Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 33: Quyết định và hành động

dm.xangtang

19/06/2013

Sáng sớm hôm sau tôi quyết định dậy sớm và đi học sớm.Mấy ông anh,đàn chị trong xóm cũng thấy bất ngờ với tôi,chả bao giờ thấy tôi đi học cái giờ này cả,không thì cùng lắm cũng chạy rượt theo bus như một thú vui tao nhã buổi sáng.

Lên đến lớp tôi đút cái balo thân yêu vào ngăn bàn.Quay sang nhìn chỗ ngồi của Dung,nàng vẫn chưa tới.Hội bàn tròn nhà lá đã có mặt đông đủ và lại cái trò rút thăm ăn sáng.Tôi từ chối trong ánh mắt kinh ngạc của cả lũ.

Hưởng đù nhìn tôi ánh mắt ngây dại,Phong mập nhìn tôi ánh mắt đăm chiêu.Bình boong nhìn tôi với ánh mắt thương hại.Vì bình thường tôi là thằng hào hứng tham gia khi anh em đông đủ.

Cầm cái tai nghe cắm vào mp3 đầy ắp những bài của Quang Dũng,tôi đi ra ban công đợi nàng.Khi yêu con người ta thường có những niềm vui nho nhỏ như vậy.

Mãi đến khi gần vào tiết,nàng mới bắt đầu xuất hiện ở cổng trường,tôi tót ra ,ngay giành lấy phần mang cặp của ông anh vợ.Ông anh vợ cũng chỉ chờ có thế,chọn mặt gửi vàng,gửi Dung cho tôi.

Tôi bước đi bên Dung,vẻ mặt tang tang bố đời,mặc cho mấy thằng con trai ngứa mắt và mấy bậc nữ lưu đang trầm trồ thán phục.Nàng vẫn chỉ cười và nhìn tôi,thỉnh thoảng lại nhìn thẳng vào lớp.

-Cái mặt của T bị sao thế?

Tôi điếng hồn liền:

-Ơ,hôm trước đá banh ở xóm,tranh chấp nhỏ nhặt ấy mà.-Lại cái bài muôn thưở.

-Xí,không tin,có người nói dối tôi kìa.

-Tôi không hề lừa dối cô nương,nếu tôi nói dối,tôi sẽ càng đẹp trai hơn

-Gớm quá đi ông tướng,đẹp đâu ra chứ-Nàng nguýt dài véo tai tôi.

-Ai da, cô nương ăn hiếp tướng công hả cô!

-Ai tướng công nào,bắt đầu xạo xạo rồi ha,xưa giờ thật thà mà giờ gian manh rồi.

Tôi giả bộ giận không nói gì,cứ xách cặp đi thẳng,giả lơ nàng.Nàng cũng thừa biết ba cái trò này.

-Thôi được rồi,Dung xin lỗi T được chưa,ngoan hiền,thật thà.Hai ngày bị đánh hai lần.

-Sao……sao Dung biết?

-Có người đâu muốn tôi biết,tôi phải tra khảo người anh đáng kính của tôi đấy thôi.

-Nhưng mà T dặn….

-Dặn không khai ra chứ gì?Nhưng mà T dặn nhầm người rồi,anh trai Dung chưa giấu Dung chuyện gì hết.



Tôi tảng lơ ánh mắt nghịch ngợm của nàng,và bắt đầu ngó nghiêng sang chỗ khác.Trong bụng thầm rủa ông anh vợ dễ dãi này,vô tình làm hại thằng em đang phải chịu tra khảo theo đây.

-Nhanh vô học trễ giờ,muốn ngồi ghế đá như trước à?

Nàng nắm tay tôi lôi đi,đến lúc này chẳng biết là ai đang bị đau chân nữa.Tôi và nàng vẫn như thế cho đến tận lớp học,trong tiếng vỗ tay của đám bạn trong lớp đang ở trước cửa.Nàng cũng chẳng hề ngại ngùng,chỉ nhìn tôi cười,còn tôi thì lại ngại đỏ mặt.Đúng là con trai nhút nhát,dễ bị xúc động khi con gái chạm vào.

Bỗng tôi nhìn thấy Ngữ Y cũng đang nhìn tôi chăm chú bên kia.Vẻ mặt đóng băng cũng không tránh được ánh mắt đầy quan tâm đến tôi.Nhưng chỉ được mấy giây ,cô nàng đã quay sang hướng khác,chỉ để lại ánh mắt

len lén nhìn tôi như dò xét tôi còn nhìn nữa không .

Tôi tự tin mình hiểu rõ cảm xúc của Ngữ Yên lúc này.Nó chẳng khác gì cảm xúc khi tôi chứng kiến Ngữ Yên với thằng lãng tử đợt trước,nó là cảm giác bị bỏ rơi,không được quan tâm,không được chăm sóc.Chuẩn bị như mất một thứ gì đó quan trọng với mình,một người bạn thân.

Tôi quay sang Dung,nhìn nàng cười,rồi đi đến một quyết định,dù nó có thể khiến Dung giận,có thể không cười với tôi,nhưng tôi phải làm thế.Chỉ mong thời gian Dung vẫn hiểu rằng,nàng là người tôi có tình cảm nhất bây giờ.Nhưng chí ít tôi cũng đủ tỉnh táo để biết rằng,tôi không thể nói ở đây được.

Tôi với nàng đi đến chỗ ngồi của nàng.Tôi ngồi xuống bàn trên ,quay xuống đối diện với nàng,đưa hai tay lên chắp vào má,kiểu như ngắm nhìn nịnh nọt.Phải cư xử khéo,có thể cùng một ý nghĩ nhưng sẽ cho kết quả khác nhau mà:

-Dung nè,hôm qua,ừ hôm qua…….

-Có gì nữa hả,tính đầu thú sao?

-Ừ không,hôm qua ngoài anh vợ,à quên anh trai Dung ra,còn có người giúp T nữa.

-Ngữ Yên?

-Sao….Dung biết?

-Anh Dung kể hết rồi mà,nhưng mà sao?

-Dung cũng biết rồi đấy,T chơi thân với Ngữ Yên,nhưng mà mấy hôm nay không biết vì sao Ngữ Yên giận T.Cơ mà chuyện hôm qua Ngữ Yên vẫn cố giúp.

-Giờ T muốn cảm ơn Ngữ Yên đúng không?

-Ừ,ít nhất T cũng phải làm thế,nhưng mà T cũng phải nói trước với Dung.Nếu không sợ rằng...

-Sợ tôi giận chứ gì,tôi nhỏ nhen trong mắt T lắm hả?

-Không không có,làm gì có….!



-Hì hì,T đi đi,cảm ơn Ngữ Yên đi.-Dung cười với tôi tươi rói.

-Vậy là Dung đồng ý!

-Ai cản được ông thần cứng đầu chứ,nếu T không làm thế,Dung cũng không thèm nói chuyện với T nữa đâu.

-Hì hì,cảm ơn Dung nhé,T đi đây.

-Đi đâu nữa,vào học rồi,nói không được nhiều đâu.Tí ra chơi hãy nói,nhưng mà nhớ đừng có say đắm ai đó ,không là chết với tôi.

-Biết rồi mà cô nương-Tôi nghéo tay với nàng,tay kia đưa lên bẹo má,nàng chỉ lè lưỡi đáp lại.

Tiết học đó hoàn toàn dài đằng đẵng,tôi không thèm để ý đến bài vở ,mà chỉ lặng lặng nhìn kim đồng hồ.Quái thiệt,đi học muộn thì chạy ầm ầm,giờ thì lết như rùa.

Lúc ấy tôi không biết rằng,đầu bàn có cô bé nhìn dáng điệu của tôi mà cười.Cười không hoàn toàn ganh tỵ hay hờn dỗi,một nụ cười tin tưởng hoàn toàn.

Trống đánh ra chơi tôi đã tót sang bên lớp bên cạnh đứng tự lúc nào,giáp ngay cái mặt thằng Minh An,nhưng tôi không cảm thấy nó đáng ghét như thời đầu nữa.Tôi ngoắc tay vẫy nó:

-Minh An,có Ngữ Yên trong lớp không.

Nó quay vào lớp một lúc rồi thò đầu ra nói với tôi:

-Ngữ Yên đi đâu đó rồi,về đi,lúc khác gặp.

Tôi đâu phải đứa ngu,biết ngay là cô nàng lại trốn tránh .Bị đuổi thì về,làm gì căng thẳng thế.

Về đến lớp là tôi gặp ngay ánh mắt của Dung,nàng nhìn tôi vẻ mặt thông cảm.

-Hì hì,bị đuổi về hả?

-Ừ,chán…-Tôi đánh dài cái thượt.

-Không trốn tránh mãi được đâu,Ngữ Yên còn quan tâm đến T mà.Thôi cười lên nào,không Dung buồn lây giờ.

Tôi cũng phì cười với cái giọng nũng nịu này,bỏ cái mp3 ra,đưa một tai nghe cho nàng.Ru đời đi nhé,em cho ta từng giấc ngủ ngon.

Tôi vừa nghe nhạc,vừa suy nghĩ một hành động để làm sao ép Ngữ Yên ra gặp mặt tôi,chứ để tình trạng này không khéo tôi lại bị Dung la và học hành chếnh mảng mất.Khổ một cái là làm cách nào thì tôi bó phép.Mãi miên man suy nghĩ,tôi không thể nào tìm ra cách giải quyết,cho đến khi tiếng trống vào học,tùng tùng vang lên.

Ơ-Rê-Ka trốn không thoát khỏi tay ta nhé cô bạn..Một biện pháp vừa lóe lên trên đầu tôi,mang tính ăn thua năm năm và cực kì liều lĩnh.Được ăn cả,ngã về không.Làm nào ôn thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Chuyển Lớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook