Học Ngoan

Chương 39: Bỏ qua một bên đi

Hành Vân

14/05/2024

Trời tối, khắp hành lang cũng tối đen như mực.

Tiếng bước chân lên xuống cầu thang hỗn loạn vang lên từng hồi, sau đó sầm một tiếng, cửa bị mở tung.

Hai bóng người mò mẫm trong bóng tối đen kịt lao vào cửa, lảo đảo va vào nhau rồi lại đỡ nhau dậy, hệt như đang say rượu.

Sàn nhà lại rầm một tiếng, có kẻ nằm sập xuống, giọng Lâm Thiên Tây vang lên: “Cậu bật điện đi, mẹ nó tối quá.”

“Từ từ.” Tôn Thành đáp lời.

Phải đến mấy giây sau, rốt cuộc hắn mới mở đèn lên.

Căn phòng thoáng chốc sáng bừng, quả nhiên kẻ nằm bẹp dí trên sàn nhà là Lâm Thiên Tây, cậu thở phì phò bảo: “Tôi cũng chả biết đã phải chống đỡ thế nào để tới được chỗ cậu nữa, ước gì nằm luôn ở bờ sông kia không phải đi.”

Tôn Thành lau mồ hôi trên mặt, ngửi được mùi máu như rỉ sắt, hắn đi ra ngoài một lúc, sau đó quay lại ném một bộ quần áo lên người cậu: “Đi tắm đi, đừng nằm nữa.”

Mà Lâm Thiên Tây thì chẳng muốn nhúc nhích: “Tôi mệt lắm.”

Tôn Thành khom người, nắm cánh tay cậu mạnh bạo kéo lên: “Đi nhanh.”

Lâm Thiên Tây đành phải ôm bộ quần áo kia lồm cồm bò dậy: “Được rồi được rồi, đi đây.”

Chờ cậu vào WC rồi, Tôn Thành vào bếp rửa tay, bấy giờ mới phát hiện trên tay mình có mấy vết rách, hóa ra máu lúc trước thấy lại là của chính hắn. Có thể là lúc trèo cổng sắt bị rách, hoặc cũng có thể là lúc bị Lâm Thiên Tây nhào lên người.

Hắn rửa sạch tay rồi lại rửa mặt, tay ướt sũng vuốt tóc trên trán lên, vịn bồn nước hoãn lại một hồi mới quay đầu về phòng khách.

Bỗng dưng Lâm Thiên Tây ở trong WC kêu to: “Cái đcm, quần áo thế này là chỉ cho bên ngoài không cho bên trong à!”

Tôn Thành đang đứng trước tủ tìm đồ, nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn phòng WC, lạnh nhạt mở miệng: “Muốn tôi tìm qu.ần lót của tôi cho cậu mặc sao?”

“Đờ mờ...” Hình như Lâm Thiên Tây không nghe thấy, ở bên trong nhỏ giọng mắng, tiếng sột soạt rào rào vang một hồi, giống như có người vừa té ngã.

Tôn Thành lập tức quay đầu nhìn cửa.

Khoảng một phút sau, cửa mở, Lâm Thiên Tây đi ra, một tay cậu vịn tường, kéo lê chân bước đến chỗ bàn nhỏ, sau đó lại gục đầu xuống, tóc vẫn còn ướt sũng cũng chẳng buồn quan tâm.

“Mẹ nó, tôi vẫn còn sống mà bước ra.....” Cả người cậu ướt nhẹp nước, mặc áo phông với cái quần dài thùng thình của Tôn Thành, rộng hơn đồ cậu thường mặc một chút, lộ rõ cả người cũng gầy hơn hẳn một vòng.

Không nghe thấy tiếng đáp trả, nên Lâm Thiên Tây liếc mắt xem Tôn Thành đang ở đâu, chưa nhìn được lên thì bả vai bị bắt lại, mới phát hiện Tôn Thành đã ngồi xuống cạnh mình.

Hắn cầm theo đệm, cái tay đang giữ bả vai Lâm Thiên Tây đột nhiên dùng sức siết chặt: “Bây giờ cậu đừng có ngọ nguậy.”

“Hả?” Lâm Thiên Tây còn chưa kịp hiểu hắn nói gì, thoáng chốc sau áo mình đã bị vén lên, bụng chợt lạnh toát, nghe thấy tiếng xịt xịt, chỉ tích tắc sau mùi thuốc đã gay gắt xộc ra, cậu lập tức gào lên: “Đệch đệch đệch, lại là phun sương!!”

Tôn Thành ghì vai cậu xuống, duỗi một chân ra, vẫn dùng bài cũ, hắn đè một chân lên đầu gối cậu, một tay xịt thuốc, cụp mắt nói: “Không phải cái lần trước, đây là để hoạt huyết hóa ứ, kíc.h thích hơn cái kia nhiều.”

1

“Tôi cảm ơn cậu còn cất công nói cho tôi!!!”

“Không cần khách sáo.” Tôn Thành vừa xịt vừa nhìn bụng Lâm Thiên Tây, không nhìn ra vết thương, đấm đá rơi vào bụng là thứ khó nhìn thấy nhất, chỉ có người bị mới biết khó chịu bao nhiêu.

Tôn Thành ngừng tay, lại thấy Lâm Thiên Tây vì đau mà đang hít hà, bụng nhỏ trắng như tuyết co lại, hai đường nhân ngư thoáng ẩn thoáng hiện nơi cạp quần, hắn rũ mí mắt thấp hơn, sau đó kéo áo cậu xuống.

“Xong rồi à?” Lâm Thiên Tây khàn giọng hỏi.

Tôn Thành nhấc chân ra, tay vỗ lên bả vai cậu một cái: “Nằm sấp xuống.”

“Vẫn còn nữa á?”

“Không muốn mai không bò dậy nổi thì nghe lời.”

“.......” Lâm Thiên Tây cũng biết chuyện rất nghiêm trọng, chỉ có thể ngoan ngoãn xoay lưng lại, giống hệt cá mặn, lật người xong thì bất động luôn.

Tôn Thành vén áo sau lưng cậu lên, ánh mắt ngưng lại, lúc này không phải nơi thịt mềm như bụng nữa, từ vai đến lưng, rồi đến ngang hông, khắp nơi đầy rẫy những vết xanh tím.

Hắn cúi đầu, cầm khăn lông trên tay, xịt thuốc lên trước tiên, sau đó hỏi: “Ở trong đó chịu bao nhiêu phát?”

“Bao nhiêu phát?” Lâm Thiên Tây tì cằm lên cánh tay, nằm sấp tại chỗ ỉu xìu đáp: “Ai mà đếm cái đó chứ, bọn chúng cứ như Quan công (*) còn sống ấy, coi như theo quy tắc là xong đi, tôi với chúng nó cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì, mấy đấm mấy đá cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến gia đình tôi, không ảnh hưởng đến tương lai của tôi là được, dăm ba cái đó cũng chẳng có gì. Chỉ có thằng chó Tam Pháo kia lôi thôi vãi c...Đệt!”

(*) Quan công: Quan Công là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông được đánh giá là vị tướng có tài năng, võ nghệ dũng mãnh với sự kiên cường và lòng trung thành tuyệt đối; tuy nhiên cũng có nhược điểm là kiêu ngạo, hay quát mắng người khác và cư xử có những lúc nông nổi [Theo wikipedia]

Thắt lưng đột nhiên đau nhói, khi ấy Lâm Thiên Tây mới biết tại sao Tôn Thành lại hỏi chuyện này, hóa ra là cố tình thu hút sự chú ý của cậu. Thắt lưng cậu được đắp một cái khăn lông, phản ứng khó chịu kinh khủng của thuốc khiến cậu cũng sắp phải quằn quại.

Tôn Thành cách một lớp khăn lông ấn lên eo cậu thật mạnh.

Lâm Thiên Tây cắn chặt răng mới nhịn không rên thành tiếng, đột nhiên thoáng liếc thấy cánh tay Tôn Thành, trên mu bàn tay còn mấy vết rách đã khô máu vẫn chưa xử lý, cánh tay kéo căng để lộ ra gân tay, hắn thật sự dùng lực rất mạnh.

Giọng điệu vừa trầm thấp vừa thờ ơ của hắn lại truyền đến tai cậu: “Đến mức đó à, cậu có thể đánh nhau, còn sợ đau như vậy sao?”

Ánh mắt Lâm Thiên Tây bỗng chốc lóe lên không có lý do, sau đó lại lẳng lặng dời mắt sang chỗ khác, cắn chặt khớp hàm, đột nhiên cảm thấy người này cool đến trần nhà luôn, cả người lúc nào cũng tràn ngập tinh thần cứng rắn mãnh liệt, cậu chỉ kêu đau thôi mà, mẹ nó vậy thì không kêu nữa là được chứ gì.

Mất khoảng ít nhất nửa tiếng Tôn Thành mới xử lý xong vết thương trên lưng cậu. Lúc kéo áo phông đen của cậu xuống, tầm mắt hắn đảo qua vòng eo còn đang phập phồng kia một lượt, sau đó cúi đầu thu dọn mấy lọ thuốc rồi đứng dậy vào phòng bếp.

Một lát sau, giọng hắn truyền ra ngoài: “Ăn gì?”

Lâm Thiên Tây nghe thấy, cuối cùng cũng buông lỏng hàm, “Không muốn ăn.” Bụng khó chịu lắm.

Bên trong có tiếng bật bếp ga.

Lâm Thiên Tây chậc một tiếng, còn hỏi ý kiến cậu làm quái gì nữa, rõ ràng là chẳng hề làm theo, ngang ngược.

Cậu duy trì tư thế nằm như thế, thật sự chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào.

Đột nhiên một đám lông xù quét qua cánh tay, có chút ngưa ngứa, cậu quay đầu thì nhìn thấy Tom trắng như cục bông nhào đến, liếm ngón tay cậu.

Lâm Thiên Tây cười cười, vuốt nó một lúc, song vẫn chẳng muốn động đậy: “Ê Tom, thấy mày vui ghê, đừng nghĩ lúc này tao rất thảm, thật ra thì tao vui lắm đó.”

Tom ư ử vài tiếng.

“Ử cái gì mà ử, đã nói là tao vui rồi mà, tao cách chúng nó xa một chút, càng tiến gần đến việc thay đổi hơn một chút, biết chưa hả?” Lâm Thiên Tây nhỏ giọng trò chuyện với nó: “Mau nói biết rồi đi.”

2

Tom đột nhiên gâu một tiếng.

“Đệch mẹ, không hổ là học sinh giỏi nuôi, mày hiểu người thật đó!” Lâm Thiên Tây muốn ôm chầm lấy nó luôn.

Đến khi Tôn Thành cầm bát cơm ra, cậu vẫn nằm bò nơi đó, không hề đổi tư thế.

“Ăn đi.” Hắn để cơm trên bàn nhỏ, Tom ngửi thấy mùi thơm thì nhảy loạn xạ, bị Tôn Thành xách lên đặt sang bên cạnh.

Lâm Thiên Tây ôm bụng: “Bảo là không muốn ăn rồi mà.”

“Ăn đi, hoặc là cậu không muốn khỏe.” Tôn Thành nhìn gương mặt vẫn chưa hồng hào lại của cậu: “Nhanh lên, tôi không muốn động tay đâu.”

Lâm Thiên Tây đành phải chậm chạp bò dậy: “Cậu động tay thế nào, cậu còn động tay đút tôi ăn được à?”

Khóe miệng Tôn Thành khẽ giật, mắt vẫn dán vào cậu: “Ăn cho hết.”

“.....” Lâm Thiên Tây phục luôn, cậu cầm đũa, chống tay lên mặt bàn, bắt đầu ăn.

Tôn Thành cúi đầu liếc mắt nhìn người mình, bấy giờ mới phát hiện đã nhăn nhúm mất dạng, bèn quay đầu vào WC.

Hắn tắm xong thay quần áo đi ra, thấy Lâm Thiên Tây đã gục đầu tại chỗ không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm sau gáy cậu, đi tới mới phát hiện cậu cứ thế mà cầm đũa nằm bò trên bàn ngủ ngon lành rồi.

Tom ở dưới cào cào cái chân ngắn tí của mình cố với vào bát cậu, nhưng cũng chẳng thể khiến cậu tỉnh.

Tôn Thành cúi đầu lấy cái bát trước mặt Lâm Thiên Tây, lại nhìn thấy gương mặt nhắm nghiền mắt của cậu, dáng vẻ lúc ngủ của Lâm Thiên Tây thật sự rất ngoan, vốn dĩ muốn đánh thức cậu dậy, cuối cùng lại không gọi nữa. Hắn nhìn cậu thêm giây lát rồi một tay xách Tom lên, đứng dậy đi ra.



Khoảng một phút sau, hắn quay lại, cầm một cái chăn khoác lên người Lâm Thiên Tây, tay kia cầm điện thoại di động mở lên xem giờ, đoạn lại liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tây đang ngủ, sau đó xoay người đi tới cửa, nhẹ nhàng cài cửa lại ra ngoài.

Dương Duệ đang chuẩn bị bữa tối, anh để cái bàn xếp ngay gian tạp hóa, đặt hai đĩa thức ăn lên rồi hỏi Lộ Phong đang ngồi trên ghế: “Uống bia không, cho em một chai nhé?”

“Uống, mang một chai tới đi.”

“Thôi bỏ đi, em vẫn nên đừng uống nữa, lát nữa còn phải lái xe đó.” Dương Duệ lại tự mình đổi ý.

Lộ Phong đang định trả lời anh, nghe thấy một loạt tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn ra đường, thấy bóng dáng vừa cool vừa cao quen thuộc đứng ngược lại với ánh đèn, để lộ ra tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, gương mặt không biểu cảm.

“Anh Lộ.”

Lộ Phong khựng lại, có phần bất ngờ: “Cậu gọi anh là gì cơ?” Hỏi xong mới phản ứng kịp: “Có phải có chuyện cần anh hỗ trợ đúng không?”

Tôn Thành “Ừm” một tiếng: “Em không quen đường chỗ này, muốn nhờ anh dẫn em đi gặp Tam Pháo một lúc.”

Dương Duệ kinh ngạc nhận ra: “Xảy ra chuyện à?”

Lộ Phong hình như đã hiểu rõ, lập tức đứng lên, cơm cũng không ăn nữa, nói với Dương Duệ: “Em đi xem thế nào.” Nói xong đi tới bên cạnh Tôn Thành, gật đầu, ý bảo hắn đi cùng mình.

Tôn Thành đi theo, đến đầu đường thì hai người đứng nói chuyện với nhau một hồi.

Chỉ thoáng chốc sau Lộ Phong móc chìa khóa xe ra, bước đến ven đường bắt đầu khởi động chiếc xe chở đồ cũ.

Tôn Thành lên xe, ngồi vào ghế cạnh ghế lái.

Lúc lái xe ra ngoài, Lộ Phong nói: “Lát nữa gặp Tam Pháo thì để anh ra mặt một lát, có thể cậu sẽ phải chịu thiệt, đừng phản kháng.”

“Em biết rồi.” Tôn Thành trả lời, giọng điệu chẳng có nửa phần cảm xúc.

Xe đi mấy vòng, điểm cuối mà nó dừng lại là một con phố cũ bẩn thỉu hỗn loạn, quán gội đầu rửa chân chen chúc nhau san sát, tiếng hò hét khắp nơi ầm ĩ, ở đằng xa cũng có thể nghe rõ tiếng gõ lóc cóc vang lên từ quán mạt chược.

Lộ Phong xuống xe bước vào quán mạt chược trước, một lát sau hắn đi ra, gọi một câu: “Tôn Thành.”

Tôn Thành từ trên xe xuống: “Có thể vào không?”

Lộ Phong liếc nhìn bên trong: “Ở trong cùng. Cậu tàn nhẫn thật, tay phải nó gãy rồi.”

Tôn Thành không nói gì, cúi đầu đi vào.

Lộ Phong đứng ngoài chờ, châm một điếu thuốc, chưa hút được bao lâu đã nghe thấy Tam Pháo gầm rú: “** má mày còn dám đến, có tin bố mày phế một tay mày luôn không thằng chó này!!!”

Toàn bộ quán mạt chược cũng vì tiếng gào thét của nó mà yên tĩnh mất mấy giây.

Giọng điệu Tôn Thành rất lạnh: “Vậy thì tay trái, tay phải tao còn cần dùng.”

“Đ** mẹ mày.....” Sau đó là một tràng thăm hỏi bẩn đến không thể bẩn hơn, gay gắt chui thẳng vào trong màng nhĩ người khác.

Lộ Phong hút thuốc được một nửa, người bên trong đi ra.

Tôn Thành ôm một tay, nói với Lộ Phong: “Về được rồi.”

1

Lộ Phong nhìn hắn, sau đó quay đầu lái xe.

Tôn Thành bước lên xe, tay phải mở cửa rồi ngồi vào.

Lộ Phong liếc cánh tay phải vẫn luôn buông thõng xuống của hắn: “Chịu mấy phát?”

“Hai.” Tôn Thành dựa lưng vào ghế: “Em để nó cầm gậy phang lại, nó bảo không tìm được cái cứng như cơ, nhất định phải thêm một phát mới hả giận. Cảm ơn anh ra mặt, nếu không nó sẽ không chỉ dừng lại ở đó.”

“Cũng không đến nỗi, hôm nay cậu lật tẩy thủ đoạn bẩn thỉu của nó trước mặt mọi người, chính nó cũng chẳng còn mặt mũi. Không thì anh ra mặt cũng không dễ dàng như thế, chắc chắn còn phải cắn chặt Lâm Thiên Tây không buông, lúc nãy chỉ đề cập đến chuyện cậu đánh nó thôi. Có điều sau này vẫn phải tận lực mà tránh, nó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, không hề có quy tắc, chuyện gì cũng làm ra được.”

“Biết rồi.” Khi ấy Tôn Thành thấy những người khác đều ở bên trong, chỉ một mình Tam Pháo cố ý ra ngoài, lập tức đoán được nó muốn tránh những người khác mà ngấm ngầm chơi bẩn với Lâm Thiên Tây. Thời điểm vung một gậy kia ra, hắn cũng đã nghĩ xong hậu quả.

Lộ Phong khởi động xe, cũng không vội vàng lái, lại liếc mắt nhìn cánh tay hắn: “Có nghiêm trọng không, cần đến bệnh viện khám một chút không?”

“Không cần, sức nó không đủ mạnh.” Giọng Tôn Thành trầm trầm: “Chỗ này của anh có thanh gỗ không? Kẹp vào một lúc là được, vẫn chưa gãy.”

Lộ Phong quay đầu tìm kiếm buồng chứa đồ một hồi, mò ra được hai thanh gỗ đưa cho hắn.

Tôn Thành nói: “Ngắn thôi, 40cm là đủ rồi.”

Lộ Phong bẻ thành hai đoạn rồi mài phần ráp xuống đệm xe một lúc, mài đến khi gai không đâm vào tay nữa mới lại lôi hai mảnh vải cũ từ dưới ghế ra.

Tôn Thành ngồi thẳng người, để lộ toàn bộ cánh tay trái.

Bấy giờ Lộ Phong mới để ý đến vết tích của hai gậy kia, đỏ tím đan xen, máu cũng đã bầm lại; rồi ấn thanh gỗ lên.

Tôn Thành tự mình đỡ tay, lông mày rạch một đường khẽ nhíu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra biểu tình ẩn nhẫn.

“Cậu rất có dũng khí, còn dám chủ động đi tìm nó.”

Tôn Thành thít chặt miếng vải, khớp hàm căng cứng lại một lúc, sau đó thả lỏng lạnh nhạt đáp: “Em ghét phiền phức, không muốn dây dưa, Lâm Thiên Tây cũng vậy.”

Lâm Thiên Tây muốn thoát khỏi cái vực ấy.

Lộ Phong gật đầu, Tôn Thành nghĩ về lâu dài, không thì với cách làm người như của Tam Pháo, thật sự sẽ không dứt nổi, trước mắt coi như đã xong, mặc dù bát nháo một trận đến mức khó nhìn.

Lộ Phong thấy kỹ thuật của Tôn Thành rất thành thạo, đến cả yêu cầu cũng chuyên nghiệp, không kìm được nói: “Cậu còn biết cả cứu thương cơ à.”

“Trong nhà có một em trai cần chăm sóc, nên phải biết một chút.”

“Bây giờ người cần chăm sóc còn có thêm một Lâm Thiên Tây phải không?” Lộ Phong hỏi.

Tôn Thành cẩn thận đặt cánh tay mình xuống, lại dựa lưng vào ghế: “Cậu ấy đỡ cho em một lần, em đỡ cho cậu ấy một lần, rất công bằng.”

Lộ Phong lại gật đầu, bắt đầu lái xe đi.

Lúc về đến tiệm tạp hóa, một giờ đồng hồ cũng đã trôi qua.

Sau khi xuống xe, Tôn Thành nói một câu “Cảm ơn.” rồi lập tức đi dọc theo con đường ra ngoài.

Lộ Phong trở lại gian tạp hóa, vừa đúng lúc Dương Duệ ló đầu ra: “Cậu ấy về rồi à?”

“Về rồi.” Lộ Phong đưa mắt nhìn ra đường, rồi lại quay đầu nói: “Em nói không sai, thằng nhóc này thật sự tàn nhẫn.”

“Còn tàn nhẫn hơn em lúc trẻ nhiều.” Dương Duệ cười bảo.

“Chưa hết, nghe nói thành tích học tập của nó không tồi?”

“Không tồi cái gì, rất tốt đó, không thấy Lâm Thiên Tây ngày ngày quấn lấy cậu ấy à, có thể kèm được người như Lâm Thiên Tây thì thành tích không tốt mà được chắc?”

“May mà thành tích tốt,“ Lộ Phong cảm khái: “Nếu không thằng nhóc đó lăn lộn trên con đường kia, khả năng đại ca của nơi này chính là nó.”

...

Lúc tỉnh lại, Lâm Thiên Tây cảm giác như có một cục bông lông xù dính trên người mình. Cậu mở mắt ra, là Tom đang cuộn tròn trong ngực cậu.

Cậu ngơ ngác mất một giây mới nhớ ra mình đang ở đâu, lập tức bật dậy: “Phắc? Mình ngủ đây luôn à?”

Nằm luôn bên bàn nhỏ, trên người còn có thêm một cái chăn.

Cậu ngó nghiêng tìm Tôn Thành, nhìn một lượt mới thấy Tôn Thành đi từ phòng ngủ ra, hình như cũng vừa mới ngủ dậy, mí mắt khép hờ, còn mang theo chút ngái ngủ.

“Kêu cái gì?” Đính xác là Tôn Thành vừa mới tỉnh, giọng vẫn còn khàn khàn.



Lâm Thiên Tây nhìn hắn chằm chằm: “Cậu để tôi ngủ chỗ này, còn mình về phòng ngủ?”

Tôn Thành đáp: “Hết cách rồi, tôi cũng không xê dịch được cậu.”

Nhưng thật ra là hôm qua về muộn, khi trở về cũng chỉ còn cánh tay phải là dùng được, không tài nào xê dịch cậu, chỉ có thể để cậu ngủ như thế.

Lâm Thiên Tây tin, xoa bả vai mấy cái, thử vận động một chút, vẫn là cậu cừ nhất, là tiểu Cường bất khả chiến bại(*), qua một đêm đã khá lên nhiều. Cậu bỏ Tom trong ngực ra, chống bàn nhỏ đứng dậy.

(*) Câu gốc: 打不死的小强, nghĩa đen là con gián bất tử đuổi không đi đánh không chếc, nghĩa bóng là chỉ người ngoan cường bất khuất, nghị lực bền bỉ ý chí bất diệt đồ đó =)))

Vừa hay khi ấy điện thoại reo.

Lâm Thiên Tây lập tức nhìn sang Tôn Thành, Tôn Thành hất mặt về phía WC: “Của cậu.”

Cậu đi vào, lục lọi bên trong một hồi, mò được cái điện thoại từ đống quần áo bẩn của mình ra ấn nghe, là Vương Tiếu gọi tới.

“Anh Tây, anh không làm sao chứ?” Vương Tiếu nói: “Bọn em đến chỗ của ông chủ Dương rồi, nếu anh không sao thì mau đến cho bọn em xem một chút đi, cmn sợ gần chết. À đúng rồi, cả Tôn Thành kia nữa, nếu anh gọi cậu ta đến cùng được thì gọi luôn nhé.”

Lâm Thiên Tây cầm điện thoại ra ngoài, cậu nhìn Tôn Thành: “Mặt trời mọc đằng tây à?”

Vương Tiếu: “Thật, anh gọi được thì cứ gọi, bọn em không có ý kiến đâu.”

“Được.” Lâm Thiên Tây cúp máy, bảo Tôn Thành: “Đến chỗ Dương Duệ, đi không?”

Tôn Thành liếc cậu một cái: “Chờ một lúc.”

Lâm Thiên Tây quay vào WC rửa mặt, khom người tìm trong ngăn kéo xem có bàn chải đánh răng mới không, đang định hỏi Tôn Thành thì đột nhiên thoáng liếc thấy người nọ ở phòng khách đang dùng một tay cài cúc áo, hắn hơi cúi đầu, đường quai hàm sắc bén.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, vẻ lạnh lùng tàn khốc toàn thân lại tăng thêm mấy bậc.

“Cậu mặc kín mít như thế không thấy nóng à?” Lâm Thiên Tây không nhịn được hỏi.

Tôn Thành cài cúc áo cuối cùng: “Không nóng.”

“Ờm.” Lâm Thiên Tây không hỏi nữa.

Lúc đến tiệm của Dương Duệ, bọn Vương Tiếu đã đang lắc lư trước cửa.

“Đậu má, anh Tây anh...” Vương Tiếu xông ra đón đầu tiên, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn chòng chọc cái áo phông đen trên người cậu, sau đó lại ngó Tôn Thành ở đằng sau, ngờ ngợ rằng cách ăn mặc này hình như phù hợp với phong cách của vị kia hơn: “Anh từ đâu đến thế?”

“Hỏi lắm thế làm gì?” Lâm Thiên Tây cố tình không trả lời, đi vượt qua nó, gọi hai tiếng: “Dương Duệ, Dương Duệ!!!”

Dương Duệ loẹt quẹt dép lê chạy ra: “Làm sao?”

“Lát nữa em đi tìm Tam Pháo, anh bảo Lộ Phong đóng cửa lại cho em, em sợ anh ấy lại ra tay giải quyết giúp.” Lâm Thiên Tây vào đến cửa thì lập tức nói.

Dương Duệ liếc Tôn Thành đằng sau cậu: “Không cần tìm nữa, Lộ Phong gặp Tam Pháo rồi, hai người tạm thời huề nhau.”

“?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Em từng bảo với Lộ Phong là không muốn để anh ấy ra mặt rồi mà?”

“Huề nhau rồi, sao cậu lảm nhảm nhiều thế nhỉ.” Dương Duệ trả lời.

Tôn Thành đứng ở cửa liếc bọn họ một cái, sau đó xoay người đi vào gian cách vách.

Tiết Thịnh với Tôn Khải đang đứng cạnh bàn bida, trên bàn bày đồ nướng cùng bia mà chúng nó mang đến.

“Hôm nay bọn này đãi nhá.” Tôn Khải bảo với hắn.

Tôn Thành chỉ nhìn một lượt, sau đó dùng chân khều cái ghế ngồi xuống.

Vương Tiếu đi tới nhìn hắn: “Chuyện lúc trước bỏ qua một bên đi, trước đây là bọn này xem thường cậu, hôm qua cậu mẹ nó quá đàn ông, ba đứa bọn này phục sát đất luôn.”

Tay phải Tôn Thành duỗi ra định lấy thuốc lá trong túi, lạnh nhạt nhìn nó, không lên tiếng.

Vương Tiếu móc thuốc lá của mình ra, rút một cây đưa cho hắn: “Tôi nói thật mà, cậu chịu giúp anh Tây, còn bảo bọn tôi chạy đi, phải cảm ơn cậu, sau này bọn tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện lúc mới gặp ngày trước nữa, bạn bè với nhau mà, gọi cậu một tiếng anh cũng được.” Nói xong dường như nó vẫn cảm thấy chưa đủ: “Cậu đàn ông như vậy, gọi là Thành gia[1] cũng được luôn.”

Tôn Thành nhận điếu thuốc kia, sợ chứng hoang tưởng (*) của thằng nhóc này lại bùng nổ, rất có khả năng mình lại được thăng thêm mấy chức nữa: “Bỏ qua một bên đi, những chuyện khác không đáng kể.”

(*) Raw là trung nhị (hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì).

Lâm Thiên Tây cau mày đi vào, vẫn còn chưa hiểu Lộ Phong ra mặt kiểu gì, lại thấy không khí thế này, hơi ngạc nhiên: “Phắc, ba đứa mấy cậu rốt cuộc cũng phản bội rồi?”

Tiết Thịnh cầm môt cái ghế lên để bên cạnh Tôn Thành: “Không mà, tới đây ngồi đi anh Tây, sau này đều là bạn bè với nhau cả.”

“.......” Lâm Thiên Tây chưa thích nghi được, đi tới ngồi xuống, quay sang nhìn Tôn Thành đang ngồi cạnh mình, cảm thấy hơi quỷ dị, bộ dạng gì đây, hệt như muốn bái lạy hai người bọn họ luôn.

3

Sau đó cậu chợt nhìn thấy cánh tay Tôn Thành.

“Chỗ này của cậu,“ Cậu chỉ chỉ: “Chưa xử lý hả?”

Hôm qua cứ tưởng hắn xử lý xong xuôi rồi, thế mà vẫn chưa làm gì. Mấy vết rách không chảy máu nữa nhưng đã sưng tấy cả, rất khó coi.

Tôn Thành liếc nhìn, thầm nghĩ may không phải là tay trái, ngón tay kẹp điếu thuốc Vương Tiếu đưa: “Không sao hết.”

Lâm Thiên Tây cười một tiếng, “Trách nhiệm của tôi, chờ nhé.” Vừa nói vừa đứng lên, bảo với Vương Tiếu: “Đần ra đó làm gì, ăn đi, anh quay lại ngay, hôm qua không có khẩu vị, hôm nay đói muốn chết.”

Vương Tiếu kéo ghế ngồi, đưa một chai bia cho Tôn Thành: “Nào, Thành gia, mời anh.”

“......” Đột nhiên Tôn Thành sáng tỏ tại sao nó lại chân chó với Lâm Thiên Tây như thế, hóa ra là trời sinh.

Trên mặt Tôn Thành vẫn không có biểu cảm gì, khiến hắn trông càng ngầu càng man, Vương Tiếu lại dâng lên cho hắn một xiên thịt nướng, bày tỏ lòng thành kính.

3

Lâm Thiên Tây thoáng cái đã trở lại, đá ghế ngồi xuống, quăng mấy miếng băng cá nhân vào ngực Tôn Thành: “Dán lên đi.”

Vương Tiếu sợ trên người cậu bị thương, không dám ngồi quá gần, tranh thủ chen vào vị trí đối diện.

Tôn Thải vừa ăn vừa khen: “Anh Tây trâu bò vãi, hôm qua chịu một trận mà hôm nay đã khỏe như vâm rồi.”

Lâm Thiên Tây không đến mức không biết ngại mà nói ra việc hôm qua đã được trị liệu bằng kỹ thuật xoa bóp của chỉ huy Tôn, chỉ thuận miệng “Ờ ờ” một câu, lại cảm thấy càng phải báo đáp vị chỉ huy này, quay sang giục hắn: “Dán mau đi.”

Tôn Thành dùng tay phải, tay trái để trên chân, không biểu hiện rằng tạm thời tay trái mình không thể động: “Tôi nói là không sao hết.”

Lâm Thiên Tây vừa mới cắn một miếng thịt xiên, nhìn hắn xong lại nhìn đến tay trái hắn, hình như ngầm hiểu mà nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Chắc chắn là cậu không nói thật, hôm qua lúc ngã đè vào tay đúng không?”

Lông mày Tôn Thành khẽ nhướn: “Ừm, bị cậu phát hiện rồi.”

“Sao không nói sớm chứ.” Lâm Thiên Tây kéo ghế sát vào, lấy lại mấy miếng băng cá nhân kia, vỗ lên đùi mình một cái, hạ giọng nói: “Để lên đây đi.”

Tôn Thành liếc mắt nhìn ba đứa đối diện đang khui bia, tiếng bật nắp tách tách liên tiếp vang lên.

Hắn nhúc nhích chân, duỗi tay phải qua đặt lên đầu gối Lâm Thiên Tây.

Một tay của Lâm Thiên Tây vẫn còn đang cầm xiên thịt, tay còn lại cầm băng cá nhân lên, trực tiếp dùng răng xé vỏ rồi dán lên vết rách trên tay Tôn Thành, sau đó cậu lại rút một miếng băng nữa, cắn xé ra, tiếp tục dán lên chỗ bị thương khác.

Vương Tiếu định nâng chén chúc mừng hai người đối diện vừa mới sống sót qua tai nạn, vừa ngẩng lên thì thấy cả hai đều đang cúi đầu xuống, nó nhìn Lâm Thiên Tây một lúc, không biết là cậu đang nhìn cái gì, lại nhìn sang Tôn Thành thêm một lúc, hắn hơi cụp mắt, rất giống như đang nhìn sườn mặt Lâm Thiên Tây.

“Hai người làm gì thế, sao lại không ăn?” Vương Tiếu ngơ ngác hỏi.

“Cái đệch!” Lâm Thiên Tây đang chuyên tâm làm việc, nghe thấy thế thì ngẩng đầu nói: “Ăn đồ của cậu đi không được à, làm anh giật cả mình.”

“Ăn.” Tôn Thành đáp, đồng thời ngồi ngay ngắn, tay cũng đã rút về.

___________________

[1] Thành gia 城爷: Thành ở đây trong tên Tôn Thành; còn gia 爷 là một cách xưng hô tôn kính, thường là đối với Thần linh/Thần Phật, cũng có thể là với bề trên như cha/ông/cụ. Vương Tiếu gọi cháu Thành như thế có nghĩa là đã dành cho ẻm sự ngưỡng mộ nhất định rồi á, kiểu phục sát đất luôn. Giống như bên mình thường hay trêu nhau gọi mấy người mà mình phục zcl là “đấng” hoặc “sir” đó =)) Cơ mà mình chưa tìm được từ phù hợp thay thế cho từ gia 爷 này để dùng lâu dài nên tạm thời sẽ giữ nguyên như cv nhé. Bà con thông cảm nha TT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook