Quyển 1 - Chương 8: Đừng làm tổn thương tôi.
Winny
16/10/2014
Tâm trạng tôi đã tốt hơn lúc đi lên sân thượng 1 chút. Vừa đi xuống
sân đã thấy đôi dâm phu dâm phụ chuẩn bị lên xe 4 bánh về. Hôm nay không ai chặn đánh tôi nhưng tôi lại bị đánh ngay trong lớp học. Haizzz, tôi ủ rũ đi về. Tôi ghé vào quán Trúc Phương mua kem socola. Mỗi khi buồn tôi thường ăn kem, kem rất ngon nên tôi có thể quên chuyện không vui rất
nhanh.
Tôi vừa đi vừa ăn kem thì gặp Tuyết Lan. Chẳng phải cô ta về chung với con chó đốm sao? Tôi chẳng buồn nhìn đi qua cô ta. Cô ta nắm vai tôi ném mạnh vào 1 bên đường. Mấy người này rất thích cái vai tôi hay sao ấy. Tôi xoa xoa vai rồi tiếp tục ăn kem.
Con ả tức điên, quát:
- Mày xem tao là không khí sao?
- Không, tôi đã nói là đừng làm tổn thương tôi thôi. Như lúc nãy, cô đã ném tôi rồi còn gì?- Tôi nhìn xuống đất nói.
- Mày có biết tại sao tao tìm mày không hả? Lúc nãy Thanh Tuấn đã lên tiếng trách tao đó.- Đôi mắt con nhỏ long sòng sọc, đồng tử giãn ra, cứ như người sắp chết.
Trời đất ơi, không chỉ có mình nó mà còn có 1 đám cọp hậu thuẫn phía sau. Tôi chỉ là bạn cùng bàn của hắn mà còn bị chặn đường 2 lần trong 3 ngày học. Thế những nhỏ con gái kia sao dám lại gần hắn. Tôi đoán được cái đau thể xác mình phải chịu nên chạy trốn. Vừa chạy chưa được 3 bước, cả đám xúm lại như quạ tìm được xác. Đứa nắm đầu, đứa tán mặt. Đau quá! AAAAAA. Tôi lại khóc. Hình như đã có người chen vào giữa đám bế tôi lên.
Đúng lúc này, lại là anh, hoàng tử của tôi. Anh đã xuất hiện. Tuyết Lan mặt trắng bệch nhìn anh. Anh nhếch mép, giọng nói lạnh ngắt:
- Tuyết Lan, sao cô lại độc ác đến vậy?
- Haha, ác gì đâu? Chỉ là vì Thanh Tuấn thôi.- Tuyết Lan cười méo xệch.
- Đủ rồi!- Anh hét lên.
Hắn chạy lại, hết liếc nhìn tôi cau mày rồi nhìn Tuyết Lan. Tuyết Lan ngồi phịch xuống đất khóc lóc:
- Thanh Tuấn, cô ấy cho người đánh em, không ngờ những cô bạn này là bạn em nên đã bị đánh lại. Huhu.
Có lẽ hắn đến sau, không nhìn thấy sự tình nên tin thật. Tôi nhếch mép. Hắn liếc tôi 1 cái nhìn căm phẫn rồi nhìn Hoàng Nam. Hoàng Nam bất cần không thèm nhìn hắn. Hắn giằng tay hoàng tử làm tôi ngã xuống đất. Đến nước này, chân tay tôi bủn rủn, bò còn không nổi chứ nói chi đứng nhưng tôi vẫn đứng dậy đi. Bỏ lại phía sau 1 đám hỗn độn. Tôi đã sai khi chuyển trường, trường học thật kinh khủng. Tôi sẽ nghỉ học, nếu tôi học mà bị đánh vậy hoài thì học sao được. Tôi về đến nhà chạy và phòng, vẫn là không ăn tối nhưng tôi học không vào mà ngồi đó khóc. Tôi chẳng biết nói sao với ba bây giờ.
- Anh, có phải như lời anh nói không?- Hắn ngã người trên sô pha.
- Em không tin anh?- Nam cười.
- Lan không phải con người như vậy!
- Em ngu ngốc nên mới tin sai người đánh người khác rồi đánh mình là thật. Cứ từ từ mà suy nghĩ.
Hoàng Nam bước ra khỏi biệt thự. Cảm giác khi cô bé bị đánh là sao? Lo lắng, đau xót!
Tôi vừa đi vừa ăn kem thì gặp Tuyết Lan. Chẳng phải cô ta về chung với con chó đốm sao? Tôi chẳng buồn nhìn đi qua cô ta. Cô ta nắm vai tôi ném mạnh vào 1 bên đường. Mấy người này rất thích cái vai tôi hay sao ấy. Tôi xoa xoa vai rồi tiếp tục ăn kem.
Con ả tức điên, quát:
- Mày xem tao là không khí sao?
- Không, tôi đã nói là đừng làm tổn thương tôi thôi. Như lúc nãy, cô đã ném tôi rồi còn gì?- Tôi nhìn xuống đất nói.
- Mày có biết tại sao tao tìm mày không hả? Lúc nãy Thanh Tuấn đã lên tiếng trách tao đó.- Đôi mắt con nhỏ long sòng sọc, đồng tử giãn ra, cứ như người sắp chết.
Trời đất ơi, không chỉ có mình nó mà còn có 1 đám cọp hậu thuẫn phía sau. Tôi chỉ là bạn cùng bàn của hắn mà còn bị chặn đường 2 lần trong 3 ngày học. Thế những nhỏ con gái kia sao dám lại gần hắn. Tôi đoán được cái đau thể xác mình phải chịu nên chạy trốn. Vừa chạy chưa được 3 bước, cả đám xúm lại như quạ tìm được xác. Đứa nắm đầu, đứa tán mặt. Đau quá! AAAAAA. Tôi lại khóc. Hình như đã có người chen vào giữa đám bế tôi lên.
Đúng lúc này, lại là anh, hoàng tử của tôi. Anh đã xuất hiện. Tuyết Lan mặt trắng bệch nhìn anh. Anh nhếch mép, giọng nói lạnh ngắt:
- Tuyết Lan, sao cô lại độc ác đến vậy?
- Haha, ác gì đâu? Chỉ là vì Thanh Tuấn thôi.- Tuyết Lan cười méo xệch.
- Đủ rồi!- Anh hét lên.
Hắn chạy lại, hết liếc nhìn tôi cau mày rồi nhìn Tuyết Lan. Tuyết Lan ngồi phịch xuống đất khóc lóc:
- Thanh Tuấn, cô ấy cho người đánh em, không ngờ những cô bạn này là bạn em nên đã bị đánh lại. Huhu.
Có lẽ hắn đến sau, không nhìn thấy sự tình nên tin thật. Tôi nhếch mép. Hắn liếc tôi 1 cái nhìn căm phẫn rồi nhìn Hoàng Nam. Hoàng Nam bất cần không thèm nhìn hắn. Hắn giằng tay hoàng tử làm tôi ngã xuống đất. Đến nước này, chân tay tôi bủn rủn, bò còn không nổi chứ nói chi đứng nhưng tôi vẫn đứng dậy đi. Bỏ lại phía sau 1 đám hỗn độn. Tôi đã sai khi chuyển trường, trường học thật kinh khủng. Tôi sẽ nghỉ học, nếu tôi học mà bị đánh vậy hoài thì học sao được. Tôi về đến nhà chạy và phòng, vẫn là không ăn tối nhưng tôi học không vào mà ngồi đó khóc. Tôi chẳng biết nói sao với ba bây giờ.
- Anh, có phải như lời anh nói không?- Hắn ngã người trên sô pha.
- Em không tin anh?- Nam cười.
- Lan không phải con người như vậy!
- Em ngu ngốc nên mới tin sai người đánh người khác rồi đánh mình là thật. Cứ từ từ mà suy nghĩ.
Hoàng Nam bước ra khỏi biệt thự. Cảm giác khi cô bé bị đánh là sao? Lo lắng, đau xót!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.