Chương 29: Đầu bếp Trình
Ngư Tiểu Quai Quai
14/10/2017
Từ sau khi biết cô của Trình Dĩ Hoa là tổng tài công ty giải trí, Thẩm Húc Thần không khỏi nghĩ tới mấy chương trình tuyển chọn ngôi sao sau này. Lại nhớ tới sau này có rất nhiều siêu sao có thực lực bước ra từ đó, rồi những gameshow đào tạo tuyển chọn ngôi sao chuyên nghiệp…. cậu vừa cẩn thận rửa rau vừa hỏi Trình Dĩ Hoa: “Cậu hiểu được bao nhiêu về công việc của cô cậu? Công ty cô ấy có hợp tác với các đài truyền hình không?”
Trình Dĩ Hoa đang vo gạo cắm cơm, nghe lời này cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Bà thím tôi… cũng chính là mẹ của cô ấy có cổ phần của đài truyền hình strawberry, cậu hỏi cái này làm cái gì?”
Thẩm Húc Thần liếm liếm môi, khô khan nói: “Cổ phần Tá hữu võng thôi không nói, bởi vì tôi không giúp được gì, tôi sao có thể mặt dày mà chiếm tiện nghi của cậu. nhưng nếu như tôi viết dự án về các chương trình giải trí tương đối hấp dẫn mà cô hoặc bà thím cậu có thể có thể sản xuất, bọn họ có trả tiền cho tôi không?”
Thẳng thắn mà nói, ở Hoa quốc, việc bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ hay quyền tác giả tương đối yếu. Cho dù Thẩm Húc Thần có yêu nước đến mấy thì cậu cũng không thể không thừa nhận rằng ở phương diện này Hoa quốc vẫn luôn bị các nước khác lên án gay gắt. Sống trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Húc Thần cũng không trông cậy vào có sáng ý sẽ kiếm được nhiều tiền. Cho dù được trọng sinh lại một đời nhưng Thẩm Húc Thần vẫn như cũ cảm thấy mình không phải người làm ăn, thế nhưng kiếm một chút tiền vẫn có thể đi? Tốt xấu gì cũng có thể cải thiện được cuộc sống sinh hoạt gia đình!
“Hay là cậu cứ viết ra trước đi? Rồi sau đó tôi sẽ đi đàm phán với bọn họ, trong phương diện đàm phán bọn họ không thể bằng tôi.” Trình Dĩ Hoa mặt đầy chân thành đề nghị.
“Ừ…để tôi bỏ thời gian ra viết.” Thẩm Húc Thần nói: “Đúng rồi, gần đây tôi cũng có viết tiểu thuyết, hay là tôi trực tiếp đăng kí tài khoản trên Tá hữu võng?”
“Được đó, nếu chất lượng không tệ, đến lúc đó tôi sẽ kêu biên tập chỉnh sửa cho cậu.” Trình Dĩ Hoa thực cao hứng.
“Ha ha, cậu còn chưa biết tôi viết cái gì mà đã đi cửa sau như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao… quả nhiên cảm giác ôm đùi vô cùng sướng a! Nói xem, hiện tại cậu vừa ở trong trường, vừa quản lý trang web, bận rộn vậy làm sao làm được? Trong trường cũng đâu cho phép lên mạng hay dùng di động, nhân viên có chuyện muốn liên hệ với cậu thì làm sao?”
Trình Dĩ Hoa nói: “Từ cuối tuần trước, tôi đã có thể dùng di động, đã được sự cho phép của lãnh đạo nhà trường và các thầy cô rồi. Lúc đầu tôi vốn định xin ngoại trú nhưng nhà trường bắt buộc học sinh phải ở trong kí túc xá, không thể xin ra ngoài được. Lãnh đạo trường còn lấy một nữ sinh lớp 9 làm ví dụ, thân thể nhỏ đó không hoạt động thuận tiện mà vẫn phải ở trong kí túc, tôi đương nhiên càng không thể ngoại lệ.”
Lớp 9 có một cô bé bởi vì khi còn nhỏ đã bị bệnh nặng, tay chân tương đối cứng ngắc, năng lực tự gánh vác sinh hoạt rất kém, ngay cả đi đường còn phải có người đỡ. Nhưng cho dù vậy, trường học đối xử bình đẳng, yêu cầu nhỏ vẫn phải ở trong trường, chẳng qua sắp xếp cho nhỏ ở phòng lầu 1, bởi vậy, Trình Dĩ Hoa muốn đặc cách ra ngoài? Không có khả năng!”
“Có thể dùng di động đã không tệ rồi, hiện tại di động cũng có thể lên mạng.” Thẩm Húc Thần an ủi. Tuy rằng di động thời bây giờ cũng chưa có nhiều chức năng như smartphone sau này, nhưng sử dụng cũng khá thuận tiện.
Nói tới di động, lại không thể không nhắc tới thị trường game di động đầy tiềm năng. Mọi người đều cho rằng game offline sẽ bị game online chiếm cứ thị trường, nhưng không ngờ rằng, khi các trang web game online còn chưa thịnh hành được vài năm đã bị game di động vừa xuất hiện đã lấn át. Ừm đợi sau khi điện thoại thông minh lan tràn về sau, cậu nhất định phải nhắc Trình Dĩ Hoa chuẩn bị trước, nhanh chóng chiếm lĩnh khối bánh ngọt game di động này vào tay mới được. Thẩm Húc Thần trong lòng thầm nghĩ.
Trình Dĩ Hoa lại cố ý giải thích một chút: “Người sáng lập công ty là tôi, nhưng quản lý chính lại không phải tôi, tôi chỉ cần nắm được đường đi nước bước phương hướng phát triển của công ty là được, những chuyện còn lại có thể giao cho cấp dưới làm. Nhân sự đã có cô tôi hỗ trợ. Còn chuyện đưa vào hoạt động đã có chuyên gia cậu cả mời tới giúp tôi xử lý. Nhưng tôi vẫn phải thường xuyên xử lý một số vấn đề về kỹ thuật và phương hướng. Cậu cả đã thương lượng với lãnh đạo nhà trường, nhà trường đã chấp thuận cho tôi được mang laptop tới trường, nhưng laptop phải để ở chỗ chủ nhiệm lớp. Còn di động tôi có thể mang theo bên người.”
Trình Dĩ Hoa vớt thịt đã rã đông từ trong nước nóng ra, tuy rằng vẫn chưa giã đông hoàn toàn, nhưng trạng thái này là dễ thái nhất. Trình Dĩ Hoa động tác lưu loát thành thạo thái thịt. Tay nghề của cậu ta quả thật không tệ, cái khác không nói chỉ riêng thủ pháp dùng dao đã vượt xa Thẩm Húc Thần mấy con phố, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, từng miếng thịt độ lớn nhỏ dày mỏng như nhau, miếng nào cũng như miếng nào. Trình Dĩ Hoa bỏ thịt đã thái vào bát, lại rắc thêm ít tinh bột, cho thêm chút xì dầu, rượu Thiệu Hưng, và cả gừng, hành, tỏi đã thái nhỏ cũng cho hết vào, trộn đều lên.
“Vì sao phải cho cả tinh bột?” Thẩm Húc Thần hiếu kỳ hỏi. Cậu nấu ăn chỉ dừng ở mức tạm được, so với trạch nam bình thường thì tốt hơn một chút, tự nấu tự ăn không thành vấn đề mà đưa ra đãi khách cũng không quá mất mặt, nhưng tuyệt đối không khiến người ta thấy kinh diễm.
“Khiến thịt mềm hơn.” Trình Dĩ Hoa đáp.
“Học được từ mẹ à?” Thẩm Húc Thần còn nhớ rõ đống đồ ăn lần trước, tay nghề của mẹ Trình Dĩ Hoa thật sự quá siêu!
Trình Dĩ Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần nói: “Học từ sách. Mẹ còn phải học từ tôi nữa kìa. Tôi cảm thấy tôi nấu ăn còn ngon hơn mẹ, nhưng mẹ nói, mẹ làm đồ ăn có hương vị gia đình, vì thế mỗi khi mẹ có ở nhà đều giành xuống bếp.”
“Ha ha, làm người không thể quá ưu tú, bằng không về sau cậu nhất định không kiếm được bạn gái!” Thẩm Húc Thần nói đùa.
“Cậu đang nói chính mình sao?” Trình Dĩ Hoa trả đũa.
…Tôi vốn đã không cần bạn gái. Thẩm Húc Thần khẽ phản bác trong lòng.
Đợi Thẩm Húc Thần rửa đồ xong, Trình Dĩ Hoa ngại cậu vướng tay vướng chân đã đuổi ra khỏi phòng bếp. Thẩm Húc Thần liền đứng ở cửa phòng bếp nhìn Trình Dĩ Hoa thi triển tay nghề. Trình độ nấu ăn của Trình Dĩ Hoa thực sự không thấp, trong nồi rất nhanh đã bay ra hương thơm nức mũi. Khoảng 20p sau, cậu ta lưu loát bày bốn món ăn lên bàn.
Thẩm Húc Thần ăn phi thường thỏa mãn. Ăn cơm xong, cậu cũng rất tự giác đem bát đĩa đi rửa.
Khi trở lại phòng Trình Dĩ Hoa, cậu lấy ra một chiếc laptop khác đưa Thẩm Húc Thần chơi, còn mình ngồi trước cái máy để trên bàn, liên tục gõ bàn phím lóc ca lóc cóc. Thẩm Húc Thần ngẫu nhiên cũng ngó sang xem cậu đang làm gì, phát hiện Trình Dĩ Hoa đang lập trình. Thẩm Húc Thần yên lặng đem ánh mắt mình thu lại.
Thẩm Húc Thần vào trang web Tá hữu nguyên sang online đăng kí một cái nick “Cửu nhật tinh thần”, sau đó lại dùng nick đó đăng ký một tài khoản Vi ngôn. Đăng kí xong, Thẩm Húc Thần mới đột nhiên nhận ra, lúc này một cái nick chat chim cánh cụt cậu cũng chưa có! Vì thế, cậu lại nhanh chóng đăng kí một cái nick chim cánh cụt. Đời trước, số thứ tự cậu đăng kí chim cánh cụt đã có hơn mười con số, bởi vậy có thể thấy cậu tiếp xúc với internet muộn thế nào. (Chim cánh cụt là phần mềm chat QQ của TQ)
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua thật nhanh, sắp tới 5 giờ chiều, cũng tới lúc bọn họ quay về trường. Bởi vì cơm trưa ăn hơi muộn, hai người đều không thấy đói, nên chỉ vào một quán nhỏ ven đường dưới lầu gọi một chén hồn đồn nhỏ ăn tạm. Hồn đồn của huyện Di Tương đều là loại nhỏ, vỏ ngoài hồn đồn chỉ bọc một viên thịt nhỏ, bên trong có trộn với chút tảo tía, một chút tôm khô, nấu thành một bát. Nước canh có rải một chút hành thái cùng một chút dầu vừng. Hai người bởi vì không thấy đói nên một chén hồn đồn nhỏ này ăn là vừa đủ.
Lên xe bus, Trình Dĩ Hoa nhịn không được ngáp dài một cái, cả người lại lộ ra vẻ ỉu xìu: “Chán quá.” Bộ dạng này của cậu ta quả thực đúng kiểu học dốt không muốn tới trường, người không biết còn cho rằng cậu ta thành tích hỏng bét nên mới sản sinh cảm xúc ghét học.
“Cậu cảm thấy tới trường rất nhàm chán sao?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa nhìn Thẩm Húc Thần một cái, lời gì cũng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng hiện mấy chữ “Còn không phải sao?!”
“Vậy sao cậu không nhảy lớp đi?” Thẩm Húc Thần lại hỏi.
“Mẹ tôi không cho phép. Mẹ tôi cho rằng tuổi này chỉ có đi học. Mẹ còn cho rằng để tôi ở trong kí túc sẽ có thể quen biết được nhiều bạn bè hơn, nhưng kỳ thật tôi không cần.” Trình Dĩ Hoa chán nản nói: “Nhưng từ khi 4 tuổi tôi đã biết, một khi mẹ tôi đã quyết tâm làm gì, tôi căn bản không thuyết phục được mẹ, còn không bằng thành thật nghe lời sẽ tốt hơn. Ba tôi cái gì cũng nghe theo mẹ tôi, cho nên tôi đành dựa theo yêu cầu của mẹ mà ngoan ngoãn tới trường… may mà mẹ không quản được lúc trên lớp tôi đọc sách gì.”
“Như các loại sách toán học nâng cao cao siêu ảo diệu?”
Trình Dĩ Hoa gật gật đầu, lại lắc đầu: “Toán học chỉ là môn tôi tương đối cảm thấy hứng thú mấy năm gần đây mà thôi. Đương nhiên, với mị lực của nó, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể chán ghét nó được. Gần đây tôi đang đọc sử cũ cổ đại Hoa quốc. Rất thú vị.” Lời này của cậu ta phi thường trung nhị. Cậu ta trung nhị thì trung nhị nhưng về phương diện nào đó vẫn nghe lời mẹ. Ngược lại cậu ta coi như con ngoan, tuyệt đối không bởi vì chỉ số thông minh cao mà chuyển thành phản xã hội.
“Ha ha.” Cho dù có hệ thống hỗ trợ nhưng Thẩm Húc Thần vẫn như cũ cho rằng mình là người phàm, nhịn không được mà trào phúng Trình thiên tài một phen.
Khi bọn họ tới được trường thì trời cũng đã tối, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa không có thời gian quay về phòng kí túc, trực tiếp chạy luôn lên lớp. Bọn họ tách nhau ở cửa cầu thang. Thẩm Húc Thần vừa bước vào lớp, Quân Khải Uy đã vọt tới trước mặt cậu, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Bài tập ôn thi đội tuyển lý đã làm chưa? Cho mượn cái coi! Tao thấy đống đề ông thầy ra thực sự không phải dành cho người làm, càng lúc càng biến thái, cả ba đề tao chỉ làm được mỗi một câu.”
Thẩm Húc Thần chỉ chỉ đống vở bài tập đặt ở góc trái bàn mình bĩu môi: “Mày tự tìm đi.”
Quân Khải Uy gặm đầu bút bắt đầu lục tìm vở của Thẩm Húc Thần. Chỉ chốc lát sau, cậu ta đã tìm thấy thứ mình muốn. Quân Khải Uy thấy Thẩm Húc Thần đều đã làm hết toàn bộ đề thi, thở phào một hơi, lại ra vẻ chua xót nói: “Mày hành động quá nhanh, mỗi lần đều không thấy mày làm bài tập lúc nào, thế mà cố tình cái gì cũng làm xong.”
Thẩm Húc Thần từ chối cho ý kiến kéo ghế ra ngồi xuống, cậu cho tay vào ngăn bàn tìm vở, đột nhiên phát hiện bên trong có cái gì đó.
Quân Khải Uy ánh mắt lanh lẹ, cướp lời nói: “Ê ê, không phải là thư tình đấy chứ?”
Hết chương 29
Trình Dĩ Hoa đang vo gạo cắm cơm, nghe lời này cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Bà thím tôi… cũng chính là mẹ của cô ấy có cổ phần của đài truyền hình strawberry, cậu hỏi cái này làm cái gì?”
Thẩm Húc Thần liếm liếm môi, khô khan nói: “Cổ phần Tá hữu võng thôi không nói, bởi vì tôi không giúp được gì, tôi sao có thể mặt dày mà chiếm tiện nghi của cậu. nhưng nếu như tôi viết dự án về các chương trình giải trí tương đối hấp dẫn mà cô hoặc bà thím cậu có thể có thể sản xuất, bọn họ có trả tiền cho tôi không?”
Thẳng thắn mà nói, ở Hoa quốc, việc bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ hay quyền tác giả tương đối yếu. Cho dù Thẩm Húc Thần có yêu nước đến mấy thì cậu cũng không thể không thừa nhận rằng ở phương diện này Hoa quốc vẫn luôn bị các nước khác lên án gay gắt. Sống trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Húc Thần cũng không trông cậy vào có sáng ý sẽ kiếm được nhiều tiền. Cho dù được trọng sinh lại một đời nhưng Thẩm Húc Thần vẫn như cũ cảm thấy mình không phải người làm ăn, thế nhưng kiếm một chút tiền vẫn có thể đi? Tốt xấu gì cũng có thể cải thiện được cuộc sống sinh hoạt gia đình!
“Hay là cậu cứ viết ra trước đi? Rồi sau đó tôi sẽ đi đàm phán với bọn họ, trong phương diện đàm phán bọn họ không thể bằng tôi.” Trình Dĩ Hoa mặt đầy chân thành đề nghị.
“Ừ…để tôi bỏ thời gian ra viết.” Thẩm Húc Thần nói: “Đúng rồi, gần đây tôi cũng có viết tiểu thuyết, hay là tôi trực tiếp đăng kí tài khoản trên Tá hữu võng?”
“Được đó, nếu chất lượng không tệ, đến lúc đó tôi sẽ kêu biên tập chỉnh sửa cho cậu.” Trình Dĩ Hoa thực cao hứng.
“Ha ha, cậu còn chưa biết tôi viết cái gì mà đã đi cửa sau như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao… quả nhiên cảm giác ôm đùi vô cùng sướng a! Nói xem, hiện tại cậu vừa ở trong trường, vừa quản lý trang web, bận rộn vậy làm sao làm được? Trong trường cũng đâu cho phép lên mạng hay dùng di động, nhân viên có chuyện muốn liên hệ với cậu thì làm sao?”
Trình Dĩ Hoa nói: “Từ cuối tuần trước, tôi đã có thể dùng di động, đã được sự cho phép của lãnh đạo nhà trường và các thầy cô rồi. Lúc đầu tôi vốn định xin ngoại trú nhưng nhà trường bắt buộc học sinh phải ở trong kí túc xá, không thể xin ra ngoài được. Lãnh đạo trường còn lấy một nữ sinh lớp 9 làm ví dụ, thân thể nhỏ đó không hoạt động thuận tiện mà vẫn phải ở trong kí túc, tôi đương nhiên càng không thể ngoại lệ.”
Lớp 9 có một cô bé bởi vì khi còn nhỏ đã bị bệnh nặng, tay chân tương đối cứng ngắc, năng lực tự gánh vác sinh hoạt rất kém, ngay cả đi đường còn phải có người đỡ. Nhưng cho dù vậy, trường học đối xử bình đẳng, yêu cầu nhỏ vẫn phải ở trong trường, chẳng qua sắp xếp cho nhỏ ở phòng lầu 1, bởi vậy, Trình Dĩ Hoa muốn đặc cách ra ngoài? Không có khả năng!”
“Có thể dùng di động đã không tệ rồi, hiện tại di động cũng có thể lên mạng.” Thẩm Húc Thần an ủi. Tuy rằng di động thời bây giờ cũng chưa có nhiều chức năng như smartphone sau này, nhưng sử dụng cũng khá thuận tiện.
Nói tới di động, lại không thể không nhắc tới thị trường game di động đầy tiềm năng. Mọi người đều cho rằng game offline sẽ bị game online chiếm cứ thị trường, nhưng không ngờ rằng, khi các trang web game online còn chưa thịnh hành được vài năm đã bị game di động vừa xuất hiện đã lấn át. Ừm đợi sau khi điện thoại thông minh lan tràn về sau, cậu nhất định phải nhắc Trình Dĩ Hoa chuẩn bị trước, nhanh chóng chiếm lĩnh khối bánh ngọt game di động này vào tay mới được. Thẩm Húc Thần trong lòng thầm nghĩ.
Trình Dĩ Hoa lại cố ý giải thích một chút: “Người sáng lập công ty là tôi, nhưng quản lý chính lại không phải tôi, tôi chỉ cần nắm được đường đi nước bước phương hướng phát triển của công ty là được, những chuyện còn lại có thể giao cho cấp dưới làm. Nhân sự đã có cô tôi hỗ trợ. Còn chuyện đưa vào hoạt động đã có chuyên gia cậu cả mời tới giúp tôi xử lý. Nhưng tôi vẫn phải thường xuyên xử lý một số vấn đề về kỹ thuật và phương hướng. Cậu cả đã thương lượng với lãnh đạo nhà trường, nhà trường đã chấp thuận cho tôi được mang laptop tới trường, nhưng laptop phải để ở chỗ chủ nhiệm lớp. Còn di động tôi có thể mang theo bên người.”
Trình Dĩ Hoa vớt thịt đã rã đông từ trong nước nóng ra, tuy rằng vẫn chưa giã đông hoàn toàn, nhưng trạng thái này là dễ thái nhất. Trình Dĩ Hoa động tác lưu loát thành thạo thái thịt. Tay nghề của cậu ta quả thật không tệ, cái khác không nói chỉ riêng thủ pháp dùng dao đã vượt xa Thẩm Húc Thần mấy con phố, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, từng miếng thịt độ lớn nhỏ dày mỏng như nhau, miếng nào cũng như miếng nào. Trình Dĩ Hoa bỏ thịt đã thái vào bát, lại rắc thêm ít tinh bột, cho thêm chút xì dầu, rượu Thiệu Hưng, và cả gừng, hành, tỏi đã thái nhỏ cũng cho hết vào, trộn đều lên.
“Vì sao phải cho cả tinh bột?” Thẩm Húc Thần hiếu kỳ hỏi. Cậu nấu ăn chỉ dừng ở mức tạm được, so với trạch nam bình thường thì tốt hơn một chút, tự nấu tự ăn không thành vấn đề mà đưa ra đãi khách cũng không quá mất mặt, nhưng tuyệt đối không khiến người ta thấy kinh diễm.
“Khiến thịt mềm hơn.” Trình Dĩ Hoa đáp.
“Học được từ mẹ à?” Thẩm Húc Thần còn nhớ rõ đống đồ ăn lần trước, tay nghề của mẹ Trình Dĩ Hoa thật sự quá siêu!
Trình Dĩ Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần nói: “Học từ sách. Mẹ còn phải học từ tôi nữa kìa. Tôi cảm thấy tôi nấu ăn còn ngon hơn mẹ, nhưng mẹ nói, mẹ làm đồ ăn có hương vị gia đình, vì thế mỗi khi mẹ có ở nhà đều giành xuống bếp.”
“Ha ha, làm người không thể quá ưu tú, bằng không về sau cậu nhất định không kiếm được bạn gái!” Thẩm Húc Thần nói đùa.
“Cậu đang nói chính mình sao?” Trình Dĩ Hoa trả đũa.
…Tôi vốn đã không cần bạn gái. Thẩm Húc Thần khẽ phản bác trong lòng.
Đợi Thẩm Húc Thần rửa đồ xong, Trình Dĩ Hoa ngại cậu vướng tay vướng chân đã đuổi ra khỏi phòng bếp. Thẩm Húc Thần liền đứng ở cửa phòng bếp nhìn Trình Dĩ Hoa thi triển tay nghề. Trình độ nấu ăn của Trình Dĩ Hoa thực sự không thấp, trong nồi rất nhanh đã bay ra hương thơm nức mũi. Khoảng 20p sau, cậu ta lưu loát bày bốn món ăn lên bàn.
Thẩm Húc Thần ăn phi thường thỏa mãn. Ăn cơm xong, cậu cũng rất tự giác đem bát đĩa đi rửa.
Khi trở lại phòng Trình Dĩ Hoa, cậu lấy ra một chiếc laptop khác đưa Thẩm Húc Thần chơi, còn mình ngồi trước cái máy để trên bàn, liên tục gõ bàn phím lóc ca lóc cóc. Thẩm Húc Thần ngẫu nhiên cũng ngó sang xem cậu đang làm gì, phát hiện Trình Dĩ Hoa đang lập trình. Thẩm Húc Thần yên lặng đem ánh mắt mình thu lại.
Thẩm Húc Thần vào trang web Tá hữu nguyên sang online đăng kí một cái nick “Cửu nhật tinh thần”, sau đó lại dùng nick đó đăng ký một tài khoản Vi ngôn. Đăng kí xong, Thẩm Húc Thần mới đột nhiên nhận ra, lúc này một cái nick chat chim cánh cụt cậu cũng chưa có! Vì thế, cậu lại nhanh chóng đăng kí một cái nick chim cánh cụt. Đời trước, số thứ tự cậu đăng kí chim cánh cụt đã có hơn mười con số, bởi vậy có thể thấy cậu tiếp xúc với internet muộn thế nào. (Chim cánh cụt là phần mềm chat QQ của TQ)
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua thật nhanh, sắp tới 5 giờ chiều, cũng tới lúc bọn họ quay về trường. Bởi vì cơm trưa ăn hơi muộn, hai người đều không thấy đói, nên chỉ vào một quán nhỏ ven đường dưới lầu gọi một chén hồn đồn nhỏ ăn tạm. Hồn đồn của huyện Di Tương đều là loại nhỏ, vỏ ngoài hồn đồn chỉ bọc một viên thịt nhỏ, bên trong có trộn với chút tảo tía, một chút tôm khô, nấu thành một bát. Nước canh có rải một chút hành thái cùng một chút dầu vừng. Hai người bởi vì không thấy đói nên một chén hồn đồn nhỏ này ăn là vừa đủ.
Lên xe bus, Trình Dĩ Hoa nhịn không được ngáp dài một cái, cả người lại lộ ra vẻ ỉu xìu: “Chán quá.” Bộ dạng này của cậu ta quả thực đúng kiểu học dốt không muốn tới trường, người không biết còn cho rằng cậu ta thành tích hỏng bét nên mới sản sinh cảm xúc ghét học.
“Cậu cảm thấy tới trường rất nhàm chán sao?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa nhìn Thẩm Húc Thần một cái, lời gì cũng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng hiện mấy chữ “Còn không phải sao?!”
“Vậy sao cậu không nhảy lớp đi?” Thẩm Húc Thần lại hỏi.
“Mẹ tôi không cho phép. Mẹ tôi cho rằng tuổi này chỉ có đi học. Mẹ còn cho rằng để tôi ở trong kí túc sẽ có thể quen biết được nhiều bạn bè hơn, nhưng kỳ thật tôi không cần.” Trình Dĩ Hoa chán nản nói: “Nhưng từ khi 4 tuổi tôi đã biết, một khi mẹ tôi đã quyết tâm làm gì, tôi căn bản không thuyết phục được mẹ, còn không bằng thành thật nghe lời sẽ tốt hơn. Ba tôi cái gì cũng nghe theo mẹ tôi, cho nên tôi đành dựa theo yêu cầu của mẹ mà ngoan ngoãn tới trường… may mà mẹ không quản được lúc trên lớp tôi đọc sách gì.”
“Như các loại sách toán học nâng cao cao siêu ảo diệu?”
Trình Dĩ Hoa gật gật đầu, lại lắc đầu: “Toán học chỉ là môn tôi tương đối cảm thấy hứng thú mấy năm gần đây mà thôi. Đương nhiên, với mị lực của nó, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể chán ghét nó được. Gần đây tôi đang đọc sử cũ cổ đại Hoa quốc. Rất thú vị.” Lời này của cậu ta phi thường trung nhị. Cậu ta trung nhị thì trung nhị nhưng về phương diện nào đó vẫn nghe lời mẹ. Ngược lại cậu ta coi như con ngoan, tuyệt đối không bởi vì chỉ số thông minh cao mà chuyển thành phản xã hội.
“Ha ha.” Cho dù có hệ thống hỗ trợ nhưng Thẩm Húc Thần vẫn như cũ cho rằng mình là người phàm, nhịn không được mà trào phúng Trình thiên tài một phen.
Khi bọn họ tới được trường thì trời cũng đã tối, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa không có thời gian quay về phòng kí túc, trực tiếp chạy luôn lên lớp. Bọn họ tách nhau ở cửa cầu thang. Thẩm Húc Thần vừa bước vào lớp, Quân Khải Uy đã vọt tới trước mặt cậu, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Bài tập ôn thi đội tuyển lý đã làm chưa? Cho mượn cái coi! Tao thấy đống đề ông thầy ra thực sự không phải dành cho người làm, càng lúc càng biến thái, cả ba đề tao chỉ làm được mỗi một câu.”
Thẩm Húc Thần chỉ chỉ đống vở bài tập đặt ở góc trái bàn mình bĩu môi: “Mày tự tìm đi.”
Quân Khải Uy gặm đầu bút bắt đầu lục tìm vở của Thẩm Húc Thần. Chỉ chốc lát sau, cậu ta đã tìm thấy thứ mình muốn. Quân Khải Uy thấy Thẩm Húc Thần đều đã làm hết toàn bộ đề thi, thở phào một hơi, lại ra vẻ chua xót nói: “Mày hành động quá nhanh, mỗi lần đều không thấy mày làm bài tập lúc nào, thế mà cố tình cái gì cũng làm xong.”
Thẩm Húc Thần từ chối cho ý kiến kéo ghế ra ngồi xuống, cậu cho tay vào ngăn bàn tìm vở, đột nhiên phát hiện bên trong có cái gì đó.
Quân Khải Uy ánh mắt lanh lẹ, cướp lời nói: “Ê ê, không phải là thư tình đấy chứ?”
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.