Chương 61: BƯỚC RA TỪ QUÁ KHỨ
dm.xangtang
19/06/2013
Sáng sớm hôm sau, 5h tôi đã khua ầm ĩ, hò hét ỏm tỏi đánh thức cả nhà dậy. Ông anh tôi thì dậy sớm chong đèn học bài từ lúc nào nhìn tôi ra vẻ trịnh trọng lắm:
-Xuống dưới đó, ờ, ờm….!
-Có gì không lão già?
-Mày, à không, mua dùm anh mấy đồ lưu niệm đẹp đẹp…
-Làm gì vậy?
-Làm gì kệ tao….à không, kệ anh, cứ mua đi.
Tôi thì biết thừa cái trò mua tặng chị Ngọc, nhưng bình thường đắc tội với tôi nhiều quá nên giờ chơi trò giở mật định bẫy ruồi. Háo hức với chuyến đi, nên vui vẻ đồng ý ngay, coi như chuộc lại cái lỗi hồi trước làm lão bầm người.
Sáng sớm, nhà tôi ăn cơm thì cái miệng tôi hoạt động hết công suất, vừa ăn vừa nói huyên thuyên. Mấy người tuổi cao thì nhìn tôi cười như kiểu con nít ranh vậy. Mặc kệ miệng tôi vẫn hót lia lịa.
-T, mẹ cho tiền đi chơi nhé.
Mẹ tôi buông đũa đã lâu, nói xong đi lên phòng đưa tiền cho tôi. Tôi xị mặt vì người cho không phải là Ba. Nhà tôi từ lâu có cái truyền thống tiết kiệm, nên mỗi lần đi đâu chơi này nọ cũng muốn tập cho thằng con út xài hoang như tôi dần dần. Tất nhiên mẹ tôi cho tiền thì dư, nhưng số dư đó không có nhiều, chưa kể lỡ hứa mua quà cho ông anh rồi.
Lão trời đánh biết ý:
-Mẹ cho em thêm tiền đi!
-Tiền đã đóng hết rồi, tiền này là nó cầm tiêu vặt, có gì cần xài đâu.
Lão anh tôi mặt mũi bí xị, lùa vội bát bún vào miệng, nhìn tôi vẻ đau thương lắm.
Ba tôi nhìn hai thằng con trai, cười rồi vỗ vai tôi:
-Xong chưa, ba chở ra ngoài bến chờ xe nha anh lính trẻ.
-Dạ!
Tôi buồn bã cầm tiền đút vào ví, mặc kệ cái đá chân tế nhị của chị Thanh, không biết là báo hiệu cái gì.
Hai ba con ra tới đường quốc lộ để chờ xe xuống rước, ngoài bến Nhân đen cũng đã đứng chờ từ hồi nào. Vừa định tót xuống xe chạy lại chờ nó thì Ba tôi đã gọi giật trở lại:
-T, lại Ba bảo!
-Dạ, có gì dặn dò nữa hả Ba?
-Không, Ba cho thêm.
Ba tôi rút ra tiền cho thêm tôi. Tờ 500 mới cứng, nhìn tôi và cười:
-Lớn rồi, tự biết kiểm soát tiêu xài, cái gì đáng bỏ ra thì bỏ ra, cái gì không đáng thì thôi, cầm theo bao bạn bè nước cũng được.
Tôi mừng rơn, cất ngay vào túi , sợ Mẹ tôi đi ngang qua lại la cả hai Ba con thì khổ. Giờ tôi mới hiểu cái đá chân tế nhị của chị Thanh, chắc kinh nghiệm Ba tôi cho nhiều nên biết. Tôi nhìn mãi cái dáng quen thuộc khuất dần sau hàng cây ven đường mới tiến về chỗ thằng Nhân.
-Mấy giờ rồi Nhân?
-6h30!
-Thế mấy giờ xe chạy?
-Còn 45’ hoặc một tiếng gì đó!
Nó tỉnh bơ, ra đây đứng chờ một tiếng đồng hồ.
-Mày bị điên hay sao ra chờ sớm vậy!
-Ờ thì, mày khác gì tao.!
Tôi là do chủ ý của Ba tôi dẫn ra để cho tiền, lập quỹ đen, chứ tôi vốn đi trễ thành thương hiệu rồi, quen lề mề.
-Hay vào đây tao trả mày nốt chầu cà phê bữa còn nợ luôn đi!
Hai thằng tôi dè dặt bước vào quán cà phê gần chỗ đợi, khỏi phải nói là ái ngại cỡ nào. Quán cà phê này gần trường cấp II của hai thằng nên thầy cô cũ ghé qua khá là đông. Đi được mấy bước là phải vòng tay, cúi đầu cười duyên chào . Tôi với nó chọn ngay cái bàn cạnh mấy gốc cây khuất khất, nhìn ra phía đường chính.
-Mày không nghĩ Nguyệt sẽ về nữa cơ à.
-Không, tao nghĩ nó học trong đó luôn, về làm gì nữa?
-Tao thì vẫn hi vọng.
Mặc thằng bạn ôm mối tương tư từ thời cởi truồng tắm mưa, tôi đảo cái ly caphe đen đặc, nhìn vu vơ ra phía đường trên xem bóng dáng xe tới. Gì chứ đã phòng hờ hết rồi, tiền cũng đã thanh toán, chỉ chờ xe tới là chạy ra thôi.
-Thôi, ráng vô đó học gặp nó cũng được!
-Ừ, mày thì lo cái gì, đằng nào chẳng có em bí thư!
-Lo cái đầu mày, lo bị cướp chứ lo gì!
-Mày cũng biết cơ đấy, tòm tèm cho lắm, mất trắng lại khóc.
Nó nhắc tới từ khóc làm tôi hơi nhột nhột, bởi cái lần một mình lên đồi tôi chẳng sụt sùi nước mắt rồi còn gì.
-Tao……ờ tao lo cái khác.
-Lo cái gì….?
-Vụ con Quỳnh.
Thằng Nhân đen ôm bụng cười sằng sặc, lè cái lưỡi vàng khè dính tác dụng phụ của chai Number one ra. Nó nhìn tôi, vẫn cười khiến tôi tức điên lên.
Nhắc tới vụ con Quỳnh lớp tôi thì có lẽ tôi chui xuống đất còn chưa đỡ nhục. Số là khi tôi vào lớp buổi đầu thì bữa học thứ hai là có tiết chào cờ. Chẳng hiểu trời xui đất khiến hay nó ăn nhầm thuốc chuột gì mà táo bạo đến vậy. Ngồi chào cờ thì cả trường sát nhau, nó cách tôi hai người quay mặt xuống tỏ tình ngay lúc đó. Bạn bè xung quanh cười ầm cả lên, mấy ông anh bà chị khối 11 thì cứ nhìn nhau bàn tán. Mãi đến sau này tôi mới biết con trai lớp tôi sợ cái tính tưng tưng của nó. Còn nó từ dạo đấy cũng đôi lần bắt chuyện với tôi, nhưng tôi lạnh lùng đáp lại rồi bỏ đi, che dấu đám da gà đang nổi đầy tay.
Nhân đen vẫn cười sặc sụa, gì chứ cả lớp tôi thì quên rồi, chứ đám chiến hữu vẫn ghi nhớ coi như đó là công lao hoành tráng, hay chiến
công vĩ đại của tôi.
Tiếng còi xe vang lên ngay trước mắt chúng tôi, tôi vơ đại cái balo chạy trước. Nhân đen có gắng vớt vát mấy ngụm nước trước khi xách túi rượt sau. Lên tới xe thì lớp tôi đã đầy đủ cả, trừ mấy đứa bạn về quê hay gì đó, riêng anh em chiến hữu thì đang chờ tôi ở phía cuối xe.
Tôi tính ngồi xuống dãy cuối để còn ca hát quậy phá thì Dung đã chờ tôi ở cái ghế áp chót, nàng ngồi ngoài chừa một chỗ bên trong, chỉ đến khi tôi biết ý mới xịch vào trong và để tôi ngồi ngoài. Nhân đen tót xuống ngồi ngay sau lưng tôi.
Xe vừa lăn trên con đường được vài vòng bánh, nàng đã véo tôi cái đau tím sườn:
-Đi không thèm nói luôn ha.
Tôi hét vang cả xe, mấy đứa tò mò quay lại nhìn, tôi quay lại cóc đầu thằng Nhân, cố ý hét lớn:
-Sao mày cốc đầu tao, cốc đau dữ mày!
Cả xe quay lên thở dài nhìn thằng Nhân trách móc, để thằng đen cái mặt nghệt ra ,chẳng hiểu chuyện gì cả. Tôi ngồi xuống đưa tay lên miệng:
-Suỵt!
-Cho chừa!
-Tí đánh ghen chốn riêng tư, công cộng người ta cười cho đấy.
Cô nàng khoanh tay trước ngực, bỏ mặc tôi, nhìn ra phía ngoài ô cửa, những hàng cây nói nhau trượt dài ra phía sau xe.
Thanh kẹo bạc hà đưa ngang mũi Nàng, rồi đảo đảo vài vòng , che cặp mắt long lanh lại. Nàng phì cười :
-Lại dụ dỗ!
-Không lấy hay sao!
Nàng cười hì hì, bóc thanh kẹo và đưa tôi một viên, nàng một viên. Khỏi phải nói, lại cái mp3 chia đôi tai nghe đầy ắp nhạc Quang Dũng lại vang lên. Một lúc sau, nàng đã dựa đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi. Chắc có lẽ là mệt vì ngồi cuối xe.
Tôi ngồi im, không dám cựa quậy, sợ nàng thức giấc để lỡ cái cảnh nhìn với cự ly gần khuôn mặt đáng yêu này. Sống mũi cao, mái tóc ngang vai, đôi mắt đẹp và có lẽ đáng yêu nhất là cái miệng. Hình như là đang khẽ cười. Để mặc đám bạn đằng sau, tôi khẽ khàng nhắm mắt và chìm vào giai điệu. Hễ xe rung lên khi đi qua đoạn ổ gà hay né xe ngược chiều là hai đứa mở mắt nhìn nhau, rồi lại khẽ mơ màng nhắm mắt.
Đoạn qua đèo Phượng Hoàng thì tôi mở mắt nhìn nàng vẫn say sưa ngủ. Hết trò chúng nó bắt đầu bày trò nghịch dại, xoay đầu ra sau nhìn Đèo Phượng Hoàng.
Khúc đèo uốn mình quanh núi, dưới vực thoải sâu là lởm chởm những nghĩa trang, đồi thông xung quanh lờ mờ che được ít nhiều. Nhìn ra phía sau chẳng có cảm giác được xe trước đi như thế nào, chơi được 5’ là cả đám mặt xanh hết cả lại và bắt đầu say xe.
Thằng Nhân đen vỗ vai tôi:
-Mày ơi, tao……tao…
-Tao cái gì?
-Mắc…..
-Mắc sao kêu tao, mày khùng hả?
-Do mày rủ tao uống nước đó.
Tội thằng bạn, ham vơ vét nên cố uống bằng sạch, nãy giờ đi cũng gần trăm cây số rồi. Động viên nó ráng nhịn, mà tôi cũng phải nhịn cười, Người nó xoắn hết cả lại, đang cố gắng kìm hãm cái điều cấp bách.
Nó vỗ vai tôi tiếp khi đi được chứ xa, có lẽ cấp bách đến nơi rồi. Tôi bực mình xoay lại làm nàng tỉnh giấc:
-Kiếm cái chai ấy!
-Chai gì cơ-Nàng dụi mắt hỏi
-À không, chai nước ấy!
Nàng thì quan tâm nên lấy chai nước trên xe đưa cho thằng Nhân, tội thằng bạn phải vặn nắp nhấp môi mấy ngụm giữ thể diện.
Thầy tôi còn vô tình chơi ác nó, bắc cái loa mini quay xuống xe:
-Thấy mấy bạn say xe, hát tập thể cho vui nào, đỡ mệt nữa.
Phong mập đứng lên bắt đầu cắt hát, mặc cho thằng Nhân đưa ánh mắt cầu cứu, hai tay nó thì đi đâu không biết:
-Có con chim vàng khuyên nhỏ
Dáng trông thật đầu gấu quá
Mặt thẹo đầu đinh, đầu gấu như chúng mình
Khỏi phải nói, thầy tôi với bác lái xe chỉ có nhìn nhau cười mà lắc đầu trước bài hát chế bậy bạ của tụi học trò.
Xe lăn bánh chầm chầm vào quán Gió bên đường .Quán Gió hồi đó nằm trên đầm tôm bán cháo hải sản cho khách du lịch ghé về Nha Trang, như kiểu một nét ăn nhẹ trước khi đặt chân lên thành phố biển.
Nhân đen khoan thai, thỏa mãn bước ra từ phòng vệ sinh, mặc cho anh em chúng tôi phải giành giật nhau tô cháo.
Nàng ngồi bên tôi múc vào chén cho tôi, vểnh mặt tự hào vì ta đây người lớn, tôi cười toe toét trước sự hờn ghen lẫn bái phục của lũ chiến hữu.
Nhân đen ngồi cạnh tôi, huých huých chân .
Tôi cáu gắt nhìn thằng bạn:
-Gì?
Rồi cắm đầu lại ăn tiếp và nói chuyện với nàng. Nó lại tiếp tục huých chân làm tôi cáu thực sự:
-Gì ? Trời đánh tránh bữa ăn!
-Nhìn…..hướng 2h!
Tôi địa hướng 2h nhìn , gặp ngay con Quỳnh đang nhìn tôi chăm chú, gặp ánh mắt của tôi thì nó chẳng có vẻ gì ngại ngùng. Tôi phát hoảng, núp sau người nàng và lo sợ nhìn thằng Nhân đen.
Nó nhún vui nhìn tôi, rồi thầm thì:
-Đừng nói nó tái tỏ tình với mày?
Tôi chột dạ, và bắt đầu toát mồ hôi, vô tình gây chú ý đến nàng:
-Sao vậy? bị gì hả T!
-Không, không, ăn cháo nên toát mồ hôi thôi.
Nàng nhìn tôi và cười, còn tôi thì chẳng dám nhìn, cứ cúi gằm xuống cái bàn, run run bóp mạnh vào đùi thằng Nhân. Nó đau điếng phun cả cháo ra ngoài, nhìn tôi:
-Từ từ, đừng cho nó có cơ hội
-Hi…..hi vọng thế, nó tửng lắm. Tao sợ.
-Sợ ai….
-Bên phải tao buồn nè…
Nó vỗ vai tôi an ủi, nhìn nàng có vẻ ái ngại:
-Kiểu này dính chặt Dung, để cho con Quỳnh nó không dám chường mặt ra…
-Ừ, dính chặt thôi……………
Tôi bâng quơ ăn cho hết bữa ăn rồi me cơ hội nắm tay nàng lên xe đầu tiên, lên xe là cắm tai phone và nhắm mắt ngay tức khắc. Chỉ sợ tôi nhìn thấy không phải là nàng mà là con Quỳnh tưng tửng , ác mộng trong quá khứ thì khổ lắm.
-Xuống dưới đó, ờ, ờm….!
-Có gì không lão già?
-Mày, à không, mua dùm anh mấy đồ lưu niệm đẹp đẹp…
-Làm gì vậy?
-Làm gì kệ tao….à không, kệ anh, cứ mua đi.
Tôi thì biết thừa cái trò mua tặng chị Ngọc, nhưng bình thường đắc tội với tôi nhiều quá nên giờ chơi trò giở mật định bẫy ruồi. Háo hức với chuyến đi, nên vui vẻ đồng ý ngay, coi như chuộc lại cái lỗi hồi trước làm lão bầm người.
Sáng sớm, nhà tôi ăn cơm thì cái miệng tôi hoạt động hết công suất, vừa ăn vừa nói huyên thuyên. Mấy người tuổi cao thì nhìn tôi cười như kiểu con nít ranh vậy. Mặc kệ miệng tôi vẫn hót lia lịa.
-T, mẹ cho tiền đi chơi nhé.
Mẹ tôi buông đũa đã lâu, nói xong đi lên phòng đưa tiền cho tôi. Tôi xị mặt vì người cho không phải là Ba. Nhà tôi từ lâu có cái truyền thống tiết kiệm, nên mỗi lần đi đâu chơi này nọ cũng muốn tập cho thằng con út xài hoang như tôi dần dần. Tất nhiên mẹ tôi cho tiền thì dư, nhưng số dư đó không có nhiều, chưa kể lỡ hứa mua quà cho ông anh rồi.
Lão trời đánh biết ý:
-Mẹ cho em thêm tiền đi!
-Tiền đã đóng hết rồi, tiền này là nó cầm tiêu vặt, có gì cần xài đâu.
Lão anh tôi mặt mũi bí xị, lùa vội bát bún vào miệng, nhìn tôi vẻ đau thương lắm.
Ba tôi nhìn hai thằng con trai, cười rồi vỗ vai tôi:
-Xong chưa, ba chở ra ngoài bến chờ xe nha anh lính trẻ.
-Dạ!
Tôi buồn bã cầm tiền đút vào ví, mặc kệ cái đá chân tế nhị của chị Thanh, không biết là báo hiệu cái gì.
Hai ba con ra tới đường quốc lộ để chờ xe xuống rước, ngoài bến Nhân đen cũng đã đứng chờ từ hồi nào. Vừa định tót xuống xe chạy lại chờ nó thì Ba tôi đã gọi giật trở lại:
-T, lại Ba bảo!
-Dạ, có gì dặn dò nữa hả Ba?
-Không, Ba cho thêm.
Ba tôi rút ra tiền cho thêm tôi. Tờ 500 mới cứng, nhìn tôi và cười:
-Lớn rồi, tự biết kiểm soát tiêu xài, cái gì đáng bỏ ra thì bỏ ra, cái gì không đáng thì thôi, cầm theo bao bạn bè nước cũng được.
Tôi mừng rơn, cất ngay vào túi , sợ Mẹ tôi đi ngang qua lại la cả hai Ba con thì khổ. Giờ tôi mới hiểu cái đá chân tế nhị của chị Thanh, chắc kinh nghiệm Ba tôi cho nhiều nên biết. Tôi nhìn mãi cái dáng quen thuộc khuất dần sau hàng cây ven đường mới tiến về chỗ thằng Nhân.
-Mấy giờ rồi Nhân?
-6h30!
-Thế mấy giờ xe chạy?
-Còn 45’ hoặc một tiếng gì đó!
Nó tỉnh bơ, ra đây đứng chờ một tiếng đồng hồ.
-Mày bị điên hay sao ra chờ sớm vậy!
-Ờ thì, mày khác gì tao.!
Tôi là do chủ ý của Ba tôi dẫn ra để cho tiền, lập quỹ đen, chứ tôi vốn đi trễ thành thương hiệu rồi, quen lề mề.
-Hay vào đây tao trả mày nốt chầu cà phê bữa còn nợ luôn đi!
Hai thằng tôi dè dặt bước vào quán cà phê gần chỗ đợi, khỏi phải nói là ái ngại cỡ nào. Quán cà phê này gần trường cấp II của hai thằng nên thầy cô cũ ghé qua khá là đông. Đi được mấy bước là phải vòng tay, cúi đầu cười duyên chào . Tôi với nó chọn ngay cái bàn cạnh mấy gốc cây khuất khất, nhìn ra phía đường chính.
-Mày không nghĩ Nguyệt sẽ về nữa cơ à.
-Không, tao nghĩ nó học trong đó luôn, về làm gì nữa?
-Tao thì vẫn hi vọng.
Mặc thằng bạn ôm mối tương tư từ thời cởi truồng tắm mưa, tôi đảo cái ly caphe đen đặc, nhìn vu vơ ra phía đường trên xem bóng dáng xe tới. Gì chứ đã phòng hờ hết rồi, tiền cũng đã thanh toán, chỉ chờ xe tới là chạy ra thôi.
-Thôi, ráng vô đó học gặp nó cũng được!
-Ừ, mày thì lo cái gì, đằng nào chẳng có em bí thư!
-Lo cái đầu mày, lo bị cướp chứ lo gì!
-Mày cũng biết cơ đấy, tòm tèm cho lắm, mất trắng lại khóc.
Nó nhắc tới từ khóc làm tôi hơi nhột nhột, bởi cái lần một mình lên đồi tôi chẳng sụt sùi nước mắt rồi còn gì.
-Tao……ờ tao lo cái khác.
-Lo cái gì….?
-Vụ con Quỳnh.
Thằng Nhân đen ôm bụng cười sằng sặc, lè cái lưỡi vàng khè dính tác dụng phụ của chai Number one ra. Nó nhìn tôi, vẫn cười khiến tôi tức điên lên.
Nhắc tới vụ con Quỳnh lớp tôi thì có lẽ tôi chui xuống đất còn chưa đỡ nhục. Số là khi tôi vào lớp buổi đầu thì bữa học thứ hai là có tiết chào cờ. Chẳng hiểu trời xui đất khiến hay nó ăn nhầm thuốc chuột gì mà táo bạo đến vậy. Ngồi chào cờ thì cả trường sát nhau, nó cách tôi hai người quay mặt xuống tỏ tình ngay lúc đó. Bạn bè xung quanh cười ầm cả lên, mấy ông anh bà chị khối 11 thì cứ nhìn nhau bàn tán. Mãi đến sau này tôi mới biết con trai lớp tôi sợ cái tính tưng tưng của nó. Còn nó từ dạo đấy cũng đôi lần bắt chuyện với tôi, nhưng tôi lạnh lùng đáp lại rồi bỏ đi, che dấu đám da gà đang nổi đầy tay.
Nhân đen vẫn cười sặc sụa, gì chứ cả lớp tôi thì quên rồi, chứ đám chiến hữu vẫn ghi nhớ coi như đó là công lao hoành tráng, hay chiến
công vĩ đại của tôi.
Tiếng còi xe vang lên ngay trước mắt chúng tôi, tôi vơ đại cái balo chạy trước. Nhân đen có gắng vớt vát mấy ngụm nước trước khi xách túi rượt sau. Lên tới xe thì lớp tôi đã đầy đủ cả, trừ mấy đứa bạn về quê hay gì đó, riêng anh em chiến hữu thì đang chờ tôi ở phía cuối xe.
Tôi tính ngồi xuống dãy cuối để còn ca hát quậy phá thì Dung đã chờ tôi ở cái ghế áp chót, nàng ngồi ngoài chừa một chỗ bên trong, chỉ đến khi tôi biết ý mới xịch vào trong và để tôi ngồi ngoài. Nhân đen tót xuống ngồi ngay sau lưng tôi.
Xe vừa lăn trên con đường được vài vòng bánh, nàng đã véo tôi cái đau tím sườn:
-Đi không thèm nói luôn ha.
Tôi hét vang cả xe, mấy đứa tò mò quay lại nhìn, tôi quay lại cóc đầu thằng Nhân, cố ý hét lớn:
-Sao mày cốc đầu tao, cốc đau dữ mày!
Cả xe quay lên thở dài nhìn thằng Nhân trách móc, để thằng đen cái mặt nghệt ra ,chẳng hiểu chuyện gì cả. Tôi ngồi xuống đưa tay lên miệng:
-Suỵt!
-Cho chừa!
-Tí đánh ghen chốn riêng tư, công cộng người ta cười cho đấy.
Cô nàng khoanh tay trước ngực, bỏ mặc tôi, nhìn ra phía ngoài ô cửa, những hàng cây nói nhau trượt dài ra phía sau xe.
Thanh kẹo bạc hà đưa ngang mũi Nàng, rồi đảo đảo vài vòng , che cặp mắt long lanh lại. Nàng phì cười :
-Lại dụ dỗ!
-Không lấy hay sao!
Nàng cười hì hì, bóc thanh kẹo và đưa tôi một viên, nàng một viên. Khỏi phải nói, lại cái mp3 chia đôi tai nghe đầy ắp nhạc Quang Dũng lại vang lên. Một lúc sau, nàng đã dựa đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi. Chắc có lẽ là mệt vì ngồi cuối xe.
Tôi ngồi im, không dám cựa quậy, sợ nàng thức giấc để lỡ cái cảnh nhìn với cự ly gần khuôn mặt đáng yêu này. Sống mũi cao, mái tóc ngang vai, đôi mắt đẹp và có lẽ đáng yêu nhất là cái miệng. Hình như là đang khẽ cười. Để mặc đám bạn đằng sau, tôi khẽ khàng nhắm mắt và chìm vào giai điệu. Hễ xe rung lên khi đi qua đoạn ổ gà hay né xe ngược chiều là hai đứa mở mắt nhìn nhau, rồi lại khẽ mơ màng nhắm mắt.
Đoạn qua đèo Phượng Hoàng thì tôi mở mắt nhìn nàng vẫn say sưa ngủ. Hết trò chúng nó bắt đầu bày trò nghịch dại, xoay đầu ra sau nhìn Đèo Phượng Hoàng.
Khúc đèo uốn mình quanh núi, dưới vực thoải sâu là lởm chởm những nghĩa trang, đồi thông xung quanh lờ mờ che được ít nhiều. Nhìn ra phía sau chẳng có cảm giác được xe trước đi như thế nào, chơi được 5’ là cả đám mặt xanh hết cả lại và bắt đầu say xe.
Thằng Nhân đen vỗ vai tôi:
-Mày ơi, tao……tao…
-Tao cái gì?
-Mắc…..
-Mắc sao kêu tao, mày khùng hả?
-Do mày rủ tao uống nước đó.
Tội thằng bạn, ham vơ vét nên cố uống bằng sạch, nãy giờ đi cũng gần trăm cây số rồi. Động viên nó ráng nhịn, mà tôi cũng phải nhịn cười, Người nó xoắn hết cả lại, đang cố gắng kìm hãm cái điều cấp bách.
Nó vỗ vai tôi tiếp khi đi được chứ xa, có lẽ cấp bách đến nơi rồi. Tôi bực mình xoay lại làm nàng tỉnh giấc:
-Kiếm cái chai ấy!
-Chai gì cơ-Nàng dụi mắt hỏi
-À không, chai nước ấy!
Nàng thì quan tâm nên lấy chai nước trên xe đưa cho thằng Nhân, tội thằng bạn phải vặn nắp nhấp môi mấy ngụm giữ thể diện.
Thầy tôi còn vô tình chơi ác nó, bắc cái loa mini quay xuống xe:
-Thấy mấy bạn say xe, hát tập thể cho vui nào, đỡ mệt nữa.
Phong mập đứng lên bắt đầu cắt hát, mặc cho thằng Nhân đưa ánh mắt cầu cứu, hai tay nó thì đi đâu không biết:
-Có con chim vàng khuyên nhỏ
Dáng trông thật đầu gấu quá
Mặt thẹo đầu đinh, đầu gấu như chúng mình
Khỏi phải nói, thầy tôi với bác lái xe chỉ có nhìn nhau cười mà lắc đầu trước bài hát chế bậy bạ của tụi học trò.
Xe lăn bánh chầm chầm vào quán Gió bên đường .Quán Gió hồi đó nằm trên đầm tôm bán cháo hải sản cho khách du lịch ghé về Nha Trang, như kiểu một nét ăn nhẹ trước khi đặt chân lên thành phố biển.
Nhân đen khoan thai, thỏa mãn bước ra từ phòng vệ sinh, mặc cho anh em chúng tôi phải giành giật nhau tô cháo.
Nàng ngồi bên tôi múc vào chén cho tôi, vểnh mặt tự hào vì ta đây người lớn, tôi cười toe toét trước sự hờn ghen lẫn bái phục của lũ chiến hữu.
Nhân đen ngồi cạnh tôi, huých huých chân .
Tôi cáu gắt nhìn thằng bạn:
-Gì?
Rồi cắm đầu lại ăn tiếp và nói chuyện với nàng. Nó lại tiếp tục huých chân làm tôi cáu thực sự:
-Gì ? Trời đánh tránh bữa ăn!
-Nhìn…..hướng 2h!
Tôi địa hướng 2h nhìn , gặp ngay con Quỳnh đang nhìn tôi chăm chú, gặp ánh mắt của tôi thì nó chẳng có vẻ gì ngại ngùng. Tôi phát hoảng, núp sau người nàng và lo sợ nhìn thằng Nhân đen.
Nó nhún vui nhìn tôi, rồi thầm thì:
-Đừng nói nó tái tỏ tình với mày?
Tôi chột dạ, và bắt đầu toát mồ hôi, vô tình gây chú ý đến nàng:
-Sao vậy? bị gì hả T!
-Không, không, ăn cháo nên toát mồ hôi thôi.
Nàng nhìn tôi và cười, còn tôi thì chẳng dám nhìn, cứ cúi gằm xuống cái bàn, run run bóp mạnh vào đùi thằng Nhân. Nó đau điếng phun cả cháo ra ngoài, nhìn tôi:
-Từ từ, đừng cho nó có cơ hội
-Hi…..hi vọng thế, nó tửng lắm. Tao sợ.
-Sợ ai….
-Bên phải tao buồn nè…
Nó vỗ vai tôi an ủi, nhìn nàng có vẻ ái ngại:
-Kiểu này dính chặt Dung, để cho con Quỳnh nó không dám chường mặt ra…
-Ừ, dính chặt thôi……………
Tôi bâng quơ ăn cho hết bữa ăn rồi me cơ hội nắm tay nàng lên xe đầu tiên, lên xe là cắm tai phone và nhắm mắt ngay tức khắc. Chỉ sợ tôi nhìn thấy không phải là nàng mà là con Quỳnh tưng tửng , ác mộng trong quá khứ thì khổ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.