cử kết thúc, ngược lại cả hai người đều đã sẵn sàng thừa nhận việc thua cuộc này.
Chỉ có số 67, người duy nhất “bị thương” vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, nếu không có camera ở đây, chắc chắn anh ta đã tỏ thái độ với Khương Ngữ rồi.
Khương Ngữ liếc nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Ở vòng hai, người có điểm thấp hơn mới là người có lợi thế nhất.”
Vẻ mặt của số 67 hơi cứng lại, nghi ngờ nhìn về phía cô, Khương Ngữ nói: “Nếu Diệp Nguyên Dục đã nhờ cậu đến giúp đỡ tôi, sao tôi có thể thực sự mặc kệ cậu được chứ.”
Số 67 có vẻ hơi khó hiểu, Khương Ngữ lại nói nhỏ: “Không phải tôi đã nói rồi sao, trọng tâm của trò chơi này không phải là điểm số, mà là thứ tự.”
“Vừa rồi chúng ta là một nhóm bốn người, nếu như tôi bị loại, mọi quyết định đều sẽ thuộc về người cuối cùng.”
Số 67 bày ra vẻ mặt mờ mịt, Khương Ngữ chỉ đành phải trực tiếp nói thẳng ra: “Cậu có thể tìm một nhóm ba người.”
Cuối cùng số 67 cũng đã hiểu ra, ánh mắt sáng lên, đúng vậy, chỉ cần tìm một nhóm ba người, dù cho người trước mặt có đưa ra kế hoạch gì, chỉ cần anh ta không đồng ý, đến cuối cùng anh ta vẫn có thể lấy được toàn bộ số điểm của mọi người cùng với vị trí ứng cử viên. Anh ta âm thầm tính toán, nếu như thu được hết số điểm của tất cả mọi người về túi của mình, thì điểm số của anh ta nhất định sẽ không thua kém gì so với vòng đầu tiên!
[Này, nếu nói như vậy, sao tôi cứ có cảm giác vòng hai lại dễ hơn vòng một nhỉ.]
[Nhưng đây là hành động nghẹt thở gì của số 100 vậy? Hóa ra trước đây đều là đang giúp đỡ số 67 sao? Cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của số 67 hả?]
[Đây là bệnh thánh mẫu đấy à?]
Có vài người xem không vui:
[Đừng có vội vàng chụp mũ cho người khác như thế, có kẻ mắc bệnh thánh mẫu nào lại đi giả heo ăn thịt hổ lừa đảo người khác à.]
[Đừng vội la hét, từ đầu tới cuối đều bị vả mặt rồi, tại sao còn không chịu rút ra bài học nữa, đại lão làm như vậy chắc chắn là có lý do.]
[Tôi có xu hướng nghĩ đại lão đang đào hố.]
[Cô ấy còn có thể đào hố gì nữa?]
[Cứ chờ xem, nếu bạn có thể suy nghĩ thấu đáo thì bạn đã là người ở trên màn hình kia rồi, chứ không phải còn ngồi đây gõ chữ đâu.]
Giản Thương dẫn nhóm của mình tới, đúng lúc nghe được những lời nói “vô cùng đáng thương” này của Khương Ngữ, vội vàng an ủi: “Chị sẽ bị loại à? Không sao đâu.” Cậu ta chỉ vào người bạn ở bên cạnh mình nói: “Vòng tiếp theo chị có thể nhờ hai người này giúp đỡ.”
Khương Ngữ khựng lại một chút, gật đầu nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn.”
Sau đó cô bước nhanh về phía phòng họp nhỏ, số 22, số 23 và số 67 đứng phía sau nhìn theo với ánh mắt phức tạp.
Giản Thương khó hiểu gãi đầu: “Sao vậy?”
Ba người cũng không biết là ăn ý như thế nào, đồng thời lắc đầu, đi theo sau Khương Ngữ vào phòng họp.
Giản Thương nói: “Ba người bọn họ đã áy náy đến như vậy rồi, có phải họ đã lừa Khương Ngữ khá nhiều không?” Sau đó, cậu ta tính thử số điểm còn lại của mọi người rồi lén lút nói: “Tôi nghĩ tôi có thể chiếm vị trí đầu tiên.”
Cậu ta nhìn vào camera với vẻ mặt đắc ý: “Muốn giúp đỡ người khác, trước tiên phải chiếm được nó đã…”
Khán giả cười chết.
[Giản Bảo, tốt nhất là cậu nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, dựa theo cách phân chia của cậu, số 100 sẽ có điểm cao hơn cậu đấy!]
[Cười chết mất, đấy là áy náy đó hả? Đấy là đang buồn bực đó, tên đại lão yếu đuối đó ăn thịt người không chớp mắt, thật đáng sợ!]
[Tôi thật sự muốn xem biểu cảm của họ khi biết được số 100 đã thông qua.]
Sau đó, cô không phụ sự mong đợi của mọi người, khi Giản Thương bước ra từ một phòng họp nhỏ khác đã phải trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thẻ ứng cử viên trên tay Khương Ngữ: “Chị trở thành ứng cử viên rồi! Sao lại thế được?” Cậu ta nhìn ba người ở phía sau cô: “Mấy người mềm lòng?”
Cả ba người: “…”
[Ha ha ha, không một ai có trái tim sắt đá hơn bọn họ đâu, được chứ?]
[Nhưng thật tiếc là nó không thể so với chỉ số thông minh của số 100 được.]
Trong lúc khán giả đang cười đùa vui vẻ, những ứng cử viên tiếp theo vẫn không ngăn được sự hồi hộp, Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần, Giản Thương và cô gái số 38 được nhóm của Thư Họa chọn trông có vẻ cũng rất mạnh mẽ và có năng lực.
Thư Họa cũng không hề tỏ ra khó chịu hay gì, cười hì hì chạy tới tìm Khương Ngữ: “Ai da, tôi bị ép khô luôn rồi, chỉ còn lại hơn bốn trăm điểm, xem ra không thể mơ tưởng gì đến vị trí thực tập sinh được rồi, đành phải trở thành người đóng góp lực lượng vậy.”
Bởi vì những lời này, có không ít người đều nhìn về phía cô ta, ở vòng tuyển chọn thứ hai, điểm số không còn là trọng điểm nữa, thứ mà mọi người cần nhất chính là một người cộng tác không có dã tâm muốn làm thực tập sinh.
[Tôi bắt đầu mong chờ sự xoay chuyển tình thế của số 99, mặc dù hiện tại cô ta bị ép chỉ còn bốn trăm điểm, nhưng phía sau cô ta vẫn còn có đại lão đấy!]
[Những người đang âm thầm quan sát cần phải cẩn thận hơn, thợ săn thường sẽ xuất hiện với thân phận là con mồi!]
[Cho nên cô ta sẽ sử dụng chiến lược như thế nào khi chỉ còn bốn trăm điểm đây, tò mò chết đi được.]
Khương Ngữ dẫn Thư Họa vào một góc, giữa đường còn bắt gặp số 67 với khuôn mặt ủ rũ.
Vào lúc chính thức chia điểm, Khương Ngữ cũng không làm đến mức quá tuyệt tình, những gì mà cô nói với người phỏng vấn chính là kế hoạch trước đó, mặc dù số 22 và số 23 không đạt được số điểm như mong đợi, nhưng vẫn kiếm được hơn một trăm điểm, nếu ở trong nhóm khác, kết quả tốt nhất cũng chỉ được như thế này mà thôi, sau khi buổi đề cử kết thúc, ngược lại cả hai người đều đã sẵn sàng thừa nhận việc thua cuộc này.
Chỉ có số 67, người duy nhất “bị thương” vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, nếu không có camera ở đây, chắc chắn anh ta đã tỏ thái độ với Khương Ngữ rồi.
Khương Ngữ liếc nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Ở vòng hai, người có điểm thấp hơn mới là người có lợi thế nhất.”
Vẻ mặt của số 67 hơi cứng lại, nghi ngờ nhìn về phía cô, Khương Ngữ nói: “Nếu Diệp Nguyên Dục đã nhờ cậu đến giúp đỡ tôi, sao tôi có thể thực sự mặc kệ cậu được chứ.”
Số 67 có vẻ hơi khó hiểu, Khương Ngữ lại nói nhỏ: “Không phải tôi đã nói rồi sao, trọng tâm của trò chơi này không phải là điểm số, mà là thứ tự.”
“Vừa rồi chúng ta là một nhóm bốn người, nếu như tôi bị loại, mọi quyết định đều sẽ thuộc về người cuối cùng.”
Số 67 bày ra vẻ mặt mờ mịt, Khương Ngữ chỉ đành phải trực tiếp nói thẳng ra: “Cậu có thể tìm một nhóm ba người.”
Cuối cùng số 67 cũng đã hiểu ra, ánh mắt sáng lên, đúng vậy, chỉ cần tìm một nhóm ba người, dù cho người trước mặt có đưa ra kế hoạch gì, chỉ cần anh ta không đồng ý, đến cuối cùng anh ta vẫn có thể lấy được toàn bộ số điểm của mọi người cùng với vị trí ứng cử viên. Anh ta âm thầm tính toán, nếu như thu được hết số điểm của tất cả mọi người về túi của mình, thì điểm số của anh ta nhất định sẽ không thua kém gì so với vòng đầu tiên!
[Này, nếu nói như vậy, sao tôi cứ có cảm giác vòng hai lại dễ hơn vòng một nhỉ.]
[Nhưng đây là hành động nghẹt thở gì của số 100 vậy? Hóa ra trước đây đều là đang giúp đỡ số 67 sao? Cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của số 67 hả?]
[Đây là bệnh thánh mẫu đấy à?]
Có vài người xem không vui:
[Đừng có vội vàng chụp mũ cho người khác như thế, có kẻ mắc bệnh thánh mẫu nào lại đi giả heo ăn thịt hổ lừa đảo người khác à.]
[Đừng vội la hét, từ đầu tới cuối đều bị vả mặt rồi, tại sao còn không chịu rút ra bài học nữa, đại lão làm như vậy chắc chắn là có lý do.]
[Tôi có xu hướng nghĩ đại lão đang đào hố.]
[Cô ấy còn có thể đào hố gì nữa?]
[Cứ chờ xem, nếu bạn có thể suy nghĩ thấu đáo thì bạn đã là người ở trên màn hình kia rồi, chứ không phải còn ngồi đây gõ chữ đâu.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.