Chương 37
Ngọc Huyền
03/10/2024
- Ông tò mò không.
Hà quay sang hỏi Nhiên, Nhiên khó hiểu hỏi lại.
- Về chuyện gì.
Hà chỉ tay về phía bờ ruộng,rồi không biết suy nghĩ gì ,lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó một lúc ,và Hà củng cho
Nhiên coi nội dung trong tin nhắn.
Mấy chuyện này không có gì là bí mật cả ,Nhiên củng đồng tình với những gì Hà làm ,muốn mở chuông thì phải kiếm người buộc chuông ,mà Trang chính là nút thắc trong lòng An .
Hà còn hỏi Nhiên về vụ nhà dì ba ,vì hôm đó có ông nội ở lại không biết sao rồi ,Nhiên chỉ nói với Hà không có việc gì hết ,cô đừng bận tâm mấy việc đó ,có điều Nhiên dặn Hà đừng đi ra ngoài vào đêm muộn ,nhất là con đường gần bờ sông.
Nhiên biết hết mọi chuyện nhưng sợ Hà sẻ hoang mang nên giấu nhẹm đi ,làm sao mà không có chuyện gì được ,nếu Nhiên đoán không lầm thì không lâu nữa nhà dì ba chắc chắn sẻ phải trả giá vì những gì mình đã làm.
An ngồi thơ thẩn một hồi thì thấy ở đằng xa có một hình bóng quen thuộc đang bước tới.
Một bóng dáng từ lâu đã in sâu trong tâm trí của An khi còn học cấp 2 ,khoảng khắc mà Trang bước tới rồi ngồi cách An một đoạn ,nhìn xa xa về phía bầu trời xanh thẫm ,làn gió chiều nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc mai của
Trang làm tim An đã lỡ một nhịp .
Gương mặt thân quen ấy nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân thổi qua tim của An vậy ,như có ai xui khiến, An như bị điều khiển bước đến trước mặt Trang ,nếu như nói ai là người xui khiến, thì củng chỉ là trái tim đang bị tổn thương của An muốn đến gặp người trong lòng một lần nữa.
Khi thấy An đứng trước mặt mình ,Trang hơi bất ngờ một chút ,nhưng rồi củng bình thường trở lại ,nụ cười vẫn nở trên môi nhìn An.
- Lâu rồi không gặp ,là bạn An đúng không.
Còn nói gì nữa ,người ta nhìn một phát là ra mình ,còn mình đi nhận lầm em của người ta ,đúng là trớ trêu mà.
An xấu hổ không biết nói gì ,cậu ta gật đầu rồi ngồi kế bên Trang ,nổi mất mát cùng cực cuộn trào trong lòng
An ,tại sao đến bây giờ An mới biết người mình gặp năm xưa không phải là Vy.
Vậy mà An cứ mê muội tin vào trực giác của mình ,nếu hôm nay Hà không nói ,có phải cả đời cậu ta vẫn chấp mê bất ngộ vậy không.
Hà ngồi sao ụ rơm mà tâm tình củng phức tạp theo ,Hà không phải là loại bất lịch sự đi nghe chuyện người khác ,nhưng mà dù sao Hà đã hứa với chủ tịch rồi ,nếu thấy tâm lý An mà bất ổn ,Hà sẻ liên lạc ngay cho thư
ký ,làm cha, làm mẹ mà ai củng lo cho con của mình hết ,điều này Hà rất đồng cảm với chủ tịch.
- An hôm nay đến đây ,củng ngắm mặt trời lặn giống mình đúng không .
Trang không hỏi tại sao người bạn này lại đến đây, chỉ ngồi đó trò chuyện như ngày xưa mà hai người từng nói.
An như gỡ được nút thắc trong lòng ,tâm trạng củng thả lỏng mà tự nhiên nói chuyện với Trang ,An kể cho Trang nghe về mấy năm nay cậu ta đã cổ gắng thế nào để được thành tích tốt trong học tập .
Rồi cậu ta giật mình với những gì mình nói ,thành tích tốt sao ,làm gì còn nữa từ lâu nó đã tụt dốc không phanh rồi. An cúi đầu đầy hối hận ,cậu ta đã làm cái gì thời gian qua vậy,chạy theo theo thứ thanh xuân mờ ảo mà mình
da lam tuing lieu co dang khong.
Trang thấy An tự nhiên im lặng ,cô nhìn người con trai này một lúc ,đã mấy năm không gặp cậu nhóc bốn mắt gầy gò năm xưa nay đã lớn rồi nhỉ .
Nhưng sao cậu ấy lại buồn thế ,có phải kết quả học không tốt hay là không hòa thuận với bạn bè trong trường học. Trang lại nở một nụ cười đầy tiếc nối ,ước gì có thể sống thêm được thêm vài ngày nữa thì tốt quá ,không chừng có thể sẻ gặp được hết người mà Trang muốn gặp.
- Tui xin lỗi.
An đột nhiên lên tiếng ,còn xin lỗi Trang .
Trang ngơ ra một lúc mà không hiểu ,người bạn này có lỗi gì với mình chứ.
- Nếu lúc đó tui hỏi tên của bà ,hay hỏi bà bị bệnh gì mà ở bệnh viện thì mọi chuyện hôm nay đã khác ,tui...tui xin lối....
Chỉ thấy An nắm chặt tay ,lòng tràn đầy cảm xúc ,An không ghét ai ,chỉ giận bản thân mình vì gặp Trang quá trể ,khi thấy sắc mặt của người xưa ,An đã biết Hà không nói dối .
Trang đưa tay ,nắm lấy bàn tay của An an ủi ,cách này giống như chị điều dưỡng đã làm với Trang ,khi cô khó khăn đối mặt với bệnh tật.
Lòng bàn tay truyền hơi ấm có thể giúp Trang dịu một chút cô đơn trong lòng ,tuy nó không giúp giảm đau ngoài mặt thể xác ,nhưng nó giúp Trang có thêm ít hi vọng vào ngày mai ,bình minh sẻ lên ,và cô có thể mở mắt nhìn bầu trời một lần nữa.
Trang củng nghĩ cái nắm tay này có thể giúp tâm trạng của người bạn tốt hơn một chút .
An ngạc nhiên ngước lên nhìn Trang ,tay Trang thật sự rất lạnh ,dường như không có hơi ấm nào của người sống cả .Hốc mắt An đỏ hoe ,nước mắt củng từ từ chảy xuống, tay củng nắm chặt tay Trang hơn .
- Bạn An nè ,mình không biết bạn đã gặp chuyện gì ,nhưng mình hi vọng bạn có thể sống tốt ,học thật giỏi ,luôn mạnh khỏe và có thật nhiều may mắn.
Lời chúc của Trang càng làm cho An xúc động ,làm sao bây giờ An đã không thể nói gì nữa ,cổ họng nghẹn cứng do An kèm nén nảy giờ ,thật sự rất muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của An dành cho Trang là như thế nào.
- Cảm..cảm ơn bà .
Nghẹn ngào mới có thể nặng được vài chữ ,An sẻ trân trọng khoảng khắc này ,củng sẻ nghe lời Trang nói, phải rồi
An phải mạnh khỏe và học thật giỏi nữa chứ.
Hà ngồi nghe mà không khỏi chua xót ,ông trời đúng là không công bằng ,một người như Trang phải xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn ,chứ không phải đoản mệnh như vậy .
Rồi hai người nói chuyện tới hoàng hôn ,An nói sẻ đưa Trang về ,nhưng cô từ chối ,bóng lưng Trang dần khuất sau bụi cây ,thì An mới quay đầu về nhà .
Trang đang đi khập khiếng trên đường ,thì cơn chóng mặt tự nhiên xuất hiện ,Trang chao đảo tưởng mình sắp ngã tới nơi .
Thì từ đâu một vòng tay vững chãi đã đỡ Trang vào người ,Trang ngước lên thì thấy Hà đang nhìn mình bằng ánh
mat lo lang.
- Đề tui đưa bà về.
Trang gật đầu ,đề Hà dìu về .Có bạn thật là tốt ,mà có bạn chân thành còn quý hơn ,Trang không hiều ,Hà tốt như thể này sao em gái mình lại ghét đến vậy ,hay nó ghen ty với Hà chăng.
- Cảm ơn bà nha ,về vụ hồi nảy.
Cái này thì Hà đã lợi dụng Trang trong chuyện của An rồi ,Hà củng không còn cách nào khác ,phải nói trước với
Trang mọi chuyện ,nhưng Hà chưa nói với Trang là ai sẻ đến.
Nhưng thứ làm Hà bất ngờ nhất là Trang vẫn nhận ra An ngay từ lần gặp đầu tiên .
- Thật ra ,Hà không nói mình củng sẻ làm vậy mà ,bạn An củng là một người tốt ,chỉ là hơi yếu lòng một chút thôi.
Hà cảm nhận Trang rất mệt ,hơi thở yếu hơn bình thường ,căn bản nếu không có Hà đỡ ,Trang hoàn toàn không đi nổi ,vậy mà trên mặt vẫn nở nụ cười ,còn nói mấy lời an ủi đó làm yên lòng người khác nữa chứ.
Tại sao Trang lại cố gắng mạnh mẽ như thế để làm gì ,như vậy chỉ khiến người bên cạnh đau lòng hơn mà thôi ,thành thật với cảm xúc không phải sẻ dễ chịu hơn sao.
- Trang nè ,bà còn mong ước điều gì nữa không .
Nghe Hà hỏi ,Trang chỉ cười trừ, thật ra trong lòng Trang có rất nhiều điều muốn làm ,nhưng củng đành lực bất đồng tâm mà thôi.
- Thật ra tui ước mình có thể nhắm mắt ở một nơi đầy hoa nở là được rồi ,nhưng chắc không được đâu.
Bước vài bước nữa là tới nhà Trang củng là nhà của Vy ,Hà nói với Trang sẻ xem thử coi có chỗ nào giống như lời
Trang nói không.
Rồi mọi người sẻ cùng nhau ngắm với Trang một lần cuối ,Trang cười cảm ơn Hà ,tới nhà Hà dìu Trang ngồi vào
ghe ,roi chao Trang ra ve,Ha cung chang muon nan nล์ 0 lai day เลิน Vi chan gap ngudi khong muon gap.
Mà định mệnh thường hay trêu ngươi Hà vậy mà gặp Vy ở ngoài cửa ,hình như cô ta mới đi đâu về. Thấy Hà ở đây, Vy tưởng đâu Hà qua đây để nối lại mối quan hệ với mình mà cười khẩy.
- Sao qua đây muốn gặp tao hả ,đừng hòng tao sẻ làm bạn lại với mầy.
Vẻ mặt của Vy rất gợi đòn trong mắt Hà ,ai muốn chơi với nó nữa chứ ,Hà đâu có bị mát, vẫn còn tỉnh chán đây.
- Con khùng ,ai rảnh mà kiếm mầy.
Từ khi trở mặt Hà chẳng còn giữ kẻ với Vy nữa ,không chửi thề đã là may lắm rồi ,ở đó mà Hà lịch sự cho ,Hà lơ Vy đi thẳng về phía trước ,chân không may đã giẫm phải bóng của Vy ,nếu như để ý kĩ một chút sẻ thấy cái bóng co rút lại còn một nắm tay ,uốn éo đau đớn do vô tình Hà đạp phải .
Vy không biết chuyện này ,chỉ đứng đó tức tối rồi bước vào nhà ,Trang đang ngồi thở mệt ,thấy Vy về thì nở nụ cười chào hỏi.
Vy suy nghĩ ,hóa ra con nhỏ xấu xí kia đã đưa người chị bệnh tật này về giùm à ,thật đúng là làm người ta chán ghét mà, Vy ngồi xuống ghế đối mặt Trang lên giọng.
- Sao mầy lại đi chung với con Hà .
Vy và Trang tính cách hoàn toàn trái ngược nhau ,ngay cả cách nói chuyện với chị mình củng không hề lễ độ ,Trang thở gấp liên tục do mệt ,mồ hôi củng không ngừng tuôn ra, Vy vẫn không quan tâm tình trạng hẹn giờ của Trang có nguy cấp hay không ,chỉ ngồi một chổ khoanh tay chờ Trang trả lời.
- Chị gặp Hà ..khi ở ngo..ài bờ ruộng ,rồi làm bạn.với nhau .
Tiếng Trang đứt quãng từng đợt ,không thể nói trọn vẹn hết một câu ,Trang cần nghỉ ngơi ngay bây giờ ,nhưng nhờ Vy dìu vào phòng là điều không thể ,Trang củng chỉ biết ngồi đầy mà chờ đợi.
Nghe Trang nói mà Vy khinh bỉ ra mặt ,thái độ cực kỳ lòi lởm nhìn Trang.
- Hai người đúng là rất xứng với nhau ,mầy thì yếu đuối ,bệnh tật còn con Hà đê tiện cướp người mà tao yêu ,tụi bây chơi với nhau đúng là rất hợp.
Nụ cười trên môi Trang tắt ngấm đi khi nghe người em song sinh có khuôn mặt giống mình, lại nói ra mấy lời kinh tớm đó.
- Em nói chị như vậy rất đúng ,nhưng nói Hà thì sai rồi ,Hà là một người bạn rất chân thành thêm nữa ,bạn Nhiên kia thích Hà chứ không thích em.
Vy không lẻ đã đi quá trớn với Hà rồi sao ,từ thái độ của Hà Trang đã thấy ,mắt của Hà tràn đầy sự thất vọng khi nhìn Vy, đừng nghĩ mấy người sắp chết như Trang không hiểu gì.
Quả nhiên khi gần chết con người ta như mở ra được suy nghĩ mà khi xưa chưa từng biết đến ,còn có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy ,chẳng hạn hôm nay Trang đã thấy một người phụ nữ ,với cơ thể đầy bùn lầy ,tóc tai xõa hết cả khuôn mặt ,tay còn ằm một đứa trẻ người toàn là máu ,đứng bên bờ sông mà hát ru.
Tiếng ru như ai oán làm tai Trang ù hết một bên ,Trang biết đó là thứ gì ,nhưng Trang không sợ vì mấy ngày nữa thôi ,cô củng sẻ giống như họ mà.
Cầu nói của Trang như xát muối vào tim Vy ,cô ta đứng lên quát Trang.
- Mầy thì biết cái gì ,Nhiên là muốn chơi đùa với con Hà mà thôi ,rồi có một ngày Nhiên sẻ biết tao yêu cậu ấy nhiều như thế nào.
Cơn mệt của Trang đã dừng lại ,Trang nhìn Vy đang điên cuồng mà chỉ biết lắc đầu ,chắc do mẹ quá nuông chiều từ nhỏ nên Vy mới hình thành tính cách ngang ngược này ,sao Vy không chịu hiểu ,cậu bạn kia không phải là đồ vật ,muốn có là có sao .
- Em không hiểu sao ,ngay từ đầu Hà không cần làm gì củng đã có bạn Nhiên ở bên cạnh ,em chỉ là người thừa thãi ,ảo tưởng về một chuyện không có thật mà thôi ,tỉnh lại đi em gái à.
Cơn giận của Vy đạt đến đỉnh điểm ,cô ta định xông tới đánh Trang ,thì rất may cha của bọn họ đã về ,ông nhìn
Vy bằng ánh mắt giận dữ ,rồi lại dịu dàng đỡ Trang vào trong nghĩ ngơi .
Ánh mắt Vy tức giận nhìn chị mình mà không làm được gì ,Trang thấy Vy đúng là đáng thương ,phải ngu ngốc tới đáng thương.
Ngày hôm sau ,Hà và Nhiên vẫn cùng nhau đi học ,khi đi đến lớp ,vừa mới đặt mông ngồi xuống Hà giật mình vì
An đứng trước mặt.
- Hà ơi ,xin lỗi vì những chuyện vừa qua ,nhưng mà bà có thể giúp tui một chuyện được không.
An thành khẩn ,dùng cặp mắt tội nghiệp mà nói chuyện với Hà .
Hà hơi khó hiểu hành động của An ,nhưng không sao ,cha của cậu ta là người trả tiền cho Hà mà ,sao Hà có thể từ chối được chứ.
Chuyện gì.Sắp tới bà có thể kèm tui học được không,tui biết dạo gần đây tui học rất tệ ,nhưng mà bà yên tâm ,tui nắm bắt trọng tâm rất nhanh sẻ không làm phiền bà nhiều đâu.Sự chờ đợi của An ,Hà thấy rất rỏ ,không ngờ lời của Trang mạnh thật ,có thể khiến một người như An lay chuyển trong một đêm như thế .
Quả nhiên chỉ cần lời người quan trọng thì sức nặng ngàn cân mà ,mà Hà là người có thành tích cao nhất lớp này ,nên nhờ Hà là chuyện hiển nhiên.
Thấy Hà im lặng không trả lời ,An thất vọng nghĩ mình sẻ bị từ chối ,thì đột nhiên Hà lôi trong cặp ra một cuốn số
dua cho An.
- Đây là sồ ghi chép của tui ,ông tham khảo trước đi ,chút nữa tui và ông đến thư viện ,tui sẻ tổng hợp hết những gì ông đã bỏ sót thời gian qua.
An mừng như vớ được vàng ,liên tục cảm ơn Hà ,ôm quyển sổ quay về chỗ ngồi bắt đầu học ,Hà nhìn mà không khỏi mừng thầm ,học bống năm sau của Hà được bảo toàn rồi.
Nhìn cặp mắt thâm đen của An do tối qua không ngủ mà học đây mà ,tín hiệu tốt rồi đây ,tất nhiên Hà sẻ giúp hết sức có thể ,không chừng sao này trên đường công việc Hà còn phải nhờ thiếu gia phú nhị đại là An giúp đỡ.
Ảnh ngồi một bên thấy biểu hiện của Hà thì chế giễu.
- Không ngờ Hà đây còn có cách thu phục lòng người nữa cơ đấy .
Hà lấy tập ra chuẩn bị ôn bài ,nghe Ảnh nói thì mỉa mai lại.
- Tất nhiên rồi ,không phải bạn Ảnh đây củng từng nói là ái mộ về tài học tập của tui sao ,đang khó chịu về thành tích của mình à.
Ảnh không nói gì ,mà tiến sát lại gần Hà hơn ,tay còn không yên phận đưa lên vuốt gương mặt của Hà.
- Hừ ,tui nghĩ mình đã nói sai rồi ,thứ tui ái mộ ở đây là Hà mới đúng ,mấy cái khác không quan trọng nữa rồi.
Hà giật mình vì hành động của Ảnh ,rất nhanh Hà hất tay Ảnh ra khỏi mặt mình ,đúng là thấy ghê mà ,Hà đưa mắt cảnh cáo.
- Đừng có mà quá trớn ,nếu mà có lần thứ hai thì cánh tay đó sẻ bị bẻ ngược vào trong đó nghe chưa.
Hà quay sang hỏi Nhiên, Nhiên khó hiểu hỏi lại.
- Về chuyện gì.
Hà chỉ tay về phía bờ ruộng,rồi không biết suy nghĩ gì ,lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó một lúc ,và Hà củng cho
Nhiên coi nội dung trong tin nhắn.
Mấy chuyện này không có gì là bí mật cả ,Nhiên củng đồng tình với những gì Hà làm ,muốn mở chuông thì phải kiếm người buộc chuông ,mà Trang chính là nút thắc trong lòng An .
Hà còn hỏi Nhiên về vụ nhà dì ba ,vì hôm đó có ông nội ở lại không biết sao rồi ,Nhiên chỉ nói với Hà không có việc gì hết ,cô đừng bận tâm mấy việc đó ,có điều Nhiên dặn Hà đừng đi ra ngoài vào đêm muộn ,nhất là con đường gần bờ sông.
Nhiên biết hết mọi chuyện nhưng sợ Hà sẻ hoang mang nên giấu nhẹm đi ,làm sao mà không có chuyện gì được ,nếu Nhiên đoán không lầm thì không lâu nữa nhà dì ba chắc chắn sẻ phải trả giá vì những gì mình đã làm.
An ngồi thơ thẩn một hồi thì thấy ở đằng xa có một hình bóng quen thuộc đang bước tới.
Một bóng dáng từ lâu đã in sâu trong tâm trí của An khi còn học cấp 2 ,khoảng khắc mà Trang bước tới rồi ngồi cách An một đoạn ,nhìn xa xa về phía bầu trời xanh thẫm ,làn gió chiều nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc mai của
Trang làm tim An đã lỡ một nhịp .
Gương mặt thân quen ấy nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân thổi qua tim của An vậy ,như có ai xui khiến, An như bị điều khiển bước đến trước mặt Trang ,nếu như nói ai là người xui khiến, thì củng chỉ là trái tim đang bị tổn thương của An muốn đến gặp người trong lòng một lần nữa.
Khi thấy An đứng trước mặt mình ,Trang hơi bất ngờ một chút ,nhưng rồi củng bình thường trở lại ,nụ cười vẫn nở trên môi nhìn An.
- Lâu rồi không gặp ,là bạn An đúng không.
Còn nói gì nữa ,người ta nhìn một phát là ra mình ,còn mình đi nhận lầm em của người ta ,đúng là trớ trêu mà.
An xấu hổ không biết nói gì ,cậu ta gật đầu rồi ngồi kế bên Trang ,nổi mất mát cùng cực cuộn trào trong lòng
An ,tại sao đến bây giờ An mới biết người mình gặp năm xưa không phải là Vy.
Vậy mà An cứ mê muội tin vào trực giác của mình ,nếu hôm nay Hà không nói ,có phải cả đời cậu ta vẫn chấp mê bất ngộ vậy không.
Hà ngồi sao ụ rơm mà tâm tình củng phức tạp theo ,Hà không phải là loại bất lịch sự đi nghe chuyện người khác ,nhưng mà dù sao Hà đã hứa với chủ tịch rồi ,nếu thấy tâm lý An mà bất ổn ,Hà sẻ liên lạc ngay cho thư
ký ,làm cha, làm mẹ mà ai củng lo cho con của mình hết ,điều này Hà rất đồng cảm với chủ tịch.
- An hôm nay đến đây ,củng ngắm mặt trời lặn giống mình đúng không .
Trang không hỏi tại sao người bạn này lại đến đây, chỉ ngồi đó trò chuyện như ngày xưa mà hai người từng nói.
An như gỡ được nút thắc trong lòng ,tâm trạng củng thả lỏng mà tự nhiên nói chuyện với Trang ,An kể cho Trang nghe về mấy năm nay cậu ta đã cổ gắng thế nào để được thành tích tốt trong học tập .
Rồi cậu ta giật mình với những gì mình nói ,thành tích tốt sao ,làm gì còn nữa từ lâu nó đã tụt dốc không phanh rồi. An cúi đầu đầy hối hận ,cậu ta đã làm cái gì thời gian qua vậy,chạy theo theo thứ thanh xuân mờ ảo mà mình
da lam tuing lieu co dang khong.
Trang thấy An tự nhiên im lặng ,cô nhìn người con trai này một lúc ,đã mấy năm không gặp cậu nhóc bốn mắt gầy gò năm xưa nay đã lớn rồi nhỉ .
Nhưng sao cậu ấy lại buồn thế ,có phải kết quả học không tốt hay là không hòa thuận với bạn bè trong trường học. Trang lại nở một nụ cười đầy tiếc nối ,ước gì có thể sống thêm được thêm vài ngày nữa thì tốt quá ,không chừng có thể sẻ gặp được hết người mà Trang muốn gặp.
- Tui xin lỗi.
An đột nhiên lên tiếng ,còn xin lỗi Trang .
Trang ngơ ra một lúc mà không hiểu ,người bạn này có lỗi gì với mình chứ.
- Nếu lúc đó tui hỏi tên của bà ,hay hỏi bà bị bệnh gì mà ở bệnh viện thì mọi chuyện hôm nay đã khác ,tui...tui xin lối....
Chỉ thấy An nắm chặt tay ,lòng tràn đầy cảm xúc ,An không ghét ai ,chỉ giận bản thân mình vì gặp Trang quá trể ,khi thấy sắc mặt của người xưa ,An đã biết Hà không nói dối .
Trang đưa tay ,nắm lấy bàn tay của An an ủi ,cách này giống như chị điều dưỡng đã làm với Trang ,khi cô khó khăn đối mặt với bệnh tật.
Lòng bàn tay truyền hơi ấm có thể giúp Trang dịu một chút cô đơn trong lòng ,tuy nó không giúp giảm đau ngoài mặt thể xác ,nhưng nó giúp Trang có thêm ít hi vọng vào ngày mai ,bình minh sẻ lên ,và cô có thể mở mắt nhìn bầu trời một lần nữa.
Trang củng nghĩ cái nắm tay này có thể giúp tâm trạng của người bạn tốt hơn một chút .
An ngạc nhiên ngước lên nhìn Trang ,tay Trang thật sự rất lạnh ,dường như không có hơi ấm nào của người sống cả .Hốc mắt An đỏ hoe ,nước mắt củng từ từ chảy xuống, tay củng nắm chặt tay Trang hơn .
- Bạn An nè ,mình không biết bạn đã gặp chuyện gì ,nhưng mình hi vọng bạn có thể sống tốt ,học thật giỏi ,luôn mạnh khỏe và có thật nhiều may mắn.
Lời chúc của Trang càng làm cho An xúc động ,làm sao bây giờ An đã không thể nói gì nữa ,cổ họng nghẹn cứng do An kèm nén nảy giờ ,thật sự rất muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của An dành cho Trang là như thế nào.
- Cảm..cảm ơn bà .
Nghẹn ngào mới có thể nặng được vài chữ ,An sẻ trân trọng khoảng khắc này ,củng sẻ nghe lời Trang nói, phải rồi
An phải mạnh khỏe và học thật giỏi nữa chứ.
Hà ngồi nghe mà không khỏi chua xót ,ông trời đúng là không công bằng ,một người như Trang phải xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn ,chứ không phải đoản mệnh như vậy .
Rồi hai người nói chuyện tới hoàng hôn ,An nói sẻ đưa Trang về ,nhưng cô từ chối ,bóng lưng Trang dần khuất sau bụi cây ,thì An mới quay đầu về nhà .
Trang đang đi khập khiếng trên đường ,thì cơn chóng mặt tự nhiên xuất hiện ,Trang chao đảo tưởng mình sắp ngã tới nơi .
Thì từ đâu một vòng tay vững chãi đã đỡ Trang vào người ,Trang ngước lên thì thấy Hà đang nhìn mình bằng ánh
mat lo lang.
- Đề tui đưa bà về.
Trang gật đầu ,đề Hà dìu về .Có bạn thật là tốt ,mà có bạn chân thành còn quý hơn ,Trang không hiều ,Hà tốt như thể này sao em gái mình lại ghét đến vậy ,hay nó ghen ty với Hà chăng.
- Cảm ơn bà nha ,về vụ hồi nảy.
Cái này thì Hà đã lợi dụng Trang trong chuyện của An rồi ,Hà củng không còn cách nào khác ,phải nói trước với
Trang mọi chuyện ,nhưng Hà chưa nói với Trang là ai sẻ đến.
Nhưng thứ làm Hà bất ngờ nhất là Trang vẫn nhận ra An ngay từ lần gặp đầu tiên .
- Thật ra ,Hà không nói mình củng sẻ làm vậy mà ,bạn An củng là một người tốt ,chỉ là hơi yếu lòng một chút thôi.
Hà cảm nhận Trang rất mệt ,hơi thở yếu hơn bình thường ,căn bản nếu không có Hà đỡ ,Trang hoàn toàn không đi nổi ,vậy mà trên mặt vẫn nở nụ cười ,còn nói mấy lời an ủi đó làm yên lòng người khác nữa chứ.
Tại sao Trang lại cố gắng mạnh mẽ như thế để làm gì ,như vậy chỉ khiến người bên cạnh đau lòng hơn mà thôi ,thành thật với cảm xúc không phải sẻ dễ chịu hơn sao.
- Trang nè ,bà còn mong ước điều gì nữa không .
Nghe Hà hỏi ,Trang chỉ cười trừ, thật ra trong lòng Trang có rất nhiều điều muốn làm ,nhưng củng đành lực bất đồng tâm mà thôi.
- Thật ra tui ước mình có thể nhắm mắt ở một nơi đầy hoa nở là được rồi ,nhưng chắc không được đâu.
Bước vài bước nữa là tới nhà Trang củng là nhà của Vy ,Hà nói với Trang sẻ xem thử coi có chỗ nào giống như lời
Trang nói không.
Rồi mọi người sẻ cùng nhau ngắm với Trang một lần cuối ,Trang cười cảm ơn Hà ,tới nhà Hà dìu Trang ngồi vào
ghe ,roi chao Trang ra ve,Ha cung chang muon nan nล์ 0 lai day เลิน Vi chan gap ngudi khong muon gap.
Mà định mệnh thường hay trêu ngươi Hà vậy mà gặp Vy ở ngoài cửa ,hình như cô ta mới đi đâu về. Thấy Hà ở đây, Vy tưởng đâu Hà qua đây để nối lại mối quan hệ với mình mà cười khẩy.
- Sao qua đây muốn gặp tao hả ,đừng hòng tao sẻ làm bạn lại với mầy.
Vẻ mặt của Vy rất gợi đòn trong mắt Hà ,ai muốn chơi với nó nữa chứ ,Hà đâu có bị mát, vẫn còn tỉnh chán đây.
- Con khùng ,ai rảnh mà kiếm mầy.
Từ khi trở mặt Hà chẳng còn giữ kẻ với Vy nữa ,không chửi thề đã là may lắm rồi ,ở đó mà Hà lịch sự cho ,Hà lơ Vy đi thẳng về phía trước ,chân không may đã giẫm phải bóng của Vy ,nếu như để ý kĩ một chút sẻ thấy cái bóng co rút lại còn một nắm tay ,uốn éo đau đớn do vô tình Hà đạp phải .
Vy không biết chuyện này ,chỉ đứng đó tức tối rồi bước vào nhà ,Trang đang ngồi thở mệt ,thấy Vy về thì nở nụ cười chào hỏi.
Vy suy nghĩ ,hóa ra con nhỏ xấu xí kia đã đưa người chị bệnh tật này về giùm à ,thật đúng là làm người ta chán ghét mà, Vy ngồi xuống ghế đối mặt Trang lên giọng.
- Sao mầy lại đi chung với con Hà .
Vy và Trang tính cách hoàn toàn trái ngược nhau ,ngay cả cách nói chuyện với chị mình củng không hề lễ độ ,Trang thở gấp liên tục do mệt ,mồ hôi củng không ngừng tuôn ra, Vy vẫn không quan tâm tình trạng hẹn giờ của Trang có nguy cấp hay không ,chỉ ngồi một chổ khoanh tay chờ Trang trả lời.
- Chị gặp Hà ..khi ở ngo..ài bờ ruộng ,rồi làm bạn.với nhau .
Tiếng Trang đứt quãng từng đợt ,không thể nói trọn vẹn hết một câu ,Trang cần nghỉ ngơi ngay bây giờ ,nhưng nhờ Vy dìu vào phòng là điều không thể ,Trang củng chỉ biết ngồi đầy mà chờ đợi.
Nghe Trang nói mà Vy khinh bỉ ra mặt ,thái độ cực kỳ lòi lởm nhìn Trang.
- Hai người đúng là rất xứng với nhau ,mầy thì yếu đuối ,bệnh tật còn con Hà đê tiện cướp người mà tao yêu ,tụi bây chơi với nhau đúng là rất hợp.
Nụ cười trên môi Trang tắt ngấm đi khi nghe người em song sinh có khuôn mặt giống mình, lại nói ra mấy lời kinh tớm đó.
- Em nói chị như vậy rất đúng ,nhưng nói Hà thì sai rồi ,Hà là một người bạn rất chân thành thêm nữa ,bạn Nhiên kia thích Hà chứ không thích em.
Vy không lẻ đã đi quá trớn với Hà rồi sao ,từ thái độ của Hà Trang đã thấy ,mắt của Hà tràn đầy sự thất vọng khi nhìn Vy, đừng nghĩ mấy người sắp chết như Trang không hiểu gì.
Quả nhiên khi gần chết con người ta như mở ra được suy nghĩ mà khi xưa chưa từng biết đến ,còn có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy ,chẳng hạn hôm nay Trang đã thấy một người phụ nữ ,với cơ thể đầy bùn lầy ,tóc tai xõa hết cả khuôn mặt ,tay còn ằm một đứa trẻ người toàn là máu ,đứng bên bờ sông mà hát ru.
Tiếng ru như ai oán làm tai Trang ù hết một bên ,Trang biết đó là thứ gì ,nhưng Trang không sợ vì mấy ngày nữa thôi ,cô củng sẻ giống như họ mà.
Cầu nói của Trang như xát muối vào tim Vy ,cô ta đứng lên quát Trang.
- Mầy thì biết cái gì ,Nhiên là muốn chơi đùa với con Hà mà thôi ,rồi có một ngày Nhiên sẻ biết tao yêu cậu ấy nhiều như thế nào.
Cơn mệt của Trang đã dừng lại ,Trang nhìn Vy đang điên cuồng mà chỉ biết lắc đầu ,chắc do mẹ quá nuông chiều từ nhỏ nên Vy mới hình thành tính cách ngang ngược này ,sao Vy không chịu hiểu ,cậu bạn kia không phải là đồ vật ,muốn có là có sao .
- Em không hiểu sao ,ngay từ đầu Hà không cần làm gì củng đã có bạn Nhiên ở bên cạnh ,em chỉ là người thừa thãi ,ảo tưởng về một chuyện không có thật mà thôi ,tỉnh lại đi em gái à.
Cơn giận của Vy đạt đến đỉnh điểm ,cô ta định xông tới đánh Trang ,thì rất may cha của bọn họ đã về ,ông nhìn
Vy bằng ánh mắt giận dữ ,rồi lại dịu dàng đỡ Trang vào trong nghĩ ngơi .
Ánh mắt Vy tức giận nhìn chị mình mà không làm được gì ,Trang thấy Vy đúng là đáng thương ,phải ngu ngốc tới đáng thương.
Ngày hôm sau ,Hà và Nhiên vẫn cùng nhau đi học ,khi đi đến lớp ,vừa mới đặt mông ngồi xuống Hà giật mình vì
An đứng trước mặt.
- Hà ơi ,xin lỗi vì những chuyện vừa qua ,nhưng mà bà có thể giúp tui một chuyện được không.
An thành khẩn ,dùng cặp mắt tội nghiệp mà nói chuyện với Hà .
Hà hơi khó hiểu hành động của An ,nhưng không sao ,cha của cậu ta là người trả tiền cho Hà mà ,sao Hà có thể từ chối được chứ.
Chuyện gì.Sắp tới bà có thể kèm tui học được không,tui biết dạo gần đây tui học rất tệ ,nhưng mà bà yên tâm ,tui nắm bắt trọng tâm rất nhanh sẻ không làm phiền bà nhiều đâu.Sự chờ đợi của An ,Hà thấy rất rỏ ,không ngờ lời của Trang mạnh thật ,có thể khiến một người như An lay chuyển trong một đêm như thế .
Quả nhiên chỉ cần lời người quan trọng thì sức nặng ngàn cân mà ,mà Hà là người có thành tích cao nhất lớp này ,nên nhờ Hà là chuyện hiển nhiên.
Thấy Hà im lặng không trả lời ,An thất vọng nghĩ mình sẻ bị từ chối ,thì đột nhiên Hà lôi trong cặp ra một cuốn số
dua cho An.
- Đây là sồ ghi chép của tui ,ông tham khảo trước đi ,chút nữa tui và ông đến thư viện ,tui sẻ tổng hợp hết những gì ông đã bỏ sót thời gian qua.
An mừng như vớ được vàng ,liên tục cảm ơn Hà ,ôm quyển sổ quay về chỗ ngồi bắt đầu học ,Hà nhìn mà không khỏi mừng thầm ,học bống năm sau của Hà được bảo toàn rồi.
Nhìn cặp mắt thâm đen của An do tối qua không ngủ mà học đây mà ,tín hiệu tốt rồi đây ,tất nhiên Hà sẻ giúp hết sức có thể ,không chừng sao này trên đường công việc Hà còn phải nhờ thiếu gia phú nhị đại là An giúp đỡ.
Ảnh ngồi một bên thấy biểu hiện của Hà thì chế giễu.
- Không ngờ Hà đây còn có cách thu phục lòng người nữa cơ đấy .
Hà lấy tập ra chuẩn bị ôn bài ,nghe Ảnh nói thì mỉa mai lại.
- Tất nhiên rồi ,không phải bạn Ảnh đây củng từng nói là ái mộ về tài học tập của tui sao ,đang khó chịu về thành tích của mình à.
Ảnh không nói gì ,mà tiến sát lại gần Hà hơn ,tay còn không yên phận đưa lên vuốt gương mặt của Hà.
- Hừ ,tui nghĩ mình đã nói sai rồi ,thứ tui ái mộ ở đây là Hà mới đúng ,mấy cái khác không quan trọng nữa rồi.
Hà giật mình vì hành động của Ảnh ,rất nhanh Hà hất tay Ảnh ra khỏi mặt mình ,đúng là thấy ghê mà ,Hà đưa mắt cảnh cáo.
- Đừng có mà quá trớn ,nếu mà có lần thứ hai thì cánh tay đó sẻ bị bẻ ngược vào trong đó nghe chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.