Quyển 2 - Chương 20: Người bạn gây hiểu lầm…
Winny
16/10/2014
Tên đó ngồi vu vơ ba bốn câu rồi uống cạn ly, hết ly này rồi đến ly
khác, chẳng biết bao nhiêu. Nó pha muốn rã tay. Cái tên này, tửu lượng
cứ như trâu bò. Nó nhìn hắn uống cocktail như nước lã thì gật đầu 1 cách thán phục. Nó ngồi đếm nước đá trong thùng, quả thật, hôm nay quán vắng tanh mà có con người uống bù tất rồi. Không lo mất việc là đây. Nó
ngước nhìn đồng hồ, cũng đã 11 giờ rồi, giờ này nó có thể tan ca. Nó
xách chiếc ví trên tay chuẩn bị ra khỏi Teen Bar. Tên đó đến lúc này
cũng đã thấm rượu. Nó chống cằm, tay để trên quầy bar 1 chút nhìn tên
đó. Thú vị, 1 tên điên vì… yêu đang trong tình trạng nửa vời.
Hắn móc trong túi ra 1 sấp tiền đặt lên quầy. Mắt nó hoa cả lên, What the hell! 1 sấp 100 đô la. Nó mở to mắt, miệng nói:
- Nè nè, anh đang boa cho tôi đó à?
- H…ử??? Ưm… hừm… L..L..ấy Điii…i.- Chất giọng của hắn nhừa nhựa.
Nó lấy tay đếm sấp tiền, tay quăng vào thùng tiền 1 tờ. Cái này đủ cho tụi ở trại mồ côi ăn cả tháng. Nó hí hửng cất bước ra đi. Tên đó cũng đứng dậy đi theo, tên đó đi siêu vẹo, nhưng hay thật, tên đó đi được đến cửa quán thì gục luôn.
Nó lắc đầu ngán ngẫm định thẳng cẳng chân bước qua nhưng… lòng yêu thương động vật lẫn con người khiến nó dừng lại. Nó cúi xuống ngồi cạnh tên đó. Đúng là 1 tên điên, giờ biết nhà hắn ở đâu mà đưa về đây? Nó đứng gãi gãi đầu, ối sao ngứa thế này, có chí chắc? Nó nghĩ hoài mà chẳng ra cách. Giờ này taxi cũng vắng lặng ghê á. Nó nhìn vào cái ví, nó đã lấy của hắn hơn 20 tờ 100 đô la đó, không nên làm người ta nghĩ mình vô ơn.
Nhà nó cách đây khoảng 20 căn, chắc cũng… gần. Nó cúi xuống vác tên đó lên vai, tên này nặng thật đó. Cái này thì có mệt chết. Cái này chỉ có hát cho vơi sầu nhưng nó biết khả năng hát của mình. Nó đành ngâm thơ. Nó nhìn lên trời:
- Tôi ngâm thơ cho anh nghe nhé! E hèm, tóc anh dài anh cài hoa thối địch 1*, miệng anh cười như đít con vịt xiêm.
1* là hoa châm ổi, trong mình rất ghét mùi hoa này vì nó nồng và có mùi hôi hôi, mùi nó cứ như ai đánh rấm.
Quả là 1 bài thơ hay, nó thầm nghĩ. Nó vác tên đó trên vai, hình như có 1 cái gì đó đang đi đằng sau thì phải. Nó quay đầu lại, không có ai cả. Èo, kinh, sợ ma quá đi à. Nó quay đầu đi thẳng, đầu nó đụng trúng 1 cái gì đó. Nó ngước lên, ù ôi, hú hồn. Là bạn cùng bàn, hắn lia cặp mắt sắt lạnh nhìn tên con trai trên vai nó. Tự nhiên, tim nó đánh ầm ầm. Nó nói nhỏ:
- Tôi chỉ đưa tên này về, không có gì…
Hắn lướt qua nó nhẹ tênh, hắn như 1 làn gió. Hắn cho tay vào túi đi thẳng, đầu ngước nhìn trời. Hắn đã sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với nó nhưng… giờ thì lại không muốn nhìn thấy sự việc bây giờ. Tim hắn đang nhói.
Nó cảm thấy cả thân người mình bủn rủn không còn sức lực, nó quỵ xuống đường, tên con trai trên vai nó rơi tự do. Nó cảm nhận được tim nó đang run rẩy. Chỉ là ảo giác, hắn không là gì của nó tại sao nó lại cảm giác đau tái tê thế này!
Nó nhìn tên con trai trên đường, dù sao cũng không phải hạng gái quán bar như bao người, nhận tiền boa thì phải làm tròn bổn phận. Nó đứng lên vác tên đó đi tiếp.
Nghe tiếng mở cửa, Bella chạy ra nhảy bổ lên nó nhưng khi thấy có người lạ thì lập tức phóng xuống ngay. Nó quăng tên nặng như trâu này lên giường.Tên đó vẫn ngủ say như chết, may là hắn không…. Ụa… Ý ngĩ trong đầu nó đột nhiên biến mất, hắn ói ngay trên sàn. Nó lắc đầu ngao ngán, Bella nép vào 1 bên. Bella mà biết nói thì chắc chắn nó sẽ thốt lên: Kinh khủng, con người còn ở dơ hơn cả tôi!
Nó xách xô nước thu dọn bãi chiến trường, nó nhìn thấy tên kia đang nằm trên con heo hồng, lập tức nó phi lên giằng lại đặt ngay ngắn trên ghế sô pha. Nó đột nhiên nghĩ đến hắn, tại sao lại nghĩ chứ! Nó cố lắc đầu cho qua. Lạ thật, tại sao nó lại cảm thấy có lỗi với hắn mà chẳng phải Phong?
……………………………………………………………………………………………….
- Tôi đang ở đâu vậy?- Tên đó lờ mờ tỉnh giấc.
Nó đi ngang liếc nhìn, thuận miệng đáp:
- Dưới bầu trời, trên mặt đất.
- Tôi hỏi thật!- Tên đó hắng giọng 1 cái.
- Nhà tôi, oke? Vậy giờ khỏe chưa? Đi khỏi nhà tôi ngay!
Nó ngặt bát sữa xuống cho Bella rồi đuổi cổ tên đó không thương tình nghĩa… 1 đêm.
Hắn móc trong túi ra 1 sấp tiền đặt lên quầy. Mắt nó hoa cả lên, What the hell! 1 sấp 100 đô la. Nó mở to mắt, miệng nói:
- Nè nè, anh đang boa cho tôi đó à?
- H…ử??? Ưm… hừm… L..L..ấy Điii…i.- Chất giọng của hắn nhừa nhựa.
Nó lấy tay đếm sấp tiền, tay quăng vào thùng tiền 1 tờ. Cái này đủ cho tụi ở trại mồ côi ăn cả tháng. Nó hí hửng cất bước ra đi. Tên đó cũng đứng dậy đi theo, tên đó đi siêu vẹo, nhưng hay thật, tên đó đi được đến cửa quán thì gục luôn.
Nó lắc đầu ngán ngẫm định thẳng cẳng chân bước qua nhưng… lòng yêu thương động vật lẫn con người khiến nó dừng lại. Nó cúi xuống ngồi cạnh tên đó. Đúng là 1 tên điên, giờ biết nhà hắn ở đâu mà đưa về đây? Nó đứng gãi gãi đầu, ối sao ngứa thế này, có chí chắc? Nó nghĩ hoài mà chẳng ra cách. Giờ này taxi cũng vắng lặng ghê á. Nó nhìn vào cái ví, nó đã lấy của hắn hơn 20 tờ 100 đô la đó, không nên làm người ta nghĩ mình vô ơn.
Nhà nó cách đây khoảng 20 căn, chắc cũng… gần. Nó cúi xuống vác tên đó lên vai, tên này nặng thật đó. Cái này thì có mệt chết. Cái này chỉ có hát cho vơi sầu nhưng nó biết khả năng hát của mình. Nó đành ngâm thơ. Nó nhìn lên trời:
- Tôi ngâm thơ cho anh nghe nhé! E hèm, tóc anh dài anh cài hoa thối địch 1*, miệng anh cười như đít con vịt xiêm.
1* là hoa châm ổi, trong mình rất ghét mùi hoa này vì nó nồng và có mùi hôi hôi, mùi nó cứ như ai đánh rấm.
Quả là 1 bài thơ hay, nó thầm nghĩ. Nó vác tên đó trên vai, hình như có 1 cái gì đó đang đi đằng sau thì phải. Nó quay đầu lại, không có ai cả. Èo, kinh, sợ ma quá đi à. Nó quay đầu đi thẳng, đầu nó đụng trúng 1 cái gì đó. Nó ngước lên, ù ôi, hú hồn. Là bạn cùng bàn, hắn lia cặp mắt sắt lạnh nhìn tên con trai trên vai nó. Tự nhiên, tim nó đánh ầm ầm. Nó nói nhỏ:
- Tôi chỉ đưa tên này về, không có gì…
Hắn lướt qua nó nhẹ tênh, hắn như 1 làn gió. Hắn cho tay vào túi đi thẳng, đầu ngước nhìn trời. Hắn đã sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với nó nhưng… giờ thì lại không muốn nhìn thấy sự việc bây giờ. Tim hắn đang nhói.
Nó cảm thấy cả thân người mình bủn rủn không còn sức lực, nó quỵ xuống đường, tên con trai trên vai nó rơi tự do. Nó cảm nhận được tim nó đang run rẩy. Chỉ là ảo giác, hắn không là gì của nó tại sao nó lại cảm giác đau tái tê thế này!
Nó nhìn tên con trai trên đường, dù sao cũng không phải hạng gái quán bar như bao người, nhận tiền boa thì phải làm tròn bổn phận. Nó đứng lên vác tên đó đi tiếp.
Nghe tiếng mở cửa, Bella chạy ra nhảy bổ lên nó nhưng khi thấy có người lạ thì lập tức phóng xuống ngay. Nó quăng tên nặng như trâu này lên giường.Tên đó vẫn ngủ say như chết, may là hắn không…. Ụa… Ý ngĩ trong đầu nó đột nhiên biến mất, hắn ói ngay trên sàn. Nó lắc đầu ngao ngán, Bella nép vào 1 bên. Bella mà biết nói thì chắc chắn nó sẽ thốt lên: Kinh khủng, con người còn ở dơ hơn cả tôi!
Nó xách xô nước thu dọn bãi chiến trường, nó nhìn thấy tên kia đang nằm trên con heo hồng, lập tức nó phi lên giằng lại đặt ngay ngắn trên ghế sô pha. Nó đột nhiên nghĩ đến hắn, tại sao lại nghĩ chứ! Nó cố lắc đầu cho qua. Lạ thật, tại sao nó lại cảm thấy có lỗi với hắn mà chẳng phải Phong?
……………………………………………………………………………………………….
- Tôi đang ở đâu vậy?- Tên đó lờ mờ tỉnh giấc.
Nó đi ngang liếc nhìn, thuận miệng đáp:
- Dưới bầu trời, trên mặt đất.
- Tôi hỏi thật!- Tên đó hắng giọng 1 cái.
- Nhà tôi, oke? Vậy giờ khỏe chưa? Đi khỏi nhà tôi ngay!
Nó ngặt bát sữa xuống cho Bella rồi đuổi cổ tên đó không thương tình nghĩa… 1 đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.