Chương 23: Cậu, thích tớ nhường nào? ~
Trương Tiểu Tố
25/02/2023
Edit: Mễ
Một tháng học thêm của lớp mười hai trôi qua rất nhanh, qua thêm hai ngày nữa là chính thức khai giảng.
Sau khi khai giảng chính thức, buổi trưa phải ăn cơm ở cantin trường, cổng trường không cho tự do ra vào. Cũng bắt đầu khôi phục giờ tự học buổi tối, phải đến chín giờ mới được tan học.
Khương Đường đang làm thêm ngày cuối cùng ở tiệm trà, tan ca cô đến phòng tài vụ lãnh tiền lương tháng này.
Tổng cộng hai ngàn.
Ngoài ra quản lý còn cho cô thêm một phong bao lì xì, nói là đó là phần tiền thưởng cho sự nghiêm túc của cô trong công việc.
Trên thực tế Khương Đường biết, cô không liên lụy đến tiệm trà đã coi như là tốt lắm rồi, làm sao còn hy vọng xa vời sẽ có tiền thưởng.
Bao lì xì này, tám phần lại là nể mặt Lục Ly mà thưởng cho cô.
Cô không mở ra, tiện tay đánh giá một chút, bên trong ít nhất hai ngàn, hơn cả tiền lương của cô.
Ngày hôm sau đi làm, Khương Đường để bao lì xì vào ngăn bàn của Lục Ly.
Lục Ly vừa nhìn liền hiểu, có chút không biết xửa lý như thế nào, sợ cô xấu hổ, lại sợ mình xầu hổi.
EQ của đám người ở tiệm trà, không đủ dùng mà, thế mà lại làm thành như vầy.
Khương Đường quay đầu qua: “Cái đó đó, coi như là tớ nộp tiền phí bảo kê đi.”
Rất tốt, sau này anh liền có thể quang minh chính đại mà kè kè theo cô.
Đương nhiên Lục Ly không từ chối, anh đứng lên, đến bên cạnh bàn cô, đưa cho cô một tấm thiệp nhỏ.
Theo đánh giá về tay nghề thô sơ, là chính tay anh làm, bên trên còn viết mấy chữ: Đây là cô gái được tôi bảo vệ.
Bên dưới còn ký tên, Lục Ly.
Khương Đường nở nụ cười: “Lão đại, thân thể ngài vẫn tốt chứ?”
Lục Ly khom lưng, một tay chống lên bàn, đầu ngẩng lên nhìn cô: “Thân thể tớ, cực kỳ tốt.”
Khương Đường nhìn điệu cười không có ý tốt của anh, lúc này lại hiểu ra.
Cô đẩy anh một cái: “Tớ nói, ngài có phải bị mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì không?
Lục Ly tiếp tục ngẩng đầy nhìn cô.
Lúc này học sinh cả khối đều biết, lão đại chắn chắn có ý đồ với học sinh cột tóc hai chùm mới chuyên đến.
Khương Đường nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai nhìn về phía họ, lúc này mới thở phào một hơi.
Thực ra là mọi người che dấu tốt, hễ cô vừa lơ là cảnh giác bốn phía, từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm về phía này.
Trong lúc đó ngũ vị tạp trần, có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, có người rục rịch muốn ngán đường giữa chừng.
Ví dụ như Hạ Kính trong lớp ngồi hơi nghiêng dựa vào cửa sổ. Cậu con trai có giọng nói nhỏ, lén giúp Khương Đường chép phạt từ vựng tiếng anh kia.
Sáng hôm sau, có một bức thư nằm trong ngăn bàn của Khương Đường, đặt dưới sách giáo khoa Tiếng Anh của cô, để lộ ra một góc màu hồng.
Cô mở ra xem.
Người viết bức thư này, chắc chắn không biết cuộc sống của cô là cái dạng nào, học sinh cả trường cũng không biết, trừ Lục Ly.
Người hâm mộ này rất thể hiện rất rõ ràng bản thân thích thích cô, muốn cạnh tranh công bằng với Lục Ly, nhưng mà cuối cùng cũng không có ký tên
Lúc Lục Ly đi vào từ cửa sau, vừa liếc mắt thì thấy bức thư màu hồng đặt trên bàn.
Mẹ kiếp!
Giành phụ nữ giành tới trên đầu ông đây, được lắm!
Anh giơ tay chọc chọc vào lưng cô: “Xem cái gì vậy, tập trung tới vậy.”
Khương Đường cất thư vào phong bì, đặt lại vào ngăn bàn.
Lục Ly nhìn cô, chua xót nói: “Yêu quý vậy sao.”
Khương Đường quay đầu sang: “Ừm, nhưng tớ không biết ai viết, không có cách hồi âm cho người ta.”
Thường ngày Lục Ly nhận được thư tình đều trực tiếp ném thẳng vào thùng rác, cô đây còn muốn hồi âm cho người ta.
Anh giơ tay: “Tớ giúp cậu xem, chữ của ai.”
Khương Đương vội vàng xua tay: “Không cần, thật sự không cần.”
Lục Ly về chỗ ngồi, lỗ chân lông toàn thân đều khó chịu, chủ yếu là ngay cả tình địch là ai anh cũng không biết.
Loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, quá nguy hiểm.
Anh quét mắt một vòng quanh lớp, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
Khương Đương trả lời thư xong, sau khi tan học thì để lại trên bàn mình, chắc là người đó sẽ tự đến lấy.
Chuông tan học vừa reo, Lục Ly lập tức thu dọn cặp sách đợi cô.
Nhưng bây giờ anh không ngồi tại chỗ đợi nữa, đã chuyểnh thành đứng cạnh chỗ cô, dựa vào tường nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Sau cùng, Khương Đương đặt bưc thư hồi âm lên bàn, cho nên Lục Ly cũng thấy được, anh đưa tay muốn cầm đi, bị Khương Đường vỗ một cái rụt về.
Lục Ly bĩu môi: “Cái đó là gì?”
Biết rõ còn hỏi.
Khương Đường nở nụ cười, đặt bức thư ngăn ngắn chỉnh tề xong, trả lời: “<Một bức thư cho bạn học.”
Lục Ly bước lên phía trước, dựa lên bàn cô: “Cũng viết cho tớ một bức đi.”
Khương Đường bất lực lắc đầu: “Cái này là người ta viết cho tớ, tớ mới trả lời.” – Nói xong thì đẩy anh qua một bên: “Đi thôi.”
Lục Ly bị đẩy về phía sau, nhìn chằm chằm bức thư, nhìn mãi, nhỏ giọng nói với cô: “Cậu không tò mò sao?”
Anh bây giờ thật sự là hận không thể lôi cái tên tiểu tử trong bóng tối kia ra.
Khương Đường cười: “Là ai, cũng vậy thôi.”
Lục Ly nghe thấy câu này cực kỳ thuận tai, một chút không vui khi nãy dường như cũng biến mất rất nhanh.
Khương Đương đi về hướng cửa sau, Lục Ly đi theo.
Đến cửa lớp thì gặp mấy người Tống Đằng Phi.
“Chào chị dâu, chị dâu vất vả rồi.”
“Chậc chậc, trong phút chốc lão đại thành cái đuôi nhỏ.”
“Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu….”
Còn chưa đợi Tống Đằng Phi hát xong, Lục Ly đã tung một cú đá cực mạnh vào mông cậu ta. Cậu ta sờ sờ mông: “Mẹ nó, cúc hoa tàn phế, Lục Ly cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”
Mấy tên bên cạnh bắt đầu cười hahaahhaahahah.
Khương ĐƯờng cũng cười theo.
Lục Ly nhìn thấy cô cười, cũng không so đo với mấy tên kia nữa, huống chi miệng người ta cũng ngọt thế này, chị dâu chị dâu gọi dễ nghe biết bao.
Cách bọn họ không xa ở đắng sau, chủ nhiệm khối nhíu nhíu mày, cảm giác đôi nam nữ trước mặt hơi quen quen, Lục Ly ông chắc chặn nhận ra, cô gái nhỏ bên cạnh là ai, học sinh mới chuyển đến kia sao?
Chủ nhiệm khối đi qua, nhìn chằm chằm mặt Khương Đường của Lục Ly một hồi lâu, hai người này chắc chắn dưới mí mắt ông ở bên nhau, nhưng ông cứ không nhớ ra được.
Cho nên nếu chủ nhiệm khối nhìn chằm chằm phía sau hai người mà nói, nhất định sẽ nhận ra. Ngày hôm đó trên sân thượng, ông chỉ đuổi theo sau lưng, chỉ nhìn thấy bóng lưng, không thấy mặt.
Lục Ly sờ sờ mặt mình: “Chủ nhiệm, đẹp không?”
Chủ nhiệm khối gật gật đầu: “Đẹp, nguyên khối có cậu là đẹp nhất.”
Mấy người Tống Đằng Phi bên cạnh cười rộ lên.
Chủ nhiệm khối quay đầu sang trừng mắt với bọn họ: “Mấy người đội thể thao các cậu, không chăm chỉ luyện tập, làm cái gì ở đây!”
Tống Đằng Phi vỗ vỗ trái banh bóng rổ trên tay: “Tan học rồi mà, chủ nhiệm.”
Chắc là chủ nhiệm khối bị khuôn mặt xinh đẹp của Lục Ly mê hoặc, đến cả việc đã tan học rồi cũng có thể nhầm lẫn.
Ông dời sang bên cạnh Khương Đường: “Cô gái nhỏ, tan học mau chóng về nhà đi, đừng đi cùng mấy tên này.”
Lục Ly đá bắp chân Tống Đằng Phi: “Đúng đó, đừng có làm hư người ta.”
Tống Đằng Phi nhảy về đằng sau, Lục Ly đá vào khoảng không.
Chủ nhiệm khối quay đầu nhìn Lục Ly: “Còn cậu nữa, trừ ra lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà có chút tiền thối, cậu nhìn cậu đi, còn có điểm nào tốt nữa, học kỳ trước đánh nhau với người ta còn chưa xử phạt xong hết đâu.”
Lục Ly nghiêm trang cúi chào chủ nhiệm khối: “Cám ơn thầy khen ngợi.”
Tống Đằng Phi không khỏi giơ ngón cái với anh, da mặt dày như vậy cũng đâu còn ai nữa.
Khương Đương cười thầm, nói với chủ nhiệm khối: “Chủ nhiệm, vậy em đi trước ạ, tạm biệt thầy.”
Chủ nhiệm khối nhìn cô: “Được, đứa trẻ ngoan, mau về nhà đi, về muộn người nhà sẽ lo lắng, đừng có đi cùng mấy tên này lăn lộn biết không.”
Khương Đường rất cảm động, cô gật đầu: “Dạ.”
Chủ nhiệm khối xua tay với mấy nam sinh: “Được rồi, về nhà hết đi.” – Nói xong, đi đến lớp khác.
Tống Đằng Phi ôm cổ Lục Ly: “Đi đánh bóng đi, lâu rồi chưa chơi với cậu. Triệu Tiến đâu, không về chung hả.” – dừng lại một chút: “Quên mất, ngài là người đã có gia đình.”
Lục Ly lấy tay Tống Đằng Phi trên cổ mình ra: “Bớt động tay động chân với tớ đi, vừa tan học Triệu Tiến đã chạy mất rồi, không biết làm đi làm gì.”
Khương Đường đi về phía đầu cầu thang, Lục Ly vội vàng đuổi theo.
Xuống lầu, anh nói: “Hai hôm sau không đi học, đầu tuần sau chính thức khai giảng bước vào cuộc sống lớp mười hai, cuối tuần cậu có kế hoạch gì không?”
Khương Đường vừa đi vừa trả lời: “Buổi sáng đi làm, buổi tối làm bài tập” – sau lại hỏi: “Còn cậu?”
Lục Ly nói: “Tớ cũng vậy, ở nhà làm bài tập.” – ngừng lại một chút rồi nói: “Lúc nào cậu rãnh, có thể đến nhà tớ chơi.”
Lại nói thêm: “Ba tớ không ở nhà thường xuyên. Cho dù bị ông ấy bắt gặp cũng không cần căng thẳng, ba tớ ủng hộ yêu sớm.”
Mẹ kiếp, ai muốn cùng cậu yêu sớm!?
Khương Đường nhìn anh một cái: “Học sinh vẫn nên ưu tiên học hành.”
Lục Ly cười cười, ghé lại gần tai cô: “Học tập thứ nhất, yêu đương thứ hai.”
Khương Đường đẩy sang một bên: “Toàn là người.” – Trước cổng trường có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào người phụ nữ của lão đại.
Thật đáng tiếc, cô không thể đẩy nổi anh.
Bây giờ anh chỉ muốn dán vào cô, dán chặt chẽ.
Đến cổng trường, Khương Đường liếc mắt là đã thấy chiếc xe đỏ rực đậu bên đường.
Cô đi đến trước xe moto của mình dừng lại, nói với anh: “Vậy, tớ đi trước đây.”
Lục Ly đi đến, toàn bộ cơ thể cũng muốn đè ép lên người cô: “Vậy, thứ hai gặp?”
Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy, nếu không thì sao?”
Lục Ly lại dính lên người cô: “Lúc tớ nhớ cậu, có thể đến nhà cậu không?”
Khương Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn là nên suy nghĩ lại đi.”
Hai tay Lục Ly bưng mặt cô lên, ép buộc cô nhìn anh: “Tớ suy nghĩ cái gì.”
Khương Đương kéo tay anh ra, xoay người đi, vừa mở cốp xe lấy nói bảo hiểm, vừa nói: “Lục Ly.”
Anh ừ một tiếng. Anh không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của cô, nhưng nhất định là rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói với anh.
Khương Đường nói tiếp: “Lục Ly, từ trước đến nay tớ chưa từng yêu đương, cũng không thiết lập quan hệ thân thiết với ai, bao gồm ba mẹ tớ, đều chưa từng thân thiết qua.”
Cô nghĩ một chút lại nói: “Cũng không phải chưa có ai, trước đây, ở đối diện nhà tớ có một bà lão bán kẹo gừng, chính là ý nghĩa của Khương Đường. Lúc tớ còn nhỏ rất thích quấn lấy bà, bà rất tốt, cũng thích dắt tớ theo, thích thắt hai chùm tóc cho tớ, trong tay có chút xíu tiền cũng sẽ mua cho tớ một chiếc váy xinh đẹp. Bà dặn tớ chăm chỉ học tập, tương lai mua một căn nhà lớn ở cùng nhau. Nhưng sau này, lúc tớ mười hai tuổi, có một lần bà đi bán kẹo gừng, bị xe tông trúng, tài xế bỏ trốn.”
Đột nhiên cô xoay người lại, nhìn anh chăm chú: “Tất cả mọi thứ trên người tớ không giống với đám người sống ở đường Khang An kia, đều phải cám ơn bà ấy.”
Lục Ly nhìn thấy đôi mắt cô rưng rưng, hốc mắt ngân ngấn rồi biến mất.
Khương Đương điều chỉnh cảm xúc một chút, nói đến điểm chính: “Từ đó về sau, tớ cũng không yêu thích thêm bà lão nào khác.”
Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt anh: “Cho nên, Lục Ly, cậu phải suy nghĩ kỹ, nếu cậu chỉ muốn chơi đùa, vậy, cậu bỏ qua cho tớ đi.”
Lục Ly vươn tay, rờ đầu cô, ngón tay cái dừng lại trên trán cô, vuốt ve: “Cậu cảm thấy tớ giống đang chơi đùa?”
Khương Đường nhìn chiếc xe cách đó không xa, không nói gì.
Lục LY cúi đầu, ghé vào bên tai cô: “Khương Đường, tớ thích cậu, thích đến không chịu được.”
Khương Đường hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu, thích tớ nhường nào?”
Lục Ly giơ ngón tay trước ngực cô, vẽ một chút: “Thích đến nỗi, muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu.”- Giọng nói của anh mang theo chút trầm thấp, lại phối hợp với hiệu quả của câu nói này, nghe có vẻ, rất, sắc, tình.
Cái tên Lục Ly phá phách hay giở trò này, cảnh bày tỏ thâm tình mà có thể diễn thành một màn tổng tài bá đại phát tình.
Bầu không khí mới đầu con đang nghiêm túc, bị anh làm cho thành ra như vầy, ngay cả nữ chính Khương Đường khổ sở vì tình cũng bị anh trêu chọc đến không nhịn cười được.
Mẹ kiếp, bà đây chuẩn bị nước mắt xong luôn rồi đấy.
Cô cười xong thì trừng mắt nhìn anh, xoay ngừoi nhảy lên xe moto, bỏ chạy nhanh như chớp.
Lục Ly huýt sáo một cái.
Sau đó cuối đầu gửi tin nhắn.
“Tớ thích cậu, thích đến nỗi muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu. Khương Đường, hãy để tớ chăm sóc cậu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
*** Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Rốt cuộc bao giờ mới có thể có được cậu, từ trái tim cho đến thân thể.
Khương Đường: Lấy chứng minh thư ra đây xem, đã thành niên chưa.
Lục Ly: Cái này, chứng minh thư mất rồi, chưa kịp làm lại.
Khương Đường: Cút.
Một tháng học thêm của lớp mười hai trôi qua rất nhanh, qua thêm hai ngày nữa là chính thức khai giảng.
Sau khi khai giảng chính thức, buổi trưa phải ăn cơm ở cantin trường, cổng trường không cho tự do ra vào. Cũng bắt đầu khôi phục giờ tự học buổi tối, phải đến chín giờ mới được tan học.
Khương Đường đang làm thêm ngày cuối cùng ở tiệm trà, tan ca cô đến phòng tài vụ lãnh tiền lương tháng này.
Tổng cộng hai ngàn.
Ngoài ra quản lý còn cho cô thêm một phong bao lì xì, nói là đó là phần tiền thưởng cho sự nghiêm túc của cô trong công việc.
Trên thực tế Khương Đường biết, cô không liên lụy đến tiệm trà đã coi như là tốt lắm rồi, làm sao còn hy vọng xa vời sẽ có tiền thưởng.
Bao lì xì này, tám phần lại là nể mặt Lục Ly mà thưởng cho cô.
Cô không mở ra, tiện tay đánh giá một chút, bên trong ít nhất hai ngàn, hơn cả tiền lương của cô.
Ngày hôm sau đi làm, Khương Đường để bao lì xì vào ngăn bàn của Lục Ly.
Lục Ly vừa nhìn liền hiểu, có chút không biết xửa lý như thế nào, sợ cô xấu hổ, lại sợ mình xầu hổi.
EQ của đám người ở tiệm trà, không đủ dùng mà, thế mà lại làm thành như vầy.
Khương Đường quay đầu qua: “Cái đó đó, coi như là tớ nộp tiền phí bảo kê đi.”
Rất tốt, sau này anh liền có thể quang minh chính đại mà kè kè theo cô.
Đương nhiên Lục Ly không từ chối, anh đứng lên, đến bên cạnh bàn cô, đưa cho cô một tấm thiệp nhỏ.
Theo đánh giá về tay nghề thô sơ, là chính tay anh làm, bên trên còn viết mấy chữ: Đây là cô gái được tôi bảo vệ.
Bên dưới còn ký tên, Lục Ly.
Khương Đường nở nụ cười: “Lão đại, thân thể ngài vẫn tốt chứ?”
Lục Ly khom lưng, một tay chống lên bàn, đầu ngẩng lên nhìn cô: “Thân thể tớ, cực kỳ tốt.”
Khương Đường nhìn điệu cười không có ý tốt của anh, lúc này lại hiểu ra.
Cô đẩy anh một cái: “Tớ nói, ngài có phải bị mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì không?
Lục Ly tiếp tục ngẩng đầy nhìn cô.
Lúc này học sinh cả khối đều biết, lão đại chắn chắn có ý đồ với học sinh cột tóc hai chùm mới chuyên đến.
Khương Đường nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai nhìn về phía họ, lúc này mới thở phào một hơi.
Thực ra là mọi người che dấu tốt, hễ cô vừa lơ là cảnh giác bốn phía, từng cặp mắt đều nhìn chằm chằm về phía này.
Trong lúc đó ngũ vị tạp trần, có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, có người rục rịch muốn ngán đường giữa chừng.
Ví dụ như Hạ Kính trong lớp ngồi hơi nghiêng dựa vào cửa sổ. Cậu con trai có giọng nói nhỏ, lén giúp Khương Đường chép phạt từ vựng tiếng anh kia.
Sáng hôm sau, có một bức thư nằm trong ngăn bàn của Khương Đường, đặt dưới sách giáo khoa Tiếng Anh của cô, để lộ ra một góc màu hồng.
Cô mở ra xem.
Người viết bức thư này, chắc chắn không biết cuộc sống của cô là cái dạng nào, học sinh cả trường cũng không biết, trừ Lục Ly.
Người hâm mộ này rất thể hiện rất rõ ràng bản thân thích thích cô, muốn cạnh tranh công bằng với Lục Ly, nhưng mà cuối cùng cũng không có ký tên
Lúc Lục Ly đi vào từ cửa sau, vừa liếc mắt thì thấy bức thư màu hồng đặt trên bàn.
Mẹ kiếp!
Giành phụ nữ giành tới trên đầu ông đây, được lắm!
Anh giơ tay chọc chọc vào lưng cô: “Xem cái gì vậy, tập trung tới vậy.”
Khương Đường cất thư vào phong bì, đặt lại vào ngăn bàn.
Lục Ly nhìn cô, chua xót nói: “Yêu quý vậy sao.”
Khương Đường quay đầu sang: “Ừm, nhưng tớ không biết ai viết, không có cách hồi âm cho người ta.”
Thường ngày Lục Ly nhận được thư tình đều trực tiếp ném thẳng vào thùng rác, cô đây còn muốn hồi âm cho người ta.
Anh giơ tay: “Tớ giúp cậu xem, chữ của ai.”
Khương Đương vội vàng xua tay: “Không cần, thật sự không cần.”
Lục Ly về chỗ ngồi, lỗ chân lông toàn thân đều khó chịu, chủ yếu là ngay cả tình địch là ai anh cũng không biết.
Loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, quá nguy hiểm.
Anh quét mắt một vòng quanh lớp, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
Khương Đương trả lời thư xong, sau khi tan học thì để lại trên bàn mình, chắc là người đó sẽ tự đến lấy.
Chuông tan học vừa reo, Lục Ly lập tức thu dọn cặp sách đợi cô.
Nhưng bây giờ anh không ngồi tại chỗ đợi nữa, đã chuyểnh thành đứng cạnh chỗ cô, dựa vào tường nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Sau cùng, Khương Đương đặt bưc thư hồi âm lên bàn, cho nên Lục Ly cũng thấy được, anh đưa tay muốn cầm đi, bị Khương Đường vỗ một cái rụt về.
Lục Ly bĩu môi: “Cái đó là gì?”
Biết rõ còn hỏi.
Khương Đường nở nụ cười, đặt bức thư ngăn ngắn chỉnh tề xong, trả lời: “<Một bức thư cho bạn học.”
Lục Ly bước lên phía trước, dựa lên bàn cô: “Cũng viết cho tớ một bức đi.”
Khương Đường bất lực lắc đầu: “Cái này là người ta viết cho tớ, tớ mới trả lời.” – Nói xong thì đẩy anh qua một bên: “Đi thôi.”
Lục Ly bị đẩy về phía sau, nhìn chằm chằm bức thư, nhìn mãi, nhỏ giọng nói với cô: “Cậu không tò mò sao?”
Anh bây giờ thật sự là hận không thể lôi cái tên tiểu tử trong bóng tối kia ra.
Khương Đường cười: “Là ai, cũng vậy thôi.”
Lục Ly nghe thấy câu này cực kỳ thuận tai, một chút không vui khi nãy dường như cũng biến mất rất nhanh.
Khương Đương đi về hướng cửa sau, Lục Ly đi theo.
Đến cửa lớp thì gặp mấy người Tống Đằng Phi.
“Chào chị dâu, chị dâu vất vả rồi.”
“Chậc chậc, trong phút chốc lão đại thành cái đuôi nhỏ.”
“Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu….”
Còn chưa đợi Tống Đằng Phi hát xong, Lục Ly đã tung một cú đá cực mạnh vào mông cậu ta. Cậu ta sờ sờ mông: “Mẹ nó, cúc hoa tàn phế, Lục Ly cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”
Mấy tên bên cạnh bắt đầu cười hahaahhaahahah.
Khương ĐƯờng cũng cười theo.
Lục Ly nhìn thấy cô cười, cũng không so đo với mấy tên kia nữa, huống chi miệng người ta cũng ngọt thế này, chị dâu chị dâu gọi dễ nghe biết bao.
Cách bọn họ không xa ở đắng sau, chủ nhiệm khối nhíu nhíu mày, cảm giác đôi nam nữ trước mặt hơi quen quen, Lục Ly ông chắc chặn nhận ra, cô gái nhỏ bên cạnh là ai, học sinh mới chuyển đến kia sao?
Chủ nhiệm khối đi qua, nhìn chằm chằm mặt Khương Đường của Lục Ly một hồi lâu, hai người này chắc chắn dưới mí mắt ông ở bên nhau, nhưng ông cứ không nhớ ra được.
Cho nên nếu chủ nhiệm khối nhìn chằm chằm phía sau hai người mà nói, nhất định sẽ nhận ra. Ngày hôm đó trên sân thượng, ông chỉ đuổi theo sau lưng, chỉ nhìn thấy bóng lưng, không thấy mặt.
Lục Ly sờ sờ mặt mình: “Chủ nhiệm, đẹp không?”
Chủ nhiệm khối gật gật đầu: “Đẹp, nguyên khối có cậu là đẹp nhất.”
Mấy người Tống Đằng Phi bên cạnh cười rộ lên.
Chủ nhiệm khối quay đầu sang trừng mắt với bọn họ: “Mấy người đội thể thao các cậu, không chăm chỉ luyện tập, làm cái gì ở đây!”
Tống Đằng Phi vỗ vỗ trái banh bóng rổ trên tay: “Tan học rồi mà, chủ nhiệm.”
Chắc là chủ nhiệm khối bị khuôn mặt xinh đẹp của Lục Ly mê hoặc, đến cả việc đã tan học rồi cũng có thể nhầm lẫn.
Ông dời sang bên cạnh Khương Đường: “Cô gái nhỏ, tan học mau chóng về nhà đi, đừng đi cùng mấy tên này.”
Lục Ly đá bắp chân Tống Đằng Phi: “Đúng đó, đừng có làm hư người ta.”
Tống Đằng Phi nhảy về đằng sau, Lục Ly đá vào khoảng không.
Chủ nhiệm khối quay đầu nhìn Lục Ly: “Còn cậu nữa, trừ ra lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà có chút tiền thối, cậu nhìn cậu đi, còn có điểm nào tốt nữa, học kỳ trước đánh nhau với người ta còn chưa xử phạt xong hết đâu.”
Lục Ly nghiêm trang cúi chào chủ nhiệm khối: “Cám ơn thầy khen ngợi.”
Tống Đằng Phi không khỏi giơ ngón cái với anh, da mặt dày như vậy cũng đâu còn ai nữa.
Khương Đương cười thầm, nói với chủ nhiệm khối: “Chủ nhiệm, vậy em đi trước ạ, tạm biệt thầy.”
Chủ nhiệm khối nhìn cô: “Được, đứa trẻ ngoan, mau về nhà đi, về muộn người nhà sẽ lo lắng, đừng có đi cùng mấy tên này lăn lộn biết không.”
Khương Đường rất cảm động, cô gật đầu: “Dạ.”
Chủ nhiệm khối xua tay với mấy nam sinh: “Được rồi, về nhà hết đi.” – Nói xong, đi đến lớp khác.
Tống Đằng Phi ôm cổ Lục Ly: “Đi đánh bóng đi, lâu rồi chưa chơi với cậu. Triệu Tiến đâu, không về chung hả.” – dừng lại một chút: “Quên mất, ngài là người đã có gia đình.”
Lục Ly lấy tay Tống Đằng Phi trên cổ mình ra: “Bớt động tay động chân với tớ đi, vừa tan học Triệu Tiến đã chạy mất rồi, không biết làm đi làm gì.”
Khương Đường đi về phía đầu cầu thang, Lục Ly vội vàng đuổi theo.
Xuống lầu, anh nói: “Hai hôm sau không đi học, đầu tuần sau chính thức khai giảng bước vào cuộc sống lớp mười hai, cuối tuần cậu có kế hoạch gì không?”
Khương Đường vừa đi vừa trả lời: “Buổi sáng đi làm, buổi tối làm bài tập” – sau lại hỏi: “Còn cậu?”
Lục Ly nói: “Tớ cũng vậy, ở nhà làm bài tập.” – ngừng lại một chút rồi nói: “Lúc nào cậu rãnh, có thể đến nhà tớ chơi.”
Lại nói thêm: “Ba tớ không ở nhà thường xuyên. Cho dù bị ông ấy bắt gặp cũng không cần căng thẳng, ba tớ ủng hộ yêu sớm.”
Mẹ kiếp, ai muốn cùng cậu yêu sớm!?
Khương Đường nhìn anh một cái: “Học sinh vẫn nên ưu tiên học hành.”
Lục Ly cười cười, ghé lại gần tai cô: “Học tập thứ nhất, yêu đương thứ hai.”
Khương Đường đẩy sang một bên: “Toàn là người.” – Trước cổng trường có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào người phụ nữ của lão đại.
Thật đáng tiếc, cô không thể đẩy nổi anh.
Bây giờ anh chỉ muốn dán vào cô, dán chặt chẽ.
Đến cổng trường, Khương Đường liếc mắt là đã thấy chiếc xe đỏ rực đậu bên đường.
Cô đi đến trước xe moto của mình dừng lại, nói với anh: “Vậy, tớ đi trước đây.”
Lục Ly đi đến, toàn bộ cơ thể cũng muốn đè ép lên người cô: “Vậy, thứ hai gặp?”
Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy, nếu không thì sao?”
Lục Ly lại dính lên người cô: “Lúc tớ nhớ cậu, có thể đến nhà cậu không?”
Khương Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn là nên suy nghĩ lại đi.”
Hai tay Lục Ly bưng mặt cô lên, ép buộc cô nhìn anh: “Tớ suy nghĩ cái gì.”
Khương Đương kéo tay anh ra, xoay người đi, vừa mở cốp xe lấy nói bảo hiểm, vừa nói: “Lục Ly.”
Anh ừ một tiếng. Anh không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của cô, nhưng nhất định là rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói với anh.
Khương Đường nói tiếp: “Lục Ly, từ trước đến nay tớ chưa từng yêu đương, cũng không thiết lập quan hệ thân thiết với ai, bao gồm ba mẹ tớ, đều chưa từng thân thiết qua.”
Cô nghĩ một chút lại nói: “Cũng không phải chưa có ai, trước đây, ở đối diện nhà tớ có một bà lão bán kẹo gừng, chính là ý nghĩa của Khương Đường. Lúc tớ còn nhỏ rất thích quấn lấy bà, bà rất tốt, cũng thích dắt tớ theo, thích thắt hai chùm tóc cho tớ, trong tay có chút xíu tiền cũng sẽ mua cho tớ một chiếc váy xinh đẹp. Bà dặn tớ chăm chỉ học tập, tương lai mua một căn nhà lớn ở cùng nhau. Nhưng sau này, lúc tớ mười hai tuổi, có một lần bà đi bán kẹo gừng, bị xe tông trúng, tài xế bỏ trốn.”
Đột nhiên cô xoay người lại, nhìn anh chăm chú: “Tất cả mọi thứ trên người tớ không giống với đám người sống ở đường Khang An kia, đều phải cám ơn bà ấy.”
Lục Ly nhìn thấy đôi mắt cô rưng rưng, hốc mắt ngân ngấn rồi biến mất.
Khương Đương điều chỉnh cảm xúc một chút, nói đến điểm chính: “Từ đó về sau, tớ cũng không yêu thích thêm bà lão nào khác.”
Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt anh: “Cho nên, Lục Ly, cậu phải suy nghĩ kỹ, nếu cậu chỉ muốn chơi đùa, vậy, cậu bỏ qua cho tớ đi.”
Lục Ly vươn tay, rờ đầu cô, ngón tay cái dừng lại trên trán cô, vuốt ve: “Cậu cảm thấy tớ giống đang chơi đùa?”
Khương Đường nhìn chiếc xe cách đó không xa, không nói gì.
Lục LY cúi đầu, ghé vào bên tai cô: “Khương Đường, tớ thích cậu, thích đến không chịu được.”
Khương Đường hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu, thích tớ nhường nào?”
Lục Ly giơ ngón tay trước ngực cô, vẽ một chút: “Thích đến nỗi, muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu.”- Giọng nói của anh mang theo chút trầm thấp, lại phối hợp với hiệu quả của câu nói này, nghe có vẻ, rất, sắc, tình.
Cái tên Lục Ly phá phách hay giở trò này, cảnh bày tỏ thâm tình mà có thể diễn thành một màn tổng tài bá đại phát tình.
Bầu không khí mới đầu con đang nghiêm túc, bị anh làm cho thành ra như vầy, ngay cả nữ chính Khương Đường khổ sở vì tình cũng bị anh trêu chọc đến không nhịn cười được.
Mẹ kiếp, bà đây chuẩn bị nước mắt xong luôn rồi đấy.
Cô cười xong thì trừng mắt nhìn anh, xoay ngừoi nhảy lên xe moto, bỏ chạy nhanh như chớp.
Lục Ly huýt sáo một cái.
Sau đó cuối đầu gửi tin nhắn.
“Tớ thích cậu, thích đến nỗi muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu. Khương Đường, hãy để tớ chăm sóc cậu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
*** Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Rốt cuộc bao giờ mới có thể có được cậu, từ trái tim cho đến thân thể.
Khương Đường: Lấy chứng minh thư ra đây xem, đã thành niên chưa.
Lục Ly: Cái này, chứng minh thư mất rồi, chưa kịp làm lại.
Khương Đường: Cút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.