Chương 43
dm.xangtang
10/06/2014
-Tín, lên văn phòng xem mày!
-Không, để tao học bài đi!
-Ơ, cái thằng công sức của cả lớp, học thì cả đời cơ mà!
-Thì tụi mày xem đi rồi về nói lại cho tao xem là được!-Tôi lôi máy tính ra ấn, mong kết quả trùng với một trong bốn đáp án của đề thi trong cuốn sách nâng cao.
-Mày làm sao mà tuần này cứ thất thần thế, Cô Chú mắng gì mày à?-thằng Hoàng ngồi cạnh, ngóc đầu khỏi cái mặt bàn chi chít hình vẽ, thơ chế của các bậc đàn anh để lại, hỏi tôi. Nó tranh thủ giờ ra chơi xuống cạnh tôi làm một giấc ngủ.
-Không, có gì đâu? Dạo này thích học thôi!-Tôi lấy bút chì khoanh tròn đáp án vừa tính ra.
-Ờ, mày thích học, tao nghe mà lạ!
-Dĩ nhiên, dạo này lớn rồi, phải học thôi!
-Ờ, thế tao ra ngoài xem báo tường, có gì thì ra chơi với anh em cho thoải mái.
Nó là thằng cuối cùng, trừ tôi trong xóm nhà lá rời khỏi lớp. Cả lớp vắng hoe chỉ còn lác đác vài người. Tôi ngồi im, cả tuần nay thỉnh thoảng vẫn như vậy, từ một thằng con trai hoạt bát và cười vui, tôi lầm lì và trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Ừ thì có cười có nói, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Một khoảng trống mênh mông, một mình tôi không thể nào ôm trọn, nhưng vẫn cứ cố gắng dù biết rằng chỉ là “ dã tràng xe cát”.
Cả tuần này đi học, dù bất kỳ là học thêm trên lớp hay các lớp học thêm, tôi đều như vậy. Nỗi buồn không che đậy lại được, nó bộc lộ hẳn cả ngoài. Cảm giác chán chường với tất cả, dù cho đó có là Ngữ Yên, hay là những thằng bạn hằng ngày vẫn tếu táo với tôi. Cái buổi đầu tiên làm báo tường, chính xác hơn là lúc Dung tiễn tôi về, những câu nói, vô tình đẩy tôi vào trạng thái mất cân bằng thực sự.
Dung vẫn giữ đúng lời hứa, vẫn coi tôi như là bạn. Thỉnh thoảng hai đứa đi ngang qua nhau:
-Chào buổi sáng!
-Ừm, chào!-Tôi hãy còn ngái ngủ, cũng thờ ơ đưa tay lên thay cho lời chào.
Hai đứa tôi dần dần bình thường hoá mối quan hệ, trở nên vừa đủ xa lạ để quên đi những thứ đẹp đẽ trong quá khứ, vừa đủ gần để không tránh mặt nhau hằng ngày. Nó tạo nên một nốt trầm trong cuộc sống hằng ngày. Giờ đây, tôi mất một người bạn đặc biệt, và người bạn cùng lớp thì tăng lên một, dù cho lớp tôi sĩ số chẳng hề đổi.
-Tín không đi xem kết quả à?
Ngước mắt nhìn lên người hỏi, hoá ra là mấy bạn cùng lớp còn trong phòng học giờ ra chơi. Bấy lâu nay tôi chủ yếu thân thiết với mấy thằng con trai xóm nhà lá, nên những người khác cũng chỉ biết sơ sơ đôi điều. Cô bạn Hường là tổ trưởng tổ ba, cũng ít khi nói chuyện với tôi.
-À, không, bận rồi!
-Làm mà không lên xem kết quả à?
Tôi nở nụ cười gượng gạo. Muốn lắm chứ, muốn xem thành quả những ngày mình bỏ ra đạt được kết quả ra sao, nhưng tâm lý tránh đám đông đã chiếm hữu tôi, giữ cho tôi khoảng trống yên tĩnh một mình.
-Cười tự tin nhỉ?
-Hì, không có, thì chút nữa đằng nào thằng Phong mập cũng về báo kết quả mà!
Cô bạn hỏi han xã giao xong cũng quay lên, lại cắm cúi vào bài học. Tôi trầm ngâm gấp quyển Lý nâng cao lại, thẩn thờ chờ đợi.
-Yaho…oo!
Tới rồi, cái loa phóng thanh mang kết quả về nhà. Thằng Phong lao thẳng vào lớp, nhảy cẩng lên, đằng sau thằng Hưởng chạy theo ôm cổ bá vai hò hét phụ hoạ. Chắc là kết quả rất tốt nên hai thằng bạn mới quá khích đến vậy. Tôi dù có trầm tĩnh như thế nào cũng không khỏi tò mò:
-Sao sao, có gì hót?
-Yaho…oo!-Thằng bạn vẫn cái điệu bộ chưa hoãn được sự sung sướng.
-Sao, nói lẹ lên?-Tôi sốt sắng hơn.
-Yah…!
-Ya cái đầu mày, nói lẹ dùm tao cái!
Thằng bạn thở hổn hển, lè lưỡi làm như mệt mỏi nóng bức lắm, giơ hai ngón tay chữ V, tượng trưng cho sự chiến thắng.
-Nhất?
-Không…..?
-Đặc biệt….!
-………..!-Nó lắc đầu nguầy nguậy!
-Mày làm như sổ số ấy, lẹ lên dùm tao cái!-Máu nóng sôi ùng ục.
-Ờ, thì không đạt giải một hai ba bốn gì cả!
Thằng bạn làm tôi phiêu lên tới đỉnh núi rồi khẽ khàng, phũ phàng đạp rớt xuống. Tôi trợn tròn mắt, há hốc miệng trước cái tỉnh táo đến nhẫn tâm của thằng Mập.
-Không có giải mà mày cười….thằng bán lớp!
-Từ từ…tao đã nói xong hết đâu!
Lại hồi hộp, tôi chờ nghe kết quả, và cũng chỉ một phút sau, tiếng yahoo từ tôi lại vang lên.
-Thật không mày, giải độc đáo!
-Ờ…!
-Mà cái giải đó là sao?
-Thì dành cho nội dung với thiết kế, có lẽ nó oách hơn cả giải nhất ấy chứ!
-Thế giải nhất lớp nào cuỗm rồi!
-Thì 12A2, tụi nó làm nội dung hay lắm!
-Ờ….!-Tôi kéo dài, giọng tiếc nuối.
-Yên tâm, vô viện bảo tàng trưng bày rồi!
Vui mừng một lúc, tôi trở về chỗ, hít một hơi lấy lại thế cân bằng, tránh bị xúc động trở nên quá khích. Bình tĩnh, giữ niềm vui trong lòng. Mười phút sau, tiếng hú hét bắt đầu to dần, to dần, rồi oà vỡ ngay trong lớp. Tiếng chúc mừng, cái bắt tay, nụ cười ở đâu cũng thấy. Dung đi về phía tôi, bình thản.
-Tín biết tin chưa?
-Ừ, Phong mới nói xong!
-Vậy là không uổng công mấy ngày nhỉ, cảm ơn nhé!
-Ừ, không có gì đâu, tập thể mà!-Tôi cố cười ra vẻ tự nhiên, bỏ qua những tình cảm trước kia.
Chỉ đơn giản vậy thôi, Dung đi lên trong niềm vui tràn ngập của cả lớp. Cả lớp tôi vui, chỉ có tôi là lạc lõng một chút. Niềm vui không thể hiện ra ngoài, trầm tĩnh, vươn vai hít một hơi dài. Buồng phổi căng tràn sức sống, tống hết ưu tư ra ngoài. Tay chống cằm, ngắm nhìn cả lớp thân yêu. Ai cũng là thiên thần, ai cũng nở nụ cười thiên thần ở trên môi. Bất kỳ ai cũng trở nên thân thiện trước thành quả của tập thể. Kể cả thằng Hải, nó cũng không còn đáng ghét trong mắt tôi nữa.
Ấy vậy mà ngày hôm sau, không khí chuyển đổi như thời tiết. Mới hôm qua còn vui vẻ là thế, vậy mà sáng nay đến lớp, mặt đứa nào đứa nấy cũng lầm lì. Chính xác hơn là mấy thằng xóm nhà lá của tôi.
-“Mấy thằng này bị cái gì đây, sáng là thằng Nhân với thằng Hoàng, giờ là cả lũ thế này”.
Tôi vứt cái ba-lô xuống bàn, cố tình gây ra tiếng động thật to, báo hiệu sự xuất hiện. Chẳng thằng nào để ý.
-Bánh mì, đi ăn sáng!-Tôi hét lớn.
Mấy thằng bạn quay đầu qua nhìn, thẫn thờ. Thằng thì nằm gục xuống, thằng thì quay lại trả lời qua loa:
-Không đói, mày ăn đi!
-Ăn thì ăn đi, hú tao làm gì?!
Mới hôm qua đi học thêm Hoá, thằng nào thằng đấy cười như hoa, mặt tươi roi rói, vậy mà chẳng hiểu qua một đêm, mấy thằng bạn đồng loạt “ngã bệnh” ra thế này.
-Đi ăn với tao Mập, tao bao!
-Không, tao không buồn ăn!-Nó não nề đáp lại.
-Đi ăn với tao Kiên, đi tao tr…!
-Không, tao ăn rồi!-Thằng Quân sư quay mặt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không muốn tiếp chuyện tôi nữa.
-“Ờ, không ăn thì tao ăn”!
Tôi một mình bước ra khỏi lớp, thắc mắc không hiểu tụi này có chuyện gì mà mặt mũi tệ hại vậy.
-“Chẳng lẽ nó biết chuyện mình với Dung”.
-“Biết thì làm sao, mà chắc không biết đâu”.
Tôi ngoạm miếng bánh mì thật to, nhai luôn cả cục tức với mấy thằng bạn. Rõ ràng là trong nhóm có một cái gì đó bí hiểm đang xảy ra, nhưng tôi là thằng không được biết.
Và khi tôi bước trở lại lớp, điều đó càng có cơ sở để khẳng định. Tụi bạn đang cười nói thấy tôi ở cửa lớp thì đồng loạt im bặt, trở lại cái vẻ u uất như lúc nãy. Rõ ràng tôi trở thành nguyên nhân để lũ bạn trở nên bất bình thường.
-Tụi mày điên à, có gì nói thẳng với tao!-Tôi định hét lên, nhưng bình tĩnh đi về chỗ. Đám bạn đang tụ tập lại thì tản ra, đứa thì về chỗ ngồi,đứa thì ra ban công nói chuyện tiếp, dù có làm gì thì chỉ cần tránh xa tôi là được.
Mười lăm phút đầu giờ vốn sôi nổi với những tràng cười thì nay im bặt hết. Cờ đỏ khoá dưới trở nên vô công rỗi nghề, quay mặt ra nhìn khung cảnh bên ngoài còn hơn phải nhìn cái không khí lớp chán ngắt, dò mãi cũng không thấy lỗi vi phạm.
-Tín, tập trung vào bài!
-Dạ, em xin lỗi!
-Ừ, không có lần thứ hai đâu.
Ngồi xuống, không có một tiếng chọc, không có một nụ cười chế giễu của bất kỳ thằng bạn nào. Đứa nào đứa nấy vẫn cắm cúi nhìn lên bảng. Đến giờ phút này, tôi khẳng định mình là đứa bị cách ly, bị bỏ rơi vì một lý do nào đó mà ngay cả tôi cũng không biết.
-Tùng, tùng.!-Tiếng trống ra chơi vang lên giòn giã. Thà ngồi trong tiết học còn có cái mà tập trung, còn hơn phải ra chơi giải lao mà cô đơn vô phương vô hướng. Mở cuốn sách Lý, tôi cắm cúi tìm trang đánh dấu lúc nãy, cố gắng giết thời gian.
-Bộp!-Cuốn sách vừa bị gấp lại một cách nhanh gọn, một bàn tay lật cuốn sách của tôi lại.
-Mở ra cho tao!-Tôi chẳng thèm ngước lên nhìn, càu nhàu.
-………..!
-Mở ra…!-Tôi định giở giọng bức bối ra thì ngạc nhiên khi thấy xóm nhà lá tụ tập đông đủ trước mặt.
-…….!-Mặt thằng nào thằng đấy vẫn u uất.
-Cái gì, có gì nói lẹ lên!
-Bao tao nước!
-Việc gì tao phải….?
-Hôm nay sinh nhật mày!-Cả lũ bắt đầu nhịn không được cười, đứa ôm bụng, đứa cắn môi không cho tiếng cười vỡ ra.
-Ờ…..!
-Chúc mừng sinh nhật mày, giờ thì căn-tin thẳng tiến thôi, hết tức nha con!
Thằng Phong Mập tiến lên trên cùng, đặt cái thùng quà lên bàn. Nháy mắt xuống ra ý tôi mở ra. Cả lớp tôi tò mò nhìn xuống.
-Áo Zidane, áo số 5 huyền thoại, đôi giày, tụi mày….!-Tôi vui mừng quá đỗi.
-Quà cho mặt mày đấy, giờ thì đi thôi!
Tôi đóng nắp quà, nhảy qua bàn, thì ra tụi bạn cố tình gây ức chế cho tôi trước. Cũng chẳng ngờ được rằng, tụi nó có kế hoạch chào mừng sinh nhật tôi từ trước.
-Ê, cho tao thêm cái bánh mì nhé!-Phong Mập ôm bụng.
-Dẹp mày, sáng tao rủ không đi giờ tự mà lo-Tôi quay sang trả thù thằng bạn.
-Tao mua quà cho mày đấy!
-Tặng rồi còn thích đòi không?-Tôi giơ quả đấm lên mũi thằng bạn thách thức.
-Tín!
Tiếng gọi của Dung với tôi lại. Tôi nhìn Nàng, một gói quà được gói kỹ lưỡng ở trên tay. Dung cũng nhớ ngày sinh của tôi, và điều bất ngờ là Nàng dám tặng tôi trước mặt cả lớp. Ừ, có lẽ tôi quan trọng hoá vấn đề, đâu phải như ngày xưa, tặng gì cũng riêng tư, giờ là bạn bè cùng lớp thôi, việc gì mà phải ngại.
-Chúc sinh nhật vui vẻ!-Dung đưa gói quà cho tôi, miệng cười thật tươi.
-Sinh nhật vui vẻ nha!
-Sinh nhật kìa, happy birthday!
Cả lớp tôi ào lên hưởng ứng, như thể Dung thay mặt cả lớp vậy. Tôi mỉm cười đón nhận gói quà, chẳng biết nói gì.
-Cảm ơn Dung đi mày!-Thằng Kiên cận vỗ đầu tôi cái bốp nhắc nhở.
-Ờ…thì để tao nghĩ!
-Lẹ lên!
-Cảm ơn Dung vì món quà nhé, cảm ơn vì nhớ tới sinh nhật Tín!-Tôi ấp úng, có chút rối bời.
-Dung đi ăn mừng sinh nhật luôn nhé?-Phong mập vượt quyền hạn, nó cứ tưởng hôm nay sinh nhật nó không bằng. Tôi chưa kịp mời, nó đã nhanh nhảu không đúng chỗ, tôi đành nhìn qua Dung thể hiện thành ý.
-Lúc khác đi, Tín đi với mấy bạn vui vẻ!-Dung vẫn tự nhiên nhìn lại tôi trả lời.
-Ừm, vậy lúc khác Tín mời Dung vậy!-Có chút tiếc nuối trong lời nói.
Cả đám kéo theo Nguyệt và Trang đi chung vui với tôi. Sinh nhật đầy ấm áp, những người bạn thân thiết đều có mặt. Và người không có mặt thì cũng có sự hiện diện. Món quà là lời hứa mà hai chúng tôi đã cam kết:
-Vẫn là bạn!
Và bạn bè thì vẫn phải quan tâm đến nhau đúng không?
-Không, để tao học bài đi!
-Ơ, cái thằng công sức của cả lớp, học thì cả đời cơ mà!
-Thì tụi mày xem đi rồi về nói lại cho tao xem là được!-Tôi lôi máy tính ra ấn, mong kết quả trùng với một trong bốn đáp án của đề thi trong cuốn sách nâng cao.
-Mày làm sao mà tuần này cứ thất thần thế, Cô Chú mắng gì mày à?-thằng Hoàng ngồi cạnh, ngóc đầu khỏi cái mặt bàn chi chít hình vẽ, thơ chế của các bậc đàn anh để lại, hỏi tôi. Nó tranh thủ giờ ra chơi xuống cạnh tôi làm một giấc ngủ.
-Không, có gì đâu? Dạo này thích học thôi!-Tôi lấy bút chì khoanh tròn đáp án vừa tính ra.
-Ờ, mày thích học, tao nghe mà lạ!
-Dĩ nhiên, dạo này lớn rồi, phải học thôi!
-Ờ, thế tao ra ngoài xem báo tường, có gì thì ra chơi với anh em cho thoải mái.
Nó là thằng cuối cùng, trừ tôi trong xóm nhà lá rời khỏi lớp. Cả lớp vắng hoe chỉ còn lác đác vài người. Tôi ngồi im, cả tuần nay thỉnh thoảng vẫn như vậy, từ một thằng con trai hoạt bát và cười vui, tôi lầm lì và trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Ừ thì có cười có nói, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Một khoảng trống mênh mông, một mình tôi không thể nào ôm trọn, nhưng vẫn cứ cố gắng dù biết rằng chỉ là “ dã tràng xe cát”.
Cả tuần này đi học, dù bất kỳ là học thêm trên lớp hay các lớp học thêm, tôi đều như vậy. Nỗi buồn không che đậy lại được, nó bộc lộ hẳn cả ngoài. Cảm giác chán chường với tất cả, dù cho đó có là Ngữ Yên, hay là những thằng bạn hằng ngày vẫn tếu táo với tôi. Cái buổi đầu tiên làm báo tường, chính xác hơn là lúc Dung tiễn tôi về, những câu nói, vô tình đẩy tôi vào trạng thái mất cân bằng thực sự.
Dung vẫn giữ đúng lời hứa, vẫn coi tôi như là bạn. Thỉnh thoảng hai đứa đi ngang qua nhau:
-Chào buổi sáng!
-Ừm, chào!-Tôi hãy còn ngái ngủ, cũng thờ ơ đưa tay lên thay cho lời chào.
Hai đứa tôi dần dần bình thường hoá mối quan hệ, trở nên vừa đủ xa lạ để quên đi những thứ đẹp đẽ trong quá khứ, vừa đủ gần để không tránh mặt nhau hằng ngày. Nó tạo nên một nốt trầm trong cuộc sống hằng ngày. Giờ đây, tôi mất một người bạn đặc biệt, và người bạn cùng lớp thì tăng lên một, dù cho lớp tôi sĩ số chẳng hề đổi.
-Tín không đi xem kết quả à?
Ngước mắt nhìn lên người hỏi, hoá ra là mấy bạn cùng lớp còn trong phòng học giờ ra chơi. Bấy lâu nay tôi chủ yếu thân thiết với mấy thằng con trai xóm nhà lá, nên những người khác cũng chỉ biết sơ sơ đôi điều. Cô bạn Hường là tổ trưởng tổ ba, cũng ít khi nói chuyện với tôi.
-À, không, bận rồi!
-Làm mà không lên xem kết quả à?
Tôi nở nụ cười gượng gạo. Muốn lắm chứ, muốn xem thành quả những ngày mình bỏ ra đạt được kết quả ra sao, nhưng tâm lý tránh đám đông đã chiếm hữu tôi, giữ cho tôi khoảng trống yên tĩnh một mình.
-Cười tự tin nhỉ?
-Hì, không có, thì chút nữa đằng nào thằng Phong mập cũng về báo kết quả mà!
Cô bạn hỏi han xã giao xong cũng quay lên, lại cắm cúi vào bài học. Tôi trầm ngâm gấp quyển Lý nâng cao lại, thẩn thờ chờ đợi.
-Yaho…oo!
Tới rồi, cái loa phóng thanh mang kết quả về nhà. Thằng Phong lao thẳng vào lớp, nhảy cẩng lên, đằng sau thằng Hưởng chạy theo ôm cổ bá vai hò hét phụ hoạ. Chắc là kết quả rất tốt nên hai thằng bạn mới quá khích đến vậy. Tôi dù có trầm tĩnh như thế nào cũng không khỏi tò mò:
-Sao sao, có gì hót?
-Yaho…oo!-Thằng bạn vẫn cái điệu bộ chưa hoãn được sự sung sướng.
-Sao, nói lẹ lên?-Tôi sốt sắng hơn.
-Yah…!
-Ya cái đầu mày, nói lẹ dùm tao cái!
Thằng bạn thở hổn hển, lè lưỡi làm như mệt mỏi nóng bức lắm, giơ hai ngón tay chữ V, tượng trưng cho sự chiến thắng.
-Nhất?
-Không…..?
-Đặc biệt….!
-………..!-Nó lắc đầu nguầy nguậy!
-Mày làm như sổ số ấy, lẹ lên dùm tao cái!-Máu nóng sôi ùng ục.
-Ờ, thì không đạt giải một hai ba bốn gì cả!
Thằng bạn làm tôi phiêu lên tới đỉnh núi rồi khẽ khàng, phũ phàng đạp rớt xuống. Tôi trợn tròn mắt, há hốc miệng trước cái tỉnh táo đến nhẫn tâm của thằng Mập.
-Không có giải mà mày cười….thằng bán lớp!
-Từ từ…tao đã nói xong hết đâu!
Lại hồi hộp, tôi chờ nghe kết quả, và cũng chỉ một phút sau, tiếng yahoo từ tôi lại vang lên.
-Thật không mày, giải độc đáo!
-Ờ…!
-Mà cái giải đó là sao?
-Thì dành cho nội dung với thiết kế, có lẽ nó oách hơn cả giải nhất ấy chứ!
-Thế giải nhất lớp nào cuỗm rồi!
-Thì 12A2, tụi nó làm nội dung hay lắm!
-Ờ….!-Tôi kéo dài, giọng tiếc nuối.
-Yên tâm, vô viện bảo tàng trưng bày rồi!
Vui mừng một lúc, tôi trở về chỗ, hít một hơi lấy lại thế cân bằng, tránh bị xúc động trở nên quá khích. Bình tĩnh, giữ niềm vui trong lòng. Mười phút sau, tiếng hú hét bắt đầu to dần, to dần, rồi oà vỡ ngay trong lớp. Tiếng chúc mừng, cái bắt tay, nụ cười ở đâu cũng thấy. Dung đi về phía tôi, bình thản.
-Tín biết tin chưa?
-Ừ, Phong mới nói xong!
-Vậy là không uổng công mấy ngày nhỉ, cảm ơn nhé!
-Ừ, không có gì đâu, tập thể mà!-Tôi cố cười ra vẻ tự nhiên, bỏ qua những tình cảm trước kia.
Chỉ đơn giản vậy thôi, Dung đi lên trong niềm vui tràn ngập của cả lớp. Cả lớp tôi vui, chỉ có tôi là lạc lõng một chút. Niềm vui không thể hiện ra ngoài, trầm tĩnh, vươn vai hít một hơi dài. Buồng phổi căng tràn sức sống, tống hết ưu tư ra ngoài. Tay chống cằm, ngắm nhìn cả lớp thân yêu. Ai cũng là thiên thần, ai cũng nở nụ cười thiên thần ở trên môi. Bất kỳ ai cũng trở nên thân thiện trước thành quả của tập thể. Kể cả thằng Hải, nó cũng không còn đáng ghét trong mắt tôi nữa.
Ấy vậy mà ngày hôm sau, không khí chuyển đổi như thời tiết. Mới hôm qua còn vui vẻ là thế, vậy mà sáng nay đến lớp, mặt đứa nào đứa nấy cũng lầm lì. Chính xác hơn là mấy thằng xóm nhà lá của tôi.
-“Mấy thằng này bị cái gì đây, sáng là thằng Nhân với thằng Hoàng, giờ là cả lũ thế này”.
Tôi vứt cái ba-lô xuống bàn, cố tình gây ra tiếng động thật to, báo hiệu sự xuất hiện. Chẳng thằng nào để ý.
-Bánh mì, đi ăn sáng!-Tôi hét lớn.
Mấy thằng bạn quay đầu qua nhìn, thẫn thờ. Thằng thì nằm gục xuống, thằng thì quay lại trả lời qua loa:
-Không đói, mày ăn đi!
-Ăn thì ăn đi, hú tao làm gì?!
Mới hôm qua đi học thêm Hoá, thằng nào thằng đấy cười như hoa, mặt tươi roi rói, vậy mà chẳng hiểu qua một đêm, mấy thằng bạn đồng loạt “ngã bệnh” ra thế này.
-Đi ăn với tao Mập, tao bao!
-Không, tao không buồn ăn!-Nó não nề đáp lại.
-Đi ăn với tao Kiên, đi tao tr…!
-Không, tao ăn rồi!-Thằng Quân sư quay mặt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không muốn tiếp chuyện tôi nữa.
-“Ờ, không ăn thì tao ăn”!
Tôi một mình bước ra khỏi lớp, thắc mắc không hiểu tụi này có chuyện gì mà mặt mũi tệ hại vậy.
-“Chẳng lẽ nó biết chuyện mình với Dung”.
-“Biết thì làm sao, mà chắc không biết đâu”.
Tôi ngoạm miếng bánh mì thật to, nhai luôn cả cục tức với mấy thằng bạn. Rõ ràng là trong nhóm có một cái gì đó bí hiểm đang xảy ra, nhưng tôi là thằng không được biết.
Và khi tôi bước trở lại lớp, điều đó càng có cơ sở để khẳng định. Tụi bạn đang cười nói thấy tôi ở cửa lớp thì đồng loạt im bặt, trở lại cái vẻ u uất như lúc nãy. Rõ ràng tôi trở thành nguyên nhân để lũ bạn trở nên bất bình thường.
-Tụi mày điên à, có gì nói thẳng với tao!-Tôi định hét lên, nhưng bình tĩnh đi về chỗ. Đám bạn đang tụ tập lại thì tản ra, đứa thì về chỗ ngồi,đứa thì ra ban công nói chuyện tiếp, dù có làm gì thì chỉ cần tránh xa tôi là được.
Mười lăm phút đầu giờ vốn sôi nổi với những tràng cười thì nay im bặt hết. Cờ đỏ khoá dưới trở nên vô công rỗi nghề, quay mặt ra nhìn khung cảnh bên ngoài còn hơn phải nhìn cái không khí lớp chán ngắt, dò mãi cũng không thấy lỗi vi phạm.
-Tín, tập trung vào bài!
-Dạ, em xin lỗi!
-Ừ, không có lần thứ hai đâu.
Ngồi xuống, không có một tiếng chọc, không có một nụ cười chế giễu của bất kỳ thằng bạn nào. Đứa nào đứa nấy vẫn cắm cúi nhìn lên bảng. Đến giờ phút này, tôi khẳng định mình là đứa bị cách ly, bị bỏ rơi vì một lý do nào đó mà ngay cả tôi cũng không biết.
-Tùng, tùng.!-Tiếng trống ra chơi vang lên giòn giã. Thà ngồi trong tiết học còn có cái mà tập trung, còn hơn phải ra chơi giải lao mà cô đơn vô phương vô hướng. Mở cuốn sách Lý, tôi cắm cúi tìm trang đánh dấu lúc nãy, cố gắng giết thời gian.
-Bộp!-Cuốn sách vừa bị gấp lại một cách nhanh gọn, một bàn tay lật cuốn sách của tôi lại.
-Mở ra cho tao!-Tôi chẳng thèm ngước lên nhìn, càu nhàu.
-………..!
-Mở ra…!-Tôi định giở giọng bức bối ra thì ngạc nhiên khi thấy xóm nhà lá tụ tập đông đủ trước mặt.
-…….!-Mặt thằng nào thằng đấy vẫn u uất.
-Cái gì, có gì nói lẹ lên!
-Bao tao nước!
-Việc gì tao phải….?
-Hôm nay sinh nhật mày!-Cả lũ bắt đầu nhịn không được cười, đứa ôm bụng, đứa cắn môi không cho tiếng cười vỡ ra.
-Ờ…..!
-Chúc mừng sinh nhật mày, giờ thì căn-tin thẳng tiến thôi, hết tức nha con!
Thằng Phong Mập tiến lên trên cùng, đặt cái thùng quà lên bàn. Nháy mắt xuống ra ý tôi mở ra. Cả lớp tôi tò mò nhìn xuống.
-Áo Zidane, áo số 5 huyền thoại, đôi giày, tụi mày….!-Tôi vui mừng quá đỗi.
-Quà cho mặt mày đấy, giờ thì đi thôi!
Tôi đóng nắp quà, nhảy qua bàn, thì ra tụi bạn cố tình gây ức chế cho tôi trước. Cũng chẳng ngờ được rằng, tụi nó có kế hoạch chào mừng sinh nhật tôi từ trước.
-Ê, cho tao thêm cái bánh mì nhé!-Phong Mập ôm bụng.
-Dẹp mày, sáng tao rủ không đi giờ tự mà lo-Tôi quay sang trả thù thằng bạn.
-Tao mua quà cho mày đấy!
-Tặng rồi còn thích đòi không?-Tôi giơ quả đấm lên mũi thằng bạn thách thức.
-Tín!
Tiếng gọi của Dung với tôi lại. Tôi nhìn Nàng, một gói quà được gói kỹ lưỡng ở trên tay. Dung cũng nhớ ngày sinh của tôi, và điều bất ngờ là Nàng dám tặng tôi trước mặt cả lớp. Ừ, có lẽ tôi quan trọng hoá vấn đề, đâu phải như ngày xưa, tặng gì cũng riêng tư, giờ là bạn bè cùng lớp thôi, việc gì mà phải ngại.
-Chúc sinh nhật vui vẻ!-Dung đưa gói quà cho tôi, miệng cười thật tươi.
-Sinh nhật vui vẻ nha!
-Sinh nhật kìa, happy birthday!
Cả lớp tôi ào lên hưởng ứng, như thể Dung thay mặt cả lớp vậy. Tôi mỉm cười đón nhận gói quà, chẳng biết nói gì.
-Cảm ơn Dung đi mày!-Thằng Kiên cận vỗ đầu tôi cái bốp nhắc nhở.
-Ờ…thì để tao nghĩ!
-Lẹ lên!
-Cảm ơn Dung vì món quà nhé, cảm ơn vì nhớ tới sinh nhật Tín!-Tôi ấp úng, có chút rối bời.
-Dung đi ăn mừng sinh nhật luôn nhé?-Phong mập vượt quyền hạn, nó cứ tưởng hôm nay sinh nhật nó không bằng. Tôi chưa kịp mời, nó đã nhanh nhảu không đúng chỗ, tôi đành nhìn qua Dung thể hiện thành ý.
-Lúc khác đi, Tín đi với mấy bạn vui vẻ!-Dung vẫn tự nhiên nhìn lại tôi trả lời.
-Ừm, vậy lúc khác Tín mời Dung vậy!-Có chút tiếc nuối trong lời nói.
Cả đám kéo theo Nguyệt và Trang đi chung vui với tôi. Sinh nhật đầy ấm áp, những người bạn thân thiết đều có mặt. Và người không có mặt thì cũng có sự hiện diện. Món quà là lời hứa mà hai chúng tôi đã cam kết:
-Vẫn là bạn!
Và bạn bè thì vẫn phải quan tâm đến nhau đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.