Chương 68: Diễn viên phụ
Ngư Tiểu Quai Quai
14/10/2017
Dương Trà Trà là fan cuồng của Triệu Vân Ân, từ khi biết Triệu Vân Ân tham gia đóng phim 《 Trường kiếm hành hiệp 》 Dương Trà Trà liền cầu xin cô họ mình, lấy danh nghĩa thực tập trong phim trường để có thể sớm chiều ở chung với nam thần. Dương Trà Trà bày tỏ mình nhất định sẽ kiên định làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không quấy rối, còn miễn phí lao động không cần tiền lương, chỉ cầu tổ chức cho nhỏ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với nam thần. Ah, điều quan trọng nhất là, cô họ của Dương Trà Trà là Dương Tử, chuyên gia hóa trang ngự dụng của ekip đoàn phim Lương đạo diễn.
Tuy rằng rất hâm mộ Triệu Vân Ân nhưng Dương Trà Trà có thuộc tính fan cuồng ẩn, nhỏ chỉ cần lẳng lặng đứng thưởng thức mĩ nam là đủ rồi. Sau khi gia nhập ekip, mỗi ngày Dương Trà Trà đều có thể sớm chiều ở chung với nam thần, nhỏ mãnh liệt ức chế nội tâm kích động, không la hét, không lại gần quấy rầy, chỉ lấy di động ra yên lặng vây xem. Hơn nữa, bởi vì đã được Dương Tử nhắc nhở từ trước, rất nhiều bức ảnh Dương Trà Trà lén chụp được cũng chỉ có thể để nhỏ tự thẩm một mình, không được tùy tiện tung ra ngoài.
Đương nhiên, vì để sau này có thể nhanh chóng nắm giữ được động thái của nam thần, Dương Trà Trà rất có ‘tâm cơ’ ‘thông đồng’ với quản lý Quan Đới. Nhỏ không cầu xin Quan Đới điều gì, chỉ cầu sau khi trở thành bằng hữu với Quan Đới, nhỏ có thể biết được chút thông tin về nam thần trong điều kiện cho phép trước tiên. Xét thấy Dương Trà Trà thật sự thành tâm, hiện tại Quan Đới và nhỏ có quan hệ cũng không tệ. Tỷ như chuyện em họ Triệu Vân Ân muốn đến phim trường làm trợ lý, Dương Trà Trà còn biết sớm hơn cả những người trong ekip.
Nghe nói cha mẹ Triệu Vân Ân đều là Hoa kiều, vậy liệu em họ Triệu Vân Ân có phải là con lai không… Dương Trà Trà ở trong lòng mặc sức tưởng tượng, con lai em họ – kun nhất định cũng rất đẹp trai a a a a a a a…. phúc lợi thật sự rất tốt!
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Húc Thần, Dương Trà Trà hoàn toàn sững sờ. Thật sự là một nam sinh tỏa hào quang lấp lánh a! Tuy rằng em họ – kun không phải hỗn huyết nhưng Dương Trà Trà một chút cũng không thất vọng, bởi vì em họ – kun thật sự rất đẹp! Nét đẹp đó không hề mang tính xâm lược, mà tựa như đồ sứ tinh xảo, vừa xinh đẹp vừa ý vị tựa như vầng thái dương buổi sớm, sáng rỡ mà không chói chang; tựa như gió nhẹ rạng đông, lướt nhẹ qua mái tóc, lưu lại tiếng chim hót xa xa, mùi hương hoa dại nhè nhẹ, một chút mây trắng bồng bềnh, dường như còn chưa tỉnh mộng.
Dương Trà Trà vụng trộm hoa si em họ – kun.
Lúc nam thần quay phim, em họ – kun sẽ ngồi một bên đọc sách. Có mấy lần, Dương Trà Trà vô tình cố ý lắc lư đi ngang qua người em họ – kun, tò mò muốn biết em họ – kun đang đọc cái gì. Ha ha, tạp chí vật lý không biên giới là cái quỷ gì, mỗi chữ nhỏ đều biết nhưng khi ghép chung một chỗ hoàn toàn không hiểu nó đang nói cái gì. Dương Trà Trà đau thương phát hiện, chỉ số thông minh của nhỏ dường như không đủ dùng. Không biết em họ – kun có phải kiểu người thiếu tiền, phải tự mang đồ ăn tới trường còn phải suốt ngày đi làm thêm không ta?!
Khi biết được em họ – kun muốn quay thử, Dương Trà Trà cao hứng nhảy dựng lên. Cô nhỏ là chuyên gia hóa trang chuyên dụng của ekip, nhưng với những nhân vật phụ nhỏ bé như này chuyên gia hóa trang sẽ không tự ra tay. Đừng nói em họ – kun chỉ là diễn thử mà thôi, cho dù em họ – kun thật sự đóng phim thì với vai diễn của cậu ấy, Dương Tử cũng không ra tay. Thừa dịp Dương Tử đang bổ trang cho Triệu Vân Ân, Dương Trà Trà đi tới bên cạnh cô mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Chị Dương, Lương đạo diễn nói trang điểm cho em họ anh Triệu, để em làm nhé?”
Trong phim trường, mọi người đều gọi Dương Tử là chị Dương, tuy Dương Trà Trà là cháu họ của Dương Tử nhưng giờ nhỏ đang trà trộn ở bên trong, sau khi tiến vào cũng không tỏ ra thân thiết, bởi vậy theo mọi người gọi là chị Dương. Dương Tử thấy trong mắt cháu mình lóe tinh quang lấp lánh, trong lòng bật cười, nói: “Ừ, trình độ của em không tệ, cứ thử xem sao. Đúng rồi, đừng làm bừa, nghiên cứu kịch bản trước để xem tạo hình của Thất hoàng tư như thế nào trước đi.”
“Em biết, em đã đọc kịch bản rất nhiều lần rồi!” Dương Trà Trà vỗ ngực cam đoan.
Triệu Vân Ân chen vào nói: “Lúc trang điểm cho em họ anh, cứ thoải mái dùng đồ của anh.” Đồ trang điểm của Triệu Vân Ân đều là do anh tự mang tới. Tuy rằng đồ makeup của Dương Tử cũng không tồi nhưng đồ của Triệu Vân Ân đương nhiên càng xịn hơn. Triệu Vân Ân không thiếu chút tiền đó. Bởi vậy mà trong trường quay có không ít người xì xào nói Triệu Vân Ân không đủ bình dị gần gũi, thế nhưng Triệu Vân Ân có thể dùng những đồ trang điểm chất lượng tốt ít tổn hại tới da, vì sao không cần? Triệu Vân Ân cảm thấy, không đáng vì mấy lời gièm pha của người khác mà làm tổn hại da của mình. Đến Dương Tử thấy vậy cũng không có ý kiến gì, cố tình vẫn luôn có những người không ưa người khác tốt hơn mình như thế.
“Dạ! em nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Dương Trà Trà cao hứng cực độ. Nam thần và em họ – kun có thể dùng chung đồ trang điểm, quả nhiên đủ thân thiết!
Trong phim trường 《 Trường kiếm hành hiệp 》 Thất hoàng tử là một nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh. Hắn là đệ đệ cùng mẹ với Tam hoàng tử, từ khi sinh ra, đã bị gian phi nắm quyền hậu cung hãm hại, vừa sinh ra đã bị đánh tráo đưa ra khỏi cung, làm cô nhi được Cực Lạc lâu thu dưỡng. Cho nên, trong phim, Thất hoàng tử vốn không phải là Thất hoàng tử mà là thư sinh Bạch Niệm Khanh tới từ Tây Bắc. Bạch Niệm Khanh là tiểu boss trong vụ án lừa đảo Đô thành. Vì nhận lệnh của dưỡng phụ, hắn lên kế hoạch lừa đảo, thông qua việc khống chế con trai trưởng của các vị đại thần từ đó khống chế các đại thần trong triều làm việc cho hắn… Nhưng do lương tâm khiển trách, Thất hoàng tử cố tình lộ ra sơ hở trong quá trình hành động.
Cuối cùng, Tam hoàng tử và Bạch Niệm Khanh nhận nhau. Bạch Niệm Khanh thực thông minh, từ khi biết được thân phận thật của mình, hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận, hóa ra dưỡng phụ (đại boss) hắn vẫn tưởng là ân nhân hóa ra lại là kẻ thù của mình. Dưỡng phụ vẫn luôn lấy Bạch Niệm Khanh làm mồi nhử dụ Tam hoàng tử rơi vào cạm bẫy chết người. Bạch Niệm Khanh cố tình để lộ sơ hở, dưỡng phụ đại boss đã sớm nhìn ra. Đại boss ẩn mà bất động, tự mình tương kế tựu kế xử lý Tam hoàng tử. Trong tình huống vạn phần nguy cấp, vì cứu Tam hoàng tử, Thất hoàng tử đã đỡ một dao chết thay. Thất hoàng tử từng nói: biết được trên đời này còn có một ca ca quan tâm chính mình, hắn chết không hối tiếc.
Tóm lại nhân vật này thập phần cẩu huyết cùng bi kịch, thực sự rất hấp dẫn người xem.
Sau khi sửa kịch bản, cảm giác tồn tại của Bạch Niệm Khanh vẫn rất mạnh, luôn xuất hiện qua lời truyền miệng của những người khác, nhưng trên thực tế, chỉ thực sự xuất hiện ở trong 3 phân cảnh. Điều này biểu lộ sự thần bí tới cực điểm của Bạch Niệm Khanh. Nói là 3 phân cảnh cũng chưa đúng, nghiêm khắc mà nói phải là ba cảnh rưỡi, bởi vì có một cảnh, Bạch Niệm Khanh chỉ xuất hiện nửa khuôn mặt từ mũi trở xuống, lời kịch chỉ có một câu hừ lạnh.
Hình tượng của Thất hoàng tử chính là một thiếu niên yếu nhược vô hại, ấn tượng đầu gặp mặt tuyệt đối không một ai nghĩ rằng hắn chính là tiểu boss. Dương Trà Trà makeup không tồi, từ tóc giả cho tới y bào, lại thêm trang điểm khuôn mặt, động tác lưu loát có trật tự. Rất nhanh, Thất hoàng tử Thẩm Húc Thần xuất hiện.
Thẩm Húc Thần mở to mắt nhìn chằm chằm người trong gương. Trong nháy mắt, thiếu chút nữa cậu không nhận ra chính mình. Thẩm Húc Thần chớp mắt, chiếc gương tựa như cánh cửa thời không, thiếu niên đứng đối diện tựa như vừa mới bước tới từ thời cổ đại cũng chớp chớp mắt nhìn cậu. Dương Trà Trà vừa thu dọn đồ makeup vừa dương dương tự đắc: “Không tệ đi? Có cảm thấy mình rất hợp với đồ cổ trang không? Ngũ quan cậu rất kiểu mẫu, các chuyên gia trang điểm thích nhất kiểu gương mặt như của cậu.”
“Huh?” Thẩm Húc Thần khó hiểu.
“Có những người đặc biệt thích hợp với việc trang điểm, có những người lại không thích hợp. Cậu có biết cô MC đài quốc gia Ân Tuệ Tú không? Có phải cô ấy đặc biệt đoan trang đặc biệt xinh đẹp không? Kỳ thật, nếu cô ấy không trang điểm thì trông y hệt người qua đường. Còn người khác trang điểm tuy rằng rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không có hiệu ứng cao như Ân Tuệ Tú. Cậu và Ân Tuệ Tú là cùng một kiểu.” Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình còn mang theo cả hàm nghĩa khác, Dương Trà Trà nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, cậu và Ân Tuệ Tú thật sự cũng không giống nhau. Cậu vốn đã xinh đẹp từ trước, không không, ý tôi là dễ nhìn, dễ nhìn đó.”
Thời đại này, không thể dùng từ xinh đẹp với con trai bình thường.
Thẩm Húc Thần ngại ngùng cười một chút.
Cười quá phạm quy rồi… Dương Trà Trà trong lòng hét ầm lên, bề ngoài vẫn ra vẻ trấn định trấn định.
Quả nhiên, khi Lương đạo diễn nhìn thấy Thẩm Húc Thần, cũng nhịn không được mà hai mắt sáng lên. Phim truyền hình không được quan tâm nhiều như phim điện ảnh, bình thường vai diễn nhỏ kiểu này chỉ cần tìm một vai diễn quần chúng trang điểm một chút là được, không cần thiết phải là ngôi sao. Thấy Lục Khâu Nhiên cố ý dẫn dắc lại thêm tạo hình hóa trang của Thẩm Húc Thần thật sự rất bắt mắt nên cuối cùng Lương đạo diễn không có ý kiến gì. Biết Thẩm Húc Thần có thể chơi được đàn cổ, Lương đạo diễn ngược lại càng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Các bà mau nhìn bên kia, mau nhìn, mau nhìn! Người kia là ai? Cũng là ngôi sao à?” Một cô gái đứng ngoài xem nhịn không được dùng sức đẩy đẩy mấy cô bạn bên cạnh.
Khi ánh mắt cả bọn dừng ở trên người Thẩm Húc Thần, cả đám đều kích động.
“Không biết nữa… là người mới sao? Đẹp trai quá điiii!”
“Trời ơi, trời ơi, Triệu Vân Ân đang nói chuyện với cậu ấy kìa! Có khi là hậu bối cùng công ty với Triệu Vân Ân á?”
“Nói thật, người mới hóa trang cổ trang trông còn hợp hơn cả Triệu Vân Ân nữa! Nếu không phải đây là phim trường, nói không chừng tôi còn tưởng cậu ấy vừa xuyên qua nữa đó! Chúng ta đi tìm nhân viên hỏi tên người mới đó đi!”
“Không được, lúc trước chúng ta đã đáp ứng Quan quản lý, không thể tùy ý đi lại trong phim trường. Hơn nữa, mấy bà quên rằng, chúng ta tới là để xem Triệu Vân Ân à?”
“A, Triệu Vân Ân kéo người mới đi kìa, a a a a …. Tôi kích động quá!!!! Làm sao đây làm sao đây, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè!”
“Nhỏ thôi, nhỏ thôi, phải tạo ấn tượng tốt với Triệu Vân Ân, phải cho anh ấy biết chúng ta là fan có tố chất!”
Trong lúc quay phim rảnh rỗi, Triệu Vân Ân lôi kéo Thẩm Húc Thần tới chỗ nhóm fan của mình. Nhóm fan được tới tham quan trường quay một lần thực không dễ dàng, Triệu Vân Ân vẫn luôn quý trọng sự ủng hộ của các fan, cho nên mới để nhóm fan đứng ở đó xem. Anh mặc trang phục cổ trang thật dày, tuy rằng rất nóng, sau lưng chảy đầy mồ hôi, nhưng cố gắng lên tinh thần, làm ra bộ dạng thần thái sáng láng, đi tới trước mặt nhóm fan của mình, cười nói: “Chào mấy đứa! Trời nóng như vậy, hẳn các em mệt lắm phải không? Anh đã nói với Quan Đới, lát nữa anh ấy sẽ mời các em uống nước.”
Thẩm Húc Thần lại không sợ nóng, cậu hưởng thụ dương quang chiếu xuống, đứng mỉm cười nhìn Triệu Vân Ân đùa giỡn với các fan. Mấy cô gái đều rất đáng yêu, tranh nhau nói với Triệu Vân Ân không mệt, không mệt.
Thời gian nghỉ ngơi của Triệu Vân Ân không nhiều, mới nói chuyện với nhóm fan chưa được hai phút, đao diễn đã bắt đầu phẩy tay. Nhóm fan lưu luyến không rời, trong đó có một nhỏ cố nói thêm một câu: “…Cho em hỏi một câu cuối cùng, xin hỏi người đó là người mới của công ty anh sao? Anh ấy tên là gì? Trước đây từng quay phim chưa ạ?”
“Ah, nó là em họ anh đó!” Triệu Vân Ân cười nói: “Nó vẫn còn là học sinh, học tập vẫn là quan trọng nhất. Bởi vì đang được nghỉ hè, nên nó mới tới phim trường giúp anh. Kết quả, được đạo diễn nhìn trúng, cho nên sẽ đóng một vai nhỏ trong phim. Em họ, tới đây, chào hỏi các lady đi!”
Thẩm Húc Thần vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười vẫy vẫy tay với bọn họ. Các cô gái thi nhau hét lên. Thẩm Húc Thần theo bản năng sờ sờ mũi mình.
Quá trình quay phim đối với Thẩm Húc Thần vô cùng thuận lợi. Điều này không phải vì Thẩm Húc Thần có thiên phú diễn xuất mà là do vai diễn của nhân vật này không phải quá khó. Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, cảnh khó nhất chính là cảnh chết trong lòng Tam hoàng tử. Thế nhưng người đóng vai Tam hoàng tử là Lục Khâu Nhiên có diễn xuất vô cùng tốt, rất dễ dàng kéo Thẩm Húc Thần qua ải. Sau khi thực sự trải nghiệm quá trình quay phim, chứng sợ hãi ống kính của trạch nam Thẩm Húc Thần rất nhanh liền được chữa khỏi.
Cậu ở trong phim trường cho tới ngày 15, 16 rồi trở về Tiền Hồ trấn.
Hết chương 68
Tuy rằng rất hâm mộ Triệu Vân Ân nhưng Dương Trà Trà có thuộc tính fan cuồng ẩn, nhỏ chỉ cần lẳng lặng đứng thưởng thức mĩ nam là đủ rồi. Sau khi gia nhập ekip, mỗi ngày Dương Trà Trà đều có thể sớm chiều ở chung với nam thần, nhỏ mãnh liệt ức chế nội tâm kích động, không la hét, không lại gần quấy rầy, chỉ lấy di động ra yên lặng vây xem. Hơn nữa, bởi vì đã được Dương Tử nhắc nhở từ trước, rất nhiều bức ảnh Dương Trà Trà lén chụp được cũng chỉ có thể để nhỏ tự thẩm một mình, không được tùy tiện tung ra ngoài.
Đương nhiên, vì để sau này có thể nhanh chóng nắm giữ được động thái của nam thần, Dương Trà Trà rất có ‘tâm cơ’ ‘thông đồng’ với quản lý Quan Đới. Nhỏ không cầu xin Quan Đới điều gì, chỉ cầu sau khi trở thành bằng hữu với Quan Đới, nhỏ có thể biết được chút thông tin về nam thần trong điều kiện cho phép trước tiên. Xét thấy Dương Trà Trà thật sự thành tâm, hiện tại Quan Đới và nhỏ có quan hệ cũng không tệ. Tỷ như chuyện em họ Triệu Vân Ân muốn đến phim trường làm trợ lý, Dương Trà Trà còn biết sớm hơn cả những người trong ekip.
Nghe nói cha mẹ Triệu Vân Ân đều là Hoa kiều, vậy liệu em họ Triệu Vân Ân có phải là con lai không… Dương Trà Trà ở trong lòng mặc sức tưởng tượng, con lai em họ – kun nhất định cũng rất đẹp trai a a a a a a a…. phúc lợi thật sự rất tốt!
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Húc Thần, Dương Trà Trà hoàn toàn sững sờ. Thật sự là một nam sinh tỏa hào quang lấp lánh a! Tuy rằng em họ – kun không phải hỗn huyết nhưng Dương Trà Trà một chút cũng không thất vọng, bởi vì em họ – kun thật sự rất đẹp! Nét đẹp đó không hề mang tính xâm lược, mà tựa như đồ sứ tinh xảo, vừa xinh đẹp vừa ý vị tựa như vầng thái dương buổi sớm, sáng rỡ mà không chói chang; tựa như gió nhẹ rạng đông, lướt nhẹ qua mái tóc, lưu lại tiếng chim hót xa xa, mùi hương hoa dại nhè nhẹ, một chút mây trắng bồng bềnh, dường như còn chưa tỉnh mộng.
Dương Trà Trà vụng trộm hoa si em họ – kun.
Lúc nam thần quay phim, em họ – kun sẽ ngồi một bên đọc sách. Có mấy lần, Dương Trà Trà vô tình cố ý lắc lư đi ngang qua người em họ – kun, tò mò muốn biết em họ – kun đang đọc cái gì. Ha ha, tạp chí vật lý không biên giới là cái quỷ gì, mỗi chữ nhỏ đều biết nhưng khi ghép chung một chỗ hoàn toàn không hiểu nó đang nói cái gì. Dương Trà Trà đau thương phát hiện, chỉ số thông minh của nhỏ dường như không đủ dùng. Không biết em họ – kun có phải kiểu người thiếu tiền, phải tự mang đồ ăn tới trường còn phải suốt ngày đi làm thêm không ta?!
Khi biết được em họ – kun muốn quay thử, Dương Trà Trà cao hứng nhảy dựng lên. Cô nhỏ là chuyên gia hóa trang chuyên dụng của ekip, nhưng với những nhân vật phụ nhỏ bé như này chuyên gia hóa trang sẽ không tự ra tay. Đừng nói em họ – kun chỉ là diễn thử mà thôi, cho dù em họ – kun thật sự đóng phim thì với vai diễn của cậu ấy, Dương Tử cũng không ra tay. Thừa dịp Dương Tử đang bổ trang cho Triệu Vân Ân, Dương Trà Trà đi tới bên cạnh cô mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Chị Dương, Lương đạo diễn nói trang điểm cho em họ anh Triệu, để em làm nhé?”
Trong phim trường, mọi người đều gọi Dương Tử là chị Dương, tuy Dương Trà Trà là cháu họ của Dương Tử nhưng giờ nhỏ đang trà trộn ở bên trong, sau khi tiến vào cũng không tỏ ra thân thiết, bởi vậy theo mọi người gọi là chị Dương. Dương Tử thấy trong mắt cháu mình lóe tinh quang lấp lánh, trong lòng bật cười, nói: “Ừ, trình độ của em không tệ, cứ thử xem sao. Đúng rồi, đừng làm bừa, nghiên cứu kịch bản trước để xem tạo hình của Thất hoàng tư như thế nào trước đi.”
“Em biết, em đã đọc kịch bản rất nhiều lần rồi!” Dương Trà Trà vỗ ngực cam đoan.
Triệu Vân Ân chen vào nói: “Lúc trang điểm cho em họ anh, cứ thoải mái dùng đồ của anh.” Đồ trang điểm của Triệu Vân Ân đều là do anh tự mang tới. Tuy rằng đồ makeup của Dương Tử cũng không tồi nhưng đồ của Triệu Vân Ân đương nhiên càng xịn hơn. Triệu Vân Ân không thiếu chút tiền đó. Bởi vậy mà trong trường quay có không ít người xì xào nói Triệu Vân Ân không đủ bình dị gần gũi, thế nhưng Triệu Vân Ân có thể dùng những đồ trang điểm chất lượng tốt ít tổn hại tới da, vì sao không cần? Triệu Vân Ân cảm thấy, không đáng vì mấy lời gièm pha của người khác mà làm tổn hại da của mình. Đến Dương Tử thấy vậy cũng không có ý kiến gì, cố tình vẫn luôn có những người không ưa người khác tốt hơn mình như thế.
“Dạ! em nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.” Dương Trà Trà cao hứng cực độ. Nam thần và em họ – kun có thể dùng chung đồ trang điểm, quả nhiên đủ thân thiết!
Trong phim trường 《 Trường kiếm hành hiệp 》 Thất hoàng tử là một nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh. Hắn là đệ đệ cùng mẹ với Tam hoàng tử, từ khi sinh ra, đã bị gian phi nắm quyền hậu cung hãm hại, vừa sinh ra đã bị đánh tráo đưa ra khỏi cung, làm cô nhi được Cực Lạc lâu thu dưỡng. Cho nên, trong phim, Thất hoàng tử vốn không phải là Thất hoàng tử mà là thư sinh Bạch Niệm Khanh tới từ Tây Bắc. Bạch Niệm Khanh là tiểu boss trong vụ án lừa đảo Đô thành. Vì nhận lệnh của dưỡng phụ, hắn lên kế hoạch lừa đảo, thông qua việc khống chế con trai trưởng của các vị đại thần từ đó khống chế các đại thần trong triều làm việc cho hắn… Nhưng do lương tâm khiển trách, Thất hoàng tử cố tình lộ ra sơ hở trong quá trình hành động.
Cuối cùng, Tam hoàng tử và Bạch Niệm Khanh nhận nhau. Bạch Niệm Khanh thực thông minh, từ khi biết được thân phận thật của mình, hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận, hóa ra dưỡng phụ (đại boss) hắn vẫn tưởng là ân nhân hóa ra lại là kẻ thù của mình. Dưỡng phụ vẫn luôn lấy Bạch Niệm Khanh làm mồi nhử dụ Tam hoàng tử rơi vào cạm bẫy chết người. Bạch Niệm Khanh cố tình để lộ sơ hở, dưỡng phụ đại boss đã sớm nhìn ra. Đại boss ẩn mà bất động, tự mình tương kế tựu kế xử lý Tam hoàng tử. Trong tình huống vạn phần nguy cấp, vì cứu Tam hoàng tử, Thất hoàng tử đã đỡ một dao chết thay. Thất hoàng tử từng nói: biết được trên đời này còn có một ca ca quan tâm chính mình, hắn chết không hối tiếc.
Tóm lại nhân vật này thập phần cẩu huyết cùng bi kịch, thực sự rất hấp dẫn người xem.
Sau khi sửa kịch bản, cảm giác tồn tại của Bạch Niệm Khanh vẫn rất mạnh, luôn xuất hiện qua lời truyền miệng của những người khác, nhưng trên thực tế, chỉ thực sự xuất hiện ở trong 3 phân cảnh. Điều này biểu lộ sự thần bí tới cực điểm của Bạch Niệm Khanh. Nói là 3 phân cảnh cũng chưa đúng, nghiêm khắc mà nói phải là ba cảnh rưỡi, bởi vì có một cảnh, Bạch Niệm Khanh chỉ xuất hiện nửa khuôn mặt từ mũi trở xuống, lời kịch chỉ có một câu hừ lạnh.
Hình tượng của Thất hoàng tử chính là một thiếu niên yếu nhược vô hại, ấn tượng đầu gặp mặt tuyệt đối không một ai nghĩ rằng hắn chính là tiểu boss. Dương Trà Trà makeup không tồi, từ tóc giả cho tới y bào, lại thêm trang điểm khuôn mặt, động tác lưu loát có trật tự. Rất nhanh, Thất hoàng tử Thẩm Húc Thần xuất hiện.
Thẩm Húc Thần mở to mắt nhìn chằm chằm người trong gương. Trong nháy mắt, thiếu chút nữa cậu không nhận ra chính mình. Thẩm Húc Thần chớp mắt, chiếc gương tựa như cánh cửa thời không, thiếu niên đứng đối diện tựa như vừa mới bước tới từ thời cổ đại cũng chớp chớp mắt nhìn cậu. Dương Trà Trà vừa thu dọn đồ makeup vừa dương dương tự đắc: “Không tệ đi? Có cảm thấy mình rất hợp với đồ cổ trang không? Ngũ quan cậu rất kiểu mẫu, các chuyên gia trang điểm thích nhất kiểu gương mặt như của cậu.”
“Huh?” Thẩm Húc Thần khó hiểu.
“Có những người đặc biệt thích hợp với việc trang điểm, có những người lại không thích hợp. Cậu có biết cô MC đài quốc gia Ân Tuệ Tú không? Có phải cô ấy đặc biệt đoan trang đặc biệt xinh đẹp không? Kỳ thật, nếu cô ấy không trang điểm thì trông y hệt người qua đường. Còn người khác trang điểm tuy rằng rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không có hiệu ứng cao như Ân Tuệ Tú. Cậu và Ân Tuệ Tú là cùng một kiểu.” Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình còn mang theo cả hàm nghĩa khác, Dương Trà Trà nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, cậu và Ân Tuệ Tú thật sự cũng không giống nhau. Cậu vốn đã xinh đẹp từ trước, không không, ý tôi là dễ nhìn, dễ nhìn đó.”
Thời đại này, không thể dùng từ xinh đẹp với con trai bình thường.
Thẩm Húc Thần ngại ngùng cười một chút.
Cười quá phạm quy rồi… Dương Trà Trà trong lòng hét ầm lên, bề ngoài vẫn ra vẻ trấn định trấn định.
Quả nhiên, khi Lương đạo diễn nhìn thấy Thẩm Húc Thần, cũng nhịn không được mà hai mắt sáng lên. Phim truyền hình không được quan tâm nhiều như phim điện ảnh, bình thường vai diễn nhỏ kiểu này chỉ cần tìm một vai diễn quần chúng trang điểm một chút là được, không cần thiết phải là ngôi sao. Thấy Lục Khâu Nhiên cố ý dẫn dắc lại thêm tạo hình hóa trang của Thẩm Húc Thần thật sự rất bắt mắt nên cuối cùng Lương đạo diễn không có ý kiến gì. Biết Thẩm Húc Thần có thể chơi được đàn cổ, Lương đạo diễn ngược lại càng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Các bà mau nhìn bên kia, mau nhìn, mau nhìn! Người kia là ai? Cũng là ngôi sao à?” Một cô gái đứng ngoài xem nhịn không được dùng sức đẩy đẩy mấy cô bạn bên cạnh.
Khi ánh mắt cả bọn dừng ở trên người Thẩm Húc Thần, cả đám đều kích động.
“Không biết nữa… là người mới sao? Đẹp trai quá điiii!”
“Trời ơi, trời ơi, Triệu Vân Ân đang nói chuyện với cậu ấy kìa! Có khi là hậu bối cùng công ty với Triệu Vân Ân á?”
“Nói thật, người mới hóa trang cổ trang trông còn hợp hơn cả Triệu Vân Ân nữa! Nếu không phải đây là phim trường, nói không chừng tôi còn tưởng cậu ấy vừa xuyên qua nữa đó! Chúng ta đi tìm nhân viên hỏi tên người mới đó đi!”
“Không được, lúc trước chúng ta đã đáp ứng Quan quản lý, không thể tùy ý đi lại trong phim trường. Hơn nữa, mấy bà quên rằng, chúng ta tới là để xem Triệu Vân Ân à?”
“A, Triệu Vân Ân kéo người mới đi kìa, a a a a …. Tôi kích động quá!!!! Làm sao đây làm sao đây, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè!”
“Nhỏ thôi, nhỏ thôi, phải tạo ấn tượng tốt với Triệu Vân Ân, phải cho anh ấy biết chúng ta là fan có tố chất!”
Trong lúc quay phim rảnh rỗi, Triệu Vân Ân lôi kéo Thẩm Húc Thần tới chỗ nhóm fan của mình. Nhóm fan được tới tham quan trường quay một lần thực không dễ dàng, Triệu Vân Ân vẫn luôn quý trọng sự ủng hộ của các fan, cho nên mới để nhóm fan đứng ở đó xem. Anh mặc trang phục cổ trang thật dày, tuy rằng rất nóng, sau lưng chảy đầy mồ hôi, nhưng cố gắng lên tinh thần, làm ra bộ dạng thần thái sáng láng, đi tới trước mặt nhóm fan của mình, cười nói: “Chào mấy đứa! Trời nóng như vậy, hẳn các em mệt lắm phải không? Anh đã nói với Quan Đới, lát nữa anh ấy sẽ mời các em uống nước.”
Thẩm Húc Thần lại không sợ nóng, cậu hưởng thụ dương quang chiếu xuống, đứng mỉm cười nhìn Triệu Vân Ân đùa giỡn với các fan. Mấy cô gái đều rất đáng yêu, tranh nhau nói với Triệu Vân Ân không mệt, không mệt.
Thời gian nghỉ ngơi của Triệu Vân Ân không nhiều, mới nói chuyện với nhóm fan chưa được hai phút, đao diễn đã bắt đầu phẩy tay. Nhóm fan lưu luyến không rời, trong đó có một nhỏ cố nói thêm một câu: “…Cho em hỏi một câu cuối cùng, xin hỏi người đó là người mới của công ty anh sao? Anh ấy tên là gì? Trước đây từng quay phim chưa ạ?”
“Ah, nó là em họ anh đó!” Triệu Vân Ân cười nói: “Nó vẫn còn là học sinh, học tập vẫn là quan trọng nhất. Bởi vì đang được nghỉ hè, nên nó mới tới phim trường giúp anh. Kết quả, được đạo diễn nhìn trúng, cho nên sẽ đóng một vai nhỏ trong phim. Em họ, tới đây, chào hỏi các lady đi!”
Thẩm Húc Thần vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười vẫy vẫy tay với bọn họ. Các cô gái thi nhau hét lên. Thẩm Húc Thần theo bản năng sờ sờ mũi mình.
Quá trình quay phim đối với Thẩm Húc Thần vô cùng thuận lợi. Điều này không phải vì Thẩm Húc Thần có thiên phú diễn xuất mà là do vai diễn của nhân vật này không phải quá khó. Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, cảnh khó nhất chính là cảnh chết trong lòng Tam hoàng tử. Thế nhưng người đóng vai Tam hoàng tử là Lục Khâu Nhiên có diễn xuất vô cùng tốt, rất dễ dàng kéo Thẩm Húc Thần qua ải. Sau khi thực sự trải nghiệm quá trình quay phim, chứng sợ hãi ống kính của trạch nam Thẩm Húc Thần rất nhanh liền được chữa khỏi.
Cậu ở trong phim trường cho tới ngày 15, 16 rồi trở về Tiền Hồ trấn.
Hết chương 68
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.