Chương 104
Mặc Tây Kha
14/10/2024
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 104: Bắt tại trận
Hiện giờ, mục tiêu của Du Tiệm Ly ở Quốc Tử Giám chỉ có một: giúp Kỷ Nghiễn Bạch đạt được điểm số.
Đối với hắn, bỏ lỡ một ngày học không là gì, kết hợp với nội dung bài giảng của các giáo sư vào ngày hôm sau, hắn có thể nắm bắt được tiến độ.
Chỉ là hắn muốn biết giảng viên đã nhấn mạnh phần nào khi giảng dạy, vì đó có thể là điểm sẽ xuất hiện trong kỳ thi.
Hắn đặc biệt đi tìm Lâm Thính sau giờ học, hỏi về những điểm chính mà giảng viên đã nhấn mạnh hôm qua, dường như chỉ có thể tin tưởng Lâm Thính về chuyện này.
Lâm Thính đang đánh dấu và ghi chú trên sách của Du Tiệm Ly, còn Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh thì đứng không xa như đang bị phạt đứng.
Lâm Thính nhìn trạng thái của họ cảm thấy rất thú vị, trước khi rời đi còn nói: "Cảm ơn ngươi đã lo lắng."
"Ta vốn dĩ cũng phải dạy họ." Du Tiệm Ly trả lời.
Câu nói này của Lâm Thính làm Du Tiệm Ly cảm thấy không vui, như thể hắn là người trong nhà giao cho hắn nhiệm vụ giáo dục con cái vậy.
Lục Hoài Cảnh chắc chắn không ở bên Lâm Thính.
Nhưng Lâm Thính không để ý, mau chóng rời khỏi Quốc Tử Giám, không biết để làm gì.
Du Tiệm Ly chỉ biết rằng người này như con rồng thần, lúc xuất hiện lúc không, không biết suốt ngày bận rộn gì nhưng đó không phải là việc hắn có thể can thiệp.
Trên đường trở về phòng, Lục Hoài Cảnh càu nhàu: "Không biết cuối cùng Lâm Thính sẽ giữ chức vụ gì."
"Rất có thể là một chức vụ tại Hàn Lâm Viện." Trong sách, chức vụ đầu tiên của Lâm Thính chính là ở đó.
"Đúng vậy."
Du Tiệm Ly dẫn hai người đến phòng của mình, trước hết tiến hành dự đoán đề thi, sau đó sẽ soạn một số câu hỏi, để Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh trả lời theo gợi ý của hắn.
Dù chỉ là bài kiểm tra giả, Lục Hoài Cảnh cũng căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, câu trả lời không khớp với câu hỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch thì khá hơn một chút, có thể nêu được những điểm chính nhưng cách diễn đạt vẫn chưa đạt yêu cầu, Du Tiệm Ly cũng không dám chắc giám khảo có cho hắn điểm hay không.
Hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vừa đọc sách, vừa chống lưng đi qua đi lại trong phòng.
Lục Hoài Cảnh nhìn vào gợi ý mà Du Tiệm Ly đã liệt kê, cảm thấy rất đau đầu, hỏi: “Ngươi giúp ta và Kỷ Nghiễn Bạch dự đoán đề thi, nếu ta và Kỷ Nghiễn Bạch trả lời hoàn toàn giống nhau thì sao?"
Du Tiệm Ly lắc đầu: "Đề sẽ không giống hoàn toàn như ta đưa ra nên các ngươi sẽ phải ứng biến. Tính cách và cách diễn đạt của hai người các ngươi hoàn toàn khác nhau, chỉ cần nêu được những điểm chính là được nên đừng lặp lại quá nhiều. Hơn nữa, đáp án chuẩn vốn là giống nhau, có gì phải lo lắng."
Lục Hoài Cảnh suy nghĩ rồi gật đầu đồng tình: "Trước đây mọi người đều nói ngươi có mẹo trong thi cử, ta còn không tin."
"Thực sự có mẹo." Du Tiệm Ly nói rồi bổ sung: “Nhưng ta cũng thật sự có thực lự."
Giờ thì ai còn có thể nghi ngờ khả năng của Du Tiệm Ly nữa?
Lục Hoài Cảnh cũng không thể phản bác.
Hắn nhìn Du Tiệm Ly và hỏi: "Sao ngươi cứ chống lưng mãi thế? Nếu mệt thì nằm xuống dạy chúng ta cũng được."
"Ta… chắc là do hôm qua nằm quá lâu nên giờ cần vận động một chút." Du Tiệm Ly mơ hồ trả lời.
"Ồ, cũng đúng, ta nằm lâu cũng đau người." Lục Hoài Cảnh không nghi ngờ gì.
Kỷ Nghiễn Bạch, người gây ra chuyện này, chỉ ngồi im lặng nghe họ trò chuyện.
*
Cảm giác căng thẳng của Du Tiệm Ly kéo dài cho đến kỳ thi tháng đầu tiên.
Ba ngày trước kỳ thi, Du Tiệm Ly còn trèo tường ra ngoài tìm Minh Tri Ngôn để hỏi thăm tình hình triều đình.
Sau đó, hắn đưa cho Minh Tri Ngôn xem danh sách đề thi mà hắn đã dự đoán, tìm kiếm ý kiến từ Minh Tri Ngôn.
Minh Tri Ngôn nhìn vào danh sách dài năm trang mà Du Tiệm Ly liệt kê, không kìm được hỏi: "Tất cả những câu hỏi này là ngươi tự nghĩ ra sao?"
"Ừ."
"Thật ra, ngân hàng đề thi của giám khảo đã cạn từ lâu nên các đề thi sau này ngày càng kỳ quái. Ta ở Quốc Tử Giám đã lâu, cảm nhận rõ ràng điều này. Nếu họ có danh sách của ngươi, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Du Tiệm Ly thở dài: “Ngươi đừng chọc ghẹo ta nữa, mau giúp ta xem đi."
"Nhiều câu hỏi như vậy, liệu họ có thể nhớ hết không?"
"Chỉ có thể nói là nhớ được đại khái thôi."
Minh Tri Ngôn xem xét kỹ danh sách rồi nói: "Ta sẽ giúp ngươi loại bỏ một số câu có khả năng không xuất hiện trong kỳ thi rồi sẽ cung cấp thêm một số khía cạnh có thể sẽ được hỏi."
"Tốt, ta đúng là cần điều này."
"Chờ ta một lát."
Du Tiệm Ly ngồi trong phòng của Minh Tri Ngôn, nhìn xung quanh.
Hiện giờ, Minh Tri Ngôn đang sống trong một biệt viện, còn rộng hơn cả căn nhà mà hắn đã mua.
Trong sân còn có tỳ nữ, điều kiện sống đã tốt hơn trước rất nhiều.
Cuộc sống của Minh Tri Ngôn cũng không còn khó khăn nữa, nghĩ rằng sau khi cơn bão lần này qua đi, Minh Tri Ngôn sẽ được thăng chức.
Nhìn thấy điều kiện sống của Minh Tri Ngôn hiện giờ tốt hơn, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Minh Tri Ngôn mau chóng chỉnh sửa xong, đưa danh sách cho hắn, nói: "Về Quốc Tử Giám sớm đi, mai cho họ ôn lại."
"Được."
Du Tiệm Ly rời khỏi phòng của Minh Tri Ngôn, Minh Tri Ngôn vẫn dõi theo hắn đi khuất, không có vẻ gì là xúc động.
Khi hắn lên xe ngựa, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn đang chờ hắn.
Hắn cầm danh sách lắc lư trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch: "Đã tinh giản xuống còn khoảng bốn trang."
"Haizz..." Kỷ Nghiễn Bạch vẫn thở dài, theo hắn vẫn còn quá nhiều.
"Cố gắng lên, lần này cố gắng lấy được nửa điểm hoặc một điểm."
"Được."
Sau khi khỏi bệnh, Du Tiệm Ly vẫn vụng về, không thể tự mình trèo tường.
Kỷ Nghiễn Bạch biết khinh công nên dễ dàng đưa hắn trở lại Quốc Tử Giám, hai người sóng vai đi về phía phòng.
Hai bóng dáng bị che phủ dưới ánh trăng, bước đi không vội vã.
Du Tiệm Ly không kìm được mỉm cười, nói với Kỷ Nghiễn Bạch: "Dù gần đây rất mệt mỏi nhưng ta cảm thấy rất an tâm. Tri Ngôn tạm thời an toàn, chúng ta vẫn là bạn đồng môn. Đây là khoảng thời gian cuối cùng của ta ở Quốc Tử Giám, sau này chúng ta sẽ bước vào những con đường khác nhau, tương lai… thế nào, thật khó nói."
"Chúng ta chắc sẽ không gặp quá nhiều trắc trở đâu."
"Ừ, Binh bộ chỉ là nguy hiểm hơn chút thôi nhưng lại bớt được nhiều phiền toái không cần thiết."
Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại với giọng nặng nề: "Đúng vậy."
Du Tiệm Ly vỗ vai Kỷ Nghiễn Bạch: "Lần thi tháng này phải cố gắng, đừng để ta phí công sức, cũng đừng để chúng ta phải chịu thêm một tháng nữa như thế này."
"Được."
*
Chớp mắt, kỳ thi tháng đã đến.
Trước khi kỳ thi diễn ra, giáo sư của Du Tiệm Ly cố ý tìm hắn, nói: "Du Tiệm Ly, đây đã là khoảng thời gian cuối cùng của ngươi ở Quốc Tử Giám rồi, lần này hãy viết bài kinh thư thật tốt, cũng coi như để lại một bài văn hay cho Quốc Tử Giám."
Du Tiệm Ly hiểu ý của giáo sư, bèn gật đầu: "Được."
Trình độ của Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh rất khó nâng cao trong thời gian ngắn.
Chữ viết của Kỷ Nghiễn Bạch hiện giờ đã gọn gàng hơn nhiều, không viết quá to nữa nhưng cuối cùng vẫn là xấu.
Chữ của Lục Hoài Cảnh thì đẹp hơn Kỷ Nghiễn Bạch nhiều nhưng lại không đủ chỉnh chu, bài văn viết không được tốt, cũng không thể làm được bài thi gọn gàng không sai chữ.
Vì vậy, trong thời gian qua, Du Tiệm Ly hoàn toàn không hướng dẫn họ về kỳ thi kinh thư, thậm chí sau kỳ thi cũng không hỏi.
Họ ở cùng trong một phòng thi, cùng chờ ở khu vực thi vấn đáp.
Dù không phải là gian lận, họ vẫn không mang danh sách gợi ý đến, để tránh những rắc rối không cần thiết.
Trong thời gian chờ đợi, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ nhắm mắt dưỡng thần, còn Lục Hoài Cảnh thì miệng lẩm bẩm như đang đọc kinh.
Lượt thi của Du Tiệm Ly xếp ở phía trước, sau khi thi xong, hắn vẫn ổn định lấy được một điểm.
Hắn ra ngoài, không có hứng ăn uống, mà đứng chờ không xa, vì sau khi thi vấn đáp xong sẽ biết được điểm số.
Chờ khoảng nửa giờ, Lục Hoài Cảnh nhảy nhót đi ra, nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Thấy Du Tiệm Ly đang đợi mình, hắn còn làm ra vẻ bí ẩn, hỏi: “Ngươi đoán ta trả lời đúng bao nhiêu câu?"
Thấy Lục Hoài Cảnh tự đắc như vậy, Du Tiệm Ly thầm thở phào, vì biết Lục Hoài Cảnh thật sự không giấu được tâm trạng, xem ra hắn đã làm tốt.
"Tám câu."
"Không đến nỗi đó." Lục Hoài Cảnh vẫy tay: “Ta nói nhiều quá, giám khảo ngắt lời ta mấy lần nhưng may mắn là ta trả lời đúng sáu câu, nửa điểm, ta cũng coi như đã lập nên truyền thuyết cho Thanh Khiết Đường của chúng ta rồi."
Nghe được nửa điểm này, Du Tiệm Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rồi hắn cười rất sảng khoái: "Ta mời ngươi ăn cơm, đã nói từ lâu rồi, lần này phải thực hiện thôi."
"Được chứ!"
Hai người vừa nói vừa cười chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Kỷ Nghiễn Bạch mới đi ra, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.
Lục Hoài Cảnh khoanh tay nhìn Kỷ Nghiễn Bạch, lẩm bẩm nhỏ: "Trông có vẻ không tốt lắm."
"Thật vậy…" Du Tiệm Ly căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Kỷ Nghiễn Bạch bước tới, nhìn thấy vẻ mặt của Du Tiệm Ly, nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm đi, ta được một điểm."
"Một điểm?!" Lục Hoài Cảnh giật mình: “Còn nhiều hơn ta sao?"
“Ngươi cũng được điểm à? Ồ, nửa điểm."
"…" Lục Hoài Cảnh đột nhiên không vui nữa.
Du Tiệm Ly vui mừng đến mức quay vòng tại chỗ rồi vẫy tay mời: "Đi thôi, ta mời đi ăn cơm ngoài!"
"Ta phải tắm rửa thay đồ!" Lục Hoài Cảnh nói rồi chạy nhanh về phòng của mình, vừa chạy vừa hét: "Các ngươi chờ ta ở đó là được."
"Được."
Kỷ Nghiễn Bạch và Du Tiệm Ly cùng đi về phòng của họ, Đàm Hồi thì vui vẻ trở về phủ Quốc Công để báo tin.
Du Tiệm Ly trở lại phòng vẫn còn vui mừng: "Chúng ta tiếp tục duy trì, cố gắng giành thêm một điểm nữa, sau này cũng có thêm phần tự tin trước mặt Hoàng thượng, phải không?"
"Được." Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại theo thói quen.
Du Tiệm Ly cũng bắt đầu thay đồ.
Ngày mai còn có phần tổng kết sau kỳ thi, hôm nay họ vẫn phải ở lại Quốc Tử Giám, muốn trốn ra ngoài ăn cơm chỉ có thể thay bộ đồng phục của Quốc Tử Giám.
Du Tiệm Ly hành động chậm hơn, hắn vẫn đang chỉnh lại quần áo, Kỷ Nghiễn Bạch đã thay xong và ngồi đợi trong phòng của hắn.
Du Tiệm Ly khoe với Kỷ Nghiễn Bạch: "Bộ quần áo này là do muội muội ta làm cho, có đẹp không?"
"Rất, rất độc đáo, ngươi mặc gì cũng đẹp."
“Ngươi đang qua loa với ta."
"Không." Kỷ Nghiễn Bạch nói rồi bước tới bên cạnh hắn, hôn nhẹ lên trán: “Bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ? Mấy ngày nay ngươi đã chẳng đối xử tốt với ta."
"Ừ."
Du Tiệm Ly nâng tay, ôm lấy má của Kỷ Nghiễn Bạch mà ngắm nghía rồi cảm thán: "Ôi, sao Nghiễn Bạch của chúng ta lại thông minh thế này chứ, dạy một cái là biết bèn, lần đầu thi đã lấy được hẳn một điểm, giỏi thật!"
Nói rồi, hắn kiễng chân lên và hôn nhẹ lên môi Kỷ Nghiễn Bạch.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, cho đến khi bị một giọng nói phá vỡ: “Hai người... đang làm gì vậy?”
Cả hai lập tức tách ra và cùng nhìn về phía cửa.
Lục Hoài Cảnh đứng ở khe cửa, nhíu mày, rõ ràng là đã chứng kiến tất cả.
Kỷ Nghiễn Bạch ban nãy chỉ tập trung vào Du Tiệm Ly, hơn nữa tâm trạng đang vui vẻ nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn không nhận ra Lục Hoài Cảnh đã đến từ lúc nào.
Cả hai nhìn Lục Hoài Cảnh, cơ thể cứng đờ, không biết phải trả lời ra sao: “...”
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 104: Bắt tại trận
Hiện giờ, mục tiêu của Du Tiệm Ly ở Quốc Tử Giám chỉ có một: giúp Kỷ Nghiễn Bạch đạt được điểm số.
Đối với hắn, bỏ lỡ một ngày học không là gì, kết hợp với nội dung bài giảng của các giáo sư vào ngày hôm sau, hắn có thể nắm bắt được tiến độ.
Chỉ là hắn muốn biết giảng viên đã nhấn mạnh phần nào khi giảng dạy, vì đó có thể là điểm sẽ xuất hiện trong kỳ thi.
Hắn đặc biệt đi tìm Lâm Thính sau giờ học, hỏi về những điểm chính mà giảng viên đã nhấn mạnh hôm qua, dường như chỉ có thể tin tưởng Lâm Thính về chuyện này.
Lâm Thính đang đánh dấu và ghi chú trên sách của Du Tiệm Ly, còn Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh thì đứng không xa như đang bị phạt đứng.
Lâm Thính nhìn trạng thái của họ cảm thấy rất thú vị, trước khi rời đi còn nói: "Cảm ơn ngươi đã lo lắng."
"Ta vốn dĩ cũng phải dạy họ." Du Tiệm Ly trả lời.
Câu nói này của Lâm Thính làm Du Tiệm Ly cảm thấy không vui, như thể hắn là người trong nhà giao cho hắn nhiệm vụ giáo dục con cái vậy.
Lục Hoài Cảnh chắc chắn không ở bên Lâm Thính.
Nhưng Lâm Thính không để ý, mau chóng rời khỏi Quốc Tử Giám, không biết để làm gì.
Du Tiệm Ly chỉ biết rằng người này như con rồng thần, lúc xuất hiện lúc không, không biết suốt ngày bận rộn gì nhưng đó không phải là việc hắn có thể can thiệp.
Trên đường trở về phòng, Lục Hoài Cảnh càu nhàu: "Không biết cuối cùng Lâm Thính sẽ giữ chức vụ gì."
"Rất có thể là một chức vụ tại Hàn Lâm Viện." Trong sách, chức vụ đầu tiên của Lâm Thính chính là ở đó.
"Đúng vậy."
Du Tiệm Ly dẫn hai người đến phòng của mình, trước hết tiến hành dự đoán đề thi, sau đó sẽ soạn một số câu hỏi, để Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh trả lời theo gợi ý của hắn.
Dù chỉ là bài kiểm tra giả, Lục Hoài Cảnh cũng căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, câu trả lời không khớp với câu hỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch thì khá hơn một chút, có thể nêu được những điểm chính nhưng cách diễn đạt vẫn chưa đạt yêu cầu, Du Tiệm Ly cũng không dám chắc giám khảo có cho hắn điểm hay không.
Hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vừa đọc sách, vừa chống lưng đi qua đi lại trong phòng.
Lục Hoài Cảnh nhìn vào gợi ý mà Du Tiệm Ly đã liệt kê, cảm thấy rất đau đầu, hỏi: “Ngươi giúp ta và Kỷ Nghiễn Bạch dự đoán đề thi, nếu ta và Kỷ Nghiễn Bạch trả lời hoàn toàn giống nhau thì sao?"
Du Tiệm Ly lắc đầu: "Đề sẽ không giống hoàn toàn như ta đưa ra nên các ngươi sẽ phải ứng biến. Tính cách và cách diễn đạt của hai người các ngươi hoàn toàn khác nhau, chỉ cần nêu được những điểm chính là được nên đừng lặp lại quá nhiều. Hơn nữa, đáp án chuẩn vốn là giống nhau, có gì phải lo lắng."
Lục Hoài Cảnh suy nghĩ rồi gật đầu đồng tình: "Trước đây mọi người đều nói ngươi có mẹo trong thi cử, ta còn không tin."
"Thực sự có mẹo." Du Tiệm Ly nói rồi bổ sung: “Nhưng ta cũng thật sự có thực lự."
Giờ thì ai còn có thể nghi ngờ khả năng của Du Tiệm Ly nữa?
Lục Hoài Cảnh cũng không thể phản bác.
Hắn nhìn Du Tiệm Ly và hỏi: "Sao ngươi cứ chống lưng mãi thế? Nếu mệt thì nằm xuống dạy chúng ta cũng được."
"Ta… chắc là do hôm qua nằm quá lâu nên giờ cần vận động một chút." Du Tiệm Ly mơ hồ trả lời.
"Ồ, cũng đúng, ta nằm lâu cũng đau người." Lục Hoài Cảnh không nghi ngờ gì.
Kỷ Nghiễn Bạch, người gây ra chuyện này, chỉ ngồi im lặng nghe họ trò chuyện.
*
Cảm giác căng thẳng của Du Tiệm Ly kéo dài cho đến kỳ thi tháng đầu tiên.
Ba ngày trước kỳ thi, Du Tiệm Ly còn trèo tường ra ngoài tìm Minh Tri Ngôn để hỏi thăm tình hình triều đình.
Sau đó, hắn đưa cho Minh Tri Ngôn xem danh sách đề thi mà hắn đã dự đoán, tìm kiếm ý kiến từ Minh Tri Ngôn.
Minh Tri Ngôn nhìn vào danh sách dài năm trang mà Du Tiệm Ly liệt kê, không kìm được hỏi: "Tất cả những câu hỏi này là ngươi tự nghĩ ra sao?"
"Ừ."
"Thật ra, ngân hàng đề thi của giám khảo đã cạn từ lâu nên các đề thi sau này ngày càng kỳ quái. Ta ở Quốc Tử Giám đã lâu, cảm nhận rõ ràng điều này. Nếu họ có danh sách của ngươi, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Du Tiệm Ly thở dài: “Ngươi đừng chọc ghẹo ta nữa, mau giúp ta xem đi."
"Nhiều câu hỏi như vậy, liệu họ có thể nhớ hết không?"
"Chỉ có thể nói là nhớ được đại khái thôi."
Minh Tri Ngôn xem xét kỹ danh sách rồi nói: "Ta sẽ giúp ngươi loại bỏ một số câu có khả năng không xuất hiện trong kỳ thi rồi sẽ cung cấp thêm một số khía cạnh có thể sẽ được hỏi."
"Tốt, ta đúng là cần điều này."
"Chờ ta một lát."
Du Tiệm Ly ngồi trong phòng của Minh Tri Ngôn, nhìn xung quanh.
Hiện giờ, Minh Tri Ngôn đang sống trong một biệt viện, còn rộng hơn cả căn nhà mà hắn đã mua.
Trong sân còn có tỳ nữ, điều kiện sống đã tốt hơn trước rất nhiều.
Cuộc sống của Minh Tri Ngôn cũng không còn khó khăn nữa, nghĩ rằng sau khi cơn bão lần này qua đi, Minh Tri Ngôn sẽ được thăng chức.
Nhìn thấy điều kiện sống của Minh Tri Ngôn hiện giờ tốt hơn, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Minh Tri Ngôn mau chóng chỉnh sửa xong, đưa danh sách cho hắn, nói: "Về Quốc Tử Giám sớm đi, mai cho họ ôn lại."
"Được."
Du Tiệm Ly rời khỏi phòng của Minh Tri Ngôn, Minh Tri Ngôn vẫn dõi theo hắn đi khuất, không có vẻ gì là xúc động.
Khi hắn lên xe ngựa, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn đang chờ hắn.
Hắn cầm danh sách lắc lư trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch: "Đã tinh giản xuống còn khoảng bốn trang."
"Haizz..." Kỷ Nghiễn Bạch vẫn thở dài, theo hắn vẫn còn quá nhiều.
"Cố gắng lên, lần này cố gắng lấy được nửa điểm hoặc một điểm."
"Được."
Sau khi khỏi bệnh, Du Tiệm Ly vẫn vụng về, không thể tự mình trèo tường.
Kỷ Nghiễn Bạch biết khinh công nên dễ dàng đưa hắn trở lại Quốc Tử Giám, hai người sóng vai đi về phía phòng.
Hai bóng dáng bị che phủ dưới ánh trăng, bước đi không vội vã.
Du Tiệm Ly không kìm được mỉm cười, nói với Kỷ Nghiễn Bạch: "Dù gần đây rất mệt mỏi nhưng ta cảm thấy rất an tâm. Tri Ngôn tạm thời an toàn, chúng ta vẫn là bạn đồng môn. Đây là khoảng thời gian cuối cùng của ta ở Quốc Tử Giám, sau này chúng ta sẽ bước vào những con đường khác nhau, tương lai… thế nào, thật khó nói."
"Chúng ta chắc sẽ không gặp quá nhiều trắc trở đâu."
"Ừ, Binh bộ chỉ là nguy hiểm hơn chút thôi nhưng lại bớt được nhiều phiền toái không cần thiết."
Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại với giọng nặng nề: "Đúng vậy."
Du Tiệm Ly vỗ vai Kỷ Nghiễn Bạch: "Lần thi tháng này phải cố gắng, đừng để ta phí công sức, cũng đừng để chúng ta phải chịu thêm một tháng nữa như thế này."
"Được."
*
Chớp mắt, kỳ thi tháng đã đến.
Trước khi kỳ thi diễn ra, giáo sư của Du Tiệm Ly cố ý tìm hắn, nói: "Du Tiệm Ly, đây đã là khoảng thời gian cuối cùng của ngươi ở Quốc Tử Giám rồi, lần này hãy viết bài kinh thư thật tốt, cũng coi như để lại một bài văn hay cho Quốc Tử Giám."
Du Tiệm Ly hiểu ý của giáo sư, bèn gật đầu: "Được."
Trình độ của Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh rất khó nâng cao trong thời gian ngắn.
Chữ viết của Kỷ Nghiễn Bạch hiện giờ đã gọn gàng hơn nhiều, không viết quá to nữa nhưng cuối cùng vẫn là xấu.
Chữ của Lục Hoài Cảnh thì đẹp hơn Kỷ Nghiễn Bạch nhiều nhưng lại không đủ chỉnh chu, bài văn viết không được tốt, cũng không thể làm được bài thi gọn gàng không sai chữ.
Vì vậy, trong thời gian qua, Du Tiệm Ly hoàn toàn không hướng dẫn họ về kỳ thi kinh thư, thậm chí sau kỳ thi cũng không hỏi.
Họ ở cùng trong một phòng thi, cùng chờ ở khu vực thi vấn đáp.
Dù không phải là gian lận, họ vẫn không mang danh sách gợi ý đến, để tránh những rắc rối không cần thiết.
Trong thời gian chờ đợi, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ nhắm mắt dưỡng thần, còn Lục Hoài Cảnh thì miệng lẩm bẩm như đang đọc kinh.
Lượt thi của Du Tiệm Ly xếp ở phía trước, sau khi thi xong, hắn vẫn ổn định lấy được một điểm.
Hắn ra ngoài, không có hứng ăn uống, mà đứng chờ không xa, vì sau khi thi vấn đáp xong sẽ biết được điểm số.
Chờ khoảng nửa giờ, Lục Hoài Cảnh nhảy nhót đi ra, nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Thấy Du Tiệm Ly đang đợi mình, hắn còn làm ra vẻ bí ẩn, hỏi: “Ngươi đoán ta trả lời đúng bao nhiêu câu?"
Thấy Lục Hoài Cảnh tự đắc như vậy, Du Tiệm Ly thầm thở phào, vì biết Lục Hoài Cảnh thật sự không giấu được tâm trạng, xem ra hắn đã làm tốt.
"Tám câu."
"Không đến nỗi đó." Lục Hoài Cảnh vẫy tay: “Ta nói nhiều quá, giám khảo ngắt lời ta mấy lần nhưng may mắn là ta trả lời đúng sáu câu, nửa điểm, ta cũng coi như đã lập nên truyền thuyết cho Thanh Khiết Đường của chúng ta rồi."
Nghe được nửa điểm này, Du Tiệm Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rồi hắn cười rất sảng khoái: "Ta mời ngươi ăn cơm, đã nói từ lâu rồi, lần này phải thực hiện thôi."
"Được chứ!"
Hai người vừa nói vừa cười chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Kỷ Nghiễn Bạch mới đi ra, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.
Lục Hoài Cảnh khoanh tay nhìn Kỷ Nghiễn Bạch, lẩm bẩm nhỏ: "Trông có vẻ không tốt lắm."
"Thật vậy…" Du Tiệm Ly căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Kỷ Nghiễn Bạch bước tới, nhìn thấy vẻ mặt của Du Tiệm Ly, nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm đi, ta được một điểm."
"Một điểm?!" Lục Hoài Cảnh giật mình: “Còn nhiều hơn ta sao?"
“Ngươi cũng được điểm à? Ồ, nửa điểm."
"…" Lục Hoài Cảnh đột nhiên không vui nữa.
Du Tiệm Ly vui mừng đến mức quay vòng tại chỗ rồi vẫy tay mời: "Đi thôi, ta mời đi ăn cơm ngoài!"
"Ta phải tắm rửa thay đồ!" Lục Hoài Cảnh nói rồi chạy nhanh về phòng của mình, vừa chạy vừa hét: "Các ngươi chờ ta ở đó là được."
"Được."
Kỷ Nghiễn Bạch và Du Tiệm Ly cùng đi về phòng của họ, Đàm Hồi thì vui vẻ trở về phủ Quốc Công để báo tin.
Du Tiệm Ly trở lại phòng vẫn còn vui mừng: "Chúng ta tiếp tục duy trì, cố gắng giành thêm một điểm nữa, sau này cũng có thêm phần tự tin trước mặt Hoàng thượng, phải không?"
"Được." Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại theo thói quen.
Du Tiệm Ly cũng bắt đầu thay đồ.
Ngày mai còn có phần tổng kết sau kỳ thi, hôm nay họ vẫn phải ở lại Quốc Tử Giám, muốn trốn ra ngoài ăn cơm chỉ có thể thay bộ đồng phục của Quốc Tử Giám.
Du Tiệm Ly hành động chậm hơn, hắn vẫn đang chỉnh lại quần áo, Kỷ Nghiễn Bạch đã thay xong và ngồi đợi trong phòng của hắn.
Du Tiệm Ly khoe với Kỷ Nghiễn Bạch: "Bộ quần áo này là do muội muội ta làm cho, có đẹp không?"
"Rất, rất độc đáo, ngươi mặc gì cũng đẹp."
“Ngươi đang qua loa với ta."
"Không." Kỷ Nghiễn Bạch nói rồi bước tới bên cạnh hắn, hôn nhẹ lên trán: “Bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ? Mấy ngày nay ngươi đã chẳng đối xử tốt với ta."
"Ừ."
Du Tiệm Ly nâng tay, ôm lấy má của Kỷ Nghiễn Bạch mà ngắm nghía rồi cảm thán: "Ôi, sao Nghiễn Bạch của chúng ta lại thông minh thế này chứ, dạy một cái là biết bèn, lần đầu thi đã lấy được hẳn một điểm, giỏi thật!"
Nói rồi, hắn kiễng chân lên và hôn nhẹ lên môi Kỷ Nghiễn Bạch.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, cho đến khi bị một giọng nói phá vỡ: “Hai người... đang làm gì vậy?”
Cả hai lập tức tách ra và cùng nhìn về phía cửa.
Lục Hoài Cảnh đứng ở khe cửa, nhíu mày, rõ ràng là đã chứng kiến tất cả.
Kỷ Nghiễn Bạch ban nãy chỉ tập trung vào Du Tiệm Ly, hơn nữa tâm trạng đang vui vẻ nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn không nhận ra Lục Hoài Cảnh đã đến từ lúc nào.
Cả hai nhìn Lục Hoài Cảnh, cơ thể cứng đờ, không biết phải trả lời ra sao: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.