Chương 68
Mặc Tây Kha
14/10/2024
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 68: Phạt chép bài
Sau khi được thăng lên Thái học, cuộc sống của Du Tiệm Ly rõ ràng không còn yên ổn như trước.
Ngồi trong chi đường này phần lớn là những công tử con nhà danh gia vọng tộc.
Những giám sinh có học vấn khá hơn đều ở chi đường khác, chỉ có những giám sinh có vấn đề mới bị xếp vào cùng một chi đường này.
Lục Hoài Cảnh và Kỷ Nghiễn Bạch đều ở đây, hầu hết các thành viên của đội bóng ngựa cũng ở đây.
Vì vậy, khi Du Tiệm Ly đến chi đường của Thái học cũng không thấy có gì lạ, thậm chí còn dễ hòa nhập hơn chi đường trước.
Chỉ là thời gian lên lớp không dễ chịu chút nào.
Ban đầu, khi các tiến sĩ lên lớp, các giám sinh nghịch ngợm trong chi đường thường gây rối, việc truyền giấy và thì thầm to nhỏ là chuyện thường.
Vì chuyện này, Kỷ Nghiễn Bạch đã cảnh cáo họ một lần, họ mới ngoan ngoãn hơn khi lên lớp.
Dù gì cũng không thể ảnh hưởng đến việc học của Du Tiệm Ly.
*
Nội dung mà chi đường này học cũng có hơi khác biệt so với những gì Du Tiệm Ly đã học trước đây. May mắn là tiến độ học của họ rất chậm, Du Tiệm Ly vẫn có thể theo kịp. Chỉ là các tiến sĩ và trợ giảng dường như đều chú ý đến hắn, mỗi ngày đến lớp đều chỉ quan tâm đến một mình hắn.
Sau khi giảng xong một đoạn, tiến sĩ sẽ hỏi: "Du Tiệm Ly, ngươi có hiểu không?"
Du Tiệm Ly vội vàng gật đầu: "Vâng, ta hiểu rồi."
"Được, vậy ta tiếp tục giảng."
Lúc này, có học sinh khác phản đối: "Thưa tiến sĩ, ta vẫn chưa hiểu!"
"Không hiểu thì không hiểu, kiến thức này khó, ta có giảng thêm tám lần nữa ngươi cũng không hiểu được. Nếu không phải vì Du Tiệm Ly, ta cũng không muốn lãng phí lời nói trong chi đường của các người."
Trong chi đường này không có nhiều học sinh chăm chú nghe giảng, khi tiến sĩ đặt câu hỏi cũng chỉ tập trung vào Du Tiệm Ly.
Trước đây, trong chi đường này, hắn có thể làm việc qua loa, nghe các tiến sĩ và học sinh khác tranh luận sôi nổi, các học sinh khác cũng rất muốn được tiến sĩ để ý và công nhận, phát biểu rất nhiệt tình. Nhưng trong chi đường này chỉ có một mình Du Tiệm Ly trả lời không làm ai bực bội nên chỉ đặt câu hỏi cho hắn.
Hôm nay, tiến sĩ Lưu giảng về một điểm kiến thức đơn giản nhất, cuối cùng ông cũng có hơi tự tin, sau khi giảng xong, quét mắt nhìn khắp chi đường, nói: "Lần này ta giảng rất kỹ, luận điểm cũng đơn giản, chắc là Lục Hoài Cảnh cũng có thể hiểu, ngươi trả lời thử xem."
Lục Hoài Cảnh còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại nói hắn cũng có thể hiểu, đã đứng dậy nhìn sang Du Tiệm Ly cầu cứu, rõ ràng là điểm kiến thức đơn giản như vậy mà hắn cũng không hiểu.
Du Tiệm Ly liếc nhìn hắn một cái, nhắc nhở: "Lấy nhầm sách rồi."
Lục Hoài Cảnh tưởng rằng Du Tiệm Ly đang nói đáp án, lập tức tự tin trả lời: "Lấy nhầm sách rồi!"
"Linh tinh gì vậy, vô lý quá!" Tiến sĩ Lưu bèn mắng, chẳng còn giữ chút phong độ văn nhân nào.
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đang chống cằm, nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Du Tiệm Ly, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Lục Hoài Cảnh, không nhịn được bật cười.
Tiến sĩ Lưu đang tức giận, quay lại hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi còn cười hắn, ngươi hiểu rồi? ngươi trả lời thử xem."
Kỷ Nghiễn Bạch đành phải đứng dậy, trả lời rõ ràng: "Ta cũng không hiểu."
Tiến sĩ tức đến nỗi ngực phập phồng, phải ôm ngực một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng ông tức giận đến run giọng, mắng: "Hai người viết phạt cho ta! Chép bài này năm mươi lần! Không viết xong hôm nay không được về ngủ, vào tĩnh tư đường mà chép!"
Lục Hoài Cảnh rất khó xử: "Đừng mà… tĩnh tư đường không tiện đưa cơm vào, quản lý chặt chẽ, đổi nơi khác được không?"
"Ai nói chuyện với ngươi?" Tiến sĩ Lưu quát.
"Đoạn này dài không?" Lục Hoài Cảnh cầm sách lên, phát hiện mình cầm nhầm sách, bèn quay đầu nhìn Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly nhỏ giọng nói: "Cũng được, không dài lắm."
Tiến sĩ Lưu bèn nói: "Du Tiệm Ly, ngươi cũng đi."
Du Tiệm Ly chỉ biết ấm ức nhận phạt: "Vâng ạ."
Kết thúc buổi học, tiến sĩ Lưu rời khỏi chi đường, mọi người trong chi đường mới cười phá lên.
Thậm chí cả những người ở chi đường bên cạnh cũng đến góp vui, đứng ở cửa hỏi: "Hiếm khi nghe thấy tiến sĩ Lưu tức giận như vậy, chi đường chúng ta cũng nghe thấy, lại là Lục Hoài Cảnh gây chuyện à?"
"Lần này cũng có phần của Kỷ Nghiễn Bạch!" Lục Hoài Cảnh đáp lại đầy đắc ý.
"Ồ, phải là chi đường của các người mới vui như vậy, bên chúng ta chán lắm."
"Đừng qua đây, Kỷ Nghiễn Bạch ngày nào cũng quản lý kỷ luật, phiền chết đi được."
"Haha."
Sau giờ học, ba người không thể ăn tối, bèn bị đưa đến tĩnh tư đường.
Lúc này, Du Tiệm Ly chợt nhớ đến Minh Tri Ngôn: "Nếu Tri Ngôn còn ở Quốc Tử Giám, có khi sẽ có cách đưa cơm vào cho chúng ta."
Lục Hoài Cảnh cũng tán thành: "Đúng vậy, chỉ có người với tâm cơ sâu sắc như Minh Tri Ngôn mới có thể vào được, những người khác không trông cậy vào được."
Sau khi vào, Lục Hoài Cảnh thoải mái ngồi xuống, nhìn hai người còn lại, gọi: "Yên tâm đi, một đêm không chép xong đâu nhưng đêm nay chép được bao nhiêu thì chép, tiến sĩ Lưu sẽ không đòi số còn lại. Tất nhiên nếu viết quá ít, ông ấy sẽ tiếp tục phạt, tìm chỗ nào ngồi đi."
“Ngươi quen thuộc như về nhà vậy..." Du Tiệm Ly cầm sách ngồi xuống, lẩm bẩm.
"Quen rồi, đây là lần thứ tư ta vào tĩnh tư đường." Lục Hoài Cảnh giơ bốn ngón tay rồi tìm trong góc ra hai tấm chăn: “Chăn nhỏ ta giấu lần trước vẫn còn đây."
"Còn có thứ tốt này sao?" Mắt Du Tiệm Ly sáng lên.
"Hehe, phải cảm ơn ta ngày xưa thông minh."
Gần đây trời đã hơi se lạnh, lại chưa ăn tối, bị chép phạt ở tĩnh tư đường không dễ chịu chút nào.
Bây giờ có chăn nhỏ, cũng đỡ khổ phần nào.
Lục Hoài Cảnh liếc nhìn Kỷ Nghiễn Bạch: "Chỉ có hai cái, hắn một cái, ta một cái, Kỷ Nghiễn Bạch da dày thịt chắc không cần."
Kỷ Nghiễn Bạch cũng không quan tâm, tìm một chiếc bàn ngồi trên đệm bồ đoàn, lấy bút mực giấy bút ra bắt đầu chép.
Lục Hoài Cảnh cũng thản nhiên ngồi xuống một chỗ, cầm bút mực bắt đầu chép.
Việc chép phạt không làm khó được Du Tiệm Ly, hắn từng giúp người khác chép sách kiếm tiền ở quê, ngồi trước bàn cả ngày, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Hắn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cầm bút bắt đầu chép, là người chép nhanh nhất trong ba người.
Lục Hoài Cảnh luôn không thể ngồi yên, quay lại nhìn bài chép của Kỷ Nghiễn Bạch, hỏi rất nghiêm túc: "Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi không thấy bài chép của ngươi đang lãng phí giấy sao?"
“Ngươi giỏi hơn ta bao nhiêu?"
Lục Hoài Cảnh giơ bài chép của mình lên cho Kỷ Nghiễn Bạch xem: "Ít nhất bài của ta nhìn ra được là chữ viết, ngươi xem bài của ngươi đi."
Du Tiệm Ly lúc này ngó đầu nhìn qua, nói: "Chữ của Kỷ Nghiễn Bạch có tiến bộ rồi đấy."
Lục Hoài Cảnh không tin nổi: "Vậy mà cũng gọi là có tiến bộ sao?"
"Đúng vậy! Hắn tiến bộ khá nhiều đấy."
"Quả nhiên, điểm xuất phát thấp thì dễ tiến bộ." Lục Hoài Cảnh bĩu môi rồi quay lại tiếp tục chép bài.
Kỷ Nghiễn Bạch được Du Tiệm Ly khen ngợi, tâm trạng tốt hẳn, cũng chẳng chấp với Lục Hoài Cảnh nữa.
Lục Hoài Cảnh chép chưa được mười lần đã bắt đầu la ó trong tĩnh tư đường: "A a a, ta nghĩ mình sắp chết ở đây rồi, ta lo lắng quá, ta muốn hét thật to."
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đã bực bội, nghe thấy tiếng của Lục Hoài Cảnh thì càng khó chịu, bèn nói ngay: "Im đi."
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Lục Hoài Cảnh quay qua hét vào mặt Kỷ Nghiễn Bạch.
"Không nghe thì thử xem."
"Sao, ngươi dọa ta hả? Có giỏi thì đánh chết ta ngay bây giờ, ta còn đỡ phải chép nữa!"
Du Tiệm Ly đành phải can ngăn: "Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa."
Lục Hoài Cảnh cứng rắn đáp: "Chuyện này ngươi đừng xen vào! Ta đã sớm thấy ngứa mắt hắn rồi."
Kỷ Nghiễn Bạch cũng đặt bút xuống: "Không sao, ta chỉ cần một chiêu là khiến hắn im lặng, bàn học cũng không bị lộn xộn."
Thấy Kỷ Nghiễn Bạch sắp đứng dậy, Du Tiệm Ly bất ngờ ôm ngực nói: "Ôi... đột nhiên thấy khó chịu quá."
Cả hai người lập tức im lặng, mau chóng tiến đến bên hắn.
Lục Hoài Cảnh lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?"
Kỷ Nghiễn Bạch đặt tay lên vai hắn hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Ta cõng ngươi đến phòng dưỡng bệnh."
Du Tiệm Ly mau chóng liếc nhìn họ một cái rồi khoát tay nói: "Thấy hai người cãi nhau, ta thấy khó chịu trong lòng, hai người đừng cãi nữa."
Cả hai người lập tức im lặng.
Diễn xuất vụng về của Du Tiệm Ly khiến họ không thể không nhận ra.
Nhưng họ cũng không dám vạch trần Du Tiệm Ly, sợ rằng nếu hắn xấu hổ đến mức phát bệnh thật, họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Cuối cùng, cả hai người đành dừng cuộc cãi vã.
Thấy họ không còn cãi nhau nữa, Du Tiệm Ly không khỏi vui mừng, xem ra chiêu này có hiệu quả.
Hắn mỉm cười tiếp tục chép bài khiến Kỷ Nghiễn Bạch cũng cười theo.
Người thông minh cũng có lúc làm những việc ngốc nghếch.
Chép đến giờ Hợi, Lục Hoài Cảnh cuối cùng không chịu nổi nữa: "Vừa đói vừa lạnh, thật là khổ sở."
Du Tiệm Ly bèn di chuyển bàn của mình, đến bên cạnh bàn của Kỷ Nghiễn Bạch, kéo chăn của mình chia cho Kỷ Nghiễn Bạch một nửa: “Ngươi cũng đắp đi."
"Ta không sao."
"Dù sao cũng đắp một chút đi, đêm nay quả thật hơi lạnh, ta dựa vào ngươi cũng ấm hơn."
Ban đầu Kỷ Nghiễn Bạch không muốn chia chăn, hắn muốn để Du Tiệm Ly đắp hết.
Nhưng nghĩ rằng cả hai cùng đắp chung một chăn, nhiệt độ cơ thể của hắn có thể làm ấm chăn lên nên hắn không từ chối nữa.
Lục Hoài Cảnh rõ ràng là rất khó chịu, không chú ý đến chi tiết này của hai người, sau khi cố gắng chép thêm hai lần nữa, hắn bèn đặt bút xuống, thu mình vào chăn, đầu gối lên đệm ngủ.
Thật tội cho công tử nhỏ này, phải ngủ trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Du Tiệm Ly vẫn chăm chỉ chép bài, cũng bắt đầu ngáp liên tục.
Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ ngủ ít nên không cảm thấy buồn ngủ, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Du Tiệm Ly đang ở rất gần.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có cây đèn trên bàn tỏa sáng.
Đường nét thanh tú của Du Tiệm Ly càng trở nên mềm mại hơn dưới ánh đèn màu cam, sống mũi thẳng tắp như nâng đỡ một quầng sáng, hàng mi dài đổ bóng trên đôi mắt, rung rinh từng chút một.
Đường nét cằm của Du Tiệm Ly rất mượt mà khiến gương mặt hắn thêm phần góc cạnh và đầy đặn.
Đẹp như một búp bê sứ, tựa như chỉ cần thở mạnh thôi cũng có thể làm vỡ.
Du Tiệm Ly nhận ra sự ngừng lại của hắn, quay đầu nhìn.
Hai người chạm mắt nhau.
Kỷ Nghiễn Bạch có hơi bối rối trong thoáng chốc, như thể hắn vừa làm điều gì đó không tốt, bị bắt quả tang tại trận.
Du Tiệm Ly nhỏ giọng hỏi: “Ngươi mệt rồi à? Vậy nghỉ một lát đi."
"Cũng được, chỉ là hơi chán thôi."
"Vậy ngươi nghỉ một chút, lại gần đây sẽ ấm hơn."
Kỷ Nghiễn Bạch thật ra không thấy lạnh nhưng vẫn tiến lại gần hắn, cả hai sát lại gần nhau hơn.
Du Tiệm Ly rõ ràng không nghĩ nhiều, còn giúp Kỷ Nghiễn Bạch chỉnh lại chăn, sau đó cúi đầu tiếp tục chép bài, đồng thời an ủi hắn: "Đừng lo, nếu ngươi chép không xong, ta chép xong phần của mình sẽ giúp ngươi."
"Không sao, cố gắng hết sức là được rồi." Kỷ Nghiễn Bạch khẽ đáp.
Tiếc là, Du Tiệm Ly không thể làm như đã nói, chép đến giờ Sửu, hắn bắt đầu ngáp liên tục.
Khi đang chép dở, hắn thậm chí ngủ gục ngay trên bàn.
Kỷ Nghiễn Bạch vẫn chép từng chút một, thấy hắn như vậy, bèn đưa tay lấy bút khỏi tay Du Tiệm Ly, sợ mực làm bẩn những dòng hắn đã chép.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Du Tiệm Ly, từ từ hạ xuống để hắn nằm lên bàn mà không bị đánh thức, tiếp tục ngủ.
Khi đặt hắn xuống xong, Kỷ Nghiễn Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn là người luyện võ, chưa bao giờ làm việc gì tỉ mỉ đến vậy.
Hắn có hơi do dự không biết có nên thổi tắt nến hay không, đang lưỡng lự thì ánh mắt bất giác dừng lại trên gương mặt đang say ngủ của Du Tiệm Ly.
Hắn yên tĩnh nằm trên bàn, hơi thở đều đặn khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn không tự chủ được mà đưa tay ra, thử chạm vào má của Du Tiệm Ly.
Rất mềm mại và mịn màng.
Hắn vội rụt tay lại, sợ rằng hành động của mình sẽ đánh thức Du Tiệm Ly nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi hắn.
Ánh mắt hắn chuyển đến mái tóc mềm mại của Du Tiệm Ly, khẽ nhấc một lọn lên, quấn quanh đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi hương thuộc về Du Tiệm Ly, rất nhẹ nhàng và thoang thoảng nhưng hắn lại thích.
Đây là mùi hương thuộc về Du Tiệm Ly.
Hắn ngửi đi ngửi lại.
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 68: Phạt chép bài
Sau khi được thăng lên Thái học, cuộc sống của Du Tiệm Ly rõ ràng không còn yên ổn như trước.
Ngồi trong chi đường này phần lớn là những công tử con nhà danh gia vọng tộc.
Những giám sinh có học vấn khá hơn đều ở chi đường khác, chỉ có những giám sinh có vấn đề mới bị xếp vào cùng một chi đường này.
Lục Hoài Cảnh và Kỷ Nghiễn Bạch đều ở đây, hầu hết các thành viên của đội bóng ngựa cũng ở đây.
Vì vậy, khi Du Tiệm Ly đến chi đường của Thái học cũng không thấy có gì lạ, thậm chí còn dễ hòa nhập hơn chi đường trước.
Chỉ là thời gian lên lớp không dễ chịu chút nào.
Ban đầu, khi các tiến sĩ lên lớp, các giám sinh nghịch ngợm trong chi đường thường gây rối, việc truyền giấy và thì thầm to nhỏ là chuyện thường.
Vì chuyện này, Kỷ Nghiễn Bạch đã cảnh cáo họ một lần, họ mới ngoan ngoãn hơn khi lên lớp.
Dù gì cũng không thể ảnh hưởng đến việc học của Du Tiệm Ly.
*
Nội dung mà chi đường này học cũng có hơi khác biệt so với những gì Du Tiệm Ly đã học trước đây. May mắn là tiến độ học của họ rất chậm, Du Tiệm Ly vẫn có thể theo kịp. Chỉ là các tiến sĩ và trợ giảng dường như đều chú ý đến hắn, mỗi ngày đến lớp đều chỉ quan tâm đến một mình hắn.
Sau khi giảng xong một đoạn, tiến sĩ sẽ hỏi: "Du Tiệm Ly, ngươi có hiểu không?"
Du Tiệm Ly vội vàng gật đầu: "Vâng, ta hiểu rồi."
"Được, vậy ta tiếp tục giảng."
Lúc này, có học sinh khác phản đối: "Thưa tiến sĩ, ta vẫn chưa hiểu!"
"Không hiểu thì không hiểu, kiến thức này khó, ta có giảng thêm tám lần nữa ngươi cũng không hiểu được. Nếu không phải vì Du Tiệm Ly, ta cũng không muốn lãng phí lời nói trong chi đường của các người."
Trong chi đường này không có nhiều học sinh chăm chú nghe giảng, khi tiến sĩ đặt câu hỏi cũng chỉ tập trung vào Du Tiệm Ly.
Trước đây, trong chi đường này, hắn có thể làm việc qua loa, nghe các tiến sĩ và học sinh khác tranh luận sôi nổi, các học sinh khác cũng rất muốn được tiến sĩ để ý và công nhận, phát biểu rất nhiệt tình. Nhưng trong chi đường này chỉ có một mình Du Tiệm Ly trả lời không làm ai bực bội nên chỉ đặt câu hỏi cho hắn.
Hôm nay, tiến sĩ Lưu giảng về một điểm kiến thức đơn giản nhất, cuối cùng ông cũng có hơi tự tin, sau khi giảng xong, quét mắt nhìn khắp chi đường, nói: "Lần này ta giảng rất kỹ, luận điểm cũng đơn giản, chắc là Lục Hoài Cảnh cũng có thể hiểu, ngươi trả lời thử xem."
Lục Hoài Cảnh còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại nói hắn cũng có thể hiểu, đã đứng dậy nhìn sang Du Tiệm Ly cầu cứu, rõ ràng là điểm kiến thức đơn giản như vậy mà hắn cũng không hiểu.
Du Tiệm Ly liếc nhìn hắn một cái, nhắc nhở: "Lấy nhầm sách rồi."
Lục Hoài Cảnh tưởng rằng Du Tiệm Ly đang nói đáp án, lập tức tự tin trả lời: "Lấy nhầm sách rồi!"
"Linh tinh gì vậy, vô lý quá!" Tiến sĩ Lưu bèn mắng, chẳng còn giữ chút phong độ văn nhân nào.
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đang chống cằm, nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Du Tiệm Ly, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Lục Hoài Cảnh, không nhịn được bật cười.
Tiến sĩ Lưu đang tức giận, quay lại hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi còn cười hắn, ngươi hiểu rồi? ngươi trả lời thử xem."
Kỷ Nghiễn Bạch đành phải đứng dậy, trả lời rõ ràng: "Ta cũng không hiểu."
Tiến sĩ tức đến nỗi ngực phập phồng, phải ôm ngực một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng ông tức giận đến run giọng, mắng: "Hai người viết phạt cho ta! Chép bài này năm mươi lần! Không viết xong hôm nay không được về ngủ, vào tĩnh tư đường mà chép!"
Lục Hoài Cảnh rất khó xử: "Đừng mà… tĩnh tư đường không tiện đưa cơm vào, quản lý chặt chẽ, đổi nơi khác được không?"
"Ai nói chuyện với ngươi?" Tiến sĩ Lưu quát.
"Đoạn này dài không?" Lục Hoài Cảnh cầm sách lên, phát hiện mình cầm nhầm sách, bèn quay đầu nhìn Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly nhỏ giọng nói: "Cũng được, không dài lắm."
Tiến sĩ Lưu bèn nói: "Du Tiệm Ly, ngươi cũng đi."
Du Tiệm Ly chỉ biết ấm ức nhận phạt: "Vâng ạ."
Kết thúc buổi học, tiến sĩ Lưu rời khỏi chi đường, mọi người trong chi đường mới cười phá lên.
Thậm chí cả những người ở chi đường bên cạnh cũng đến góp vui, đứng ở cửa hỏi: "Hiếm khi nghe thấy tiến sĩ Lưu tức giận như vậy, chi đường chúng ta cũng nghe thấy, lại là Lục Hoài Cảnh gây chuyện à?"
"Lần này cũng có phần của Kỷ Nghiễn Bạch!" Lục Hoài Cảnh đáp lại đầy đắc ý.
"Ồ, phải là chi đường của các người mới vui như vậy, bên chúng ta chán lắm."
"Đừng qua đây, Kỷ Nghiễn Bạch ngày nào cũng quản lý kỷ luật, phiền chết đi được."
"Haha."
Sau giờ học, ba người không thể ăn tối, bèn bị đưa đến tĩnh tư đường.
Lúc này, Du Tiệm Ly chợt nhớ đến Minh Tri Ngôn: "Nếu Tri Ngôn còn ở Quốc Tử Giám, có khi sẽ có cách đưa cơm vào cho chúng ta."
Lục Hoài Cảnh cũng tán thành: "Đúng vậy, chỉ có người với tâm cơ sâu sắc như Minh Tri Ngôn mới có thể vào được, những người khác không trông cậy vào được."
Sau khi vào, Lục Hoài Cảnh thoải mái ngồi xuống, nhìn hai người còn lại, gọi: "Yên tâm đi, một đêm không chép xong đâu nhưng đêm nay chép được bao nhiêu thì chép, tiến sĩ Lưu sẽ không đòi số còn lại. Tất nhiên nếu viết quá ít, ông ấy sẽ tiếp tục phạt, tìm chỗ nào ngồi đi."
“Ngươi quen thuộc như về nhà vậy..." Du Tiệm Ly cầm sách ngồi xuống, lẩm bẩm.
"Quen rồi, đây là lần thứ tư ta vào tĩnh tư đường." Lục Hoài Cảnh giơ bốn ngón tay rồi tìm trong góc ra hai tấm chăn: “Chăn nhỏ ta giấu lần trước vẫn còn đây."
"Còn có thứ tốt này sao?" Mắt Du Tiệm Ly sáng lên.
"Hehe, phải cảm ơn ta ngày xưa thông minh."
Gần đây trời đã hơi se lạnh, lại chưa ăn tối, bị chép phạt ở tĩnh tư đường không dễ chịu chút nào.
Bây giờ có chăn nhỏ, cũng đỡ khổ phần nào.
Lục Hoài Cảnh liếc nhìn Kỷ Nghiễn Bạch: "Chỉ có hai cái, hắn một cái, ta một cái, Kỷ Nghiễn Bạch da dày thịt chắc không cần."
Kỷ Nghiễn Bạch cũng không quan tâm, tìm một chiếc bàn ngồi trên đệm bồ đoàn, lấy bút mực giấy bút ra bắt đầu chép.
Lục Hoài Cảnh cũng thản nhiên ngồi xuống một chỗ, cầm bút mực bắt đầu chép.
Việc chép phạt không làm khó được Du Tiệm Ly, hắn từng giúp người khác chép sách kiếm tiền ở quê, ngồi trước bàn cả ngày, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Hắn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cầm bút bắt đầu chép, là người chép nhanh nhất trong ba người.
Lục Hoài Cảnh luôn không thể ngồi yên, quay lại nhìn bài chép của Kỷ Nghiễn Bạch, hỏi rất nghiêm túc: "Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi không thấy bài chép của ngươi đang lãng phí giấy sao?"
“Ngươi giỏi hơn ta bao nhiêu?"
Lục Hoài Cảnh giơ bài chép của mình lên cho Kỷ Nghiễn Bạch xem: "Ít nhất bài của ta nhìn ra được là chữ viết, ngươi xem bài của ngươi đi."
Du Tiệm Ly lúc này ngó đầu nhìn qua, nói: "Chữ của Kỷ Nghiễn Bạch có tiến bộ rồi đấy."
Lục Hoài Cảnh không tin nổi: "Vậy mà cũng gọi là có tiến bộ sao?"
"Đúng vậy! Hắn tiến bộ khá nhiều đấy."
"Quả nhiên, điểm xuất phát thấp thì dễ tiến bộ." Lục Hoài Cảnh bĩu môi rồi quay lại tiếp tục chép bài.
Kỷ Nghiễn Bạch được Du Tiệm Ly khen ngợi, tâm trạng tốt hẳn, cũng chẳng chấp với Lục Hoài Cảnh nữa.
Lục Hoài Cảnh chép chưa được mười lần đã bắt đầu la ó trong tĩnh tư đường: "A a a, ta nghĩ mình sắp chết ở đây rồi, ta lo lắng quá, ta muốn hét thật to."
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đã bực bội, nghe thấy tiếng của Lục Hoài Cảnh thì càng khó chịu, bèn nói ngay: "Im đi."
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Lục Hoài Cảnh quay qua hét vào mặt Kỷ Nghiễn Bạch.
"Không nghe thì thử xem."
"Sao, ngươi dọa ta hả? Có giỏi thì đánh chết ta ngay bây giờ, ta còn đỡ phải chép nữa!"
Du Tiệm Ly đành phải can ngăn: "Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa."
Lục Hoài Cảnh cứng rắn đáp: "Chuyện này ngươi đừng xen vào! Ta đã sớm thấy ngứa mắt hắn rồi."
Kỷ Nghiễn Bạch cũng đặt bút xuống: "Không sao, ta chỉ cần một chiêu là khiến hắn im lặng, bàn học cũng không bị lộn xộn."
Thấy Kỷ Nghiễn Bạch sắp đứng dậy, Du Tiệm Ly bất ngờ ôm ngực nói: "Ôi... đột nhiên thấy khó chịu quá."
Cả hai người lập tức im lặng, mau chóng tiến đến bên hắn.
Lục Hoài Cảnh lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?"
Kỷ Nghiễn Bạch đặt tay lên vai hắn hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Ta cõng ngươi đến phòng dưỡng bệnh."
Du Tiệm Ly mau chóng liếc nhìn họ một cái rồi khoát tay nói: "Thấy hai người cãi nhau, ta thấy khó chịu trong lòng, hai người đừng cãi nữa."
Cả hai người lập tức im lặng.
Diễn xuất vụng về của Du Tiệm Ly khiến họ không thể không nhận ra.
Nhưng họ cũng không dám vạch trần Du Tiệm Ly, sợ rằng nếu hắn xấu hổ đến mức phát bệnh thật, họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Cuối cùng, cả hai người đành dừng cuộc cãi vã.
Thấy họ không còn cãi nhau nữa, Du Tiệm Ly không khỏi vui mừng, xem ra chiêu này có hiệu quả.
Hắn mỉm cười tiếp tục chép bài khiến Kỷ Nghiễn Bạch cũng cười theo.
Người thông minh cũng có lúc làm những việc ngốc nghếch.
Chép đến giờ Hợi, Lục Hoài Cảnh cuối cùng không chịu nổi nữa: "Vừa đói vừa lạnh, thật là khổ sở."
Du Tiệm Ly bèn di chuyển bàn của mình, đến bên cạnh bàn của Kỷ Nghiễn Bạch, kéo chăn của mình chia cho Kỷ Nghiễn Bạch một nửa: “Ngươi cũng đắp đi."
"Ta không sao."
"Dù sao cũng đắp một chút đi, đêm nay quả thật hơi lạnh, ta dựa vào ngươi cũng ấm hơn."
Ban đầu Kỷ Nghiễn Bạch không muốn chia chăn, hắn muốn để Du Tiệm Ly đắp hết.
Nhưng nghĩ rằng cả hai cùng đắp chung một chăn, nhiệt độ cơ thể của hắn có thể làm ấm chăn lên nên hắn không từ chối nữa.
Lục Hoài Cảnh rõ ràng là rất khó chịu, không chú ý đến chi tiết này của hai người, sau khi cố gắng chép thêm hai lần nữa, hắn bèn đặt bút xuống, thu mình vào chăn, đầu gối lên đệm ngủ.
Thật tội cho công tử nhỏ này, phải ngủ trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Du Tiệm Ly vẫn chăm chỉ chép bài, cũng bắt đầu ngáp liên tục.
Kỷ Nghiễn Bạch vốn dĩ ngủ ít nên không cảm thấy buồn ngủ, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Du Tiệm Ly đang ở rất gần.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có cây đèn trên bàn tỏa sáng.
Đường nét thanh tú của Du Tiệm Ly càng trở nên mềm mại hơn dưới ánh đèn màu cam, sống mũi thẳng tắp như nâng đỡ một quầng sáng, hàng mi dài đổ bóng trên đôi mắt, rung rinh từng chút một.
Đường nét cằm của Du Tiệm Ly rất mượt mà khiến gương mặt hắn thêm phần góc cạnh và đầy đặn.
Đẹp như một búp bê sứ, tựa như chỉ cần thở mạnh thôi cũng có thể làm vỡ.
Du Tiệm Ly nhận ra sự ngừng lại của hắn, quay đầu nhìn.
Hai người chạm mắt nhau.
Kỷ Nghiễn Bạch có hơi bối rối trong thoáng chốc, như thể hắn vừa làm điều gì đó không tốt, bị bắt quả tang tại trận.
Du Tiệm Ly nhỏ giọng hỏi: “Ngươi mệt rồi à? Vậy nghỉ một lát đi."
"Cũng được, chỉ là hơi chán thôi."
"Vậy ngươi nghỉ một chút, lại gần đây sẽ ấm hơn."
Kỷ Nghiễn Bạch thật ra không thấy lạnh nhưng vẫn tiến lại gần hắn, cả hai sát lại gần nhau hơn.
Du Tiệm Ly rõ ràng không nghĩ nhiều, còn giúp Kỷ Nghiễn Bạch chỉnh lại chăn, sau đó cúi đầu tiếp tục chép bài, đồng thời an ủi hắn: "Đừng lo, nếu ngươi chép không xong, ta chép xong phần của mình sẽ giúp ngươi."
"Không sao, cố gắng hết sức là được rồi." Kỷ Nghiễn Bạch khẽ đáp.
Tiếc là, Du Tiệm Ly không thể làm như đã nói, chép đến giờ Sửu, hắn bắt đầu ngáp liên tục.
Khi đang chép dở, hắn thậm chí ngủ gục ngay trên bàn.
Kỷ Nghiễn Bạch vẫn chép từng chút một, thấy hắn như vậy, bèn đưa tay lấy bút khỏi tay Du Tiệm Ly, sợ mực làm bẩn những dòng hắn đã chép.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Du Tiệm Ly, từ từ hạ xuống để hắn nằm lên bàn mà không bị đánh thức, tiếp tục ngủ.
Khi đặt hắn xuống xong, Kỷ Nghiễn Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn là người luyện võ, chưa bao giờ làm việc gì tỉ mỉ đến vậy.
Hắn có hơi do dự không biết có nên thổi tắt nến hay không, đang lưỡng lự thì ánh mắt bất giác dừng lại trên gương mặt đang say ngủ của Du Tiệm Ly.
Hắn yên tĩnh nằm trên bàn, hơi thở đều đặn khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn không tự chủ được mà đưa tay ra, thử chạm vào má của Du Tiệm Ly.
Rất mềm mại và mịn màng.
Hắn vội rụt tay lại, sợ rằng hành động của mình sẽ đánh thức Du Tiệm Ly nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi hắn.
Ánh mắt hắn chuyển đến mái tóc mềm mại của Du Tiệm Ly, khẽ nhấc một lọn lên, quấn quanh đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi hương thuộc về Du Tiệm Ly, rất nhẹ nhàng và thoang thoảng nhưng hắn lại thích.
Đây là mùi hương thuộc về Du Tiệm Ly.
Hắn ngửi đi ngửi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.