Chương 114
Hành Vân
14/05/2024
Giấc ngủ này ngon vô cùng, sáng hôm sau Lâm Thiên Tây tự tỉnh dậy, hoàn toàn không cần tới đồng hồ báo thức.
Tôn Thành dậy trước, tuy không còn ở trên giường nhưng mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn vẫn còn vương lại. Chăn bị vò thành một cục để phía dưới, Lâm Thiên Tây nhớ mang máng là đêm hôm qua chen chúc rất chật chội, hình như hai người ôm nhau ngủ.
Cậu ngồi dậy đi ra khỏi phòng, chợt nghe tiếng nói chuyện của hai anh em ở trong bếp.
Cố Dương hỏi: “Anh Tây ăn cháo hay ăn mì ạ?”
“Mì đi.” Tôn Thành đáp: “Đừng cho cậu ấy nhiều trứng quá, cậu ấy mê tín lắm.”
Lâm Thiên Tây đứng ở cửa phòng bếp: “Ai mới sáng sớm đã nói xấu sau lưng tôi thế?”
Tôn Thành quay đầu lại, tay cầm một cái bát: “Không phải tôi, cái gì tôi nói cũng là thật.”
“...”
Cố Dương cười nói: “Anh Tây dậy rồi, rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng đi anh.”
Lâm Thiên Tây đi vào nhìn bếp ga, hai người họ vừa mới bày bát, một bát cháo trắng, hai bát còn lại là mì: “Hai người còn có bụng dạ làm đồ ăn sáng nữa à?”
“Em làm đó.” Cố Dương cướp lời: “Ngày thi cuối rồi, không yên tâm để hai anh ra ngoài ăn, tự mình làm thì hơn, anh xem này, bây giờ em biết làm nhiều thứ lắm, vừa có thể nấu cơm vừa có thể nấu mì, sau này chờ anh của em lên đại học thì em cũng có thể tự lo cho mình rồi.”
“Tự dưng càng thấy không yên tâm.” Tôn Thành lạnh nhạt nói.
“Anh!” Cố Dương bất mãn: “Anh là anh ruột em thật hả!”
Lâm Thiên Tây cười cười chạy vào WC, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Ngày cuối cùng rồi, muốn chậm cũng không được.
Chờ cậu đánh răng rửa mặt xong thì phần mì của cậu đã được bưng ra bàn.
Lâm Thiên Tây vừa ngồi xuống bàn là bắt đầu ăn ngay, ăn nhanh tới nỗi không cảm nhận được mùi vị.
Tôn Thành đã ăn xong trước, sau đó vẫn cho chó ăn rồi chuẩn bị đồ đạc đi thi như ngày hôm qua, xung quanh yên tĩnh, hoàn toàn không có không khí của ngày thi cuối cùng.
Lâm Thiên Tây sợ hắn chờ sốt ruột bèn húp vội mấy cọng mì cuối với một hớp nước dùng rồi mang bát vào phòng bếp, sau đó đi ra cầm balo lên: “Đi.”
Cố Dương đuổi theo đến cửa, hai tay cầm hai hộp sữa tươi, cậu nhóc nhét vào tay mỗi người một hộp: “Anh Tây, cái này ở trong thùng giấy mà anh đem tới đó, hai người mang theo uống đi.”
Lâm Thiên Tây sực nhớ ra, tốt xấu gì cũng là đồ mẹ Lâm đưa, cậu nhét vào balo, buồn cười nhìn cậu nhóc: “Em trai tốt à, nhóc sắp thành phụ huynh đưa thí sinh tới trường rồi đó.”
“Vậy em chính là phụ huynh, chờ tin tốt của hai người đó.” Cố Dương cười hì hì vẫy tay chào họ.
Tôn Thành cũng nhét sữa vào balo rồi nhìn Cố Dương: “Ngủ bù đi.” Nói xong thì khoá cửa lại rời đi.
Bọn họ xuống lầu rồi đi đến bên ngoài tiệm tạp hoá, vẫn tách nhau đi tới điểm thi riêng như cũ.
Trước khi đi, Lâm Thiên Tây vén cái áo ngắn tay trên người lên: “Này, nhìn đi, xem hôm nay đã kéo khoá chưa?”
Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương nhưng không cười, hắn cho tay vào túi quần mình lấy ra thứ gì đó rồi nhét vào trong túi quần của cậu: “Cho cậu, giải toả tâm trạng.”
“Thuốc ngủ à?” Lâm Thiên Tây hỏi.
“Thuốc độc.” Vẻ mặt Tôn Thành vẫn rất thản nhiên, chỉ có khoé miệng là hơi nhếch nhẹ, hắn xoay người: “Thi xong ở trường chờ tôi.”
Lâm Thiên Tây cười cười nhìn hắn đi xa rồi mới chịu đi, vừa quay đầu thì thấy Dương Duệ đang tựa vào cửa tiệm tạp hoá nhìn ra chỗ cậu, miệng ngậm tăm xỉa răng hệt như đang xem chuyện vui.
“Dã man thật, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đây rồi.” Ông chủ Dương nói: “Anh còn tưởng trong mắt cậu không thấy được ai khác nữa chứ.”
Lâm Thiên Tây chỉ vào mình: “Em sắp thi đại học rồi, anh không nói câu nào hay hay được à?”
Dương Duệ: “Chúc cậu được điểm tối đa nhé.”
“...Bảo anh nói lời hay ý đẹp chứ có phải nói xạo đâu.” Lâm Thiên Tây phất phất tay: “Thôi, em đi đây.”
Đi được một quãng xa mới nghe thấy Dương Duệ cười gọi cậu ở phía sau: “Cố lên nhé Lâm Thiên Tây, cậu chính là đứa lẳng lơ nhất phố này!”
1
“Đệt!” Lâm Thiên Tây quay đầu liếc một cái nhưng không thấy người đâu nữa, vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó vội vàng quay đầu chạy đến trường.
Không khí trường số 8 còn yên tĩnh hơn hôm qua, vẫn chưa đến giờ thi mà đã lặng ngắt như tờ.
Sáng nay thi tổ hợp môn tự nhiên.
Sau khi ngồi vào phòng thi, Lâm Thiên Tây cũng đã âm thầm làm công tác tư tưởng rất nhiều lần.
Không sao, hôm qua đã trải nghiệm rồi, không có lý do gì mà hôm nay lại căng thẳng nữa, thi thật tốt vào, thả lỏng đi...
Cậu nắm ngón tay, nghe thấy tiếng chuông bắt đầu thi reo lên.
Thời gian thi cũng là 150 phút như hôm qua, tổ hợp tự nhiên là tổng hợp cả ba môn, các câu hỏi không những nhiều mà còn trộn lẫn vào nhau.
Lúc điền tên, Lâm Thiên Tây không hề thấy căng thẳng, trong quá trình làm bài cũng không, cho đến khi cậu cảm thấy thời gian có phần eo hẹp thì cảm giác ấy lại bất chợt trỗi dậy trong lòng.
Trên đề vẫn còn hai câu hỏi lớn cuối chưa làm.
Cậu cúi đầu, bút di chuyển thật nhanh.
Từ từ, chậm một chút nữa thôi, chuông đừng có reo, chờ cậu thêm một chút nữa thôi.
“...” Lâm Thiên Tây cắn chặt răng, liều mạng viết lời giải của câu cuối cùng.
“Reng reng reng” tiếng chuông đột ngột reo vang.
“Tới giờ nộp bài rồi.” Thầy gác thi ở bên trên kêu: “Không viết nữa, tất cả ngừng bút hết cho tôi! Có nghe thấy không hả!”
Nói rồi, ông bước từ trên bục giảng xuống thu bài thi.
Lâm Thiên Tây lập tức ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, rốt cuộc cậu cũng đã viết xong vào giây phút cuối cùng.
Nộp bài xong, Lâm Thiên Tây sờ sờ trán, bấy giờ mới phát hiện mình đã toát hết cả mồ hôi, tiếp đó kéo ghế, đứng dậy ra khỏi phòng thi.
Cậu vào nhà vệ sinh mở vòi rửa mặt, cảm giác căng thẳng ban nãy mới tiêu tan. Lâm Thiên Tây sờ ngón tay lên cái cổ đầy mồ hôi rồi mò tới cái cúc áo kia, cậu thở mạnh ra một hơi, cũng may là đã làm hết, không biết bên phía Tôn Thành thế nào, chắc chắn hắn không có vấn đề gì rồi.
Buổi chiều còn phải thi Tiếng Anh, đó chính là môn cuối cùng, có được hay không thì cũng sắp chấm dứt rồi.
Có lẽ cậu thật sự cần thả lỏng tâm trạng. Lâm Thiên Tây sờ tay vào túi quần, mò tới thứ Tôn Thành đưa cho mình rồi lấy ra, là một điếu thuốc.
“Được đấy...” Cậu lầm bầm, thực ra từ lâu cậu đã không còn nghiện thuốc lá nữa, nhưng đúng là cũng chỉ có lúc này mới muốn hút một điếu để bình tĩnh lại, quả nhiên chỉ huy rất hiểu cậu.
Lâm Thiên Tây thoáng liếc nhà vệ sinh một lượt, lúc này không có ai ở đây, lén hút một điếu có lẽ là không sao, cậu cúi đầu hé miệng, ngậm thuốc vào rồi mới nhớ ra không có bật lửa.
Bên ngoài có người đi vào.
Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn, hai mắt tức thì trợn to.
Là thầy Chu.
Cậu lấy điếu thuốc trong miệng ra, cười cười: “Hiểu lầm rồi thầy Chu, không có hút, tới bật lửa em còn chả có kia mà, không tin thì thầy có thể lục soát thử.”
Thầy Chu nhìn gương mặt ướt nhẹp của cậu, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn bình thường, ông nâng mắt kính ho khan vài tiếng, cũng không nói gì mà đi đến chỗ bồn tiểu.
Chẳng bao lâu sau, ông quay lại chậu rửa mặt rồi rửa tay, đột nhiên lấy cái gì đó ra để lên thành chậu, sau đó chắp hai tay ra sau lưng rồi cứ thế đi mất, trông bình tĩnh vô cùng.
Lâm Thiên Tây liếc nhìn thành chậu rửa, là một chiếc bật lửa.
“Đệt mẹ?” Cậu nhìn ra ngoài, là thầy Chu thật, không nhận nhầm người.
Hút thuốc xong, dường như tâm trạng đã thoải mái hơn một chút.
Mười phút sau, Lâm Thiên Tây tiếp tục ôn lại từ đơn, các cụm từ và ngữ pháp, trong đầu toàn là những câu tiếng Anh chen chúc nhau, sách Tiếng Anh thì kẹp nách, cậu đứng ở ngã rẽ hành lang, chuẩn bị hết mình với môn thi cuối cùng này,
Chỉ còn một môn nữa thôi, chiến đấu đến cùng là xong rồi.
“Anh Tây?” Vương Tiếu đứng ở bên hành lang đối diện gọi cậu, sau đó nó đến gần hỏi: “Sao còn gặm sách thế, trưa không ăn cơm à?”
“Lát nữa ăn.” Lâm Thiên Tây cũng không ngẩng đầu lên.
Vương Tiếu đứng cạnh cậu: “Hay là em mang về cho anh nhé? Anh muốn ăn gì, đồ ăn nhanh ha, thêm hai viên thịt?”
Lâm Thiên Tây gật đầu: “Ừ.”
Vương Tiếu quay người đi, Tôn Khải, Tiết Thịnh và Khương Hạo cũng đứng phía trước chờ cậu, cả bọn đã hẹn đi ăn cùng nhau, bây giờ tất cả đều đang nhìn Lâm Thiên Tây chằm chặp.
Khương Hạo nói: “Tôi phục luôn, nếu tôi có được nghị lực của Lâm Thiên Tây thì tôi cũng vào top 15 rồi.”
“Mơ à, cậu còn phải có một Thành gia nữa.” Vương Tiếu đáp trả.
Tiếng Anh thi lúc ba giờ chiều.
Lâm Thiên Tây quay lại phòng thi sớm, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cậu sờ ngón tay lên cúc áo trên cổ, có thể là do hôm nay trời nóng, dây đỏ của cúc áo bị mồ hôi trên cổ làm cho ướt đẫm hết.
Tiếng chuông reo lên, đúng giờ bắt đầu thi.
Lâm Thiên Tây cầm bút nhìn vào bài thi, chăm chú nghe.
Lúc làm phần nghe không hồi hộp giống trong tưởng tượng lắm, cậu và Tôn Thành nghe tiếng Anh rất nhiều lần rồi, từ vựng tiếng Anh, văn ngắn, cả thơ tình và tình ca nữa.
Điểm khác biệt duy nhất là lần này không thể tạm dừng, cũng không có chất giọng vô cùng bình tĩnh kia của Tôn Thành phân tích và giải thích cho cậu.
Phòng thi vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng sàn sạt của đầu bút tiếp xúc với mặt giấy thi.
Tay Lâm Thiên Tây đè lên phần bài luận tiếng Anh, cuối cùng cũng đến mục cuối rồi.
Cậu hít vào một hơi rồi từ từ thở ra, nắm chặt tay cầm bút một chút rồi lại thả lỏng, kiên nhẫn nghiên cứu đề rồi mới đặt bút viết, giống như lúc trước Tôn Thành dạy cậu học vậy.
“Reng reng reng.” Tiếng chuông chói tai bỗng phát lên.
“Nộp bài!”
Kết thúc rồi. Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên, cậu ngồi thừ ra mấy giây mới cất túi bút và đồ đạc rồi đi ra bên ngoài.
Vừa bước ra ngoài, cậu đã có cảm giác trường học hệt như nồi nước đang sôi sùng sục.
Vô số bài thi và sách vở bị ném từ trên cao xuống như tuyết trắng che kín cả bầu trời, cũng không thầy cô nào quan tâm, tầng nào cũng có người chạy vèo vèo reo hò, có người còn gào thét ầm ĩ.
Lâm Thiên Tây đi dọc hành lang, đầu óc cũng ong ong vì tiếng ồn, tim đập lúc nhanh lúc chậm giống như đang trong mộng, cậu đi xuống lầu rồi dựa vào góc tường bên dưới cầu thang thở hổn hển.
“Anh Tây hả?” Một lúc sau, cậu nghe thấy Vương Tiếu hỏi: “Thi xong rồi mà sao không thấy ai vậy?”
“Có ai thấy Lâm Thiên Tây không?” Là giọng của Ngô Xuyên: “Em ấy thi thố như nào rồi, đại học không thành vấn đề chứ?”
“Đệt...” Lâm Thiên Tây lau đi mồ hôi trên cổ, mẹ nó đừng hỏi nữa, khó khăn lắm mới kết thúc, chờ thêm một chút, trong đầu cậu có một sợi dây đã bị kéo căng quá lâu.
Mẹ nó, chính cậu cũng rất muốn biết là có sao hay không đây.
“Thành gia!” Bất chợt nghe được tiếng gọi này, Lâm Thiên Tây mới phát hiện mình đã đứng rất lâu rồi, những tiếng reo hò như vỡ tổ và tiếng la rống hệt kẻ điên kia cũng đã nhỏ đi dần.
Giọng nói của Vương Tiếu vọng lại từ xa: “Không thấy anh Tây đâu, chắc là lo kết quả quá rồi, có khi nào bị say nắng luôn rồi không?”
Say nắng cái khỉ gió ấy! Lâm Thiên Tây cử động một chút rồi đứng thẳng lên, chợt thấy Tôn Thành đang đến gần, áo thun đen vừa đến thắt lưng, cặp chân dài thẳng tắp, sải bước cũng dài.
Cậu xốc nhẹ balo trên vai rồi kiên nhẫn chờ, cho đến khi bóng người kia lại gần, cậu mới bước ra, tóm lấy hắn kéo đến trước mặt.
Tôn Thành bị kéo tới, tay chống lên tường, hắn đứng vững lại nhìn quanh một vòng, sau đó mới ghé đến trước mặt cậu, thấp giọng bảo: “Thì ra là trốn ở đây.”
Lâm Thiên Tây nhỏ giọng nói: “Ở đây đợi cậu.”
“Sau đó thì sao?”
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn ba bốn giây rồi chợt hỏi: “Căn cước của cậu đâu, Thành gia?”
Tôn Thành nhìn cậu: “Sao vậy?”
Lâm Thiên Tây nhướng mày, hai mắt sáng ngời: “Muốn đi “giải tỏa” cùng cậu.”
Con ngươi của Tôn Thành khẽ động, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ có khoé miệng hơi cong lên, hắn mở balo bằng một tay rồi thò vào lấy căn cước của mình ra lắc lắc trước mặt cậu.
Lâm Thiên Tây cong môi đẩy hắn một cái: “Đi.”
Thành phố nhỏ này cũng không giống như thường lệ, trên đường toàn là phụ huynh và học sinh, tấp đại vào một quán ven đường cũng có người.
Bọn họ lượn quanh mấy vòng cũng không gặp người quen nào, vào lúc trời sắp tối, cả hai bước vào một khách sạn nhỏ.
Tình cờ là Lâm Thiên Tây chưa từng đến đây bao giờ, cậu đút hai tay vào túi quần, đeo balo đi tới quầy lễ tân, sau đó lấy căn cước ra rồi đặt lên quầy: “Một phòng thuê theo giờ.”
Nhân viên lễ tân đang sơn móng tay, miệng hỏi mà mắt cũng không thèm ngước lên: “Mấy tiếng?”
“Một?” Cậu nhìn sang bên cạnh.
Tôn Thành quay sang liếc cậu một cái: “Xem thường ai? Ít nhất là hai tiếng.”
“......” Mí mắt Lâm Thiên Tây giật giật: “Đệt....Ba! Ba tiếng!”
1
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Hai cậu làm gì thế?”
2
“Chơi game.” Lâm Thiên Tây nói.
Trên mặt cô gái lộ vẻ “hóa ra là thế”, chắc chắn là vừa thi đại học xong nên mới lén phụ huynh tới đây thuê phòng chơi bời.
“Tôi đi lên đăng nhập tài khoản trước.” Lâm Thiên Tây cầm chìa khoá xoay người đi, cười như không cười chạy về hướng cầu thang.
Tôn Thành chậm rãi mang balo đi lên theo cậu, nhanh chóng tìm được phòng.
Cửa phòng không khoá mà khép hờ, hắn vươn tay đẩy cửa bước vào rồi đóng sầm lại.
Tức thì, Lâm Thiên Tây ở ngay sau cửa nhào lên người hắn.
Tay Tôn Thành nắm đùi cậu đẩy người vào tường.
“Mẹ nó...” Lưng Lâm Thiên Tây chạm tường, miệng bị hắn lấp kín, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp như kéo bễ, hắn cúi thấp đầu, thô bạo ngấu nghiến lấy môi cậu.
Bàn tay của Tôn Thành chợt đặt bên eo, chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bỗng chốc bị vén lên, cái tay kia sờ lên người cậu.
Lâm Thiên Tây ngửi được mùi mồ hôi nóng ẩm của mình và Tôn Thành hoà lẫn với nhau, khoá quần được kéo mở, lượng mồ hôi tiết ra dường như càng nhiều.
Tôn Thành bỗng động tay.
Cậu lập tức cong lưng, tránh né miệng hắn, thở hổn hển hỏi: “Đệt, “trang bị” chơi game đâu!”
Hơi thở Tôn Thành phả vào gáy cậu, hắn cười một tiếng rồi ôm cậu lên giường, sau đó mới lấy balo trên vai xuống.
Khoá kéo mở “xoẹt” ra, bên trong là “trang bị” mà họ đã âm thầm mua trên đường đến đây.
Toàn thân Lâm Thiên Tây đẫm mồ hôi nhễ nhại, cậu nghe thấy tiếng mở nắp, theo sau đó là cảm giác ớn lạnh, thế rồi đột ngột bị hắn đè xuống, cả người cậu căng chặt như như cánh cung, hai tay choàng qua cổ hắn, lồ.ng ngực như bị giáng một đòn nặng nề.
“Vẫn còn lo lắng?” Tôn Thành bất chợt ghé vào tai cậu hỏi.
“Không, ông đây thi xong rồi...” Lâm Thiên Tây cắn răng, cánh tay trắng bóc càng siết hắn chặt hắn hơn, cẳng tay nổi gân guốc chằng chịt.
“Vậy tại sao tôi lại cảm giác hình như cậu vẫn chưa thả lỏng.” Tôn Thành thở dốc trầm giọng nói.
“Đệt!” Lâm Thiên Tây bị một lời hai nghĩa này làm đầu óc choáng váng đến mức muốn nổ tung, ngón tay cũng tê dại.
Tưởng chừng như vô tận không có điểm dừng.
Mồ hôi trên người còn chưa khô lại tiếp tục túa ra như tắm, xung quanh vừa nóng hầm hập vừa hỗn loạn.
Qua rất lâu sau đó, Lâm Thiên Tây bước đến bên dưới vòi sen trong phòng tắm, Tôn Thành vẫn ở phía sau đè lấy vai cậu.
Tiếng nước “ào ào” chảy xuống, cậu chống tường hít thở từng hớp một dưới dòng nước, sau đó tiếp tục bị lật người lại.
Vẫn chưa kết thúc, tựa như muốn giải phóng toàn bộ sức lực đã bị kìm nén bấy lâu nay.
1
Hai người làm không hề kiềm chế, từ trên giường tới phòng tắm rồi lại trở về giường.
Không biết đã mấy giờ, Lâm Thiên Tây giống như hung hãn đè lại Tôn Thành lên đầu giường, cậu ấn vai hắn xuống, “xoạt xoạt”, ga trải giường cũng bị rơi xuống đất.
Hàng lông mày đứt đoạn của Tôn Thành khẽ giật, hắn ôm chặt Lâm Thiên Tây rồi khóa môi cậu lại, nuốt chửng mọi âm thanh của cậu.
Mãi đến khi Lâm Thiên Tây nắm chặt lấy nắm tóc sau gáy hắn, trái tim đập dữ dội như muốn vọt khỏi lồ.ng ngực, hắn mới buông cậu ra.
“Chúc mừng cậu, anh Tây.” Tôn Thành tựa mặt lên vai cậu, giọng trầm thấp: “Bơi qua rồi, sắp lên đến bờ rồi.”
Lâm Thiên Tây thở hổn hển, nghe vậy, cậu sửng sốt rồi cười một tiếng, cuối cùng cũng thả lỏng: “Trên bờ phải có Thành gia mới được.”
- -------------------------------------------
Tôn Thành dậy trước, tuy không còn ở trên giường nhưng mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn vẫn còn vương lại. Chăn bị vò thành một cục để phía dưới, Lâm Thiên Tây nhớ mang máng là đêm hôm qua chen chúc rất chật chội, hình như hai người ôm nhau ngủ.
Cậu ngồi dậy đi ra khỏi phòng, chợt nghe tiếng nói chuyện của hai anh em ở trong bếp.
Cố Dương hỏi: “Anh Tây ăn cháo hay ăn mì ạ?”
“Mì đi.” Tôn Thành đáp: “Đừng cho cậu ấy nhiều trứng quá, cậu ấy mê tín lắm.”
Lâm Thiên Tây đứng ở cửa phòng bếp: “Ai mới sáng sớm đã nói xấu sau lưng tôi thế?”
Tôn Thành quay đầu lại, tay cầm một cái bát: “Không phải tôi, cái gì tôi nói cũng là thật.”
“...”
Cố Dương cười nói: “Anh Tây dậy rồi, rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng đi anh.”
Lâm Thiên Tây đi vào nhìn bếp ga, hai người họ vừa mới bày bát, một bát cháo trắng, hai bát còn lại là mì: “Hai người còn có bụng dạ làm đồ ăn sáng nữa à?”
“Em làm đó.” Cố Dương cướp lời: “Ngày thi cuối rồi, không yên tâm để hai anh ra ngoài ăn, tự mình làm thì hơn, anh xem này, bây giờ em biết làm nhiều thứ lắm, vừa có thể nấu cơm vừa có thể nấu mì, sau này chờ anh của em lên đại học thì em cũng có thể tự lo cho mình rồi.”
“Tự dưng càng thấy không yên tâm.” Tôn Thành lạnh nhạt nói.
“Anh!” Cố Dương bất mãn: “Anh là anh ruột em thật hả!”
Lâm Thiên Tây cười cười chạy vào WC, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Ngày cuối cùng rồi, muốn chậm cũng không được.
Chờ cậu đánh răng rửa mặt xong thì phần mì của cậu đã được bưng ra bàn.
Lâm Thiên Tây vừa ngồi xuống bàn là bắt đầu ăn ngay, ăn nhanh tới nỗi không cảm nhận được mùi vị.
Tôn Thành đã ăn xong trước, sau đó vẫn cho chó ăn rồi chuẩn bị đồ đạc đi thi như ngày hôm qua, xung quanh yên tĩnh, hoàn toàn không có không khí của ngày thi cuối cùng.
Lâm Thiên Tây sợ hắn chờ sốt ruột bèn húp vội mấy cọng mì cuối với một hớp nước dùng rồi mang bát vào phòng bếp, sau đó đi ra cầm balo lên: “Đi.”
Cố Dương đuổi theo đến cửa, hai tay cầm hai hộp sữa tươi, cậu nhóc nhét vào tay mỗi người một hộp: “Anh Tây, cái này ở trong thùng giấy mà anh đem tới đó, hai người mang theo uống đi.”
Lâm Thiên Tây sực nhớ ra, tốt xấu gì cũng là đồ mẹ Lâm đưa, cậu nhét vào balo, buồn cười nhìn cậu nhóc: “Em trai tốt à, nhóc sắp thành phụ huynh đưa thí sinh tới trường rồi đó.”
“Vậy em chính là phụ huynh, chờ tin tốt của hai người đó.” Cố Dương cười hì hì vẫy tay chào họ.
Tôn Thành cũng nhét sữa vào balo rồi nhìn Cố Dương: “Ngủ bù đi.” Nói xong thì khoá cửa lại rời đi.
Bọn họ xuống lầu rồi đi đến bên ngoài tiệm tạp hoá, vẫn tách nhau đi tới điểm thi riêng như cũ.
Trước khi đi, Lâm Thiên Tây vén cái áo ngắn tay trên người lên: “Này, nhìn đi, xem hôm nay đã kéo khoá chưa?”
Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương nhưng không cười, hắn cho tay vào túi quần mình lấy ra thứ gì đó rồi nhét vào trong túi quần của cậu: “Cho cậu, giải toả tâm trạng.”
“Thuốc ngủ à?” Lâm Thiên Tây hỏi.
“Thuốc độc.” Vẻ mặt Tôn Thành vẫn rất thản nhiên, chỉ có khoé miệng là hơi nhếch nhẹ, hắn xoay người: “Thi xong ở trường chờ tôi.”
Lâm Thiên Tây cười cười nhìn hắn đi xa rồi mới chịu đi, vừa quay đầu thì thấy Dương Duệ đang tựa vào cửa tiệm tạp hoá nhìn ra chỗ cậu, miệng ngậm tăm xỉa răng hệt như đang xem chuyện vui.
“Dã man thật, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đây rồi.” Ông chủ Dương nói: “Anh còn tưởng trong mắt cậu không thấy được ai khác nữa chứ.”
Lâm Thiên Tây chỉ vào mình: “Em sắp thi đại học rồi, anh không nói câu nào hay hay được à?”
Dương Duệ: “Chúc cậu được điểm tối đa nhé.”
“...Bảo anh nói lời hay ý đẹp chứ có phải nói xạo đâu.” Lâm Thiên Tây phất phất tay: “Thôi, em đi đây.”
Đi được một quãng xa mới nghe thấy Dương Duệ cười gọi cậu ở phía sau: “Cố lên nhé Lâm Thiên Tây, cậu chính là đứa lẳng lơ nhất phố này!”
1
“Đệt!” Lâm Thiên Tây quay đầu liếc một cái nhưng không thấy người đâu nữa, vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó vội vàng quay đầu chạy đến trường.
Không khí trường số 8 còn yên tĩnh hơn hôm qua, vẫn chưa đến giờ thi mà đã lặng ngắt như tờ.
Sáng nay thi tổ hợp môn tự nhiên.
Sau khi ngồi vào phòng thi, Lâm Thiên Tây cũng đã âm thầm làm công tác tư tưởng rất nhiều lần.
Không sao, hôm qua đã trải nghiệm rồi, không có lý do gì mà hôm nay lại căng thẳng nữa, thi thật tốt vào, thả lỏng đi...
Cậu nắm ngón tay, nghe thấy tiếng chuông bắt đầu thi reo lên.
Thời gian thi cũng là 150 phút như hôm qua, tổ hợp tự nhiên là tổng hợp cả ba môn, các câu hỏi không những nhiều mà còn trộn lẫn vào nhau.
Lúc điền tên, Lâm Thiên Tây không hề thấy căng thẳng, trong quá trình làm bài cũng không, cho đến khi cậu cảm thấy thời gian có phần eo hẹp thì cảm giác ấy lại bất chợt trỗi dậy trong lòng.
Trên đề vẫn còn hai câu hỏi lớn cuối chưa làm.
Cậu cúi đầu, bút di chuyển thật nhanh.
Từ từ, chậm một chút nữa thôi, chuông đừng có reo, chờ cậu thêm một chút nữa thôi.
“...” Lâm Thiên Tây cắn chặt răng, liều mạng viết lời giải của câu cuối cùng.
“Reng reng reng” tiếng chuông đột ngột reo vang.
“Tới giờ nộp bài rồi.” Thầy gác thi ở bên trên kêu: “Không viết nữa, tất cả ngừng bút hết cho tôi! Có nghe thấy không hả!”
Nói rồi, ông bước từ trên bục giảng xuống thu bài thi.
Lâm Thiên Tây lập tức ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, rốt cuộc cậu cũng đã viết xong vào giây phút cuối cùng.
Nộp bài xong, Lâm Thiên Tây sờ sờ trán, bấy giờ mới phát hiện mình đã toát hết cả mồ hôi, tiếp đó kéo ghế, đứng dậy ra khỏi phòng thi.
Cậu vào nhà vệ sinh mở vòi rửa mặt, cảm giác căng thẳng ban nãy mới tiêu tan. Lâm Thiên Tây sờ ngón tay lên cái cổ đầy mồ hôi rồi mò tới cái cúc áo kia, cậu thở mạnh ra một hơi, cũng may là đã làm hết, không biết bên phía Tôn Thành thế nào, chắc chắn hắn không có vấn đề gì rồi.
Buổi chiều còn phải thi Tiếng Anh, đó chính là môn cuối cùng, có được hay không thì cũng sắp chấm dứt rồi.
Có lẽ cậu thật sự cần thả lỏng tâm trạng. Lâm Thiên Tây sờ tay vào túi quần, mò tới thứ Tôn Thành đưa cho mình rồi lấy ra, là một điếu thuốc.
“Được đấy...” Cậu lầm bầm, thực ra từ lâu cậu đã không còn nghiện thuốc lá nữa, nhưng đúng là cũng chỉ có lúc này mới muốn hút một điếu để bình tĩnh lại, quả nhiên chỉ huy rất hiểu cậu.
Lâm Thiên Tây thoáng liếc nhà vệ sinh một lượt, lúc này không có ai ở đây, lén hút một điếu có lẽ là không sao, cậu cúi đầu hé miệng, ngậm thuốc vào rồi mới nhớ ra không có bật lửa.
Bên ngoài có người đi vào.
Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn, hai mắt tức thì trợn to.
Là thầy Chu.
Cậu lấy điếu thuốc trong miệng ra, cười cười: “Hiểu lầm rồi thầy Chu, không có hút, tới bật lửa em còn chả có kia mà, không tin thì thầy có thể lục soát thử.”
Thầy Chu nhìn gương mặt ướt nhẹp của cậu, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn bình thường, ông nâng mắt kính ho khan vài tiếng, cũng không nói gì mà đi đến chỗ bồn tiểu.
Chẳng bao lâu sau, ông quay lại chậu rửa mặt rồi rửa tay, đột nhiên lấy cái gì đó ra để lên thành chậu, sau đó chắp hai tay ra sau lưng rồi cứ thế đi mất, trông bình tĩnh vô cùng.
Lâm Thiên Tây liếc nhìn thành chậu rửa, là một chiếc bật lửa.
“Đệt mẹ?” Cậu nhìn ra ngoài, là thầy Chu thật, không nhận nhầm người.
Hút thuốc xong, dường như tâm trạng đã thoải mái hơn một chút.
Mười phút sau, Lâm Thiên Tây tiếp tục ôn lại từ đơn, các cụm từ và ngữ pháp, trong đầu toàn là những câu tiếng Anh chen chúc nhau, sách Tiếng Anh thì kẹp nách, cậu đứng ở ngã rẽ hành lang, chuẩn bị hết mình với môn thi cuối cùng này,
Chỉ còn một môn nữa thôi, chiến đấu đến cùng là xong rồi.
“Anh Tây?” Vương Tiếu đứng ở bên hành lang đối diện gọi cậu, sau đó nó đến gần hỏi: “Sao còn gặm sách thế, trưa không ăn cơm à?”
“Lát nữa ăn.” Lâm Thiên Tây cũng không ngẩng đầu lên.
Vương Tiếu đứng cạnh cậu: “Hay là em mang về cho anh nhé? Anh muốn ăn gì, đồ ăn nhanh ha, thêm hai viên thịt?”
Lâm Thiên Tây gật đầu: “Ừ.”
Vương Tiếu quay người đi, Tôn Khải, Tiết Thịnh và Khương Hạo cũng đứng phía trước chờ cậu, cả bọn đã hẹn đi ăn cùng nhau, bây giờ tất cả đều đang nhìn Lâm Thiên Tây chằm chặp.
Khương Hạo nói: “Tôi phục luôn, nếu tôi có được nghị lực của Lâm Thiên Tây thì tôi cũng vào top 15 rồi.”
“Mơ à, cậu còn phải có một Thành gia nữa.” Vương Tiếu đáp trả.
Tiếng Anh thi lúc ba giờ chiều.
Lâm Thiên Tây quay lại phòng thi sớm, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cậu sờ ngón tay lên cúc áo trên cổ, có thể là do hôm nay trời nóng, dây đỏ của cúc áo bị mồ hôi trên cổ làm cho ướt đẫm hết.
Tiếng chuông reo lên, đúng giờ bắt đầu thi.
Lâm Thiên Tây cầm bút nhìn vào bài thi, chăm chú nghe.
Lúc làm phần nghe không hồi hộp giống trong tưởng tượng lắm, cậu và Tôn Thành nghe tiếng Anh rất nhiều lần rồi, từ vựng tiếng Anh, văn ngắn, cả thơ tình và tình ca nữa.
Điểm khác biệt duy nhất là lần này không thể tạm dừng, cũng không có chất giọng vô cùng bình tĩnh kia của Tôn Thành phân tích và giải thích cho cậu.
Phòng thi vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng sàn sạt của đầu bút tiếp xúc với mặt giấy thi.
Tay Lâm Thiên Tây đè lên phần bài luận tiếng Anh, cuối cùng cũng đến mục cuối rồi.
Cậu hít vào một hơi rồi từ từ thở ra, nắm chặt tay cầm bút một chút rồi lại thả lỏng, kiên nhẫn nghiên cứu đề rồi mới đặt bút viết, giống như lúc trước Tôn Thành dạy cậu học vậy.
“Reng reng reng.” Tiếng chuông chói tai bỗng phát lên.
“Nộp bài!”
Kết thúc rồi. Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên, cậu ngồi thừ ra mấy giây mới cất túi bút và đồ đạc rồi đi ra bên ngoài.
Vừa bước ra ngoài, cậu đã có cảm giác trường học hệt như nồi nước đang sôi sùng sục.
Vô số bài thi và sách vở bị ném từ trên cao xuống như tuyết trắng che kín cả bầu trời, cũng không thầy cô nào quan tâm, tầng nào cũng có người chạy vèo vèo reo hò, có người còn gào thét ầm ĩ.
Lâm Thiên Tây đi dọc hành lang, đầu óc cũng ong ong vì tiếng ồn, tim đập lúc nhanh lúc chậm giống như đang trong mộng, cậu đi xuống lầu rồi dựa vào góc tường bên dưới cầu thang thở hổn hển.
“Anh Tây hả?” Một lúc sau, cậu nghe thấy Vương Tiếu hỏi: “Thi xong rồi mà sao không thấy ai vậy?”
“Có ai thấy Lâm Thiên Tây không?” Là giọng của Ngô Xuyên: “Em ấy thi thố như nào rồi, đại học không thành vấn đề chứ?”
“Đệt...” Lâm Thiên Tây lau đi mồ hôi trên cổ, mẹ nó đừng hỏi nữa, khó khăn lắm mới kết thúc, chờ thêm một chút, trong đầu cậu có một sợi dây đã bị kéo căng quá lâu.
Mẹ nó, chính cậu cũng rất muốn biết là có sao hay không đây.
“Thành gia!” Bất chợt nghe được tiếng gọi này, Lâm Thiên Tây mới phát hiện mình đã đứng rất lâu rồi, những tiếng reo hò như vỡ tổ và tiếng la rống hệt kẻ điên kia cũng đã nhỏ đi dần.
Giọng nói của Vương Tiếu vọng lại từ xa: “Không thấy anh Tây đâu, chắc là lo kết quả quá rồi, có khi nào bị say nắng luôn rồi không?”
Say nắng cái khỉ gió ấy! Lâm Thiên Tây cử động một chút rồi đứng thẳng lên, chợt thấy Tôn Thành đang đến gần, áo thun đen vừa đến thắt lưng, cặp chân dài thẳng tắp, sải bước cũng dài.
Cậu xốc nhẹ balo trên vai rồi kiên nhẫn chờ, cho đến khi bóng người kia lại gần, cậu mới bước ra, tóm lấy hắn kéo đến trước mặt.
Tôn Thành bị kéo tới, tay chống lên tường, hắn đứng vững lại nhìn quanh một vòng, sau đó mới ghé đến trước mặt cậu, thấp giọng bảo: “Thì ra là trốn ở đây.”
Lâm Thiên Tây nhỏ giọng nói: “Ở đây đợi cậu.”
“Sau đó thì sao?”
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn ba bốn giây rồi chợt hỏi: “Căn cước của cậu đâu, Thành gia?”
Tôn Thành nhìn cậu: “Sao vậy?”
Lâm Thiên Tây nhướng mày, hai mắt sáng ngời: “Muốn đi “giải tỏa” cùng cậu.”
Con ngươi của Tôn Thành khẽ động, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ có khoé miệng hơi cong lên, hắn mở balo bằng một tay rồi thò vào lấy căn cước của mình ra lắc lắc trước mặt cậu.
Lâm Thiên Tây cong môi đẩy hắn một cái: “Đi.”
Thành phố nhỏ này cũng không giống như thường lệ, trên đường toàn là phụ huynh và học sinh, tấp đại vào một quán ven đường cũng có người.
Bọn họ lượn quanh mấy vòng cũng không gặp người quen nào, vào lúc trời sắp tối, cả hai bước vào một khách sạn nhỏ.
Tình cờ là Lâm Thiên Tây chưa từng đến đây bao giờ, cậu đút hai tay vào túi quần, đeo balo đi tới quầy lễ tân, sau đó lấy căn cước ra rồi đặt lên quầy: “Một phòng thuê theo giờ.”
Nhân viên lễ tân đang sơn móng tay, miệng hỏi mà mắt cũng không thèm ngước lên: “Mấy tiếng?”
“Một?” Cậu nhìn sang bên cạnh.
Tôn Thành quay sang liếc cậu một cái: “Xem thường ai? Ít nhất là hai tiếng.”
“......” Mí mắt Lâm Thiên Tây giật giật: “Đệt....Ba! Ba tiếng!”
1
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Hai cậu làm gì thế?”
2
“Chơi game.” Lâm Thiên Tây nói.
Trên mặt cô gái lộ vẻ “hóa ra là thế”, chắc chắn là vừa thi đại học xong nên mới lén phụ huynh tới đây thuê phòng chơi bời.
“Tôi đi lên đăng nhập tài khoản trước.” Lâm Thiên Tây cầm chìa khoá xoay người đi, cười như không cười chạy về hướng cầu thang.
Tôn Thành chậm rãi mang balo đi lên theo cậu, nhanh chóng tìm được phòng.
Cửa phòng không khoá mà khép hờ, hắn vươn tay đẩy cửa bước vào rồi đóng sầm lại.
Tức thì, Lâm Thiên Tây ở ngay sau cửa nhào lên người hắn.
Tay Tôn Thành nắm đùi cậu đẩy người vào tường.
“Mẹ nó...” Lưng Lâm Thiên Tây chạm tường, miệng bị hắn lấp kín, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp như kéo bễ, hắn cúi thấp đầu, thô bạo ngấu nghiến lấy môi cậu.
Bàn tay của Tôn Thành chợt đặt bên eo, chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bỗng chốc bị vén lên, cái tay kia sờ lên người cậu.
Lâm Thiên Tây ngửi được mùi mồ hôi nóng ẩm của mình và Tôn Thành hoà lẫn với nhau, khoá quần được kéo mở, lượng mồ hôi tiết ra dường như càng nhiều.
Tôn Thành bỗng động tay.
Cậu lập tức cong lưng, tránh né miệng hắn, thở hổn hển hỏi: “Đệt, “trang bị” chơi game đâu!”
Hơi thở Tôn Thành phả vào gáy cậu, hắn cười một tiếng rồi ôm cậu lên giường, sau đó mới lấy balo trên vai xuống.
Khoá kéo mở “xoẹt” ra, bên trong là “trang bị” mà họ đã âm thầm mua trên đường đến đây.
Toàn thân Lâm Thiên Tây đẫm mồ hôi nhễ nhại, cậu nghe thấy tiếng mở nắp, theo sau đó là cảm giác ớn lạnh, thế rồi đột ngột bị hắn đè xuống, cả người cậu căng chặt như như cánh cung, hai tay choàng qua cổ hắn, lồ.ng ngực như bị giáng một đòn nặng nề.
“Vẫn còn lo lắng?” Tôn Thành bất chợt ghé vào tai cậu hỏi.
“Không, ông đây thi xong rồi...” Lâm Thiên Tây cắn răng, cánh tay trắng bóc càng siết hắn chặt hắn hơn, cẳng tay nổi gân guốc chằng chịt.
“Vậy tại sao tôi lại cảm giác hình như cậu vẫn chưa thả lỏng.” Tôn Thành thở dốc trầm giọng nói.
“Đệt!” Lâm Thiên Tây bị một lời hai nghĩa này làm đầu óc choáng váng đến mức muốn nổ tung, ngón tay cũng tê dại.
Tưởng chừng như vô tận không có điểm dừng.
Mồ hôi trên người còn chưa khô lại tiếp tục túa ra như tắm, xung quanh vừa nóng hầm hập vừa hỗn loạn.
Qua rất lâu sau đó, Lâm Thiên Tây bước đến bên dưới vòi sen trong phòng tắm, Tôn Thành vẫn ở phía sau đè lấy vai cậu.
Tiếng nước “ào ào” chảy xuống, cậu chống tường hít thở từng hớp một dưới dòng nước, sau đó tiếp tục bị lật người lại.
Vẫn chưa kết thúc, tựa như muốn giải phóng toàn bộ sức lực đã bị kìm nén bấy lâu nay.
1
Hai người làm không hề kiềm chế, từ trên giường tới phòng tắm rồi lại trở về giường.
Không biết đã mấy giờ, Lâm Thiên Tây giống như hung hãn đè lại Tôn Thành lên đầu giường, cậu ấn vai hắn xuống, “xoạt xoạt”, ga trải giường cũng bị rơi xuống đất.
Hàng lông mày đứt đoạn của Tôn Thành khẽ giật, hắn ôm chặt Lâm Thiên Tây rồi khóa môi cậu lại, nuốt chửng mọi âm thanh của cậu.
Mãi đến khi Lâm Thiên Tây nắm chặt lấy nắm tóc sau gáy hắn, trái tim đập dữ dội như muốn vọt khỏi lồ.ng ngực, hắn mới buông cậu ra.
“Chúc mừng cậu, anh Tây.” Tôn Thành tựa mặt lên vai cậu, giọng trầm thấp: “Bơi qua rồi, sắp lên đến bờ rồi.”
Lâm Thiên Tây thở hổn hển, nghe vậy, cậu sửng sốt rồi cười một tiếng, cuối cùng cũng thả lỏng: “Trên bờ phải có Thành gia mới được.”
- -------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.