Chương 73
Mặc Tây Kha
14/10/2024
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 73: Nụ hôn
Những người đến dự tiệc sinh nhật, tất nhiên đều mang theo quà mừng.
Như Lục Hoài Thanh còn đặc biệt mang theo rượu hoa quả cho Kỷ Nghiễn Bạch, cũng coi như là chu đáo.
Có lẽ Lục Hoài Thanh cũng biết rằng Kỷ Nghiễn Bạch không thích những loại rượu thông thường nên đã cố ý tìm loại rượu hoa quả này. Loại rượu hoa quả này khá nổi tiếng ở kinh thành, được nhiều công tử và tiểu thư quý tộc ưa chuộng, mang đến cho Kỷ Nghiễn Bạch cũng là một lựa chọn an toàn.
Không ngờ rằng, Kỷ Nghiễn Bạch sắp sửa lại mất kiểm soát lần nữa với cùng loại rượu này.
Du Tiệm Ly cầm một chiếc bình rỗng trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch rồi cầm tiếp chai thứ hai lắc lắc, thấy rằng đã bị uống hết hơn nửa.
Chừng đó đã đủ để Kỷ Nghiễn Bạch say, bởi vì tửu lượng của Kỷ Nghiễn Bạch kém đến mức ngay cả ngồi bàn trẻ con cũng xấu hổ.
Lục Hoài Cảnh và những người khác đều thường xuyên tụ tập uống rượu, cho dù trước đó đã uống nhiều loại rượu khác, thì lúc này uống thêm rượu hoa quả cũng không say, vẫn vui vẻ trò chuyện.
Du Tiệm Ly đành lặng lẽ lấy chai rượu hoa quả khỏi chỗ Kỷ Nghiễn Bạch để tránh tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Ai ngờ vừa mới lấy đi, thì đã bị bàn tay to lớn của Kỷ Nghiễn Bạch đè lên, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?"
Du Tiệm Ly nhìn tay mình bị tay của Kỷ Nghiễn Bạch hoàn toàn che phủ, không khỏi hoảng hốt. Sự tiếp xúc cơ thể này khiến hắn không tự nhiên, đây là một dấu hiệu rất xấu.
Hắn mau chóng rút tay lại, nhỏ giọng đáp: “Ngươi uống ít thôi."
Nói xong, hắn vội vàng nhìn xung quanh, thầm thở phào, may mà Minh Tri Ngôn đã bị Lục Hoài Thanh dẫn đi, những người khác thì vô tư, hoàn toàn không chú ý đến những chi tiết nhỏ này.
Kỷ Nghiễn Bạch lúc này rất bướng bỉnh: "Tại sao ta không thể uống?"
Du Tiệm Ly nhỏ giọng đáp: "Đây là rượu."
"Thì sao?"
“Ngươi uống say thì không ổn."
Kỷ Nghiễn Bạch khá khó chịu, liếc nhìn những người khác rồi nói: "Họ cũng đang uống, uống còn nhiều hơn ta."
"Tửu lượng của họ tốt."
"Tại sao ngươi không cho ta uống?"
"Vì tửu lượng của ngươi không tốt." Du Tiệm Ly đáp, cảm thấy bất lực như thể đang nói những lời vô ích.
Quả nhiên, Kỷ Nghiễn Bạch bắt đầu không vui, thở dài một hơi, ngồi im tại chỗ, đặt ly rượu xuống, thể hiện sự phản kháng trong im lặng.
Du Tiệm Ly bèn kéo hắn dậy: “Ngươi cùng ta đi xem lại sân vườn nhé, ta sẽ xem chỗ sân vườn của ngươi cần sửa gì không?"
"Họ đều uống, sao ta lại không được uống?" Kỷ Nghiễn Bạch vẫn bận tâm đến chuyện trước đó.
"Nghe lời đi." Du Tiệm Ly vừa nói vừa đứng dậy, kéo Kỷ Nghiễn Bạch đứng lên.
Lục Hoài Cảnh ăn một miếng thức ăn, thấy hai người họ lại muốn đi xem sân vườn, bèn nói ngay: "Đang ăn dở mà lại đi xem sân vườn? Cùng uống rượu đi!"
"Kỷ Nghiễn Bạch không thích ồn ào, hắn sẽ lại nổi giận nên tốt hơn là đi xem sân vườn với ta."
"Đúng vậy, hắn ở đây làm mọi thứ mất vui. Các ngươi đi đi." Lục Hoài Cảnh đang phấn khởi uống rượu, cũng không muốn quan tâm đến họ, vẫy tay bảo Du Tiệm Ly mau đưa Kỷ Nghiễn Bạch đi.
Du Tiệm Ly đỡ Kỷ Nghiễn Bạch đi vào trong, lúc này đã có thể rõ ràng cảm nhận được bước chân của Kỷ Nghiễn Bạch đã bắt đầu lảo đảo.
Đúng là một thân xác trông có vẻ có tửu lượng tốt nhưng linh hồn lại dễ dàng say xỉn.
Khi đã rời xa những người khác, Du Tiệm Ly mới đỡ Kỷ Nghiễn Bạch và nói: "Sao ngươi lại không nghe lời nữa vậy, Bạch Bạch."
Kỷ Nghiễn Bạch nghe thấy cái tên này, đầu tiên là sững sờ, sau đó tâm trạng dịu đi một chút: "Ta... không..."
"Ta đã nói rồi, tửu lượng của ngươi không tốt, nếu không rời khỏi đây, rất có thể ngươi sẽ bị Lục Hoài Cảnh nhìn thấy bộ dạng say xỉn của ngươi. Với tính cách của hắn, hắn sẽ cười nhạo ngươi đến khi ngươi chết già."
"..." Dù say, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn nhận ra rằng những lời của Du Tiệm Ly là thật.
"Ta uống nhiều rồi sao?" Kỷ Nghiễn Bạch chỉ vào mình hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
"Vậy phải làm sao?" Được gọi là "Bạch Bạch", Kỷ Nghiễn Bạch lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
"Ta sẽ đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát, tỉnh rượu rồi tính tiếp."
"Được."
Du Tiệm Ly đỡ Kỷ Nghiễn Bạch nhưng rõ ràng có hơi vất vả, thân hình của Kỷ Nghiễn Bạch quá cao lớn, còn cơ thể của Du Tiệm Ly lại có phần yếu ớt, đỡ một Kỷ Nghiễn Bạch đang ngà ngà say về phòng đã khiến hắn thở hổn hển.
Hắn đỡ Kỷ Nghiễn Bạch nằm xuống giường, bản thân cũng nghiêng người, vô tình ngã đè lên người Kỷ Nghiễn Bạch.
Dù say, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn phản xạ theo bản năng, đưa tay đỡ lấy Du Tiệm Ly, hành động rất nhanh nhẹn.
Du Tiệm Ly chống tay lên ngực Kỷ Nghiễn Bạch, dù cách một lớp áo, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kỷ Nghiễn Bạch.
Không biết có phải do say rượu không, mà nhiệt độ cơ thể hắn dường như cao hơn bình thường.
Sau khi ổn định lại cơ thể, Du Tiệm Ly ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nghiễn Bạch. Vì sự gần gũi đột ngột này, hắn hoảng hốt đến mức lông mi không kiểm soát được mà run rẩy, tim cũng đập mạnh hơn.
Kỷ Nghiễn Bạch cúi mắt nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng như giếng nước, sâu thẳm và không chút gợn sóng.
Sự điềm tĩnh đó hoàn toàn trái ngược với sự hoảng hốt của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly, ngươi lo lắng quá là không bình thường!
Ngươi đang nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy!
Hắn mau chóng điều chỉnh tư thế, vừa định đứng dậy nhưng đã bị Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nhấc lên, hai tay hắn nắm lấy nách của Du Tiệm Ly, giống như bế một đứa trẻ rồi đặt hắn ngồi xuống bên mép giường: “Ngươi mệt rồi à? Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta... không sao." Du Tiệm Ly không muốn ở lại đây, không chỉ vì sợ giày của mình làm bẩn giường của Kỷ Nghiễn Bạch mà còn vì nằm trên cùng một chiếc giường với Kỷ Nghiễn Bạch, trong đầu hắn sẽ không kiểm soát được mà hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Tất cả đều là những hình ảnh của Kỷ Nghiễn Bạch khi mất lý trí hoặc đang trong trạng thái bối rối, lúng túng. Ban đầu, Du Tiệm Ly chỉ nghĩ rằng mình tự thấy có lỗi vì đã tưởng tượng quá nhiều về Kỷ Nghiễn Bạch, do hắn đã từng viết những cuốn sách mà nhân vật chính là Kỷ Nghiễn Bạch nên trong đầu toàn là những hình ảnh về hắn.
Về sau, khi tiếp xúc nhiều hơn, hắn lại càng tưởng tượng nhiều hơn.
Nhưng rồi, hắn nhận ra mình luôn quan tâm đặc biệt đến những chuyện của Kỷ Nghiễn Bạch. Nhất là khi nghe tin Kỷ Nghiễn Bạch sắp đính hôn, cơ thể hắn tự nhiên cứng đờ, thậm chí còn có một cơn đau nhức thoáng qua cơ thể, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn cuối cùng đã nhận ra, tình cảm của hắn dành cho Kỷ Nghiễn Bạch không hề đơn giản.
Hắn chưa bao giờ là người thẳng thắn, điều này hắn hiểu rất rõ, cũng chính vì vậy mà hắn thích đọc tiểu thuyết đam mỹ.
Trước khi xuyên sách, hắn biết sức khỏe của mình không tốt nên không dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau khi xuyên sách, cơ thể này cũng không khá hơn nên hắn vẫn chỉ nghĩ sống được ngày nào hay ngày đó.
Nhưng trái tim không thể kiểm soát được cảm xúc.
Lý trí cố gắng trói buộc cả người nhưng trái tim lại bứt khỏi sự ràng buộc mà chạy về phía người ấy, mong muốn được lao vào vòng tay của người ấy.
Muốn cùng nhau che ô đi qua vũng nước khi trời mưa lất phất, muốn cùng nhau tắm nắng khi trời quang đãng.
Muốn đến gần, muốn gần gũi, muốn chiếm hữu.
Cảm xúc thì tự do.
Tình yêu thì táo bạo.
Dù biết là không thể nhưng vẫn không thể kiềm chế được.
Du Tiệm Ly cố gắng điều chỉnh nhịp thở, mong muốn thể hiện bản thân một cách tự nhiên.
Nhưng khi dựa vào Kỷ Nghiễn Bạch, khoảng cách giữa hai người dù chỉ là một chút, chỉ là sự ma sát của lớp áo ngoài, cũng khiến trái tim hắn điên cuồng xao xuyến.
Cảm giác như chỉ cần vô tình đến gần, đã như thắp sáng ngọn đèn trong phòng tối, tình yêu hắn dành cho y giống như ánh sáng, lan tỏa khắp nơi, lấp đầy cả không gian chật hẹp, lan đến từng góc khuất.
"Sao ngươi lại run rẩy như thế?" Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, cảm nhận được những cử động của cơ thể hắn: “Có phải không thoải mái không?"
"Có lẽ là... mệt rồi." Du Tiệm Ly trả lời với sự bất an.
Kỷ Nghiễn Bạch không biết cách quan tâm người khác, hắn chỉ biết rằng khi hắn bị ốm, mẹ hắn sẽ sờ trán hắn.
Vì vậy, hắn đưa tay lên trán Du Tiệm Ly để kiểm tra nhiệt độ của hắn.
Nhưng tiếc là bàn tay của hắn lại quá nóng, dường như còn nóng hơn cả trán của Du Tiệm Ly nên hắn đành rút tay lại, sau đó nghiêng người, dùng trán mình chạm vào trán của hắn.
Du Tiệm Ly lúc này đang rất rối bời, khi thấy Kỷ Nghiễn Bạch đột ngột đến gần như vậy, lập tức hoảng hốt mà giơ tay lên.
Có lẽ do viết nhiều tiểu thuyết, ý định ban đầu là đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra nhưng cơ thể lại chỉ nâng một tay lên, chắn trước đôi môi của Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch áp trán vào trán hắn, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ khi thấy tay Du Tiệm Ly đặt lên môi mình, sau đó ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ thắc mắc: Tại sao?
Cả hai giữ nguyên tư thế đó, không ai di chuyển.
Du Tiệm Ly có hơi hối hận, hắn đoán rằng hành động của mình chắc chắn rất kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Ta... ta còn tưởng ngươi đột ngột hôn ta, may mà ngươi uống rượu xong không nhớ gì, nếu không ta xấu hổ chết mất."
"Hôn?" Đôi môi của Kỷ Nghiễn Bạch bị tay hắn che lại, hắn chỉ phát ra được một âm thanh mơ hồ, như đang hỏi về ý nghĩa của từ đó.
"Bạch Bạch, ngươi đừng để ý đến hành động của ta, có lẽ ta là một người rất tồi tệ, luôn nghĩ đến những chuyện linh tinh." hắn vừa nói vừa buông tay ra.
Kỷ Nghiễn Bạch cũng lùi lại và hỏi: "Nghĩ gì? Nghĩ đến hôn ư?"
"..." Du Tiệm Ly không thể trả lời được.
Rõ ràng Kỷ Nghiễn Bạch chẳng hiểu gì cả, lại hỏi: "Hôn là gì?"
“Ngươi đừng hỏi nữa." Du Tiệm Ly không muốn nói thêm, quay người lại định xuống giường.
Kỷ Nghiễn Bạch không cho phép, y giữ hắn lại và nói: "Tại sao không nói cho ta? Chẳng phải ngươi muốn dạy ta sao?"
"Ta dạy ngươi biết chữ, viết chữ, không phải dạy cái này."
"Tại sao không thể dạy?"
"Chắc chắn không thể dạy, đây là việc chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể làm."
"Chúng ta không phải là người thân thiết nhất sao?" Kỷ Nghiễn Bạch suy nghĩ một lúc rồi càng hoang mang hơn: “Vậy ngươi và Minh Tri Ngôn mới là người thân thiết nhất?"
"Chắc chắn là không!" Du Tiệm Ly trả lời rất dứt khoát.
Giữa hắn và Kỷ Nghiễn Bạch, ít nhất hắn còn có chút tình cảm với Kỷ Nghiễn Bạch.
Còn giữa hắn và Minh Tri Ngôn... đó là phá vỡ mối tình cặp đôi chính, trời sẽ đánh chết!!! Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào với Minh Tri Ngôn.
"Vậy tại sao không thể dạy?" Kỷ Nghiễn Bạch bướng bỉnh đến mức khó chịu.
Du Tiệm Ly thầm đau khổ, hắn làm sao có thể nói những lời không đúng mực trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch đang đầu óc mơ hồ, vì Kỷ Nghiễn Bạch khi uống rượu say lại dễ tức giận, bướng bỉnh đến mức kinh khủng, luôn muốn tìm hiểu tận cùng, nếu không cho hắn câu trả lời thỏa đáng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Du Tiệm Ly cố gắng chọn từ ngữ, muốn thuyết phục Kỷ Nghiễn Bạch: "Thật sự không thể dạy... đây là việc chỉ có thể làm giữa vợ chồng, chúng ta chỉ là bạn bè."
Kỷ Nghiễn Bạch vẫn kiên trì: "Nhưng mối quan hệ của chúng ta rất thân thiết."
"Chúng ta không phải là mối quan hệ đó."
"Vậy ai là người thân thiết nhất với ngươi? Chẳng lẽ là Lục Hoài Cảnh?"
Du Tiệm Ly bị Kỷ Nghiễn Bạch truy hỏi đến mức tuyệt vọng, hắn đưa tay lên xoa mặt, cuối cùng chỉ có thể cố gắng tự thuyết phục mình.
Du Tiệm Ly, ngươi mắc gì phải đôi co với hắn? Hắn uống rượu xong là quên hết, ngươi không cần phải bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế.
Nhưng nếu lúc này không dỗ dành hắn, người chịu thiệt chỉ có thể là ngươi.
Nếu chọc giận hắn, hắn lại chạy ra ngoài gây chuyện thì sao?
Nếu Kỷ Nghiễn Bạch phát điên lên rồi giết hết các thành viên khác của đội bóng ngựa thì sao?
Vì vậy, Du Tiệm Ly chỉ có thể trả lời: “Hôn là môi chạm môi…”
Kỷ Nghiễn Bạch là người hành động nhanh nhẹn, Du Tiệm Ly vừa mới nói xong, hắn đã mau chóng lại gần và chạm nhẹ lên môi hắn.
Không hổ danh là người tập võ, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng?
Vừa rồi hắn bị Kỷ Nghiễn Bạch hôn?
Tim hắn ngừng đập một nhịp.
“Là như vậy sao?” Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.
“Đúng… nhưng cũng không đúng.” Du Tiệm Ly kinh ngạc đến mức không thể tỉnh táo lại, nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Du Tiệm Ly!!!
Ngươi đã làm gì thế?!
Ngươi có phải đang lợi dụng Kỷ Nghiễn Bạch không?
Ngươi đang lợi dụng việc hắn không biết gì rồi lợi dụng hắn!
Dù hắn tỉnh lại mà quên hết mọi thứ, cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng ngươi đã làm điều bậy bạ này!
“Ta làm không đúng sao?” Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.
“À…” Du Tiệm Ly muốn lặng lẽ tránh xa, vừa di chuyển chậm rãi vừa trả lời: “Vừa rồi chỉ là hôn nhanh, hôn không nhanh như vậy.”
“Ồ.” Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại.
Du Tiệm Ly định bước xuống giường nhưng cánh tay hắn bị giữ chặt bởi một bàn tay mạnh mẽ, kéo hắn trở lại vị trí ban đầu.
Ngay sau đó, môi của Kỷ Nghiễn Bạch lại phủ lên môi hắn, lần này không phải là một cái chạm mau chóng, mà là một cái hôn dài hơn.
Du Tiệm Ly trong khoảnh khắc đó suýt quên cả thở.
Cảm giác tội lỗi và hối hận cùng lúc tràn ngập khiến hắn cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng tội lỗi.
Rõ ràng hắn bị Kỷ Nghiễn Bạch giữ chặt, toàn bộ quá trình đều do Kỷ Nghiễn Bạch chủ động nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đã lợi dụng hắn.
Chính hắn đã có ý nghĩ này trước, lời nói của hắn đã làm Kỷ Nghiễn Bạch hiểu lầm.
Cảm giác này khiến tâm trí hắn rối bời, hắn thậm chí không suy nghĩ kỹ vì sao Kỷ Nghiễn Bạch lại truy hỏi liệu mối quan hệ của họ có phải là thân thiết nhất hay không.
Hắn cũng không nghĩ đến việc vì sao Kỷ Nghiễn Bạch luôn muốn cạnh tranh với Minh Tri Ngôn và Lục Hoài Cảnh.
Và tại sao một người có tính cách phóng khoáng như Kỷ Nghiễn Bạch lại luôn tức giận một cách kỳ lạ về những chuyện liên quan đến hắn.
Tiếp theo đó, một cảm giác thoải mái không hiểu được được lại xâm chiếm hắn.
Đã đến mức này rồi, còn quan tâm đến những chuyện khác làm gì nữa?
Có lẽ cả đời này chỉ có cơ hội này mà thôi.
Hắn rất muốn… rất muốn nếm thử thêm lần nữa.
Du Tiệm Ly lại đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra, tay đặt lên vai hắn, dịu dàng nói: “Ngươi làm vẫn chưa đúng, để ta dạy ngươi… mở miệng ra.”
Dù không có nhiều kinh nghiệm thực tế nhưng hắn lại có nhiều kiến thức lý thuyết.
Về chuyện này, hắn có thể dạy Kỷ Nghiễn Bạch.
Tự mình dạy.
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 73: Nụ hôn
Những người đến dự tiệc sinh nhật, tất nhiên đều mang theo quà mừng.
Như Lục Hoài Thanh còn đặc biệt mang theo rượu hoa quả cho Kỷ Nghiễn Bạch, cũng coi như là chu đáo.
Có lẽ Lục Hoài Thanh cũng biết rằng Kỷ Nghiễn Bạch không thích những loại rượu thông thường nên đã cố ý tìm loại rượu hoa quả này. Loại rượu hoa quả này khá nổi tiếng ở kinh thành, được nhiều công tử và tiểu thư quý tộc ưa chuộng, mang đến cho Kỷ Nghiễn Bạch cũng là một lựa chọn an toàn.
Không ngờ rằng, Kỷ Nghiễn Bạch sắp sửa lại mất kiểm soát lần nữa với cùng loại rượu này.
Du Tiệm Ly cầm một chiếc bình rỗng trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch rồi cầm tiếp chai thứ hai lắc lắc, thấy rằng đã bị uống hết hơn nửa.
Chừng đó đã đủ để Kỷ Nghiễn Bạch say, bởi vì tửu lượng của Kỷ Nghiễn Bạch kém đến mức ngay cả ngồi bàn trẻ con cũng xấu hổ.
Lục Hoài Cảnh và những người khác đều thường xuyên tụ tập uống rượu, cho dù trước đó đã uống nhiều loại rượu khác, thì lúc này uống thêm rượu hoa quả cũng không say, vẫn vui vẻ trò chuyện.
Du Tiệm Ly đành lặng lẽ lấy chai rượu hoa quả khỏi chỗ Kỷ Nghiễn Bạch để tránh tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Ai ngờ vừa mới lấy đi, thì đã bị bàn tay to lớn của Kỷ Nghiễn Bạch đè lên, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?"
Du Tiệm Ly nhìn tay mình bị tay của Kỷ Nghiễn Bạch hoàn toàn che phủ, không khỏi hoảng hốt. Sự tiếp xúc cơ thể này khiến hắn không tự nhiên, đây là một dấu hiệu rất xấu.
Hắn mau chóng rút tay lại, nhỏ giọng đáp: “Ngươi uống ít thôi."
Nói xong, hắn vội vàng nhìn xung quanh, thầm thở phào, may mà Minh Tri Ngôn đã bị Lục Hoài Thanh dẫn đi, những người khác thì vô tư, hoàn toàn không chú ý đến những chi tiết nhỏ này.
Kỷ Nghiễn Bạch lúc này rất bướng bỉnh: "Tại sao ta không thể uống?"
Du Tiệm Ly nhỏ giọng đáp: "Đây là rượu."
"Thì sao?"
“Ngươi uống say thì không ổn."
Kỷ Nghiễn Bạch khá khó chịu, liếc nhìn những người khác rồi nói: "Họ cũng đang uống, uống còn nhiều hơn ta."
"Tửu lượng của họ tốt."
"Tại sao ngươi không cho ta uống?"
"Vì tửu lượng của ngươi không tốt." Du Tiệm Ly đáp, cảm thấy bất lực như thể đang nói những lời vô ích.
Quả nhiên, Kỷ Nghiễn Bạch bắt đầu không vui, thở dài một hơi, ngồi im tại chỗ, đặt ly rượu xuống, thể hiện sự phản kháng trong im lặng.
Du Tiệm Ly bèn kéo hắn dậy: “Ngươi cùng ta đi xem lại sân vườn nhé, ta sẽ xem chỗ sân vườn của ngươi cần sửa gì không?"
"Họ đều uống, sao ta lại không được uống?" Kỷ Nghiễn Bạch vẫn bận tâm đến chuyện trước đó.
"Nghe lời đi." Du Tiệm Ly vừa nói vừa đứng dậy, kéo Kỷ Nghiễn Bạch đứng lên.
Lục Hoài Cảnh ăn một miếng thức ăn, thấy hai người họ lại muốn đi xem sân vườn, bèn nói ngay: "Đang ăn dở mà lại đi xem sân vườn? Cùng uống rượu đi!"
"Kỷ Nghiễn Bạch không thích ồn ào, hắn sẽ lại nổi giận nên tốt hơn là đi xem sân vườn với ta."
"Đúng vậy, hắn ở đây làm mọi thứ mất vui. Các ngươi đi đi." Lục Hoài Cảnh đang phấn khởi uống rượu, cũng không muốn quan tâm đến họ, vẫy tay bảo Du Tiệm Ly mau đưa Kỷ Nghiễn Bạch đi.
Du Tiệm Ly đỡ Kỷ Nghiễn Bạch đi vào trong, lúc này đã có thể rõ ràng cảm nhận được bước chân của Kỷ Nghiễn Bạch đã bắt đầu lảo đảo.
Đúng là một thân xác trông có vẻ có tửu lượng tốt nhưng linh hồn lại dễ dàng say xỉn.
Khi đã rời xa những người khác, Du Tiệm Ly mới đỡ Kỷ Nghiễn Bạch và nói: "Sao ngươi lại không nghe lời nữa vậy, Bạch Bạch."
Kỷ Nghiễn Bạch nghe thấy cái tên này, đầu tiên là sững sờ, sau đó tâm trạng dịu đi một chút: "Ta... không..."
"Ta đã nói rồi, tửu lượng của ngươi không tốt, nếu không rời khỏi đây, rất có thể ngươi sẽ bị Lục Hoài Cảnh nhìn thấy bộ dạng say xỉn của ngươi. Với tính cách của hắn, hắn sẽ cười nhạo ngươi đến khi ngươi chết già."
"..." Dù say, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn nhận ra rằng những lời của Du Tiệm Ly là thật.
"Ta uống nhiều rồi sao?" Kỷ Nghiễn Bạch chỉ vào mình hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
"Vậy phải làm sao?" Được gọi là "Bạch Bạch", Kỷ Nghiễn Bạch lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
"Ta sẽ đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát, tỉnh rượu rồi tính tiếp."
"Được."
Du Tiệm Ly đỡ Kỷ Nghiễn Bạch nhưng rõ ràng có hơi vất vả, thân hình của Kỷ Nghiễn Bạch quá cao lớn, còn cơ thể của Du Tiệm Ly lại có phần yếu ớt, đỡ một Kỷ Nghiễn Bạch đang ngà ngà say về phòng đã khiến hắn thở hổn hển.
Hắn đỡ Kỷ Nghiễn Bạch nằm xuống giường, bản thân cũng nghiêng người, vô tình ngã đè lên người Kỷ Nghiễn Bạch.
Dù say, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn phản xạ theo bản năng, đưa tay đỡ lấy Du Tiệm Ly, hành động rất nhanh nhẹn.
Du Tiệm Ly chống tay lên ngực Kỷ Nghiễn Bạch, dù cách một lớp áo, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kỷ Nghiễn Bạch.
Không biết có phải do say rượu không, mà nhiệt độ cơ thể hắn dường như cao hơn bình thường.
Sau khi ổn định lại cơ thể, Du Tiệm Ly ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nghiễn Bạch. Vì sự gần gũi đột ngột này, hắn hoảng hốt đến mức lông mi không kiểm soát được mà run rẩy, tim cũng đập mạnh hơn.
Kỷ Nghiễn Bạch cúi mắt nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng như giếng nước, sâu thẳm và không chút gợn sóng.
Sự điềm tĩnh đó hoàn toàn trái ngược với sự hoảng hốt của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly, ngươi lo lắng quá là không bình thường!
Ngươi đang nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy!
Hắn mau chóng điều chỉnh tư thế, vừa định đứng dậy nhưng đã bị Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nhấc lên, hai tay hắn nắm lấy nách của Du Tiệm Ly, giống như bế một đứa trẻ rồi đặt hắn ngồi xuống bên mép giường: “Ngươi mệt rồi à? Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta... không sao." Du Tiệm Ly không muốn ở lại đây, không chỉ vì sợ giày của mình làm bẩn giường của Kỷ Nghiễn Bạch mà còn vì nằm trên cùng một chiếc giường với Kỷ Nghiễn Bạch, trong đầu hắn sẽ không kiểm soát được mà hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Tất cả đều là những hình ảnh của Kỷ Nghiễn Bạch khi mất lý trí hoặc đang trong trạng thái bối rối, lúng túng. Ban đầu, Du Tiệm Ly chỉ nghĩ rằng mình tự thấy có lỗi vì đã tưởng tượng quá nhiều về Kỷ Nghiễn Bạch, do hắn đã từng viết những cuốn sách mà nhân vật chính là Kỷ Nghiễn Bạch nên trong đầu toàn là những hình ảnh về hắn.
Về sau, khi tiếp xúc nhiều hơn, hắn lại càng tưởng tượng nhiều hơn.
Nhưng rồi, hắn nhận ra mình luôn quan tâm đặc biệt đến những chuyện của Kỷ Nghiễn Bạch. Nhất là khi nghe tin Kỷ Nghiễn Bạch sắp đính hôn, cơ thể hắn tự nhiên cứng đờ, thậm chí còn có một cơn đau nhức thoáng qua cơ thể, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn cuối cùng đã nhận ra, tình cảm của hắn dành cho Kỷ Nghiễn Bạch không hề đơn giản.
Hắn chưa bao giờ là người thẳng thắn, điều này hắn hiểu rất rõ, cũng chính vì vậy mà hắn thích đọc tiểu thuyết đam mỹ.
Trước khi xuyên sách, hắn biết sức khỏe của mình không tốt nên không dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau khi xuyên sách, cơ thể này cũng không khá hơn nên hắn vẫn chỉ nghĩ sống được ngày nào hay ngày đó.
Nhưng trái tim không thể kiểm soát được cảm xúc.
Lý trí cố gắng trói buộc cả người nhưng trái tim lại bứt khỏi sự ràng buộc mà chạy về phía người ấy, mong muốn được lao vào vòng tay của người ấy.
Muốn cùng nhau che ô đi qua vũng nước khi trời mưa lất phất, muốn cùng nhau tắm nắng khi trời quang đãng.
Muốn đến gần, muốn gần gũi, muốn chiếm hữu.
Cảm xúc thì tự do.
Tình yêu thì táo bạo.
Dù biết là không thể nhưng vẫn không thể kiềm chế được.
Du Tiệm Ly cố gắng điều chỉnh nhịp thở, mong muốn thể hiện bản thân một cách tự nhiên.
Nhưng khi dựa vào Kỷ Nghiễn Bạch, khoảng cách giữa hai người dù chỉ là một chút, chỉ là sự ma sát của lớp áo ngoài, cũng khiến trái tim hắn điên cuồng xao xuyến.
Cảm giác như chỉ cần vô tình đến gần, đã như thắp sáng ngọn đèn trong phòng tối, tình yêu hắn dành cho y giống như ánh sáng, lan tỏa khắp nơi, lấp đầy cả không gian chật hẹp, lan đến từng góc khuất.
"Sao ngươi lại run rẩy như thế?" Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, cảm nhận được những cử động của cơ thể hắn: “Có phải không thoải mái không?"
"Có lẽ là... mệt rồi." Du Tiệm Ly trả lời với sự bất an.
Kỷ Nghiễn Bạch không biết cách quan tâm người khác, hắn chỉ biết rằng khi hắn bị ốm, mẹ hắn sẽ sờ trán hắn.
Vì vậy, hắn đưa tay lên trán Du Tiệm Ly để kiểm tra nhiệt độ của hắn.
Nhưng tiếc là bàn tay của hắn lại quá nóng, dường như còn nóng hơn cả trán của Du Tiệm Ly nên hắn đành rút tay lại, sau đó nghiêng người, dùng trán mình chạm vào trán của hắn.
Du Tiệm Ly lúc này đang rất rối bời, khi thấy Kỷ Nghiễn Bạch đột ngột đến gần như vậy, lập tức hoảng hốt mà giơ tay lên.
Có lẽ do viết nhiều tiểu thuyết, ý định ban đầu là đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra nhưng cơ thể lại chỉ nâng một tay lên, chắn trước đôi môi của Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch áp trán vào trán hắn, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ khi thấy tay Du Tiệm Ly đặt lên môi mình, sau đó ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ thắc mắc: Tại sao?
Cả hai giữ nguyên tư thế đó, không ai di chuyển.
Du Tiệm Ly có hơi hối hận, hắn đoán rằng hành động của mình chắc chắn rất kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Ta... ta còn tưởng ngươi đột ngột hôn ta, may mà ngươi uống rượu xong không nhớ gì, nếu không ta xấu hổ chết mất."
"Hôn?" Đôi môi của Kỷ Nghiễn Bạch bị tay hắn che lại, hắn chỉ phát ra được một âm thanh mơ hồ, như đang hỏi về ý nghĩa của từ đó.
"Bạch Bạch, ngươi đừng để ý đến hành động của ta, có lẽ ta là một người rất tồi tệ, luôn nghĩ đến những chuyện linh tinh." hắn vừa nói vừa buông tay ra.
Kỷ Nghiễn Bạch cũng lùi lại và hỏi: "Nghĩ gì? Nghĩ đến hôn ư?"
"..." Du Tiệm Ly không thể trả lời được.
Rõ ràng Kỷ Nghiễn Bạch chẳng hiểu gì cả, lại hỏi: "Hôn là gì?"
“Ngươi đừng hỏi nữa." Du Tiệm Ly không muốn nói thêm, quay người lại định xuống giường.
Kỷ Nghiễn Bạch không cho phép, y giữ hắn lại và nói: "Tại sao không nói cho ta? Chẳng phải ngươi muốn dạy ta sao?"
"Ta dạy ngươi biết chữ, viết chữ, không phải dạy cái này."
"Tại sao không thể dạy?"
"Chắc chắn không thể dạy, đây là việc chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể làm."
"Chúng ta không phải là người thân thiết nhất sao?" Kỷ Nghiễn Bạch suy nghĩ một lúc rồi càng hoang mang hơn: “Vậy ngươi và Minh Tri Ngôn mới là người thân thiết nhất?"
"Chắc chắn là không!" Du Tiệm Ly trả lời rất dứt khoát.
Giữa hắn và Kỷ Nghiễn Bạch, ít nhất hắn còn có chút tình cảm với Kỷ Nghiễn Bạch.
Còn giữa hắn và Minh Tri Ngôn... đó là phá vỡ mối tình cặp đôi chính, trời sẽ đánh chết!!! Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào với Minh Tri Ngôn.
"Vậy tại sao không thể dạy?" Kỷ Nghiễn Bạch bướng bỉnh đến mức khó chịu.
Du Tiệm Ly thầm đau khổ, hắn làm sao có thể nói những lời không đúng mực trước mặt Kỷ Nghiễn Bạch đang đầu óc mơ hồ, vì Kỷ Nghiễn Bạch khi uống rượu say lại dễ tức giận, bướng bỉnh đến mức kinh khủng, luôn muốn tìm hiểu tận cùng, nếu không cho hắn câu trả lời thỏa đáng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Du Tiệm Ly cố gắng chọn từ ngữ, muốn thuyết phục Kỷ Nghiễn Bạch: "Thật sự không thể dạy... đây là việc chỉ có thể làm giữa vợ chồng, chúng ta chỉ là bạn bè."
Kỷ Nghiễn Bạch vẫn kiên trì: "Nhưng mối quan hệ của chúng ta rất thân thiết."
"Chúng ta không phải là mối quan hệ đó."
"Vậy ai là người thân thiết nhất với ngươi? Chẳng lẽ là Lục Hoài Cảnh?"
Du Tiệm Ly bị Kỷ Nghiễn Bạch truy hỏi đến mức tuyệt vọng, hắn đưa tay lên xoa mặt, cuối cùng chỉ có thể cố gắng tự thuyết phục mình.
Du Tiệm Ly, ngươi mắc gì phải đôi co với hắn? Hắn uống rượu xong là quên hết, ngươi không cần phải bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế.
Nhưng nếu lúc này không dỗ dành hắn, người chịu thiệt chỉ có thể là ngươi.
Nếu chọc giận hắn, hắn lại chạy ra ngoài gây chuyện thì sao?
Nếu Kỷ Nghiễn Bạch phát điên lên rồi giết hết các thành viên khác của đội bóng ngựa thì sao?
Vì vậy, Du Tiệm Ly chỉ có thể trả lời: “Hôn là môi chạm môi…”
Kỷ Nghiễn Bạch là người hành động nhanh nhẹn, Du Tiệm Ly vừa mới nói xong, hắn đã mau chóng lại gần và chạm nhẹ lên môi hắn.
Không hổ danh là người tập võ, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng?
Vừa rồi hắn bị Kỷ Nghiễn Bạch hôn?
Tim hắn ngừng đập một nhịp.
“Là như vậy sao?” Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.
“Đúng… nhưng cũng không đúng.” Du Tiệm Ly kinh ngạc đến mức không thể tỉnh táo lại, nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Du Tiệm Ly!!!
Ngươi đã làm gì thế?!
Ngươi có phải đang lợi dụng Kỷ Nghiễn Bạch không?
Ngươi đang lợi dụng việc hắn không biết gì rồi lợi dụng hắn!
Dù hắn tỉnh lại mà quên hết mọi thứ, cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng ngươi đã làm điều bậy bạ này!
“Ta làm không đúng sao?” Kỷ Nghiễn Bạch hỏi.
“À…” Du Tiệm Ly muốn lặng lẽ tránh xa, vừa di chuyển chậm rãi vừa trả lời: “Vừa rồi chỉ là hôn nhanh, hôn không nhanh như vậy.”
“Ồ.” Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại.
Du Tiệm Ly định bước xuống giường nhưng cánh tay hắn bị giữ chặt bởi một bàn tay mạnh mẽ, kéo hắn trở lại vị trí ban đầu.
Ngay sau đó, môi của Kỷ Nghiễn Bạch lại phủ lên môi hắn, lần này không phải là một cái chạm mau chóng, mà là một cái hôn dài hơn.
Du Tiệm Ly trong khoảnh khắc đó suýt quên cả thở.
Cảm giác tội lỗi và hối hận cùng lúc tràn ngập khiến hắn cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng tội lỗi.
Rõ ràng hắn bị Kỷ Nghiễn Bạch giữ chặt, toàn bộ quá trình đều do Kỷ Nghiễn Bạch chủ động nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đã lợi dụng hắn.
Chính hắn đã có ý nghĩ này trước, lời nói của hắn đã làm Kỷ Nghiễn Bạch hiểu lầm.
Cảm giác này khiến tâm trí hắn rối bời, hắn thậm chí không suy nghĩ kỹ vì sao Kỷ Nghiễn Bạch lại truy hỏi liệu mối quan hệ của họ có phải là thân thiết nhất hay không.
Hắn cũng không nghĩ đến việc vì sao Kỷ Nghiễn Bạch luôn muốn cạnh tranh với Minh Tri Ngôn và Lục Hoài Cảnh.
Và tại sao một người có tính cách phóng khoáng như Kỷ Nghiễn Bạch lại luôn tức giận một cách kỳ lạ về những chuyện liên quan đến hắn.
Tiếp theo đó, một cảm giác thoải mái không hiểu được được lại xâm chiếm hắn.
Đã đến mức này rồi, còn quan tâm đến những chuyện khác làm gì nữa?
Có lẽ cả đời này chỉ có cơ hội này mà thôi.
Hắn rất muốn… rất muốn nếm thử thêm lần nữa.
Du Tiệm Ly lại đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra, tay đặt lên vai hắn, dịu dàng nói: “Ngươi làm vẫn chưa đúng, để ta dạy ngươi… mở miệng ra.”
Dù không có nhiều kinh nghiệm thực tế nhưng hắn lại có nhiều kiến thức lý thuyết.
Về chuyện này, hắn có thể dạy Kỷ Nghiễn Bạch.
Tự mình dạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.