Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 77: Biệt đội Hóa Học.

dm.xangtang

19/06/2013

Sáng hôm sau bước vào lớp với tâm trạng ngổn ngang, không biết nên bắt đầu từ đâu với Nguyệt. Dự tính ban đầu của tôi sẽ là để cuối giờ học, giữ cô nàng ở lại lâu lâu để còn ngỏ lời mời, tránh tai vách mạch rừng, còn chuyện mời được hay không thì là vấn đề khác nữa. Ấy vậy mà Mẹ tôi đã tỏ ra cao tay ấn, khi tối hôm qua đã chuẩn bị hết mọi thứ, để chứng minh cho tôi thấy sự nghiêm túc:

-Mai nhớ cái gì chưa?

-Dạ, rồi. Mời Nguyệt sang chứ gì, con nhớ rồi mà !

-Anh cứ thờ ơ đi, chắc gì đã làm được!

-Mẹ cứ khinh thường thằng con trai Mẹ vậy, đơn giản thôi mà.

Mẹ tôi nhìn tôi cười, kiểu như khích tướng cho tôi lấy cái sĩ diện hảo lên mà vênh mặt, để rồi nắm cái thóp của tôi:

-Vậy mai tôi chờ xem anh làm ăn thế nào!

Câu nói chí mạng của Mẹ tôi buộc tôi phải dời cái kế hoạch 50-50 ấy sang một bên, để chứng tỏ cho Mẹ tôi thấy rằng, tôi không phải là đứa chỉ có cái miệng khoác lác.

Ngang qua chỗ ngồi của thằng Vũ, trống hoắc, mặc dù theo thông lệ, nó hẳn đã có mặt ở cái bàn này và đang cắm cúi giải bài tập Hóa

tôi đưa cho. Tôi lắc đầu cố xua đi hình ảnh bạo lực mình gây ra, trở về chỗ ngồi ở cuối lớp.

Nguyệt ngồi đó tự bao giờ, đang vui vẻ nói chuyện với thằng Linh vẹo. Sau bữa sinh nhật thằng Vũ, có lẻ tôi đang tự làm xấu đi hình ảnh của mình trong mắt đám bạn. Không có sự thân thiết như thường lệ, mà chỉ là những nụ cười và cái gật đầu khe khẽ dành cho tôi. Nguyệt thì nhìn tôi ánh mắt khác ngày thường, nhìn tôi như sinh vật lạ cho đến khi tôi an tọa bên cạnh.

Khẽ nghiêng qua nhìn cô nàng, gật đầu cười rồi thở dài nằm dài xuống cái bàn, dáng vẻ mệt mỏi và tự trách cái tính sĩ diện hảo:

-Giờ thì vui rồi, này sao mời!

Tôi tảng lơ để mặc mọi việc xung quanh diễn ra, chỉ đến khi Dung khẽ vỗ vai tôi động viên, tôi mới vớt vát được chút sinh khí cho buổi học đầu tuần.

Ngước đầu nhìn lên thì thằng Vũ cũng vừa tới lớp, vẻ mặt nặng nề u ám, trên sống mũi, băng cá nhân dán vắt ngang, làm cho vẻ lãng tử của nó pha chút bụi bặm. Mấy người biết chuyện thì nhìn nó rồi dồn ánh mắt sang tôi:

“ Tác phẩm của mày đấy”.

Điều đó khiến tôi càng cảm thấy có lỗi với nó, không biết về nó ăn nói sao với Ba Mẹ, và cũng chẳng biết nó cảm thấy thế nào với chuyện ngày sinh nhật có thằng tặng nó cú đấm trời giáng.

Nó lừ lừ, để chiếc cặp trên bàn đi thẳng xuống chỗ tôi, một tay giấu ra sau lưng, có lẽ là trả thù chăng. Được thôi, cứ đánh đi cho hả dạ, và đồng thời lương tâm tôi cũng đỡ cắn rứt. Tôi đưa bản mặt của mình lên, sẵn sàng nhận cú đánh trả của nó, coi như là công đạo, nếu xét về tính chất nghiêm trọng thì có lẽ nó phải đánh tôi mấy cú mới gọi là huề cả làng.

Cách tôi vài bước chân, bước vào tư thế thuận lợi để phát đòn, cánh tay đằng sau của nó đưa lên, tôi thản nhiên như không. Nhưng đó không phải là cú đấm , mà là cuốn vở Hóa đập thẳng đầu tôi:

-Kiểm tra!

Tôi ngạc nhiên đến nỗi giật mình, làm theo lời thằng Vũ răm rắp dù cho bối phận của tôi cao hơn nó một bậc. Nhận thấy có gì đó mình yếu hèn, tôi lấy lại sĩ diện, khẽ khoanh tròn vào đánh dấu 1 chỗ sai duy nhất, rồi đưa lại vở cho nó. Cho dù lúc đầu tôi định ghi rõ ra lỗi sai đó là gì. Bản chất của con trai nó vậy, vay cái gì trả cái đó, chứ không liên quan gì đến chuyện khác.

Nó nhận cuốn vở, rồi lẳng lặng trở về bàn. Vậy là sau bao nhiêu ngày phá được chút băng phong trên khuôn mặt thằng Vũ, nay có vẻ khối băng đó đag phục hồi và dày hơn trước kia một chút.

Cảm giác ray rứt của tôi dành cho thằng Vũ kéo dài khắp tiết học. Cảm giác hối hận và có chút gì đó thương cảm gì đó cho thằng bạn. Một thằng có vẻ cứng cõi không quan tâm mọi thứ nhưng tôi cảm giác đó để bao bọc lấy một con người cô đơn, đơn độc. Tạo nên bức tường kiêu ngạo để che giấu đi vẻ yếu mềm bên trong. Chấp nhận trở thành kẻ huyeenh hoang, kiêu ngạo trước mắt mọi người. Trong lớp, nếu nói về người tiếp xúc nhiều nhất của nó là tôi, và cũng là người đầu tiên cho máu nó chảy ngay hôm sinh nhật.

Hai tiết Hóa trôi qua trong sự im lặng, bởi vì tôi không giơ tay, giơ chân thể hiện tài năng với thiên hạ nữa, nên bắt đầu mấy đứa khác bị tra tấn. Nhiều ánh mắt cầu cứu cái bàn ở giữa, với hai con người cứng cựa môn Hóa nhất đều bị từ chối. Tôi thì mãi suy nghĩ, hồn thăng lên mấy tần mây, còn Nguyệt chỉ mỉm cười và có vẻ e dè cô dạy Hóa.

Cuối cùng, hai tiết ác mộng trôi qua với lời phê của cô giáo trong sổ dành riêng cho lớp chọn:

“Giáo viên chủ nhiệm nên có biện pháp với lớp “.

Giờ giải lao, mặc cho đám chiến hữu rủ tôi xuống căn-tin sau khi đã mời thằng Vũ, tôi uể oải nằm dài ra bàn, mặc kệ cho đám chúng nó giục ra sao. Tôi biết thừa cái âm mưu làm lành dùm này, nhưng thông cảm nhé, chuyện tao gây ra, tao tự giải quyết.

Nguyệt ngồi bên cạnh, có vẻ cũng không chịu đi chung với đám chiến hữu của tôi, nhìn tôi thở dài:



-Sao, hối hận à!

-Ừ….mà sao biết?

-Chơi với nhau từ bé, có bao giờ thấy đánh nhau hay gây gổ đâu….!

Mặc dù tôi đã đánh nhau hai lần khi Nguyệt vắng mặt, nhưng hầu như là bị ép. Lần thứ nhất là tay đôi thằng Huy vì bị chèn ép, lần thứ hai là bị xúc phạm cái tình bạn mới gây dựng- theo tôi nghĩ thế bụp thằng Vũ. Còn mấy lần còn bé tí thì có đánh nhau, nhưng chỉ gọi là kỉ niệm thiếu thời thôi, không được tính.

-Ừ…..!

-Mà sao lại đánh Vũ!

-Tức thôi, vì nó cứ vô cảm trước sự quan tâm của mọi người.

Đối với Nguyệt, hầu như tôi chẳng thể giấu được điều gì, ngoại trừ cái vụ cơm trưa hôm nay.

-Hơ, con trai hay nhỉ!

-Ừ- Nói rồi tôi thả lỏng hai tay ra mặt bàn, nằm như một thằng bị đá đè vậy.

Nguyệt nhìn tôi, khẽ cười rồi quay qua lôi cái mp3 quen thuộc của tôi ra nghe Nhạc, vu vơ hát theo bài những ca khúc trong cái máy của tôi.

Đúng như linh cảm của toàn thể lớp, hai tiết sau là tiết Toán của thầy chủ nhiệm. Vừa lật cuốn sổ đầu bài lúc cuối giờ để ghi chú cho tiết học hôm nay, mặt thầy lập tức đanh lại trước dòng chữ của cô dạy Hóa để lại.

-Linh, đứng dậy!-Thầy tôi nghiêm nghị làm thằng bạn Vẹo luống cuống.

-Thế này là sao!

-Dạ…….thưa thầy!

Thằng bạn tôi trình bày đầy đủ lí do, kèm thêm “ bài khó quá” hi vọng thầy tôi giảm hỏa khí đang chuẩn bị bùng phát. Thầy tôi bình thường vui vẻ lắm, cũng hay pha trò, nhưng lại rất nghiêm nghị, khi nghe việc học tập của lớp sa sút.

-Rồi, giờ sẽ như thế này, bắt cặp học kèm.!

Nói là làm, vậy là chúng tôi phải hoãn cái thời gian sung sướng được trở về nhà mà ráng ngồi lại nghe thầy phổ biến. Ngoài giờ học, lớp tôi chia ra bắt cặp để kèm nhau học tất cả các môn, trước tiên là môn Hóa. Nhưng kèm theo hình thức kim tự tháp. Người học lực tốt nhất sẽ kèm cho ba bạn ở dưới học, và ba bạn ấy sẽ kèm cho chín bạn dưới nữa. Vừa tiết kiệm công sức, vừa có tính ganh đua. Năm mươi tám người, mười hai người một nhóm thì sẽ có năm nhóm. Nhóm còn lại sẽ phụ trách mười người.

Rồi lục tục tìm năm ứng cử viên đội trưởng: Tôi, Nguyệt, Dung, Linh Vẹo và Hà. Mấy thằng chiến hữu còn lại của tôi đương nhiên ùa vào nhóm tôi hết. Vì biết tính nết của nhau, và rõ học lực nên việc nhờ vả đỡ phải e ngại và dễ dàng trong việc truyền kiến thức. Riêng Vũ thì thuộc nhóm thằng Hà.

-Em có ý kiến-Dung đứng lên.

-Sao vậy Dung?

-Em đề nghị đổi bạn Vũ sang nhóm của bạn T.

-Lý do?

-Vì bạn T cũng đang kèm cho bạn Vũ nên đưa luôn vào nhóm cho tiện ạ.

Trước ý kiến không thể chỉnh vì mất chuẩn, vậy là Vũ vào nhóm tôi, thay cho một bạn gái khác. Thầy tôi còn khéo léo kích động tinh thần bằng cách, bàn bạc với cô dạy Hóa cho lớp tôi thi đua. Và phân lại sơ đồ lớp dành riêng cho môn Hóa.

Tôi và nó đều thừa biết rằng cái ý kiến của cô bí thư lớp không chỉ đơn giản có thế, hẳn là Nàng muốn nhân cơ hội này để tôi và thằng Vũ có dịp tiếp xúc, xóa bỏ hận thù hôm thứ bảy do tôi gây ra đây mà.

Vậy là thằng Vũ trở thành tả tướng quân của tôi, cạnh hữu tướng quân Kiên cận. Còn lại các sĩ tốt bao gồm: Trang, Hưởng đù, Phong Mập, Tuấn Anh, Nhân đen, Bình boong. Coi như ưu thế vượt trội hoàn toàn so với nhóm khác, về tinh thần cũng như sự hung hăng sĩ diện hảo.

Bước ra về sau khi nói chuyện với Dung, tôi thầm cảm ơn Nàng đã tế nhị sắp đặt cho tôi có cơ hội ân đền oán trả với thằng Vũ. Tôi chỉ chờ nàng khuất sau nhà xe là ba chân bốn cẳng chạy ra bến xe Bus thực hiện cái nhiệm vụ chữ Hiếu với Mẹ mình.



-Nguyệt, ra đây nói nè.-Khéo léo tách thằng Nhân ra góc.

-Gì thế T?

-Ờ…Mẹ mình!

-Bác làm sao hả?

-Không, ờ…thì Mẹ mình muốn mời Nguyệt ăn cơm trưa!

Với tôi thì hơi khó khăn, chứ Nguyệt thì bình thường. Vì ít nhất hai gia đình cũng chơi thân và qua lại thường xuyên, hơn nữa Nguyệt cũng quý Mẹ tôi. Chỉ là trước giờ Nguyệt chưa từng một lần một mình dùng cơm với nhà tôi cả.

Khẽ đăm chiêu :

-Nhưng mà mình phải xin phép Mẹ mình đã!

-Ừ, vậy được, mình hộ tống về xin cô Ánh.

Thực lòng tôi cũng chẳng phải tốt bụng gì cả, chẳng qua là để giữ chữ Tín với Mẹ tôi nên mới phải hộ tống Nguyệt về nhà. Hiển nhiên cô Ánh đồng ý ngay tức khắc, lúc đi cô còn dặn dò tôi:

-Đi ăn rồi trả Nguyệt về cho cô nhé!

-Dạ, cô yên tâm, ăn xong cháu đuổi về liền.

Nguyệt đấm vào lưng tôi cái muốn bể lồng phổi. Cho chừa cái tật không hiếu khách. Ấy vậy không biết sao, đến nhà tôi, cô nàng lại bẽn lẽn, đi sau tôi một khúc.

Đẩy cánh cổng gỗ phủ đầy dây leo theo kiểu vẻ cổ xưa, Mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách chờ từ lúc nào. Ban đầu Nguyệt còn khuất sau đám dâm bụt cao quá đầu người, tưởng thằng con trai thất bại, Mẹ tôi đã phán xanh rờn:

-Chỉ được cái miệng là tài!

Tôi nhăn mặt đưa tay lên miệng, khẽ làm dấu Mẹ đừng nói to tránh cho Nguyệt nghe được, rồi quay qua:

-Lẹ lên, để mẹ chồng chờ cơm à.

Lại điệu bộ bẽn lẽn đi nhẹ nói khẽ cười duyên, cô nàng đúng thật như cô dâu về ra mắt mẹ chồng vậy. Mẹ tôi nhìn thấy Nguyệt vậy thì nở nụ cười nhìn tôi ra vẻ vừa ý lắm.

Bữa cơm trưa đó, Mẹ tôi nói chuyện vui vẻ hơn thường lệ, bởi thường chỉ có hai Mẹ con nên đôi khi yên tĩnh mà ăn.

-Thằng trời đánh này lên lớp có nghịch không con?

-Dạ, hơi hơi ạ.

Mẹ tôi quay qua lườm tôi ngay, vì hiểu cái hơi hơi ấy thì thực tế nó như thế nào.

-Đấy, con xem từng này tuổi rồi mà như thằng con nít ấy!

Tôi tảng lơ gắp thức ăn cho hai người rối rít, mặc cho Nguyệt cứ nhìn tôi mà cười tủm tỉm.

Không hiểu sao,mẹ tôi lại xưng con với bạn tôi, vì bình thường toàn gọi là cháu. Không biết là tính kí hôn ước thông gia hai nhà, hay là vì tình thân coi Nguyệt như con cái trong nhà nữa. Khẽ nhìn mẹ tôi với ánh mắt hơi hơi bức bối vì toàn chê con trai trước mặt khách:

-Mẹ, ăn đi không nguội giờ!

-Không phải đánh trống lảng, Nguyệt chứ có phải ai đâu!

Lần này là hai đứa tôi nhìn nhau đỏ mặt, để mặc Mẹ tôi cười mỉm một mình. Thẩn thờ và đầy bất ngờ với ngụ ý của những người lớn tuổi. Hai đứa tôi cắm cúi ăn hết bữa cơm mà tuyệt nhiên chẳng đả động gì nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Chuyển Lớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook