Chương 21
Mặc Tây Kha
14/10/2024
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 21: Môn bóng ngựa
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng, Quốc Tử Giám lại bắt đầu học kỳ mới, không khí trở nên nhộn nhịp hơn.
Quốc Tử Giám tổ chức tham gia cuộc thi bóng ngựa, tham gia lần này có Sùng Văn quán, Hoằng Văn Quán, Kinh Sư Học, thậm chí cả vốn luôn bí ẩn cũng tham gia.
Khi nghe tin này, Du Tiệm Ly rất háo hức, hắn thực sự mong đợi cảnh các học sinh của Sùng Huyền học cưỡi ngựa, tay bắt quyết, cuối cùng hô to "Cấp cấp như luật lệnh".
Cuối cùng bằng cách thần kỳ nào đó, giành giải nhất trong cuộc thi.
Trong đình lợp vải trắng, vải bay phấp phới trong gió, đôi khi lướt qua bàn ghế như thể đang trôi qua những đám mây mềm mại.
Bên ngoài đình là cỏ xanh nối liền với ao, ánh hoàng hôn rải trên mặt nước như chiếc gương vỡ thành nghìn mảnh, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Lục Hoài Cảnh ngồi đối diện Du Tiệm Ly, vắt chân, thoải mái nói: "Trước đây thường là Sùng Văn quán giành giải nhất, không biết là vì bóng ngựa cũng phải nịnh nọt, nhường cho thái tử hay là vì Sùng Văn quán thực sự giỏi.
"Năm nay thì khác rồi, Kỷ Nghiễn Bạch đến Quốc Tử Giám của chúng ta! Một người ra trận đánh giặc, chơi bóng ngựa chẳng lẽ lại thua đám người đó sao?"
Trong Tứ Môn học mà không ai mua nổi ngựa, cưỡi ngựa không được, hầu như chẳng ai bàn về chuyện bóng ngựa, người quan tâm nhiều hơn là nhóm giám sinh của Quốc Tử Học, ai nấy đều háo hức muốn thử sức.
Lục Hoài Cảnh vốn thích rôm rả, chuyện này hắn nhất định không bỏ qua.
Minh Tri Ngôn chậm rãi nhấp ngụm trà: "Nhưng chúng ta chỉ có mỗi Kỷ Nghiễn Bạch e rằng khó mà địch nổi Sùng Văn quán."
“Ngươi không tham gia à? Ta còn muốn thử một lần." Lục Hoài Cảnh nói, còn xắn tay áo lên: “Ta không tin mình thua ca ca, nếu cần ta sẽ học từ Kỷ Nghiễn Bạch."
"Ta không có hứng thú."
Du Tiệm Ly cầm tách trà nhìn hai người nói chuyện, vẫn cảm thấy khó tin.
Trong sách, hai người này vừa gặp đã như sắp đánh nhau, sau khi Minh Tri Ngôn cúi đầu trước Lục Hoài Cảnh vì chuyện cung tiễn, cả hai lại phối hợp diễn một màn kịch, giờ lại có thể ngồi cùng nhau trò chuyện bình thản.
Thật là một cảnh tượng kỳ lạ.
Lục Hoài Cảnh tỏ ra không hiểu: “Ngươi ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm, học mãi không còn gì để học, còn có việc gì nữa? Không hứng thú vậy ngươi định ở trong Quốc Tử Giám mọc rêu sao?"
Minh Tri Ngôn đặt tách trà xuống, vẻ mặt không vui: "Không cần ngươi phải lo, dù sao một kẻ vô học như ngươi, tất nhiên sẽ thấy sự học có giới hạn."
Du Tiệm Ly lặng lẽ nhấp một ngụm trà, cảm thấy bất giác yên tâm.
Cách họ đối xử với nhau lại khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Lục Hoài Cảnh tất nhiên nổi giận: "Mẹ kiếp, ta ghét nhất cái vẻ mặt này của ngươi, như thể không xem ai ra gì! Thật sự tưởng mình là nhân vật quan trọng sao? Nếu ngươi giỏi như vậy, sao vẫn chỉ là giám sinh bình thường?"
"Chính ngươi là người khiêu khích trước."
"Ta muốn ngươi tham gia cuộc thi bóng ngựa, dù ngươi khó chịu đến đâu nhưng trong chuyện này ngươi vẫn có chút khả năng."
"Không muốn đi."
Du Tiệm Ly cũng đặt tách trà xuống, xen vào: "Nếu trưởng quan tự mình nói với ngươi thì sao?"
Lần này Minh Tri Ngôn không nói thêm gì, dường như cũng im lặng.
Năm đó, hắn và Minh Tri Ngôn suýt bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám, nếu không phải trưởng quan kiên quyết bảo vệ, Minh Tri Ngôn chắc cũng bị đuổi rồi.
Chỉ là Du Tiệm Ly gặp phải sự hãm hại lần thứ hai nên buộc phải rời đi.
Dù vậy, Minh Tri Ngôn vẫn nhớ ơn của trưởng quan, nếu trưởng quan tự mình nói, Minh Tri Ngôn vẫn sẽ tham gia.
Đừng nhìn trưởng quan bình thường là một ông lão hiền hòa nhưng trong lòng cũng rất mạnh mẽ.
Quốc Tử Giám có thể không thắng được Sùng Văn Quán nhưng các nơi khác nhất định phải vượt qua.
Lục Hoài Cảnh thấy Minh Tri Ngôn nói vậy, bèn cười tủm tỉm uống trà: “Đến lúc đó ta và Minh Tri Ngôn sẽ tham gia trận đấu cưỡi ngựa đánh bóng, ồ, còn có cả Kỷ Nghiễn Bạch, con gấu đen to lớn kia, Du Tiệm Ly ngươi cứ cổ vũ cho bọn ta là được.”
“Ta muốn tham gia học hỏi và giao lưu với Ty Thiên Đài.”
Quốc Tử Giám cứ một thời gian lại cử vài học sinh đi trao đổi học tập tại Ty Thiên Đài. Tương lai làm quan, hiểu biết thêm về thiên văn, lịch pháp và đo đếm thời gian cũng có lợi cho họ.
Tuy nhiên, chỉ những học sinh xuất sắc của Quốc Tử Giám mới có thể đi học ngắn hạn ở đó, đảm bảo không làm lỡ bài vở ở Quốc Tử Giám.
Theo lý mà nói, Du Tiệm Ly, một học sinh mới nhập học hẳn là không có cơ hội này.
Nhưng tình hình của hắn đặc biệt, những kiến thức ban đầu hắn đã học qua một lần nên trong khoảng thời gian này có thể đến Ty Thiên Đài học vài ngày.
Thêm vào đó, ngay khi nhập học, hắn đã đạt được hai phần rưỡi xuất sắc, không ai có thể nghi ngờ gì về hắn.
Lục Hoài Cảnh dường như không quá hứng thú, hỏi: “Ngươi cũng có hứng thú với những thứ này sao?”
“Ừm, nhà ta từng làm việc ở Công Bộ, thực ra cũng cần phải biết chút ít về phong thủy, nhất là trong lĩnh vực xây dựng, điều này cũng dẫn đến việc ta rất quan tâm đến thiên văn, biết đâu một ngày nào đó có thể sử dụng được.”
“Ngươi sau này vẫn muốn vào Công Bộ à?” Lục Hoài Cảnh cầm ấm trà, rót thêm trà cho mọi người, chẳng có vẻ gì là công tử cả.
“Chắc là vậy, ta không thích tham gia vào nhiều tranh đấu, ở Công Bộ lại thoải mái hơn.”
“Vậy ngươi phải nịnh nọt ta đấy, ta có quan hệ tốt với Hộ Bộ mà.”
Du Tiệm Ly cũng không ngại ngùng: “Tất nhiên rồi.”
Lục Hoài Cảnh đột nhiên dừng lại một lúc, hỏi: “Công Bộ cực nhọc, cơ thể ngươi chịu được không?”
“Ta có thể vẽ bản thiết kế mà! Thi thoảng ra hiện trường cũng không sao.”
“Cũng phải.”
Du Tiệm Ly uống trà với hai người này một lúc rồi lại muốn rời đi.
Một phần là muốn về nhà làm đồ thủ công, làm trâm cài cho em gái, sau này cũng coi như là một phần của hồi môn.
Một phần khác là muốn thử viết tiểu thuyết đồng nhân.
Hắn nghĩ rất kỹ, nhiều bản thảo hơn phải đợi đến khi gần chết, mới đưa cho ông chủ cửa hàng, nhận tiền rồi thì mình tắt thở, sau đó Kỷ Nghiễn Bạch muốn truy cứu cũng chỉ có thể đào mộ lên mà thôi.
Như vậy, hắn cũng coi như để lại một khoản tiền cho nhà họ Du.
Vô liêm sỉ nhưng thực dụng.
Du Tiệm Ly vừa làm đồ thủ công trong phòng, vừa nghiên cứu cốt truyện, thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Hắn mở cửa sổ, thấy Kỷ Nghiễn Bạch từ ngoài sân bước vào.
Đàm Hồi đi theo sau, tay cầm cây gậy chơi bóng, miệng lẩm bẩm: “Con ngựa này thực sự không ổn, chi bằng điều một con từ phủ Quốc Công về?”
“Việc này sẽ bị các học viện khác nói là gian lận, còn bị soi mói đủ điều, dù sao ngựa của phủ Quốc Công là ngựa chiến.”
“Đám ngựa già này làm sao thắng nổi Sùng Văn Quán? Trước đây thì không nói, lần này ngài đã ở đây, thua Sùng Văn Quán thì chẳng còn gì để nói, ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Quốc Công!”
Ngẩng đầu thấy Du Tiệm Ly mở cửa sổ, Đàm Hồi bèn vui vẻ chào: “Du công tử!”
“Các ngươi đang nghiên cứu về môn cưỡi ngựa đánh bóng à?” Du Tiệm Ly chủ động hỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch dừng bước nhìn anh, màn đêm dần buông xuống, gió chiều thổi nhẹ những lọn tóc trước trán của Du Tiệm Ly.
Hắn thò đầu ra ngoài trông có phần linh hoạt hơn, làn da trắng ngần như sứ, dưới ánh sáng mờ nhạt của màn đêm dường như tất cả ánh sáng đều tập trung về phía hắn ta, trông như một vị tiên giữa đêm tối.
Kỷ Nghiễn Bạch đáp: “Đúng vậy.”
Du Tiệm Ly chủ động nói: “Ta tuy không giỏi cưỡi ngựa đánh bóng nhưng ta có thể bàn luận chiến thuật.”
Cụm từ “bàn luận chiến thuật” này được dùng rất khéo léo, khiến Kỷ Nghiễn Bạch bật cười, sau đó hỏi hắn: “Bàn luận chiến thuật như thế nào?”
“Nói cho ngươi một vài kỹ thuật đội hình.”
Du Tiệm Ly ngay từ lần thi tháng đầu tiên đã nổi tiếng ở Quốc Tử Giám.
Vẻ ngoài điển trai, vừa nhập học đã đạt được hai phần rưỡi, về sau lại có tin đồn hắn giỏi kỹ năng thi cử, không ít người muốn tìm hắn hỏi han một số điều.
Đàm Hồi là kẻ nói nhiều, những lời đồn này Kỷ Nghiễn Bạch tất nhiên đã sớm nghe thấy.
Kỷ Nghiễn Bạch suy nghĩ một lát rồi hất cằm ra hiệu với Du Tiệm Ly: “Ra đây nói chuyện đi.”
“Ồ, được thôi.”
Gần đây Du Tiệm Ly cảm thấy có hơi áy náy với Kỷ Nghiễn Bạch, điều này dần dần lấn át cảm giác biết ơn, vì vậy đối với Kỷ Nghiễn Bạch hắn lại càng nhiệt tình, nghĩ rằng có thể giúp được gì cho hắn thì sẽ cố giúp.
Hắn cầm bút mực và giấy ra khỏi phòng, ngồi xuống trong sân nhỏ.
Kỷ Nghiễn Bạch vừa luyện bóng xong, trên người còn chút mồ hôi, không muốn lại gần hắn, có lẽ đây cũng là lý do để ra ngoài nói chuyện.
Du Tiệm Ly cũng không để ý, dùng cách đơn giản nhất vẽ vài sơ đồ trận hình lên giấy.
Cưỡi ngựa đánh bóng là một môn thể thao đã truyền qua nhiều thế hệ, sau này cũng tổng kết được không ít kinh nghiệm, Du Tiệm Ly tình cờ biết một vài điều.
Hắn nghiêm túc vẽ cho Kỷ Nghiễn Bạch vài tờ giấy rồi hỏi: “Ngươi có hiểu không?”
Kỷ Nghiễn Bạch cầm giấy xem một lát, gật đầu, sau đó nói: “Khi chúng ta luyện tập, ngươi có thể đứng từ xa quan sát, xem có gì cần tiếp tục bàn luận chiến thuật không.”
Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy định rời đi nhưng lại dặn thêm một câu: “Có thể nói là đi xe. Minh Tri Ngôn, hắn nhất định sẽ tham gia.”
“Ồ, được thôi!”
Kỷ Nghiễn Bạch trở về phòng dọn dẹp một chút rồi lại bước ra ngoài, rõ ràng là đi tắm rửa.
Du Tiệm Ly một mình quay lại phòng, ngồi xuống, không khỏi thầm than, Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh - những giám sinh thường ngày không được ưa thích lại có thể tham gia những dự án này để tranh tài cho trường, khiến hắn nhớ đến đám học sinh có tài năng thể thao thời còn đi học.
Cũng khá ngầu đấy chứ.
Kỷ Nghiễn Bạch ngâm mình trong bể tắm, chỉ khoác một chiếc khăn tắm lên vai, xung quanh bao phủ bởi làn hơi nước mờ ảo, bao trùm lấy hắn.
Ở nơi hắn tắm, không ai dám đến gần nên hắn có thể một mình chiếm trọn một bể tắm, thoải mái hưởng thụ.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh, là các giám sinh đang trò chuyện.
Ban đầu, hắn không để ý lắm, cho đến khi nghe thấy tên của Du Tiệm Ly.
Hắn từ tư thế dựa lưng vào bể, chuyển sang ngồi thẳng dậy lắng nghe.
“Cái người tên Du Tiệm Ly đó chẳng bao giờ đến đây, hắn suốt ngày không ra ngoài nên không cách nào hỏi được hắn về các mẹo thi cử.”
“Hắn từng gây chuyện ở đây nên giờ không dám đến.”
Không phải ai cũng nghe về chuyện của Du Tiệm Ly, dù sao thì năm đó chuyện này bị phong tỏa rất nghiêm ngặt nên có người tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Trước đây hắn ở trong phòng chung, có người dám ăn trộm quần lót của hắn! Còn có lần nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện có người ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó khi bị hỏi, người đó chỉ nói là muốn xem hắn ngủ.”
“Ôi trời, thật là kinh tởm!”
“Lúc mới đến Quốc Tử Giám, khi mới có mười lăm tuổi, lúc hắn tắm vẫn che kín cơ thể, vậy mà vẫn bị người ta nhìn chằm chằm. Sau này, hắn dần dần không đến đây nữa. Hôm nọ ta thấy hắn một mình đi lấy nước ở nhà bếp, mang theo hai xô nước, nhưng cứ đi mười bước lại nghỉ một lần, chắc chỉ dám tắm ở trong phòng của mình thôi.”
“Vậy thì Hồ Tam công tử kia thực sự đã đạt được điều mình muốn rồi?”
“Tin đồn ầm ĩ như vậy chẳng lẽ là chuyện vô căn cứ sao? Hơn nữa, Lại Bộ Hữu Thị Lang không phải người dễ đụng chạm, về sau không nhắc đến chuyện này nữa, chẳng phải là Du Tiệm Ly thấy Hồ Tam công tử là con của Hữu Thị Lang nên muốn lấy lòng hay sao?”
“Thật ra Hồ Tam công tử cũng là người khôi ngô, giờ chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, không biết có ngày nào được thăng chức không, có lẽ đó là lý do mà Du Tiệm Ly không còn tìm đến Hồ Tam công tử nữa.”
“Đời người có được một mỹ nhân như Du Tiệm Ly cũng coi như không uổng, Hồ Tam công tử cũng đáng lắm.”
“Năm đó, dù Du Tiệm Ly không muốn lộ diện cũng bị không ít người thèm khát. Hồ Tam công tử và Minh Tri Ngôn đều bảo vệ hắn. Giờ đây, Minh Tri Ngôn bị để ý, cuộc sống của Du Tiệm Ly chắc cũng không dễ dàng gì.”
“Chẳng phải đã bị Lục Hoài Cảnh để ý rồi sao?”
“Lục Hoài Cảnh có lẽ thực sự không có ý đó, mà hai người họ mà ở bên nhau thì cũng lãng phí quá. Nhưng dù không thành với Lục Hoài Cảnh, Du Tiệm Ly chắc cũng không ngồi yên đâu, vốn dĩ đã là kẻ phóng túng, bây giờ càng tệ hơn!”
“Lần này có khi lại không chỉ có một người đâu! Vui một mình không bằng vui cả nhóm mà!”
Người khác bắt đầu cười lớn và trêu đùa.
Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy khỏi bể tắm, quấn khăn tắm quanh eo rồi đưa tay chỉnh lại tóc, tất cả tóc đều được vuốt lên đỉnh đầu, sau đó bước về phía sau tấm bình phong.
Khi hắn đứng dậy, những người bên cạnh lập tức chú ý đến, người này có thân hình cao lớn, đầu của hắn thậm chí còn cao hơn cả tấm bình phong đặt riêng.
Họ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người này di chuyển, vượt qua tấm bình phong và tiến về phía họ.
Cả bầu không khí lặng thinh.
Người đàn ông cao lớn, cơ thể rắn chắc như có những múi cơ nổi lên, tựa như những đường nét uyển chuyển của các đồi cát. Trên người hắn còn có vài vết sẹo, có lẽ là dấu tích để lại sau những trận chiến khốc liệt, thể hiện những trận mưa máu gió tanh đã qua.
Mặc dù khăn tắm quấn quanh eo che phủ nhưng vẫn có thể thấy rõ các đường nét, khiến người ta phải kinh ngạc.
Đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ và dài quá mức tưởng tượng, vượt xa sự hiểu biết của họ.
Hắn đứng đó, hùng dũng như một ngọn núi sừng sững khiến mọi người xung quanh đều im lặng và sợ hãi.
Bể tắm bị hắn chiếm giữ, thùng tắm đó những người kia ngâm mình bị Kỷ Nghiễn Bạch đá đổ.
Có vẻ như việc họ ngã nhào, bò ra khỏi thùng tắm vẫn chưa làm hắn hả giận, hắn bước tới giẫm lên đầu một người và nói: “Ồn ào, mồm miệng toàn lời dơ bẩn, thật không bằng đám vô lại nơi chợ búa.”
Khi cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Đàm Hồi, người vẫn đứng canh ở bên ngoài lập tức chạy vào, cũng không cản Kỷ Nghiễn Bạch mà đi tới đá vào đám người kia từng cái một, sốt ruột nói: “công tử đừng giận, để ta đánh họ thay ngài.”
Người ngoài chỉ coi Đàm Hồi là kẻ dựa hơi chủ mà ức hiếp người khác.
Thực ra, Đàm Hồi đang cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại, nếu Kỷ Nghiễn Bạch không hả giận mà tiếp tục đánh đám người này thì những kẻ đọc sách này chắc phải nằm liệt giường cả nửa tháng, gãy tay gãy chân cũng là chuyện nhẹ.
Đàm Hồi ra tay, họ còn đỡ bị thương nặng hơn.
Hơn nữa, Kỷ Nghiễn Bạch là người mà khi hắn đang trong cơn giận dữ, không thể ngăn cản hoặc trái ý, nếu không hắn sẽ ngày càng phát điên.
Làm như vậy, sau này nếu có chuyện gì, Đàm Hồi có thể gánh vác thay, bị đánh vài roi cũng còn hơn để Quốc Công gia phải xử lý công tử, lại để công tử phát điên.
Cách làm này của Đàm Hồi thực ra lại là cách xử lý tốt nhất cho Kỷ Nghiễn Bạch.
Khi Đàm Hồi đánh đến mức thở hổn hển, hắn mới quay lại tìm Kỷ Nghiễn Bạch: “công tử, chúng ta đừng ở cùng với họ nữa, tránh thấy họ lại phiền lòng, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn những người nằm sóng soài dưới đất, không có nhiều biểu cảm rồi đi theo Đàm Hồi rời khỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch gây chuyện ở Quốc Tử Giám, không ai dám đến xem, sợ rằng sẽ chọc giận vị này.
Sau khi chuyện ồn ào này xảy ra, không ít giám sinh không dám ngăn cản, vội vàng rời khỏi nhà tắm, mau chóng mặc quần áo rồi trốn khỏi đó.
Khi họ ra ngoài, xung quanh cũng khá yên tĩnh.
Đàm Hồi giúp Kỷ Nghiễn Bạch lau khô tóc và những giọt nước trên cơ thể, sau đó khoác áo lên người cho hắn.
Sau khi đã mặc áo quần chỉnh tề, họ mới rời khỏi nơi đó.
Ra ngoài hít thở không khí trong lành, Kỷ Nghiễn Bạch dường như tỉnh táo hơn nhiều.
Trên đường về phòng, hắn hỏi: “Chuyện của Du Tiệm Ly năm đó là thế nào?”
Thực ra, Đàm Hồi đã kể cho hắn nghe rồi nhưng lúc đó hắn không hứng thú, chỉ nghe qua loa, hôm nay mới muốn nghe kỹ hơn.
Đàm Hồi tỏ vẻ buồn rầu, không biết hôm nay phải tốn bao nhiêu công sức để giải quyết chuyện này nhưng vẫn kể lại chuyện năm đó.
“Theo ta thấy, năm đó chỉ là Hồ Tam công tử đơn phương si tình, lợi dụng lúc nhà họ Du gặp khó khăn để muốn làm gì đó khiến Du công tử phải thuận theo hắn nhưng tiếc là không thành công, còn hại cả hai gia đình.”
“Hồ Tam công tử… là nam nhân, lại đơn phương si tình với Du Tiệm Ly?” Kỷ Nghiễn Bạch dừng bước.
“Vâng, trước đây ta đã nói với ngài rồi, ngài không nhớ sao?”
“Ừ.”
Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ nghe Đàm Hồi nói chuyện thường là nghe tai này ra tai kia, chỉ nhớ được một chút ít.
Cũng bởi Đàm Hồi nói quá nhiều, không có trọng tâm nên Kỷ Nghiễn Bạch mới có thói quen đó.
Chỉ là hôm nay hắn đột nhiên muốn hiểu rõ quá khứ của Du Tiệm Ly hơn.
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 21: Môn bóng ngựa
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng, Quốc Tử Giám lại bắt đầu học kỳ mới, không khí trở nên nhộn nhịp hơn.
Quốc Tử Giám tổ chức tham gia cuộc thi bóng ngựa, tham gia lần này có Sùng Văn quán, Hoằng Văn Quán, Kinh Sư Học, thậm chí cả vốn luôn bí ẩn cũng tham gia.
Khi nghe tin này, Du Tiệm Ly rất háo hức, hắn thực sự mong đợi cảnh các học sinh của Sùng Huyền học cưỡi ngựa, tay bắt quyết, cuối cùng hô to "Cấp cấp như luật lệnh".
Cuối cùng bằng cách thần kỳ nào đó, giành giải nhất trong cuộc thi.
Trong đình lợp vải trắng, vải bay phấp phới trong gió, đôi khi lướt qua bàn ghế như thể đang trôi qua những đám mây mềm mại.
Bên ngoài đình là cỏ xanh nối liền với ao, ánh hoàng hôn rải trên mặt nước như chiếc gương vỡ thành nghìn mảnh, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Lục Hoài Cảnh ngồi đối diện Du Tiệm Ly, vắt chân, thoải mái nói: "Trước đây thường là Sùng Văn quán giành giải nhất, không biết là vì bóng ngựa cũng phải nịnh nọt, nhường cho thái tử hay là vì Sùng Văn quán thực sự giỏi.
"Năm nay thì khác rồi, Kỷ Nghiễn Bạch đến Quốc Tử Giám của chúng ta! Một người ra trận đánh giặc, chơi bóng ngựa chẳng lẽ lại thua đám người đó sao?"
Trong Tứ Môn học mà không ai mua nổi ngựa, cưỡi ngựa không được, hầu như chẳng ai bàn về chuyện bóng ngựa, người quan tâm nhiều hơn là nhóm giám sinh của Quốc Tử Học, ai nấy đều háo hức muốn thử sức.
Lục Hoài Cảnh vốn thích rôm rả, chuyện này hắn nhất định không bỏ qua.
Minh Tri Ngôn chậm rãi nhấp ngụm trà: "Nhưng chúng ta chỉ có mỗi Kỷ Nghiễn Bạch e rằng khó mà địch nổi Sùng Văn quán."
“Ngươi không tham gia à? Ta còn muốn thử một lần." Lục Hoài Cảnh nói, còn xắn tay áo lên: “Ta không tin mình thua ca ca, nếu cần ta sẽ học từ Kỷ Nghiễn Bạch."
"Ta không có hứng thú."
Du Tiệm Ly cầm tách trà nhìn hai người nói chuyện, vẫn cảm thấy khó tin.
Trong sách, hai người này vừa gặp đã như sắp đánh nhau, sau khi Minh Tri Ngôn cúi đầu trước Lục Hoài Cảnh vì chuyện cung tiễn, cả hai lại phối hợp diễn một màn kịch, giờ lại có thể ngồi cùng nhau trò chuyện bình thản.
Thật là một cảnh tượng kỳ lạ.
Lục Hoài Cảnh tỏ ra không hiểu: “Ngươi ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm, học mãi không còn gì để học, còn có việc gì nữa? Không hứng thú vậy ngươi định ở trong Quốc Tử Giám mọc rêu sao?"
Minh Tri Ngôn đặt tách trà xuống, vẻ mặt không vui: "Không cần ngươi phải lo, dù sao một kẻ vô học như ngươi, tất nhiên sẽ thấy sự học có giới hạn."
Du Tiệm Ly lặng lẽ nhấp một ngụm trà, cảm thấy bất giác yên tâm.
Cách họ đối xử với nhau lại khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Lục Hoài Cảnh tất nhiên nổi giận: "Mẹ kiếp, ta ghét nhất cái vẻ mặt này của ngươi, như thể không xem ai ra gì! Thật sự tưởng mình là nhân vật quan trọng sao? Nếu ngươi giỏi như vậy, sao vẫn chỉ là giám sinh bình thường?"
"Chính ngươi là người khiêu khích trước."
"Ta muốn ngươi tham gia cuộc thi bóng ngựa, dù ngươi khó chịu đến đâu nhưng trong chuyện này ngươi vẫn có chút khả năng."
"Không muốn đi."
Du Tiệm Ly cũng đặt tách trà xuống, xen vào: "Nếu trưởng quan tự mình nói với ngươi thì sao?"
Lần này Minh Tri Ngôn không nói thêm gì, dường như cũng im lặng.
Năm đó, hắn và Minh Tri Ngôn suýt bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám, nếu không phải trưởng quan kiên quyết bảo vệ, Minh Tri Ngôn chắc cũng bị đuổi rồi.
Chỉ là Du Tiệm Ly gặp phải sự hãm hại lần thứ hai nên buộc phải rời đi.
Dù vậy, Minh Tri Ngôn vẫn nhớ ơn của trưởng quan, nếu trưởng quan tự mình nói, Minh Tri Ngôn vẫn sẽ tham gia.
Đừng nhìn trưởng quan bình thường là một ông lão hiền hòa nhưng trong lòng cũng rất mạnh mẽ.
Quốc Tử Giám có thể không thắng được Sùng Văn Quán nhưng các nơi khác nhất định phải vượt qua.
Lục Hoài Cảnh thấy Minh Tri Ngôn nói vậy, bèn cười tủm tỉm uống trà: “Đến lúc đó ta và Minh Tri Ngôn sẽ tham gia trận đấu cưỡi ngựa đánh bóng, ồ, còn có cả Kỷ Nghiễn Bạch, con gấu đen to lớn kia, Du Tiệm Ly ngươi cứ cổ vũ cho bọn ta là được.”
“Ta muốn tham gia học hỏi và giao lưu với Ty Thiên Đài.”
Quốc Tử Giám cứ một thời gian lại cử vài học sinh đi trao đổi học tập tại Ty Thiên Đài. Tương lai làm quan, hiểu biết thêm về thiên văn, lịch pháp và đo đếm thời gian cũng có lợi cho họ.
Tuy nhiên, chỉ những học sinh xuất sắc của Quốc Tử Giám mới có thể đi học ngắn hạn ở đó, đảm bảo không làm lỡ bài vở ở Quốc Tử Giám.
Theo lý mà nói, Du Tiệm Ly, một học sinh mới nhập học hẳn là không có cơ hội này.
Nhưng tình hình của hắn đặc biệt, những kiến thức ban đầu hắn đã học qua một lần nên trong khoảng thời gian này có thể đến Ty Thiên Đài học vài ngày.
Thêm vào đó, ngay khi nhập học, hắn đã đạt được hai phần rưỡi xuất sắc, không ai có thể nghi ngờ gì về hắn.
Lục Hoài Cảnh dường như không quá hứng thú, hỏi: “Ngươi cũng có hứng thú với những thứ này sao?”
“Ừm, nhà ta từng làm việc ở Công Bộ, thực ra cũng cần phải biết chút ít về phong thủy, nhất là trong lĩnh vực xây dựng, điều này cũng dẫn đến việc ta rất quan tâm đến thiên văn, biết đâu một ngày nào đó có thể sử dụng được.”
“Ngươi sau này vẫn muốn vào Công Bộ à?” Lục Hoài Cảnh cầm ấm trà, rót thêm trà cho mọi người, chẳng có vẻ gì là công tử cả.
“Chắc là vậy, ta không thích tham gia vào nhiều tranh đấu, ở Công Bộ lại thoải mái hơn.”
“Vậy ngươi phải nịnh nọt ta đấy, ta có quan hệ tốt với Hộ Bộ mà.”
Du Tiệm Ly cũng không ngại ngùng: “Tất nhiên rồi.”
Lục Hoài Cảnh đột nhiên dừng lại một lúc, hỏi: “Công Bộ cực nhọc, cơ thể ngươi chịu được không?”
“Ta có thể vẽ bản thiết kế mà! Thi thoảng ra hiện trường cũng không sao.”
“Cũng phải.”
Du Tiệm Ly uống trà với hai người này một lúc rồi lại muốn rời đi.
Một phần là muốn về nhà làm đồ thủ công, làm trâm cài cho em gái, sau này cũng coi như là một phần của hồi môn.
Một phần khác là muốn thử viết tiểu thuyết đồng nhân.
Hắn nghĩ rất kỹ, nhiều bản thảo hơn phải đợi đến khi gần chết, mới đưa cho ông chủ cửa hàng, nhận tiền rồi thì mình tắt thở, sau đó Kỷ Nghiễn Bạch muốn truy cứu cũng chỉ có thể đào mộ lên mà thôi.
Như vậy, hắn cũng coi như để lại một khoản tiền cho nhà họ Du.
Vô liêm sỉ nhưng thực dụng.
Du Tiệm Ly vừa làm đồ thủ công trong phòng, vừa nghiên cứu cốt truyện, thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Hắn mở cửa sổ, thấy Kỷ Nghiễn Bạch từ ngoài sân bước vào.
Đàm Hồi đi theo sau, tay cầm cây gậy chơi bóng, miệng lẩm bẩm: “Con ngựa này thực sự không ổn, chi bằng điều một con từ phủ Quốc Công về?”
“Việc này sẽ bị các học viện khác nói là gian lận, còn bị soi mói đủ điều, dù sao ngựa của phủ Quốc Công là ngựa chiến.”
“Đám ngựa già này làm sao thắng nổi Sùng Văn Quán? Trước đây thì không nói, lần này ngài đã ở đây, thua Sùng Văn Quán thì chẳng còn gì để nói, ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Quốc Công!”
Ngẩng đầu thấy Du Tiệm Ly mở cửa sổ, Đàm Hồi bèn vui vẻ chào: “Du công tử!”
“Các ngươi đang nghiên cứu về môn cưỡi ngựa đánh bóng à?” Du Tiệm Ly chủ động hỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch dừng bước nhìn anh, màn đêm dần buông xuống, gió chiều thổi nhẹ những lọn tóc trước trán của Du Tiệm Ly.
Hắn thò đầu ra ngoài trông có phần linh hoạt hơn, làn da trắng ngần như sứ, dưới ánh sáng mờ nhạt của màn đêm dường như tất cả ánh sáng đều tập trung về phía hắn ta, trông như một vị tiên giữa đêm tối.
Kỷ Nghiễn Bạch đáp: “Đúng vậy.”
Du Tiệm Ly chủ động nói: “Ta tuy không giỏi cưỡi ngựa đánh bóng nhưng ta có thể bàn luận chiến thuật.”
Cụm từ “bàn luận chiến thuật” này được dùng rất khéo léo, khiến Kỷ Nghiễn Bạch bật cười, sau đó hỏi hắn: “Bàn luận chiến thuật như thế nào?”
“Nói cho ngươi một vài kỹ thuật đội hình.”
Du Tiệm Ly ngay từ lần thi tháng đầu tiên đã nổi tiếng ở Quốc Tử Giám.
Vẻ ngoài điển trai, vừa nhập học đã đạt được hai phần rưỡi, về sau lại có tin đồn hắn giỏi kỹ năng thi cử, không ít người muốn tìm hắn hỏi han một số điều.
Đàm Hồi là kẻ nói nhiều, những lời đồn này Kỷ Nghiễn Bạch tất nhiên đã sớm nghe thấy.
Kỷ Nghiễn Bạch suy nghĩ một lát rồi hất cằm ra hiệu với Du Tiệm Ly: “Ra đây nói chuyện đi.”
“Ồ, được thôi.”
Gần đây Du Tiệm Ly cảm thấy có hơi áy náy với Kỷ Nghiễn Bạch, điều này dần dần lấn át cảm giác biết ơn, vì vậy đối với Kỷ Nghiễn Bạch hắn lại càng nhiệt tình, nghĩ rằng có thể giúp được gì cho hắn thì sẽ cố giúp.
Hắn cầm bút mực và giấy ra khỏi phòng, ngồi xuống trong sân nhỏ.
Kỷ Nghiễn Bạch vừa luyện bóng xong, trên người còn chút mồ hôi, không muốn lại gần hắn, có lẽ đây cũng là lý do để ra ngoài nói chuyện.
Du Tiệm Ly cũng không để ý, dùng cách đơn giản nhất vẽ vài sơ đồ trận hình lên giấy.
Cưỡi ngựa đánh bóng là một môn thể thao đã truyền qua nhiều thế hệ, sau này cũng tổng kết được không ít kinh nghiệm, Du Tiệm Ly tình cờ biết một vài điều.
Hắn nghiêm túc vẽ cho Kỷ Nghiễn Bạch vài tờ giấy rồi hỏi: “Ngươi có hiểu không?”
Kỷ Nghiễn Bạch cầm giấy xem một lát, gật đầu, sau đó nói: “Khi chúng ta luyện tập, ngươi có thể đứng từ xa quan sát, xem có gì cần tiếp tục bàn luận chiến thuật không.”
Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy định rời đi nhưng lại dặn thêm một câu: “Có thể nói là đi xe. Minh Tri Ngôn, hắn nhất định sẽ tham gia.”
“Ồ, được thôi!”
Kỷ Nghiễn Bạch trở về phòng dọn dẹp một chút rồi lại bước ra ngoài, rõ ràng là đi tắm rửa.
Du Tiệm Ly một mình quay lại phòng, ngồi xuống, không khỏi thầm than, Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh - những giám sinh thường ngày không được ưa thích lại có thể tham gia những dự án này để tranh tài cho trường, khiến hắn nhớ đến đám học sinh có tài năng thể thao thời còn đi học.
Cũng khá ngầu đấy chứ.
Kỷ Nghiễn Bạch ngâm mình trong bể tắm, chỉ khoác một chiếc khăn tắm lên vai, xung quanh bao phủ bởi làn hơi nước mờ ảo, bao trùm lấy hắn.
Ở nơi hắn tắm, không ai dám đến gần nên hắn có thể một mình chiếm trọn một bể tắm, thoải mái hưởng thụ.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh, là các giám sinh đang trò chuyện.
Ban đầu, hắn không để ý lắm, cho đến khi nghe thấy tên của Du Tiệm Ly.
Hắn từ tư thế dựa lưng vào bể, chuyển sang ngồi thẳng dậy lắng nghe.
“Cái người tên Du Tiệm Ly đó chẳng bao giờ đến đây, hắn suốt ngày không ra ngoài nên không cách nào hỏi được hắn về các mẹo thi cử.”
“Hắn từng gây chuyện ở đây nên giờ không dám đến.”
Không phải ai cũng nghe về chuyện của Du Tiệm Ly, dù sao thì năm đó chuyện này bị phong tỏa rất nghiêm ngặt nên có người tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Trước đây hắn ở trong phòng chung, có người dám ăn trộm quần lót của hắn! Còn có lần nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện có người ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó khi bị hỏi, người đó chỉ nói là muốn xem hắn ngủ.”
“Ôi trời, thật là kinh tởm!”
“Lúc mới đến Quốc Tử Giám, khi mới có mười lăm tuổi, lúc hắn tắm vẫn che kín cơ thể, vậy mà vẫn bị người ta nhìn chằm chằm. Sau này, hắn dần dần không đến đây nữa. Hôm nọ ta thấy hắn một mình đi lấy nước ở nhà bếp, mang theo hai xô nước, nhưng cứ đi mười bước lại nghỉ một lần, chắc chỉ dám tắm ở trong phòng của mình thôi.”
“Vậy thì Hồ Tam công tử kia thực sự đã đạt được điều mình muốn rồi?”
“Tin đồn ầm ĩ như vậy chẳng lẽ là chuyện vô căn cứ sao? Hơn nữa, Lại Bộ Hữu Thị Lang không phải người dễ đụng chạm, về sau không nhắc đến chuyện này nữa, chẳng phải là Du Tiệm Ly thấy Hồ Tam công tử là con của Hữu Thị Lang nên muốn lấy lòng hay sao?”
“Thật ra Hồ Tam công tử cũng là người khôi ngô, giờ chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, không biết có ngày nào được thăng chức không, có lẽ đó là lý do mà Du Tiệm Ly không còn tìm đến Hồ Tam công tử nữa.”
“Đời người có được một mỹ nhân như Du Tiệm Ly cũng coi như không uổng, Hồ Tam công tử cũng đáng lắm.”
“Năm đó, dù Du Tiệm Ly không muốn lộ diện cũng bị không ít người thèm khát. Hồ Tam công tử và Minh Tri Ngôn đều bảo vệ hắn. Giờ đây, Minh Tri Ngôn bị để ý, cuộc sống của Du Tiệm Ly chắc cũng không dễ dàng gì.”
“Chẳng phải đã bị Lục Hoài Cảnh để ý rồi sao?”
“Lục Hoài Cảnh có lẽ thực sự không có ý đó, mà hai người họ mà ở bên nhau thì cũng lãng phí quá. Nhưng dù không thành với Lục Hoài Cảnh, Du Tiệm Ly chắc cũng không ngồi yên đâu, vốn dĩ đã là kẻ phóng túng, bây giờ càng tệ hơn!”
“Lần này có khi lại không chỉ có một người đâu! Vui một mình không bằng vui cả nhóm mà!”
Người khác bắt đầu cười lớn và trêu đùa.
Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy khỏi bể tắm, quấn khăn tắm quanh eo rồi đưa tay chỉnh lại tóc, tất cả tóc đều được vuốt lên đỉnh đầu, sau đó bước về phía sau tấm bình phong.
Khi hắn đứng dậy, những người bên cạnh lập tức chú ý đến, người này có thân hình cao lớn, đầu của hắn thậm chí còn cao hơn cả tấm bình phong đặt riêng.
Họ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người này di chuyển, vượt qua tấm bình phong và tiến về phía họ.
Cả bầu không khí lặng thinh.
Người đàn ông cao lớn, cơ thể rắn chắc như có những múi cơ nổi lên, tựa như những đường nét uyển chuyển của các đồi cát. Trên người hắn còn có vài vết sẹo, có lẽ là dấu tích để lại sau những trận chiến khốc liệt, thể hiện những trận mưa máu gió tanh đã qua.
Mặc dù khăn tắm quấn quanh eo che phủ nhưng vẫn có thể thấy rõ các đường nét, khiến người ta phải kinh ngạc.
Đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ và dài quá mức tưởng tượng, vượt xa sự hiểu biết của họ.
Hắn đứng đó, hùng dũng như một ngọn núi sừng sững khiến mọi người xung quanh đều im lặng và sợ hãi.
Bể tắm bị hắn chiếm giữ, thùng tắm đó những người kia ngâm mình bị Kỷ Nghiễn Bạch đá đổ.
Có vẻ như việc họ ngã nhào, bò ra khỏi thùng tắm vẫn chưa làm hắn hả giận, hắn bước tới giẫm lên đầu một người và nói: “Ồn ào, mồm miệng toàn lời dơ bẩn, thật không bằng đám vô lại nơi chợ búa.”
Khi cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Đàm Hồi, người vẫn đứng canh ở bên ngoài lập tức chạy vào, cũng không cản Kỷ Nghiễn Bạch mà đi tới đá vào đám người kia từng cái một, sốt ruột nói: “công tử đừng giận, để ta đánh họ thay ngài.”
Người ngoài chỉ coi Đàm Hồi là kẻ dựa hơi chủ mà ức hiếp người khác.
Thực ra, Đàm Hồi đang cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại, nếu Kỷ Nghiễn Bạch không hả giận mà tiếp tục đánh đám người này thì những kẻ đọc sách này chắc phải nằm liệt giường cả nửa tháng, gãy tay gãy chân cũng là chuyện nhẹ.
Đàm Hồi ra tay, họ còn đỡ bị thương nặng hơn.
Hơn nữa, Kỷ Nghiễn Bạch là người mà khi hắn đang trong cơn giận dữ, không thể ngăn cản hoặc trái ý, nếu không hắn sẽ ngày càng phát điên.
Làm như vậy, sau này nếu có chuyện gì, Đàm Hồi có thể gánh vác thay, bị đánh vài roi cũng còn hơn để Quốc Công gia phải xử lý công tử, lại để công tử phát điên.
Cách làm này của Đàm Hồi thực ra lại là cách xử lý tốt nhất cho Kỷ Nghiễn Bạch.
Khi Đàm Hồi đánh đến mức thở hổn hển, hắn mới quay lại tìm Kỷ Nghiễn Bạch: “công tử, chúng ta đừng ở cùng với họ nữa, tránh thấy họ lại phiền lòng, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn những người nằm sóng soài dưới đất, không có nhiều biểu cảm rồi đi theo Đàm Hồi rời khỏi.
Kỷ Nghiễn Bạch gây chuyện ở Quốc Tử Giám, không ai dám đến xem, sợ rằng sẽ chọc giận vị này.
Sau khi chuyện ồn ào này xảy ra, không ít giám sinh không dám ngăn cản, vội vàng rời khỏi nhà tắm, mau chóng mặc quần áo rồi trốn khỏi đó.
Khi họ ra ngoài, xung quanh cũng khá yên tĩnh.
Đàm Hồi giúp Kỷ Nghiễn Bạch lau khô tóc và những giọt nước trên cơ thể, sau đó khoác áo lên người cho hắn.
Sau khi đã mặc áo quần chỉnh tề, họ mới rời khỏi nơi đó.
Ra ngoài hít thở không khí trong lành, Kỷ Nghiễn Bạch dường như tỉnh táo hơn nhiều.
Trên đường về phòng, hắn hỏi: “Chuyện của Du Tiệm Ly năm đó là thế nào?”
Thực ra, Đàm Hồi đã kể cho hắn nghe rồi nhưng lúc đó hắn không hứng thú, chỉ nghe qua loa, hôm nay mới muốn nghe kỹ hơn.
Đàm Hồi tỏ vẻ buồn rầu, không biết hôm nay phải tốn bao nhiêu công sức để giải quyết chuyện này nhưng vẫn kể lại chuyện năm đó.
“Theo ta thấy, năm đó chỉ là Hồ Tam công tử đơn phương si tình, lợi dụng lúc nhà họ Du gặp khó khăn để muốn làm gì đó khiến Du công tử phải thuận theo hắn nhưng tiếc là không thành công, còn hại cả hai gia đình.”
“Hồ Tam công tử… là nam nhân, lại đơn phương si tình với Du Tiệm Ly?” Kỷ Nghiễn Bạch dừng bước.
“Vâng, trước đây ta đã nói với ngài rồi, ngài không nhớ sao?”
“Ừ.”
Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ nghe Đàm Hồi nói chuyện thường là nghe tai này ra tai kia, chỉ nhớ được một chút ít.
Cũng bởi Đàm Hồi nói quá nhiều, không có trọng tâm nên Kỷ Nghiễn Bạch mới có thói quen đó.
Chỉ là hôm nay hắn đột nhiên muốn hiểu rõ quá khứ của Du Tiệm Ly hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.