Chương 50
dm.xangtang
10/06/2014
Ngày đầu tiên nhập ngũ, cách nói sang trọng của những thằng bạn tôi về
việc đi học quân sự, không có khói đạn súng ống xe tăng thiết giáp như
trong đầu những thằng hoang tưởng như chúng tôi vẽ ra. Đơn giản chỉ là
gặp mặt Thầy, sau đó cả lũ ngồi xếp bằng dưới đất cắm cúi ghi ghi chép
chép.
Cơ hội tiếp cận Yên của tôi không nhiều, và tôi không được tiếp xúc với Yên để hiểu thêm về cô nàng trong lớp học như thế nào, có gì khác với những buổi học thêm hay không. Muốn là một chuyện, còn Thầy có cho không là một chuyện khác nữa. Hai lớp cách biệt một khoảng cỡ một mét phân chia ranh giới. Dù cho tôi âm mưu xếp đầu hàng tiếp giáp với lớp bên đi chăng nữa thì khoảng cách đó quá là xa vời.
-Thầy, đọc lại được không ạ!-Tiếng ì èo năn nỉ khi một số đứa không kịp viết những gì Thầy vừa đọc.
Nói là Thầy cho đúng với quy tắc trường học, thực chất đó là một anh Lính cụ Hồ, cấp bậc thì tôi mù tịt có vẻ hơn chúng tôi cỡ năm sáu tuổi. Khuôn mặt hiền hậu và nụ cười nhẹ nhàng luôn nở trên môi. Đúng chất thân thiện của những người lính, và nó vô tình đưa chúng tôi sập bẫy.
-Ế mày, như này có khi tao với mày ra bắn một trận Half-life có khi còn phê hơn nhỉ?-Thằng Phong Mập ngồi ngay sau tôi, vỗ vai, vẻ mặt uể oải thiếu sinh khí.
-Ừ, có khi vậy còn vui hơn-Tôi lầm rầm trong miệng, kiểu như bất mãn với Thầy về việc ngăn cách giữa hai lớp quá xa. Chứ tôi bắn Half-Life thuộc dạng siêu gà, vì thế đã bỏ cuộc ngay lần đầu tiên chơi thử.
-Hay tí nữa chia phe anh em ta bắn thử đi!-Thằng Hưởng phấn khích nói lớn.
-Được đấy, tí hỏi tụi kia xem!
Chẳng cần hỏi, cái xóm nhà lá ngồi cạnh nhau chỉ cần có động tĩnh gì cũng bu lại. Đang trong giờ học mà ngồi chia phe bắt đội ồn ào hết. Tôi thuộc dạng gà mờ nên chỉ ngoái cổ mà nhìn tụi nó bàn tán.
-Mấy em nam hàng thứ ba và cuối cùng đứng dậy!
Mấy thằng tôi đứng dậy, phủi bụi dính ở quần, đứa nào đứa nấy im thin thít. Cả hai lớp nhìn về phía những thằng được triệu tập đột xuất lên.
-Nhắc lại những gì anh, à Thầy vừa nói!
-……!
-….!- Thầy có vẻ kiên nhẫn hơn cả chúng tôi!
-“Nhắc lại những gì anh, à Thầy vừa nói”!-Phong mập cố vặn nhỏ tiếng, chỉ để cho nhóm chúng tôi vừa đủ nghe. Thằng nào thằng đấy cố nghiến răng mà nhịn cười.
-Sao, không ai nhắc được à, rồi bước lên đây!
Cấp trên nói thì binh bét phải nghe. Quân luật như sơn, chẳng phải sức mạnh quân đội là sự kỷ luật sao. Gần mười thằng con trai lớp tôi bước lên dàn hàng đưa ánh mắt xuống phía dưới.
-Giờ tất cả chạy năm vòng quanh sân trường, ba người về cuối chạy thêm hai vòng!
-Năm vòng cơ á?-Thằng Hưởng đưa mắt nhìn cái sân trường rộng mà không tin những gì tai mình vừa nghe.
-Em muốn tăng thêm không, vậy thì mười vòng!
Vậy là khỏi trả giá nữa, chúng tôi bắt đầu chầm chậm chạy. Những tiếng cười chế giễu còn vang lại đằng sau lưng. Chẳng sao cả, quan trọng là Yên đã thấy ngày đầu tiên nhập ngũ của tôi như thế nào. Cái đó mới là điều phải bàn.
-Mệt..hộc..chờ tao!-Thằng Mập bắt đầu tụt lại đằng sau khi vòng thứ năm vừa bắt đầu.
-Mày bớt nói thì không mệt đâu!-Thằng Hưởng cũng chẳng thở ra hơi nữa.
Thật là khâm phục ác kế của Thầy khi dùng ba vị trí cuối để chia rẽ nội bộ, tinh thần đoàn kết của anh em chúng tôi. Hình phạt nặng được áp dụng có tính răn đe, đánh phủ đầu gây hoang mang tinh thần, nhằm bóp nát những trò quậy thời gian sau từ trong trứng nước. Và hiển nhiên chúng tôi rõ điều này. Đã thế, còn sợ chúng tôi hổng kiến thức nên cho cả lớp giải lao nhìn chúng tôi chạy, thì càng làm cho chúng tôi thêm mệt.
-Chạy chậm lại rồi nghe tao nói đây!-Kiên cận giảm tốc tụt lại phía sau.
-Hộc, hộc…nói..lẹ lên!-Phong mập chuẩn bị hết chịu nổi, hưởng ứng đầu tiên.
-Không quy định thời gian hoàn tất, rồi chỉ nói ba vị trí cuối đúng không?
-……!-Lần này thằng nào cũng mệt nên chả đáp lại.
-Vậy thì cứ như này, như này mà làm.
Chúng tôi nở nụ cười, bao nhiêu mệt nhọc dường như được trút bớt một chút. Vẹn toàn, vừa hoàn thành hình phạt, vừa đỡ mất lòng anh em.
Xóm nhà lá bắt đầu hành động. Gần mười đứa nối đuôi nhau sát rạt, nhưng chạy rất chậm. Cách này đỡ tốn sức hơn, lại tranh thủ hít thở dưỡng khí vào buồng phổi, tiếng hộc hộc thưa dần, thay vào đó là tiếng hít thở đều đặn. Dường như cả mười thằng cán đích cùng lúc, và chẳng cần Thầy phân xử, chúng tôi đồng loạt chạy tiếp thêm hai vòng nữa.
Mười hai vòng không dư không đủ. Tôi lấy hai tay giữ hai cái đầu gối tránh ngồi phịch xuống đất trông thảm bại như thằng Hưởng và Phong mập. Linh vẹo ôm bụng mặt nhăn nhó. Nhân đen và thằng Hoàng khá hơn, vươn người cố gắng hít thở đều đặn.
-Rồi, bước vào hàng!
Chúng tôi ngoan ngoãn bước vào hàng, vẻ mặt không có gì là chống đối. Dính thêm một cái án phạt nữa thì sức đâu mà thực hiện. Trong lòng ấm ức vì mình bị làm chuột bạch đưa ra thí nghiệm hình phạt răn đe học sinh.
-Buổi học sau, nhớ mang theo băng để thực hành băng bó. Thầy đã dạy lí thuyết hôm nay, bữa sau sẽ áp dụng. Băng thì các em mua ở các quầy thuốc.
Vậy đấy, bữa đầu tiên làm lính, gây ấn tượng với Yên theo cách tiêu cực mà tôi chẳng mong chờ.
Những ngày đi học trên trường cũng chỉ là những buổi tự học không hơn không kém. Lớp học thêm vẫn đóng cửa, tính ra chỉ có học quân sự là đáng lưu ý.
Buổi thứ hai thì đỡ nhàm chán hơn, ít nhất chúng tôi cũng không phải ngồi xếp bằng mà nghe những lí thuyết từ Thầy nữa. Thực hành đồng nghĩa với tay chân được hoạt động, và cũng được chọn vị trí một cách tự do.
-Các em chia nhau ra băng bó, nhớ các quy tắc về cách đặt, và cách băng theo hình búp măng!
Vẫn giọng anh Lính trẻ nhắc nhở. Và hai lớp bắt đầu thực hiện theo.
Tôi không thể đóng vai bị thương cho cô y tá Yên băng bó được. Lớp bên đó đã chia cặp cho nhau hết rồi, và Yên cũng đang cẩn thận quấn băng quanh tay cô bạn cùng lớp. Dù sao tôi cũng không liều mạng để sang bên đó bắt cặp với Yên được.
Khã dĩ hơn là kiếm thằng trong xóm nhà lá chưa có cặp để thực hành. Nhưng thằng Kiên lại không nghĩ vậy.
-Thầy nói chia nhau ra băng bó đúng không….?-Nó nhấc gọng kính cười nham hiểm.
-Mày nhé Phong?-Tôi chỉ tay!
-Điên, sao lại là tao!
-Thế chẳng lẽ là tao?
Cuối cùng theo đa số, chúng nó bắt tôi đóng giả thương binh. Thương binh thì người ta bị thương một bộ phận cơ thể, thương binh này thì cái gì cũng bị thương. Đầu cũng bị, hai tay, hai chân, vai và bụng bị hết. Sau một hồi vật lộn, tuân thủ quy tắc đặt băng và búp măng, gần mười cái băng quấn chặt người tôi, nom chả khác gì xác ướp Ai Cập trở về.
-Các em làm gì đấy?
-Dạ, thực hành!
-Sao không chia cặp ra!
-Dạ, như này cho đỡ tốn thời gian!
Thầy nhìn tôi từ trên xuống dưới, lắc đầu nhìn chịu thua. Có lẽ Thầy không cảm thấy những trò này để phản ứng lại hình phạt hôm nọ. Thông điệp chúng tôi gửi tới Thầy, không khác gì những trò bắt bẻ câu chữ.
-Thầy xem em quấn đúng chưa Thầy!-Thằng Phong mập giả bộ hỏi han.
-Ờ…quấn song song giữa các viền đường băng sẽ đẹp hơn!-Thầy tôi không mặn mà lắm, chắc là biết tỏng ý đồ.
-Vậy ạ, em tưởng ra chiến trường, quấn nhanh và đúng cách là được, còn phải đẹp nữa ạ?
Chẳng ai giả ngu ngơ tốt bằng thằng Mập, nghe câu đó Thầy bỏ sang nhóm khác, bỏ mặc những thằng giặc như chúng tôi thích làm gì thì làm.
Bọn bạn dắt tôi đi hù ma những đứa con gái trong lớp, đồng thời khoe luôn thành quả. Đứa con gái nào cũng giật mình, hét toáng cả lên. Dung nhìn cảnh đó chỉ biết lắc đầu cười trước trò nghịch phá của đám con trai cùng lớp.
-Nghịch quá đi mất!-Yên nói với tôi lúc chạm mặt nhau giờ tan học.
-Vui thế còn gì, nhìn nghệ thuật đấy chứ?
-Giống con nít quá!-Yên mỉm cười.
-Con nít á, con nít có làm được vậy đâu!
-Không nói lại với Tín nữa!-Yên nói rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi, tránh mấy ánh mắt dò xét.
-“Con nít á, đùa ấy chứ? Có đứa con nít nào lại để ý âm thầm thế này không?”
Những ngày tiếp theo là không khí chạm Tết, và cũng là những ngày chuyển giao giữa hai học kỳ. Cái không khí Tết cổ truyền rạo rực trong từng hơi thở, từng cử động, nó khiến cho học sinh chai lỳ một chút với kiến thức, thường xuyên xin xỏ được nghỉ ngơi. Cái thời khoá biểu mới rõ ràng chẳng được xem trọng vào thời gian này. Các lớp học thêm mở cửa trở lại, cũng khiến chúng tôi càng uể oải hơn.
Và những ngày học quân sự cũng thay đổi, vẫn anh Lính trẻ, nhưng chuyển sang nội dung khác. Nội dung mà thằng con trai nào cũng hào hứng: vũ khí quân sự, hay nói thẳng ra cái mà chúng tôi sẽ học là súng và lựu đạn.
Mỗi học sinh chuẩn bị một trái lựu đạn gỗ. Thông tin này tất nhiên đã được chúng tôi chuẩn bị từ trước. Riêng thằng Nhân nó còn nhờ Bác nó khắc tên mỗi đứa lên trái lựu đạn. Tôi từ chối ơn huệ đó mà nhờ nó làm riêng cho tôi tận hai trái.
-Mày làm gì lắm thế?
-Ời, hai trái ném cho nó đã!
Nguyệt chụm tay cười khúc khích, vì hiểu rõ cái trái lựu đạn kia là tôi giành cho ai rồi, tất nhiên không phải là ném là đưa tận tay.
Tôi suy nghĩ sâu xa, Yên là con gái, không thể ra ngoài gọt đẽo thành trái lựu đạn từ những khúc gỗ vuông vức hoặc xù xì được. Bởi thế, trái lựu đạn này là giành cho cô.
-Mày có cần tao khắc chữ Y vào đó không?
-Được hở mày?-Tôi hào hứng.
-Ráng cho mày toại nguyện.
Vậy mà Yên toại nguyện trước với quả lựu đạn gỗ của thằng bạn cùng lớp nào đó đẽo cho. Nom nó xù xì vô cùng, không chuyên nghiệp và đẹp như của tôi. Nhưng đẹp mà làm gì khi nó không đến được tay người nhận.
-Vậy là hụt rồi?
-Ờ..!-Tôi lơ đễn nhìn xa xăm, hụt hẫng một chút nên không hào hứng tiếp chuyện với Nguyệt được. Giờ tôi chỉ muốn biết thằng nào đã làm giùm Yên để tôi cầm hai quả lựu đạn chọi cho nó một trận mới hả dạ.
-Kìa, có người còn chưa có đó?
-Ai?
Tôi ngó quanh, cô gái ở dưới tán cây vẫn chưa có dụng cụ để thực hành. Chần chừ, khó xử, hơi nhút nhát. Nhưng Nguyệt cứ thúc đằng sau:
-Cho Dung mượn đi!
-Ơ..ờ..!
-Lẹ đi!
Tôi thảy quả lựu đạn khắc chữ Y to tướng cho thằng Nhân, cầm trái lựu đạn chữ T tiến lại phía gốc cây.
-Nè, cho Dung mượn!-Tôi lơ đễnh đặt trái lựu đạn trên ghế đá.
-…………!
-……..!
-Cảm ơn nhé, thế còn Tín thì…?
-Yên tâm, yên tâm, nếu Tín không có thì sao Tín cho Dung mượn được chứ?
-Vậy à, dù sao thì..?-Dung nói với giọng hơi buồn.
-Ờ, không sao đâu, bạn bè mà!
Tôi không muốn giữa hai đứa tôi phải vay nợ một cái gì, hoặc cảm kích một vấn đề gì khác. Cái đó thuộc về tâm lý. Đơn giản chỉ là Dung không có lựu đạn gỗ thực hành, còn tôi thì dư một trái. Trái đó cũng chẳng để làm gì, thì tôi cho Dung mượn. Sự việc bình thường, chắc sẽ chẳng ai cảm kích lắm làm gì đúng không?
-Có bao giờ các em nghe tới các loại chất nổ như C4, TNT chưa?
-TNT ạ?-Tôi hỏi ngay, vì đó là Tri Nitro Toluene có trong sách Hoá học.
-Vậy nó là gì?
-Là Thuốc Nổ Tốt ạ!-Cả hai lớp nhìn tôi cười sằng sặc.
-Em mang cái Thuốc Nổ Tốt của em lên đây!
Buổi học hôm đấy, Tôi dùng quả lựu đạn gỗ đáng nhẽ ra là của Yên. Còn quả lựu đạn gỗ của tôi thì được Dung sử dụng. Lũ bạn của tôi sẽ bảo là rắc rối là chuyện tình cảm lòng vòng vớ vẩn gây hại não, là nhùng nhằng giữa cả hai.
Nhưng tôi xác định Yên mới là mục tiêu mà tôi cần đánh gục, hiển nhiên không phải bằng súng ống hay chất nổ.
Cơ hội tiếp cận Yên của tôi không nhiều, và tôi không được tiếp xúc với Yên để hiểu thêm về cô nàng trong lớp học như thế nào, có gì khác với những buổi học thêm hay không. Muốn là một chuyện, còn Thầy có cho không là một chuyện khác nữa. Hai lớp cách biệt một khoảng cỡ một mét phân chia ranh giới. Dù cho tôi âm mưu xếp đầu hàng tiếp giáp với lớp bên đi chăng nữa thì khoảng cách đó quá là xa vời.
-Thầy, đọc lại được không ạ!-Tiếng ì èo năn nỉ khi một số đứa không kịp viết những gì Thầy vừa đọc.
Nói là Thầy cho đúng với quy tắc trường học, thực chất đó là một anh Lính cụ Hồ, cấp bậc thì tôi mù tịt có vẻ hơn chúng tôi cỡ năm sáu tuổi. Khuôn mặt hiền hậu và nụ cười nhẹ nhàng luôn nở trên môi. Đúng chất thân thiện của những người lính, và nó vô tình đưa chúng tôi sập bẫy.
-Ế mày, như này có khi tao với mày ra bắn một trận Half-life có khi còn phê hơn nhỉ?-Thằng Phong Mập ngồi ngay sau tôi, vỗ vai, vẻ mặt uể oải thiếu sinh khí.
-Ừ, có khi vậy còn vui hơn-Tôi lầm rầm trong miệng, kiểu như bất mãn với Thầy về việc ngăn cách giữa hai lớp quá xa. Chứ tôi bắn Half-Life thuộc dạng siêu gà, vì thế đã bỏ cuộc ngay lần đầu tiên chơi thử.
-Hay tí nữa chia phe anh em ta bắn thử đi!-Thằng Hưởng phấn khích nói lớn.
-Được đấy, tí hỏi tụi kia xem!
Chẳng cần hỏi, cái xóm nhà lá ngồi cạnh nhau chỉ cần có động tĩnh gì cũng bu lại. Đang trong giờ học mà ngồi chia phe bắt đội ồn ào hết. Tôi thuộc dạng gà mờ nên chỉ ngoái cổ mà nhìn tụi nó bàn tán.
-Mấy em nam hàng thứ ba và cuối cùng đứng dậy!
Mấy thằng tôi đứng dậy, phủi bụi dính ở quần, đứa nào đứa nấy im thin thít. Cả hai lớp nhìn về phía những thằng được triệu tập đột xuất lên.
-Nhắc lại những gì anh, à Thầy vừa nói!
-……!
-….!- Thầy có vẻ kiên nhẫn hơn cả chúng tôi!
-“Nhắc lại những gì anh, à Thầy vừa nói”!-Phong mập cố vặn nhỏ tiếng, chỉ để cho nhóm chúng tôi vừa đủ nghe. Thằng nào thằng đấy cố nghiến răng mà nhịn cười.
-Sao, không ai nhắc được à, rồi bước lên đây!
Cấp trên nói thì binh bét phải nghe. Quân luật như sơn, chẳng phải sức mạnh quân đội là sự kỷ luật sao. Gần mười thằng con trai lớp tôi bước lên dàn hàng đưa ánh mắt xuống phía dưới.
-Giờ tất cả chạy năm vòng quanh sân trường, ba người về cuối chạy thêm hai vòng!
-Năm vòng cơ á?-Thằng Hưởng đưa mắt nhìn cái sân trường rộng mà không tin những gì tai mình vừa nghe.
-Em muốn tăng thêm không, vậy thì mười vòng!
Vậy là khỏi trả giá nữa, chúng tôi bắt đầu chầm chậm chạy. Những tiếng cười chế giễu còn vang lại đằng sau lưng. Chẳng sao cả, quan trọng là Yên đã thấy ngày đầu tiên nhập ngũ của tôi như thế nào. Cái đó mới là điều phải bàn.
-Mệt..hộc..chờ tao!-Thằng Mập bắt đầu tụt lại đằng sau khi vòng thứ năm vừa bắt đầu.
-Mày bớt nói thì không mệt đâu!-Thằng Hưởng cũng chẳng thở ra hơi nữa.
Thật là khâm phục ác kế của Thầy khi dùng ba vị trí cuối để chia rẽ nội bộ, tinh thần đoàn kết của anh em chúng tôi. Hình phạt nặng được áp dụng có tính răn đe, đánh phủ đầu gây hoang mang tinh thần, nhằm bóp nát những trò quậy thời gian sau từ trong trứng nước. Và hiển nhiên chúng tôi rõ điều này. Đã thế, còn sợ chúng tôi hổng kiến thức nên cho cả lớp giải lao nhìn chúng tôi chạy, thì càng làm cho chúng tôi thêm mệt.
-Chạy chậm lại rồi nghe tao nói đây!-Kiên cận giảm tốc tụt lại phía sau.
-Hộc, hộc…nói..lẹ lên!-Phong mập chuẩn bị hết chịu nổi, hưởng ứng đầu tiên.
-Không quy định thời gian hoàn tất, rồi chỉ nói ba vị trí cuối đúng không?
-……!-Lần này thằng nào cũng mệt nên chả đáp lại.
-Vậy thì cứ như này, như này mà làm.
Chúng tôi nở nụ cười, bao nhiêu mệt nhọc dường như được trút bớt một chút. Vẹn toàn, vừa hoàn thành hình phạt, vừa đỡ mất lòng anh em.
Xóm nhà lá bắt đầu hành động. Gần mười đứa nối đuôi nhau sát rạt, nhưng chạy rất chậm. Cách này đỡ tốn sức hơn, lại tranh thủ hít thở dưỡng khí vào buồng phổi, tiếng hộc hộc thưa dần, thay vào đó là tiếng hít thở đều đặn. Dường như cả mười thằng cán đích cùng lúc, và chẳng cần Thầy phân xử, chúng tôi đồng loạt chạy tiếp thêm hai vòng nữa.
Mười hai vòng không dư không đủ. Tôi lấy hai tay giữ hai cái đầu gối tránh ngồi phịch xuống đất trông thảm bại như thằng Hưởng và Phong mập. Linh vẹo ôm bụng mặt nhăn nhó. Nhân đen và thằng Hoàng khá hơn, vươn người cố gắng hít thở đều đặn.
-Rồi, bước vào hàng!
Chúng tôi ngoan ngoãn bước vào hàng, vẻ mặt không có gì là chống đối. Dính thêm một cái án phạt nữa thì sức đâu mà thực hiện. Trong lòng ấm ức vì mình bị làm chuột bạch đưa ra thí nghiệm hình phạt răn đe học sinh.
-Buổi học sau, nhớ mang theo băng để thực hành băng bó. Thầy đã dạy lí thuyết hôm nay, bữa sau sẽ áp dụng. Băng thì các em mua ở các quầy thuốc.
Vậy đấy, bữa đầu tiên làm lính, gây ấn tượng với Yên theo cách tiêu cực mà tôi chẳng mong chờ.
Những ngày đi học trên trường cũng chỉ là những buổi tự học không hơn không kém. Lớp học thêm vẫn đóng cửa, tính ra chỉ có học quân sự là đáng lưu ý.
Buổi thứ hai thì đỡ nhàm chán hơn, ít nhất chúng tôi cũng không phải ngồi xếp bằng mà nghe những lí thuyết từ Thầy nữa. Thực hành đồng nghĩa với tay chân được hoạt động, và cũng được chọn vị trí một cách tự do.
-Các em chia nhau ra băng bó, nhớ các quy tắc về cách đặt, và cách băng theo hình búp măng!
Vẫn giọng anh Lính trẻ nhắc nhở. Và hai lớp bắt đầu thực hiện theo.
Tôi không thể đóng vai bị thương cho cô y tá Yên băng bó được. Lớp bên đó đã chia cặp cho nhau hết rồi, và Yên cũng đang cẩn thận quấn băng quanh tay cô bạn cùng lớp. Dù sao tôi cũng không liều mạng để sang bên đó bắt cặp với Yên được.
Khã dĩ hơn là kiếm thằng trong xóm nhà lá chưa có cặp để thực hành. Nhưng thằng Kiên lại không nghĩ vậy.
-Thầy nói chia nhau ra băng bó đúng không….?-Nó nhấc gọng kính cười nham hiểm.
-Mày nhé Phong?-Tôi chỉ tay!
-Điên, sao lại là tao!
-Thế chẳng lẽ là tao?
Cuối cùng theo đa số, chúng nó bắt tôi đóng giả thương binh. Thương binh thì người ta bị thương một bộ phận cơ thể, thương binh này thì cái gì cũng bị thương. Đầu cũng bị, hai tay, hai chân, vai và bụng bị hết. Sau một hồi vật lộn, tuân thủ quy tắc đặt băng và búp măng, gần mười cái băng quấn chặt người tôi, nom chả khác gì xác ướp Ai Cập trở về.
-Các em làm gì đấy?
-Dạ, thực hành!
-Sao không chia cặp ra!
-Dạ, như này cho đỡ tốn thời gian!
Thầy nhìn tôi từ trên xuống dưới, lắc đầu nhìn chịu thua. Có lẽ Thầy không cảm thấy những trò này để phản ứng lại hình phạt hôm nọ. Thông điệp chúng tôi gửi tới Thầy, không khác gì những trò bắt bẻ câu chữ.
-Thầy xem em quấn đúng chưa Thầy!-Thằng Phong mập giả bộ hỏi han.
-Ờ…quấn song song giữa các viền đường băng sẽ đẹp hơn!-Thầy tôi không mặn mà lắm, chắc là biết tỏng ý đồ.
-Vậy ạ, em tưởng ra chiến trường, quấn nhanh và đúng cách là được, còn phải đẹp nữa ạ?
Chẳng ai giả ngu ngơ tốt bằng thằng Mập, nghe câu đó Thầy bỏ sang nhóm khác, bỏ mặc những thằng giặc như chúng tôi thích làm gì thì làm.
Bọn bạn dắt tôi đi hù ma những đứa con gái trong lớp, đồng thời khoe luôn thành quả. Đứa con gái nào cũng giật mình, hét toáng cả lên. Dung nhìn cảnh đó chỉ biết lắc đầu cười trước trò nghịch phá của đám con trai cùng lớp.
-Nghịch quá đi mất!-Yên nói với tôi lúc chạm mặt nhau giờ tan học.
-Vui thế còn gì, nhìn nghệ thuật đấy chứ?
-Giống con nít quá!-Yên mỉm cười.
-Con nít á, con nít có làm được vậy đâu!
-Không nói lại với Tín nữa!-Yên nói rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi, tránh mấy ánh mắt dò xét.
-“Con nít á, đùa ấy chứ? Có đứa con nít nào lại để ý âm thầm thế này không?”
Những ngày tiếp theo là không khí chạm Tết, và cũng là những ngày chuyển giao giữa hai học kỳ. Cái không khí Tết cổ truyền rạo rực trong từng hơi thở, từng cử động, nó khiến cho học sinh chai lỳ một chút với kiến thức, thường xuyên xin xỏ được nghỉ ngơi. Cái thời khoá biểu mới rõ ràng chẳng được xem trọng vào thời gian này. Các lớp học thêm mở cửa trở lại, cũng khiến chúng tôi càng uể oải hơn.
Và những ngày học quân sự cũng thay đổi, vẫn anh Lính trẻ, nhưng chuyển sang nội dung khác. Nội dung mà thằng con trai nào cũng hào hứng: vũ khí quân sự, hay nói thẳng ra cái mà chúng tôi sẽ học là súng và lựu đạn.
Mỗi học sinh chuẩn bị một trái lựu đạn gỗ. Thông tin này tất nhiên đã được chúng tôi chuẩn bị từ trước. Riêng thằng Nhân nó còn nhờ Bác nó khắc tên mỗi đứa lên trái lựu đạn. Tôi từ chối ơn huệ đó mà nhờ nó làm riêng cho tôi tận hai trái.
-Mày làm gì lắm thế?
-Ời, hai trái ném cho nó đã!
Nguyệt chụm tay cười khúc khích, vì hiểu rõ cái trái lựu đạn kia là tôi giành cho ai rồi, tất nhiên không phải là ném là đưa tận tay.
Tôi suy nghĩ sâu xa, Yên là con gái, không thể ra ngoài gọt đẽo thành trái lựu đạn từ những khúc gỗ vuông vức hoặc xù xì được. Bởi thế, trái lựu đạn này là giành cho cô.
-Mày có cần tao khắc chữ Y vào đó không?
-Được hở mày?-Tôi hào hứng.
-Ráng cho mày toại nguyện.
Vậy mà Yên toại nguyện trước với quả lựu đạn gỗ của thằng bạn cùng lớp nào đó đẽo cho. Nom nó xù xì vô cùng, không chuyên nghiệp và đẹp như của tôi. Nhưng đẹp mà làm gì khi nó không đến được tay người nhận.
-Vậy là hụt rồi?
-Ờ..!-Tôi lơ đễn nhìn xa xăm, hụt hẫng một chút nên không hào hứng tiếp chuyện với Nguyệt được. Giờ tôi chỉ muốn biết thằng nào đã làm giùm Yên để tôi cầm hai quả lựu đạn chọi cho nó một trận mới hả dạ.
-Kìa, có người còn chưa có đó?
-Ai?
Tôi ngó quanh, cô gái ở dưới tán cây vẫn chưa có dụng cụ để thực hành. Chần chừ, khó xử, hơi nhút nhát. Nhưng Nguyệt cứ thúc đằng sau:
-Cho Dung mượn đi!
-Ơ..ờ..!
-Lẹ đi!
Tôi thảy quả lựu đạn khắc chữ Y to tướng cho thằng Nhân, cầm trái lựu đạn chữ T tiến lại phía gốc cây.
-Nè, cho Dung mượn!-Tôi lơ đễnh đặt trái lựu đạn trên ghế đá.
-…………!
-……..!
-Cảm ơn nhé, thế còn Tín thì…?
-Yên tâm, yên tâm, nếu Tín không có thì sao Tín cho Dung mượn được chứ?
-Vậy à, dù sao thì..?-Dung nói với giọng hơi buồn.
-Ờ, không sao đâu, bạn bè mà!
Tôi không muốn giữa hai đứa tôi phải vay nợ một cái gì, hoặc cảm kích một vấn đề gì khác. Cái đó thuộc về tâm lý. Đơn giản chỉ là Dung không có lựu đạn gỗ thực hành, còn tôi thì dư một trái. Trái đó cũng chẳng để làm gì, thì tôi cho Dung mượn. Sự việc bình thường, chắc sẽ chẳng ai cảm kích lắm làm gì đúng không?
-Có bao giờ các em nghe tới các loại chất nổ như C4, TNT chưa?
-TNT ạ?-Tôi hỏi ngay, vì đó là Tri Nitro Toluene có trong sách Hoá học.
-Vậy nó là gì?
-Là Thuốc Nổ Tốt ạ!-Cả hai lớp nhìn tôi cười sằng sặc.
-Em mang cái Thuốc Nổ Tốt của em lên đây!
Buổi học hôm đấy, Tôi dùng quả lựu đạn gỗ đáng nhẽ ra là của Yên. Còn quả lựu đạn gỗ của tôi thì được Dung sử dụng. Lũ bạn của tôi sẽ bảo là rắc rối là chuyện tình cảm lòng vòng vớ vẩn gây hại não, là nhùng nhằng giữa cả hai.
Nhưng tôi xác định Yên mới là mục tiêu mà tôi cần đánh gục, hiển nhiên không phải bằng súng ống hay chất nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.