Chương 11
Ngọc Huyền
01/10/2024
Mấy ngày hôm sau thì củng đâu vào đấy ,Hà củng tỏ ra rất bình thường khi chạm mặt Vy ,chỉ là không còn như trước được nữa .
Còn tụi con Ý thấy Hà thì sẻ né ,không dám chạm mặt Hà.
Hà coi như sống bình yên được mấy ngày .Nhưng Nhiên thì hơi thảm ,Thẵm trong cơ thể Trúc không làm gì được Hà ,liền quay sang tính kế Nhiên ,chỉ cần tới tiết của Trúc là y như rằng Nhiên sẻ là người lên trả bài .Trả lời các câu hỏi Trúc củng ưu tiên cho Nhiên ,làm cậu mệt không chịu nổi .
Môn văn không phải là sở trường của Nhiên ,nhưng từ khi bị Trúc dí ,cậu đã phải thức đêm để học ,vì cho dù trong mắt cậu Trúc không phải là người ,nhưng trong mắt người khác Trúc vẫn là người bình thường và là cô giáo dạy văn cho lớp cậu .Cô ta sẻ là người quyết định điểm số môn văn của cậu.
Nghĩ tới đây thì Nhiên rất cay cú ,tại sao cô ta không ra tay đánh nhau với cậu ,mà lại chơi trò trẻ con này.
Thẫm tất nhiên đã nghĩ tới chuyện đó rồi ,chỉ vì ngày hôm đó...
- Hả ,cứ từ từ ,tại sao chúng ta không giết luôn con nhỏ đó là xong mà.
Gương mặt Trúc nhăn nhó kinh dị chấp vấn người trước mặt.
Người trước mặt nghe Thẵm trong cơ thể Trúc nói thì nhíu mày.
- Ta không ngờ sau khi ngươi đến đây ngươi lại to gan ,ăn nói không có trên dưới như vậy.
Tiếng người này rất nhỏ nhẹ ,nhưng ý tứ lại nguy hiểm vô cùng. Chỉ lúc hắn vừa dứt lời thì một lực phản đã đánh xuyên qua cơ thể Trúc ,nó tác động rất mạnh vào linh hồn là Thẫm ,Thẫm đau đớn xuất ra khỏi cơ thể Trúc.
Thẵm quỳ rạp xuống đất ôm ngực ho sặc sụa. Người ta tự hỏi chỉ là linh hồn mà củng biết đau sau.Biết chứ, chỉ là đau khác khi có thể xác mà thôi.
- Tui đã nói năng không suy nghĩ ,xin..xin ngài hãy tha thứ cho tui.
Tiếng dập đầu của Thẫm vang lên trong đêm ,linh hồn của Thẫm đang trong dạng đông cứng ,chỉ cần trong dạng này con người mới thấy được hắn và nghe được hắn đang làm gì.
Người đó liếc mắt nhìn Thẫm mà không khỏi chán ghét.
- Ta tự hỏi ,các linh ảnh khác đều tự đông cứng linh hồn mà không cần phải nhập vào người khác để làm việc .Chỉ có nhưng linh ảnh cấp thấp mới cần làm việc đó mà thôi.
Những đợt run rẩy không ngừng trong linh hồn Thẵm ,liệu người đó có đánh tan hồn hắn hay không.Hắn đã làm trái luật chỉ vì ham muốn cá nhân của mình.
- Ngươi nghĩ ta nên làm gì ngươi đây ,từ lúc nào mà dưới trướng ta lại có thứ hạ tiện như vậy, hay là ngươi đang nhớ về quá khứ của mình .
Ngữ điệu đe dọa nhưng giọng lại nhẹ nhàng, hai thái cực đối lập cùng phát ra từ giọng nói của một người làm người nghe không khỏi rùng mình và hoảng sợ.
Phải , hắn nói đúng ,Thẫm đã nhớ về quá khứ của chính mình, một quá khứ của Thẫm khi kể ra điều khiến người khác phải phẫn nộ.
Vài trăm năm trước ,trong một dinh phủ cao sang quyền quý ,một tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ được sinh ra trên cõi đời này.
Ai mà không biết ,thừa tướng đại nhân đã bước qua tuổi tứ tuần mà không có mụn con nào ,ông rầu rỉ ngày đêm ,cho dù ông đã cưới hàng chục thiếp thất củng không thấy tin gì .Nhưng có lẽ ông trời đã nghe được thỉnh cầu của ông ,trong một lần dùng thiện cùng người vợ chính thất sắp bước qua tứ tuần của mình ,bà đã nôn ọe khi dùng một món cá .
Ông nghi ngờ ,kêu nô tì mau mời đại phu để bắt mạch cho phu nhân của mình ,đại phu sau khi chuẩn mạch đã báo đây là hỉ mạch .Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay dường như đã vỡ òa trong giây phút này .
- Mau ,mau ban thưởng cho vị đại phu đây.
Ông ta hứng khởi vô cùng ,ngồi xuống chiếc giường phu nhân của mình đang nằm ,nắm tay bà ân cần ,dịu dàng hỏi:
- Phu nhân ,nàng có khó chịu ở đâu không ,nàng phải nhớ chăm sóc bản thân cùng với hà tử chưa chào đời của chúng ta nữa.
Đã lâu lắm rồi ,phu nhân mới thấy được dáng vẻ này của phu quân mình .Nhiều năm rồi ông không còn dịu dàng hỏi thăm bà ,ôm bà trong vòng tay ấp áp như thế này lâu rồi.
Củng chỉ vì đám oanh oanh ,yến yến kia trong phủ ,mà bà bị ông bỏ xó trong cái phủ rộng lớn này ,cho dù có nghỉ qua đêm ở chổ bà thì củng vì trách nhiệm và sợ thế lực nhà mẹ đẻ của bà. Là phụ nữ ai không muốn có con đàng cháu đống và phu quân nhất kiến chung tình với chứ.
Nhưng bà không có cái phước đó ,khi bà có đứa con đầu lòng thì ông ta đã dẫn một người phụ nữ đi đến trước mặt bà ,muốn bà lập người này làm thiếp .Bà đã bực tức ,quậy phá gà bay chó chạy trong cái phủ này.
Lời đàn ông đúng là không thể tin ,hồi nào còn nói với bà " ta chỉ cần nàng ,sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa ta củng chỉ yêu mỗi mình nàng" vậy mà sau khi bà có thai ông đã dẫn người phụ nữ khác vào phủ.
Do khí mạch công tâm ,bà đã xảy thai và thái y trong cung củng đã tới bắt mạch cho bà ,nói bà sau này chắc chắn sẻ khó con. Bà thực sự rất hận ông ta ,nhưng chỉ cần nói ngọt ngào vài câu với bà ,thì bà lại tha thứ.Từ khi biết bà không thể có con được nữa ,ông ta củng không e ngại gì mà nạp thiếp thất vào phủ như đi hội.
Ha ,còn lí do mà phu quân bà tới giờ này không có con thì củng dễ hiểu thôi ,thứ mà bà không có thì bà sẻ không cho ai có nó. Bà nép vào lòng phu quân mình cười nham hiểm mà suy nghĩ." ông trời đã cho ta đứa con ,ta sẻ cho đám nữ nhân trong phủ từng người ,từng người biến khỏi mắt ta".
9 tháng 10 ngày sau đó ,bà củng đã lâm bồn và tất nhiên không còn thiếp thất nào trong phủ nữa cả .Từ khi phu nhân mình mang thai ông luôn luôn chiều theo ý của bà ,không nữa lời cãi lại ,mong bà sẻ vui vẻ mà sinh con ra cho ông.
Mấy nô tì cứ chạy đi chạy lại trước phòng sinh,bà đỡ bên trong củng thở không ra hơi nữa .
Đã hai canh giờ trôi qua rồi mà đứa bé vẫn chưa chịu ló đầu ra ,phu nhân củng đau tới mức mặt trắng bệt .Bà đỡ không ngừng lên tiếng kêu bà phải tỉnh táo .Sinh con khi đã lớn tuổi thật đáng sợ mà ,bà cắn vào môi dưới đến bật máu dùng hết sức trong một lần này nữa ,bà muốn thấy con của mình chào đời.
oe ...oe..oe
Thừa tướng đứng bên ngoài nghe tiếng khóc thì vội lao vào trong.Ông đã sốt ruột lắm rồi ,muốn thấy dung mạo con của mình.Thấy ông vào thì bà đỡ đã quỳ xuống ,run sợ mà lên tiếng:
- Tướng...tướng...gia.
- Sao hả ,con ta đâu rồi ,là trai hay gái.
Ông gấp gáp hỏi ,bà đỡ ôm đứa bé tới mặt ông .
- Là con trai ,thưa tướng gia.
Nghe nói là con trai, ông vui mừng ôm lấy đứa bé.
Khoảng khắc mà ông vén tấm khăn lên ,trời đất như ngưng động ông run run nhìn đứa con của mình.
Là trẻ con nhưng gương mặt già nua ,xấu xí chân tay còn có tật ,trên trán còn có một cái bứu lớn .Tại sao ông trời cho ông hi vọng lại cướp đi nó một lần nữa.
Ông tức giận nhìn người vợ đang thoi thóp của mình ,bà vẫn chưa thấy mặt con ,thấy ông tức giận bà kêu người ẵm con qua cho bà xem ,khi thấy con bà đã rơi nước mắt ,bà ôm con và khóc rất nhiều.
Có phải bà đã làm chuyện ác nên khi sinh con ,ông trời đã trừng phạt bà hay không .Tướng gia ông ta đã suy sụp rất nhiều, nhưng đây là đứa con duy nhất của ông nên ông sẻ không bỏ rơi nó ,nhưng thể diện thì ông không muốn mất. Ông đã ra lệnh giết hết ai có mặt tại nơi này vì không muốn ai truyền ra ngoài ,con ông là một quái thai .
Bà có ý ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi ,bà đỡ cùng toàn bộ nô tì ở đó đã bị thị vệ chém tại chổ ,linh tính của người làm mẹ nói cho bà biết ,nếu bà còn chuyện ác thì nhân quả sẻ không tha cho con bà.
Sau một thời gian thì Thẵm đã lớn ,à mà cái tên này là do mẫu thân đặt cho Thẵm ,Thẵm tò mò muốn đi ra ngoài nhưng đều bị bà ngăn lại ,phụ thân sắp xếp cho Thẫm ở trong một trang viên nhỏ ,người ngoài bình thường sẻ không thấy hắn.
Vào lúc 10 tuổi ,Thẫm đã trốn ra khỏi trang viên ,lần đầu tiên thấy phong cảnh bên ngoài ,hắn như được mở mang tầm mắt ,hắn thấy rất nhiều người ,những đứa trẻ con bằng tuổi hắn củng đang chơi với nhau ,hắn bước đến ngỏ ý muốn chơi chung .
Vì sống tách biệt với thế giới bên ngoài ,hắn chỉ ở với hai người là mẫu thân cùng vú nuôi của mình nên ,hắn không hề biết vẻ bề ngoài của hắn làm cho người khác ghê sợ.
Bọn nhóc thấy hắn như thấy quỷ ,khuôn mặt già nua từ khi sinh ra cùng với dáng đi kỳ quặc ,cơ thể trơ xương chỉ có hai tay là có thịt ,hắn bước đến dù không có ý xấu ,nhưng khi thấy hắn bọn nhóc đã la lên và chạy nhanh khỏi đó.
Còn tụi con Ý thấy Hà thì sẻ né ,không dám chạm mặt Hà.
Hà coi như sống bình yên được mấy ngày .Nhưng Nhiên thì hơi thảm ,Thẵm trong cơ thể Trúc không làm gì được Hà ,liền quay sang tính kế Nhiên ,chỉ cần tới tiết của Trúc là y như rằng Nhiên sẻ là người lên trả bài .Trả lời các câu hỏi Trúc củng ưu tiên cho Nhiên ,làm cậu mệt không chịu nổi .
Môn văn không phải là sở trường của Nhiên ,nhưng từ khi bị Trúc dí ,cậu đã phải thức đêm để học ,vì cho dù trong mắt cậu Trúc không phải là người ,nhưng trong mắt người khác Trúc vẫn là người bình thường và là cô giáo dạy văn cho lớp cậu .Cô ta sẻ là người quyết định điểm số môn văn của cậu.
Nghĩ tới đây thì Nhiên rất cay cú ,tại sao cô ta không ra tay đánh nhau với cậu ,mà lại chơi trò trẻ con này.
Thẫm tất nhiên đã nghĩ tới chuyện đó rồi ,chỉ vì ngày hôm đó...
- Hả ,cứ từ từ ,tại sao chúng ta không giết luôn con nhỏ đó là xong mà.
Gương mặt Trúc nhăn nhó kinh dị chấp vấn người trước mặt.
Người trước mặt nghe Thẵm trong cơ thể Trúc nói thì nhíu mày.
- Ta không ngờ sau khi ngươi đến đây ngươi lại to gan ,ăn nói không có trên dưới như vậy.
Tiếng người này rất nhỏ nhẹ ,nhưng ý tứ lại nguy hiểm vô cùng. Chỉ lúc hắn vừa dứt lời thì một lực phản đã đánh xuyên qua cơ thể Trúc ,nó tác động rất mạnh vào linh hồn là Thẫm ,Thẫm đau đớn xuất ra khỏi cơ thể Trúc.
Thẵm quỳ rạp xuống đất ôm ngực ho sặc sụa. Người ta tự hỏi chỉ là linh hồn mà củng biết đau sau.Biết chứ, chỉ là đau khác khi có thể xác mà thôi.
- Tui đã nói năng không suy nghĩ ,xin..xin ngài hãy tha thứ cho tui.
Tiếng dập đầu của Thẫm vang lên trong đêm ,linh hồn của Thẫm đang trong dạng đông cứng ,chỉ cần trong dạng này con người mới thấy được hắn và nghe được hắn đang làm gì.
Người đó liếc mắt nhìn Thẫm mà không khỏi chán ghét.
- Ta tự hỏi ,các linh ảnh khác đều tự đông cứng linh hồn mà không cần phải nhập vào người khác để làm việc .Chỉ có nhưng linh ảnh cấp thấp mới cần làm việc đó mà thôi.
Những đợt run rẩy không ngừng trong linh hồn Thẵm ,liệu người đó có đánh tan hồn hắn hay không.Hắn đã làm trái luật chỉ vì ham muốn cá nhân của mình.
- Ngươi nghĩ ta nên làm gì ngươi đây ,từ lúc nào mà dưới trướng ta lại có thứ hạ tiện như vậy, hay là ngươi đang nhớ về quá khứ của mình .
Ngữ điệu đe dọa nhưng giọng lại nhẹ nhàng, hai thái cực đối lập cùng phát ra từ giọng nói của một người làm người nghe không khỏi rùng mình và hoảng sợ.
Phải , hắn nói đúng ,Thẫm đã nhớ về quá khứ của chính mình, một quá khứ của Thẫm khi kể ra điều khiến người khác phải phẫn nộ.
Vài trăm năm trước ,trong một dinh phủ cao sang quyền quý ,một tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ được sinh ra trên cõi đời này.
Ai mà không biết ,thừa tướng đại nhân đã bước qua tuổi tứ tuần mà không có mụn con nào ,ông rầu rỉ ngày đêm ,cho dù ông đã cưới hàng chục thiếp thất củng không thấy tin gì .Nhưng có lẽ ông trời đã nghe được thỉnh cầu của ông ,trong một lần dùng thiện cùng người vợ chính thất sắp bước qua tứ tuần của mình ,bà đã nôn ọe khi dùng một món cá .
Ông nghi ngờ ,kêu nô tì mau mời đại phu để bắt mạch cho phu nhân của mình ,đại phu sau khi chuẩn mạch đã báo đây là hỉ mạch .Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay dường như đã vỡ òa trong giây phút này .
- Mau ,mau ban thưởng cho vị đại phu đây.
Ông ta hứng khởi vô cùng ,ngồi xuống chiếc giường phu nhân của mình đang nằm ,nắm tay bà ân cần ,dịu dàng hỏi:
- Phu nhân ,nàng có khó chịu ở đâu không ,nàng phải nhớ chăm sóc bản thân cùng với hà tử chưa chào đời của chúng ta nữa.
Đã lâu lắm rồi ,phu nhân mới thấy được dáng vẻ này của phu quân mình .Nhiều năm rồi ông không còn dịu dàng hỏi thăm bà ,ôm bà trong vòng tay ấp áp như thế này lâu rồi.
Củng chỉ vì đám oanh oanh ,yến yến kia trong phủ ,mà bà bị ông bỏ xó trong cái phủ rộng lớn này ,cho dù có nghỉ qua đêm ở chổ bà thì củng vì trách nhiệm và sợ thế lực nhà mẹ đẻ của bà. Là phụ nữ ai không muốn có con đàng cháu đống và phu quân nhất kiến chung tình với chứ.
Nhưng bà không có cái phước đó ,khi bà có đứa con đầu lòng thì ông ta đã dẫn một người phụ nữ đi đến trước mặt bà ,muốn bà lập người này làm thiếp .Bà đã bực tức ,quậy phá gà bay chó chạy trong cái phủ này.
Lời đàn ông đúng là không thể tin ,hồi nào còn nói với bà " ta chỉ cần nàng ,sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa ta củng chỉ yêu mỗi mình nàng" vậy mà sau khi bà có thai ông đã dẫn người phụ nữ khác vào phủ.
Do khí mạch công tâm ,bà đã xảy thai và thái y trong cung củng đã tới bắt mạch cho bà ,nói bà sau này chắc chắn sẻ khó con. Bà thực sự rất hận ông ta ,nhưng chỉ cần nói ngọt ngào vài câu với bà ,thì bà lại tha thứ.Từ khi biết bà không thể có con được nữa ,ông ta củng không e ngại gì mà nạp thiếp thất vào phủ như đi hội.
Ha ,còn lí do mà phu quân bà tới giờ này không có con thì củng dễ hiểu thôi ,thứ mà bà không có thì bà sẻ không cho ai có nó. Bà nép vào lòng phu quân mình cười nham hiểm mà suy nghĩ." ông trời đã cho ta đứa con ,ta sẻ cho đám nữ nhân trong phủ từng người ,từng người biến khỏi mắt ta".
9 tháng 10 ngày sau đó ,bà củng đã lâm bồn và tất nhiên không còn thiếp thất nào trong phủ nữa cả .Từ khi phu nhân mình mang thai ông luôn luôn chiều theo ý của bà ,không nữa lời cãi lại ,mong bà sẻ vui vẻ mà sinh con ra cho ông.
Mấy nô tì cứ chạy đi chạy lại trước phòng sinh,bà đỡ bên trong củng thở không ra hơi nữa .
Đã hai canh giờ trôi qua rồi mà đứa bé vẫn chưa chịu ló đầu ra ,phu nhân củng đau tới mức mặt trắng bệt .Bà đỡ không ngừng lên tiếng kêu bà phải tỉnh táo .Sinh con khi đã lớn tuổi thật đáng sợ mà ,bà cắn vào môi dưới đến bật máu dùng hết sức trong một lần này nữa ,bà muốn thấy con của mình chào đời.
oe ...oe..oe
Thừa tướng đứng bên ngoài nghe tiếng khóc thì vội lao vào trong.Ông đã sốt ruột lắm rồi ,muốn thấy dung mạo con của mình.Thấy ông vào thì bà đỡ đã quỳ xuống ,run sợ mà lên tiếng:
- Tướng...tướng...gia.
- Sao hả ,con ta đâu rồi ,là trai hay gái.
Ông gấp gáp hỏi ,bà đỡ ôm đứa bé tới mặt ông .
- Là con trai ,thưa tướng gia.
Nghe nói là con trai, ông vui mừng ôm lấy đứa bé.
Khoảng khắc mà ông vén tấm khăn lên ,trời đất như ngưng động ông run run nhìn đứa con của mình.
Là trẻ con nhưng gương mặt già nua ,xấu xí chân tay còn có tật ,trên trán còn có một cái bứu lớn .Tại sao ông trời cho ông hi vọng lại cướp đi nó một lần nữa.
Ông tức giận nhìn người vợ đang thoi thóp của mình ,bà vẫn chưa thấy mặt con ,thấy ông tức giận bà kêu người ẵm con qua cho bà xem ,khi thấy con bà đã rơi nước mắt ,bà ôm con và khóc rất nhiều.
Có phải bà đã làm chuyện ác nên khi sinh con ,ông trời đã trừng phạt bà hay không .Tướng gia ông ta đã suy sụp rất nhiều, nhưng đây là đứa con duy nhất của ông nên ông sẻ không bỏ rơi nó ,nhưng thể diện thì ông không muốn mất. Ông đã ra lệnh giết hết ai có mặt tại nơi này vì không muốn ai truyền ra ngoài ,con ông là một quái thai .
Bà có ý ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi ,bà đỡ cùng toàn bộ nô tì ở đó đã bị thị vệ chém tại chổ ,linh tính của người làm mẹ nói cho bà biết ,nếu bà còn chuyện ác thì nhân quả sẻ không tha cho con bà.
Sau một thời gian thì Thẵm đã lớn ,à mà cái tên này là do mẫu thân đặt cho Thẵm ,Thẵm tò mò muốn đi ra ngoài nhưng đều bị bà ngăn lại ,phụ thân sắp xếp cho Thẫm ở trong một trang viên nhỏ ,người ngoài bình thường sẻ không thấy hắn.
Vào lúc 10 tuổi ,Thẫm đã trốn ra khỏi trang viên ,lần đầu tiên thấy phong cảnh bên ngoài ,hắn như được mở mang tầm mắt ,hắn thấy rất nhiều người ,những đứa trẻ con bằng tuổi hắn củng đang chơi với nhau ,hắn bước đến ngỏ ý muốn chơi chung .
Vì sống tách biệt với thế giới bên ngoài ,hắn chỉ ở với hai người là mẫu thân cùng vú nuôi của mình nên ,hắn không hề biết vẻ bề ngoài của hắn làm cho người khác ghê sợ.
Bọn nhóc thấy hắn như thấy quỷ ,khuôn mặt già nua từ khi sinh ra cùng với dáng đi kỳ quặc ,cơ thể trơ xương chỉ có hai tay là có thịt ,hắn bước đến dù không có ý xấu ,nhưng khi thấy hắn bọn nhóc đã la lên và chạy nhanh khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.