Chương 99: RA TAY TRƯỚC
dm.xangtang
19/06/2013
Mạch máu nổi rần rần trước mặt, nếu không có sự can thiệp của Phong Mập, chuyên gia dự bị thì có lẽ tôi và thằng Minh An cũng chuyển từ đấu võ mồm sang đấu võ đài thực sự. Làu bàu ngồi xuống, chửi lây qua thằng mập:
-Mày cản tao làm gì?
-Ơ hay, nóng quá-Nó cười hè hè.
-Vỡ hết kế hoạch của tao!
Tôi vứt cái giày ra cạnh đường biên làm tung những hạt cát văng lên người thằng bạn, làm nó thở phì phò, nhổ những hạt vô tình bắn vào miệng:
-Cái thằng, từ từ, thì mày đi bus lên đi.
-Lên cái gì, còn vụ đạp xe.
Thằng mập nhìn tôi, lắc đầu bế tắc. Nó im lặng khiến tôi chẳng biết nói với ai, làu bàu đâm ra quạu với chính mình.
-"Biết thế nghỉ hôm nay cho rồi".
Chẳng là trước đây mấy ngày, lớp tôi, hay chính xác là nhóm tôi đã có kế hoạch cụ thể cho buổi đi chơi chào Noel sớm.
-Vậy là tối chủ nhật, anh em mình đón Noel đúng không?-Hưởng đù vừa nhai đá, vừa phán như nhà chính trị gia.
-Ừm, cũng gần rồi, thứ hai Noel rồi còn gì!-Kiên cận và Trang đồng thanh.
Suy đi tính lại, mọi việc cũng chỉ tới đó. Rắc rối mỗi cái là chẳng hiểu sao thằng Vũ khai sinh ra cái trò:
-Tao đạp xe xuống chở Nguyệt!-Nó tỉnh rủi.
-Mày........điên à-Tôi phản đối ngay!
Đưa mắt qua Nguyệt dò xét xem cái phát ngôn hơi có phần quá đà của thằng đệ tử có đúng hay không. Nguyệt nhìn tôi vẻ lắc đầu chịu thua. Có lẽ là cô bạn tôi không chịu, nhưng cũng vô phương với cái tính cứng đầu của thằng Vũ. Đám bạn thì nhìn nó thán phục, còn riêng tôi nhìn nó với ánh mắt uất ức.
-"Nó mà đạp xe xuống chở Nguyệt, thì mình..".
Kiên cận như nhìn thấu tâm gan của tôi, đưa ánh mắt sắc lẹm xuyên qua hai tròng kính:
-Mày đừng nói cũng đạp xe lên đón Dung chứ!
-Ờ.....thì...!
-Chơi luôn đi, không lẽ thua thằng Vũ-Mr-Xin lỗi của bé Uyên cũng chẳng buông tha tôi.
-Tới đi bác tài-Long con cũng ủng hộ hết mình.
-Thì tao......tao đón mà!
Trước đó, tôi và Dung đã thống nhất là sẽ gặp nhau ở trường, sau đó, tôi sẽ đạp xe chở Dung đi với lớp. Nhưng coi bộ sĩ diện của thằng con trai lại thay đổi tất cả. Cũng hay, có khi Dung lại bất ngờ với tấm chân tình đạp xe mấy cây số đón Nàng cũng nên.
Vậy mà giờ, với cái chân sưng tấy và bắt đầu ửng đỏ, thì việc đạp xe một mình cũng đã là một khó khăn lớn, huống gì là chở thêm một người nữa.
-"Xong, đạp với chả xe".
Trận cầu tâm điểm của ngày chủ nhật cũng khép lại với trận thắng sít sao 3-2 cho lớp tôi. Lớp chúng tôi hò reo vì áp đảo được lớp bên cạnh. Ganh đua nhau dữ dội nên thắng một trận đá bóng cũng là một niềm vui lớn rồi. Nếu không có buổi đi chơi chiều nay thì có lẽ ngày hội 11A11 chắc cũng phải diễn ra mất.
-Ra uống nước mía rồi về lẹ. Chiều còn đi!-Nhân đen vỗ vai tôi, định dìu.
-Tao đi được mà!-Nhác thấy bóng Dung xuất hiện, tôi phải làm ra vẻ cứng rắn lắm.
-Có sao không? Cái..chân!-Dung nhìn ra vẻ thương xót, làm cho tôi chỉ xoa đầu cười hề hề.
Để mặc đám chiến hữu lon ton chạy ra quán nước mía cạnh trường giành chỗ, tôi cà nhắc lết theo. Mồ hôi đổ ướt cả chiếc áo vừa mới được hong khô. Màu mồ hôi hòa với màu đỏ thẩm của màu cờ sắc áo lớp nên nhìn càng tăng thêm vẻ mệt nhọc. Dung đi bên cạnh, chẳng nói gì, ánh mắt cứ dán chặt xuống cái chân vừa bị thương.
-Đau không?
-Không, có người đi bện cạnh nên hết đau!
-Xí, ai đi bên cạnh cũng hết đau chứ gì?
-Không, có cái cô gì tóc ngang vai xấu xấu mới hết thôi-Tôi nghếch cái mũi lên trả lời tỉnh bơ.
-Dám nói ai xấu?-Như thường lệ, cái càng cua chuẩn bị cho cú véo ngang sườn ấy lại được đưa lên. Tôi xoay mặt ra vẻ úy kị dữ dội lắm.
Và nhờ cú xoay mặt ấy, tôi nhận ra hai chúng tôi không phải là những người về muộn nhất trong sân trường vắng lặng lúc này. Ba người hay chính xác là ba đứa con trai đang dòm những hành động của tôi và Dung. Minh An và hai thằng học sinh mới lớp nó đang âm thầm theo dõi tôi.
-"Muốn dứt điểm à!".
Một tâm trạng lo âu chạy dọc sống lưng. Cảm giác sợ hãi xuất hiện. Bị ăn đòn thì hiển nhiên có chút sợ, nhưng nó không đủ để gây cho thằng cứng đầu như tôi cảm giác như thế này. Đưa mắt qua nhìn thiên thần nhỏ bé, đây mới chính là nguồn cơn.
Dựa vào những tình tiết trước đây cộng thêm sáng nay, tôi đủ hiểu rằng cái thằng đẹp mã đang ép mình sau tán cây cạnh thư viện đang mong chờ gặp tôi để nói cho ra lẽ. Và chắc ăn hơn, có thể hai thằng học sinh mới lớp nó sẽ là cánh tay đắc lực trong công cuộc "đuối lí làm cùn" của nó. Vậy việc Dung có mặt ở đây sẽ là một trở ngại cho cả nó và tôi.
Hiển nhiên, tôi thừa rõ, với cái thằng đẹp mã thích nhiều người con gái này, Dung vẫn là mục tiêu số một của nó. Nó không ngu tới mức sẽ ra thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi khi có mặt Nàng. Điểm trừ về hình tượng này sẽ là hơi nhiều, trong khi tôi vẫn luôn dẫn đầu không muốn nói là độc tôn. Chắc nó sẽ chờ một cơ hội thích hợp để ra tay. Nhưng biết đâu đấy, lỡ nó lên cơn điên, như vụ Ngữ Yên gần đây nhất, thì Dung sẽ bị vạ lây.
Trí óc bắt đầu mường tượng tới những hoạt cảnh khác nhau, tôi bị đánh, và Dung cũng bị hai thằng tay chân của thằng đẹp mã vô tình dính đòn lây. Hoặc là ba đứa nó đánh tôi bầm dập, Dung có khả năng nhảy vào che chở và bị ăn đòn oan. Đằng nào cũng là liên lụy, vậy cách sáng suốt nhất ở đây là gì?-"Đuổi Dung đi"!
-Vậy lí do?
Trong khi tôi mải mê theo đuổi những kịch bản trong đầu, Dung thấy tôi trầm ngâm nên hỏi trước:
-Sao vậy?
-Ừ, không......không có gì?-Vậy thì nhanh lên, còn kịp cho buổi chiều.-Dung nở nụ cười mà đâu biết chính Nàng đã gợi ý cho tôi một lý do hoàn hảo.
Buổi chiều, Noel, nếu tôi không tham gia? Chắc có lẽ ngoài đám anh em chiến hữu đang ào ào ngoài quán nước mía kia, Dung sẽ là người bực tức hơn cả.
-Ờ, chiều......e rằng..!
-E rằng sao..?-Dung bắt đầu hỏi khi có linh tính mách bảo.
-T...không tham gia được!
-Tại sao?
-Không thích, thế thôi!
Chẳng cần nói nhiều, với cá tính của Dung, việc trả lời theo kiểu đuối lí của tôi coi như đã va chạm ít nhiều tới Nàng. Đi với Dung, không thích, vậy chứng tỏ tôi đang có tâm tình nào khác, hoặc giả chăng, tôi đang đóng vai một thằng khơi trò rồi "ôm con bỏ chợ", chẳng đáng mặt tí nào. Gương mặt thánh thiện của Dung từ từ chuyển qua lạnh ngắt. Bước chân luôn song hành với cái chân bị thương nay vội vã bước nhanh hơn. Cuối cùng Nàng bỏ tôi lại khoảng sân trường vắng lặng, bóng hình khuất sau dần cánh cổng trường. Coi như hoàn thành kế hoạch, tôi ra tay trước thằng Minh An để cho Dung khỏi liên lụy. Hậu quả ra sao thì tính sau.
Chỉ chờ có thể, ba cái bóng sau tán cây cạnh phòng thư viện nhanh chóng bước ra. Cơ hội tốt với chúng nó. Hẳn nhiên trong thâm tâm ba thằng phục kích chắc sung sướng lắm,vì chính tôi đã gỡ bỏ cái rào cản mà thằng đẹp mã đầu têu đang e dè. Giáp mặt giữa sân trường vắng, ánh nắng chiếu rọi cả hai bên.
Nó hếch hàm nhìn tôi, nụ cười âm hiểm nở trên môi:
-Sao mày, vụ sáng nay tính sao?
-Chẳng sao cả?
-Mày còn chối hả!
-..........!
Nếu là tôi cách đây mấy tháng thôi, có lẽ những lời nói đáp lại đã diễn ra bất chấp kết quả ra sao. Nhưng tôi hôm nay, người đã cảm thấy mình lớn hơn một chút trong tình yêu với Dung không thèm đôi co với chúng. Có lẽ nào, tình yêu làm con người ta yếu mềm, hay là nó mang tới cho chúng ta những thứ bận tâm hơn cái sĩ diện hảo trong vụ đánh nhau.
-Câm như hến thế?
-Ý mày muốn sao?
Nó xách cả hai bên cổ áo của tôi lên, hét thẳng vào mặt:
-Mày thích sao, cái vụ sáng nay!
Cái thằng đẹp mã có phần ẻo lả này nói nhiều thấy sợ. Con trai mà dây dưa, thích cãi võ mồm hơn là giải quyết nhanh gọn. Tôi im lặng cười nhạt, mặt né sang một bên để né "mưa xuân" từ miệng nó bay ra. Cái lí do bịa ra vụ sáng nay chứ tôi thừa biết, nó căm tôi vụ dám nẫng tay trên chuyện tình cảm với Dung lắm.
Cánh tay nó đưa lên, tôi giật mình ngửa mặt về sau, nương theo hướng cú đấm mà né. Khẽ sượt qua mũi, hơi ê ẩm.
-Coi như tao cảnh cáo mày, nhớ mặt tao đấy!
Minh họa cho cú đấm của thằng Minh An là hai cái mặt cười tỏ vẻ sung sướng của hai thằng lớp bên cạnh. Mấy cái thằng đi theo để bảo vệ nó, phòng trường hợp tôi nổi đóa, đánh ngược lại thằng Minh An đây mà. Nhưng rất tiếc, sự có mặt của tụi nó là thừa thãi, tôi chỉ đứng, đưa tay quệt ngang cái mũi vừa bị cú đấm sượt qua. Không tỏ ra vẻ gì sẽ trả đòn. Bản mặt vẫn lầm lì nhìn từng thằng.
Như ông sếp, nó khoát tay vẫy hai thằng vệ sĩ im lặng nãy giờ về theo nó. Cái tướng lết thết cái chân bị thương như kiểu nó còn bị nặng hơn tôi gấp vài lần. Hai thằng lính mới lớp hàng xóm còn quay lại ném cho tôi một cái nhìn thách thức.
-"Tao không thèm chấp".
Nén cơn tức giận lại, tự mình mang theo tư tưởng lạc quan. Coi những gì xảy ra chỉ như một chuyện va chạm nhỏ bé thường ngày. Với tôi, nó chẳng đáng để mình phải bận lòng. Đánh nhau giữa sân trường nguy hiểm với hình thức kỉ luật. Và hơn nữa, tôi không muốn mình lết cái thân tàn này ra quán nước mía để gặp Dung với vài chỗ bầm tím, hoặc có vài vệt máu trên khuôn mặt. Những thứ chỉ đổi lại nước mắt và sự lo âu cho cô thiên thần bé nhỏ của tôi.
Thứ mà tôi suy nghĩ nhiều là về cách giải quyết
-"Khổ, con gái giận"!
Bằng chứng là vừa ra tới quán nước mía là tôi nhận ngay một cú nhìn lạnh băng của Nàng. Cười khổ lắc đầu với ánh mắt tò mò của chúng bạn.
-"Coi bộ chiều nay, nén đau thương mà đạp xe lên rồi!"
-Mày cản tao làm gì?
-Ơ hay, nóng quá-Nó cười hè hè.
-Vỡ hết kế hoạch của tao!
Tôi vứt cái giày ra cạnh đường biên làm tung những hạt cát văng lên người thằng bạn, làm nó thở phì phò, nhổ những hạt vô tình bắn vào miệng:
-Cái thằng, từ từ, thì mày đi bus lên đi.
-Lên cái gì, còn vụ đạp xe.
Thằng mập nhìn tôi, lắc đầu bế tắc. Nó im lặng khiến tôi chẳng biết nói với ai, làu bàu đâm ra quạu với chính mình.
-"Biết thế nghỉ hôm nay cho rồi".
Chẳng là trước đây mấy ngày, lớp tôi, hay chính xác là nhóm tôi đã có kế hoạch cụ thể cho buổi đi chơi chào Noel sớm.
-Vậy là tối chủ nhật, anh em mình đón Noel đúng không?-Hưởng đù vừa nhai đá, vừa phán như nhà chính trị gia.
-Ừm, cũng gần rồi, thứ hai Noel rồi còn gì!-Kiên cận và Trang đồng thanh.
Suy đi tính lại, mọi việc cũng chỉ tới đó. Rắc rối mỗi cái là chẳng hiểu sao thằng Vũ khai sinh ra cái trò:
-Tao đạp xe xuống chở Nguyệt!-Nó tỉnh rủi.
-Mày........điên à-Tôi phản đối ngay!
Đưa mắt qua Nguyệt dò xét xem cái phát ngôn hơi có phần quá đà của thằng đệ tử có đúng hay không. Nguyệt nhìn tôi vẻ lắc đầu chịu thua. Có lẽ là cô bạn tôi không chịu, nhưng cũng vô phương với cái tính cứng đầu của thằng Vũ. Đám bạn thì nhìn nó thán phục, còn riêng tôi nhìn nó với ánh mắt uất ức.
-"Nó mà đạp xe xuống chở Nguyệt, thì mình..".
Kiên cận như nhìn thấu tâm gan của tôi, đưa ánh mắt sắc lẹm xuyên qua hai tròng kính:
-Mày đừng nói cũng đạp xe lên đón Dung chứ!
-Ờ.....thì...!
-Chơi luôn đi, không lẽ thua thằng Vũ-Mr-Xin lỗi của bé Uyên cũng chẳng buông tha tôi.
-Tới đi bác tài-Long con cũng ủng hộ hết mình.
-Thì tao......tao đón mà!
Trước đó, tôi và Dung đã thống nhất là sẽ gặp nhau ở trường, sau đó, tôi sẽ đạp xe chở Dung đi với lớp. Nhưng coi bộ sĩ diện của thằng con trai lại thay đổi tất cả. Cũng hay, có khi Dung lại bất ngờ với tấm chân tình đạp xe mấy cây số đón Nàng cũng nên.
Vậy mà giờ, với cái chân sưng tấy và bắt đầu ửng đỏ, thì việc đạp xe một mình cũng đã là một khó khăn lớn, huống gì là chở thêm một người nữa.
-"Xong, đạp với chả xe".
Trận cầu tâm điểm của ngày chủ nhật cũng khép lại với trận thắng sít sao 3-2 cho lớp tôi. Lớp chúng tôi hò reo vì áp đảo được lớp bên cạnh. Ganh đua nhau dữ dội nên thắng một trận đá bóng cũng là một niềm vui lớn rồi. Nếu không có buổi đi chơi chiều nay thì có lẽ ngày hội 11A11 chắc cũng phải diễn ra mất.
-Ra uống nước mía rồi về lẹ. Chiều còn đi!-Nhân đen vỗ vai tôi, định dìu.
-Tao đi được mà!-Nhác thấy bóng Dung xuất hiện, tôi phải làm ra vẻ cứng rắn lắm.
-Có sao không? Cái..chân!-Dung nhìn ra vẻ thương xót, làm cho tôi chỉ xoa đầu cười hề hề.
Để mặc đám chiến hữu lon ton chạy ra quán nước mía cạnh trường giành chỗ, tôi cà nhắc lết theo. Mồ hôi đổ ướt cả chiếc áo vừa mới được hong khô. Màu mồ hôi hòa với màu đỏ thẩm của màu cờ sắc áo lớp nên nhìn càng tăng thêm vẻ mệt nhọc. Dung đi bên cạnh, chẳng nói gì, ánh mắt cứ dán chặt xuống cái chân vừa bị thương.
-Đau không?
-Không, có người đi bện cạnh nên hết đau!
-Xí, ai đi bên cạnh cũng hết đau chứ gì?
-Không, có cái cô gì tóc ngang vai xấu xấu mới hết thôi-Tôi nghếch cái mũi lên trả lời tỉnh bơ.
-Dám nói ai xấu?-Như thường lệ, cái càng cua chuẩn bị cho cú véo ngang sườn ấy lại được đưa lên. Tôi xoay mặt ra vẻ úy kị dữ dội lắm.
Và nhờ cú xoay mặt ấy, tôi nhận ra hai chúng tôi không phải là những người về muộn nhất trong sân trường vắng lặng lúc này. Ba người hay chính xác là ba đứa con trai đang dòm những hành động của tôi và Dung. Minh An và hai thằng học sinh mới lớp nó đang âm thầm theo dõi tôi.
-"Muốn dứt điểm à!".
Một tâm trạng lo âu chạy dọc sống lưng. Cảm giác sợ hãi xuất hiện. Bị ăn đòn thì hiển nhiên có chút sợ, nhưng nó không đủ để gây cho thằng cứng đầu như tôi cảm giác như thế này. Đưa mắt qua nhìn thiên thần nhỏ bé, đây mới chính là nguồn cơn.
Dựa vào những tình tiết trước đây cộng thêm sáng nay, tôi đủ hiểu rằng cái thằng đẹp mã đang ép mình sau tán cây cạnh thư viện đang mong chờ gặp tôi để nói cho ra lẽ. Và chắc ăn hơn, có thể hai thằng học sinh mới lớp nó sẽ là cánh tay đắc lực trong công cuộc "đuối lí làm cùn" của nó. Vậy việc Dung có mặt ở đây sẽ là một trở ngại cho cả nó và tôi.
Hiển nhiên, tôi thừa rõ, với cái thằng đẹp mã thích nhiều người con gái này, Dung vẫn là mục tiêu số một của nó. Nó không ngu tới mức sẽ ra thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi khi có mặt Nàng. Điểm trừ về hình tượng này sẽ là hơi nhiều, trong khi tôi vẫn luôn dẫn đầu không muốn nói là độc tôn. Chắc nó sẽ chờ một cơ hội thích hợp để ra tay. Nhưng biết đâu đấy, lỡ nó lên cơn điên, như vụ Ngữ Yên gần đây nhất, thì Dung sẽ bị vạ lây.
Trí óc bắt đầu mường tượng tới những hoạt cảnh khác nhau, tôi bị đánh, và Dung cũng bị hai thằng tay chân của thằng đẹp mã vô tình dính đòn lây. Hoặc là ba đứa nó đánh tôi bầm dập, Dung có khả năng nhảy vào che chở và bị ăn đòn oan. Đằng nào cũng là liên lụy, vậy cách sáng suốt nhất ở đây là gì?-"Đuổi Dung đi"!
-Vậy lí do?
Trong khi tôi mải mê theo đuổi những kịch bản trong đầu, Dung thấy tôi trầm ngâm nên hỏi trước:
-Sao vậy?
-Ừ, không......không có gì?-Vậy thì nhanh lên, còn kịp cho buổi chiều.-Dung nở nụ cười mà đâu biết chính Nàng đã gợi ý cho tôi một lý do hoàn hảo.
Buổi chiều, Noel, nếu tôi không tham gia? Chắc có lẽ ngoài đám anh em chiến hữu đang ào ào ngoài quán nước mía kia, Dung sẽ là người bực tức hơn cả.
-Ờ, chiều......e rằng..!
-E rằng sao..?-Dung bắt đầu hỏi khi có linh tính mách bảo.
-T...không tham gia được!
-Tại sao?
-Không thích, thế thôi!
Chẳng cần nói nhiều, với cá tính của Dung, việc trả lời theo kiểu đuối lí của tôi coi như đã va chạm ít nhiều tới Nàng. Đi với Dung, không thích, vậy chứng tỏ tôi đang có tâm tình nào khác, hoặc giả chăng, tôi đang đóng vai một thằng khơi trò rồi "ôm con bỏ chợ", chẳng đáng mặt tí nào. Gương mặt thánh thiện của Dung từ từ chuyển qua lạnh ngắt. Bước chân luôn song hành với cái chân bị thương nay vội vã bước nhanh hơn. Cuối cùng Nàng bỏ tôi lại khoảng sân trường vắng lặng, bóng hình khuất sau dần cánh cổng trường. Coi như hoàn thành kế hoạch, tôi ra tay trước thằng Minh An để cho Dung khỏi liên lụy. Hậu quả ra sao thì tính sau.
Chỉ chờ có thể, ba cái bóng sau tán cây cạnh phòng thư viện nhanh chóng bước ra. Cơ hội tốt với chúng nó. Hẳn nhiên trong thâm tâm ba thằng phục kích chắc sung sướng lắm,vì chính tôi đã gỡ bỏ cái rào cản mà thằng đẹp mã đầu têu đang e dè. Giáp mặt giữa sân trường vắng, ánh nắng chiếu rọi cả hai bên.
Nó hếch hàm nhìn tôi, nụ cười âm hiểm nở trên môi:
-Sao mày, vụ sáng nay tính sao?
-Chẳng sao cả?
-Mày còn chối hả!
-..........!
Nếu là tôi cách đây mấy tháng thôi, có lẽ những lời nói đáp lại đã diễn ra bất chấp kết quả ra sao. Nhưng tôi hôm nay, người đã cảm thấy mình lớn hơn một chút trong tình yêu với Dung không thèm đôi co với chúng. Có lẽ nào, tình yêu làm con người ta yếu mềm, hay là nó mang tới cho chúng ta những thứ bận tâm hơn cái sĩ diện hảo trong vụ đánh nhau.
-Câm như hến thế?
-Ý mày muốn sao?
Nó xách cả hai bên cổ áo của tôi lên, hét thẳng vào mặt:
-Mày thích sao, cái vụ sáng nay!
Cái thằng đẹp mã có phần ẻo lả này nói nhiều thấy sợ. Con trai mà dây dưa, thích cãi võ mồm hơn là giải quyết nhanh gọn. Tôi im lặng cười nhạt, mặt né sang một bên để né "mưa xuân" từ miệng nó bay ra. Cái lí do bịa ra vụ sáng nay chứ tôi thừa biết, nó căm tôi vụ dám nẫng tay trên chuyện tình cảm với Dung lắm.
Cánh tay nó đưa lên, tôi giật mình ngửa mặt về sau, nương theo hướng cú đấm mà né. Khẽ sượt qua mũi, hơi ê ẩm.
-Coi như tao cảnh cáo mày, nhớ mặt tao đấy!
Minh họa cho cú đấm của thằng Minh An là hai cái mặt cười tỏ vẻ sung sướng của hai thằng lớp bên cạnh. Mấy cái thằng đi theo để bảo vệ nó, phòng trường hợp tôi nổi đóa, đánh ngược lại thằng Minh An đây mà. Nhưng rất tiếc, sự có mặt của tụi nó là thừa thãi, tôi chỉ đứng, đưa tay quệt ngang cái mũi vừa bị cú đấm sượt qua. Không tỏ ra vẻ gì sẽ trả đòn. Bản mặt vẫn lầm lì nhìn từng thằng.
Như ông sếp, nó khoát tay vẫy hai thằng vệ sĩ im lặng nãy giờ về theo nó. Cái tướng lết thết cái chân bị thương như kiểu nó còn bị nặng hơn tôi gấp vài lần. Hai thằng lính mới lớp hàng xóm còn quay lại ném cho tôi một cái nhìn thách thức.
-"Tao không thèm chấp".
Nén cơn tức giận lại, tự mình mang theo tư tưởng lạc quan. Coi những gì xảy ra chỉ như một chuyện va chạm nhỏ bé thường ngày. Với tôi, nó chẳng đáng để mình phải bận lòng. Đánh nhau giữa sân trường nguy hiểm với hình thức kỉ luật. Và hơn nữa, tôi không muốn mình lết cái thân tàn này ra quán nước mía để gặp Dung với vài chỗ bầm tím, hoặc có vài vệt máu trên khuôn mặt. Những thứ chỉ đổi lại nước mắt và sự lo âu cho cô thiên thần bé nhỏ của tôi.
Thứ mà tôi suy nghĩ nhiều là về cách giải quyết
-"Khổ, con gái giận"!
Bằng chứng là vừa ra tới quán nước mía là tôi nhận ngay một cú nhìn lạnh băng của Nàng. Cười khổ lắc đầu với ánh mắt tò mò của chúng bạn.
-"Coi bộ chiều nay, nén đau thương mà đạp xe lên rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.