Quyển 1 - Chương 20: Quá khứ, chỉ là quá khứ…
Winny
16/10/2014
Haizz, thật đáng buồn! Ban ngày vừa trông trẻ, vừa trông cả việc học
hành của hắn, mặt tôi chảy dài ra như cái bánh thiu. Đã thế, còn bị tên
lớp trưởng nhờ vả đem đàn ghi ta vào phòng nhạc. Đàn ghi ta này ở đâu ra vậy? Tên đó thư sinh vậy mà… chắc là trộm để tỏ tình với cô em nào đấy! Giờ này chẳng còn ai nữa hết, phòng trống trơn và tối đen. Nếu bây giờ
có 1 con ma và 1 tên cướp nhảy ra cùng 1 lúc thì tôi sẽ ôm chân tên cướp hôn kịch liệt!!!=.= Từ nhỏ, tôi đã sợ 3 thứ là: máu, mưa và bóng tối.
Chẳng biết vì sao nữa! Baba nói là tôi nghịch nên bị tai nạn, sợ đến
giờ. Ai mà chẳng sợ cái gì đó, thế nên, chuyện đó rất bình thường. Mà lạ 1 chỗ là tại sao, ba tôi và tôi chẳng có họ hàng. Vừa đi tôi vừa mon
men vào dòng ký ức trống rỗng của mình…
Tôi đẩy cửa phòng nhạc rồi để cây ghi ta bên cạnh chiếc Piano đã bỏ, tôi phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nhưng KHÔNG, cánh cửa đã đóng lại. Tôi chạy lại nắm cửa vặn, cánh cửa đã bị khóa. Tôi đập ầm ầm vào cái cửa vô tri và hét to cầu xin cứu giúp, chẳng ai lên tiếng. Chuyện này là do Tuyết Lan hay 1 trong số các con cọp ở trường làm là cái chắc. Thiên và hắn đã bảo là không cho động đến tôi mà. Tôi ngồi thụp xuống, ở đây… Rất tối! Giờ này thì còn ai ở đây nữa, điện thoại tôi cũng hết pin rồi. Tôi hận… tôi ghét những ai làm tôi đau… Và giờ, tôi rất sợ. My prince, Thiên, Thanh Tuấn… Làm ơn… Ai đó cứu tôi ra khỏi đây đi.
Tôi loay hoay mãi, chẳng còn cách nào. Tuyệt đường rồi! Tôi muốn ngủ, ít ra mắt tôi sẽ chẳng thấy bóng tối bao trùm nơi đây….
………………………………………………………………………………………………
Hắn đi tìm nhỏ, vừa định chọc ghẹo nhỏ chuyện lúc nãy thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ nhỏ về rồi sao? Đâu mà nhanh vậy chứ! Hắn chạy đi hỏi bảo vệ. Nhỏ vẫn chưa ra, thế là hắn đâm ra lo lo. Hắn chạy đi tìm Hoàng Nam, mỗi giờ ra về anh thường đi kiểm tra các phòng học. Gặp Nam, hắn vẫy vẫy tay:
- Anh Nam, lúc nãy có gặp nhỏ lùn có không?
Nam quay sang nhìn hắn ngạc nhiên:
- Chẳng phải chung lớp với em sao? Anh không thấy!- Nam cau mày.
Đúng lúc đó, anh bạn lớp trưởng kính cận đi ngang qua nghe được đoạn đối thoại thì run lẩy bẩy, chính cậu ta là người gặp Trang cuối cùng. Không phải Lan nói lúc nãy chỉ đùa giỡn chút xíu thôi sao! Chẳng lẽ Trang bị nhốt trong đó? Nếu học sinh mới mà có bề gì thì tính sao? Cậu sẽ là đồng phạm. Nhưng với lời cảnh cáo của Tuyết Lan và cả lời của Thiên và Tuấn, làm sao cậu dám nói ra? Đang đắn đo thì hắn xuất hiện trước mặt cậu:
- Này, có gặp nhỏ Trang ở đâu không?- Hắn vỗ vai cậu.
Sắc mặt cậu lúc này chuyển sang tái nhợt, miệng lắp bắp:
- H…a Hả? Kh…ông… th…ấ…y!
Hắn cau mày, không gặp thì thôi sao lại hốt hoảng dến vậy? Chắn chắn là có chuyện gì xảy ra rồi:
- Chết tiệt, nói ngay, nhỏ đó đang ở đâu?- Tay hắn túm chặt lấy cổ áo chàng kính cận, 1 tay giơ cao lăm lăm chực đánh.
- Tôi không biết!-Đôi mắt cậu bạn vô hồn, cái đầu lắc lắc trong vô thức, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn nóng máu:
- Có nói không?- Mắt hắn hằn lên tia chết chóc.
- Là Tuyết Lan, cô ấy bảo tôi đưa cây đàn cho Trang đi cất, cô ta sẽ cho nhỏ đó bài học. Còn sự việc còn lại, tôi không biết. Chắc là đang ở trên phòng nhạc.
Khốn khiếp, hắn buông cậu ra, chạy lên phòng nhạc, lúc này, Tuyết Lan vừa đi xuống. Hắn cứ nghĩ là tên đó nói dối, Lan không phải. Tại sao, tại sao lại để hắn gặp Lan lúc này. Thấy hắn, cô ả nở nụ cười:
- A, anh Tuấn, mình về thôi, xem vừa trả cây sáo đấy ạ!
- Trả cây sáo?- Hắn nhếch mép.
- Vâng ạ.- Cô ta vẫn chưa biết sự tình.
- Đưa chìa khóa, ĐƯA MAU!- Hắn quát lên.
- Chìa… chìa khóa gì? Em không rõ.- Cô ta sợ hãi.
- Tại sao lại nhốt nhỏ đó? Tôi và em, là quan hệ gì? Có thật là em yêu tôi? Hay chỉ là sự ganh tỵ?-Hắn nhìn Lan.
- Em… em… Anh Tuấn, nghe em giải thích nào anh, em yêu anh mà.- Cô ả hoảng quá, ôm ghì lấy tay hắn, mắt ráo hoảnh mà vô hồn.
- Đủ rồi!- Hắn hất tay cô ra, đi về phía phòng nhạc.
- Anh mới là không yêu em!- Cô ả cười lớn.
- Không, là em làm sai!- Hắn quay đầu lại.
- Em không phải Tuyết Lan, em là chị của nó. Từ nhỏ, em sinh ra là 1 đứa không đáng sống. Em yêu anh, nên em chấp nhận làm nó. Nó có tất cả, nhưng nó cũng chỉ là con cờ giao dịch với Đỗ Gia. Lâm Gia chẳng là gì nếu không có nó. Rồi 1 ngày, nó mất tích, họ cuống cuồng tìm nó. Nhưng mà tìm cho có! Không có nó thì cũng chẳng có sao! Em đã phải thay hình đổi dạng, em phải cắt 2 đồng tiền rồi trang điểm sao cho giống nó. Thật ra, để nó xa Đỗ Gia 10 năm là để nó thay đổi, là để em làm nó. Em cũng biết em đáng khinh nhưng em phải làm gì đây? Em yêu anh, yêu anh đến phát hoảng. Em chấp nhận làm cái bóng. Nhưng em biết, anh rồi sẽ thích con Trang, em đã nhận ra được điều đó. Tuyết Lan rồi cũng sẽ chẳng là gì! Quan hệ của Lâm Gia chưa được khẳng định thì em đã là gì của anh? Haha, em chỉ cảnh cáo nó rời xa anh, nhưng càng ngày nó lại càng đến gần. Em còn có thể làm gì chứ? Anh nghĩ em độc ác, đúng, Tuấn, em độc ác vì anh đó haha.- Cô ả cười như điên nhưng nước mắt thì chảy dài.
- Chết tiệt, cô biến đi, biến khuất mắt tôi, Đỗ Gia và Lâm Gia chẳng còn là gì của nhau nữa hết! Tôi thích Minh Trang đấy, nếu để tôi biết chuyện này 1 lần nữa thì tôi không tha cho cô đâu.
Cô ả ngồi phịch xuống, khóc lóc. Tuyết Lan nổi tiếng của tập đoàn Lâm Gia không phải cô ta, cô là Tuyết Lam, là Tuyết Lam. Cô khóc, tiếng khóc bi thương. Hắn đi đến đạp mạnh vào cửa phòng nhạc làm cửa gãy ra.
Tôi đẩy cửa phòng nhạc rồi để cây ghi ta bên cạnh chiếc Piano đã bỏ, tôi phải thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nhưng KHÔNG, cánh cửa đã đóng lại. Tôi chạy lại nắm cửa vặn, cánh cửa đã bị khóa. Tôi đập ầm ầm vào cái cửa vô tri và hét to cầu xin cứu giúp, chẳng ai lên tiếng. Chuyện này là do Tuyết Lan hay 1 trong số các con cọp ở trường làm là cái chắc. Thiên và hắn đã bảo là không cho động đến tôi mà. Tôi ngồi thụp xuống, ở đây… Rất tối! Giờ này thì còn ai ở đây nữa, điện thoại tôi cũng hết pin rồi. Tôi hận… tôi ghét những ai làm tôi đau… Và giờ, tôi rất sợ. My prince, Thiên, Thanh Tuấn… Làm ơn… Ai đó cứu tôi ra khỏi đây đi.
Tôi loay hoay mãi, chẳng còn cách nào. Tuyệt đường rồi! Tôi muốn ngủ, ít ra mắt tôi sẽ chẳng thấy bóng tối bao trùm nơi đây….
………………………………………………………………………………………………
Hắn đi tìm nhỏ, vừa định chọc ghẹo nhỏ chuyện lúc nãy thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ nhỏ về rồi sao? Đâu mà nhanh vậy chứ! Hắn chạy đi hỏi bảo vệ. Nhỏ vẫn chưa ra, thế là hắn đâm ra lo lo. Hắn chạy đi tìm Hoàng Nam, mỗi giờ ra về anh thường đi kiểm tra các phòng học. Gặp Nam, hắn vẫy vẫy tay:
- Anh Nam, lúc nãy có gặp nhỏ lùn có không?
Nam quay sang nhìn hắn ngạc nhiên:
- Chẳng phải chung lớp với em sao? Anh không thấy!- Nam cau mày.
Đúng lúc đó, anh bạn lớp trưởng kính cận đi ngang qua nghe được đoạn đối thoại thì run lẩy bẩy, chính cậu ta là người gặp Trang cuối cùng. Không phải Lan nói lúc nãy chỉ đùa giỡn chút xíu thôi sao! Chẳng lẽ Trang bị nhốt trong đó? Nếu học sinh mới mà có bề gì thì tính sao? Cậu sẽ là đồng phạm. Nhưng với lời cảnh cáo của Tuyết Lan và cả lời của Thiên và Tuấn, làm sao cậu dám nói ra? Đang đắn đo thì hắn xuất hiện trước mặt cậu:
- Này, có gặp nhỏ Trang ở đâu không?- Hắn vỗ vai cậu.
Sắc mặt cậu lúc này chuyển sang tái nhợt, miệng lắp bắp:
- H…a Hả? Kh…ông… th…ấ…y!
Hắn cau mày, không gặp thì thôi sao lại hốt hoảng dến vậy? Chắn chắn là có chuyện gì xảy ra rồi:
- Chết tiệt, nói ngay, nhỏ đó đang ở đâu?- Tay hắn túm chặt lấy cổ áo chàng kính cận, 1 tay giơ cao lăm lăm chực đánh.
- Tôi không biết!-Đôi mắt cậu bạn vô hồn, cái đầu lắc lắc trong vô thức, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn nóng máu:
- Có nói không?- Mắt hắn hằn lên tia chết chóc.
- Là Tuyết Lan, cô ấy bảo tôi đưa cây đàn cho Trang đi cất, cô ta sẽ cho nhỏ đó bài học. Còn sự việc còn lại, tôi không biết. Chắc là đang ở trên phòng nhạc.
Khốn khiếp, hắn buông cậu ra, chạy lên phòng nhạc, lúc này, Tuyết Lan vừa đi xuống. Hắn cứ nghĩ là tên đó nói dối, Lan không phải. Tại sao, tại sao lại để hắn gặp Lan lúc này. Thấy hắn, cô ả nở nụ cười:
- A, anh Tuấn, mình về thôi, xem vừa trả cây sáo đấy ạ!
- Trả cây sáo?- Hắn nhếch mép.
- Vâng ạ.- Cô ta vẫn chưa biết sự tình.
- Đưa chìa khóa, ĐƯA MAU!- Hắn quát lên.
- Chìa… chìa khóa gì? Em không rõ.- Cô ta sợ hãi.
- Tại sao lại nhốt nhỏ đó? Tôi và em, là quan hệ gì? Có thật là em yêu tôi? Hay chỉ là sự ganh tỵ?-Hắn nhìn Lan.
- Em… em… Anh Tuấn, nghe em giải thích nào anh, em yêu anh mà.- Cô ả hoảng quá, ôm ghì lấy tay hắn, mắt ráo hoảnh mà vô hồn.
- Đủ rồi!- Hắn hất tay cô ra, đi về phía phòng nhạc.
- Anh mới là không yêu em!- Cô ả cười lớn.
- Không, là em làm sai!- Hắn quay đầu lại.
- Em không phải Tuyết Lan, em là chị của nó. Từ nhỏ, em sinh ra là 1 đứa không đáng sống. Em yêu anh, nên em chấp nhận làm nó. Nó có tất cả, nhưng nó cũng chỉ là con cờ giao dịch với Đỗ Gia. Lâm Gia chẳng là gì nếu không có nó. Rồi 1 ngày, nó mất tích, họ cuống cuồng tìm nó. Nhưng mà tìm cho có! Không có nó thì cũng chẳng có sao! Em đã phải thay hình đổi dạng, em phải cắt 2 đồng tiền rồi trang điểm sao cho giống nó. Thật ra, để nó xa Đỗ Gia 10 năm là để nó thay đổi, là để em làm nó. Em cũng biết em đáng khinh nhưng em phải làm gì đây? Em yêu anh, yêu anh đến phát hoảng. Em chấp nhận làm cái bóng. Nhưng em biết, anh rồi sẽ thích con Trang, em đã nhận ra được điều đó. Tuyết Lan rồi cũng sẽ chẳng là gì! Quan hệ của Lâm Gia chưa được khẳng định thì em đã là gì của anh? Haha, em chỉ cảnh cáo nó rời xa anh, nhưng càng ngày nó lại càng đến gần. Em còn có thể làm gì chứ? Anh nghĩ em độc ác, đúng, Tuấn, em độc ác vì anh đó haha.- Cô ả cười như điên nhưng nước mắt thì chảy dài.
- Chết tiệt, cô biến đi, biến khuất mắt tôi, Đỗ Gia và Lâm Gia chẳng còn là gì của nhau nữa hết! Tôi thích Minh Trang đấy, nếu để tôi biết chuyện này 1 lần nữa thì tôi không tha cho cô đâu.
Cô ả ngồi phịch xuống, khóc lóc. Tuyết Lan nổi tiếng của tập đoàn Lâm Gia không phải cô ta, cô là Tuyết Lam, là Tuyết Lam. Cô khóc, tiếng khóc bi thương. Hắn đi đến đạp mạnh vào cửa phòng nhạc làm cửa gãy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.