Quyển 1 - Chương 17: Ai bảo anh tôi cam tâm bị đánh?
Winny
16/10/2014
Tôi tỉnh giấc, trông trẻ gì chứ! Chắc bị cho nghỉ việc sớm! Tôi vẫn
còn mơ mơ ngủ thì gặp ánh mắt hoàng tử nhìn tôi, tôi mở to mắt. Chỉnh
lại đầu tóc, cười gượng gạo:
- Ấy, xin lỗi anh, em ngủ quên.
- Xin lỗi gì chứ! Anh còn nghĩ thằng nhóc chuốt thuốc mê em cơ.
- Anh cứ nói quá, thật ra thằng nhóc rất ngoan.-Tôi cười méo xệch, ngoan cái đầu nó ấy. Đầu óc của nó chất xám nhiều quá nên chỉ nghĩ đến tình tính tang, tang tính tình của con trai con gái, Trang này phải dạy nó mới được.
Anh cũng cười. Tôi cảm thấy mình hơi vô duyên với vô tâm thì phải. Chẳng hỏi tên tuổi danh tính ai, giờ các bạn hỏi baba thân yêu tôi tên gì tôi sẽ tròn xoe mắt đáp là Baba.=.=
Thằng nhóc đẩy cửa phòng vào, mang theo li nước cam, nó liếc hoàng tử của tôi 1 cái sắc nhọn. Gì nữa? Liếc hoàng tử sao? Đáng ghét! Nhưng thằng bé lại đưa li nước cam cho tôi rồi thỏ thẻ gì đó vào tai Hoàng Nam làm anh cười ha ha.Tôi hỏi với theo:
- Nhóc tên gì thế?
Thằng nhóc đứng ngoài cửa, 1 tay để lên đầu kiểu Micheal Jakson:
- Chỉ cần nhớ, tên anh là Nhất Trung.
Tôi đang uống nước cam thì phun cái vèo. Thằng nhóc này, đúng là quái gỡ, nhiều chiêu trò. Mất mặt quá, hoàng tử của tôi đang ở ngay tại phòng mà làm ta sặc nước cam là sao?
Nhưng may quá, anh vỗ vỗ vào lưng tôi rồi đưa cái khăn. Tôi ngước lên nhìn chàng trai dịu dàng trước mặt, hạnh phúc đến muốn khóc.
Tôi cùng anh bước ra vườn, ở phòng hoài cũng ngột ngạt. Chẳng biết thằng nhóc Trung trốn đâu mất tiêu. Thôi kệ, nhà nó cơ mà. Đúng lúc đó, tôi gặp ngay cảnh không muốn gặp là đôi dâm phu dâm phụ ôm ôm ấp ấp. Đột nhiên, tôi thấy tức giận, máu nóng phừng phừng lên mặt. Chắc là do cái tát hôm trước. Tuyết Lan liếc tôi, tôi liếc lại. Con nhỏ đỏng đảnh đó quay sang hắn:
- Hôm đó, cô ấy dụ anh vào nhà vệ sinh nữ, làm mất thanh danh của anh, còn phải làm tờ tường trình. Cô ta còn tát em nữa, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Tôi nhún vai khinh thường, rồi nắm tay hoàng tử đi ngang, mắt hắn hằn những vệt đỏ. Tại sao? Do cô bạn gái bé bỏng chắc. Hắn giằng tay tôi khỏi tay hoàng từ, gì vậy? Cứ như 1 con trâu đực đang ghen ấy. Hắn cố kiềm nén cảm xúc:
- Sao cô dám tát Lan?
- Tự vệ.- Tôi khoanh tay dửng dưng.- Cô ta tát tôi trước.
Nói đến đây, hắn ngẫng đầu nhìn tôi:
- Chẳng phải cô sẽ nhịn và cho qua sao?
- Ai bảo anh tôi cam tâm bị đánh?
Tuyết Lan nãy giờ nghe tôi đôi co thì cô ả nóng máu, chạy lại vung tay lên. Tôi chụp tay lại và tiện chân đạp qua 1 bên. Hắn bối rối nhìn tôi, không phản kháng như những lần trước. Tôi cũng ngạc nhiên rồi thoáng cảm thấy vui vui. Hắn nói:
- Cô… cô xin lỗi Lan đi.
- Tôi tự vệ là sai?- Tôi hất cằm.
- Này, các người làm gì công chúa cóc ghẻ của tôi vậy hả? Bà cô này, chẳng biết tại sao càng ngày càng hung dữ thế này? Muốn cưới anh tôi sao? Bước qua xác tôi đi. Cô mà còn động vào con cóc này nữa thì không xong với tôi đâu.- Nhất Trung từ đâu chạy ra tuôn 1 tràng, thật sự, tôi cảm kích thương thằng nhóc này chết mất.
Tôi hôn 1 cái rõ kêu vào má thằng bé. Thằng bé chẳng cảm kích đẩy tôi ra, đưa chiếc khăn trắng lên lau mặt xong đưa cho tôi.
- Lau sạch miệng rồi hãy hôn, lúc nãy sặc nước cam đấy!
Tôi trợn mắt, chẳng lẽ tôi lại để mặt mày lấm lem đi ra vườn với hoàng tử mà lau với chả không lau. Thằng nhóc kéo người tôi xuống rồi lau lau mặt cho tôi.
- Giờ mình làm lại!- Thằng nhóc nhắm mắt chu môi.
- DẸP!- Tôi đẩy mặt thằng nhóc gian ác này qua chỗ khác.
Sắc mặt Tuyết Lan thay đổi theo giây, tôi nhìn hoàng tử, anh đang che miệng cười. Còn hắn trơ trơ đứng đó chết trân, thằng nhóc đó thì ôm chân tôi cứng ngắc.
- Ấy, xin lỗi anh, em ngủ quên.
- Xin lỗi gì chứ! Anh còn nghĩ thằng nhóc chuốt thuốc mê em cơ.
- Anh cứ nói quá, thật ra thằng nhóc rất ngoan.-Tôi cười méo xệch, ngoan cái đầu nó ấy. Đầu óc của nó chất xám nhiều quá nên chỉ nghĩ đến tình tính tang, tang tính tình của con trai con gái, Trang này phải dạy nó mới được.
Anh cũng cười. Tôi cảm thấy mình hơi vô duyên với vô tâm thì phải. Chẳng hỏi tên tuổi danh tính ai, giờ các bạn hỏi baba thân yêu tôi tên gì tôi sẽ tròn xoe mắt đáp là Baba.=.=
Thằng nhóc đẩy cửa phòng vào, mang theo li nước cam, nó liếc hoàng tử của tôi 1 cái sắc nhọn. Gì nữa? Liếc hoàng tử sao? Đáng ghét! Nhưng thằng bé lại đưa li nước cam cho tôi rồi thỏ thẻ gì đó vào tai Hoàng Nam làm anh cười ha ha.Tôi hỏi với theo:
- Nhóc tên gì thế?
Thằng nhóc đứng ngoài cửa, 1 tay để lên đầu kiểu Micheal Jakson:
- Chỉ cần nhớ, tên anh là Nhất Trung.
Tôi đang uống nước cam thì phun cái vèo. Thằng nhóc này, đúng là quái gỡ, nhiều chiêu trò. Mất mặt quá, hoàng tử của tôi đang ở ngay tại phòng mà làm ta sặc nước cam là sao?
Nhưng may quá, anh vỗ vỗ vào lưng tôi rồi đưa cái khăn. Tôi ngước lên nhìn chàng trai dịu dàng trước mặt, hạnh phúc đến muốn khóc.
Tôi cùng anh bước ra vườn, ở phòng hoài cũng ngột ngạt. Chẳng biết thằng nhóc Trung trốn đâu mất tiêu. Thôi kệ, nhà nó cơ mà. Đúng lúc đó, tôi gặp ngay cảnh không muốn gặp là đôi dâm phu dâm phụ ôm ôm ấp ấp. Đột nhiên, tôi thấy tức giận, máu nóng phừng phừng lên mặt. Chắc là do cái tát hôm trước. Tuyết Lan liếc tôi, tôi liếc lại. Con nhỏ đỏng đảnh đó quay sang hắn:
- Hôm đó, cô ấy dụ anh vào nhà vệ sinh nữ, làm mất thanh danh của anh, còn phải làm tờ tường trình. Cô ta còn tát em nữa, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Tôi nhún vai khinh thường, rồi nắm tay hoàng tử đi ngang, mắt hắn hằn những vệt đỏ. Tại sao? Do cô bạn gái bé bỏng chắc. Hắn giằng tay tôi khỏi tay hoàng từ, gì vậy? Cứ như 1 con trâu đực đang ghen ấy. Hắn cố kiềm nén cảm xúc:
- Sao cô dám tát Lan?
- Tự vệ.- Tôi khoanh tay dửng dưng.- Cô ta tát tôi trước.
Nói đến đây, hắn ngẫng đầu nhìn tôi:
- Chẳng phải cô sẽ nhịn và cho qua sao?
- Ai bảo anh tôi cam tâm bị đánh?
Tuyết Lan nãy giờ nghe tôi đôi co thì cô ả nóng máu, chạy lại vung tay lên. Tôi chụp tay lại và tiện chân đạp qua 1 bên. Hắn bối rối nhìn tôi, không phản kháng như những lần trước. Tôi cũng ngạc nhiên rồi thoáng cảm thấy vui vui. Hắn nói:
- Cô… cô xin lỗi Lan đi.
- Tôi tự vệ là sai?- Tôi hất cằm.
- Này, các người làm gì công chúa cóc ghẻ của tôi vậy hả? Bà cô này, chẳng biết tại sao càng ngày càng hung dữ thế này? Muốn cưới anh tôi sao? Bước qua xác tôi đi. Cô mà còn động vào con cóc này nữa thì không xong với tôi đâu.- Nhất Trung từ đâu chạy ra tuôn 1 tràng, thật sự, tôi cảm kích thương thằng nhóc này chết mất.
Tôi hôn 1 cái rõ kêu vào má thằng bé. Thằng bé chẳng cảm kích đẩy tôi ra, đưa chiếc khăn trắng lên lau mặt xong đưa cho tôi.
- Lau sạch miệng rồi hãy hôn, lúc nãy sặc nước cam đấy!
Tôi trợn mắt, chẳng lẽ tôi lại để mặt mày lấm lem đi ra vườn với hoàng tử mà lau với chả không lau. Thằng nhóc kéo người tôi xuống rồi lau lau mặt cho tôi.
- Giờ mình làm lại!- Thằng nhóc nhắm mắt chu môi.
- DẸP!- Tôi đẩy mặt thằng nhóc gian ác này qua chỗ khác.
Sắc mặt Tuyết Lan thay đổi theo giây, tôi nhìn hoàng tử, anh đang che miệng cười. Còn hắn trơ trơ đứng đó chết trân, thằng nhóc đó thì ôm chân tôi cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.