Chương 45
dm.xangtang
10/06/2014
Bất ngờ trước mong đợi đã thành hiện thực, tôi vẫn không tránh khỏi chút ngỡ ngàng. Hoá ra Yên vẫn nhớ sinh nhật tôi, sinh nhật của một cậu bạn
học cạnh lớp. Tim khẽ đập liên hồi, các dây thần kinh căng đến mức tối
đa, thân thể lâng lâng như đang đi trên mây. Và với nụ cười dịu dàng của người đối diện, tôi mất hồn ngay lập tức.
-Tín, sao thế, không thích à?-Cô nàng hơi phụng phịu.
-…..!
-Tín.?-Giọng lại mải miết vang lên.
-Hả, cái gì thế?
-Tránh mặt hả, không thích món quà Yên tặng đúng không?
-Ờ, không, không, thích mà, thích thật đấy!
-Không rồi không thích, không biết Tín thích hay là không đây?-Yên vẫn chưa buông tha, giả bộ ghẹo tôi lần nữa.
-Thích, chắc như đinh đóng cột, cột mục mới sút đinh thôi!-phân trần giải thích, dù tôi biết rõ, đối phương đang chơi trò “giả bộ”.
Một cái nheo mắt của Yên dành cho tôi. Cái nheo mắt “cốc đầu” tôi, đưa tôi về hiện thực. Sực nhớ ra nhiệm vụ đứng đây của mình là gì, tôi đưa tay gãi đầu thể hiện rõ sự bối rối:
-Ờ, đi ăn tiệc..ờ không, đi..ờ!
-…….?
-Là sinh nhật!
Một thằng con trai với biệt tài uốn lưỡi và dẻo mỏ làm vũ khí sát thương cao nhất mà với Ngữ Yên thì vô tác dụng hoàn toàn. Không hiểu sao trước giờ nói chuyện với Yên tôi cũng không ấp úp thế này. Không hiểu tại sao lại mất bình tĩnh đến vậy, trong khi trống ngực cứ đập thập thình.
-Tín mời Yên đi ăn sinh nhật đúng không?
-À, là lời mời đó!-Rõ ràng là Yên đang vẽ đường cho tôi chạy.
-Yên xem đã..?-Cô nàng khoanh tay trước ngực, ngón tay gõ nhẹ vào chiếc cằm ra vẻ băn khoăn trước lời mời của thằng con trai mà chính mình vừa tặng quà.
-Xem? Là sao?
-Là xem xét xem…?
-……!-Tôi nín thở chờ yêu cầu, điều kiện của đối phương.
-Là xem ai đó có thành tâm không đã?
Nhanh như cắt, ngay cả não bộ cũng không kịp điều khiển, hoặc đây là do phản xạ có điều kiện tập luyện riết rồi quen, tôi mở miệng thể hiện sự thành tâm ngay.
-Mời cô nương lên xe!
-Tín chở Yên à?
-Hả?
Yên nheo mắt nhìn tôi, còn tôi há hốc miệng nhìn cô nàng. Lời mời lên xe của tôi là mời đi cùng, ai đạp xe của người đấy chứ không phải là tôi chở Yên trên chiếc chiến mã cọc cạch của mình. Vậy mà Yên hiểu nhầm, khiến tôi trở thành thằng con trai chuẩn bị thất hứa. Không, dù cho đám bạn có cười hay chọc ghẹo, Dung có nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường dành cho kẻ “ lăng nhăng” đi chăng nữa, tôi cũng phải giữ lời hứa. Ngăn làm sao được khi xúc cảm thăng hoa.
-Rõ rồi thưa sếp, mời lên!-Tôi đưa tay phẩy phẩy chiếc yên xe sau, rồi nghiêm trang mời cô bạn lên xe.
-Chờ Yên xíu, để xin phép đã!
Tôi lại nín thở chờ đợi quyết định của Thầy chủ nhiệm kính yêu bấy lâu nay vẫn là nỗi sợ hãi trong các buổi sinh hoạt lớp. Nín thở, tập trung cao độ, dỏng tai nghe ngóng tình hình từ trong nhà vọng ra.
-Đi rồi về sớm nha cháu!
-Vâng ạ, cháu biết rồi!-Tiếng Yên vui mừng đáp lại.
Thầy tôi chắc yêu quý cô cháu gái này lắm nên tiễn cô nàng ra tới tận cửa. Nhìn thấy thằng học trò quậy “như giặc cỏ” thì có vẻ hơi bất ngờ.
-Đưa cháu Thầy đi cẩn thận nhé Tín!
-Dạ, vâng ạ!
Tôi nói một cách chắc chắn và đầy tự tin. Vẻ mặt quyết tâm nghiêm nghị với Thầy chủ nhiệm khiến Yên phì cười. Cô nàng lại nháy mắt “ cốc đầu” tôi quay xe đi. Hai đứa chào Thầy rồi thở phào đạp xe ra khỏi cái cổng chia cắt dãy hàng rào phủ kín dây tầm gửi.
-Nghiêm trang ghê ha!
-Chuyện, Tín mà, gì chứ bảo vệ Yên là trách nhiệm và bổn phâ…ận!
-Hở?-Yên bất ngờ sau câu nói.
Và dĩ nhiên đó lại là một câu nói không phải do não bộ đưa xuống, biết mình lỡ lời nên tôi im bặt. Mặt mũi nóng phừng phừng, chắc là đỏ gay gắt lắm. Tôi đạp xe nhanh hơn một chút, cho gió lùa vào mặt giảm bớt cơn xấu hộ.
-Chóc!
Bánh xe va vào cục đá nhỏ giữa đường, hơi loạng choạng một chút, tôi giữ vững tay lái. Yên đằng sau chắc là hơi sợ thì phải. Những ngón tay bám chặt vào eo tôi, dây thần kinh lại căng lên như sắp đứt.
Cả một đoạn đường dài, không ai nói với ai câu gì, một người vẫn cắm cúi đạp xe, một người tay giữ chặt vào eo người trước, khe khẽ hát vu vơ câu gì đó.
-Chậm vậy mày!
Chưa kịp đá chống thì tiếng thằng Phong mập đã càu nhàu vang lại. Vốn nó háu đói, cao lương mĩ vị bày ra trước mặt rồi, nhưng không được ăn. Tất cả đều chờ chủ nhân của buổi tiệc tới. Và cạnh chủ nhân, Yên tất nhiên nhận được nhiều ánh mắt hơn tất cả.
-Á, à, tao hiểu, tao hiểu!
-Ghê mày!
Cái lũ bạn chết tiệt, chúng nó làm như chỉ có anh em chiến hữu ngồi lê nói chuyện với nhau không bằng. Yên mặt hơi ửng đỏ, còn Dung thì có chút gì đó khó chịu. Vâng, đôi khi bạn bè là như thế, sẵn sàng chơi xấu bạn khi có cơ hội. Vì chúng tôi đều như thế nên mới chơi thân được với nhau.
-Yên ngồi xuống cạnh thằng Tín này!-Thằng Hoàng đẩy cái ghế của nó ngồi nhích ra chút ít. Rõ ràng với việc bố trí này, nó cũng được ngồi cạnh Yên chứ nào có riêng gì tôi.
An vị chỗ ngồi, tôi đưa tay lên xoa xoa hít hà.
-Tuyên bố lý do đi mày!
-Thì từ từ đã mày! Tôi hà hơi rồi khẽ đưa tay ấn cổ lấy giọng.
-Nhanh lên, bánh nguội giờ!-thằng Phong lại hối thúc.
Trước khi bỏ mặc thằng bạn, tôi cho nó một cái lừ mắt. Đám thằng Hưởng, Linh vẹo ngồi bên cạnh nhân cơ hội cốc đầu thằng Mập yêu cầu giữ trật tự. Tôi như quan toà, quyền uy trong giây phút đặc biệt bắt đầu mở lời.
-Hôm nay, không có gì hơn, xin gửi lời cảm ơn nồng hậu nhất tới anh em, bạn bè cô bác gần xa, đã đến chia vui cùng với gia đình và bản thân tôi. Ngày hôm nay là ngày rất đặc biệt, đặc biệt tới mức mấy bạn bận bịu cũng phải đến chúng vui!-Tôi mở đầu diễn văn.
-Tao ăn trước đây!-Phong mập thở dài cái thượt trước màn tra tấn.
-Thôi, dài dòng, happy new year.
-Happy new year!-Mấy người còn lại ùa vào chúc mừng sinh nhật. Đã thành thông lệ, cứ happy birthday thì đổi thành happy new year nên đâm ra quen quá rồi.
-Chưa, tao chưa nói xong mà!-Tôi cực lực phản đối.
-Nói gì lẹ lên!-Phong mập vẫn phùng mang trợn má nhai lấy nhai để, đưa khuôn mặt xuôi xị lên càu nhàu.
Tôi lấy khuân mặt nghiêm nghị nhất có thể, cất bớt đi vẻ cợt nhã thường ngày.
-Và giờ, tôi xin cảm ơn một người rất đặc biệt, ngoài Ba Mẹ tôi ra, một lời cảm ơn chân thành nhất, nồng hậu nhất tôi có thể chúc được.
Rõ ràng câu nói này đánh động vào tất cả. Yên ngồi im, không nhìn tôi, vu vơ nhìn ra những dòng xe cộ ngoài đường. Nguyệt ngồi im, không cười nhẹ nhàng như thường ngày nữa. Dung nhẹ nhàng nhâm nhi miếng bánh, sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng làm Nàng không thể nghe được những gì tôi nói sắp tới. Lũ con trai bồn chồn, thiếu kiên nhẫn hơn, hướng về tôi ra vẻ hối thúc. Tôi nhấn nhá câu giờ, canh đúng thời điểm khi biểu hiện cơ mặt của lũ bạn thể hiện chúng nó đã đi đến cùng của giới hạn chịu đựng, tôi mới dừng cái trò tra tấn này đi.
-Vâng, xin cảm ơn cô đằng sau lưng tôi. Nhờ có cô, hôm nay chúng ta mới được ăn bánh chuối chiên nữa đúng không!
-Thằng điên, làm bố mày tưởng.!
-Khốn nạn..!-Thằng Linh vẹo vừa chửi, đưa tay với lấy cái bánh. Coi như buổi tiệc bắt đầu.
Rõ ràng, có sự thở phào nhẹ nhõm của ai đó, sự hụt hẫng nuối tiếc của một người nữa trong sự vô tư chửi bới của xóm nhà lá. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của tôi thông qua những biểu hiện trên khuôn mặt.
-Mời cô xuống xe!-Tôi thực hiện đúng bổn phận đưa đi, đưa về với cô cháu gái của Thầy chủ nhiệm.
Yên nhẹ nhàng xuống xe, đi vào sân nhà Thầy, chào hỏi mấy câu rồi xin phép ra về. Lần này hai đứa đạp xe song song với nhau trong cái lạnh của những tháng cuối cùng của năm. Yên lặng như màn đêm tĩnh lặng bấy giờ, chỉ đơn giản là những nụ cười rất riêng của hai người. Chẳng ai hỏi ai, không hiểu lý do gì hai đứa trở nên có khoảng cách khó lí giải như vậy.
-Yên về nhé!-Yên đạp chậm lại khi đến cái ngã ba đường, hai đứa sẽ đi về hai hướng khác nhau như vậy.
-Ờ..mà tối rồi, có cần Tín..!-Tôi định thực hiện thêm nhiệm vụ nữa.
-Không cần đâu, Yên đi về được mà!
Người từ chối nhoẻn miệng cười rất duyên, rồi vẫy tay tạm biệt người bị từ chối đạp xe theo hướng khác. Tôi ngẩn ngơ một chút, nuối tiếc một chút và thở phào một chút.
-Hình như mình đi quá xa thì phải!
Tôi âm thầm đạp xe một mình trong đêm. Ngày sinh nhật, bước qua những giây phút của tuổi mười tám. Có phải vì thế mà tôi tự huyễn hoặc mình đã lớn thêm một chút, có những cư xử lớn hơn một chút chăng. Phải chăng khi ai đó chạm ngưỡng tuổi này đều như thế cả.
-Két..!-Tôi bất ngờ bóp thắng thật mạnh, cố bẻ lái thật nhanh. Chiếc xe đạp cà tàng ngoan ngoãn lách chướng ngại vật. Nhưng do khoảng cách quá gần nên khẽ chạm vào chướng ngại vật. Do bóp cả thắng trước đột ngột nên chiếc xe lảo đảo rồi phản chú đổ xuống đường, kéo theo tôi xuống nếm chút ít cát bụi.
-Oà, oà…!
Hiển nhiên đó không phải là tiếng khóc của tôi rồi. Thằng bé tôi quẹt phải sợ quá ngồi bệt ra cả đường, oà khóc nức nở, cách đó là quả bóng da nằm lăn lóc. Hoá ra thằng nhóc ra đường nhặt banh, gặp ngay anh đi xe đạp cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo đuổi suy nghĩ riêng nên mới gặp cảnh này.
-Có sao không nhóc?
-Oà..oà..hức hức..!
Đỡ thằng nhóc hiếu động, xem xét người nó như thế nào, dỗ nó bớt mít ướt đi, rồi trao trả cho Mẹ nó đang hối hả đi ra xem con mình bị sao không là cả một thời gian dài.
-Lần sau đừng ra đường chơi nữa nhé!-Cô kia xua thằng nhóc vào nhà, không quên đe cho nó mấy câu. Rồi quay qua tôi hỏi thăm xem thế nào. Tôi mỉm cười sung sướng, mong cho thằng nhóc đó về nhà bị Mẹ nó nọc ra đánh cho mấy roi cho chừa cái tội cho tôi đo đường, dù lỗi không phải hoàn toàn của nó.
-Dạ, không sao cả ạ!
Cái “không sao cả của tôi” là cả một vấn đề. Xe đạp cà tàng thì chưa biết sao chứ tôi thì quần thủng một lỗ ở đầu gối. Có cái gì đó mát mát dưới chân, không cần nhìn thì cũng biết nó màu gì rồi. Khuỷ tay thì xước sát chút ít. Dựng xe dạy, cũng may là chiến mã cà tàng không bị sao, chứ không là dám tôi dắt bộ đồng hành cùng nó về lắm.
-“Oải cái chốt ngày sinh nhật”!
Gió lạnh lùa vào những vết thương, rát đến khó chịu. Tôi cặm cụi đạp xe, vừa nhăn nhó. Với cái vận tốc rùa bò, hai cột điện trên giờ thế này thì chắc có lẽ tôi không đuổi kịp nhóm Hoàng, Nhân đen và Nguyệt rồi.
-An toàn là bạn, tai nạn như thường!-Tôi lắc đầu cười khổ trước hiện thực tàn khốc mà ông trời dành cho cái ngày sinh nhật.
Có lẽ thứ động viên tôi là những tiếng cười, những câu chúc còn sót lại của buổi tiệc sinh nhật dân dã đậm chất học sinh. Những nụ cười tràn ngập, những cái “khó nói” được che giấu cẩn thận giữa mùi thơm của những chiếc bánh chuối và sự lạnh cóng lưỡi của những ly nước mía.
Quan trọng hơn, món quà mà Yên tặng, nó kích thích tôi một cách lạ lùng. Vừa đủ tò mò để háo hức muốn dừng xe mở ra xe nó là cái gì, và cũng đủ quan trọng để tôi phải dành cho nó lúc tôi về đến nhà. Cái gì quan trọng thường để dành lúc cuối cùng, tôi không nằm ngoài quy luật đó. Nén đau thương thành hành động, tôi cố gắng nhấn mạnh pê đan thêm một chút. Khẽ nhăn mặt nghiến răng vượt qua cơn rát ở vết thương còn ứ máu, tất cả chỉ vì tò mò.
Bởi vì nó là món quà của Yên-Một Yên “khác” và tôi cũng “khác” một chút.
-Tín, sao thế, không thích à?-Cô nàng hơi phụng phịu.
-…..!
-Tín.?-Giọng lại mải miết vang lên.
-Hả, cái gì thế?
-Tránh mặt hả, không thích món quà Yên tặng đúng không?
-Ờ, không, không, thích mà, thích thật đấy!
-Không rồi không thích, không biết Tín thích hay là không đây?-Yên vẫn chưa buông tha, giả bộ ghẹo tôi lần nữa.
-Thích, chắc như đinh đóng cột, cột mục mới sút đinh thôi!-phân trần giải thích, dù tôi biết rõ, đối phương đang chơi trò “giả bộ”.
Một cái nheo mắt của Yên dành cho tôi. Cái nheo mắt “cốc đầu” tôi, đưa tôi về hiện thực. Sực nhớ ra nhiệm vụ đứng đây của mình là gì, tôi đưa tay gãi đầu thể hiện rõ sự bối rối:
-Ờ, đi ăn tiệc..ờ không, đi..ờ!
-…….?
-Là sinh nhật!
Một thằng con trai với biệt tài uốn lưỡi và dẻo mỏ làm vũ khí sát thương cao nhất mà với Ngữ Yên thì vô tác dụng hoàn toàn. Không hiểu sao trước giờ nói chuyện với Yên tôi cũng không ấp úp thế này. Không hiểu tại sao lại mất bình tĩnh đến vậy, trong khi trống ngực cứ đập thập thình.
-Tín mời Yên đi ăn sinh nhật đúng không?
-À, là lời mời đó!-Rõ ràng là Yên đang vẽ đường cho tôi chạy.
-Yên xem đã..?-Cô nàng khoanh tay trước ngực, ngón tay gõ nhẹ vào chiếc cằm ra vẻ băn khoăn trước lời mời của thằng con trai mà chính mình vừa tặng quà.
-Xem? Là sao?
-Là xem xét xem…?
-……!-Tôi nín thở chờ yêu cầu, điều kiện của đối phương.
-Là xem ai đó có thành tâm không đã?
Nhanh như cắt, ngay cả não bộ cũng không kịp điều khiển, hoặc đây là do phản xạ có điều kiện tập luyện riết rồi quen, tôi mở miệng thể hiện sự thành tâm ngay.
-Mời cô nương lên xe!
-Tín chở Yên à?
-Hả?
Yên nheo mắt nhìn tôi, còn tôi há hốc miệng nhìn cô nàng. Lời mời lên xe của tôi là mời đi cùng, ai đạp xe của người đấy chứ không phải là tôi chở Yên trên chiếc chiến mã cọc cạch của mình. Vậy mà Yên hiểu nhầm, khiến tôi trở thành thằng con trai chuẩn bị thất hứa. Không, dù cho đám bạn có cười hay chọc ghẹo, Dung có nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường dành cho kẻ “ lăng nhăng” đi chăng nữa, tôi cũng phải giữ lời hứa. Ngăn làm sao được khi xúc cảm thăng hoa.
-Rõ rồi thưa sếp, mời lên!-Tôi đưa tay phẩy phẩy chiếc yên xe sau, rồi nghiêm trang mời cô bạn lên xe.
-Chờ Yên xíu, để xin phép đã!
Tôi lại nín thở chờ đợi quyết định của Thầy chủ nhiệm kính yêu bấy lâu nay vẫn là nỗi sợ hãi trong các buổi sinh hoạt lớp. Nín thở, tập trung cao độ, dỏng tai nghe ngóng tình hình từ trong nhà vọng ra.
-Đi rồi về sớm nha cháu!
-Vâng ạ, cháu biết rồi!-Tiếng Yên vui mừng đáp lại.
Thầy tôi chắc yêu quý cô cháu gái này lắm nên tiễn cô nàng ra tới tận cửa. Nhìn thấy thằng học trò quậy “như giặc cỏ” thì có vẻ hơi bất ngờ.
-Đưa cháu Thầy đi cẩn thận nhé Tín!
-Dạ, vâng ạ!
Tôi nói một cách chắc chắn và đầy tự tin. Vẻ mặt quyết tâm nghiêm nghị với Thầy chủ nhiệm khiến Yên phì cười. Cô nàng lại nháy mắt “ cốc đầu” tôi quay xe đi. Hai đứa chào Thầy rồi thở phào đạp xe ra khỏi cái cổng chia cắt dãy hàng rào phủ kín dây tầm gửi.
-Nghiêm trang ghê ha!
-Chuyện, Tín mà, gì chứ bảo vệ Yên là trách nhiệm và bổn phâ…ận!
-Hở?-Yên bất ngờ sau câu nói.
Và dĩ nhiên đó lại là một câu nói không phải do não bộ đưa xuống, biết mình lỡ lời nên tôi im bặt. Mặt mũi nóng phừng phừng, chắc là đỏ gay gắt lắm. Tôi đạp xe nhanh hơn một chút, cho gió lùa vào mặt giảm bớt cơn xấu hộ.
-Chóc!
Bánh xe va vào cục đá nhỏ giữa đường, hơi loạng choạng một chút, tôi giữ vững tay lái. Yên đằng sau chắc là hơi sợ thì phải. Những ngón tay bám chặt vào eo tôi, dây thần kinh lại căng lên như sắp đứt.
Cả một đoạn đường dài, không ai nói với ai câu gì, một người vẫn cắm cúi đạp xe, một người tay giữ chặt vào eo người trước, khe khẽ hát vu vơ câu gì đó.
-Chậm vậy mày!
Chưa kịp đá chống thì tiếng thằng Phong mập đã càu nhàu vang lại. Vốn nó háu đói, cao lương mĩ vị bày ra trước mặt rồi, nhưng không được ăn. Tất cả đều chờ chủ nhân của buổi tiệc tới. Và cạnh chủ nhân, Yên tất nhiên nhận được nhiều ánh mắt hơn tất cả.
-Á, à, tao hiểu, tao hiểu!
-Ghê mày!
Cái lũ bạn chết tiệt, chúng nó làm như chỉ có anh em chiến hữu ngồi lê nói chuyện với nhau không bằng. Yên mặt hơi ửng đỏ, còn Dung thì có chút gì đó khó chịu. Vâng, đôi khi bạn bè là như thế, sẵn sàng chơi xấu bạn khi có cơ hội. Vì chúng tôi đều như thế nên mới chơi thân được với nhau.
-Yên ngồi xuống cạnh thằng Tín này!-Thằng Hoàng đẩy cái ghế của nó ngồi nhích ra chút ít. Rõ ràng với việc bố trí này, nó cũng được ngồi cạnh Yên chứ nào có riêng gì tôi.
An vị chỗ ngồi, tôi đưa tay lên xoa xoa hít hà.
-Tuyên bố lý do đi mày!
-Thì từ từ đã mày! Tôi hà hơi rồi khẽ đưa tay ấn cổ lấy giọng.
-Nhanh lên, bánh nguội giờ!-thằng Phong lại hối thúc.
Trước khi bỏ mặc thằng bạn, tôi cho nó một cái lừ mắt. Đám thằng Hưởng, Linh vẹo ngồi bên cạnh nhân cơ hội cốc đầu thằng Mập yêu cầu giữ trật tự. Tôi như quan toà, quyền uy trong giây phút đặc biệt bắt đầu mở lời.
-Hôm nay, không có gì hơn, xin gửi lời cảm ơn nồng hậu nhất tới anh em, bạn bè cô bác gần xa, đã đến chia vui cùng với gia đình và bản thân tôi. Ngày hôm nay là ngày rất đặc biệt, đặc biệt tới mức mấy bạn bận bịu cũng phải đến chúng vui!-Tôi mở đầu diễn văn.
-Tao ăn trước đây!-Phong mập thở dài cái thượt trước màn tra tấn.
-Thôi, dài dòng, happy new year.
-Happy new year!-Mấy người còn lại ùa vào chúc mừng sinh nhật. Đã thành thông lệ, cứ happy birthday thì đổi thành happy new year nên đâm ra quen quá rồi.
-Chưa, tao chưa nói xong mà!-Tôi cực lực phản đối.
-Nói gì lẹ lên!-Phong mập vẫn phùng mang trợn má nhai lấy nhai để, đưa khuôn mặt xuôi xị lên càu nhàu.
Tôi lấy khuân mặt nghiêm nghị nhất có thể, cất bớt đi vẻ cợt nhã thường ngày.
-Và giờ, tôi xin cảm ơn một người rất đặc biệt, ngoài Ba Mẹ tôi ra, một lời cảm ơn chân thành nhất, nồng hậu nhất tôi có thể chúc được.
Rõ ràng câu nói này đánh động vào tất cả. Yên ngồi im, không nhìn tôi, vu vơ nhìn ra những dòng xe cộ ngoài đường. Nguyệt ngồi im, không cười nhẹ nhàng như thường ngày nữa. Dung nhẹ nhàng nhâm nhi miếng bánh, sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng làm Nàng không thể nghe được những gì tôi nói sắp tới. Lũ con trai bồn chồn, thiếu kiên nhẫn hơn, hướng về tôi ra vẻ hối thúc. Tôi nhấn nhá câu giờ, canh đúng thời điểm khi biểu hiện cơ mặt của lũ bạn thể hiện chúng nó đã đi đến cùng của giới hạn chịu đựng, tôi mới dừng cái trò tra tấn này đi.
-Vâng, xin cảm ơn cô đằng sau lưng tôi. Nhờ có cô, hôm nay chúng ta mới được ăn bánh chuối chiên nữa đúng không!
-Thằng điên, làm bố mày tưởng.!
-Khốn nạn..!-Thằng Linh vẹo vừa chửi, đưa tay với lấy cái bánh. Coi như buổi tiệc bắt đầu.
Rõ ràng, có sự thở phào nhẹ nhõm của ai đó, sự hụt hẫng nuối tiếc của một người nữa trong sự vô tư chửi bới của xóm nhà lá. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của tôi thông qua những biểu hiện trên khuôn mặt.
-Mời cô xuống xe!-Tôi thực hiện đúng bổn phận đưa đi, đưa về với cô cháu gái của Thầy chủ nhiệm.
Yên nhẹ nhàng xuống xe, đi vào sân nhà Thầy, chào hỏi mấy câu rồi xin phép ra về. Lần này hai đứa đạp xe song song với nhau trong cái lạnh của những tháng cuối cùng của năm. Yên lặng như màn đêm tĩnh lặng bấy giờ, chỉ đơn giản là những nụ cười rất riêng của hai người. Chẳng ai hỏi ai, không hiểu lý do gì hai đứa trở nên có khoảng cách khó lí giải như vậy.
-Yên về nhé!-Yên đạp chậm lại khi đến cái ngã ba đường, hai đứa sẽ đi về hai hướng khác nhau như vậy.
-Ờ..mà tối rồi, có cần Tín..!-Tôi định thực hiện thêm nhiệm vụ nữa.
-Không cần đâu, Yên đi về được mà!
Người từ chối nhoẻn miệng cười rất duyên, rồi vẫy tay tạm biệt người bị từ chối đạp xe theo hướng khác. Tôi ngẩn ngơ một chút, nuối tiếc một chút và thở phào một chút.
-Hình như mình đi quá xa thì phải!
Tôi âm thầm đạp xe một mình trong đêm. Ngày sinh nhật, bước qua những giây phút của tuổi mười tám. Có phải vì thế mà tôi tự huyễn hoặc mình đã lớn thêm một chút, có những cư xử lớn hơn một chút chăng. Phải chăng khi ai đó chạm ngưỡng tuổi này đều như thế cả.
-Két..!-Tôi bất ngờ bóp thắng thật mạnh, cố bẻ lái thật nhanh. Chiếc xe đạp cà tàng ngoan ngoãn lách chướng ngại vật. Nhưng do khoảng cách quá gần nên khẽ chạm vào chướng ngại vật. Do bóp cả thắng trước đột ngột nên chiếc xe lảo đảo rồi phản chú đổ xuống đường, kéo theo tôi xuống nếm chút ít cát bụi.
-Oà, oà…!
Hiển nhiên đó không phải là tiếng khóc của tôi rồi. Thằng bé tôi quẹt phải sợ quá ngồi bệt ra cả đường, oà khóc nức nở, cách đó là quả bóng da nằm lăn lóc. Hoá ra thằng nhóc ra đường nhặt banh, gặp ngay anh đi xe đạp cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo đuổi suy nghĩ riêng nên mới gặp cảnh này.
-Có sao không nhóc?
-Oà..oà..hức hức..!
Đỡ thằng nhóc hiếu động, xem xét người nó như thế nào, dỗ nó bớt mít ướt đi, rồi trao trả cho Mẹ nó đang hối hả đi ra xem con mình bị sao không là cả một thời gian dài.
-Lần sau đừng ra đường chơi nữa nhé!-Cô kia xua thằng nhóc vào nhà, không quên đe cho nó mấy câu. Rồi quay qua tôi hỏi thăm xem thế nào. Tôi mỉm cười sung sướng, mong cho thằng nhóc đó về nhà bị Mẹ nó nọc ra đánh cho mấy roi cho chừa cái tội cho tôi đo đường, dù lỗi không phải hoàn toàn của nó.
-Dạ, không sao cả ạ!
Cái “không sao cả của tôi” là cả một vấn đề. Xe đạp cà tàng thì chưa biết sao chứ tôi thì quần thủng một lỗ ở đầu gối. Có cái gì đó mát mát dưới chân, không cần nhìn thì cũng biết nó màu gì rồi. Khuỷ tay thì xước sát chút ít. Dựng xe dạy, cũng may là chiến mã cà tàng không bị sao, chứ không là dám tôi dắt bộ đồng hành cùng nó về lắm.
-“Oải cái chốt ngày sinh nhật”!
Gió lạnh lùa vào những vết thương, rát đến khó chịu. Tôi cặm cụi đạp xe, vừa nhăn nhó. Với cái vận tốc rùa bò, hai cột điện trên giờ thế này thì chắc có lẽ tôi không đuổi kịp nhóm Hoàng, Nhân đen và Nguyệt rồi.
-An toàn là bạn, tai nạn như thường!-Tôi lắc đầu cười khổ trước hiện thực tàn khốc mà ông trời dành cho cái ngày sinh nhật.
Có lẽ thứ động viên tôi là những tiếng cười, những câu chúc còn sót lại của buổi tiệc sinh nhật dân dã đậm chất học sinh. Những nụ cười tràn ngập, những cái “khó nói” được che giấu cẩn thận giữa mùi thơm của những chiếc bánh chuối và sự lạnh cóng lưỡi của những ly nước mía.
Quan trọng hơn, món quà mà Yên tặng, nó kích thích tôi một cách lạ lùng. Vừa đủ tò mò để háo hức muốn dừng xe mở ra xe nó là cái gì, và cũng đủ quan trọng để tôi phải dành cho nó lúc tôi về đến nhà. Cái gì quan trọng thường để dành lúc cuối cùng, tôi không nằm ngoài quy luật đó. Nén đau thương thành hành động, tôi cố gắng nhấn mạnh pê đan thêm một chút. Khẽ nhăn mặt nghiến răng vượt qua cơn rát ở vết thương còn ứ máu, tất cả chỉ vì tò mò.
Bởi vì nó là món quà của Yên-Một Yên “khác” và tôi cũng “khác” một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.