Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 59: CUỘC SỐNG SINH VIÊN

dm.xangtang

19/06/2013

Qua ngày thảm họa với 5,2 tôi vẫn được ở lại lớp, đơn giản đó là điểm đủ cho học sinh tiên tiến, cộng thêm điểm học kì I khá cao nên tổng kết cả hai học kì, tôi vẫn thuộc loại trụ hạng.

Anh em chiến hữu thằng nào cũng ở lại, hai suất xuống hạng dành cho hai bạn ở tổ bên. Dù sao cũng là thành quả hơn một tháng cho việc dốc sức trâu bò ra cày học.

Tôi khoan thai tản bộ xuống quán cà phê của thằng bạn cấp II, dọc đường có liếc qua nhà cô Ánh. Trong nhà có người, hình như đang bàn tán chuyện gì, rồi cô Ánh xuất hiện, chỉ trỏ gì đó phía nhà.

-Chắc là bán nhà vào hẳn trong Nam ở luôn đây.

Nguyệt chuyển đi cũng đã được gần ba năm, hồi đó hai đứa tôi vẫn chơi thân hết sức, chắc lần này vào cũng sẽ có gặp thôi. Lâu vậy không biết nhìn thấy mặt nhau thì nói cái gì đây biết.

Tôi gạt qua suy nghĩ hão huyền, đi vào quán cà phê, lượn qua con suối uốn mình theo hòn non bộ, chọn cho mình cái bàn ưng ý và tự thưởng cho mình một ly cà phê cho ngày nghỉ ngơi. Tối nay tôi sẽ đi hộ tống chị Thanh, còn sáng mai tôi sẽ vắng mặt buổi lễ tổng kết.

Không biết có đứa nào dự đoán việc tôi vắng mặt theo kiểu:

-Chắc nó nhục quá trốn mất tiêu rồi!

Hay:

-Cái thằng, có gì đâu mà sợ cơ chứ…

Đầu óc tôi thả ra trăm ngàn lý do, tự mình hoang tưởng một mình.

Buổi chiều hôm đó cả nhà tôi ăn cơm sớm hơn thường lệ để chuẩn bị cho hai chị em tôi khởi hành. Bốn trăm cây số đường đi, nên tối nay lên xe thì sáng mai sẽ có mặt. Tôi hồ hởi cho chuyến đi xa nhất trong đời theo cách riêng , để mặc ông anh nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ:

-Ăn cơm đi, lườm nhau gì nữa?

-Đúng rồi đó, anh ăn cơm đi, thể nào mấy tháng nữa chẳng được vào!

Anh trai tôi ngoan ngoãn nghe theo lời chị Thanh, vẫn tức tối lắm, chắc lại than bất công đây mà.

Tối hôm đó hai chị em ra đường quốc lộ chờ xe, mẹ tôi thì lo lắng cho thằng con lóc chóc ra đó quậy phá người ta hơn là người ta ăn hiếp con mình:

-Ra đó cái gì cũng phải nghe lời chị Thanh biết chưa?

-Dạ

-Đừng có nghịch nghợm lung tung đấy?

-Dạ

-Cái gì muốn mua thì nói với chị!

Cứ mẹ tôi nói cái gì thì tôi dạ như cái máy. Háo hức với chuyến đi hơn nên mẹ tôi mở lời vàng ngọc nào thì tai nọ cứ xọ tai kia.

19h tôi với chị Thanh lên xe sau khi nghe đủ lời dặn dò và chúc của ba mẹ, tôi yên vị ngồi bên chị. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi khoái trá ngắm cảnh đi lên dọc đường. Những nơi tôi từng nghe mấy đàn anh đi học xa nhà thường kể là đẹp hơn tranh.

Thành phố Buôn Mê Thuật khuất dần vào sau bóng đêm, xe bắt đầu lăn bánh nhanh hơn. Những đồi thông hai bên đường bắt đầu trôi nhanh về sau, mải mê ngắm cảnh tôi ngủ quên lúc nào không biết. Mãi cho đến khi chị Thanh đánh thức tôi dậy.

Ồn ào, náo nhiệt là thứ tôi cảm thấy được ở bến xe miền Đông. Người người chen chúc xô lấn. Xô bồ là từ mà tôi dùng cho hoàn cảnh này, nó trái ngược với không khí ở nhà hoàn toàn. Ngoài đường , chỉ có 5h sáng mà dòng người đã đông đúc di chuyển.

Chị Thanh vốn là sinh viên Kinh tế, lúc học thì vẫn ở kí túc xá trên đường Nguyễn Chí Thanh. 5h30 chị và tôi đứng trước cánh cửa kí túc im lìm.



Vứt cái vỏ rác bánh mì vừa ăn xong, tôi làu bàu với chị:

-Lâu vậy chị!

Chị Thanh cốc đầu tôi, lượm rác tôi xả đặt vào cái thùng rác công cộng:

-Ở đây không phải là ở nhà, đừng ỷ lại xả ra có người dọn.

-Chờ tí là bác bảo vệ mở thôi, sắp rồi đó.

“Ke…..ét”. Cổng sắt lâu đời ẽo ọt vang lên đằng sau lưng hai chị em.

-Ai đây Thanh?

-Dạ, em trai cháu, cháu đưa nó lên để dọn dẹp đồ đạc.

Tôi gật đầu vòng tay chào bác bảo vệ già, lẽo đẽo theo chị lên tầng I. Kí túc xá vốn chia ra theo tầng, I,II,II là cho nữ sinh viên ở, còn từng IV cho đến VII là của nam sinh. Bình thường là cấm nam sinh xuống phòng nữ và ngược lại, nhưng tôi bé quá nên đặc quyền được vào phòng chị.

-Tí em lên ở trên phòng bạn chị hai đêm nhé, ngủ trên đó, còn ban ngày chị đưa em đi chơi.

-Dạ!

Giờ tôi lạ nước lạ cái thì vào thế cá nằm thớt, chẳng thể phản đối được gì.

Phòng nữ có khác, gọn gàng sạch sẽ, đã thế lúc tôi tới phòng thì cũng hầu như là các chị đã dậy hết trơn, có người còn học bài nữa.

Sau màn chào hỏi cho phải phép, các bà chị bắt đầu chia quà của hai chị em tôi mang lên. Chị Trang mới là sinh viên năm hai nên hỏi chị tôi:

-Chị ơi, có như lần trước không?

-Lần trước?-Tôi tròn mắt tò mò.

Chẳng là phòng có tám người, nên chơi với nhau thân thiết. Có lần một chị được mẹ gửi lên cho tô súp cua, dân Nha Trang mà. Cả phòng cầm muỗng xông vào ăn gọi là” ăn cho vui ,ăn vì tình nghĩa chứ bổ béo gì”. Ăn xong đồ gửi vì để lâu quá nên cả phòng bị Tào Tháo gọi tên, ba chị to béo nhất phòng nhập viện. Chị Thanh tôi thì tính vốn ít ăn vặt nên thoát nạn nhưng cũng phải chạy đôn chạy đáo gọi xe rồi chăm lo mấy bà khác.

-Thanh, có phòng không-Tiếng nam sinh viên gõ cửa.

-Có nè Hải ơi!

Ông bạn chị tôi xuống đón tôi lên để đồ trên phòng. Tôi hơi ngại cái kiểu ăn nhờ ở đậu, nhưng mà cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn theo ông anh kia trước cái lườm nguýt của chị tôi.

Cuốc mỏi giò mới đặt chân lên cái tầng VII. Lượn qua mấy phòng mới tới phòng 704. Ông anh Hải nhìn tôi cười tươi và mở cửa

-Vào đi em.

Vừa nhìn sơ qua, tôi mới biết được thế nào là cuộc sống của nam sinh viên xa nhà.

-“Thiên đường là đây”!

Tôi thầm nghĩ bụng, khi trực tiếp chứng kiến một thế giới sinh động. Hàng đống ông anh cởi trần ngủ đủ tư thế, dọc ngang ,chéo đủ hết. Một số ông anh thì gà gật bên cái bàn nhỏ ngoài ban công, cạnh đó là ly caphe đen và gói thuốc lá.Chắc tối qua tới giờ chưa ngủ.

Sống động hơn cả là năm sáu ông anh đang dán mắt vào màn hình máy tính, không biết là có thêm cái mặt tôi đang tò mò xem đằng sau. Trời ạ, bắn vịt, game cổ xưa, vậy là một người chơi cả đám ngồi cổ vũ, hể chết một mạng là ăn luôn cái chửi:



-Con gà, để cứt vịt dính lên đầu

-Ăn nguyên quả trứng nghen mày.

Tôi đứng giữa phòng, dùng chân gạt mấy cái thùng mì nằm giữa phòng, chào mấy ông anh đang say men rồi theo sự hướng dẫn của anh Hải ném balo vào cái giường cạnh cái cửa sổ.

-Phòng anh nó vậy, mà con trai nào cũng thế hết à.

Tôi thì hơi lạ lẫm với cuộc sống dân cư đông đúc này. Khỏi phải nói, phòng sức chứa tám người, phòng này là mười người, riêng thêm ông thần như tôi là mười một. Ông anh ngoài ban công thấy tôi e ngại thì lên tiếng vỗ về:

-Yên tâm, không thằng nào ngủ giường đâu, em cứ ngủ ở giường đó đi.

-Lại thằng nào thế anh-Tiếng một ông ngái ngủ vang lên trên giường trên.

Cả phòng quay lại nhìn lão vừa thức với ánh mắt hơi bực tức, như kiểu phá đám không khí. Mà cái lão ấy cũng hay thật, ra khỏi phòng đi học là đóng cửa cái rầm, chẳng có ý tứ hay phép lịch sự gì cả.

-Thằng Khải chết dí đi rồi, vui rồi.

-Ừ, cái thằng sống ích kỉ, chỉ biết bòn rút của anh em, khó khăn thì chuồn mất, sống ảnh hưởng người khác quá.

Hóa ra ông Khải kia cũng chẳng phải gương mẫu hiền lành gì, theo lời mấy vị thánh bê bối ở đây là thuộc loại keo kiệt, bòn rút và lợi dụng. Có lần nhà gửi quà lên, ăn sung sướng một mình, mặc anh em trong phòng khốn khổ ăn mì. Đã thế còn khiêu khích và buông lời thóa mạ, cất đồ ăn vào rương. Me hôm ổng đi vắng, mấy ông thần ở đây khinh rương vứt ra ngoài.

-Em cứ thoải mái đi, kệ nó-Tiếng ông anh khác động viên.

-Dạ, không sao ạ.

Tôi nói rồi lôi mấy cuốn truyện thủ sẵn ra đọc cho đỡ buồn. Sáng chị Thanh lên trường nên đến chiều mới đưa tôi đi chơi được. Việc ăn uống nhờ anh Hải luôn cho tiện, dù sao cũng là bạn thân từ thời cấp III nên tin tưởng.

12h để lại ông Khải một mình, mười người kéo nhau đi ăn. Vừa đặt mình xuống ghế ăn căn-tin, tôi choáng váng với số lượng sinh viên đang xếp hàng, đông như giặc vậy. Chen lấn mãi chin ông anh mới vác khay cơm về.

-Á, cọng rau muống của hôm qua này

Ông mập sáng động viên tôi gắp cọng rau trong bát canh chua ra, hồn nhiên bỏ vào miệng.Tôi thì xanh mặt, lật rau sống lên ăn. Thảm hơn nữa con sâu hồn nhiên bò lên bẹ lá. Tôi cạch món rau luôn mà nhìn các vị tiền bối ăn ngon lành.

-Thằng nào bật quạt vậy-Anh Hải lên tiếng.

-Sao vậy anh?

-Tắt tắt..

Hoảng hồn, anh sinh viên nhỏ nhất giật dây, quạt quay thêm một vòng rồi dừng hẳng:

-Sao sao vậy?

-Thịt mỏng lét vậy mà bật quạt nó thổi bay mất sao!

Cả đám anh em mồm há hốc nhìn xuống đĩa thịt luộc. Khỏi phải nói là tôi đồng tình với anh Hải, mỏng lét cảm tưởng như nhìn được xuyên qua ấy. Ông anh bắn vịt hồi sáng vuốt râu ra vẻ có nghiên cứu:

-Thịt này cầm lên, thả xuống không khéo phải đảo vài vòng.

Tôi lạnh gáy với cuộc sống sinh viên lúc đó, những gì chứng kiến thu được vô số kinh nghiệm quý giá. Thà rằng ở nhà với ba mẹ còn sướng hơn là điều tôi khẳng định, mà không hề biết rằng, hai ba năm sau tôi có vẻ còn bá đạo hơn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Chuyển Lớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook