Chương 2: Bạn mới và bắt đầu những cuộc chiến
Ian
21/12/2018
Một tuần mới lại bắt đầu với cô nhóc. Đang trong lúc sinh hoạt đầu tuần, Thảo nhà ta đang vui vẻ, cười nói, bỗng một tia sáng như chớp " bắn"
qua mắt Thảo với tốc cực nhanh.
"Cảm giác gì đây, chẳng lẽ sắp có điều chẳng lành"
Cùng lúc đó tiếng kẻng vang lên hết giờ sinh hoạt.
"PENNG"
Vừa đi vào lớp Thảo vừa suy nghĩa về cảm giác lạ lúc nãy.
- Nghĩa ơi.............cất ghế giùm tôi - Thảo kêu thằng lớp trưởng ngồi chung bàn chồng ghế vô giùm.
Rồi Thảo ngồi xuống bàn lo lắng.....!
Bỗng từ cửa thầy chủ nhiệm bước vào, đi sau lưng thầy là một thằng con trai:
- Các em im lặng nghe thầy nói. Hôm nay là ngày đầu tuần cũng là ngày lớp ta nhận thêm một bạn nam mới vừa mới chuyển nhà từ TP.Hồ Chí Minh về Sóc Trăng và học tại trường chúng ta. Và được hiệu trưởng sắp vào 9a2 của chúng ta!
Thầy nhìn ra ngoài và gọi tên mới chuyển trường vào:
- Tuấn. Em vào được rồi! Các em cho tràng pháo tay chào mừng bạn mới nào!
Hắn bước vào cả lớp ùa nhau vỗ tay, chỉ trừ Thảo. "BỐP......BỐP.....BỐP.......BỐP...."
- OA......"Đập chai" quá tụi mầy ơi - Tụi con gái nhao nhao lên.
"Hừ! Làm như cái gì vậy, tưởng mi là ai mà đi mà bắt ta phải vỗ tay chứ. Nhìn là biết công tử bột rồi, chỉ được cái mã thôi mà làm gì ghê vậy."
Thầy chủ nhiệm nói tiếp:
- Chào các bạn đi em.
- Chào các bạn - Hắn nói một cách tự tin - Mình tên là Tuấn, rất vui được làm quen với các bạn.
- HA…OA!!! Tuấn chào tôi mình kìa. A.....xỉu - Mấy nhỏ con gái lại bắt đầu nữa đấy!
- Theo thông tin được biết thì bạn Tuấn năm ngoái là học sinh giỏi, và sống ở Nha Trang - Khánh Hòa. Rồi từ Nha Trang chuyển nhà xuống TP.Hồ Chí Minh, bây giờ chuyển về Sóc Trăng để tiện cho công tác của bố mẹ. Thầy giới thiệu tới đây thôi nhé! Vì chỗ ngồi hết rồi nên bây giờ em chịu khó ngồi bàn cuối lớp nhé - Đó là bàn của Thảo. Cũng vào tiết rồi, các em học ở lại lớp học tốt!
Nói xong bước thầy ra ngoài, mấy đứa con gái thấy thằng bạn mới "đập chai" quá nên quay xuống nhìn hoài.
- Chào bạn! Mình ngồi chung được chứ!? - Tên Tuần cười tỏa nắng.
- Chứ chả lẽ thầy sắp ngồi chung mà đuổi ra à!
Dù không thích nhưng Thảo phải "lếch vô" chừa cho hắn một chỗ.
Giờ học bắt đầu…..
Hôm nay cô nhóc không bày trò nữa mà có vẻ rất bực mình, vì trong giờ học Thảo chả phát biểu được một câu, tên Tuấn hắn cứ dành hết lần này đến lần khác. Thường ngày nhóc là người phát biểu nhiều nhất tổ thế mà cái tên đó, "ma mới" mà dám "đớp" hết.
Kết thúc giờ học, cái tên đáng ghét đó cái mặt hí hửng vừa đi hắn vừa huých sáo.
" Là lá la.....là lá lá" - Hát vu vơ
"GRỪ....." – Máu của Thảo dồn lên não – "AAAAAAAAAA!!! muốn đánh ai một cái cho hả giận quá!!! BỰC!!!"
___________
Ngày tiếp theo, thứ ba.
- Hi bạn, hôm nay học tốt nhé! Hi hi - Tên Tuấn cười nháy mắt với Thảo.
Đáp lại nụ cười ấy, Thảo tặng cho hắn cái nhìn đầy "tình thương mến".
- Đợi đó. Tôi sẽ cho bạn biết tay
- ^^! - Hắn đáp lời Thảo bằng một nụ cười
Bắt đầu giờ học cũng đồng nghĩa với bắt đầu cuộc chiến giữ hai thế lực của Tuấn và Thảo.
Đầu buổi là hai tiết toán, mặc dù rất tức nhưng nhóc nhà ta phải công nhận cái gã này kết thân rất nhanh, chỉ trong ngày thứ hai mà hắn đã kết thân với mấy thằng nam trong lớp. Giờ toán của thầy Chính dạy, ngồi học Thảo lặng yên nghe giảng còn tên đó cứ mãi đùa vì hắn tin vào khả năng thông minh của mình. Rồi thằng Kha Ly ngồi ở bàn trên, tên này cũng như cái gã Tuấn, chẳng chịu chú ý bài dù biết rõ mình học dỡ. hắn lấy cái gương và cái lược ra soi soi rồi chải chải lại tóc.
- Ê. kha Ly, ông cho tôi mượn cái gương - Tuấn nói.
Tưởng làm gì thì ra lấy gương soi, nặn mụn trong giờ toán. Mà may thay, vừa lúc thầy Chính quay xuống thấy hắn không lo nghe giảng mà soi gương mặt.
- TUẤN !!!
Làm thằng nhỏ giật mình.
- DẠ, thầy gọi em !!!
- Em cho thầy biết " hàm số đơn điệu" là gì?
Thảo nghĩ thầm "HAHA!!! đáng đời không lo chú ý"
Nhìn nét mặt hắn đang suy nghĩ:
"Chết cha, ổng hỏi câu này khó quá, hàm số đơn điệu tới lớp 10, 11 hay 12 gì đó mới học, nếu trả lời được coi như mình hay, con không trả lời được thì ổng nói nãy giờ mình không nghe ổng giảng, bị ghi lên sổ đầu bài, chết cha sao giờ......"
Thầy biết tên này thông minh nên mới cố tình hỏi thế. Từ cuối lớp vang lên một giọng nói rất to và thánh thót:
- HÀM SỐ ĐƠN ĐIỆU LÀ HÀM SỐ TỰ ĐIỆU MỘT MÌNH ĐÓ! HA HA HA!!!
Đó là Thảo chứ ai "trồng khoai đất này"
- HA HA HÁ HÁ!!!
Cả lớp cười rố lên còn thầy đứng đó bụm miệng cười. Tên Tuấn hiểu vì sao cả lớp và thầy cười, hắn đỏ mặt, rồi ngồi phụp xuống. Thảo đang cười mãn nguyện, rồi hắn quay sang nói:
- Bà được lắm!
- HA HA!!! Tôi đã nói là hãy đợi đó, quên cấu nói đó rồi sao? Mà cũng nhờ tôi gỡ rối, không có tôi nói vô câu đó thử xem bạn có bạn có ghi vô "sổ đen" hay không. Ha ha ha ha!!! Đáng đời!
"PENG" - Hết tiết toán
Ra chơi 15 phút. Thảo ngồi cười hí hửng vì trả được thù rồi vui quá! Ka ka!!
Hết giờ giải lao vào học tiết Anh, tên Tuấn này có vẻ bực vì lúc nãy bị quê trước lớp. Đang ghi bài bỗng Thảo đứng dậy vươn vai.
- I....A.......IA
Tên Tuấn ngạc nhiên:
- Hả gì thế nhỉ ?????
- Nó bệnh "trĩ" đó, lâu lâu cái đứng dậy tập thể dục ấy mà, mầy để ý làm chi! - Thằng Nghĩa lớp trưởng, ngồi cùng bàn hắn nói vô.
...."CỐPPP".............
- ẤY DA!!! Làm gì vậy - Tên Nghĩa xuýt xoa đầu.
- Lớp trưởng mà hay nói nhiều!
- Kea........đánh đau mún chết đây nè! đồ Thảo khùng!
- Hmm.!!! Có mún ăn "thập tam liên hoàn tát" không hả??? - Thảo trợn mắt.
Tên lớp trưởng quay vào nín lun. Thảo vẫn tiếp tục " tập thể dục".
"Rắc....rắc...." - Tiếng xương Thảo kêu.
- He he! Bà tập thể dục như thế đâu có "pro", thế này mới gọi là "cool" này!
Thảo ngồi xuống xem cái tên bệnh hoạn đó làm gì.
- Xem rồi học hỏi anh nè! I......một...hai....một.....hai.......!
" RẮC RẮC"
Bỗng bà cô quay xuống, .thấy tên Tuấn đang "huơ tay múa chân" cô gọi:
- TUẤN!!! Em đứng lên làm gì thế? Trong giờ môn Anh của tôi mà dám giỡn mặt hả?
Tiếng gọi của bà cô làm hắn giật cả mình, hắn nói lắp bắp:
- Da...dạ...thưa cô....em đứng lên để...để....
- ĐỂ KÉO QUẦN!!! HA HA HA!!! - Là tiếng của cô nhóc Thảo.
- HÁ HÁ!!! – Cả lớp cười rần lên.
Hắn cứng cả họng rồi ngồi xuống, đỏ hết cả mặt vì bị quê trước lớp, hai vố liền luôn mà!
Lúc ngồi xuống hắn hừng hực khí thế:
- Bà....bà - Tên Tuấn tức nói không ra lời.
- Tôi làm sao hả? Hồi nãy bạn đứng lên kéo kéo cái quần, rồi nhảy tưng tưng. Tư thế đó chẳng phải là kéo quần thì là cái gì?
- Nhưng rõ rằng bà biết tôi đang tập thể dục cho bà coi mà!
- Tập thể dục nào nhỉ? Lúc nãy tôi mỏi chân nên đứng lên thôi, còn cái lắc qua lắc lại là vì mấy đứa ngồi bàn trên cao quá, tôi không thấy nên phải ngó qua ngó lại để ghi bài chứ còn tập thể dục hồi nào! Bệnh à!?
- BÀ.....!!!
-Thảo ơi! mầy ăn hiếp người ta vừa thôi, chừa "đất" cho người khác sống vớ!i - Là nhỏ Giang ngồi cạnh Thảo.
Thảo chẳng nói gì chỉ ngồi cười khoái chí.
"PENG"
Hết giờ môn Anh, ra chơi 5 phút. Giờ giải lao, Thảo đang ngồi giải bài tập Hóa, bỗng một ánh mắt đằng đằng "sát khí" đang hướng thẳng vào Thảo.
- Làm gì nhìn tôi dữ vậy? - Là tên Tuấn chết tiệt.
- Tôi mún thách đấu với bà.
- Thách đấu à!? được thôi! - Nét mặt Thảo cười gian xảo.
Mấy đứa trong lớp ùa nhau lại coi, tụi nó xúm nhau khuyên thằng Tuấn.
- Đừng có dại mà đấu với con Thảo.
Tên Tuấn đáp lời mà chẳng một chút bận tâm:
- Sợ gì mà không dám!
Thằng lớp trưởng đứng ra khuyên:
- Mầy đấu với nó.....thua là cái chắc!
- Chưa đấu sao biết! Nhìn bà đó chắc là không biết gì, suốt ngày chỉ biết "ôm" cái gọi là tâm lí trẻ con thì sao tôi phải sợ chứ!?
- Thì trẻ con như thế nó mới đánh bại mầy đó!
- Không sợ!
Thảo từ phía trong bước ra:
- Sao, dám đấu không?
- OK - Hắn đáp chõng chạc.
- Giờ tôi nói trước nhé, ai thua sẽ chạy mười vòng sân trường, vừa chạy vừa hô to "TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG" đồng ý chứ!?
- Được! - Tên Tuấn này có vẻ tự tin đây.
- Được, bạn là người thách đấu nên tôi sẽ cho bạn ra đề trước!
- Đừng hối hận nhé! - Vừa nói hắn cười nhoẽn một cái - Đố bạn 4 chia 0 bằng mấy?
Thảo đáp nhanh chóng:
- Quá dễ, nó sẽ không bằng mấy cả!
Cả lớp "ồ" lên:
- Nhanh thật!
- Giải thích tại sao lại không bằng mấy?
- Bởi vì một số chia mà muốn chia cho số bị chia thì số bị chia phải khác 0, hay nói cách khác là số 4 không chia được cho số 0, bởi vì chỉ có 0 chia 4, chứ 4 không thể chia được cho 0. Và không chỉ riêng số 4 mà tất cả các số thuộc R sẽ không có bất cứ số nào chia được cho 0.
Ở phía ngoài nháo nháo:
- Sao bạn biết?
Thảo cười chắc chắn:
- Nếu không tin lấy máy tính bấm thử!
- Ha! Bà hay lắm, coi như câu này bà thắng. Giờ tới lược bà đó, đố đi!
- Được thôi, đố bạn "nghề" nuôi "chồng" ở Đông Nam Bộ như thế nào?
- Câu hỏi đơn giản thế mà cũng gọi là đố sao? Câu này bà thua rồi, dõng tai lên mà nghe nè:Nuôi trồng ở Đông Nam Bộ có điểm mạnh và điểm yếu, điểm mạnh ở đây là có nhiều sông suối, kênh rạch, thuận tiện cho việc tưới tiêu nông nghiệp và đánh bắt thủy sản. Đó là cái thứ nhất, thứ hai là do khí hậu ở Đông Nam Bộ rất thuận lợi để phát triển cho cây trồng, vật nuôi, đặc biệt là cây lúa nước. Còn về mặt khó khăn ở đây là do còn nhiều thiên tai, bão lũ, mất mùa, sâu bệnh. Giải thích đến đây được rồi, giờ tôi với bà huề nhé! Tỉ số là 1-1
- Oa!! Tuấn giỏi quá! Huề rồi - Tụi con gái nói vô.
- Oa! Tuấn giỏi quá! Thua rồi! - Thảo nhại lại để cho hắn hy vọng rồi đập tan cái hy vọng đó.
Thảo nói tiếp:
- Rất tiếc tôi phải nói với bạn đó là câu trả lời sai, nghe đáp án này: "Nghề" nuôi "chồng*" ở Đông Nam Bộ là nấu cơm, giặc đồ và chăm sóc con. Ở đây tôi nói nuôi"chồng" chứ không phải nuôi "trồng*" biết chưa?
(*: Người miền Nam thường phát âm không chuẩn, ví dụ: Từ"trồng trọt", người miền Nam đọc từ"trồng trọt" thành từ"chồng chọt", nhưng họ vẫn hiểu đúng nghĩ đó là"trồng trọt".Nhưng cũng tùy câu, sở dĩ mà họ nhận biết được đó là nhờ phán đoán các chữ còn lại trong một câu. Ví dụ: nghề nuôi "chồng" ở Đông Nam Bộ. Tuy phát âm sai chữ "trồng" thành chữ "chồng" nhưng họ vẫn hiểu đúng nghĩ dựa vào những từ còn lại : "nghề", "ở Đông Nam Bộ")
Tên Tuấn có vẻ ngạc nhiên, hắn cười khinh:
- Ha , bà học tới lớp mấy rồi!? Mà chả hiểu sao lên được lớp 9. Hay thiệt!!!
Thảo cười một cách ung dung:
- Câu này tôi nên hỏi bạn mới đúng "Sao lên được lớp 9 hay vậy!?". Bạn có nghe kĩ câu hỏi của tôi không, tôi nói là "nghề nuôi chồng ở Đông Nam Bộ", chứ tôi không có nói "nghề nuôi trồng ở Đông Nam Bộ" đâu! Tôi phát âm chuẩn đàng hoàng đấy nhé, tại bạn không nghe kĩ câu hỏi thôi! He He, thua rồi, tỉ số 1-0. Bây giờ thì thực hiện "giao kèo" đi chứ!
Cả lớp thi nhau cười rố lên, bọn chúng chuẩn bị có "hài" hay để xem. Tên Tuấn mặc dù rất tức nhung phải chịu thôi, ai bảo tự cao chi rán chịu. Chạy mười vòng sân trường, vừa chạy vừa la "TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG!!!". Hãy thử tưởng tượng đến cảnh đó mấy bạn sẽ thấy cười "dẫy". HÁ HÁ!!!
- Tao nói rồi mà thằng Tuấn không nghe. Đừng có nên đấu với con nhóc này! - Thằng Nghĩa lớp trưởng nói.
Lúc hắn ta chạy vòng vòng sân trường, cả trường cứ thấy cái thằng này nó bị "bệnh" hay sao mà vừa chạy vừa la, còn lớp 9a2 thì cả tiết Anh tụi nó ngồi cười không chứ chả có học hành gì. Ai biểu đấu với nhóc nhà ta là thế đấy!
"Cảm giác gì đây, chẳng lẽ sắp có điều chẳng lành"
Cùng lúc đó tiếng kẻng vang lên hết giờ sinh hoạt.
"PENNG"
Vừa đi vào lớp Thảo vừa suy nghĩa về cảm giác lạ lúc nãy.
- Nghĩa ơi.............cất ghế giùm tôi - Thảo kêu thằng lớp trưởng ngồi chung bàn chồng ghế vô giùm.
Rồi Thảo ngồi xuống bàn lo lắng.....!
Bỗng từ cửa thầy chủ nhiệm bước vào, đi sau lưng thầy là một thằng con trai:
- Các em im lặng nghe thầy nói. Hôm nay là ngày đầu tuần cũng là ngày lớp ta nhận thêm một bạn nam mới vừa mới chuyển nhà từ TP.Hồ Chí Minh về Sóc Trăng và học tại trường chúng ta. Và được hiệu trưởng sắp vào 9a2 của chúng ta!
Thầy nhìn ra ngoài và gọi tên mới chuyển trường vào:
- Tuấn. Em vào được rồi! Các em cho tràng pháo tay chào mừng bạn mới nào!
Hắn bước vào cả lớp ùa nhau vỗ tay, chỉ trừ Thảo. "BỐP......BỐP.....BỐP.......BỐP...."
- OA......"Đập chai" quá tụi mầy ơi - Tụi con gái nhao nhao lên.
"Hừ! Làm như cái gì vậy, tưởng mi là ai mà đi mà bắt ta phải vỗ tay chứ. Nhìn là biết công tử bột rồi, chỉ được cái mã thôi mà làm gì ghê vậy."
Thầy chủ nhiệm nói tiếp:
- Chào các bạn đi em.
- Chào các bạn - Hắn nói một cách tự tin - Mình tên là Tuấn, rất vui được làm quen với các bạn.
- HA…OA!!! Tuấn chào tôi mình kìa. A.....xỉu - Mấy nhỏ con gái lại bắt đầu nữa đấy!
- Theo thông tin được biết thì bạn Tuấn năm ngoái là học sinh giỏi, và sống ở Nha Trang - Khánh Hòa. Rồi từ Nha Trang chuyển nhà xuống TP.Hồ Chí Minh, bây giờ chuyển về Sóc Trăng để tiện cho công tác của bố mẹ. Thầy giới thiệu tới đây thôi nhé! Vì chỗ ngồi hết rồi nên bây giờ em chịu khó ngồi bàn cuối lớp nhé - Đó là bàn của Thảo. Cũng vào tiết rồi, các em học ở lại lớp học tốt!
Nói xong bước thầy ra ngoài, mấy đứa con gái thấy thằng bạn mới "đập chai" quá nên quay xuống nhìn hoài.
- Chào bạn! Mình ngồi chung được chứ!? - Tên Tuần cười tỏa nắng.
- Chứ chả lẽ thầy sắp ngồi chung mà đuổi ra à!
Dù không thích nhưng Thảo phải "lếch vô" chừa cho hắn một chỗ.
Giờ học bắt đầu…..
Hôm nay cô nhóc không bày trò nữa mà có vẻ rất bực mình, vì trong giờ học Thảo chả phát biểu được một câu, tên Tuấn hắn cứ dành hết lần này đến lần khác. Thường ngày nhóc là người phát biểu nhiều nhất tổ thế mà cái tên đó, "ma mới" mà dám "đớp" hết.
Kết thúc giờ học, cái tên đáng ghét đó cái mặt hí hửng vừa đi hắn vừa huých sáo.
" Là lá la.....là lá lá" - Hát vu vơ
"GRỪ....." – Máu của Thảo dồn lên não – "AAAAAAAAAA!!! muốn đánh ai một cái cho hả giận quá!!! BỰC!!!"
___________
Ngày tiếp theo, thứ ba.
- Hi bạn, hôm nay học tốt nhé! Hi hi - Tên Tuấn cười nháy mắt với Thảo.
Đáp lại nụ cười ấy, Thảo tặng cho hắn cái nhìn đầy "tình thương mến".
- Đợi đó. Tôi sẽ cho bạn biết tay
- ^^! - Hắn đáp lời Thảo bằng một nụ cười
Bắt đầu giờ học cũng đồng nghĩa với bắt đầu cuộc chiến giữ hai thế lực của Tuấn và Thảo.
Đầu buổi là hai tiết toán, mặc dù rất tức nhưng nhóc nhà ta phải công nhận cái gã này kết thân rất nhanh, chỉ trong ngày thứ hai mà hắn đã kết thân với mấy thằng nam trong lớp. Giờ toán của thầy Chính dạy, ngồi học Thảo lặng yên nghe giảng còn tên đó cứ mãi đùa vì hắn tin vào khả năng thông minh của mình. Rồi thằng Kha Ly ngồi ở bàn trên, tên này cũng như cái gã Tuấn, chẳng chịu chú ý bài dù biết rõ mình học dỡ. hắn lấy cái gương và cái lược ra soi soi rồi chải chải lại tóc.
- Ê. kha Ly, ông cho tôi mượn cái gương - Tuấn nói.
Tưởng làm gì thì ra lấy gương soi, nặn mụn trong giờ toán. Mà may thay, vừa lúc thầy Chính quay xuống thấy hắn không lo nghe giảng mà soi gương mặt.
- TUẤN !!!
Làm thằng nhỏ giật mình.
- DẠ, thầy gọi em !!!
- Em cho thầy biết " hàm số đơn điệu" là gì?
Thảo nghĩ thầm "HAHA!!! đáng đời không lo chú ý"
Nhìn nét mặt hắn đang suy nghĩ:
"Chết cha, ổng hỏi câu này khó quá, hàm số đơn điệu tới lớp 10, 11 hay 12 gì đó mới học, nếu trả lời được coi như mình hay, con không trả lời được thì ổng nói nãy giờ mình không nghe ổng giảng, bị ghi lên sổ đầu bài, chết cha sao giờ......"
Thầy biết tên này thông minh nên mới cố tình hỏi thế. Từ cuối lớp vang lên một giọng nói rất to và thánh thót:
- HÀM SỐ ĐƠN ĐIỆU LÀ HÀM SỐ TỰ ĐIỆU MỘT MÌNH ĐÓ! HA HA HA!!!
Đó là Thảo chứ ai "trồng khoai đất này"
- HA HA HÁ HÁ!!!
Cả lớp cười rố lên còn thầy đứng đó bụm miệng cười. Tên Tuấn hiểu vì sao cả lớp và thầy cười, hắn đỏ mặt, rồi ngồi phụp xuống. Thảo đang cười mãn nguyện, rồi hắn quay sang nói:
- Bà được lắm!
- HA HA!!! Tôi đã nói là hãy đợi đó, quên cấu nói đó rồi sao? Mà cũng nhờ tôi gỡ rối, không có tôi nói vô câu đó thử xem bạn có bạn có ghi vô "sổ đen" hay không. Ha ha ha ha!!! Đáng đời!
"PENG" - Hết tiết toán
Ra chơi 15 phút. Thảo ngồi cười hí hửng vì trả được thù rồi vui quá! Ka ka!!
Hết giờ giải lao vào học tiết Anh, tên Tuấn này có vẻ bực vì lúc nãy bị quê trước lớp. Đang ghi bài bỗng Thảo đứng dậy vươn vai.
- I....A.......IA
Tên Tuấn ngạc nhiên:
- Hả gì thế nhỉ ?????
- Nó bệnh "trĩ" đó, lâu lâu cái đứng dậy tập thể dục ấy mà, mầy để ý làm chi! - Thằng Nghĩa lớp trưởng, ngồi cùng bàn hắn nói vô.
...."CỐPPP".............
- ẤY DA!!! Làm gì vậy - Tên Nghĩa xuýt xoa đầu.
- Lớp trưởng mà hay nói nhiều!
- Kea........đánh đau mún chết đây nè! đồ Thảo khùng!
- Hmm.!!! Có mún ăn "thập tam liên hoàn tát" không hả??? - Thảo trợn mắt.
Tên lớp trưởng quay vào nín lun. Thảo vẫn tiếp tục " tập thể dục".
"Rắc....rắc...." - Tiếng xương Thảo kêu.
- He he! Bà tập thể dục như thế đâu có "pro", thế này mới gọi là "cool" này!
Thảo ngồi xuống xem cái tên bệnh hoạn đó làm gì.
- Xem rồi học hỏi anh nè! I......một...hai....một.....hai.......!
" RẮC RẮC"
Bỗng bà cô quay xuống, .thấy tên Tuấn đang "huơ tay múa chân" cô gọi:
- TUẤN!!! Em đứng lên làm gì thế? Trong giờ môn Anh của tôi mà dám giỡn mặt hả?
Tiếng gọi của bà cô làm hắn giật cả mình, hắn nói lắp bắp:
- Da...dạ...thưa cô....em đứng lên để...để....
- ĐỂ KÉO QUẦN!!! HA HA HA!!! - Là tiếng của cô nhóc Thảo.
- HÁ HÁ!!! – Cả lớp cười rần lên.
Hắn cứng cả họng rồi ngồi xuống, đỏ hết cả mặt vì bị quê trước lớp, hai vố liền luôn mà!
Lúc ngồi xuống hắn hừng hực khí thế:
- Bà....bà - Tên Tuấn tức nói không ra lời.
- Tôi làm sao hả? Hồi nãy bạn đứng lên kéo kéo cái quần, rồi nhảy tưng tưng. Tư thế đó chẳng phải là kéo quần thì là cái gì?
- Nhưng rõ rằng bà biết tôi đang tập thể dục cho bà coi mà!
- Tập thể dục nào nhỉ? Lúc nãy tôi mỏi chân nên đứng lên thôi, còn cái lắc qua lắc lại là vì mấy đứa ngồi bàn trên cao quá, tôi không thấy nên phải ngó qua ngó lại để ghi bài chứ còn tập thể dục hồi nào! Bệnh à!?
- BÀ.....!!!
-Thảo ơi! mầy ăn hiếp người ta vừa thôi, chừa "đất" cho người khác sống vớ!i - Là nhỏ Giang ngồi cạnh Thảo.
Thảo chẳng nói gì chỉ ngồi cười khoái chí.
"PENG"
Hết giờ môn Anh, ra chơi 5 phút. Giờ giải lao, Thảo đang ngồi giải bài tập Hóa, bỗng một ánh mắt đằng đằng "sát khí" đang hướng thẳng vào Thảo.
- Làm gì nhìn tôi dữ vậy? - Là tên Tuấn chết tiệt.
- Tôi mún thách đấu với bà.
- Thách đấu à!? được thôi! - Nét mặt Thảo cười gian xảo.
Mấy đứa trong lớp ùa nhau lại coi, tụi nó xúm nhau khuyên thằng Tuấn.
- Đừng có dại mà đấu với con Thảo.
Tên Tuấn đáp lời mà chẳng một chút bận tâm:
- Sợ gì mà không dám!
Thằng lớp trưởng đứng ra khuyên:
- Mầy đấu với nó.....thua là cái chắc!
- Chưa đấu sao biết! Nhìn bà đó chắc là không biết gì, suốt ngày chỉ biết "ôm" cái gọi là tâm lí trẻ con thì sao tôi phải sợ chứ!?
- Thì trẻ con như thế nó mới đánh bại mầy đó!
- Không sợ!
Thảo từ phía trong bước ra:
- Sao, dám đấu không?
- OK - Hắn đáp chõng chạc.
- Giờ tôi nói trước nhé, ai thua sẽ chạy mười vòng sân trường, vừa chạy vừa hô to "TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG" đồng ý chứ!?
- Được! - Tên Tuấn này có vẻ tự tin đây.
- Được, bạn là người thách đấu nên tôi sẽ cho bạn ra đề trước!
- Đừng hối hận nhé! - Vừa nói hắn cười nhoẽn một cái - Đố bạn 4 chia 0 bằng mấy?
Thảo đáp nhanh chóng:
- Quá dễ, nó sẽ không bằng mấy cả!
Cả lớp "ồ" lên:
- Nhanh thật!
- Giải thích tại sao lại không bằng mấy?
- Bởi vì một số chia mà muốn chia cho số bị chia thì số bị chia phải khác 0, hay nói cách khác là số 4 không chia được cho số 0, bởi vì chỉ có 0 chia 4, chứ 4 không thể chia được cho 0. Và không chỉ riêng số 4 mà tất cả các số thuộc R sẽ không có bất cứ số nào chia được cho 0.
Ở phía ngoài nháo nháo:
- Sao bạn biết?
Thảo cười chắc chắn:
- Nếu không tin lấy máy tính bấm thử!
- Ha! Bà hay lắm, coi như câu này bà thắng. Giờ tới lược bà đó, đố đi!
- Được thôi, đố bạn "nghề" nuôi "chồng" ở Đông Nam Bộ như thế nào?
- Câu hỏi đơn giản thế mà cũng gọi là đố sao? Câu này bà thua rồi, dõng tai lên mà nghe nè:Nuôi trồng ở Đông Nam Bộ có điểm mạnh và điểm yếu, điểm mạnh ở đây là có nhiều sông suối, kênh rạch, thuận tiện cho việc tưới tiêu nông nghiệp và đánh bắt thủy sản. Đó là cái thứ nhất, thứ hai là do khí hậu ở Đông Nam Bộ rất thuận lợi để phát triển cho cây trồng, vật nuôi, đặc biệt là cây lúa nước. Còn về mặt khó khăn ở đây là do còn nhiều thiên tai, bão lũ, mất mùa, sâu bệnh. Giải thích đến đây được rồi, giờ tôi với bà huề nhé! Tỉ số là 1-1
- Oa!! Tuấn giỏi quá! Huề rồi - Tụi con gái nói vô.
- Oa! Tuấn giỏi quá! Thua rồi! - Thảo nhại lại để cho hắn hy vọng rồi đập tan cái hy vọng đó.
Thảo nói tiếp:
- Rất tiếc tôi phải nói với bạn đó là câu trả lời sai, nghe đáp án này: "Nghề" nuôi "chồng*" ở Đông Nam Bộ là nấu cơm, giặc đồ và chăm sóc con. Ở đây tôi nói nuôi"chồng" chứ không phải nuôi "trồng*" biết chưa?
(*: Người miền Nam thường phát âm không chuẩn, ví dụ: Từ"trồng trọt", người miền Nam đọc từ"trồng trọt" thành từ"chồng chọt", nhưng họ vẫn hiểu đúng nghĩ đó là"trồng trọt".Nhưng cũng tùy câu, sở dĩ mà họ nhận biết được đó là nhờ phán đoán các chữ còn lại trong một câu. Ví dụ: nghề nuôi "chồng" ở Đông Nam Bộ. Tuy phát âm sai chữ "trồng" thành chữ "chồng" nhưng họ vẫn hiểu đúng nghĩ dựa vào những từ còn lại : "nghề", "ở Đông Nam Bộ")
Tên Tuấn có vẻ ngạc nhiên, hắn cười khinh:
- Ha , bà học tới lớp mấy rồi!? Mà chả hiểu sao lên được lớp 9. Hay thiệt!!!
Thảo cười một cách ung dung:
- Câu này tôi nên hỏi bạn mới đúng "Sao lên được lớp 9 hay vậy!?". Bạn có nghe kĩ câu hỏi của tôi không, tôi nói là "nghề nuôi chồng ở Đông Nam Bộ", chứ tôi không có nói "nghề nuôi trồng ở Đông Nam Bộ" đâu! Tôi phát âm chuẩn đàng hoàng đấy nhé, tại bạn không nghe kĩ câu hỏi thôi! He He, thua rồi, tỉ số 1-0. Bây giờ thì thực hiện "giao kèo" đi chứ!
Cả lớp thi nhau cười rố lên, bọn chúng chuẩn bị có "hài" hay để xem. Tên Tuấn mặc dù rất tức nhung phải chịu thôi, ai bảo tự cao chi rán chịu. Chạy mười vòng sân trường, vừa chạy vừa la "TÔI BỊ KHÙNG, TÔI BỊ KHÙNG!!!". Hãy thử tưởng tượng đến cảnh đó mấy bạn sẽ thấy cười "dẫy". HÁ HÁ!!!
- Tao nói rồi mà thằng Tuấn không nghe. Đừng có nên đấu với con nhóc này! - Thằng Nghĩa lớp trưởng nói.
Lúc hắn ta chạy vòng vòng sân trường, cả trường cứ thấy cái thằng này nó bị "bệnh" hay sao mà vừa chạy vừa la, còn lớp 9a2 thì cả tiết Anh tụi nó ngồi cười không chứ chả có học hành gì. Ai biểu đấu với nhóc nhà ta là thế đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.