Học Ngoan

Chương 53: Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái

Hành Vân

14/05/2024

Edit: NCX, mienemenguyen

Lúc này Lâm Thiên Tây rất nôn nóng, lực tay cũng lớn, ôm chặt lấy lưng Tôn Thành, mãi đến khi hắn dừng tay cậu mới ý thức mình đang làm gì, theo bản năng nhìn vào lưng hắn.

Vai Tôn Thành thẳng tắp, tấm lưng trong gile phập phồng lên xuống theo hơi thở, lồng ngực Lâm Thiên Tây kề sát vào lưng hắn, không tự chủ được cũng phập phồng theo, chóp mũi suýt chút nữa cọ qua tóc ngắn sau gáy đối phương.

“Người đâu?” Giọng Ngô Xuyên vọng tới.

Lâm Thiên Tây lập tức buông tay.

Ngô Xuyên đẩy đám người trứng vàng ra, chen vào xem tình hình, hai mắt trợn trừng nhìn Lâm Thiên Tây với Tôn Thành, lại nhìn sang Đặng Khang đang nằm xiêu vẹo trên bàn ăn vẫn chưa bò dậy, trên tóc con hàng kia còn dính đầy hạt cơm, nước canh loang lổ cả người, vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng là khá thảm.

“Đặng Khang đâu?” Ngay sau đó lại có hai người khác đi vào, họ cũng đeo thẻ giáo viên dẫn đội trên cổ giống như Ngô Xuyên.

Ngô Xuyên xem hiện trường xong thì quả quyết nói: “Theo tôi hết đi, có chuyện gì thì vào văn phòng rồi nói!”

Hai thầy dẫn đội kia cũng tức giận, một người trong số đó đi lên kéo Đặng Khang: “Nhanh lên, đi!”

Tôn Thành kéo cổ áo, cởi gile trên người ra vung vung tay rồi xoay người rời đi.

Lâm Thiên Tây lạnh mặt nhìn Đặng Khang một thân chật vật, tay phải cậu nắm chặt lại, suýt chút không nhịn được đi lên bồi thêm cho cậu ta một trận nữa, đi theo đằng sau ra khỏi căn tin.

Hai bên liên quan đều bị gọi vào trong văn phòng, trừ Ngô Xuyên và hai vị giáo viên dẫn đội thì cả mấy nhân viên công tác ở nơi thi đấu cũng bị ảnh hưởng đến, trước sau có đến bảy tám người đi vào.

Lâm Thiên Tây và Khương Hạo không thể vào trong, chỉ có thể ở ngoài hành lang chờ đợi.

“Lâm Thiên Tây, sao Tôn Thành lại ra mặt cho cậu?” Khương Hạo quan sát cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao tôi lại không biết quan hệ của hai cậu thân thiết như thế nhỉ?”

Lâm Thiên Tây liếc cậu ta một cái, tựa lưng vào lan can trên hành lang, lơ đễnh đáp: “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.”

“...” Khương Hạo lại có cảm giác hai người này rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là kỳ lạ ở chỗ nào thì lại không nói ra được.

Khoảng vài phút sau, Ngô Xuyên từ trong văn phòng đi ra, sắc mặt không tốt, vội vã đi về hướng bọn họ.

Lâm Thiên Tây thấy ông ra thì lập tức đứng thẳng dậy: “Sao rồi ạ, Tôn Thành không làm sao chứ?”

Ngô Xuyên đến trước mặt cậu, không trả lời, chỉ nói: “Đưa tay cho tôi xem một chút.”

Lâm Thiên Tây giơ tay phải lên cho ông nhìn.

Da cậu vốn trắng, bàn tay cũng thon dài trắng nõn, bây giờ dính phải loại keo siêu dính 502, lòng bàn tay phải cũng đã nhăn nheo lại, mấy ngón tay sưng tấy như củ cải, tay trái tay phải tương phản rất rõ ràng, trọng điểm ở chỗ đây là tay cầm cơ, phát lực chủ yếu là dựa vào tay này.

Ngô Xuyên nhìn thấy thì lập tức bùng nổ: “Thằng mất nết đó cũng ác thật, thủ đoạn cay độc này mà cũng dám dùng! Đừng nói Tôn Thành, tôi cũng muốn đánh nó!” Ông tức giận giống hệt thân trúc run rẩy, hình như là cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn là giáo viên, lại nhịn xuống: “Được rồi, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi, may mà em đã vào được top 16, hôm nay không có lượt đấu của em, em về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt để tay phục hồi lại, ngày mai còn thi đấu.”

Lâm Thiên Tây rũ tay xuống: “Tôn Thành đâu? Rốt cuộc là cậu ấy sao rồi ạ?”

“Tạm thời em ấy chưa đi được, vẫn ở bên trong giải quyết.” Ngô Xuyên đáp.

“Phắc, chuyện này có phải do cậu ấy khơi mào đâu, các thầy sẽ không xử phạt cậu ấy đúng không!” Lâm Thiên Tây bảo: “Để em vào trong nói, tay này của em chính là bằng chứng.”

Ngô Xuyên cản cậu lại: “Được rồi, chả lẽ tôi lại mặc kệ em ấy được chắc? Đó là ai chứ, là tấm gương sáng của Bát Trung đó! Tôi đã bảo với em, tôi đưa em ấy ra ngoài tôi sẽ có trách nhiệm, em ấy ở đây mà có làm sao thì hiệu trưởng Bát Trung chúng ta có thể lập tức đến luôn, em tin không? Em về nhanh đi, bảo vệ tay thật tốt! Đừng có tham gia, để tôi vào giải quyết!”

“....” Lâm Thiên Tây lại nhìn cửa văn phòng thêm một cái: “Vậy thầy giải quyết cho tốt.”

“Biết rồi, mau về đi thôi, cả hai em đều về đi, đừng có đứng đây nhìn chòng chọc nữa!” Ngô Xuyên vội vàng quay lại văn phòng.

Khương Hạo nhìn Lâm Thiên Tây, cau mày bảo: “Chắc là không có chuyện gì đâu.” Nói xong cũng định một mình đi trước, chủ yếu là Tôn Thành không ở đây, cũng chẳng có lời gì để nói với Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây thấy cậu ta về rồi thì tới chỗ cất đồ lấy quần áo mình, lấy xong lại quay đầu nhìn bên ngoài văn phòng một hồi, cửa đóng chặt, vẫn không có động tĩnh gì, cậu nhìn xuống tay phải của mình, đành chịu đựng, ngậm miệng lại đi xuống lầu.

Khi về đến nhà, mấy ngón tay sưng tấy vẫn không thấy bớt sưng lại bao nhiêu.

Vì để nó nhanh hồi phục thật tốt, Lâm Thiên Tây cố gắng hết sức làm gì cũng không dùng đến tay phải, ngay cả tắm rửa cũng bằng tay trái, chỉ là phải mất rất lâu mới cởi được gile và áo sơ mi trên người.

Tắm rửa xong cậu ra ngoài, mặc tạm một cái áo thun rộng ngắn tay, nhìn bên ngoài thấy trời tối rồi thì vội vàng tìm điện thoại, cầm bằng tay trái, mở avatar ngọn hải đăng ra rồi gửi đi một tin nhắn WeChat.

[ Cậu không sao chứ? ]

Ít nhất một phút sau, Tôn Thành vẫn chưa trả lời.

Cái đệt, sẽ không bị xử phạt thật chứ? Lâm Thiên Tây định gọi cho Ngô Xuyên, chợt một tiếng “ting” vang lên, tin nhắn trả lời được gửi đến.

[ Không sao đâu, ngày mai gặp ở sân đấu. ]

Lâm Thiên Tây đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn thấy không yên tâm.

[ Chắc chắn là có thể gặp ở sân đấu? ]

Khung chat lại có tiếng “vút” sau vài giây.

[ Có thể, ngày mai nói tiếp. ]

Lâm Thiên Tây lại đọc lại mấy lần mới buông điện thoại, nghe hắn nói rõ ràng ngày mai nói tiếp, bây giờ không nhịn được đã bắt đầu đi chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

Trước đây cậu chưa từng thi đấu, cũng không biết chuyện này có thể gây ảnh hưởng đến trận đấu không, ngộ nhỡ nếu như ảnh hưởng đến tư cách ra sân của Tôn Thành thì phải làm sao bây giờ? Cho dù không ảnh hưởng đến tư cách ra sân, ảnh hưởng đến thứ hạng cá nhân của hắn cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Lâm Thiên Tây vừa suy đoán lung tung vừa lấy áo sơ mi và vest gile ra, ngày mai còn phải mặc nên không thể giặt, nhưng cậu sợ không khô bèn tìm móc áo treo lên.

Treo lên rồi cậu mới phát hiện phần ngực áo sơ mi và gile đều đã nhăn nhúm cả, cậu dùng tay trái vuốt vuốt phủi phủi vài lần, nhớ ra là do lúc ấy ôm Tôn Thành đã ôm chặt quá.

Lâm Thiên Tây nghĩ tới chuyện này, khóe miệng cong lên cười cười, đã lớn đến vậy rồi mà chưa từng ôm người nào như thế, sao lại nhớ rõ việc ôm một đứa con trai như Tôn Thành, còn nhớ cả cảm giác cánh tay siết chặt lấy eo hắn, vòng eo rất săn chắc, nhất định là có cơ bụng.

Ý nghĩ này đến đây thì dừng lại, Lâm Thiên Tây thấp giọng chửi một câu: “Đệch mẹ...”

Làm gì thế, sao lại còn nhớ lại cái này?

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ngồi lên giường, nghĩ đến tên Đặng Khang kia, chút tâm trạng tốt ít ỏi bay bằng sạch.

Một hơi này không thể nhịn, đừng nói chỉ là chút keo, cho dù có gãy cánh tay này cũng phải thi đấu, bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ, đó là đánh gục Đặng Khang, đánh đến mức cậu ta nằm trên đất không ngóc lên nổi.

....

Sáng hôm sau, đồng hồ điểm đúng 7 giờ, Lâm Thiên Tây rời khỏi giường.

Treo cả một đêm, áo sơ mi và gile cũng không bị nhăn đến mức ấy nữa, cậu thay xong mới ra cửa.

Lúc đến tòa nhà nơi thi đấu vẫn còn sớm, không thấy tuyển thủ khác đến, chỉ thấy mấy nhân viên đang điều chỉnh băng biểu ngữ và bảng xếp hạng, chuẩn bị cho trận đấu sắp tới.

Lâm Thiên Tây đút tay phải trong túi quần, bước chậm lên lầu, mãi đến sân thi đấu trên tầng ba mới thấy Tôn Thành đang đứng ở bên ngoài, trên người cũng mặc trang phục thi đấu, một mình cúi đầu dựa vào lan can, trong miệng ngậm điếu thuốc, cũng đã hút được hơn nửa điếu.

Lâm Thiên Tây đi qua: “Cậu đến rồi à?”

Tôn Thành lập tức ngẩng đầu, dường như vừa mới suy nghĩ chuyện gì, thấy cậu mới khôi phục lại tinh thần: “Ừm.” Hắn lấy điếu thuốc trong miệng ra, nhìn tay Lâm Thiên Tây, “Tay cậu thế nào rồi?”

Lâm Thiên Tây rút tay phải từ trong túi ra, ngón tay sưng tấy cũng đã hơi xẹp lại, nhưng vết keo vẫn còn dính trên tay, không thể tan hết trong chốc lát, lòng bàn tay có vài chỗ nhăn nheo như giấy ráp: “Yên tâm, ông đây vẫn đánh được.”

Tôn Thành lấy ra một cái bọc từ trong túi rồi đưa cho cậu: “Nắm đi, nắm đến lúc lên đấu.”

Lâm Thiên Tây nhận, lạnh buốt, bên trong là một túi chườm đá nhỏ, cậu lấy ra rồi nắm trong lòng bàn tay: “Cậu lấy ở đâu thế?”

“Lúc mới tới hỏi Dương Duệ, tủ lạnh tiệm anh ấy có đá vụn, đắp một lúc sẽ có tác dụng.”

Lâm Thiên Tây không tự chủ được nhìn gương mặt hắn, không ngờ ấy thế mà hắn sẽ cất công đi hỏi Dương Duệ lấy đá, chính mình còn chẳng nhớ đến cái này, nhưng trên mặt kẻ nọ vẫn trưng một vẻ vô cảm như thường lệ, lạnh lùng đến mức không giống kiểu người sẽ làm những chuyện như thế. Lâm Thiên Tây cầm đá, hỏi hắn: “Chuyện hôm qua rốt cuộc ra sao?”

Tôn Thành dập thuốc trên lan can, đột nhiên khẽ nhếch miệng: “Đương nhiên là xử phạt.”

“Cái đm, cậu thật sự bị phạt à?”

“Không phải tôi,“ Tôn Thành nói: “Đặng Khang bị xử phạt.”

Lâm Thiên Tây nhướn mày: “Thật luôn?”

Khóe miệng Tôn Thành càng giương: “Cậu ta không thừa nhận keo trên tay cậu là cậu ta làm, trong phòng ăn không có ai chứng kiến, nhưng tôi động thủ đánh cậu ta trước cũng không ai nhìn thấy. Tôi đánh cậu ta đều gây nội thương, nhưng cậu ta để lại cho tôi vết thương bên ngoài, mọi người đều cho rằng cậu ta chủ động đánh tôi, tôi mới đáp trả, Ngô Xuyên cũng nói tôi không thể đi tìm người khác đánh nhau.”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Cậu bị thương sao?”

Tôn Thành khẽ kéo ống tay áo, lộ ra một vết đỏ rất nhạt trên cổ tay, có thể là lúc ra tay đụng phải: “Chỉ thế này, cũng đủ chứng minh cậu ta muốn làm tổn thương cổ tay tôi, thể hiện rằng cậu ta muốn dựa vào thủ đoạn bất chính ảnh hưởng đến việc tôi thi đấu.”

Lâm Thiên Tây nhìn vết thương nhỏ xíu, lại nhìn hắn: “Đệch mợ, cậu tâm cơ thế.”

Tôn Thành kéo ống tay áo xuống: “Đối phó với người bẩn phải dùng chiêu bẩn, tôi chưa phế tay cậu ta đã là tốt.”

Lâm Thiên Tây lại hỏi: “Cậu ta bị xử lý kiểu gì?”

“Toàn bộ điểm tích lũy cá nhân bị xóa sạch, phải bắt đầu thăng hạng lại từ vòng đầu.” Tôn Thành nói: “Bây giờ cậu ta rất bận rộn.”

Toàn bộ thứ hạng thăng cấp cá nhân bị xóa sạch, đối với thi đấu mà nói thì đủ thảm, huống chi còn trở về với đống thương tích nặng mà Tôn Thành gây ra, Lâm Thiên Tây dễ chịu hơn nhiều: “Mẹ nó, may mà cậu không sao, nếu không thì hôm nay tôi sẽ khó chịu lắm.”



Tôn Thành nhìn cậu: “Tại sao cậu lại khó chịu?”

“Không phải là cậu thay tôi đánh cậu ta sao?” Lâm Thiên Tây hỏi lại: “Nếu cậu bị xử phạt vì nguyên nhân này, tôi có thể không khó chịu chắc?”

Tôn Thành đứng thẳng người, lại liếc cậu một cái, hạ thấp giọng: “Ai bảo cậu là cộng sự của tôi.”

Lâm Thiên Tây ngẫm nghĩ một lúc, cười cười, chẳng phải là cộng sự hay sao.

“Lâm Thiên Tây!” Ngô Xuyên gọi cậu.

Lâm Thiên Tây quay đầu, trông thấy ông phăm phăm đi đến, còn hơi lo lắng: “Tay đỡ chút nào không, có đánh được không thế?”

“Được ạ.” Lâm Thiên Tây ra vẻ thoải mái nói: “Một chút keo này đã muốn em lùi bước, nằm mơ đi, giao dịch của chúng ta vẫn còn phải tiếp tục.”

Ngô Xuyên yên tâm, “Không sao là được, trận đầu đấu 2-2 ở sảnh số 18, nhanh đi chuẩn bị đi, có tình hình gì thì em có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ xin phép để Khương Hạo lên thay em.”

“Không cần thay.” Lâm Thiên Tây muốn chính mình lên đấu.

Ngô Xuyên nghe cậu nói được, cảm thấy hẳn là có thể, lại nhìn sang Tôn Thành: “Chuyện hôm qua, chắc là em không bị ảnh hưởng đúng không?”

“Không.” Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây: “Đi thôi.”

Tay phải cầm bọc đá của Lâm Thiên Tây đút vào trong túi, đi theo hắn.

Ngay khi bước vào cửa sảnh 18, thứ tự rút thăm thi đấu sẽ được treo lên, 16 người đứng đầu thăng hạng thành công ngày hôm qua sẽ chia thành 8 đội để đấu cặp 2-2. Tên của Tôn Thành và Lâm Thiên Tây dán cùng một chỗ, xếp ở vị trí thứ 3 trong bảng danh sách; tên của hai đối thủ thì chưa xem, cũng không quen biết.

“Hai người này có phải cũng ở trong đám trứng vàng kia không?” Lâm Thiên Tây ngồi trên ghế trước cửa chờ thi đấu hỏi.

Tôn Thành ngồi bên cạnh cậu, nhìn một cái rồi nói: “Hẳn là vậy.”

“Vậy còn gì phải nói nữa, đánh khóc.” Lâm Thiên Tây bảo: “Ông đây gán cho bọn họ tội liên đới, một đứa cũng không tha.”

“Tôn Thành! Lâm Thiên Tây!” Bên trong vang lên tiếng gọi tên.

Đến lượt bọn họ.

Lâm Thiên Tây đứng dậy đi tới, nhìn hai kẻ đối diện, chỉ dựa vào chút ấn tượng duy nhất cũng nhận ra được, đây chính là người trong đám trứng vàng kia.

Tôn Thành cầm cơ rồi đưa cho cậu một cục lơ.

Lâm Thiên Tây buông túi chườm ở tay phải xuống, nhận phấn lơ, hỏi: “Thế nào?”

Ngữ khí Tôn Thành dửng dưng: “Đánh khóc, không phải cậu nói vậy sao?”

Lâm Thiên Tây nở nụ cười, chỉ chờ lời này của hắn thôi.

Nửa tiếng sau, một tiếng “cạch” vang lên, Tôn Thành kết thúc một gậy cuối cùng.

Trái lại là hai kẻ đối diện không có khóc, nhưng một tên trong số đó suýt nữa thẳng tay ném cơ đi, được đồng đội kịp thời ngăn lại mới không ném, ấm ức khó chịu bỏ đi dưới ánh mắt của trọng tài.

Đấu quá uất nghẹn, họ đánh trong trạng thái bị đàn áp hoàn toàn.

“Chúng nó đến chơi bi-a hay đến báo thù thế...” Lúc ra cửa bọn họ vẫn còn càu nhàu.

Trên bảng xếp hạng, tên của Tôn Thành và Lâm Thiên Tây cùng nhảy lên, tiến thẳng vào tứ kết.

Ngô Xuyên vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đánh rất lâu, lúc ông chạy tới đã gần hai giờ trôi qua, trông thấy Khương Hạo đang chờ ở bên ngoài sảnh 18, ông thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

Khương Hạo chỉ vào bảng thứ tự trên cửa: “Vào tứ kết rồi thầy, bây giờ trong đó đang đánh bốn loại hai.”

Khi Ngô Xuyên nhìn thấy hai thầy dẫn đội hôm qua cũng vào can đánh nhau đang đứng ở cửa, ông hiểu ngay Lâm Thiên Tây và Tôn Thành đang đối đầu với người của họ.

“Bọn họ tới nhiều người như thế là muốn lấy hết giải à?” Khương Hạo thấp giọng hỏi.

“Nghe nói đây là một câu lạc bộ bi-a ở thành phố lớn, mấy người tới thi đấu lần này đều là vận động viên ưu tú của nhiều trường khác nhau, chắc chắn họ muốn đoạt hết giải, em xem trong top 32 có bao nhiêu người của họ.” Ngô Xuyên ôm theo rất nhiều kỳ vọng khi dẫn Lâm Thiên Tây đến đây, chợt nhớ tới chuyện hôm qua, ông vẫn hơi tức giận: “Nhiều người như vậy, thể loại gì cũng có.”

Vừa dứt lời, Lâm Thiên Tây đi ra, theo sau là Tôn Thành, cả hai mặc gile bước ra ngoài cùng nhau thật sự rất bắt mắt, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy rõ được hai người họ.

“Sao rồi?” Ngô Xuyên vội hỏi.

Tay trái của Lâm Thiên Tây cầm một cái biển, cậu giơ cho ông nhìn một chút, trên đó có một số “2” rất dễ thấy.

“Top 2?” Khương Hạo đi tới vỗ Tôn Thành một cái: “Vậy là nắm chắc vị trí á quân rồi.”

Ngô Xuyên rất hài lòng vì lần đầu đưa Lâm Thiên Tây đi thi đấu đã đạt được hạng này, lập tức nói: “Chúng ta ăn một bữa ngon đi, tôi bao.”

“Đừng ăn ở căn tin nữa.” Lâm Thiên Tây vội nói.

“Không ăn căn tin, tôi sẽ mua cái gì ngon ngon chút.”

Trong thời gian thi đấu không được tự ý đi ăn ngoài, Ngô Xuyên tự đi ra ngoài mua mấy món đem về, cho bọn họ thêm đồ ăn ở trong phòng nghỉ của giáo viên.

Lâm Thiên Tây ngồi vào ghế cử động tay phải, vì đánh hai trận liên tiếp nên vẫn luôn phải hoạt động tay.

“Tay cậu sao rồi?” Tôn Thành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn tay cậu.

Lâm Thiên Tây lại cử động một chút: “Tạm được.”

Kỳ thực cũng có trở ngại. Sau khi đấu liên tục hai trận, dường như tay cậu vẫn luôn bị kéo căng bởi một lớp keo, có đôi khi sẽ gây ảnh hưởng đến khả năng cầm cơ, nhưng cậu vẫn nhất định phải đánh tiếp.

Tôn Thành nói: “Chiều nay đánh chung kết có vấn đề gì thì cứ nói với tôi.”

Lâm Thiên Tây gật đầu: “Ừ.”

Khương Hạo ở đối diện lại nhìn hai bọn họ.

Lâm Thiên Tây liếc qua: “Cậu nhìn cái gì thế?”

“Nhìn cũng không được à?” Khương Hạo quay đầu đi không nhìn cậu nữa, sau đó đưa cho Tôn Thành đôi đũa dùng một lần.

1

Ngô Xuyên bước tới ngồi xuống rồi đặt ly nước bên cạnh Lâm Thiên Tây: “Chiều nay đấu chung kết ở sân thi đấu chính, trừ trọng tài ra thì còn có ban tổ chức, đồng thời tất cả những người tham gia và đã bị loại đều sẽ ngồi ghế khán giả. Hẳn là trước đây khi các em chơi chưa từng bị người ta nhìn chằm chằm như thế, vậy nên lần này cần phải thích ứng và chuẩn bị tinh thần trước một chút.”

Tay trái Lâm Thiên Tây đang cầm đũa chọc miếng thịt chợt khựng lại: “Trang trọng vậy ạ? Em còn tưởng đây chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi đấy.”

Ngô Xuyên nói: “Thi đấu khu vực không phải chuyện lớn, nhưng dù sao chức vô địch vẫn phải được coi trọng.”

Tôn Thành hỏi: “Đội còn lại trong top 2 chưa xuất hiện ạ?”

Lâm Thiên Tây cũng chợt nhớ tới, cậu chỉ biết vùi đầu vào đánh chứ chẳng quan tâm đội top 2 còn lại là ai.

“Vẫn chưa ra.” Ngô Xuyên mới vừa đi xem: “Có vẻ như trận đó kéo dài thêm chút thời gian, giờ còn đang đánh.”

1

Bọn họ tách ra thi đấu, nên nếu muốn biết đối thủ là ai thì phải đến xem bảng xếp hạng tổng.

Ngô Xuyên chỉ vào đồ ăn mình mua: “Các em ăn đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó hẵng nghĩ đến đối thủ, đừng căng thẳng quá.”

Lâm Thiên Tây không định nghỉ ngơi, bây giờ tinh lực cậu rất dồi dào, chủ yếu là do mớ lửa giận trong lòng. Chỉ cần đối thủ là lũ trứng vàng có liên quan đến tên Đặng Khang kia, cậu nhất định sẽ đánh chết bọn nó không tha.

Trận chung kết diễn ra vào lúc hai giờ chiều thì một giờ rưỡi đã có thể đi vào.

Gần đến giờ, Ngô Xuyên đi ra ngoài nhìn xem một lát, sau đó trở lại phòng nghỉ nhắc nhở: “Các em có thể đi qua rồi, đội top 2 còn lại đã ra khỏi phòng từ một tiếng trước.”

Tôn Thành đứng dậy gọi Lâm Thiên Tây: “Đi thôi.”

Lâm Thiên Tây đứng lên, toan đi thì Tôn Thành bỗng dừng bước, sau đó hắn quay đầu lại nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Cậu cũng dừng lại: “Cậu nhìn gì thế?”

Tôn Thành kéo áo sơ mi của cậu xuống, giống như hôm qua, kéo phần thừa của áo đến eo, lại dùng ngón tay khều eo cậu: “Nhét vào.”

Eo Lâm Thiên Tây bị khều đến tê dại, cậu chợt ngẩn người, nghĩ chắc là do vừa nãy ngồi ở đây khiến áo thành như vậy, sau đó dùng tay trái nắm góc áo nhét vào lưng quần.

Tôn Thành vừa xoay người đi ra ngoài vừa nói: “Nhớ phải làm thân sĩ, Lâm lưu manh, lát nữa ở trước mặt trọng tài không thể chửi tục.”

“?” Lâm Thiên Tây nhét góc áo vào rồi theo sau: “Lỡ như tôi quên thì làm sao bây giờ?”

“Tôi nhắc cậu.” Tôn Thành nói.

Cuối cùng cũng tiến vào sân thi đấu chính.

Có lẽ đây là chỗ duy nhất ra dáng nơi thi đấu ở đây, ở giữa có một bàn bi-a mới toanh, trong phòng cũng có ghế khán giả, họ vừa bước vào đã thấy bên trong có rất nhiều người ngồi.

Lâm Thiên Tây trông thấy đối thủ ngồi cạnh bàn thì lập tức chửi: “Đệt.”

Ngồi ở đó là tên đeo kính La Kha, bên cạnh lại chính là Đặng Khang.



Tôn Thành cũng nhìn thấy, chợt dừng lại cạnh sân thi.

Ngô Xuyên đi tới ngoắc ngoắc tay với hai người, sau đó lại gần nói: “Thằng nhóc đó hôm qua bị phạt, sau khi bị phạt lại xin tái đấu cùng ngày, từ thua đánh tới thắng. Đến sáng nay, người chơi cùng đồng đội của nó vẫn chưa phải nó. Lúc các em đang đấu tứ kết, bên bọn họ tạm thời thế nó vào, vậy mà bây giờ lại còn lọt vào top 2.” Nói đến đây ông lại chỉ vào người bên cạnh Đặng Khang, “Đồng đội của thằng nhóc đó, đứa tên La Kha, có thành tích cá nhân rất tốt, hẳn là hai đứa nó cũng có thể phối hợp với nhau.”

Lâm Thiên Tây liếc bên kia: “Được đó, đụng phải càng tốt, em còn sợ không gặp được thằng chó kia.”

Tôn Thành lại liếc cậu một cái: “Nhịn chút đi, trọng tài tới rồi.”

Lâm Thiên Tây nhịn xuống.

Trận đấu sắp bắt đầu, trọng tài đã đứng bên cạnh bàn.

Ngô Xuyên trở lại ghế khán giả ngồi cạnh Khương Hạo, hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào bàn bi-a bên dưới.

Người chơi của hai đội đứng trước bàn bi-a và bắt tay nhau như thường lệ trước trận đấu.

Đặng Khang bước tới, trên mặt lộ ra vẻ không vui, cậu ta nhìn Lâm Thiên Tây rồi lại nhìn Tôn Thành, nhưng vẫn không chịu vươn tay ra.

Vừa hay Lâm Thiên Tây cũng không muốn bắt tay với cậu ta, nếu không, có thể cậu sẽ không nhịn được mà đánh cmn tên đó ngay tại chỗ.

“Lâm Thiên Tây.” La Kha bước tới chủ động đưa tay ra, sau đó thấp giọng nói: “Tôi đã nghe chuyện về tay cậu rồi, thay mặt Đặng Khang xin lỗi cậu, tính tình của cậu ấy không tốt lắm, có thể là do không phục nên mới làm như vậy, dù sao đi nữa thì vẫn không đúng, tôi cũng không hy vọng trong thi đấu lại dùng cách thức như vậy để chiến thắng.”

Lâm Thiên Tây vẫn không đưa tay ra, cậu liếc Đặng Khang bên cạnh y rồi cười lạnh: “May cho nó không phải gặp tôi của trước đây, nếu không thì cậu nghĩ nó còn có thể đứng thẳng ở đây à?”

La Kha nghe thấy giọng điệu của cậu thì hơi sửng sốt, trông cậu không giống như đang nói đùa, trong lòng chợt cảm thấy hơi lúng túng, y đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó lại đưa tay về phía Tông Thành rồi nói: “Ngại quá.”

Tôn Thành vươn tay ra bắt tay y, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn Đặng Khang.

“Cạch” một tiếng, bi va vào nhau.

La Kha tung cú đánh đầu tiên, ghi bàn mở tỉ số.

Đặng Khang vẫn luôn xị mặt như thể tức giận lắm, suốt buổi cậu ta chỉ nhìn vào bàn, sau lượt đánh của y thì bản thân cũng tung một cú, bi lăn đi nhưng không vào lỗ.

Tôn Thành ngồi ở phía đối thủ thấp giọng nói: “Nó cố tình.”

Lâm Thiên Tây cử động tay phải: “Tôi thấy rồi.”

Bàn thắng đó rất dễ ghi nhưng không vào, lại lăn đến phá vỡ thế bi của họ, đây là cố tình cản trở. Đấu 2-2 là về sự phối hợp, chắc hẳn đám người bên kia cũng đã luyện tập rất lâu. Chẳng trách vẫn có thể đánh vào top 2 dù đột ngột thay người.

Trọng tài ghi lại điểm số, thay người vào sân.

Lâm Thiên Tây cầm cơ đi tới cạnh bàn bi-a, đứng ở một góc độ rất kỳ lạ, đè thấp cơ xuống, nhắm về một hướng.

Tôn Thành đứng bên cạnh vừa cầm lơ xoa đầu cơ vừa nhìn cậu.

Lúc Lâm Thiên Tây tập trung, trên mặt không hề có sự xuất hiện của nụ cười lưu manh thường ngày, sườn mặt như bị ánh đèn phủ lên một tầng sương mờ, đôi môi hơi mím lại, eo ép sát vào cạnh bàn, hệt như đang trong trạng thái công kích. Lần này cậu rất nghiêm túc, hoặc cũng có thể là do tức giận.

“Cạch!” Quả bi gần như lao ra khỏi vòng vây rồi rơi tọt vào lỗ.

Sau khi trọng tài tuyên bố có điểm, Lâm Thiên Tây mới đứng thẳng dậy, xoay người lại cầm tay phải lần nữa.

Tôn Thành thả phấn lơ xuống rồi đi tới, hắn nhìn thoáng qua tay cậu, sau đó đè thấp cơ.

Một thanh âm lanh lảnh vang lên, “Cách”, bi vào lỗ.

Bên trong sân đấu lặng ngắt như tờ, từ lúc bọn họ bắt đầu đánh đến bây giờ, trận đấu vẫn luôn trong thế giằng co, những người ngồi ở đây đều biết chơi nên ai cũng có thể hiểu rõ.

Đồng hồ trên tường đã điểm hai giờ rưỡi.

Thắng bại hãy còn chưa quyết định xong.

Thời điểm trở lại sân đấu, sắc mặt La Kha đã hoàn toàn căng thẳng, y cầm cơ đứng bên cạnh bàn, dừng vài giây rồi mới cúi xuống ngắm bi.

Đặng Khang ở phía sau nheo mắt nhìn hàng ghế đối thủ.

Lâm Thiên Tây vừa cử động mấy ngón tay của bàn tay phải vừa nhìn cậu ta.

“Không cần nhìn nó.” Tôn Thành ngó tay cậu: “Tay cậu còn được không?”

“Được, “ Lâm Thiên Tây nói: “Nhất định phải được.”

Trên bàn đấu đã liên tục diễn ra những pha bi rất đẹp mắt, và giờ chính là lúc rượt đuổi điểm số.

Đặng Khang lại thực hiện thêm một cú đánh, cậu ta đẩy bi lăn đi nhưng vẫn không vào lỗ, thế trận mà Lâm Thiên Tây và Tôn Thành đã kéo về lại tiếp tục bị xáo trộn, mà sau khi phá xong cậu ta còn cố tình liếc qua hàng ghế đối thủ giống như đang khiêu khích.

Lâm Thiên Tây cầm cơ đứng lên rồi bước đến cạnh bàn bi.

Tôn Thành đi theo phía sau, hắn vẫn luôn nhìn tay phải của cậu.

Cú đánh càng chính xác thì yêu cầu về góc độ càng cao, nếu lòng bàn tay không thoải mái thì khi cầm cơ cũng sẽ khó mà thoải mái được.

Kim đồng hồ lại đi thêm nửa vòng, bi va chạm nhẹ vang lên tiếng “Cạch”, Lâm Thiên Tây đứng lên, không tự chủ được vung nhẹ tay.

Tôn Thành đến cạnh bàn bi rồi thấp giọng nói: “Tôi trải đường cho cậu, cậu đánh pha cuối.”

Lâm Thiên Tây sửng sốt một chút, nhìn hắn: “Cậu muốn kiến tạo cho tôi?”

“Ừ.” Tôn Thành nói xong, đè thấp cơ xuống, th.úc mạnh vào quả bi.

Bi không lọt lỗ nhưng lại khống chế thế trận của đối phương, chơi phối hợp 2-2 chính là chặn và phản chặn (*). Hắn phải phá được cái bẫy dây dưa của đối thủ để Lâm Thiên Tây tung một cú quyết định thắng thua, nếu không sẽ càng phải trì hoãn lâu hơn, khi đó tay phải của cậu lại càng khó chịu.

(*) Chặn: thuật ngữ chính xác là snooker, nôm na là khiến cho đối thủ không thể trực tiếp ghi điểm (như cách của Đặng Khang, nó đẩy bi vào làm xáo trộn sắp xếp của đối thủ, không cho Thành Tây đánh một cú trực tiếp ghi điểm như hai đứa đã tính toán trước).

Phản chặn: phản lại sự xáo trộn trên, thoát khỏi sự khống chế của đối phương (như cách Tôn Thành vừa làm).

Thế nhưng chiêu này rất mạo hiểm, bởi vì pha tiếp theo của Lâm Thiên Tây nhất định phải giành chiến thắng.

Đối thủ lại lên sàn, lần này bọn họ vô cùng nghiêm túc, toàn bộ nơi thi đấu yên tĩnh đến tuyệt đối.

La Kha và Đặng Khang mỗi người ghi một điểm nhưng sắc mặt của cả hai đều không tốt, vất vả lắm mới có thể giành được điểm số trong thế trận mà Tôn Thành tạo ra.

Quả bi cuối cùng của Đặng Khang lao thẳng đến hàng phòng ngự mà Lâm Thiên Tây đã bố trí.

Trọng tài tính toán điểm số, Lâm Thiên Tây vào trận.

Cậu cầm cơ, tay phải đổi sang tay trái rồi lại đổi về tay phải, sau đó cúi người xuống nhắm vào bi cái.

Tôn Thành đứng sang một bên nhìn cậu.

Toàn bộ người ở đây đều đang nhìn cậu, thậm chí La Kha còn đứng dậy từ hàng ghế đối thủ, Đặng Khang nheo mắt ngồi bên cạnh y.

Ngô Xuyên ngồi trên khán đài nói: “Ai mà ngờ lại khó đánh như vậy, lần đầu Lâm Thiên Tây thi đấu đã gặp phải chuyện này, không biết có thể đánh được cú này hay không.”

Khương Hạo nhìn bàn bi, thật ra cậu ta đã thấy Tôn Thành lót đường cho Lâm Thiên Tây, nhưng mà ở pha tiếp theo tên Đặng Khang kia lại can thiệp vào, thế bi này không hề giống như lúc họ luyện tập với nhau, đây chính là sự khác biệt khi đã vào sân thi đấu, thay đổi trong nháy mắt. Cậu ta lẩm bẩm: “Không thể nào, bi như thế này thì không cách nào ghi điểm được...”

Lâm Thiên Tây đè cơ, tay phải thoáng buông lỏng cơ rồi lập tức cầm lên, cậu liếc tay phải của mình, sau đó lại nhìn thoáng qua Tôn Thành.

Hắn đứng bên cạnh nhìn cậu, trong tay là cây cơ đang tựa nhẹ vào chân.

Nhất định phải thắng, nếu không pha kiến tạo của hắn sẽ trở nên vô nghĩa. Lâm Thiên Tây cầm cơ nhắm quả bi, chịu đựng sự khó chịu trong lòng bàn tay, không hề báo trước mà đánh ra một cú.

“Cạch!” Bi chạm vào phát ra âm thanh cực lớn.

Yên tĩnh một giây, Ngô Xuyên trên khán đài đứng phắt dậy.

Khương Hạo cũng đứng lên, không kìm được mà hô một tiếng: “Mẹ nó, Lâm Thiên Tây trâu bò!”

Trọng tài tuyên bố được điểm, thắng.

Lâm Thiên Tây cầm cơ đứng thẳng dậy, nhếch miệng, sao mà cậu có thể không đánh vào được chứ, buột miệng toan nói một câu “Tôi đệt”, nhưng vừa nói được chữ: “Tôi...”

Tôn Thành đặt tay lên gáy cậu: “Suỵt.”

Lâm Thiên Tây khựng lại, sau đó quay đầu sang, trông thấy hắn đang nhìn mình.

Khóe miệng hắn khẽ giương, bàn tay để sau gáy cậu cũng buông ra, cây cơ trong tay nghiêng qua phía cậu.

Lâm Thiên Tây nhìn hắn đứng dưới ánh đèn, lúc này bỗng như bị cảnh tượng chiến thắng đánh trúng, cậu cười rộ lên, cũng đưa cây cơ trong tay qua.

Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái.

1

8

Artist: 绘了个弦

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook