Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng
Hành Vân
14/05/2024
Edit: ntthireal, mienemenguyen, NCX.
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Thành phố lân cận cách mấy chục cây số, thật ra cũng không tính là quá xa.
Cùng ngày, sau khi Lâm Thiên Tây tới thì đi vào sân tập huấn ngay, cũng là địa điểm thi đấu, là tòa sân thể dục được chỉ định trong thành phố, nơi đó còn đặc biệt bố trí mười mấy căn phòng bi-a cho tuyển thủ dự thi tập luyện.
Trong tòa còn có ký túc xá, chính là hình thức tập huấn khép kín hoàn toàn.
“Cộp! Cạch cạch!” Từng tiếng bi va nhau vang lên.
Bốn giờ chiều, Lâm Thiên Tây vẫn còn ở trong phòng bi-a.
Tập luyện chính là như vậy, mấy ngày tới cũng luyện bi-a lặp đi lặp lại vô cùng nhàm chán, trong phòng bi-a ngoài người thì chỉ toàn là người.
Khương Hạo cầm cơ đứng một bên, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, nhắc cậu: “Được rồi, Ngô Xuyên nói cậu luyện ba tiếng mỗi ngày là đủ.”
Lâm Thiên Tây đứng thẳng, thả cơ xuống: “Vậy cậu luyện đi.”
Khương Hạo đi tới cạnh bàn bi-a, thay chỗ của cậu, liếc cậu một cái: “Cậu làm gì, lại định làm bài tập à?”
Lâm Thiên Tây kéo băng ghế tới bên cạnh bàn nhỏ để nghỉ, cầm bài thi và sách đã để trên bàn từ lúc nào lên, ngồi xuống khoanh chân lại, cứ như thế mà cầm bút cúi đầu viết: “Đúng vậy.”
Khương Hạo vừa xếp bi-a vừa nhìn cậu, dường như đã bất lực: “Tôi phục rồi, chỉ vì cậu chê Từ Tiến giao bài tập ít, đến cả tôi cũng bị giao cho một đống, làm cũng không hết nổi, sao tự dưng cậu lại biến thành như thế hả?”
Lâm Thiên Tây cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Vậy cậu hy vọng tôi giống như trước đây sao?”
Khương Hạo nói: “Vậy thôi khỏi...”
Lúc tiếng bi-a trên bàn bắt đầu vang lên, Lâm Thiên Tây đã làm được mấy bài
Có một đề đại số bên dưới hơi khó, cậu đưa tay vào trong túi quần sờ, móc điện thoại ra, mở màn hình sáng lên, ấn vào ảnh đại diện ngọn hải đăng rồi nhìn đồng hồ, giờ này chưa tan học, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trên lớp, hay là thôi vậy.
Đột nhiên nghe thấy Khương Hạo hỏi: “Định tìm Tôn Thành hả?”
Cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “Không.”
Khương Hạo cúi người đánh một bi, nhìn cậu một cái: “Tôi thấy cậu cầm điện thoại như thế, rõ ràng là muốn tìm cậu ấy mà.”
“Cậu nhìn cái gì, đánh bi của cậu đi.” Lâm Thiên Tây không muốn bị cậu ta nhìn chằm chằm, rút giấy nháp từ dưới bài thi lên, xé thành hai nửa rồi vo thành cục, sau đó nhét vào hai lỗ tai, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Khương Hạo thấy dáng vẻ không muốn tiếp chuyện của cậu, đành phải im miệng đánh bi-a.
Lâm Thiên Tây nhét giấy vào tai, viết hai câu xong không nhịn được lại liếc mắt nhìn điện thoại bên cạnh.
Từ lúc tới đây vẫn chưa liên lạc với Tôn Thành lần nào, chủ yếu là do thời gian đều đối nghịch không khớp, hoặc là hắn đang đi học, hoặc là cậu đang luyện bi-a, hiếm khi nghỉ sớm thì lại bị Ngô Xuyên lôi vào sân trường trong tòa thể dục để chạy bộ.
“Lâm Thiên Tây! Lâm Thiên Tây!”
Hiệu quả cách âm của hai cục giấy trong tai cũng không tốt mấy, Khương Hạo gọi cậu, nghe rõ mồn một.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, lấy giấy trong tai ra: “Gì nữa đây?”
Khương Hạo ra hiệu ở cửa: “Có người tìm cậu kìa.”
Lâm Thiên Tây nghiêng đầu.
Người đứng ở cửa, mang mắt kính gọng đen rất có khí chất, y chào hỏi cậu: “Lâm Thiên Tây, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lâm Thiên Tây lấy ra nốt cục giấy bên tai còn lại, nhìn người kia một lúc mới nhận ra: “Là cậu à.”
“La Kha, đừng bảo đến ngay cả tên tôi cậu cũng không nhớ chứ?” Y cười cười, “Dù gì lần trước tôi cũng thi chung kết giành á quân với cậu mà.”
Vừa rồi Lâm Thiên Tây quên tên của y thật, chỉ nhớ mỗi tên Đặng Khang dùng keo 502 gieo họa vào tay mình, nhớ tới con hàng đó, sắc mặt cậu không được tốt cho lắm: “Tìm tôi có việc gì không?”
La Kha đi tới: “Hôm qua tôi mới đến, hôm nay vừa biết được cậu cũng ở đây thi đấu, nghe nói đồng đội của cậu mấy nay cũng chỉ luyện bi-a ở đây nên sang xem một lát.”
Y cầm hộp đồ ăn trong suốt trong tay, đặt lên trước mặt bàn của Lâm Thiên Tây, bên trong là một chùm nho đã rửa sạch: “Cái này cho cậu.” Vừa nói vừa liếc nhìn Khương Hạo đứng đằng kia, lại bổ sung thêm: “Cho các cậu.”
Lâm Thiên Tây nhìn hộp nho kia, không hiểu gì: “Làm gì thế, không sợ bị đồng đội của cậu biết cậu thông đồng với địch à?”
La Kha bị lời của cậu chọc cười: “Lần này là đấu cá nhân, Đặng Khang với tôi tách ra, không có đánh cùng khu, bây giờ các cậu cũng không chạm mặt nhau được. Chuyện lúc đó cậu ta làm, tôi vẫn luôn rất xấu hổ, coi như bồi thường đi.”
Lâm Thiên Tây nghe họ Đặng chó kia không có ở đây thì thoải mái hơn hẳn, cậu thấy y cũng không có thành kiến gì, chỉ là cảm thấy không muốn nhận đồ của người ta: “Cậu để mà ăn đi.”
“Thật ra thì tôi muốn tới để kết bạn.” La Kha đẩy hộp nho tới cạnh cậu: “Đừng khách khí, tôi không quấy rầy cậu nữa, về luyện bi-a đây.” Nói xong cũng không cho cậu cơ hội từ chối, xoay người đi về phòng bi-a.
“...” Lâm Thiên Tây cạn lời, liếc nhìn hộp nho.
Khương Hạo đi tới, mở nắp ra, cầm một quả lên trước mặt nghiên cứu: “Có chuyện gì vậy, không phải là lần này lại chơi khăm gì chứ?”
Lâm Thiên Tây nói: “Cả tòa này đều là người huấn luyện, cậu ta dám hạ độc chắc?”
Lúc ấy Khương Hạo mới bỏ vào miệng ăn: “Ngọt quá này, chẳng lẽ cậu ta bị cậu làm cho phục rồi?”
“Chắc vậy, người bị anh đây thu phục còn thiếu sao, không phải cậu cũng vậy à?” Lâm Thiên Tây cười nhét lại hai cục giấy vào lỗ tai, tiếp tục làm bài: “Ngọt thì cậu ăn đi.”
Khương Hạo bị lời ngông cuồng của cậu làm cho cứng miệng, thấy cậu không ăn quả nào, chỉ lo làm bài tập, lại cầm một quả nhét vào mồm, trở lại tự đánh bi-a tiếp.
Lúc kết thúc tập huấn đã là buổi tối.
Lâm Thiên Tây lấy hai cục giấy ra, cầm sách và bài thi ra khỏi phòng bi-a, vừa lúc đụng phải Ngô Xuyên tới.
“Không biết còn tưởng rằng người tôi dẫn đi thi bi-a là học sinh ưu tú của Bát Trung cơ đấy.” Vừa thấy dáng vẻ của Lâm Thiên Tây, ông không nhịn được mà phỉ nhổ.
Lâm Thiên Tây nghe từ “học sinh ưu tú”, lại vô thức nhớ tới Tôn Thành, cậu nhếch miệng: “Hôm nay còn phải luyện chạy ạ?”
“Không, ngày mai sẽ bắt đầu đánh vòng loại thăng cấp.” Ngô Xuyên nói: “Bây giờ hai đứa về kí túc xá đi, tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Khương Hạo dọn dẹp bàn bi-a, nói: “Đã biết ạ.”
Đột nhiên Lâm Thiên Tây chạy vọt ra bên ngoài.
Ánh mắt Ngô Xuyên đuổi theo bóng lưng cậu, chỉ chớp mắt sau, cậu đã chạy qua góc cua rồi biến mất: “Thằng nhóc này làm gì thế nhỉ?”
Khương Hạo nói: “Học tập đó, bây giờ Lâm Thiên Tây cực kỳ thích học, quái lạ.”
Lâm Thiên Tây chạy một mạch về kí túc xá.
Kí túc xá là phòng đơn, nhưng vừa cũ vừa nhỏ, trừ giường một người ngủ ra thì chỉ có một cái tủ để đồ đơn sơ, ngoài ra chẳng có gì cả, WC cũng phải dùng ở hành lang công cộng cuối dãy.
Trên giường nhỏ là balo cậu mang tới, trên nắm tay tủ để đồ là bộ quần áo mà Tôn Thành đưa cậu, sau khi tới đây cậu treo nó tới giờ, chờ lúc thi đấu sẽ mặc.
Lâm Thiên Tây vừa vào cửa liền ngồi lên giường, để sách và bài thi xuống, lấy điện thoại ra, quẹt ngón tay mở Wechat lên.
Không gõ chữ vì ngại lâu, cậu gọi điện thẳng cho hắn.
Bên dưới ảnh đại diện ngọn hải đăng là tên Wechat Z, lấp lóe trên màn hình của cậu, vẫn luôn hiện là đang chờ đối phương bắt máy, chưa kết nối.
Sắp hai phút trôi qua, vẫn không có ai nghe.
Lâm Thiên Tây nghe âm báo bận “tút tút tút” thì hơi nhíu mày, miệng nhếch lên, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi mới có thời gian rảnh, sao lại không bắt máy, hắn đang làm gì thế nhỉ?
Đến khi cuộc gọi tự động cúp vẫn không có ai nghe.
Lâm Thiên Tây cầm điện thoại thử gọi lại vài lần, lần nào cũng giống như thế.
Cửa đột nhiên bị gõ mấy tiếng, ban đầu cũng không có đóng, đúng lúc này bị mở ra.
Cậu lập tức ấn cúp máy, quay đầu lại thấy Khương Hạo mang theo vẻ mặt dò xét bước vào.
“Cậu không đói à? Luyện mấy tiếng đồng hồ rồi còn chưa ăn tối, Ngô Xuyên bảo tôi mang đồ ăn từ căng tin vào cho cậu.” Khương Hạo đi vào đưa hộp cơm cho Lâm Thiên Tây, liếc điện thoại trên tay cậu: “Lại gọi cho Tôn Thành?”
Lâm Thiên Tây đặt điện thoại xuống, nhận lấy cơm cậu ta đưa: “Tôi tìm cậu ấy để học bài không được chắc?”
“Tôi cũng có bảo không được đâu, cậu phản ứng dữ dội như thế làm gì?” Khương Hạo còn cầm một hộp đồ ăn trong tay, cũng đưa cho cậu một thể: “La Kha kia tặng nho, còn mấy cái này nữa, tôi mang về hết cho cậu đấy.”
“Không cần, cậu ăn đi.” Lâm Thiên Tây suýt chút nữa đã quên luôn chuyện vặt vãnh này.
“Vậy thì thôi, tôi ăn hết vậy.” Khương Hạo mở cửa rời đi.
Lâm Thiên Tây đặt cơm xuống, lại cầm di động lên lướt cuộc trò chuyện, vẫn chưa có ai trả lời: “Đệt mẹ, người đâu rồi...”
Tôn Thành cúi đầu đứng trong tiệm tạp hóa của Dương Duệ, cắm sạc điện thoại vào ổ cắm trên quầy, cặp sách vẫn khoác trên vai.
“Sắp về tới nhà rồi còn tới chỗ anh sạc pin, có mỗi một lúc thôi mà cũng không đợi được à?” Dương Duệ cầm chìa khóa ngồi trên ghế mây, đã sắp đến giờ đóng cửa tiệm.
Tôn Thành loay hoay điện thoại: “Tiết tự học buổi tối em không để ý, thẳng tay tắt máy rồi, chạy tới đây khởi động máy lên trước là được.”
“Tự học xong mới về hả, thảo nào muộn thế này rồi mới nhìn thấy cậu, Lâm Thiên Tây đâu, sao mấy ngày nay lại không thấy nó?”
“Đi thi đấu,“ Hắn nói: “Mấy ngày rồi.”
Dương Duệ giờ mới hiểu ra: “Vậy chẳng trách cậu tới học tiết tự học.”
Tôn Thành quay lại liếc anh một cái, không nói gì.
Dương Duệ cười cười, cool guy không hổ là cool guy, không thể trêu chọc được hắn: “Làm sao hả, anh cũng chẳng ngốc, chuyện khác không nhìn ra được thì thôi, chuyện này chẳng lẽ lại không nhìn ra? Cậu cũng dám lắm.”
Tôn Thành thử một lúc, điện thoại vẫn chưa đủ pin để mở lên, hắn đặt xuống hỏi: “Dám gì?”
“Theo đuổi Lâm Thiên Tây đó.” Dương Duệ nói: “Thằng bé không phải con cái của gia đình tốt lành gì, lại để người ta phải đau đầu nhiều năm như thế, không có chút quyết tâm nào thì làm sao mở miệng được?”
Tôn Thành dựa vào quầy chờ điện thoại: “Cậu ấy ngoan trước mặt em là được rồi.”
5
Dương Duệ nghe lời này cũng rất ngạc nhiên, lại cười: “Cậu khá lắm, thật sự rất khá, mà bây giờ vẫn là học sinh cấp ba, phải vài năm nữa mới hiểu được.”
Điện thoại vang lên tiếng nhạc khởi động, nói xong vài câu, cuối cùng cũng chờ được đến lúc này.
Tôn Thành cầm điện thoại, bật màn hình, mở WeChat lên, nhìn thấy số 8 vô cùng bắt mắt bên cạnh cái tên “Bé ngoan” thì lập tức nhấn vào, khung chat hiện ra, nhắc nhở có 8 cuộc gọi nhỡ từ 3 tiếng trước, hắn rút sạc rồi đi ra ngoài: “Cảm ơn, đi đây.”
Dương Duệ dựa vào ghế mây trêu ghẹo: “Không có gì, lúc nào đến sạc cũng được.”
Tôn Thành ra cửa, bước chân rất nhanh, mấy ngày nay Lâm Thiên Tây không tìm hắn, hắn biết chắc chắn là cậu không có thời gian, lại không nghĩ rằng hôm nay đúng lúc điện thoại hết pin, bỏ lỡ mấy cuộc gọi của cậu.
Nhân lúc còn pin, hắn vừa đi vừa ấn giữ gửi một tin nhắn thoại qua: “Bây giờ còn nói chuyện được nữa không, bé ngoan?”
2
...
Bởi vì phải đấu vòng loại thăng hạng, buổi sáng Lâm Thiên Tây thức dậy rất sớm, thay vest rồi đến phòng nghỉ ở nơi thi đấu, trên đường cũng không nhìn thấy được mấy người.
Phòng nghỉ tốt hơn nhiều so với phòng đơn miễn phí ở ký túc xá của cậu, chí ít còn có một cái gương, cậu soi gương vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo trên người, lúc thắt nơ lại nghĩ tới lời của Tôn Thành, phải nhắc nhở bản thân trên sàn đấu không được chửi tục, lập tức thắt chặt nơ lại.
Nghĩ đến đây, cậu lại thò tay vào trong túi quần tây lấy điện thoại ra.
Tối qua gọi rất nhiều cuộc hắn đều không bắt máy, mãi đến khi bị một cuộc điện thoại nhắc nhở đi ngủ sớm của Ngô Xuyên gọi đến, cậu đành phải bật chế độ im lặng rồi đi ngủ, cũng không biết rốt cuộc là Tôn Thành có nhìn thấy tin nhắn cậu gửi trước đó hay không.
Lâm Thiên Tây không yên lòng mở WeChat lên, bỗng chốc nhìn thấy một tin nhắn thoại mới, lập tức ấn nghe rồi kề sát bên tai.
“Bây giờ còn nói chuyện được nữa không, bé ngoan?” Giọng điệu Tôn Thành không cao không thấp, hơi thở cũng không đều, giống như vừa đi đường vừa nói.
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt nhìn thời gian, là gửi từ hơn mười giờ đêm hôm qua.
“Mẹ nó, cái gì đây...” Lâm Thiên Tây cau mày lẩm bẩm, thật sự là bỏ lỡ một cách hoàn hảo, cậu quay đầu nhìn thấy trong phòng nghỉ không có ai, cũng không biết bây giờ hắn đã dậy chưa, có đến trường hay không, mặc kệ hết, ấn giữ thoại gửi đi một câu: “Cậu mất tích à?”
Khung chat đột nhiên xuất hiện dòng chữ nhắc nhở “Đối phương đang trong cuộc trò chuyện”, ngay sau đó là một tin nhắn thoại được gửi tới.
Tôn Thành: “Không mất tích, đang chờ tin nhắn của cậu.”
Lâm Thiên Tây nghe giọng hắn có phần ngái ngủ, có thể là đúng lúc vừa ngủ dậy, cảm giác thanh âm trầm thấp kia của hắn đã chui thẳng vào trong màng nhĩ mình, sau đó lại có thêm một tin nhắn thoại nữa, cậu kề điện thoại bên tai nghe.
Tôn Thành: “Tối qua điện thoại hết pin, lúc về nhắn cho cậu thấy cậu không trả lời thì đoán là cậu đi ngủ, giận rồi sao?”
Lâm Thiên Tây cảm giác hắn giống như đang giải thích, suýt chút nữa bật cười, đưa di động tới bên miệng: “Đúng vậy, mẹ nó tôi sắp giận muốn chết rồi, khó lắm mới gọi được cho cậu mà cậu chẳng thèm nghe, sắp phải thi đấu rồi, lại không có thời gian!”
Tin nhắn thoại mới được gửi đến.
Giọng điệu Tôn Thành trầm thấp: “Cho một cơ hội đi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Khoé miệng Lâm Thiên Tây cong lên, chỉ cần nghĩ tới việc người cứng nhắc như hắn còn có thể nói những lời thế này thì lập tức muốn cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong gương, vừa hay góc mắt liếc thấy cửa phòng nghỉ mở, có vài người đi vào, cậu giơ tay sờ sờ miệng, lại nhịn xuống.
“Lâm Thiên Tây,“ Có người gọi cậu: “Cậu tới sớm vậy à?”
Lâm Thiên Tây còn đang nhìn điện thoại, cậu ngẩng lên, là La Kha đến, trên người y cũng mặc một bộ vest chỉnh tề.
“Hả, đúng.” Cậu thuận miệng đáp lại một câu.
Dáng người La Kha không khác với cậu lắm, mặc quần áo trang trọng lên thì trông rất gầy, so với bình thường còn có khí chất hơn, một tay y từ phía sau đưa ra, lại là một hộp đồ ăn, bên trong đựng xoài đã được gọt sẵn thành miếng vàng tươi: “Cái này cho cậu.”
Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn y.
Ngón tay La Kha đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi ở khách sạn bên ngoài, mua lúc trên đường tới, ở nhà thi đấu không có những thứ này, trước khi thi đấu ăn một ít hoa quả có thể thả lỏng tâm trạng.”
Vậy tức là hộp nho ngày hôm qua cũng mua từ bên ngoài? Lâm Thiên Tây chợt cảm thấy hơi kỳ lạ, cười cười: “Cậu cứ khách sáo như vậy làm gì, chuyện Đặng Khang làm không liên quan gì đến cậu, tôi cũng không có ý trách cậu mà, không cần đến mức như vậy đâu.”
La Kha nói: “Không liên quan gì đến cậu ta, là tự tôi tặng cho cậu.”
“Tại sao?” Lâm Thiên Tây buột miệng hỏi.
“Chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi.” La Kha cười một tiếng, để đồ ăn bên dưới tấm gương trên mặt bàn, nhìn trang phục trên người cậu: “Hôm nay cậu rất được, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.”
Lâm Thiên Tây bị đánh lạc hướng, cậu quay đầu nhìn xung quanh một hồi, mấy người vừa nãy đi vào đang ngồi trên sofa nói chuyện, có mấy cô gái còn đang liếc sang chỗ cậu, vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa cười.
“Mấy thí sinh nữ kia là người trong đội của tôi, hôm qua còn có người nhờ tôi hỏi thăm cậu, đều hỏi cậu đã có bạn gái chưa.” La Kha cười nói: “Cậu có chưa?”
Lâm Thiên Tây chỉ nóng lòng muốn trả lời tin nhắn WeChat, ngón tay vuốt điện thoại, vô tư đáp: “Đánh có một trận đấu thôi mà cũng bị hỏi chuyện tình cảm à?”
La Kha thoáng chốc sững sờ, lại cười cười: “Vậy tôi không hỏi nữa, tôi cảm thấy cậu chắc chắn là không có.”
“La Kha ơi.” Một thí sinh nữ gọi y.
La Kha thoáng liếc qua phía ấy: “Tôi đi trước nhé.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây không có tâm trạng tán gẫu, thấy y đi rồi thì lập tức quay lưng, lại nhìn điện thoại.
Tôn Thành vẫn còn đang chờ cậu phản hồi, bây giờ không gửi tin nhắn thoại được nữa, chỉ có thể đánh chữ.
[ Sắp thi đấu rồi, có người khác ở đây, không gửi tin nhắn thoại được. ]
Tôn Thành cũng đánh chữ gửi qua.
[ Vậy tức là không giận? ]
Lâm Thiên Tây nhỏ giọng “chậc” một tiếng, hắn vẫn còn nhớ tới chuyện này, trong lòng cảm thấy buồn cười, cậu cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
[ Rất giận, giận muốn thổ huyết luôn, lát nữa mà đánh thăng hạng không tốt tôi sẽ tìm cậu. ]
Tôn Thành phản hồi rất nhanh.
[ Đánh thật tốt, cậu sao mà đánh không tốt được. ]
[ Tôi vẫn chờ trận đấu chính thức cuối tuần của cậu. ]
Lâm Thiên Tây vừa định hỏi cậu chờ cái gì thì nghe thấy tiếng của Ngô Xuyên ở đằng sau: “Em đến rồi à? Tưởng em còn chưa dậy chứ, tôi mua đồ ăn sáng cho mấy đứa rồi, đến ăn đi, sắp thi rồi. Còn đang làm gì đấy, đừng chơi điện thoại nữa, lát thi đấu thì nộp điện thoại cho tôi.”
“...” Cậu chưa kịp gõ chữ đã phải cất điện thoại đi.
Khương Hạo đến cùng với Ngô Xuyên, mang bữa sáng tới, chợt thấy hộp xoài được đặt dưới cái gương ở trên bàn: “Này lại là La Kha đưa?”
Lâm Thiên Tây nhận phần ăn: “Đúng, lại là cậu ta.”
“Vãi?” Khương Hạo liếc nhìn La Kha bên đội kia: “Dù cậu ta có bị cậu đánh cho phục rồi thì cũng không cần đối xử tốt với cậu vậy chứ?”
Lâm Thiên Tây nói: “Cậu ta nói muốn kết bạn với tôi.”
Khương Hạo cầm hộp xoài kia lên nhìn một hồi: “Mua hoa quả xịn thế này thì kết bạn cái gì, theo đuổi bạn gái còn chẳng ân cần đến mức đó.”
Lâm Thiên Tây đưa bánh bao lên cắn một miếng: “Đệt, cậu giỏi quá nhỉ, so sánh hay thật đấy.”
Nhân viên công tác cầm sổ tay đi vào và bắt đầu thông báo về việc sắp xếp tổ cho vòng loại sắp tới.
Cả hai ngừng nói chuyện, chăm chú lắng nghe sắp xếp.
Vòng loại là để tất cả các tuyển thủ tiến hành chia tổ và thăng hạng, lần này người dự thi nhiều hơn hẳn so với thi đấu khu vực lần trước, số tổ phân ra cũng nhiều nên đánh lên chậm.
Chỉ sau khi từng tổ thi xong và thành công lọt vào top 64, họ mới có thể bước vào trận đấu chính thức cuối tuần này.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp đều là ngày thi đấu.
...
Trong lớp, sau khi tiết tiếng Anh cuối kết thúc, chuông vừa reo lên, Vương Tiếu ở bàn trên đã quay xuống: “Thành gia, nửa ngày nghỉ quý giá cuối tuần này anh rảnh không? Bên anh Tây đang thi đấu rồi, em thấy mấy hôm nay anh toàn ở lại tự học, giờ vận động chút đi?”
Tôn Thành cúi đầu bấm điện thoại: “Không rảnh.”
Trên màn hình, Cố Dương nhắn WeChat đến.
[ Anh thật sự không muốn cuối tuần này em với chị Thải đến hả? ]
Hắn trả lời ngắn gọn.
[ Không cần. ]
Vương Tiếu nói: “Em còn chưa có sắp xếp gì đây này, sao anh đã không rảnh luôn rồi?”
“Tôi có sắp xếp của mình rồi, không rảnh.” Tôn Thành cất điện thoại, dọn cặp sách rồi ra khỏi lớp.
“Sao thế nhỉ, chưa nói xong đã đi...” Vương Tiếu lẩm bẩm.
Lâm Thiên Tây đang ngồi trong phòng bi-a ở nơi thi đấu khởi động tay với ngón tay, chuẩn bị cho thi đấu chính thức.
Đánh vòng loại xong, thực ra không có áp lực gì, ngoại trừ hơi mất thời gian ra thì mấy ngày nay thăng hạng cũng rất thuận lợi, Tôn Thành nói không sai, cậu sao có thể đánh không tốt cho được.
Đáng tiếc là điện thoại đã bị Ngô Xuyên giữ rồi, mấy hôm nay cậu mất liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể một mình tận hưởng quá trình thăng hạng.
“Lâm Thiên Tây, “ La Kha đi tới, y ăn mặc rất chỉnh tề, trong tay đang cầm cây cơ: “Tôi thi đấu ở sảnh bên cạnh, chúc cậu thi thuận lợi, hy vọng có thể gặp cậu ở chung kết.”
Lâm Thiên Tây liếc y một cái: “À, cậu cũng vậy.”
La Kha đẩy nhẹ kính trên mũi: “Qua mấy hôm rồi, hai ta có được tính là bạn bè chưa?”
Lâm Thiên Tây cười: “Đã mua trái cây tốn kém như vậy rồi, nếu cậu không phải đồng đội của Đặng Khang thì cũng không phải không thể làm bạn.”
“Thật sao?” La Kha cũng cười cười: “Thật ra lý do tôi làm đồng đội với Đặng Khang, trừ kỹ năng cậu ấy tốt ra, còn là bởi vì tôi cũng là loại người như cậu ấy.”
Lời này có chút hàm ý, Lâm Thiên Tây hơi nhướng mày: “Loại người gì cơ?”
La Kha sợ cậu hiểu lầm bèn vội giải thích: “Ý tôi không phải là giống về tính cách, tôi đang nói đến chuyện khác.”
2
“Hả...”
“Đến giờ rồi.” Ngô Xuyên đứng phía trước nhắc nhở, vẫy tay với Lâm Thiên Tây, trọng tài cũng đã vào sân.
La Kha gật đầu với cậu rồi vội vàng rời đi.
Lâm Thiên Tây đứng dậy đi đến sân đấu, cầm cơ.
Khán giả được phép theo dõi trận đấu chính thức, nhưng xét cho cùng đây chỉ là trận thăng hạng, không hấp dẫn bằng trận chung kết, lượng khán giả có mặt không nhiều, khán đài cũng chỉ có thưa thớt vài người.
Đối thủ của Lâm Thiên Tây là một người cao gầy, từ lúc bắt tay trước khi trận đấu bắt đầu, người này đã có vẻ xa cách, nhưng thi đấu thì rất quyết liệt.
Tỉ số không chênh lệch nhiều, Lâm Thiên Tây dẫn trước nhưng cũng bị đuổi sát nút.
“Cạch” một tiếng, quả bi rơi vào lỗ phát ra âm thanh nghèn nghẹt, người cao gầy chiếm ưu thế, bắt đầu vượt lên.
Lâm Thiên Tây ngồi ở hàng ghế đối thủ nhìn đối phương ghi hai bàn từ hai góc độ, đến bàn thứ ba lại lỡ mất cơ hội, có vẻ như người này cố ý muốn tạo chướng ngại vật cho cậu, nhưng kết quả là chính mình lại không đánh vào. Cảnh tượng này khiến cậu nhớ đến lần thi đấu với Tôn Thành.
Thi đấu cá nhân, không có ai đánh hỗ trợ, cậu phải tự làm chỗ dựa cho mình.
Lâm Thiên Tây trở lại bàn, cầm phấn lơ xoa xoa cơ, sau đó cúi người, đè thấp vai.
“Cạch!” Một bi.
“Cạch!” Lại một bi nữa.
Trọng tài đọc rõ số điểm đang tăng lên của Lâm Thiên Tây, Ngô Xuyên thì cứ đi qua đi lại ở bên cạnh mà mắt vẫn dính chặt trên người cậu, có lẽ ông lại bắt đầu căng thẳng rồi, bi trên bàn cũng dần giảm đi trông thấy.
Lâm Thiên Tây không nhìn bất kỳ một người nào, lúc thi đấu, trong mắt cậu chỉ có mấy quả bi.
Cậu đứng thẳng dậy rồi xoa đầu cơ lần nữa, sau đó bước đến chỗ chếch phía đối diện, tìm đúng góc độ, đè cơ xuống.
Sau ba giây tĩnh lặng, “Cách!”
Quả bi cuối cùng vào lỗ.
Trên khán đài đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Thiên Tây đứng thẳng lên nhìn, ra là mấy tuyển thủ nữ chưa lên sân cố tình chạy tới ghế khán giả xem cậu đánh, các cô nàng vừa vỗ tay vừa nhìn cậu, nói chuyện cười đùa với nhau.
Cậu nhìn thoáng qua đó rồi rời mắt đi, lúc lướt qua phía cửa phòng bi-a, ánh mắt cậu đột ngột nhìn trở lại.
Có một bóng người dáng cao chân dài đang đứng ở cửa, người nọ mặc áo khoác đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vai đeo cặp sách, đang chăm chú nhìn cậu.
“Tôi đệt?” Cả hai mắt Lâm Thiên Tây mở to.
Thật hay giả, hay là ảo giác?
Chợt nghe thấy tiếng trọng tài báo điểm, cậu hoàn hồn, mím môi, chỉnh lại nơ, nhìn thấy người đứng ở cửa dường như vừa mới nhếch môi cười rồi quay đầu đi ra ngoài.
“Lên hạng rồi.” Ngô Xuyên đi đến nói, dường như còn thở phào nhẹ nhõm: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Lâm Thiên Tây đặt cây cơ vào tay ông rồi chạy về phía cửa.
Bên ngoài là mấy phòng thi đấu đóng kín mít, nhân viên công tác đều đứng ở cửa, đuổi theo không bao lâu, lúc chạy ngang qua cửa nhà vệ sinh, cậu nghe thấy một giọng nói rất trầm: “Ở đây.”
Lâm Thiên Tây dừng lại, vừa quẹo vào trong thì lập tức bị một bàn tay nắm lấy cánh tay mình rồi kéo thẳng vào buồng riêng.
Cửa bị đóng sầm lại, Lâm Thiên Tây mới thấy rõ hắn.
Tôn Thành đeo cặp một bên vai, tay vẫn nắm cánh tay cậu, cả hai chen chúc chung một chỗ.
“Đệt!” Lâm Thiên Tây nhìn hắn: “Là cậu thật này! Sao cậu lại tới đây?”
“Tranh thủ thời gian tới, chẳng phải tôi đã nói sẽ chờ cuối tuần cậu thi đấu chính thức à.” Khoé miệng Tôn Thành hơi nhếch lên: “Nhỏ giọng một chút, muốn gọi người khác vào đây luôn sao?”
Lâm Thiên Tây đặt tay còn lại lên ngực hắn, lại kéo kéo nơ, cố gắng lấy lại hơi thở: “Tôi bất ngờ vãi, không nghĩ cậu sẽ tới...” Thật sự quá bất ngờ, tim cũng đập thình thịch luôn rồi.
Tôn Thành đưa tay ra sau cổ Lâm Thiên Tây giúp cậu nới lỏng nơ, nhìn mặt cậu: “Không phải cậu bảo mình tức đến muốn thổ huyết à?”
Lâm Thiên Tây cười lưu manh, cánh tay bị nắm giãy nhẹ, chân cũng va vào đùi hắn: “Đúng rồi nha, buông ra đi, tôi giận lắm đó.”
Tôn Thành không buông, cái tay tháo nơ đang đè lên gáy cậu đột nhiên di chuyển lên trên, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Môi Lâm Thiên Tây bị lấp kín vô cùng mạnh bạo.
Thời điểm như thế này Tôn Thành cực kỳ hung hăng, nói hôn là hôn, chưa bao giờ cho cậu chuẩn bị tâm lý, môi hắn áp lên môi cậu, bàn tay vừa mới bắt lấy cánh tay Lâm Thiên Tây lại đưa tới bên eo, cách lớp áo gile mà siết thật chặt eo cậu, ép người dán lên cửa gian phòng.
1
Bên ngoài bỗng có tiếng động, Lâm Thiên Tây nghe thấy có người đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước ở bồn rửa tay vang lên ào ào.
Cậu sợ cửa không đóng nên vươn tay cài chốt cửa lại, nhưng cài mấy lần vẫn không vào được, cuối cùng không cài nữa, tay kéo cổ áo Tôn Thành, cả hai dính chặt vào nhau trong không gian nhỏ hẹp.
Môi giống như bị đè nghiến từng chút một, là do Tôn Thành dùng sức, nỗi kích động của Lâm Thiên Tây vẫn chưa giảm bớt, hai tai cậu ù đi, tưởng chừng như sắp cạn khí oxi, môi đột nhiên lại đụng phải một thứ, phản ứng lại mới phát hiện là đầu lưỡi, Tôn Thành lại nghiền ép môi cậu.
Cậu thở gấp, mở hé môi ra, một giây sau lưỡi của Tôn Thành đã luồn vào.
Lâm Thiên Tây có thể nghe rõ nhịp tim đập loạn trong lồng ngực đang dán vào lồng ngực Tôn Thành của mình, tựa như cũng có thể nghe được cả của hắn, cậu há miệng, môi dưới cọ vào môi trên Tôn Thành, bất tri bất giác như đã hình dung được dáng vẻ hoàn chỉnh của bờ môi mỏng ấy, đầu lưỡi đột nhiên quấn m.út lấy đ.ầu lưỡi hắn, hô hấp cũng bị đình trệ một giây.
Người bên ngoài đẩy cửa nhưng không đẩy được: “Có người...” Rồi đi sang buồng bên cạnh.
Rốt cuộc Tôn Thành cũng buông cậu ra, đầu lưỡi Lâm Thiên Tây đã tê dại, bàn tay trên gáy áo Tôn Thành di chuyển lên cổ hắn, luồn vào trong đám tóc ngắn châm chích, hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng, không phát ra một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở d.ốc của nhau.
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Thành phố lân cận cách mấy chục cây số, thật ra cũng không tính là quá xa.
Cùng ngày, sau khi Lâm Thiên Tây tới thì đi vào sân tập huấn ngay, cũng là địa điểm thi đấu, là tòa sân thể dục được chỉ định trong thành phố, nơi đó còn đặc biệt bố trí mười mấy căn phòng bi-a cho tuyển thủ dự thi tập luyện.
Trong tòa còn có ký túc xá, chính là hình thức tập huấn khép kín hoàn toàn.
“Cộp! Cạch cạch!” Từng tiếng bi va nhau vang lên.
Bốn giờ chiều, Lâm Thiên Tây vẫn còn ở trong phòng bi-a.
Tập luyện chính là như vậy, mấy ngày tới cũng luyện bi-a lặp đi lặp lại vô cùng nhàm chán, trong phòng bi-a ngoài người thì chỉ toàn là người.
Khương Hạo cầm cơ đứng một bên, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, nhắc cậu: “Được rồi, Ngô Xuyên nói cậu luyện ba tiếng mỗi ngày là đủ.”
Lâm Thiên Tây đứng thẳng, thả cơ xuống: “Vậy cậu luyện đi.”
Khương Hạo đi tới cạnh bàn bi-a, thay chỗ của cậu, liếc cậu một cái: “Cậu làm gì, lại định làm bài tập à?”
Lâm Thiên Tây kéo băng ghế tới bên cạnh bàn nhỏ để nghỉ, cầm bài thi và sách đã để trên bàn từ lúc nào lên, ngồi xuống khoanh chân lại, cứ như thế mà cầm bút cúi đầu viết: “Đúng vậy.”
Khương Hạo vừa xếp bi-a vừa nhìn cậu, dường như đã bất lực: “Tôi phục rồi, chỉ vì cậu chê Từ Tiến giao bài tập ít, đến cả tôi cũng bị giao cho một đống, làm cũng không hết nổi, sao tự dưng cậu lại biến thành như thế hả?”
Lâm Thiên Tây cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Vậy cậu hy vọng tôi giống như trước đây sao?”
Khương Hạo nói: “Vậy thôi khỏi...”
Lúc tiếng bi-a trên bàn bắt đầu vang lên, Lâm Thiên Tây đã làm được mấy bài
Có một đề đại số bên dưới hơi khó, cậu đưa tay vào trong túi quần sờ, móc điện thoại ra, mở màn hình sáng lên, ấn vào ảnh đại diện ngọn hải đăng rồi nhìn đồng hồ, giờ này chưa tan học, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trên lớp, hay là thôi vậy.
Đột nhiên nghe thấy Khương Hạo hỏi: “Định tìm Tôn Thành hả?”
Cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “Không.”
Khương Hạo cúi người đánh một bi, nhìn cậu một cái: “Tôi thấy cậu cầm điện thoại như thế, rõ ràng là muốn tìm cậu ấy mà.”
“Cậu nhìn cái gì, đánh bi của cậu đi.” Lâm Thiên Tây không muốn bị cậu ta nhìn chằm chằm, rút giấy nháp từ dưới bài thi lên, xé thành hai nửa rồi vo thành cục, sau đó nhét vào hai lỗ tai, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Khương Hạo thấy dáng vẻ không muốn tiếp chuyện của cậu, đành phải im miệng đánh bi-a.
Lâm Thiên Tây nhét giấy vào tai, viết hai câu xong không nhịn được lại liếc mắt nhìn điện thoại bên cạnh.
Từ lúc tới đây vẫn chưa liên lạc với Tôn Thành lần nào, chủ yếu là do thời gian đều đối nghịch không khớp, hoặc là hắn đang đi học, hoặc là cậu đang luyện bi-a, hiếm khi nghỉ sớm thì lại bị Ngô Xuyên lôi vào sân trường trong tòa thể dục để chạy bộ.
“Lâm Thiên Tây! Lâm Thiên Tây!”
Hiệu quả cách âm của hai cục giấy trong tai cũng không tốt mấy, Khương Hạo gọi cậu, nghe rõ mồn một.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, lấy giấy trong tai ra: “Gì nữa đây?”
Khương Hạo ra hiệu ở cửa: “Có người tìm cậu kìa.”
Lâm Thiên Tây nghiêng đầu.
Người đứng ở cửa, mang mắt kính gọng đen rất có khí chất, y chào hỏi cậu: “Lâm Thiên Tây, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lâm Thiên Tây lấy ra nốt cục giấy bên tai còn lại, nhìn người kia một lúc mới nhận ra: “Là cậu à.”
“La Kha, đừng bảo đến ngay cả tên tôi cậu cũng không nhớ chứ?” Y cười cười, “Dù gì lần trước tôi cũng thi chung kết giành á quân với cậu mà.”
Vừa rồi Lâm Thiên Tây quên tên của y thật, chỉ nhớ mỗi tên Đặng Khang dùng keo 502 gieo họa vào tay mình, nhớ tới con hàng đó, sắc mặt cậu không được tốt cho lắm: “Tìm tôi có việc gì không?”
La Kha đi tới: “Hôm qua tôi mới đến, hôm nay vừa biết được cậu cũng ở đây thi đấu, nghe nói đồng đội của cậu mấy nay cũng chỉ luyện bi-a ở đây nên sang xem một lát.”
Y cầm hộp đồ ăn trong suốt trong tay, đặt lên trước mặt bàn của Lâm Thiên Tây, bên trong là một chùm nho đã rửa sạch: “Cái này cho cậu.” Vừa nói vừa liếc nhìn Khương Hạo đứng đằng kia, lại bổ sung thêm: “Cho các cậu.”
Lâm Thiên Tây nhìn hộp nho kia, không hiểu gì: “Làm gì thế, không sợ bị đồng đội của cậu biết cậu thông đồng với địch à?”
La Kha bị lời của cậu chọc cười: “Lần này là đấu cá nhân, Đặng Khang với tôi tách ra, không có đánh cùng khu, bây giờ các cậu cũng không chạm mặt nhau được. Chuyện lúc đó cậu ta làm, tôi vẫn luôn rất xấu hổ, coi như bồi thường đi.”
Lâm Thiên Tây nghe họ Đặng chó kia không có ở đây thì thoải mái hơn hẳn, cậu thấy y cũng không có thành kiến gì, chỉ là cảm thấy không muốn nhận đồ của người ta: “Cậu để mà ăn đi.”
“Thật ra thì tôi muốn tới để kết bạn.” La Kha đẩy hộp nho tới cạnh cậu: “Đừng khách khí, tôi không quấy rầy cậu nữa, về luyện bi-a đây.” Nói xong cũng không cho cậu cơ hội từ chối, xoay người đi về phòng bi-a.
“...” Lâm Thiên Tây cạn lời, liếc nhìn hộp nho.
Khương Hạo đi tới, mở nắp ra, cầm một quả lên trước mặt nghiên cứu: “Có chuyện gì vậy, không phải là lần này lại chơi khăm gì chứ?”
Lâm Thiên Tây nói: “Cả tòa này đều là người huấn luyện, cậu ta dám hạ độc chắc?”
Lúc ấy Khương Hạo mới bỏ vào miệng ăn: “Ngọt quá này, chẳng lẽ cậu ta bị cậu làm cho phục rồi?”
“Chắc vậy, người bị anh đây thu phục còn thiếu sao, không phải cậu cũng vậy à?” Lâm Thiên Tây cười nhét lại hai cục giấy vào lỗ tai, tiếp tục làm bài: “Ngọt thì cậu ăn đi.”
Khương Hạo bị lời ngông cuồng của cậu làm cho cứng miệng, thấy cậu không ăn quả nào, chỉ lo làm bài tập, lại cầm một quả nhét vào mồm, trở lại tự đánh bi-a tiếp.
Lúc kết thúc tập huấn đã là buổi tối.
Lâm Thiên Tây lấy hai cục giấy ra, cầm sách và bài thi ra khỏi phòng bi-a, vừa lúc đụng phải Ngô Xuyên tới.
“Không biết còn tưởng rằng người tôi dẫn đi thi bi-a là học sinh ưu tú của Bát Trung cơ đấy.” Vừa thấy dáng vẻ của Lâm Thiên Tây, ông không nhịn được mà phỉ nhổ.
Lâm Thiên Tây nghe từ “học sinh ưu tú”, lại vô thức nhớ tới Tôn Thành, cậu nhếch miệng: “Hôm nay còn phải luyện chạy ạ?”
“Không, ngày mai sẽ bắt đầu đánh vòng loại thăng cấp.” Ngô Xuyên nói: “Bây giờ hai đứa về kí túc xá đi, tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Khương Hạo dọn dẹp bàn bi-a, nói: “Đã biết ạ.”
Đột nhiên Lâm Thiên Tây chạy vọt ra bên ngoài.
Ánh mắt Ngô Xuyên đuổi theo bóng lưng cậu, chỉ chớp mắt sau, cậu đã chạy qua góc cua rồi biến mất: “Thằng nhóc này làm gì thế nhỉ?”
Khương Hạo nói: “Học tập đó, bây giờ Lâm Thiên Tây cực kỳ thích học, quái lạ.”
Lâm Thiên Tây chạy một mạch về kí túc xá.
Kí túc xá là phòng đơn, nhưng vừa cũ vừa nhỏ, trừ giường một người ngủ ra thì chỉ có một cái tủ để đồ đơn sơ, ngoài ra chẳng có gì cả, WC cũng phải dùng ở hành lang công cộng cuối dãy.
Trên giường nhỏ là balo cậu mang tới, trên nắm tay tủ để đồ là bộ quần áo mà Tôn Thành đưa cậu, sau khi tới đây cậu treo nó tới giờ, chờ lúc thi đấu sẽ mặc.
Lâm Thiên Tây vừa vào cửa liền ngồi lên giường, để sách và bài thi xuống, lấy điện thoại ra, quẹt ngón tay mở Wechat lên.
Không gõ chữ vì ngại lâu, cậu gọi điện thẳng cho hắn.
Bên dưới ảnh đại diện ngọn hải đăng là tên Wechat Z, lấp lóe trên màn hình của cậu, vẫn luôn hiện là đang chờ đối phương bắt máy, chưa kết nối.
Sắp hai phút trôi qua, vẫn không có ai nghe.
Lâm Thiên Tây nghe âm báo bận “tút tút tút” thì hơi nhíu mày, miệng nhếch lên, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi mới có thời gian rảnh, sao lại không bắt máy, hắn đang làm gì thế nhỉ?
Đến khi cuộc gọi tự động cúp vẫn không có ai nghe.
Lâm Thiên Tây cầm điện thoại thử gọi lại vài lần, lần nào cũng giống như thế.
Cửa đột nhiên bị gõ mấy tiếng, ban đầu cũng không có đóng, đúng lúc này bị mở ra.
Cậu lập tức ấn cúp máy, quay đầu lại thấy Khương Hạo mang theo vẻ mặt dò xét bước vào.
“Cậu không đói à? Luyện mấy tiếng đồng hồ rồi còn chưa ăn tối, Ngô Xuyên bảo tôi mang đồ ăn từ căng tin vào cho cậu.” Khương Hạo đi vào đưa hộp cơm cho Lâm Thiên Tây, liếc điện thoại trên tay cậu: “Lại gọi cho Tôn Thành?”
Lâm Thiên Tây đặt điện thoại xuống, nhận lấy cơm cậu ta đưa: “Tôi tìm cậu ấy để học bài không được chắc?”
“Tôi cũng có bảo không được đâu, cậu phản ứng dữ dội như thế làm gì?” Khương Hạo còn cầm một hộp đồ ăn trong tay, cũng đưa cho cậu một thể: “La Kha kia tặng nho, còn mấy cái này nữa, tôi mang về hết cho cậu đấy.”
“Không cần, cậu ăn đi.” Lâm Thiên Tây suýt chút nữa đã quên luôn chuyện vặt vãnh này.
“Vậy thì thôi, tôi ăn hết vậy.” Khương Hạo mở cửa rời đi.
Lâm Thiên Tây đặt cơm xuống, lại cầm di động lên lướt cuộc trò chuyện, vẫn chưa có ai trả lời: “Đệt mẹ, người đâu rồi...”
Tôn Thành cúi đầu đứng trong tiệm tạp hóa của Dương Duệ, cắm sạc điện thoại vào ổ cắm trên quầy, cặp sách vẫn khoác trên vai.
“Sắp về tới nhà rồi còn tới chỗ anh sạc pin, có mỗi một lúc thôi mà cũng không đợi được à?” Dương Duệ cầm chìa khóa ngồi trên ghế mây, đã sắp đến giờ đóng cửa tiệm.
Tôn Thành loay hoay điện thoại: “Tiết tự học buổi tối em không để ý, thẳng tay tắt máy rồi, chạy tới đây khởi động máy lên trước là được.”
“Tự học xong mới về hả, thảo nào muộn thế này rồi mới nhìn thấy cậu, Lâm Thiên Tây đâu, sao mấy ngày nay lại không thấy nó?”
“Đi thi đấu,“ Hắn nói: “Mấy ngày rồi.”
Dương Duệ giờ mới hiểu ra: “Vậy chẳng trách cậu tới học tiết tự học.”
Tôn Thành quay lại liếc anh một cái, không nói gì.
Dương Duệ cười cười, cool guy không hổ là cool guy, không thể trêu chọc được hắn: “Làm sao hả, anh cũng chẳng ngốc, chuyện khác không nhìn ra được thì thôi, chuyện này chẳng lẽ lại không nhìn ra? Cậu cũng dám lắm.”
Tôn Thành thử một lúc, điện thoại vẫn chưa đủ pin để mở lên, hắn đặt xuống hỏi: “Dám gì?”
“Theo đuổi Lâm Thiên Tây đó.” Dương Duệ nói: “Thằng bé không phải con cái của gia đình tốt lành gì, lại để người ta phải đau đầu nhiều năm như thế, không có chút quyết tâm nào thì làm sao mở miệng được?”
Tôn Thành dựa vào quầy chờ điện thoại: “Cậu ấy ngoan trước mặt em là được rồi.”
5
Dương Duệ nghe lời này cũng rất ngạc nhiên, lại cười: “Cậu khá lắm, thật sự rất khá, mà bây giờ vẫn là học sinh cấp ba, phải vài năm nữa mới hiểu được.”
Điện thoại vang lên tiếng nhạc khởi động, nói xong vài câu, cuối cùng cũng chờ được đến lúc này.
Tôn Thành cầm điện thoại, bật màn hình, mở WeChat lên, nhìn thấy số 8 vô cùng bắt mắt bên cạnh cái tên “Bé ngoan” thì lập tức nhấn vào, khung chat hiện ra, nhắc nhở có 8 cuộc gọi nhỡ từ 3 tiếng trước, hắn rút sạc rồi đi ra ngoài: “Cảm ơn, đi đây.”
Dương Duệ dựa vào ghế mây trêu ghẹo: “Không có gì, lúc nào đến sạc cũng được.”
Tôn Thành ra cửa, bước chân rất nhanh, mấy ngày nay Lâm Thiên Tây không tìm hắn, hắn biết chắc chắn là cậu không có thời gian, lại không nghĩ rằng hôm nay đúng lúc điện thoại hết pin, bỏ lỡ mấy cuộc gọi của cậu.
Nhân lúc còn pin, hắn vừa đi vừa ấn giữ gửi một tin nhắn thoại qua: “Bây giờ còn nói chuyện được nữa không, bé ngoan?”
2
...
Bởi vì phải đấu vòng loại thăng hạng, buổi sáng Lâm Thiên Tây thức dậy rất sớm, thay vest rồi đến phòng nghỉ ở nơi thi đấu, trên đường cũng không nhìn thấy được mấy người.
Phòng nghỉ tốt hơn nhiều so với phòng đơn miễn phí ở ký túc xá của cậu, chí ít còn có một cái gương, cậu soi gương vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo trên người, lúc thắt nơ lại nghĩ tới lời của Tôn Thành, phải nhắc nhở bản thân trên sàn đấu không được chửi tục, lập tức thắt chặt nơ lại.
Nghĩ đến đây, cậu lại thò tay vào trong túi quần tây lấy điện thoại ra.
Tối qua gọi rất nhiều cuộc hắn đều không bắt máy, mãi đến khi bị một cuộc điện thoại nhắc nhở đi ngủ sớm của Ngô Xuyên gọi đến, cậu đành phải bật chế độ im lặng rồi đi ngủ, cũng không biết rốt cuộc là Tôn Thành có nhìn thấy tin nhắn cậu gửi trước đó hay không.
Lâm Thiên Tây không yên lòng mở WeChat lên, bỗng chốc nhìn thấy một tin nhắn thoại mới, lập tức ấn nghe rồi kề sát bên tai.
“Bây giờ còn nói chuyện được nữa không, bé ngoan?” Giọng điệu Tôn Thành không cao không thấp, hơi thở cũng không đều, giống như vừa đi đường vừa nói.
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt nhìn thời gian, là gửi từ hơn mười giờ đêm hôm qua.
“Mẹ nó, cái gì đây...” Lâm Thiên Tây cau mày lẩm bẩm, thật sự là bỏ lỡ một cách hoàn hảo, cậu quay đầu nhìn thấy trong phòng nghỉ không có ai, cũng không biết bây giờ hắn đã dậy chưa, có đến trường hay không, mặc kệ hết, ấn giữ thoại gửi đi một câu: “Cậu mất tích à?”
Khung chat đột nhiên xuất hiện dòng chữ nhắc nhở “Đối phương đang trong cuộc trò chuyện”, ngay sau đó là một tin nhắn thoại được gửi tới.
Tôn Thành: “Không mất tích, đang chờ tin nhắn của cậu.”
Lâm Thiên Tây nghe giọng hắn có phần ngái ngủ, có thể là đúng lúc vừa ngủ dậy, cảm giác thanh âm trầm thấp kia của hắn đã chui thẳng vào trong màng nhĩ mình, sau đó lại có thêm một tin nhắn thoại nữa, cậu kề điện thoại bên tai nghe.
Tôn Thành: “Tối qua điện thoại hết pin, lúc về nhắn cho cậu thấy cậu không trả lời thì đoán là cậu đi ngủ, giận rồi sao?”
Lâm Thiên Tây cảm giác hắn giống như đang giải thích, suýt chút nữa bật cười, đưa di động tới bên miệng: “Đúng vậy, mẹ nó tôi sắp giận muốn chết rồi, khó lắm mới gọi được cho cậu mà cậu chẳng thèm nghe, sắp phải thi đấu rồi, lại không có thời gian!”
Tin nhắn thoại mới được gửi đến.
Giọng điệu Tôn Thành trầm thấp: “Cho một cơ hội đi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Khoé miệng Lâm Thiên Tây cong lên, chỉ cần nghĩ tới việc người cứng nhắc như hắn còn có thể nói những lời thế này thì lập tức muốn cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong gương, vừa hay góc mắt liếc thấy cửa phòng nghỉ mở, có vài người đi vào, cậu giơ tay sờ sờ miệng, lại nhịn xuống.
“Lâm Thiên Tây,“ Có người gọi cậu: “Cậu tới sớm vậy à?”
Lâm Thiên Tây còn đang nhìn điện thoại, cậu ngẩng lên, là La Kha đến, trên người y cũng mặc một bộ vest chỉnh tề.
“Hả, đúng.” Cậu thuận miệng đáp lại một câu.
Dáng người La Kha không khác với cậu lắm, mặc quần áo trang trọng lên thì trông rất gầy, so với bình thường còn có khí chất hơn, một tay y từ phía sau đưa ra, lại là một hộp đồ ăn, bên trong đựng xoài đã được gọt sẵn thành miếng vàng tươi: “Cái này cho cậu.”
Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn y.
Ngón tay La Kha đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi ở khách sạn bên ngoài, mua lúc trên đường tới, ở nhà thi đấu không có những thứ này, trước khi thi đấu ăn một ít hoa quả có thể thả lỏng tâm trạng.”
Vậy tức là hộp nho ngày hôm qua cũng mua từ bên ngoài? Lâm Thiên Tây chợt cảm thấy hơi kỳ lạ, cười cười: “Cậu cứ khách sáo như vậy làm gì, chuyện Đặng Khang làm không liên quan gì đến cậu, tôi cũng không có ý trách cậu mà, không cần đến mức như vậy đâu.”
La Kha nói: “Không liên quan gì đến cậu ta, là tự tôi tặng cho cậu.”
“Tại sao?” Lâm Thiên Tây buột miệng hỏi.
“Chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi.” La Kha cười một tiếng, để đồ ăn bên dưới tấm gương trên mặt bàn, nhìn trang phục trên người cậu: “Hôm nay cậu rất được, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.”
Lâm Thiên Tây bị đánh lạc hướng, cậu quay đầu nhìn xung quanh một hồi, mấy người vừa nãy đi vào đang ngồi trên sofa nói chuyện, có mấy cô gái còn đang liếc sang chỗ cậu, vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa cười.
“Mấy thí sinh nữ kia là người trong đội của tôi, hôm qua còn có người nhờ tôi hỏi thăm cậu, đều hỏi cậu đã có bạn gái chưa.” La Kha cười nói: “Cậu có chưa?”
Lâm Thiên Tây chỉ nóng lòng muốn trả lời tin nhắn WeChat, ngón tay vuốt điện thoại, vô tư đáp: “Đánh có một trận đấu thôi mà cũng bị hỏi chuyện tình cảm à?”
La Kha thoáng chốc sững sờ, lại cười cười: “Vậy tôi không hỏi nữa, tôi cảm thấy cậu chắc chắn là không có.”
“La Kha ơi.” Một thí sinh nữ gọi y.
La Kha thoáng liếc qua phía ấy: “Tôi đi trước nhé.”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây không có tâm trạng tán gẫu, thấy y đi rồi thì lập tức quay lưng, lại nhìn điện thoại.
Tôn Thành vẫn còn đang chờ cậu phản hồi, bây giờ không gửi tin nhắn thoại được nữa, chỉ có thể đánh chữ.
[ Sắp thi đấu rồi, có người khác ở đây, không gửi tin nhắn thoại được. ]
Tôn Thành cũng đánh chữ gửi qua.
[ Vậy tức là không giận? ]
Lâm Thiên Tây nhỏ giọng “chậc” một tiếng, hắn vẫn còn nhớ tới chuyện này, trong lòng cảm thấy buồn cười, cậu cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
[ Rất giận, giận muốn thổ huyết luôn, lát nữa mà đánh thăng hạng không tốt tôi sẽ tìm cậu. ]
Tôn Thành phản hồi rất nhanh.
[ Đánh thật tốt, cậu sao mà đánh không tốt được. ]
[ Tôi vẫn chờ trận đấu chính thức cuối tuần của cậu. ]
Lâm Thiên Tây vừa định hỏi cậu chờ cái gì thì nghe thấy tiếng của Ngô Xuyên ở đằng sau: “Em đến rồi à? Tưởng em còn chưa dậy chứ, tôi mua đồ ăn sáng cho mấy đứa rồi, đến ăn đi, sắp thi rồi. Còn đang làm gì đấy, đừng chơi điện thoại nữa, lát thi đấu thì nộp điện thoại cho tôi.”
“...” Cậu chưa kịp gõ chữ đã phải cất điện thoại đi.
Khương Hạo đến cùng với Ngô Xuyên, mang bữa sáng tới, chợt thấy hộp xoài được đặt dưới cái gương ở trên bàn: “Này lại là La Kha đưa?”
Lâm Thiên Tây nhận phần ăn: “Đúng, lại là cậu ta.”
“Vãi?” Khương Hạo liếc nhìn La Kha bên đội kia: “Dù cậu ta có bị cậu đánh cho phục rồi thì cũng không cần đối xử tốt với cậu vậy chứ?”
Lâm Thiên Tây nói: “Cậu ta nói muốn kết bạn với tôi.”
Khương Hạo cầm hộp xoài kia lên nhìn một hồi: “Mua hoa quả xịn thế này thì kết bạn cái gì, theo đuổi bạn gái còn chẳng ân cần đến mức đó.”
Lâm Thiên Tây đưa bánh bao lên cắn một miếng: “Đệt, cậu giỏi quá nhỉ, so sánh hay thật đấy.”
Nhân viên công tác cầm sổ tay đi vào và bắt đầu thông báo về việc sắp xếp tổ cho vòng loại sắp tới.
Cả hai ngừng nói chuyện, chăm chú lắng nghe sắp xếp.
Vòng loại là để tất cả các tuyển thủ tiến hành chia tổ và thăng hạng, lần này người dự thi nhiều hơn hẳn so với thi đấu khu vực lần trước, số tổ phân ra cũng nhiều nên đánh lên chậm.
Chỉ sau khi từng tổ thi xong và thành công lọt vào top 64, họ mới có thể bước vào trận đấu chính thức cuối tuần này.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp đều là ngày thi đấu.
...
Trong lớp, sau khi tiết tiếng Anh cuối kết thúc, chuông vừa reo lên, Vương Tiếu ở bàn trên đã quay xuống: “Thành gia, nửa ngày nghỉ quý giá cuối tuần này anh rảnh không? Bên anh Tây đang thi đấu rồi, em thấy mấy hôm nay anh toàn ở lại tự học, giờ vận động chút đi?”
Tôn Thành cúi đầu bấm điện thoại: “Không rảnh.”
Trên màn hình, Cố Dương nhắn WeChat đến.
[ Anh thật sự không muốn cuối tuần này em với chị Thải đến hả? ]
Hắn trả lời ngắn gọn.
[ Không cần. ]
Vương Tiếu nói: “Em còn chưa có sắp xếp gì đây này, sao anh đã không rảnh luôn rồi?”
“Tôi có sắp xếp của mình rồi, không rảnh.” Tôn Thành cất điện thoại, dọn cặp sách rồi ra khỏi lớp.
“Sao thế nhỉ, chưa nói xong đã đi...” Vương Tiếu lẩm bẩm.
Lâm Thiên Tây đang ngồi trong phòng bi-a ở nơi thi đấu khởi động tay với ngón tay, chuẩn bị cho thi đấu chính thức.
Đánh vòng loại xong, thực ra không có áp lực gì, ngoại trừ hơi mất thời gian ra thì mấy ngày nay thăng hạng cũng rất thuận lợi, Tôn Thành nói không sai, cậu sao có thể đánh không tốt cho được.
Đáng tiếc là điện thoại đã bị Ngô Xuyên giữ rồi, mấy hôm nay cậu mất liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể một mình tận hưởng quá trình thăng hạng.
“Lâm Thiên Tây, “ La Kha đi tới, y ăn mặc rất chỉnh tề, trong tay đang cầm cây cơ: “Tôi thi đấu ở sảnh bên cạnh, chúc cậu thi thuận lợi, hy vọng có thể gặp cậu ở chung kết.”
Lâm Thiên Tây liếc y một cái: “À, cậu cũng vậy.”
La Kha đẩy nhẹ kính trên mũi: “Qua mấy hôm rồi, hai ta có được tính là bạn bè chưa?”
Lâm Thiên Tây cười: “Đã mua trái cây tốn kém như vậy rồi, nếu cậu không phải đồng đội của Đặng Khang thì cũng không phải không thể làm bạn.”
“Thật sao?” La Kha cũng cười cười: “Thật ra lý do tôi làm đồng đội với Đặng Khang, trừ kỹ năng cậu ấy tốt ra, còn là bởi vì tôi cũng là loại người như cậu ấy.”
Lời này có chút hàm ý, Lâm Thiên Tây hơi nhướng mày: “Loại người gì cơ?”
La Kha sợ cậu hiểu lầm bèn vội giải thích: “Ý tôi không phải là giống về tính cách, tôi đang nói đến chuyện khác.”
2
“Hả...”
“Đến giờ rồi.” Ngô Xuyên đứng phía trước nhắc nhở, vẫy tay với Lâm Thiên Tây, trọng tài cũng đã vào sân.
La Kha gật đầu với cậu rồi vội vàng rời đi.
Lâm Thiên Tây đứng dậy đi đến sân đấu, cầm cơ.
Khán giả được phép theo dõi trận đấu chính thức, nhưng xét cho cùng đây chỉ là trận thăng hạng, không hấp dẫn bằng trận chung kết, lượng khán giả có mặt không nhiều, khán đài cũng chỉ có thưa thớt vài người.
Đối thủ của Lâm Thiên Tây là một người cao gầy, từ lúc bắt tay trước khi trận đấu bắt đầu, người này đã có vẻ xa cách, nhưng thi đấu thì rất quyết liệt.
Tỉ số không chênh lệch nhiều, Lâm Thiên Tây dẫn trước nhưng cũng bị đuổi sát nút.
“Cạch” một tiếng, quả bi rơi vào lỗ phát ra âm thanh nghèn nghẹt, người cao gầy chiếm ưu thế, bắt đầu vượt lên.
Lâm Thiên Tây ngồi ở hàng ghế đối thủ nhìn đối phương ghi hai bàn từ hai góc độ, đến bàn thứ ba lại lỡ mất cơ hội, có vẻ như người này cố ý muốn tạo chướng ngại vật cho cậu, nhưng kết quả là chính mình lại không đánh vào. Cảnh tượng này khiến cậu nhớ đến lần thi đấu với Tôn Thành.
Thi đấu cá nhân, không có ai đánh hỗ trợ, cậu phải tự làm chỗ dựa cho mình.
Lâm Thiên Tây trở lại bàn, cầm phấn lơ xoa xoa cơ, sau đó cúi người, đè thấp vai.
“Cạch!” Một bi.
“Cạch!” Lại một bi nữa.
Trọng tài đọc rõ số điểm đang tăng lên của Lâm Thiên Tây, Ngô Xuyên thì cứ đi qua đi lại ở bên cạnh mà mắt vẫn dính chặt trên người cậu, có lẽ ông lại bắt đầu căng thẳng rồi, bi trên bàn cũng dần giảm đi trông thấy.
Lâm Thiên Tây không nhìn bất kỳ một người nào, lúc thi đấu, trong mắt cậu chỉ có mấy quả bi.
Cậu đứng thẳng dậy rồi xoa đầu cơ lần nữa, sau đó bước đến chỗ chếch phía đối diện, tìm đúng góc độ, đè cơ xuống.
Sau ba giây tĩnh lặng, “Cách!”
Quả bi cuối cùng vào lỗ.
Trên khán đài đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Thiên Tây đứng thẳng lên nhìn, ra là mấy tuyển thủ nữ chưa lên sân cố tình chạy tới ghế khán giả xem cậu đánh, các cô nàng vừa vỗ tay vừa nhìn cậu, nói chuyện cười đùa với nhau.
Cậu nhìn thoáng qua đó rồi rời mắt đi, lúc lướt qua phía cửa phòng bi-a, ánh mắt cậu đột ngột nhìn trở lại.
Có một bóng người dáng cao chân dài đang đứng ở cửa, người nọ mặc áo khoác đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vai đeo cặp sách, đang chăm chú nhìn cậu.
“Tôi đệt?” Cả hai mắt Lâm Thiên Tây mở to.
Thật hay giả, hay là ảo giác?
Chợt nghe thấy tiếng trọng tài báo điểm, cậu hoàn hồn, mím môi, chỉnh lại nơ, nhìn thấy người đứng ở cửa dường như vừa mới nhếch môi cười rồi quay đầu đi ra ngoài.
“Lên hạng rồi.” Ngô Xuyên đi đến nói, dường như còn thở phào nhẹ nhõm: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Lâm Thiên Tây đặt cây cơ vào tay ông rồi chạy về phía cửa.
Bên ngoài là mấy phòng thi đấu đóng kín mít, nhân viên công tác đều đứng ở cửa, đuổi theo không bao lâu, lúc chạy ngang qua cửa nhà vệ sinh, cậu nghe thấy một giọng nói rất trầm: “Ở đây.”
Lâm Thiên Tây dừng lại, vừa quẹo vào trong thì lập tức bị một bàn tay nắm lấy cánh tay mình rồi kéo thẳng vào buồng riêng.
Cửa bị đóng sầm lại, Lâm Thiên Tây mới thấy rõ hắn.
Tôn Thành đeo cặp một bên vai, tay vẫn nắm cánh tay cậu, cả hai chen chúc chung một chỗ.
“Đệt!” Lâm Thiên Tây nhìn hắn: “Là cậu thật này! Sao cậu lại tới đây?”
“Tranh thủ thời gian tới, chẳng phải tôi đã nói sẽ chờ cuối tuần cậu thi đấu chính thức à.” Khoé miệng Tôn Thành hơi nhếch lên: “Nhỏ giọng một chút, muốn gọi người khác vào đây luôn sao?”
Lâm Thiên Tây đặt tay còn lại lên ngực hắn, lại kéo kéo nơ, cố gắng lấy lại hơi thở: “Tôi bất ngờ vãi, không nghĩ cậu sẽ tới...” Thật sự quá bất ngờ, tim cũng đập thình thịch luôn rồi.
Tôn Thành đưa tay ra sau cổ Lâm Thiên Tây giúp cậu nới lỏng nơ, nhìn mặt cậu: “Không phải cậu bảo mình tức đến muốn thổ huyết à?”
Lâm Thiên Tây cười lưu manh, cánh tay bị nắm giãy nhẹ, chân cũng va vào đùi hắn: “Đúng rồi nha, buông ra đi, tôi giận lắm đó.”
Tôn Thành không buông, cái tay tháo nơ đang đè lên gáy cậu đột nhiên di chuyển lên trên, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Môi Lâm Thiên Tây bị lấp kín vô cùng mạnh bạo.
Thời điểm như thế này Tôn Thành cực kỳ hung hăng, nói hôn là hôn, chưa bao giờ cho cậu chuẩn bị tâm lý, môi hắn áp lên môi cậu, bàn tay vừa mới bắt lấy cánh tay Lâm Thiên Tây lại đưa tới bên eo, cách lớp áo gile mà siết thật chặt eo cậu, ép người dán lên cửa gian phòng.
1
Bên ngoài bỗng có tiếng động, Lâm Thiên Tây nghe thấy có người đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước ở bồn rửa tay vang lên ào ào.
Cậu sợ cửa không đóng nên vươn tay cài chốt cửa lại, nhưng cài mấy lần vẫn không vào được, cuối cùng không cài nữa, tay kéo cổ áo Tôn Thành, cả hai dính chặt vào nhau trong không gian nhỏ hẹp.
Môi giống như bị đè nghiến từng chút một, là do Tôn Thành dùng sức, nỗi kích động của Lâm Thiên Tây vẫn chưa giảm bớt, hai tai cậu ù đi, tưởng chừng như sắp cạn khí oxi, môi đột nhiên lại đụng phải một thứ, phản ứng lại mới phát hiện là đầu lưỡi, Tôn Thành lại nghiền ép môi cậu.
Cậu thở gấp, mở hé môi ra, một giây sau lưỡi của Tôn Thành đã luồn vào.
Lâm Thiên Tây có thể nghe rõ nhịp tim đập loạn trong lồng ngực đang dán vào lồng ngực Tôn Thành của mình, tựa như cũng có thể nghe được cả của hắn, cậu há miệng, môi dưới cọ vào môi trên Tôn Thành, bất tri bất giác như đã hình dung được dáng vẻ hoàn chỉnh của bờ môi mỏng ấy, đầu lưỡi đột nhiên quấn m.út lấy đ.ầu lưỡi hắn, hô hấp cũng bị đình trệ một giây.
Người bên ngoài đẩy cửa nhưng không đẩy được: “Có người...” Rồi đi sang buồng bên cạnh.
Rốt cuộc Tôn Thành cũng buông cậu ra, đầu lưỡi Lâm Thiên Tây đã tê dại, bàn tay trên gáy áo Tôn Thành di chuyển lên cổ hắn, luồn vào trong đám tóc ngắn châm chích, hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng, không phát ra một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở d.ốc của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.