Quyển 2 - Chương 6: Tranh giành + mẹ nó.
Winny
16/10/2014
Nó, hắn và Phong cùng đến công viên. Nó nhìn xung quanh, ở đây có tất cả loại trò chơi. Thể loại cảm giác mạnh là rất nhiều, nó hăm hở kéo 2
tên con trai đẹp như hoa chạy loanh quanh trước ánh nhìn ngưỡng mộ của
người trong công viên. Hắn nói:
- Chơi trò này đi!- Hắn giơ tay chỉ về hướng trò chơi tàu lượn siêu tốc.
Nó ngẫng đầu lên nhìn, trời ơi, nó lộn cả 2 vòng í. Phong cũng gật đầu. Nó nhìn xuống cái váy ngắn đang mặc. Phong hiểu ý liền lấy trong cặp ra 1 cái áo khoác.
- Khoác vào eo đi.- Phong cười rồi đưa áo cho nó.
Chỉ có Phong là hiểu đó nhất, nó cười tít mắt. Bị xem như không khí, hắn thấy tức tức trong bụng:
- Chơi, nói nhiều quá!
Phong nhìn hắn cười đắc chí. Nó và Phong ngồi cạnh nhau trong khi hắn bị lọt thỏm ở hàng ghế dưới. Xe bắt đầu chuyển động từ từ lê cao và… ào 1 cái đi xuống:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
Tiếng la thất thanh vang lên, tiếng la lớn đến nổi át hết tiếng mọi người trên tàu. Hắn lảo đảo đi xuống. Tàu chạy nhanh kinh thật. Hắn đam mê tốc độ nhưng còn lộn 2 vòng như thế này thì có rớt tim ra ngoài. Chẳng bù với hắn, nó đang cười toe toét vừa ăn cây kem Phong đưa cho. Phong đi đến vỗ vỗ lưng hắn:
- Lần sau nhớ cẩn thận với trò cảm giác mạnh đấy!
Hắn hất tay Phong ra, ánh mắt lạnh lùng. Hắn đã bị mất mặt thế còn bị Phong châm chọc, thật là tức chết mà. Nó kéo hắn và Phong đi đến trước lâu đài ma quái. Ừm huh, chơi trò này xem sao, có khá khẩm hơn chút nào không!
Ở trong lâu đài bố trí rất u ám và có phần lạnh. Mấy trò nhát ma cũ rích này hắn đã quá quen. Phong cũng lặng thinh đi sau nó. Phải nói sao nhỉ? Nó rất sợ… ma. Nhưng chính nó đã bày ra trò chơi này còn gì? Èo, giờ này có con nào nhảy bổ ra chắc sợ chết mất. Nó khum lưng len qua những ngóc nhỏ đầy mạng nhện. Cả đám bắt đầu nghe những tiếng ù ù rùng rợn. Nó đảo mắt xung quanh, kinh quá.
Ù Ù Ù Ù. 1 bóng ma mặt mày máu me xanh lét xuất hiện. Nó trợn mắt, đứng trân rồi hét lớn:
- AAAAAAAAAAAAAAAAA MAAAAAAAAAAAAA!!!
Hắn che miệng cười còn Phong thì nhìn nó. Cá biệt vậy mà sợ ma. Nó có thể chấp hết 10 con ma nữa cơ, tiếng la còn làm cho con ma hoảng sợ nữa cơ mà.
Con ma vẫn đứng trơ trơ trước mặt nó. Nóng máu, nó đấm 1 cái thật mạnh vào mặt… con ma. Hắn và Phong ngạc nhiên nhìn nó rồi nhìn con người giả ma khốn khổ đang lấy tay xoa xoa mặt. Phong và hắn kéo nó ra khỏi lâu đài. Vừa đi nó vừa hét lại:
- Sao lại đi giả ma giả quỷ lừa người khác vậy? Người ta bị bệnh tim thì sao????
Trời ơi, chúa ạ. Đi vào lâu đài như thế là quá đủ!!! Hắn và Phong kéo nó chạy như bay thoát khỏi khu vực đó trước khi bảo vệ tống cổ từng đứa. Nó vẫn còn hậm hực, hắn nhìn nó chảy mồ hôi lạnh… điên có chất riêng. Đi loanh quanh 1 lúc thì mắt nó lóe lên. Là máy gấp gấu. Ôi moew, những con gấu này xinh xắn làm sao.
- Gấp không?- Hắn hỏi.
- Ừ! Nhưng tôi không biết gắp.- Nó nhìn vào cái máy gấp thú.
- Để mình gấp thử xem sao.- Phong lên tiếng.
Hắn nhíu mày khinh khỉnh. Nhỏ đó thích ai đi với ai thì mặc chứ. Dù sao hắn cũng là bạn trai trên danh nghĩa mà sao cứ phải như người thứ 3 thế này. Hắn đứng nhìn Phong gấp. Đã 10 thẻ rồi mà vẫn không trúng. Mặt nó ỉu xìu:
- Bọn họ gạt tiền đấy, làm sao gấp được chứ! Đi thôi, mình đi ném phi tiêu.- Nói rồi, nó kéo Phong đi mất bỏ lại hắn ở đây.
Hắn quan sát con gấu bông mà nó thích. Là 1 con heo hồng, nhìn cũng dễ thương. Có nét giống nó thì phải. Hắn mỉm cười, vò mái đầu nhẹ:
- Ông chủ, bán tôi 50 thẻ này đi.
…………………………………………………………………………………………………………………
- Này, cho đấy!- Hắn giơ con heo hồng lúc nãy ra trước mặt nó. Nó ngẫng đầu lên nhìn, là con heo lúc nãy. Nó sung sướng ôm con gấu bông vào lòng. Là hắn gấp sao? Tài thật! Phong nhìn hắn, hắn cười thách thức nhìn Phong.
Phong không nói gì. Cả 3 cùng đi về, giờ cũng đã là xế chiều, sắp đến giờ nó làm thêm. Nó về nhà, đas63y cửa nhẹ vào:
- Mẹ ơi, con về rồi ạ!
Không nghe tiếng mẹ nó trả lời. Ánh sáng trong nhà thường ngày cũng không thấy, chắc mẹ đang ngủ. Nó đi lên phòng thì bắt gặp mẹ nó đang nằm dưới cầu thang mái gác. Nó hoảng hốt chạy lại ôm mẹ nó, trên tay bà đang cầm lọ thuốc, là thuốc trợ tim. Vậy là… cơn đau tim của bà lại tái phát. Nó cõng bà chạy 1 mạch ra đường.
- Taxi!- Nó vẫy tay gọi 1 chiếc taxi gần đó rồi đưa mẹ nó tới bệnh viện.
Mẹ nó đã vào phòng cấp cứu. Ngồi bên ngoài băng ghế, mặt nó trắng bệch. Tay lạnh ngắt. 1 lúc sau, có người bác sĩ từ phòng cấp cứu của mẹ nó đi ra. Nó chạy lại níu tay ông ấy:
- Mẹ tôi có sao không bác sĩ?
- Mẹ cô cần phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Được, phẫu thuật cho mẹ tôi đi.- Nó gật đầu chắc nịch.
…………………………………………………………………………………………………………………
Nó thẫn thờ ngồi nhìn số tiền hẫu thuật trên giấy. 200 triệu sao? Nếu không có mẹ nó phải chết. Nó đã xin trả góp. Nó phải làm sao đây? Mẹ nó vẫn chưa phẫu thuật xong, có lẽ nó nên đi làm, nếu nghỉ chắc bị đuổi việc thật.
Nó bước vào quán Phố Núi nơi nó làm. Người chủ quán chạy lại:
- Sao hôm qua cô nghỉ không lí do?
- Dạ… hôm qua…- Nó lơ mơ nghĩ đến hôm nó qua đêm với hắn.
- Không có lí do gì hết, cô nghỉ việc đi, tôi đã tìm được nhân viên mới, với lại mức lương còn rẻ hơn cả cô.
Nó nghe tiếng sét đánh ầm ầm bên tai, mắt trắng bệch, nó quỳ xuống đấy lay tay ông chủ:
- Ông chủ, tôi xin ông đấy! Tôi đang rất cần tiền, ông có thể cho tôi tiếp tục làm không? 1 tháng tôi chỉ lấy 1 triệu thôi!
- Xin lỗi cô, tôi đã chọn người khác rồi!
Nó thất thần đi khỏi quán. Vậy nó kiếm tiền ở đâu ra chứ? Tiền đâu phải trên trời rơi xuống. Nó nhìn đồng hồ, chắc mẹ đã phẫu thuật xong rồi. Nó về nhà chuẩn bị quần áo và vật dụng cần thiết để nuôi mẹ. Nó đi xuống bếp nấu 1 ít cháo trắng để đem theo. Bất giác, nó nhìn thấy con heo hắn tặng. Đúng rồi, nó sẽ mượn tiền hắn tạm thời. Nó nhấc điện thoại lên bấm số hắn:
- Ừm, tôi… Yến Chi nè. Rãnh không? Lại nhà tôi 1 chút.
- Ừ.
Đầu dây bên kia đáp lại rồi tắt máy. CHỉ có hắn mới có thể giúp được nó lúc này. 1 lát sau, trước nhà có tiếng xe mô tô. Nó hớt hải chạy xuống nhìn hắn. Nó bảo hắn vào nhà. Hắn ngồi trên ghế nhìn nó:
- Có chuyện gì vậy?
- À, ừm. Tôi có thể mượn anh 200 triệu không?- Nó đi thẳng vào vấn đề.
Hắn nhíu mày nhìn nó. Nó cần tiền để làm gì?
- CÔ cần tiền để làm gì?
Nó suy nghĩ đôi chút. Mẹ nó chẳng cho nó nhờ vả ai cả. Nên nó nghĩ là mẹ nó sẽ không vui khi biết tin nó có tiền phẫu thuật cho bà vì vay mượn.
- Ừ, cũng không có gì! Cho tôi mượn đi.
Hắn ngờ ngợ không tin nó. Tại sao nó cần 1 khoản tiền lớn như vậy?
- Sao cô lại nghĩ sẽ mượn tiền tôi để chi tiêu vào những chuyện vô bổ sao?
Nó nhếch mép câm lặng. Thì ra hắn nghĩ nó là loại người như thế! Nó lắc đầu cười nhạt:
- Không có gì, vậy tạm biệt anh, tôi có chuyện phải đi.
Hắn quay đầu đi ra cửa. Nó đứng trong nhà nhìn ra bật khóc. Nếu không có tiền thì mẹ nó sẽ chết, nó phải làm sao đây? Có cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng vì mẹ, nó có thể làm mọi thứ. Nó đem những đồ dùng cần thiết vào bệnh viện. Ca phẫu thuật của mẹ nó vẫn chưa kết thúc. Nó nghe từng nhịp tim trong mình thắt lại. Không có tiền thì mạng sống sẽ mất đi trong nháy mắt. Trong đầu nó loáng thoáng nghĩ đến việc… làm gái. Chỉ 1 đêm thôi, nó sẽ có tiền cho mẹ chạy chữa. Nó quay người ra khỏi bệnh viện, 2 hàng nước mắt lăn dài.
- Chơi trò này đi!- Hắn giơ tay chỉ về hướng trò chơi tàu lượn siêu tốc.
Nó ngẫng đầu lên nhìn, trời ơi, nó lộn cả 2 vòng í. Phong cũng gật đầu. Nó nhìn xuống cái váy ngắn đang mặc. Phong hiểu ý liền lấy trong cặp ra 1 cái áo khoác.
- Khoác vào eo đi.- Phong cười rồi đưa áo cho nó.
Chỉ có Phong là hiểu đó nhất, nó cười tít mắt. Bị xem như không khí, hắn thấy tức tức trong bụng:
- Chơi, nói nhiều quá!
Phong nhìn hắn cười đắc chí. Nó và Phong ngồi cạnh nhau trong khi hắn bị lọt thỏm ở hàng ghế dưới. Xe bắt đầu chuyển động từ từ lê cao và… ào 1 cái đi xuống:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
Tiếng la thất thanh vang lên, tiếng la lớn đến nổi át hết tiếng mọi người trên tàu. Hắn lảo đảo đi xuống. Tàu chạy nhanh kinh thật. Hắn đam mê tốc độ nhưng còn lộn 2 vòng như thế này thì có rớt tim ra ngoài. Chẳng bù với hắn, nó đang cười toe toét vừa ăn cây kem Phong đưa cho. Phong đi đến vỗ vỗ lưng hắn:
- Lần sau nhớ cẩn thận với trò cảm giác mạnh đấy!
Hắn hất tay Phong ra, ánh mắt lạnh lùng. Hắn đã bị mất mặt thế còn bị Phong châm chọc, thật là tức chết mà. Nó kéo hắn và Phong đi đến trước lâu đài ma quái. Ừm huh, chơi trò này xem sao, có khá khẩm hơn chút nào không!
Ở trong lâu đài bố trí rất u ám và có phần lạnh. Mấy trò nhát ma cũ rích này hắn đã quá quen. Phong cũng lặng thinh đi sau nó. Phải nói sao nhỉ? Nó rất sợ… ma. Nhưng chính nó đã bày ra trò chơi này còn gì? Èo, giờ này có con nào nhảy bổ ra chắc sợ chết mất. Nó khum lưng len qua những ngóc nhỏ đầy mạng nhện. Cả đám bắt đầu nghe những tiếng ù ù rùng rợn. Nó đảo mắt xung quanh, kinh quá.
Ù Ù Ù Ù. 1 bóng ma mặt mày máu me xanh lét xuất hiện. Nó trợn mắt, đứng trân rồi hét lớn:
- AAAAAAAAAAAAAAAAA MAAAAAAAAAAAAA!!!
Hắn che miệng cười còn Phong thì nhìn nó. Cá biệt vậy mà sợ ma. Nó có thể chấp hết 10 con ma nữa cơ, tiếng la còn làm cho con ma hoảng sợ nữa cơ mà.
Con ma vẫn đứng trơ trơ trước mặt nó. Nóng máu, nó đấm 1 cái thật mạnh vào mặt… con ma. Hắn và Phong ngạc nhiên nhìn nó rồi nhìn con người giả ma khốn khổ đang lấy tay xoa xoa mặt. Phong và hắn kéo nó ra khỏi lâu đài. Vừa đi nó vừa hét lại:
- Sao lại đi giả ma giả quỷ lừa người khác vậy? Người ta bị bệnh tim thì sao????
Trời ơi, chúa ạ. Đi vào lâu đài như thế là quá đủ!!! Hắn và Phong kéo nó chạy như bay thoát khỏi khu vực đó trước khi bảo vệ tống cổ từng đứa. Nó vẫn còn hậm hực, hắn nhìn nó chảy mồ hôi lạnh… điên có chất riêng. Đi loanh quanh 1 lúc thì mắt nó lóe lên. Là máy gấp gấu. Ôi moew, những con gấu này xinh xắn làm sao.
- Gấp không?- Hắn hỏi.
- Ừ! Nhưng tôi không biết gắp.- Nó nhìn vào cái máy gấp thú.
- Để mình gấp thử xem sao.- Phong lên tiếng.
Hắn nhíu mày khinh khỉnh. Nhỏ đó thích ai đi với ai thì mặc chứ. Dù sao hắn cũng là bạn trai trên danh nghĩa mà sao cứ phải như người thứ 3 thế này. Hắn đứng nhìn Phong gấp. Đã 10 thẻ rồi mà vẫn không trúng. Mặt nó ỉu xìu:
- Bọn họ gạt tiền đấy, làm sao gấp được chứ! Đi thôi, mình đi ném phi tiêu.- Nói rồi, nó kéo Phong đi mất bỏ lại hắn ở đây.
Hắn quan sát con gấu bông mà nó thích. Là 1 con heo hồng, nhìn cũng dễ thương. Có nét giống nó thì phải. Hắn mỉm cười, vò mái đầu nhẹ:
- Ông chủ, bán tôi 50 thẻ này đi.
…………………………………………………………………………………………………………………
- Này, cho đấy!- Hắn giơ con heo hồng lúc nãy ra trước mặt nó. Nó ngẫng đầu lên nhìn, là con heo lúc nãy. Nó sung sướng ôm con gấu bông vào lòng. Là hắn gấp sao? Tài thật! Phong nhìn hắn, hắn cười thách thức nhìn Phong.
Phong không nói gì. Cả 3 cùng đi về, giờ cũng đã là xế chiều, sắp đến giờ nó làm thêm. Nó về nhà, đas63y cửa nhẹ vào:
- Mẹ ơi, con về rồi ạ!
Không nghe tiếng mẹ nó trả lời. Ánh sáng trong nhà thường ngày cũng không thấy, chắc mẹ đang ngủ. Nó đi lên phòng thì bắt gặp mẹ nó đang nằm dưới cầu thang mái gác. Nó hoảng hốt chạy lại ôm mẹ nó, trên tay bà đang cầm lọ thuốc, là thuốc trợ tim. Vậy là… cơn đau tim của bà lại tái phát. Nó cõng bà chạy 1 mạch ra đường.
- Taxi!- Nó vẫy tay gọi 1 chiếc taxi gần đó rồi đưa mẹ nó tới bệnh viện.
Mẹ nó đã vào phòng cấp cứu. Ngồi bên ngoài băng ghế, mặt nó trắng bệch. Tay lạnh ngắt. 1 lúc sau, có người bác sĩ từ phòng cấp cứu của mẹ nó đi ra. Nó chạy lại níu tay ông ấy:
- Mẹ tôi có sao không bác sĩ?
- Mẹ cô cần phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Được, phẫu thuật cho mẹ tôi đi.- Nó gật đầu chắc nịch.
…………………………………………………………………………………………………………………
Nó thẫn thờ ngồi nhìn số tiền hẫu thuật trên giấy. 200 triệu sao? Nếu không có mẹ nó phải chết. Nó đã xin trả góp. Nó phải làm sao đây? Mẹ nó vẫn chưa phẫu thuật xong, có lẽ nó nên đi làm, nếu nghỉ chắc bị đuổi việc thật.
Nó bước vào quán Phố Núi nơi nó làm. Người chủ quán chạy lại:
- Sao hôm qua cô nghỉ không lí do?
- Dạ… hôm qua…- Nó lơ mơ nghĩ đến hôm nó qua đêm với hắn.
- Không có lí do gì hết, cô nghỉ việc đi, tôi đã tìm được nhân viên mới, với lại mức lương còn rẻ hơn cả cô.
Nó nghe tiếng sét đánh ầm ầm bên tai, mắt trắng bệch, nó quỳ xuống đấy lay tay ông chủ:
- Ông chủ, tôi xin ông đấy! Tôi đang rất cần tiền, ông có thể cho tôi tiếp tục làm không? 1 tháng tôi chỉ lấy 1 triệu thôi!
- Xin lỗi cô, tôi đã chọn người khác rồi!
Nó thất thần đi khỏi quán. Vậy nó kiếm tiền ở đâu ra chứ? Tiền đâu phải trên trời rơi xuống. Nó nhìn đồng hồ, chắc mẹ đã phẫu thuật xong rồi. Nó về nhà chuẩn bị quần áo và vật dụng cần thiết để nuôi mẹ. Nó đi xuống bếp nấu 1 ít cháo trắng để đem theo. Bất giác, nó nhìn thấy con heo hắn tặng. Đúng rồi, nó sẽ mượn tiền hắn tạm thời. Nó nhấc điện thoại lên bấm số hắn:
- Ừm, tôi… Yến Chi nè. Rãnh không? Lại nhà tôi 1 chút.
- Ừ.
Đầu dây bên kia đáp lại rồi tắt máy. CHỉ có hắn mới có thể giúp được nó lúc này. 1 lát sau, trước nhà có tiếng xe mô tô. Nó hớt hải chạy xuống nhìn hắn. Nó bảo hắn vào nhà. Hắn ngồi trên ghế nhìn nó:
- Có chuyện gì vậy?
- À, ừm. Tôi có thể mượn anh 200 triệu không?- Nó đi thẳng vào vấn đề.
Hắn nhíu mày nhìn nó. Nó cần tiền để làm gì?
- CÔ cần tiền để làm gì?
Nó suy nghĩ đôi chút. Mẹ nó chẳng cho nó nhờ vả ai cả. Nên nó nghĩ là mẹ nó sẽ không vui khi biết tin nó có tiền phẫu thuật cho bà vì vay mượn.
- Ừ, cũng không có gì! Cho tôi mượn đi.
Hắn ngờ ngợ không tin nó. Tại sao nó cần 1 khoản tiền lớn như vậy?
- Sao cô lại nghĩ sẽ mượn tiền tôi để chi tiêu vào những chuyện vô bổ sao?
Nó nhếch mép câm lặng. Thì ra hắn nghĩ nó là loại người như thế! Nó lắc đầu cười nhạt:
- Không có gì, vậy tạm biệt anh, tôi có chuyện phải đi.
Hắn quay đầu đi ra cửa. Nó đứng trong nhà nhìn ra bật khóc. Nếu không có tiền thì mẹ nó sẽ chết, nó phải làm sao đây? Có cái gì mà chẳng phải trả giá, nhưng vì mẹ, nó có thể làm mọi thứ. Nó đem những đồ dùng cần thiết vào bệnh viện. Ca phẫu thuật của mẹ nó vẫn chưa kết thúc. Nó nghe từng nhịp tim trong mình thắt lại. Không có tiền thì mạng sống sẽ mất đi trong nháy mắt. Trong đầu nó loáng thoáng nghĩ đến việc… làm gái. Chỉ 1 đêm thôi, nó sẽ có tiền cho mẹ chạy chữa. Nó quay người ra khỏi bệnh viện, 2 hàng nước mắt lăn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.