Học Sinh Cá Biệt

Quyển 2 - Chương 23: Thả trôi yêu thương

Winny

16/10/2014

1 tuần sau…

Điện thoại hắn rung lên, hắn nhấc máy:

- Tôi nghe!

- Nghe này Trung, đừng quá kích động. Tớ Gia Huy đây…

- Cậu nói nhanh đi…- Hắn linh cảm có chuyện không hay đang xảy đến.

- Ca phẫu thuật… không thành công… Tớ sẽ đưa cô ấy về vào ngày mai…

Chiếc iphone trên tay hắn rơi xuống đấy vỡ nát. Hắn nắm 2 bên tóc vò rối bù. Là tại hắn đã hại nó, nếu hắn không tự ý điều trị cho nó thì bây giờ nó không ra nông nổi như thế này. Nước mắt hắn rơi, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc và hối hận như thế này…

Hắn chán trườn nằm trong nhà không ra ngoài, không tiếp xúc với ai cũng chẳng thèm ăn cơm. Ngân Ngân đôi lúc lại đứng nép bên cửa nhìn hắn như người mất hồn mà òa khóc. Cuộc đời của nó quá đau khổ, là hắn không bảo vệ được nó như đã hứa với mẹ nó nên Người đã đưa nó đi chăng? Hắn làm bạn với rượu trong đêm đó đến xuất huyết bao tử. Thư kí Đông đã phải đưa hắn tới bệnh viện. Chẳng có gì đau khổ hơn khi nhìn người yêu mình ra đi mà không thể làm gì.

Hắn nhìn ra cửa sổ bệnh viện, trời bây giờ đã tối mịch, ngày mai hắn sẽ được gặp lại người hắn yêu nhưng chẳng còn đứng trước mặt hắn gọi tên hay đùa giỡn cùng hắn. 1 ngôi sao lóa lên trên bầu trời… là nó sao? Hắn tự cười nhạo chính mình, ước gì lúc nó cần hắn ở bên nó nhiều hơn.

Hắn lấy trong túi ra 1 tờ giấy đã nhàu nát, là tờ hợp đồng. Nó nói sẽ chịu trách nhiệm với hắn kia mà. Nước mắt hắn lại rơi ướt đẫm khoảng áo trước ngực, nét chữ in trên giấy nhòe đi. Đêm đó, hắn không ngủ được mà trằn trọc cả đêm, cầu xin Chúa, hãy mang nó về với hắn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào con tim của người sống không bằng chết. Hắn giờ tay đón nhận tia nắng, nắng rất ấm nhưng… người hắn yêu đâu cảm nhận được. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất kĩ, hắn sẽ đến gặp nó lần cuối, nếu có thể… hắn sẽ đi cùng nó.

Đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 7h. Hôm nay hắn nghỉ học, đơn giản vì hắn chẳng còn đủ sức để đến trường. Hắn thay bộ quần áo rồi bắt taxi về nhà phóng xe đến nhà nó. Ngôi nhà im lìm, dây thường xuân bao quanh tăng sự cổ kính. Hắn ngồi trên xe hồi lâu ngắm nhìn căn nhà, căn nhà này lúc trước đã có sự hiện diện của 1 gia đình. Hắn gạt chống xe đẩy cửa vào nhà, căn nhà khá đơn sơ, vẫn như vậy như lúc có nó. Hắn nhìn lên kệ sách chạm nhẹ lớp bụi bám bên ngoài, nó đã không đọc sách từ rất lâu thì phải…



Hắn bước xuống gian bếp, trên bàn là 1 dĩa thức ăn đã ăn hết, kiến và ruồi bò cả vào trong. Hắn đi đến bên bàn thờ ba mẹ nó, thắp hương. Mùi khói hăng hăng làm mắt hắn cay cay. Hắn nói nhỏ:

- Xin lỗi mẹ, con đã không thể bảo vệ được Yến Chi, nếu chấp nhận, hãy cứ đợi con, con sẽ đến!

Hắn dập đầu lạy rồi đứng dậy đi khỏi nhà. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chẳng còn hơi ấm tiếng cười của nó nữa rồi. Hắn phóng xe vụt đi.

1 dáng người cao cao nhỏ nhắn, mặc chiếc váy hoa, tóc cắt ngắn. Áo sơ mi tay dài cổ cao, đội chiếc nón cói. Tay cầm đôi giày cao gót, tay còn lại cầm 1 con heo hồng đi nhè nhẹ trên đường. Cô gái đưa mắt nhìn hàng cây rồi đến tiệm sửa xe ven đường.

- Nắng ấm thật!- Cô khẽ thốt lên.

Có tiếng xe máy chạy đến, cô gái quay đầu nhìn rồi lao thẳng ra đường dang tay chặn lại. Xe phanh gấp tạo vệt bánh xe trên đường, dù đã phanh lại nhưng vẫn va chạm làm cô ta ngã. Cô gái ngước mặt lên, mỉm cười:

- Lần này có hơi đau đấy!

Hắn chết trân, là khuôn mặt này nhưng tóc đã cắt ngắn. Hắn đang mơ sao? Hắn bước xuống xe, không vội đỡ cô ta đứng dậy mà ôm chầm lấy cô gái. Cô ta cũng đưa tay ôm lại:

- Em nói chịu trách nhiệm với cái ngàn vàng của anh thì em nhất định sẽ trở về.- Nó khẽ cười.- Giờ đứng lên, đừng làm trung tâm của sự chú ý.

- Ừ!- Hắn gật đầu, nó ngồi sau xe ôm hắn thật chặt, chính là hơi ấm mà nó vẫn muốn tìm kiếm…

……………………………………………………………………………………………….

- Con chào chú!- Nó cúi đầu chào người đàn ông trung niên trước mặt.



Ông ngước lên nhìn nó mừng rỡ ôm chầm lấy nó, gõ nhẹ vào đầu:

- Con nhỏ này, đi đâu cả 2 tuần nay, bọn nhóc trong trại mồ côi tìm con quá trời.

Nó gãi đầu cười trừ:

- Đó là câu chuyện dài!

Hắn níu tay nó ra 1 bàn gần cửa sổ, hắn vuốt nhẹ tóc nó:

- Chẳng phải Huy nói là ca phẫu thuật thất bại hay sao?

- Ừm huh? Thì thất bại nhưng Thần Chết đã không đến mang em đi vì em mạnh mẽ hơn hắn. Lúc phẫu thuật, tim em… đã ngừng đập. Mọi người nghĩ em đã chết nhưng kì tích đã xuất hiện. Em vừa tỉnh cách đây 30 giờ 9 phút 12 giây.

Hắn ôm lấy nó, đặt lên trán nó nụ hôn khẽ khàng.

- Tình yêu cần tự do, em đã biết tự giác rồi đấy!

Nó nhìn hắn, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Nắng rọi vào quán ăn, nó giơ tay ra cảm nhận.

- Cảm ơn anh, xúc giác của em!

Niềm hạnh phúc lại đến với họ, hạnh phúc rất nó níu, hãy biết trân trọng nó bạn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Cá Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook