Chương 58
Ngọc Huyền
24/10/2024
Nhiên không sợ yêu ma làm gì Hà ,chỉ sợ con người hại cô mà thôi ,khốn thật ,nếu cậu biết là ai làm thì chắc chắn sé không tha cho người đó .
Gió cứ rít lên không ngừng ,trong màn đêm cậu hoàn toàn không biết Hà đang ở đâu trong nghĩa địa này ,bật đèn bin điện thoại cậu bắt đầu tìm kiếm người thương ,nếu dụ này mà liên quan tới ông hai ,cậu không dám chắc là mình sẻ còn giữ lời hứa.
Hà nằm ở dưới đất ,do lạnh quá mà tỉnh dậy ,cô ngơ ngác nhìn xung quanh ,phải dụi mắt mấy lần cô mới tin là mình đang ngủ ở nghĩa trang ,hồn xiêu phách lạc vì sợ ma cô hét cũng không nổi ,bộ đồ pijama màu trắng có họa tiết hình chó con của cô giờ đã lẩm lem bùn đất ,thật sự rất chật vật.
Tự mình đứng lên ,cô lùi lại vì sợ rồi lại vấp té ,mấy lần như thế Hà mới ổn định tinh thần mà tìm đường ra ,cô khóc nhòe cả mắt ,không biết chổ này là đâu thì làm sau mà đi ,trong lòng cô khẩn "các vị con không biết làm sao mình ở đây ,không có ý làm phiền ,mong các vị bỏ qua cho con".
Đêm nay không trăng làm gì có ánh sáng nào cho cô nhìn rõ ,hít thở thật sâu để bình tâm ,cô quyết định ngồi ở đây khi nào trời sáng thì sẻ tìm đường ra ,chứ không thể nào mạo hiểm mà chạy lung lung được.
Nói là làm, Hà kiếm một chổ đất bằng rồi lót dép ngồi xuống ,cái cảm giác âm u đáng sợ này đúng là không thể nào diễn tả ,có ai mà can đảm giữa khuya mà ngồi giữa nghĩa trang như cô không ,từng đợt da gà cứ nổi lên không ngừng ,sau gáy còn rất lạnh nữa ,nước mắt cứ trào ra từng đợt, cô thực sự rất sợ .
Nhưng ngoài việc khóc ra thì cô chẳng biết làm gì ,lâu lâu lại có cóc ,rắn mối cứ bò qua lại ,làm cô giật mình liên tục ,ngồi co ro một chỗ không dám nhúc nhích ,cô liền nhớ tới ba mẹ và Triết ở nhà ,cô càng khóc lớn hơn vừa tủi thân vừa sợ hãi ,tóc tai cô cũng theo từng động tác mà xõa ra khắp khuôn mặt lấm lem ,nếu ai đi ngang qua đây mà rọi đèn trúng cô, không chừng người ta sẻ té xỉu vì tưởng gặp ma mất.
Khóc đã rồi nín ,hai tay áo cũng bị Hà chùi tới ướt nhẹp ,nhăn nhúm ,cô nhìn lên trời đếm từng ngôi sao ,thầm mong ông mặt trời mau mọc nhanh một chút ,rồi cô bắt đầu nghĩ vu vơ về Nhiên ,không biết giờ này cậu đã ngủ chưa ,phải chi cậu xuất hiện ở đây đưa cô về thì tốt quá.
Thở dài mấy lần ,không nhớ đã ngồi đó bao lâu ,bỗng có một bàn tay vỗ vào vai Hà ,má ơi ,thần kinh đang căng cứng của cô hoảng loạn mà nhào về phía trước, ở đây làm gì có người sống ,cô quay lại, ánh mắt run rẫy tới cực điểm cố gắng nhìn về phía trước.
Một ông lão râu tóc bạc phơi ,lưng gù còn khá thấp đang cầm đèn bin rọi thẳng vào Hà ,thái độ ông lão cực kì tức giận quát.
- Con ai đây ,nữa đêm sau ra ngoài này ngồi khóc ,có thất tình cũng không nên làm phiền người khác nghỉ ngơi chứ ,đám trẻ bây giờ thật là hết nói nổi.
Ánh sáng bất chợt làm Hà không kịp thích ứng mà nheo mắt ,thấy có người cô liền giải thích.
- Dạ ,con được bạn dẫn về đây ra mắt chứ hỏng có thất tình ,con cũng không biết làm sao mà đang ngủ lại tự nhiên tỉnh dậy lại ở đây .
Mặt ông lão hơi nhăn lại ,hừ một tiếng rõ to
- Ông là người coi mộ ở đây ,để ông dẫn bây ra ngoài ,con gái con đứa ai lại ở một mình nơi hoang vu thế này ,bây không sợ há.
Nói rồi ông lão tiến lên đi trước Hà ,cô cũng chẳng nghĩ nhiều cứ như thế mà đi theo .
- Con sợ chứ,mà nếu con cứ đi tùm lum cũng sẻ bị lạc ,thay vì tốn sức như thể mà phí công ,con chọn cách ngồi lại chỗ cũ đợi trời sáng rồi tìm đường về nhà.
Không biết diễn tả cảm giác này làm sau ,Hà lại cảm thấy ông lão này rất đáng tin ,còn khuôn mặt lại có chút quen mắt ,không biết đã từng nhìn thấy ở đầu rổi.
Nghe Hà nói ,ông lão cười sảng khoái .
- Gan dữ vậy con ,không sợ gặp mấy thứ kì lạ dọa bây hả ,mà đây là nghĩa trang của gia đình lớn nhất ở đằng kia kìa ,con quen với đứa nào nhà đó.
Có người nói chuyện Hà quên cả sợ ,vui vẻ đáp.
- Con là bạn của cháu nội ông Trần Uyên Long ,đây là lần đầu bạn con về đây ,nên dẫn theo con về luôn ra mắt tổ tiên trước .
Ông lão nghe mà không nói gì ,chỉ im lặng một lúc ,rồi nở một nụ cười quỷ ám.
- Được rồi ông đưa con đến đây thôi ,cảm ơn con đã đỡ được ta ngày hôm nay ,ông về đây.
Nói mấy lời không ai hiểu ,rồi ông lão quay lưng đi vào trong nghĩa địa, Hà ngơ ra không hiểu chuyện gì ,cùng lúc đó Nhiên cũng vừa tìm thấy cô ,thấy cậu cô mừng muốn chết ,ông lão kia đúng là người tốt không có lừa cô .
Nhiên chạy tới thấy cô không sao thì thở phào nhẹ nhỏm ,cởi áo khoác cho cô mặc vào ,rồi nắm tay cô nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Ê ông ,hồi nảy có ông lão đưa tui ra đây nè .
Cô vừa quay lại định chỉ Nhiên thì không thấy ông lão đó đâu nữa ,mới đây thôi mà ,sau một người già có thể đi nhanh như vậy, cô ôm một bụng đầy thắc mắc ,người đó không phải là ma chứ ,có thể trùng hợp tới mức đưa mình ra đây để có người tìm thấy dễ dàng như vậy.
Nhiên nhìn cô đầy khó hiểu ,từ xa cậu thấy cô đi có một mình thôi ,đâu có ông lão nào .
- Thiệt...thiệt mà ,nếu không có ông ấy ,tui đâu có biết đường mà đi, tui không có nói xạo đâu ,có người thiệt mà.
Thấy Hà bối rồi ,Nhiên lo Hà biết sự thật thì sợ nên gật đầu cho cô tin .
- Tui tin bà ,về thôi ở đây âm khí kinh quá ,không tốt cho người sống chúng ta đâu.
Trên đường về ,Nhiên nhìn Hà từ trên xuống dưới thì xót xa trong lòng ,người cô toàn bùn đất ,mặt bơ phờ tới trắng bệt ,hốc mắt cũng đỏ hoe vì đã khóc rất nhiều ,cậu giận mình quá chủ quan mà xem thường đối thủ ,nén cơn giận vào trong cậu bình tĩnh nhắc Hà .
- Hà ,bữa nay có ai vỗ vai bà không.
Đang đi ,nghe Nhiên hỏi thì cô chợt khựng lại .
- Sao thế ,bộ vỗ vai là bị cấm kị gì hả.
Hôm nay chỉ có Thủy là tiếp xúc gần với Hà ,cô không nghĩ là do Thủy làm ,nhưng cô cũng chả tin chị ấy ,dù sao cũng là con gái với nhau ,cô không nên đề Nhiên dính vào, cô có thể tự mình xử lí được.
Nhiên không tiện giải thích lí do cho Hà biết.
- Khong ,tui muon nhac ba la dung de ai vo vai minh nua ,nhu the se an toan hon.
Hà gật đầu ,cứ thế được Nhiên đưa trở lại phòng ,cô thấy cậu kiểm tra khắp một lượt căn phòng ,dặn dò cô đủ thứ
rồi mới rời đi.
Nằm trên giường Hà bắt đầu nhớ lại mọi việc ngày hôm nay ,không ngoại trừ là tên béo mà cô đánh đã trả
thù ,nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm ,vì từ khi bước lên xe tới bây giờ thì chẳng có gì là bình thường nữa rồi ,phải suy nghĩ thật thấu đáo để phán đoán tình hình.
Quay lại buổi chiều ngày hôm nay ,bà quản gia đưa ba người bọn Hà đến từ đường ,bà ấy nói phải trình ra như thế thì mấy ngày tới mới yên bình mà ở đây được, vì Thủy là người nhà nên được miễn ,chỉ có Hà và Hương là đốt nhang -
Đối với Hà việc này rất bình thường ,cô đốt nhang xong thì lui xuống ,chỉ có Hương là mặt mày cau có không muốn làm theo.
- Tại sao ,tui lại phải làm chuyện này ,đúng là nhảm nhí mà.
Hương phất tay ,làm rơi nhang xuống đất ,khinh thường mà nhìn mấy bài vị trước mắt.
Bà quản gia tỏ ra không hài lòng ,nhìn Hương đẩy khó chịu.
- Cô đúng là kẻ không biết điều ,nếu không muốn thì cô đừng hòng lấy được cậu chủ nhà này ,đúng là đồ ngu ngốc.
Không khách sáo ,bà quản gia mắng Hương ngay tại đó ,làm cô ta xấu hổ tức tới nghiến răng ,với cái tính khí nóng nảy đó hương mất tự chủ ,đưa tay quơ quào mọi thứ định ném xuống đất.
- Bà chửi ai vậy há .
Mấy bài vị ngồi không cũng dính đạn ,ngã xuống nắm la liệt dưới kệ ,cái đứng ở cuối cùng còn bị văng ra ,may mắn là Hà đã kịp chụp lại ,Thủy đứng đó đã nhanh tay lôi Hương ra ngoài ,chứ đề cô ta quậy một hồi không biết sẻ xảy ra chuyện gì.
Quy tắc thứ tư" tuyệt đối không được để bài vị chạm đất"
Cô và bà quản gia dọn dẹp lại mọi thứ ,nhìn hàng dài bài vị, không biết ở đây đã thờ bao nhiêu đời rồi ,cô thầm nghĩ Hương có phải bị ngáo rồi không ,sau lại đắc tội với người đã khuất như vậy, sẻ không ổn chút nào ,từ nhỏ ông nội đã dạy Hà ,tuy nói người chết không thể nói gì với chúng ta ,nhưng việc chúng ta làm họ đều nhìn thấy.
Nói chung phải có thờ có thiên ,có kiên có lành ,bởi vậy Hà luôn biết mình nên làm gì mấy thời khắc này ,nếu một phút bốc đồng thì cả đời bốc cức ,Hà cũng chẳng dại mà làm càng như Hương đâu.
Không biết Thủy đã nói gì ,mà Hương đã hòa hoãn hơn nhiều ,nhưng nhất quyết không đi xin lỗi tổ tiên ,Hà không quan tâm lắm nên đi về phòng ngủ .
Giờ nằm lại ,Hà cũng đâu có làm gì sai trái ,tại sao có chuyện mộng du đi tít ngoài nghĩa trang ,còn ông lão kia là ai nữa ,mồng lung một lúc Hà ngủ lúc nào không hay ,khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Ông nội đang ở nhà uống nước trà ,thư thái mà xem thời sự trên ti vi ,ông đoán hôm nay chắc sẻ có vài chuyện
thú vị xảy ra với hai đứa cháu của mình ,mấy người ở nhà chính làm sao mà để yên cho cháu ông bình an mà rời khỏi đó.
Nói tới đây làm ông nhớ vài chuyện xưa ,không biết nói sau ,từ ông cố cho tới đời của Nhiên ,điều là đơn truyền độc nhất ,ông cũng là con một của ông cố ,người em trai ở nhà chính là con trai của một chú họ ,do tai nạn nhà không còn ai, ông cố mới nhận người em trai này về làm con nuôi.
Mới đầu ông rất vui vì có thêm người thân chơi với mình ,nhưng dần lớn lên tích ích kỉ cùng sự độc đoán của ông hai ngày lộ rõ hơn ,ông ta không muốn lép vế trước người anh này ,nên đã ra sức chứng minh ,mình luôn làm tốt hơn ông nội .
Nhưng thiên phú là do trời ban ,làm sao có thể cưỡng cầu ,ông nội chỉ cần nhìn ông cố làm cái gì qua một lần thì đều học được rất nhanh ,ông càng giỏi thì ông hai càng ghen ghét ,không từ thủ đoạn mà hạ bệ ông trước mặt các trưởng bối .
Nhiều lúc như thế ông chỉ biết thở dài ,không phải là ông không làm gì được ,mà chỉ cảm thấy ông hai thật đáng thương hại ,không giỏi giang cũng chả nổi bật cực kì bình thường ,lại không biết vị trí của mình ở đâu ,vừa hay ông cũng chán chê chức trưởng tộc đó ,vừa đúng có lí do đề ông đi du ngoạn.
Nhưng trước khi đi ,ông cũng không cao thượng mà để lại ấn cùng bí kíp gia tộc ,để cho ông hai với cái hư danh đó từng ấy năm bị người khác coi thường ,như thế không phải sẻ rất vui hay sao ,giờ nghĩ lại ông lại cảm thấy thoải mái lạ thường ,nhưng lần này cháu dâu ông gặp khó khăn đành phải chịu thiệt một chút mà đi đổi đồ về vậy.
Nhắp thêm vài ngụm trà ,ông nội vui vẻ thêm mấy phần ,chợt ông nhìn ra ngoài cửa thấy con mực đang đứng đó ,ông cười khà khà mà nói.
- Chủ của mầy vẫn bình an ,không cần ngày nào cũng phải tới đây đâu.
Ồng nội hiểu con mực này không phải chó bình thường ,nhưng không biết nó là thứ gì ,mà linh tính cao như thế thì đúng là hiểm thấy.
Bạch nghe xong thì quắc đuôi một cái ,rồi quay đầu chạy đi ,nó không có kí khế ước với Nguyệt như là Cửu
Hạn ,nên không thể cảm nhận được cô còn sống hay không. Bởi vậy phải ngày ngày cứ tới đây nghe ông già này nói chuyện.
Sáng hà cũng không dậy trễ ,mà còn dậy rất sớm .Bà quản gia gặp Hà đầu tiên liền đưa cho cô một tờ giấy ghi đầy công việc ngày hôm nay.
- Ơ ,con phải làm mấy việc này hả cô
Cầu hỏi của Hà ,làm bà ta khinh bỉ.
- Không phải cô muốn làm dầâu nhà này hả ,đây là công việc thường ngày của một người vợ ,cô hiểu không.
Nói rồi bà ta bỏ đi ,để lại Hà ngẩn ngơ tại chổ xem hàng dài chữ trên giấy mà không khỏi đồ mồ hôi ,vãi nồi ,làm vợ là phải chẻ mười bó củi lớn ,gánh hai chục đôi nước ,chưa hết còn sương sương phải làm mấy việc vặt khác
ทนีล.
Không sao ,Hà có thể làm được ,chỉ cần đạt được mục đích ban đầu thì đánh đổi một chút cũng chẳng hề gì ,cô ăn sáng trước rồi tiến hành làm việc.
Chẻ củi đối với người mạnh mẽ như Hà thì quá đơn giản ,cô từng hỏi ba tư thể đúng để chẻ củi không bị mệt ,sau khi lĩnh hội cô đã dễ dàng làm được ,quả nhiên chưa đầy bao lâu Hà đã làm xong, một đống củi chất cao trước mặt.
Còn gánh nước thì không ổn rồi ,cô không thể gánh được mặc dù có sức tay rất mạnh, nhìn quanh cô thấy có chiếc xe rùa ,thế là cô chọn cách truyền thống nhất bỏ thùng nước lên xe và đẩy đi thôi.
Làm xong Hà ngồi nghỉ mệt ,lấy tờ giấy ra xem còn việc gì nữa không ,dòng cuối ghi là quét dọn võ đường ở hướng đông ,chổ đó là chổ nào Hà đâu có biết.
Vừa đi vừa tìm ,Hà cũng thấy được chổ có một cái biển ghi võ đường Trần gia ,cô tò mò rón rén bước vào trong ,quang cảnh trước mặt làm cô không khỏi choáng ngợp,hàng chục môn sinh đang tập võ ở trong, lớn có nhỏ có ,thật sự rất hoành tráng.
Cô là người quét dọn nên luồng ra đằng sau đưa tờ giấy cho người chủ ở đây ,thế là cô được phân phát một cây chổi và một cái nón lưỡi trai ,tới bây giờ cô cũng không hiểu nổi tại sao mình phải làm việc này ,hên là không ai để ý tới một người lạ như cô .
Nhìn người ta tập võ ,những động tác linh hoạt và đầy dứt khoát ,Hà xem mà ngưỡng mộ không ngừng ,ổ ,còn cô gái nổi bật kia là ai ,rồi cô ngớ ra khi biết đó là Hương ,trời đất ,hóa ra Hương còn biết võ nữa à ,mà còn rất giỏi là đằng khác.
Nhìn màn trước mắt ,cô không ngừng vỗ tay tán thưởng trong lòng ,Hương quả là rất cá tính ,các môn sinh cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Hương ,mọi sự tập trung điều về một hướng.
Thủy không biết từ đâu đến gần Hà ,cùng cô ngắm màn biểu diễn của Hương .
- Em ấy giỏi thật ,lúc nảy còn hạ được vài người đệ tử ở đây .
Nghe tiếng Thủy ,Hà cũng gật gù đồng ý.
- Chị ấy đúng là rất đặc biệt ,chị cũng ở đây quét dọn nữa hả.
Câu hỏi của Hà làm Thủy hơi lúng túng ,rất nhanh Thủy đã trở lại vẻ bình thường vốn có.
- À ,chị làm xong rồi nên mới qua đây kiếm mọi người .
Hà không hỏi nữa ,tập trung quét dọn ,thái độ của Thủy quá kì lạ ,cô nhìn quần áo Thủy từ trên xuống dưới ,quá sạch sẽ ,trên người còn không có giọt mồ hôi nào ,đâu có giống người làm việc từ sáng tới giờ .
Còn Thủy vẫn chăm chú theo bóng Hà từ đằng sau ,thái độ không cam lòng đã hiện rõ trên mặt ,cô ta tưởng đầu việc hồi tối sẻ làm cho Hà sợ và bỏ cuộc ,ai ngờ bây giờ Hà giống như chưa có chuyện gì xảy ra ,rốt cuộc ai là người đã giúp Hà cơ chứ.
Nói ra cũng thật lạ ,Thủy và Hà mới gặp nhau ,đâu có ân oán gì ,tại sao cô ta lại ra tay trước cơ chứ ,Nhiên cũng đang đau đầu về chuyện này đây ,cậu đang ngồi trong nhà lớn với ông hai bàn chuyện về bí kíp ,không có tâm trạng cậu chỉ trả lời qua loa làm ông ta rất tức giận.
Mấy người họ hàng cũng đang đứng đây không mấy thiện cảm mà liếc cậu ,ai mà quan tâm bọn họ ,cậu đang muốn gặp Hà ,ngồi đây đúng là tốn thời gian cậu muốn đi điều tra vài chuyện ,xem bà chị kia muốn làm gì tiếp theo.
- Cháu Nhiên ,cháu có đang nghe ta nói không.
Ông hai mất kiên nhẫn hằng giọng.
- Ông hai cứ nói ,do con hơi mất tập trung thôi.
Cậu khách khí trá lời .
Vẻ mặt ông Hai không giận cũng chả trách ,vì hôm nay kêu Nhiên tới đây là muốn cùng cậu xem một vỡ kịch ,màn kịch này sẻ khiến cậu mất tinh thần và sa ngã ,ông ta sẻ thừa nước đục thả câu mà cho cậu một bài học.
Hai người làm khiên một tấm gương lớn đến giữa nhà ,cùng lúc thì Trung và Chuẩn cũng đến ,ông hai phất tay một cái trên bề mặt gương dần xuất hiện hình ảnh ai đó rất nhạt nhòa ,chừng vài giây thì Nhiên thấy Hà trong đó.
Tấm gương được làm phép ,cho mấy người ở đây thấy được quang cảnh của người được gọi tên ,Hà là người đầu tiên nhận được thử thách.
Cậu cố nén cảm xúc lại ,ung dung mà nhìn vào hình ảnh được chiếu ,ông hai thấy cậu bình tĩnh như thế thì sắc mặt âm u hơn rất nhiều ,nhưng trò chơi vẫn còn phía trước ,để xem cậu có thể chịu được bao lâu.
Về phía Hà ,cô đang hì hục quét dọn ,môn sinh đã đi nghỉ giải lao hết rồi ,nên phải tranh thủ thời gian mà làm ,cô rất nghiêm túc nên rất nhanh đã đâu vào đấy ,ngồi xuống bật thềm Hà nghỉ mệt ,xem thời gian là mấy giờ rồi.
Ngồi ca vu vơ thì Hà thấy Nhiên đi tới ,cô nhớ là cậu có nói tới chiều mới có thể gặp cô mà ,sau giờ này lại ở đây .Cô cười với cậu một cái tính hỏi lí do là gì ,thì cậu lại rất vui vẻ mà tiến lại ngồi sát Hà ,tay còn không yên phận mà khoác qua vai cô.
Nhiên đang ngồi ở nhà chính nhìn vào gương mà tức giận tới mức trán nổi gân xanh ,đê tiện thật ,dám dùng trò thật giả để lừa Hà ,chủ yếu là đề khích cậu đây mà ,còn thẳng khốn đó là ai ,sao nó dám thân mật với nàng ấy ,cậu sẻ chặt bỏ cái tay bẩn thỉu đó.
Cậu thật muốn chạy nhanh tới đó tần cho tên giả mạo kia một trận ,nhưng lí trí lại không cho phép cậu làm điều đó ,lỡ thằng kia làm bậy thì Hà của cậu sẻ gặp nguy hiểm ,phải tin tưởng cô rằng có thể nhận ra ai mới là thật .
Hành động Nhiên hôm nay quá lạ rồi ,cô phủi tay cậu ngồi xích ra xa ,vẫn nở nụ cười hỏi cậu.
- Sao ông nói nay bận lắm mà ,giờ rảnh rồi dữ vậy hay phụ tui dọn chổ này.
Mặt tên Nhiên giả bồng cứng lại ,hắn có khả năng sao chép mọi thông tin từ người hẳn sẻ giả mạo ,nên rất tự tin là Hà sẻ không thể phát hiện.
- Tui thấy bà dọn xong rồi mà ,ngồi nghỉ chút đi ,mà bà khỏe chưa ,hôm qua bà làm tui sợ muốn chết luôn.
Vừa nói hẳn vừa xích lại gần cô hơn.
Hà nhìn Nhiên từ trên xuống dưới ,rồi nhoẻn miệng cười thầm.
- Ông quên hồi tối ,ông cho tui uống thuốt rồi hả ,sao giờ hỏi kì vậy.
Câu trả lời của Hà làm Nhiên giả hơi mất tự nhiên ,đâu có thông tin này trong đầu Nhiên thật đâu ,tại sao người con gái này lại nói như thế.
Nhưng không thể làm cô nghi ngờ ,nên hẳn phụ họa theo.
- Chắc tui quên thôi .
Hắn bỗng nắm lấy tay Hà ,còn dùng ánh mắt chân tình mà nhìn cô ,bốn mắt nhìn nhau tình cảm chan chứa ,đất trời giường như nhỏ bé trước hai người.
Khi tên Nhiên giả có ý định hôn Hà ,thì cô lên tiếng.
- Bị đau mắt hả ông ,ê mà nay có chỗ luyện võ nè ,tui với ông so tài vài chiêu đi ,hồi ở nhà mình hay làm vậy mà ,đi đi.
Hà kéo tên Nhiên giả đứng dậy ,dùng giọng ngọt ngào mà nói với hẳn ,Nhiên giả nhìn Hà mà không khỏi nuốt nước miếng mấy lần ,ngoại hình của cô khá nổi bật ,vòng nào ra vòng đó rất cân xứng ,thêm cô có sức sống tươi trẻ ai mà không thích cho được.
Hắn không quản được mắt mà cứ nhìn vào cổ áo của cô, cái áo thun trắng bó ,Hà còn mặc thêm một cái áo khoác ngoài ,dây kéo hờ hững lộ ra cái cổ trắng nõn còn mơ màng thấy được xương quai xanh quyến rũ, hắn không để ý mà cứ nhìn cô mãi không thôi.
Bên ông hai lại xì xào mấy lời chế nhạo làm Nhiên muốn nổi điên ,còn thằng khốn nạn giả mạo kia nữa ,cậu còn chưa từng nghĩ tới mấy chuyện thân thiết đó bao giờ ,ôm Hà đã là giới hạn cuối cùng rồi ,sao mà nó dám chứ.
- Hóa ra ,vợ sắp cưới của cậu Nhiên cũng chỉ đến thế thôi ,còn không nhận ra người yêu mình là ai nữa thì làm sao xứng với gia tộc này cơ chứ.
Lời châm chọc phát ra từ tên mắt kính hôm qua ,cái miệng vô phép vẫn hoạt động bình thường như vậy.
Chuẩn và Trung vẫn ngồi một bên theo dõi, vì tiếp theo hai người bạn gái của họ cũng tới lượt mà thôi, nên chẳng dám nói gì nhiều.
Có thể nói tên giả mạo được chọn làm Nhiên quá là háo sắc ,không suy nghĩ đúng sai mà bị Hà thao túng ,xoay mồng mòng.
Chưa để hắn tự luyến thêm nữa ,Hà bắt đầu ra tay ,nhưng cô giảm lực tay đi rất nhiều còn giả vờ thả hắn ,khi thấy
Nhiên ở đây cô đã nghi ngờ ,thêm ánh mắt khác lạ của tên này ,cô đang xem thử có đúng như mình nghĩ không.
Nhiên giả thấy chiêu thức của Hà khá bình thường ,nên không phòng bị gì mà muốn đùa giỡn với cô ,khi hắn bắt được tay Hà còn tiện thể ôm cô vào lòng mà cười cợt.
Sắc mặt Hà khó tả vô cùng ,nhưng cô khẳng định tên này là đồ giả ,nụ cười của cô đã dần mất nhân tính ,hàng giả mà muốn chiếm tiện nghi của bà đây ,thằng khốn này chuẩn bị tụng kinh siêu độ đi là vừa ,cù chỏ tay phải thụt mạnh vào xương sườn của hắn ,chưa kịp để Nhiên giả hít thở ,Hà xoay người lấy thế đá thẳng vào một bên
mat han .
- Khà khà ,mầy là ai hả thằng kia ,dám giả mạo bạn tao thì mầy tới số rồi.
Với hai chiêu đánh toàn lực đó ,Hà dám chắc xương hắn bị gãy ít nhất phải là hai cái ,à không hắn còn rụng vài cái răng nữa ,nhìn Nhiên giả nằm quần quại dưới đất ,miệng còn chảy máu đầm đìa ,cô không hề tiết thương mà tiến lại nắm lấy cổ áo hắn xách lên.
- Là. là tui mà ,sao bà... lại đánh ...
Tới giờ mà còn cứng miệng được ,cô thẳng tay ném hắn qua một bên .
- Mầy biết sao tao lại nhận ra mầy không ,thứ nhất Nhiên sẻ nhìn mặt tao mà nói chuyện chứ không kinh tõm như mầy đâu, thứ hai sẻ không bao giờ suồng xả mà choàng vai bá cổ ,thứ ba mầy quá xấu ..à còn nữa là Nhiên không có võ với lại tối hôm qua tao cũng chẳng uống thuốt gì ,nếu mầy là Nhiên thì sẻ nói tao bị khùng rồi .
Nghe Hà suy luận Nhiên giả sững cả người ,hắn đúng là sai lầm mà ,từ trước tới nay các cặp đôi về đây điều không có hiểu nhau như thế ,hắn chỉ cần làm y hệt là được ,nhưng không phải người yêu điều thân mật như vậy sao ,tại sao con nhỏ này lại trong sáng như sao .
- Cô lừa luôn cả tui đúng là tài thật ,cô qua ải rồi đi đi .
Hắn vẫn nằm dài dưới đất lau máu liên tục ,cô cũng không thiết tha gì mà bỏ đi luôn.
Thật ra người giả mạo Nhiên có tên là Tiến ,hắn chỉ có một nhiệm vụ đơn giản là chuyên gia phá hoại cặp đôi mà thôi ,vì hắn có một kĩ năng sao chép ,nên toàn bộ thông tin chính chủ điều được hắn biết hết.
Nhờ vào tài ăn nói cùng sự đào hoa vốn có, hắn đã làm biết bao cô gái bỏ người yêu mà vây lấy mình ,nhưng vụ làm ăn này hắn lỗ chắc rồi, với thương tích kiểu vầy không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền để chữa đây.
Nhiên ở bên kia cười tới phát ra tiếng ,nhìn đám người đang khó chịu ở đây ,cậu thật vui vẻ trong lòng.
- Ông hai ,nếu hết chuyện rồi con về trước.
Không cần sự đồng ý của ông ta ,Nhiên liền đi mất. Cậu phải đi gặp Hà mới được ,nổi hạnh phúc này cậu làm sao tả xiết ,quả như cô nói có thể nhận ra cậu qua một ánh mắt là có thật.
Nhưng mà cô nói cậu không có võ thì không đúng là do cậu giấu cô mà thôi ,trí nhớ kiếp trước vẫn còn thì làm gì có chuyện cậu không biết gì.
Thấy Hà cậu muốn làm cô bất ngờ ,nên đứng sau lưng hù cô và cái kết thật ngạc nhiên ,cậu lãnh trọn cú đấm vào mũi từ Hà .
Ôm mặt đau đớn mà ngồi phịch xuống ,Nhiên khóc không ra nước mắt ,thầm trách sao mình chơi ngu dữ vậy.
- Là tui mà ,bà tàn nhẫn quá.
Hơi ,lúc này Hà mới bình ổn nhìn một lượt Nhiên ,gỡ hai tay cậu ra ,mà nhìn thật kĩ mặt cậu ,Hà ổ lên một tiếng rồi đưa tay lên lau máu mũi cho Nhiên.
Ui là ông hả ,tưởng thằng kia không ,xin lỗi nha ,nảy có thằng cũng y hệt ông xuất hiện ,và tui đã đấm nó rồi.Mà sao bà nhận ra hay vậy.Cậu ngước mặt lên trời cho máu đừng chảy nữa ,thắc mắc mà hỏi Hà.
Gió cứ rít lên không ngừng ,trong màn đêm cậu hoàn toàn không biết Hà đang ở đâu trong nghĩa địa này ,bật đèn bin điện thoại cậu bắt đầu tìm kiếm người thương ,nếu dụ này mà liên quan tới ông hai ,cậu không dám chắc là mình sẻ còn giữ lời hứa.
Hà nằm ở dưới đất ,do lạnh quá mà tỉnh dậy ,cô ngơ ngác nhìn xung quanh ,phải dụi mắt mấy lần cô mới tin là mình đang ngủ ở nghĩa trang ,hồn xiêu phách lạc vì sợ ma cô hét cũng không nổi ,bộ đồ pijama màu trắng có họa tiết hình chó con của cô giờ đã lẩm lem bùn đất ,thật sự rất chật vật.
Tự mình đứng lên ,cô lùi lại vì sợ rồi lại vấp té ,mấy lần như thế Hà mới ổn định tinh thần mà tìm đường ra ,cô khóc nhòe cả mắt ,không biết chổ này là đâu thì làm sau mà đi ,trong lòng cô khẩn "các vị con không biết làm sao mình ở đây ,không có ý làm phiền ,mong các vị bỏ qua cho con".
Đêm nay không trăng làm gì có ánh sáng nào cho cô nhìn rõ ,hít thở thật sâu để bình tâm ,cô quyết định ngồi ở đây khi nào trời sáng thì sẻ tìm đường ra ,chứ không thể nào mạo hiểm mà chạy lung lung được.
Nói là làm, Hà kiếm một chổ đất bằng rồi lót dép ngồi xuống ,cái cảm giác âm u đáng sợ này đúng là không thể nào diễn tả ,có ai mà can đảm giữa khuya mà ngồi giữa nghĩa trang như cô không ,từng đợt da gà cứ nổi lên không ngừng ,sau gáy còn rất lạnh nữa ,nước mắt cứ trào ra từng đợt, cô thực sự rất sợ .
Nhưng ngoài việc khóc ra thì cô chẳng biết làm gì ,lâu lâu lại có cóc ,rắn mối cứ bò qua lại ,làm cô giật mình liên tục ,ngồi co ro một chỗ không dám nhúc nhích ,cô liền nhớ tới ba mẹ và Triết ở nhà ,cô càng khóc lớn hơn vừa tủi thân vừa sợ hãi ,tóc tai cô cũng theo từng động tác mà xõa ra khắp khuôn mặt lấm lem ,nếu ai đi ngang qua đây mà rọi đèn trúng cô, không chừng người ta sẻ té xỉu vì tưởng gặp ma mất.
Khóc đã rồi nín ,hai tay áo cũng bị Hà chùi tới ướt nhẹp ,nhăn nhúm ,cô nhìn lên trời đếm từng ngôi sao ,thầm mong ông mặt trời mau mọc nhanh một chút ,rồi cô bắt đầu nghĩ vu vơ về Nhiên ,không biết giờ này cậu đã ngủ chưa ,phải chi cậu xuất hiện ở đây đưa cô về thì tốt quá.
Thở dài mấy lần ,không nhớ đã ngồi đó bao lâu ,bỗng có một bàn tay vỗ vào vai Hà ,má ơi ,thần kinh đang căng cứng của cô hoảng loạn mà nhào về phía trước, ở đây làm gì có người sống ,cô quay lại, ánh mắt run rẫy tới cực điểm cố gắng nhìn về phía trước.
Một ông lão râu tóc bạc phơi ,lưng gù còn khá thấp đang cầm đèn bin rọi thẳng vào Hà ,thái độ ông lão cực kì tức giận quát.
- Con ai đây ,nữa đêm sau ra ngoài này ngồi khóc ,có thất tình cũng không nên làm phiền người khác nghỉ ngơi chứ ,đám trẻ bây giờ thật là hết nói nổi.
Ánh sáng bất chợt làm Hà không kịp thích ứng mà nheo mắt ,thấy có người cô liền giải thích.
- Dạ ,con được bạn dẫn về đây ra mắt chứ hỏng có thất tình ,con cũng không biết làm sao mà đang ngủ lại tự nhiên tỉnh dậy lại ở đây .
Mặt ông lão hơi nhăn lại ,hừ một tiếng rõ to
- Ông là người coi mộ ở đây ,để ông dẫn bây ra ngoài ,con gái con đứa ai lại ở một mình nơi hoang vu thế này ,bây không sợ há.
Nói rồi ông lão tiến lên đi trước Hà ,cô cũng chẳng nghĩ nhiều cứ như thế mà đi theo .
- Con sợ chứ,mà nếu con cứ đi tùm lum cũng sẻ bị lạc ,thay vì tốn sức như thể mà phí công ,con chọn cách ngồi lại chỗ cũ đợi trời sáng rồi tìm đường về nhà.
Không biết diễn tả cảm giác này làm sau ,Hà lại cảm thấy ông lão này rất đáng tin ,còn khuôn mặt lại có chút quen mắt ,không biết đã từng nhìn thấy ở đầu rổi.
Nghe Hà nói ,ông lão cười sảng khoái .
- Gan dữ vậy con ,không sợ gặp mấy thứ kì lạ dọa bây hả ,mà đây là nghĩa trang của gia đình lớn nhất ở đằng kia kìa ,con quen với đứa nào nhà đó.
Có người nói chuyện Hà quên cả sợ ,vui vẻ đáp.
- Con là bạn của cháu nội ông Trần Uyên Long ,đây là lần đầu bạn con về đây ,nên dẫn theo con về luôn ra mắt tổ tiên trước .
Ông lão nghe mà không nói gì ,chỉ im lặng một lúc ,rồi nở một nụ cười quỷ ám.
- Được rồi ông đưa con đến đây thôi ,cảm ơn con đã đỡ được ta ngày hôm nay ,ông về đây.
Nói mấy lời không ai hiểu ,rồi ông lão quay lưng đi vào trong nghĩa địa, Hà ngơ ra không hiểu chuyện gì ,cùng lúc đó Nhiên cũng vừa tìm thấy cô ,thấy cậu cô mừng muốn chết ,ông lão kia đúng là người tốt không có lừa cô .
Nhiên chạy tới thấy cô không sao thì thở phào nhẹ nhỏm ,cởi áo khoác cho cô mặc vào ,rồi nắm tay cô nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Ê ông ,hồi nảy có ông lão đưa tui ra đây nè .
Cô vừa quay lại định chỉ Nhiên thì không thấy ông lão đó đâu nữa ,mới đây thôi mà ,sau một người già có thể đi nhanh như vậy, cô ôm một bụng đầy thắc mắc ,người đó không phải là ma chứ ,có thể trùng hợp tới mức đưa mình ra đây để có người tìm thấy dễ dàng như vậy.
Nhiên nhìn cô đầy khó hiểu ,từ xa cậu thấy cô đi có một mình thôi ,đâu có ông lão nào .
- Thiệt...thiệt mà ,nếu không có ông ấy ,tui đâu có biết đường mà đi, tui không có nói xạo đâu ,có người thiệt mà.
Thấy Hà bối rồi ,Nhiên lo Hà biết sự thật thì sợ nên gật đầu cho cô tin .
- Tui tin bà ,về thôi ở đây âm khí kinh quá ,không tốt cho người sống chúng ta đâu.
Trên đường về ,Nhiên nhìn Hà từ trên xuống dưới thì xót xa trong lòng ,người cô toàn bùn đất ,mặt bơ phờ tới trắng bệt ,hốc mắt cũng đỏ hoe vì đã khóc rất nhiều ,cậu giận mình quá chủ quan mà xem thường đối thủ ,nén cơn giận vào trong cậu bình tĩnh nhắc Hà .
- Hà ,bữa nay có ai vỗ vai bà không.
Đang đi ,nghe Nhiên hỏi thì cô chợt khựng lại .
- Sao thế ,bộ vỗ vai là bị cấm kị gì hả.
Hôm nay chỉ có Thủy là tiếp xúc gần với Hà ,cô không nghĩ là do Thủy làm ,nhưng cô cũng chả tin chị ấy ,dù sao cũng là con gái với nhau ,cô không nên đề Nhiên dính vào, cô có thể tự mình xử lí được.
Nhiên không tiện giải thích lí do cho Hà biết.
- Khong ,tui muon nhac ba la dung de ai vo vai minh nua ,nhu the se an toan hon.
Hà gật đầu ,cứ thế được Nhiên đưa trở lại phòng ,cô thấy cậu kiểm tra khắp một lượt căn phòng ,dặn dò cô đủ thứ
rồi mới rời đi.
Nằm trên giường Hà bắt đầu nhớ lại mọi việc ngày hôm nay ,không ngoại trừ là tên béo mà cô đánh đã trả
thù ,nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm ,vì từ khi bước lên xe tới bây giờ thì chẳng có gì là bình thường nữa rồi ,phải suy nghĩ thật thấu đáo để phán đoán tình hình.
Quay lại buổi chiều ngày hôm nay ,bà quản gia đưa ba người bọn Hà đến từ đường ,bà ấy nói phải trình ra như thế thì mấy ngày tới mới yên bình mà ở đây được, vì Thủy là người nhà nên được miễn ,chỉ có Hà và Hương là đốt nhang -
Đối với Hà việc này rất bình thường ,cô đốt nhang xong thì lui xuống ,chỉ có Hương là mặt mày cau có không muốn làm theo.
- Tại sao ,tui lại phải làm chuyện này ,đúng là nhảm nhí mà.
Hương phất tay ,làm rơi nhang xuống đất ,khinh thường mà nhìn mấy bài vị trước mắt.
Bà quản gia tỏ ra không hài lòng ,nhìn Hương đẩy khó chịu.
- Cô đúng là kẻ không biết điều ,nếu không muốn thì cô đừng hòng lấy được cậu chủ nhà này ,đúng là đồ ngu ngốc.
Không khách sáo ,bà quản gia mắng Hương ngay tại đó ,làm cô ta xấu hổ tức tới nghiến răng ,với cái tính khí nóng nảy đó hương mất tự chủ ,đưa tay quơ quào mọi thứ định ném xuống đất.
- Bà chửi ai vậy há .
Mấy bài vị ngồi không cũng dính đạn ,ngã xuống nắm la liệt dưới kệ ,cái đứng ở cuối cùng còn bị văng ra ,may mắn là Hà đã kịp chụp lại ,Thủy đứng đó đã nhanh tay lôi Hương ra ngoài ,chứ đề cô ta quậy một hồi không biết sẻ xảy ra chuyện gì.
Quy tắc thứ tư" tuyệt đối không được để bài vị chạm đất"
Cô và bà quản gia dọn dẹp lại mọi thứ ,nhìn hàng dài bài vị, không biết ở đây đã thờ bao nhiêu đời rồi ,cô thầm nghĩ Hương có phải bị ngáo rồi không ,sau lại đắc tội với người đã khuất như vậy, sẻ không ổn chút nào ,từ nhỏ ông nội đã dạy Hà ,tuy nói người chết không thể nói gì với chúng ta ,nhưng việc chúng ta làm họ đều nhìn thấy.
Nói chung phải có thờ có thiên ,có kiên có lành ,bởi vậy Hà luôn biết mình nên làm gì mấy thời khắc này ,nếu một phút bốc đồng thì cả đời bốc cức ,Hà cũng chẳng dại mà làm càng như Hương đâu.
Không biết Thủy đã nói gì ,mà Hương đã hòa hoãn hơn nhiều ,nhưng nhất quyết không đi xin lỗi tổ tiên ,Hà không quan tâm lắm nên đi về phòng ngủ .
Giờ nằm lại ,Hà cũng đâu có làm gì sai trái ,tại sao có chuyện mộng du đi tít ngoài nghĩa trang ,còn ông lão kia là ai nữa ,mồng lung một lúc Hà ngủ lúc nào không hay ,khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Ông nội đang ở nhà uống nước trà ,thư thái mà xem thời sự trên ti vi ,ông đoán hôm nay chắc sẻ có vài chuyện
thú vị xảy ra với hai đứa cháu của mình ,mấy người ở nhà chính làm sao mà để yên cho cháu ông bình an mà rời khỏi đó.
Nói tới đây làm ông nhớ vài chuyện xưa ,không biết nói sau ,từ ông cố cho tới đời của Nhiên ,điều là đơn truyền độc nhất ,ông cũng là con một của ông cố ,người em trai ở nhà chính là con trai của một chú họ ,do tai nạn nhà không còn ai, ông cố mới nhận người em trai này về làm con nuôi.
Mới đầu ông rất vui vì có thêm người thân chơi với mình ,nhưng dần lớn lên tích ích kỉ cùng sự độc đoán của ông hai ngày lộ rõ hơn ,ông ta không muốn lép vế trước người anh này ,nên đã ra sức chứng minh ,mình luôn làm tốt hơn ông nội .
Nhưng thiên phú là do trời ban ,làm sao có thể cưỡng cầu ,ông nội chỉ cần nhìn ông cố làm cái gì qua một lần thì đều học được rất nhanh ,ông càng giỏi thì ông hai càng ghen ghét ,không từ thủ đoạn mà hạ bệ ông trước mặt các trưởng bối .
Nhiều lúc như thế ông chỉ biết thở dài ,không phải là ông không làm gì được ,mà chỉ cảm thấy ông hai thật đáng thương hại ,không giỏi giang cũng chả nổi bật cực kì bình thường ,lại không biết vị trí của mình ở đâu ,vừa hay ông cũng chán chê chức trưởng tộc đó ,vừa đúng có lí do đề ông đi du ngoạn.
Nhưng trước khi đi ,ông cũng không cao thượng mà để lại ấn cùng bí kíp gia tộc ,để cho ông hai với cái hư danh đó từng ấy năm bị người khác coi thường ,như thế không phải sẻ rất vui hay sao ,giờ nghĩ lại ông lại cảm thấy thoải mái lạ thường ,nhưng lần này cháu dâu ông gặp khó khăn đành phải chịu thiệt một chút mà đi đổi đồ về vậy.
Nhắp thêm vài ngụm trà ,ông nội vui vẻ thêm mấy phần ,chợt ông nhìn ra ngoài cửa thấy con mực đang đứng đó ,ông cười khà khà mà nói.
- Chủ của mầy vẫn bình an ,không cần ngày nào cũng phải tới đây đâu.
Ồng nội hiểu con mực này không phải chó bình thường ,nhưng không biết nó là thứ gì ,mà linh tính cao như thế thì đúng là hiểm thấy.
Bạch nghe xong thì quắc đuôi một cái ,rồi quay đầu chạy đi ,nó không có kí khế ước với Nguyệt như là Cửu
Hạn ,nên không thể cảm nhận được cô còn sống hay không. Bởi vậy phải ngày ngày cứ tới đây nghe ông già này nói chuyện.
Sáng hà cũng không dậy trễ ,mà còn dậy rất sớm .Bà quản gia gặp Hà đầu tiên liền đưa cho cô một tờ giấy ghi đầy công việc ngày hôm nay.
- Ơ ,con phải làm mấy việc này hả cô
Cầu hỏi của Hà ,làm bà ta khinh bỉ.
- Không phải cô muốn làm dầâu nhà này hả ,đây là công việc thường ngày của một người vợ ,cô hiểu không.
Nói rồi bà ta bỏ đi ,để lại Hà ngẩn ngơ tại chổ xem hàng dài chữ trên giấy mà không khỏi đồ mồ hôi ,vãi nồi ,làm vợ là phải chẻ mười bó củi lớn ,gánh hai chục đôi nước ,chưa hết còn sương sương phải làm mấy việc vặt khác
ทนีล.
Không sao ,Hà có thể làm được ,chỉ cần đạt được mục đích ban đầu thì đánh đổi một chút cũng chẳng hề gì ,cô ăn sáng trước rồi tiến hành làm việc.
Chẻ củi đối với người mạnh mẽ như Hà thì quá đơn giản ,cô từng hỏi ba tư thể đúng để chẻ củi không bị mệt ,sau khi lĩnh hội cô đã dễ dàng làm được ,quả nhiên chưa đầy bao lâu Hà đã làm xong, một đống củi chất cao trước mặt.
Còn gánh nước thì không ổn rồi ,cô không thể gánh được mặc dù có sức tay rất mạnh, nhìn quanh cô thấy có chiếc xe rùa ,thế là cô chọn cách truyền thống nhất bỏ thùng nước lên xe và đẩy đi thôi.
Làm xong Hà ngồi nghỉ mệt ,lấy tờ giấy ra xem còn việc gì nữa không ,dòng cuối ghi là quét dọn võ đường ở hướng đông ,chổ đó là chổ nào Hà đâu có biết.
Vừa đi vừa tìm ,Hà cũng thấy được chổ có một cái biển ghi võ đường Trần gia ,cô tò mò rón rén bước vào trong ,quang cảnh trước mặt làm cô không khỏi choáng ngợp,hàng chục môn sinh đang tập võ ở trong, lớn có nhỏ có ,thật sự rất hoành tráng.
Cô là người quét dọn nên luồng ra đằng sau đưa tờ giấy cho người chủ ở đây ,thế là cô được phân phát một cây chổi và một cái nón lưỡi trai ,tới bây giờ cô cũng không hiểu nổi tại sao mình phải làm việc này ,hên là không ai để ý tới một người lạ như cô .
Nhìn người ta tập võ ,những động tác linh hoạt và đầy dứt khoát ,Hà xem mà ngưỡng mộ không ngừng ,ổ ,còn cô gái nổi bật kia là ai ,rồi cô ngớ ra khi biết đó là Hương ,trời đất ,hóa ra Hương còn biết võ nữa à ,mà còn rất giỏi là đằng khác.
Nhìn màn trước mắt ,cô không ngừng vỗ tay tán thưởng trong lòng ,Hương quả là rất cá tính ,các môn sinh cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Hương ,mọi sự tập trung điều về một hướng.
Thủy không biết từ đâu đến gần Hà ,cùng cô ngắm màn biểu diễn của Hương .
- Em ấy giỏi thật ,lúc nảy còn hạ được vài người đệ tử ở đây .
Nghe tiếng Thủy ,Hà cũng gật gù đồng ý.
- Chị ấy đúng là rất đặc biệt ,chị cũng ở đây quét dọn nữa hả.
Câu hỏi của Hà làm Thủy hơi lúng túng ,rất nhanh Thủy đã trở lại vẻ bình thường vốn có.
- À ,chị làm xong rồi nên mới qua đây kiếm mọi người .
Hà không hỏi nữa ,tập trung quét dọn ,thái độ của Thủy quá kì lạ ,cô nhìn quần áo Thủy từ trên xuống dưới ,quá sạch sẽ ,trên người còn không có giọt mồ hôi nào ,đâu có giống người làm việc từ sáng tới giờ .
Còn Thủy vẫn chăm chú theo bóng Hà từ đằng sau ,thái độ không cam lòng đã hiện rõ trên mặt ,cô ta tưởng đầu việc hồi tối sẻ làm cho Hà sợ và bỏ cuộc ,ai ngờ bây giờ Hà giống như chưa có chuyện gì xảy ra ,rốt cuộc ai là người đã giúp Hà cơ chứ.
Nói ra cũng thật lạ ,Thủy và Hà mới gặp nhau ,đâu có ân oán gì ,tại sao cô ta lại ra tay trước cơ chứ ,Nhiên cũng đang đau đầu về chuyện này đây ,cậu đang ngồi trong nhà lớn với ông hai bàn chuyện về bí kíp ,không có tâm trạng cậu chỉ trả lời qua loa làm ông ta rất tức giận.
Mấy người họ hàng cũng đang đứng đây không mấy thiện cảm mà liếc cậu ,ai mà quan tâm bọn họ ,cậu đang muốn gặp Hà ,ngồi đây đúng là tốn thời gian cậu muốn đi điều tra vài chuyện ,xem bà chị kia muốn làm gì tiếp theo.
- Cháu Nhiên ,cháu có đang nghe ta nói không.
Ông hai mất kiên nhẫn hằng giọng.
- Ông hai cứ nói ,do con hơi mất tập trung thôi.
Cậu khách khí trá lời .
Vẻ mặt ông Hai không giận cũng chả trách ,vì hôm nay kêu Nhiên tới đây là muốn cùng cậu xem một vỡ kịch ,màn kịch này sẻ khiến cậu mất tinh thần và sa ngã ,ông ta sẻ thừa nước đục thả câu mà cho cậu một bài học.
Hai người làm khiên một tấm gương lớn đến giữa nhà ,cùng lúc thì Trung và Chuẩn cũng đến ,ông hai phất tay một cái trên bề mặt gương dần xuất hiện hình ảnh ai đó rất nhạt nhòa ,chừng vài giây thì Nhiên thấy Hà trong đó.
Tấm gương được làm phép ,cho mấy người ở đây thấy được quang cảnh của người được gọi tên ,Hà là người đầu tiên nhận được thử thách.
Cậu cố nén cảm xúc lại ,ung dung mà nhìn vào hình ảnh được chiếu ,ông hai thấy cậu bình tĩnh như thế thì sắc mặt âm u hơn rất nhiều ,nhưng trò chơi vẫn còn phía trước ,để xem cậu có thể chịu được bao lâu.
Về phía Hà ,cô đang hì hục quét dọn ,môn sinh đã đi nghỉ giải lao hết rồi ,nên phải tranh thủ thời gian mà làm ,cô rất nghiêm túc nên rất nhanh đã đâu vào đấy ,ngồi xuống bật thềm Hà nghỉ mệt ,xem thời gian là mấy giờ rồi.
Ngồi ca vu vơ thì Hà thấy Nhiên đi tới ,cô nhớ là cậu có nói tới chiều mới có thể gặp cô mà ,sau giờ này lại ở đây .Cô cười với cậu một cái tính hỏi lí do là gì ,thì cậu lại rất vui vẻ mà tiến lại ngồi sát Hà ,tay còn không yên phận mà khoác qua vai cô.
Nhiên đang ngồi ở nhà chính nhìn vào gương mà tức giận tới mức trán nổi gân xanh ,đê tiện thật ,dám dùng trò thật giả để lừa Hà ,chủ yếu là đề khích cậu đây mà ,còn thẳng khốn đó là ai ,sao nó dám thân mật với nàng ấy ,cậu sẻ chặt bỏ cái tay bẩn thỉu đó.
Cậu thật muốn chạy nhanh tới đó tần cho tên giả mạo kia một trận ,nhưng lí trí lại không cho phép cậu làm điều đó ,lỡ thằng kia làm bậy thì Hà của cậu sẻ gặp nguy hiểm ,phải tin tưởng cô rằng có thể nhận ra ai mới là thật .
Hành động Nhiên hôm nay quá lạ rồi ,cô phủi tay cậu ngồi xích ra xa ,vẫn nở nụ cười hỏi cậu.
- Sao ông nói nay bận lắm mà ,giờ rảnh rồi dữ vậy hay phụ tui dọn chổ này.
Mặt tên Nhiên giả bồng cứng lại ,hắn có khả năng sao chép mọi thông tin từ người hẳn sẻ giả mạo ,nên rất tự tin là Hà sẻ không thể phát hiện.
- Tui thấy bà dọn xong rồi mà ,ngồi nghỉ chút đi ,mà bà khỏe chưa ,hôm qua bà làm tui sợ muốn chết luôn.
Vừa nói hẳn vừa xích lại gần cô hơn.
Hà nhìn Nhiên từ trên xuống dưới ,rồi nhoẻn miệng cười thầm.
- Ông quên hồi tối ,ông cho tui uống thuốt rồi hả ,sao giờ hỏi kì vậy.
Câu trả lời của Hà làm Nhiên giả hơi mất tự nhiên ,đâu có thông tin này trong đầu Nhiên thật đâu ,tại sao người con gái này lại nói như thế.
Nhưng không thể làm cô nghi ngờ ,nên hẳn phụ họa theo.
- Chắc tui quên thôi .
Hắn bỗng nắm lấy tay Hà ,còn dùng ánh mắt chân tình mà nhìn cô ,bốn mắt nhìn nhau tình cảm chan chứa ,đất trời giường như nhỏ bé trước hai người.
Khi tên Nhiên giả có ý định hôn Hà ,thì cô lên tiếng.
- Bị đau mắt hả ông ,ê mà nay có chỗ luyện võ nè ,tui với ông so tài vài chiêu đi ,hồi ở nhà mình hay làm vậy mà ,đi đi.
Hà kéo tên Nhiên giả đứng dậy ,dùng giọng ngọt ngào mà nói với hẳn ,Nhiên giả nhìn Hà mà không khỏi nuốt nước miếng mấy lần ,ngoại hình của cô khá nổi bật ,vòng nào ra vòng đó rất cân xứng ,thêm cô có sức sống tươi trẻ ai mà không thích cho được.
Hắn không quản được mắt mà cứ nhìn vào cổ áo của cô, cái áo thun trắng bó ,Hà còn mặc thêm một cái áo khoác ngoài ,dây kéo hờ hững lộ ra cái cổ trắng nõn còn mơ màng thấy được xương quai xanh quyến rũ, hắn không để ý mà cứ nhìn cô mãi không thôi.
Bên ông hai lại xì xào mấy lời chế nhạo làm Nhiên muốn nổi điên ,còn thằng khốn nạn giả mạo kia nữa ,cậu còn chưa từng nghĩ tới mấy chuyện thân thiết đó bao giờ ,ôm Hà đã là giới hạn cuối cùng rồi ,sao mà nó dám chứ.
- Hóa ra ,vợ sắp cưới của cậu Nhiên cũng chỉ đến thế thôi ,còn không nhận ra người yêu mình là ai nữa thì làm sao xứng với gia tộc này cơ chứ.
Lời châm chọc phát ra từ tên mắt kính hôm qua ,cái miệng vô phép vẫn hoạt động bình thường như vậy.
Chuẩn và Trung vẫn ngồi một bên theo dõi, vì tiếp theo hai người bạn gái của họ cũng tới lượt mà thôi, nên chẳng dám nói gì nhiều.
Có thể nói tên giả mạo được chọn làm Nhiên quá là háo sắc ,không suy nghĩ đúng sai mà bị Hà thao túng ,xoay mồng mòng.
Chưa để hắn tự luyến thêm nữa ,Hà bắt đầu ra tay ,nhưng cô giảm lực tay đi rất nhiều còn giả vờ thả hắn ,khi thấy
Nhiên ở đây cô đã nghi ngờ ,thêm ánh mắt khác lạ của tên này ,cô đang xem thử có đúng như mình nghĩ không.
Nhiên giả thấy chiêu thức của Hà khá bình thường ,nên không phòng bị gì mà muốn đùa giỡn với cô ,khi hắn bắt được tay Hà còn tiện thể ôm cô vào lòng mà cười cợt.
Sắc mặt Hà khó tả vô cùng ,nhưng cô khẳng định tên này là đồ giả ,nụ cười của cô đã dần mất nhân tính ,hàng giả mà muốn chiếm tiện nghi của bà đây ,thằng khốn này chuẩn bị tụng kinh siêu độ đi là vừa ,cù chỏ tay phải thụt mạnh vào xương sườn của hắn ,chưa kịp để Nhiên giả hít thở ,Hà xoay người lấy thế đá thẳng vào một bên
mat han .
- Khà khà ,mầy là ai hả thằng kia ,dám giả mạo bạn tao thì mầy tới số rồi.
Với hai chiêu đánh toàn lực đó ,Hà dám chắc xương hắn bị gãy ít nhất phải là hai cái ,à không hắn còn rụng vài cái răng nữa ,nhìn Nhiên giả nằm quần quại dưới đất ,miệng còn chảy máu đầm đìa ,cô không hề tiết thương mà tiến lại nắm lấy cổ áo hắn xách lên.
- Là. là tui mà ,sao bà... lại đánh ...
Tới giờ mà còn cứng miệng được ,cô thẳng tay ném hắn qua một bên .
- Mầy biết sao tao lại nhận ra mầy không ,thứ nhất Nhiên sẻ nhìn mặt tao mà nói chuyện chứ không kinh tõm như mầy đâu, thứ hai sẻ không bao giờ suồng xả mà choàng vai bá cổ ,thứ ba mầy quá xấu ..à còn nữa là Nhiên không có võ với lại tối hôm qua tao cũng chẳng uống thuốt gì ,nếu mầy là Nhiên thì sẻ nói tao bị khùng rồi .
Nghe Hà suy luận Nhiên giả sững cả người ,hắn đúng là sai lầm mà ,từ trước tới nay các cặp đôi về đây điều không có hiểu nhau như thế ,hắn chỉ cần làm y hệt là được ,nhưng không phải người yêu điều thân mật như vậy sao ,tại sao con nhỏ này lại trong sáng như sao .
- Cô lừa luôn cả tui đúng là tài thật ,cô qua ải rồi đi đi .
Hắn vẫn nằm dài dưới đất lau máu liên tục ,cô cũng không thiết tha gì mà bỏ đi luôn.
Thật ra người giả mạo Nhiên có tên là Tiến ,hắn chỉ có một nhiệm vụ đơn giản là chuyên gia phá hoại cặp đôi mà thôi ,vì hắn có một kĩ năng sao chép ,nên toàn bộ thông tin chính chủ điều được hắn biết hết.
Nhờ vào tài ăn nói cùng sự đào hoa vốn có, hắn đã làm biết bao cô gái bỏ người yêu mà vây lấy mình ,nhưng vụ làm ăn này hắn lỗ chắc rồi, với thương tích kiểu vầy không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền để chữa đây.
Nhiên ở bên kia cười tới phát ra tiếng ,nhìn đám người đang khó chịu ở đây ,cậu thật vui vẻ trong lòng.
- Ông hai ,nếu hết chuyện rồi con về trước.
Không cần sự đồng ý của ông ta ,Nhiên liền đi mất. Cậu phải đi gặp Hà mới được ,nổi hạnh phúc này cậu làm sao tả xiết ,quả như cô nói có thể nhận ra cậu qua một ánh mắt là có thật.
Nhưng mà cô nói cậu không có võ thì không đúng là do cậu giấu cô mà thôi ,trí nhớ kiếp trước vẫn còn thì làm gì có chuyện cậu không biết gì.
Thấy Hà cậu muốn làm cô bất ngờ ,nên đứng sau lưng hù cô và cái kết thật ngạc nhiên ,cậu lãnh trọn cú đấm vào mũi từ Hà .
Ôm mặt đau đớn mà ngồi phịch xuống ,Nhiên khóc không ra nước mắt ,thầm trách sao mình chơi ngu dữ vậy.
- Là tui mà ,bà tàn nhẫn quá.
Hơi ,lúc này Hà mới bình ổn nhìn một lượt Nhiên ,gỡ hai tay cậu ra ,mà nhìn thật kĩ mặt cậu ,Hà ổ lên một tiếng rồi đưa tay lên lau máu mũi cho Nhiên.
Ui là ông hả ,tưởng thằng kia không ,xin lỗi nha ,nảy có thằng cũng y hệt ông xuất hiện ,và tui đã đấm nó rồi.Mà sao bà nhận ra hay vậy.Cậu ngước mặt lên trời cho máu đừng chảy nữa ,thắc mắc mà hỏi Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.