Chương 92
Mặc Tây Kha
14/10/2024
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 92: Ban chức quan
Đêm đó.
Trăng sáng sao thưa, mây bị gió thổi tản đi.
Không khí có hơi khô hanh, có lẽ cây cối khô cằn không ngăn nổi gió nên gió thổi nghe như đang rít lên.
Có người đột nhiên gõ cửa viện, trong đêm lạnh lẽo càng thêm đột ngột.
Vũ Lan không khỏi ngạc nhiên, giờ giới nghiêm đã qua, sao lại có người đến gõ cửa?
cô thận trọng hỏi từ bên trong: “Ai đó?”
“Đông Xưởng.”
Vũ Lan mở cửa viện một khe nhỏ, người có dáng dấp như thị vệ đưa ra thẻ bài của mình.
Vũ Lan xuất thân từ Quốc công phủ, đã thấy qua nhiều việc, tất nhiên nhận ra thẻ bài này, bèn vội vàng mở rộng cửa viện và quỳ xuống hành lễ.
Phía sau thị vệ có hai người đi theo, người đứng đầu khoác một chiếc áo choàng dày, dường như bị gió thổi làm ho khan vài tiếng, nghe như cơ thể không được khỏe, lồng ngực cũng khó chịu theo, giống như hàng ngàn con kiến bò vào khí quản cùng lúc.
Giọng nói của hắn the thé, không vội vào ngay, mà nói: “Báo cho viên Du ngoại lang biết đi.”
“Vâng.” Vũ Lan đứng dậy theo quy củ, quay vào nhà báo tin.
“Lão gia, ngoài viện có người cầu kiến, là Cát công công bên cạnh Thánh thượng!” Vũ Lan chỉ dựa vào tình trạng sức khỏe của người kia mà có thể đoán được thân phận của hắn.
Chính vì Cát công công đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên ông mới không hầu cận bên Thánh thượng.
Nhưng sự cao quý của hắn thì người khác khó bì kịp, nhất là thẻ bài ấy, như thể Thánh thượng đích thân đến.
“Cát công công…” Giọng Du Tĩnh Hà hơi run, không dám chậm trễ, vội chạy ra đón tiếp.
Sau một hồi hành lễ, Cát công công nói: “Ta cần nói chuyện trực tiếp với Du công tử.”
Du Tĩnh Hà rất khó xử, thật thà đáp: “Gia nhi hiện giờ bệnh nặng, hôn mê không tỉnh, e rằng không thể nói chuyện bình thường với ngài được.”
“Cứ dẫn ta vào gặp là được.” Cát công công không bận tâm, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Du Tĩnh Hà đành phải dẫn đường.
Mọi người tiến vào phòng của Du Tiệm Ly, Du Tri Uẩn đã tránh đi từ trước.
Cát công công nhìn Du Tiệm Ly đang nằm trên giường, hỏi người bên cạnh: “Còn cứu được không?”
“Để ta thử.” Lâm Thính đáp lại, bước đến bên giường bắt mạch cho Du Tiệm Ly.
Một lát sau, Lâm Thính nói: “Hắn đã nôn hết máu tụ ra, vẫn có thể cứu được, chỉ là cần dùng một ít độc dược để duy trì sự sống.”
Du Tĩnh Hà nghe xong mở to mắt, muốn ngăn cản nhưng không biết nói gì.
Người đã gần chết, có phương pháp duy trì sự sống, ông thật sự muốn thử xem. Ông cũng đã từng nghe về việc Lâm Thính kéo dài sự sống cho lão phu nhân nhà họ Lục.
Cát công công phẩy tay, ra hiệu cho Lâm Thính mau chóng hành động.
Lâm Thính nói với Du Tĩnh Hà: “Làm phiền Du viên ngoại giúp cởi áo cho hắn, ta cần châm cứu.”
Du Tĩnh Hà đáp lời, sau đó giúp Du Tiệm Ly cởi áo.
Lâm Thính không do dự, châm vào vài huyệt đạo rồi lấy ra một bình ngọc từ trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, trực tiếp đặt vào miệng Du Tiệm Ly và cho uống nước.
Không biết là do châm cứu hay do thuốc, mà mắt của Du Tiệm Ly bắt đầu chuyển động, không lâu sau bèn mở mắt ra.
Đôi mắt của hắn có hơi mờ mịt, ý thức cũng không rõ ràng, ánh mắt lướt qua Lâm Thính, dường như có hơi nghi hoặc.
Lâm Thính thấy biểu cảm của Du Tiệm Ly thì bật cười.
Hắn khẽ cười rồi đứng dậy, nhường chỗ.
Cát công công ra hiệu cho Du Tĩnh Hà rời đi.
Du Tĩnh Hà dù do dự nhưng không thể chống lại, bởi vì Cát công công đại diện cho ý chỉ của hoàng thượng.
Không có lệnh của hoàng thượng, Cát công công sẽ không dễ dàng ra khỏi cung.
“Là ta tìm ngươi.” Sau khi Du Tĩnh Hà và những người khác rời đi, Cát công công ngồi xuống ghế.
Du Tiệm Ly nghe theo âm thanh nhìn sang nhưng không lập tức trả lời.
“Hoàng thượng đã xem bản tấu chương của ngươi rồi.” Cát công công nói cho Du Tiệm Ly điều mà hắn quan tâm nhất.
Nghe đến đây, cảm xúc của Du Tiệm Ly rõ ràng có biến động, hắn dường như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.
Cát công công cũng không để ý, nói: “Ngươi có phải muốn biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào không?”
“Ừm…” Du Tiệm Ly khẽ đáp.
“Hoàng thượng trong lòng thiên vị Thái tử điện hạ nhưng tiếc là Thái tử điện hạ quá mưu trí, tâm địa lại hẹp hòi, luôn có những hành động nhỏ. Hoàng thượng không thích Thái tử thu hút quá nhiều người có tư tưởng riêng, vì thế muốn xử lý một số người, coi như là cảnh cáo Thái tử.”
Du Tiệm Ly nghe xong thì hiểu ra, Minh Tri Ngôn chính là người bị Thái tử bỏ rơi.
Đã phải hy sinh một người, thì chọn người tài nhưng không gặp thời như Minh Tri Ngôn là điều hợp lý. Dù trong Hàn Lâm Viện có tiềm năng nhưng để đạt tới vị trí mà Thái tử cần cũng cần một khoảng thời gian và tốn nhiều cố gắng.
Vì vậy, Thái tử đã vắt kiệt giá trị cuối cùng của Minh Tri Ngôn, sau đó đẩy hắn ra, để hoàng thượng trừng phạt.
Một mặt, Thái tử thực sự cần cải cách, từ lâu đã không vừa mắt với các đại gia tộc. Sự tồn tại của các đại gia tộc làm cho người như Thái tử luôn cảm thấy bất an, mất ngủ và hành động này chỉ là bước đầu.
Mặt khác, để hoàng thượng xử lý người mà mình thu nạp, Thái tử khiến hoàng thượng tin rằng mình không có ý đồ xấu.
Còn Minh Tri Ngôn dường như đã nhận ra số phận của mình, bị cái chết của sư phụ kích động, hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Nhìn bề ngoài, kế hoạch cải cách của hắn không có gì sai nhưng thực chất đầy rẫy cạm bẫy, làm lộ rõ thêm vấn đề giữa Thái tử và các đại gia tộc.
Điều này Du Tiệm Ly đã nhận ra trong quá trình chỉnh sửa.
Còn một điều nữa... Minh Tri Ngôn dường như có mục đích khác.
Có lẽ Minh Tri Ngôn muốn thử xem liệu Thất hoàng tử có cứu mình không.
Hắn biết Thái tử không phải là minh quân, nếu thành công, sau này hắn sẽ âm thầm theo Thất hoàng tử. Nếu không thành công, hắn cũng xem như đã giúp Thất hoàng tử một tay, giúp Thất hoàng tử đạt được lợi thế.
Du Tiệm Ly khẽ mấp máy môi nhưng không thể nói ra trọn vẹn lời.
Cát công công dường như không cần Du Tiệm Ly trả lời, chỉ cần Du Tiệm Ly nghe được là đủ.
“Hoàng thượng không nhất thiết phải giết Minh đại nhân.” Cát công công xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “Sau khi xin tội, Minh đại nhân vẫn phải nghe theo Thái tử, hoàng thượng cần một người có thể đối đầu với Minh đại nhân, vì vậy ngươi phải sống, hiểu không?”
Ánh mắt của Du Tiệm Ly dần trở nên rõ ràng hơn.
Cát công công nói xong bèn đứng dậy rời đi cùng các thị vệ, để lại một mình Lâm Thính.
Lâm Thính lại ngồi xuống bên giường, cúi mắt, thấy Du Tiệm Ly cũng đang nhìn mình.
Hắn cười nhẹ, trả lời: “Ừm, lần này ta không đi theo Tam hoàng tử, ta trực tiếp quy thuận hoàng thượng. Ta không còn đấu với bọn họ nữa, ngươi yên tâm chưa?”
“Ngươi…”
“Thôi được rồi, đừng hỏi nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, ta không tham gia vào chuyện này, dạo gần đây ta lười động não, cảm thấy phiền phức lắm. Chỉ là vì Lục Hoài Cảnh nóng lòng nên ta mới ra tay.
Hoàng thượng không muốn Thái tử quá ngông cuồng, nếu Thái tử quá thuận lợi, độc quyền mọi thứ, ai có thể đảm bảo Thái tử vẫn là một đứa con hiếu thảo. Hoàng thượng cũng muốn xử lý những đại gia tộc, ngoài mặt phải làm ra vẻ, còn phải nhân tiện cảnh cáo Thái tử một phen.
Sau đó, Thái tử và Tam hoàng tử cùng các đại gia tộc sẽ không ngừng đấu đá, hoàng thượng cũng có thể yên tâm, ngồi trên núi nhìn hổ đấu nhau, còn có thể nhân tiện rèn luyện người con này một chút.
Hoàng thượng cũng nhận ra tài năng của Minh Tri Ngôn rồi, dù thả hắn ra, Thái tử cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ quân cờ này. Để hắn bên cạnh Thái tử, hoàng thượng không yên tâm, vì vậy cần có người xuất hiện để đối đầu với Minh Tri Ngôn. Nếu lúc này ngươi phục vụ hoàng thượng, Minh Tri Ngôn cũng sẽ được cứu nhưng ngươi và hắn chắc chắn sẽ đối đầu một thời gian.”
“Nhưng… không có…” Du Tiệm Ly cố gắng nói ra.
“Ừ, trước đây không có chuyện này. Có lẽ vì ngươi không qua đời khiến Minh Tri Ngôn vì ngươi mà sớm quy thuận Thái tử, thay đổi một vài điều. Tất nhiên, cũng có phần do ta gây rối khiến mọi chuyện lệch hướng, Minh Tri Ngôn gặp thêm một kiếp nạn, vì ngươi, cũng vì ta.”
Du Tiệm Ly hiểu rằng, chuyện này thực sự là một chuỗi phản ứng liên hoàn.
Trong cốt truyện gốc, Thất hoàng tử thực sự đã nhiều lần cứu Minh Tri Ngôn nhưng đó là sau khi Thất hoàng tử đã tích lũy được nhiều sức mạnh.
Hiện tại, thế lực của Thất hoàng tử vẫn chưa phát triển, không thể để lộ tham vọng. Nếu lúc này Minh Tri Ngôn gặp chuyện, Thất hoàng tử kiên quyết muốn cứu, e rằng sẽ bị lộ sớm, gây bất lợi cho mình.
Hắn biết rằng sự việc phát triển đến mức này có liên quan đến việc Minh Tri Ngôn muốn chứng minh sự trong sạch cho hắn, buộc Minh Tri Ngôn phải sớm quy thuận Thái tử. Vì vậy, hắn phải liều mạng để cứu lấy hắn.
“Chỉ có... ngươi cứu được ta sao?” Du Tiệm Ly yếu ớt hỏi.
“Ừ, sự thật là như vậy, khắp thiên hạ này chỉ có ta, một độc y, mới có thể cứu ngươi.”
“Ngươi...”
“Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi giúp ta tiến tới với Lục Hoài Cảnh, cũng không cần ngươi làm bất cứ điều gì khác, ta cũng lười đối đầu với Minh Tri Ngôn, ta chỉ cần ngươi làm một việc thôi.”
Du Tiệm Ly không lập tức trả lời, mà nhìn vào Lâm Thính.
Lâm Thính không còn vòng vo nữa, cuối cùng hạ giọng: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng kể lại những chuyện trước đây với Lục Hoài Cảnh.”
Du Tiệm Ly đã hiểu nhưng không đáp lại.
Lâm Thính nói: “Coi như mọi thứ bắt đầu lại từ bây giờ, sau này ngươi xem hành động của ta rồi quyết định có nên tiếp tục ngăn cản ta tiếp cận Lục Hoài Cảnh hay không. Lần này ta cứu ngươi, ngươi chỉ cần hứa với ta điều này là được.”
Du Tiệm Ly hiểu rằng, lúc này chỉ khi hắn còn sống, hắn mới có thể đảm bảo Minh Tri Ngôn được thả ra.
Có thể vài ngày sau Minh Tri Ngôn cũng sẽ được thả nhưng trong thời gian đó chắc chắn hắn sẽ phải chịu đựng những nỗi đau đớn về thể xác.
Lâm Thính có thể mặc kệ, để những bí mật đó chôn vùi dưới đất theo hắn.
Như vậy, sẽ không còn ai cản trở hắn tiếp cận Lục Hoài Cảnh nữa.
Cuối cùng hắn chỉ có thể khẽ đáp: “Ừ.”
“Cố chịu đựng một chút, tình trạng cơ thể của ngươi còn tệ hơn cả Lục lão phu nhân, lát nữa khi ta châm cứu, ngươi sẽ rất đau đớn.” Lâm Thính vừa nói vừa đứng dậy, lấy gói đồ của mình ra và mở nó lấy kim bạc ra.
Du Tiệm Ly chỉ có thể nhắm mắt lại, chuẩn bị nghiến răng chịu đựng, chờ đợi Lâm Thính châm cứu.
Một lúc sau hắn mới mở mắt, dường như có hơi nghi ngờ, cơn đau vẫn chưa bắt đầu sao?
Ai ngờ khi mở mắt ra thì thấy Lâm Thính đang cười tinh quái: “Ồ, ta chỉ dọa ngươi thôi, ta chữa bệnh không đau đâu.”
“…” Lâm Thính đúng là xấu xa thật.
*
Hai ngày sau.
Người bạn cũ của Du Tĩnh Hà trước đây từng chịu thiệt ở chỗ Du Tĩnh Hà, về sau bị nhiều người chê cười, trong lòng luôn nhớ mãi.
Hôm nay hắn gọi một vài người bạn đến nhà họ Du để lấy lại danh dự.
Du Tĩnh Hà tất nhiên không chào đón nhưng trong nhóm này lại có người đóng vai trò xoa dịu: “Mọi người đều là bạn học cũ, Vọng Cát cũng chỉ có ý tốt mới đến thăm, ngươi đánh người ra ngoài như vậy, thật khó mà chấp nhận được.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người có học thức, sao ngươi có thể hành xử thô lỗ như vậy? Nếu thực sự truy cứu, thì không có lợi cho ngươi đâu.”
“Đúng rồi, chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng ra…”
Vọng Cát đứng bên cạnh, dường như có người chống lưng, hắn kiêu ngạo nói: “Hắn đúng là không biết điều, nhà hắn thế nào mà hắn không rõ sao? Con gái hắn khó tìm chồng, không phải cũng vì hắn sao?”
Người đóng vai xoa dịu ngược lại khuyên bảo: “Vọng Cát, ngươi cũng bớt lời đi.”
Hiện giờ tâm trạng của Du Tĩnh Hà không còn tệ như trước, không muốn tranh cãi với họ, chỉ không muốn tiếp đón họ: “Hiện nhà ta đang lộn xộn, các ngươi về trước đi.”
“Không được, chúng ta cũng muốn thăm đứa trẻ, bệnh nặng lâu ngày như vậy, thật đáng thương.”
Họ cũng biết rằng người của phủ Quốc Công đã đến thăm.
Nhưng theo họ, Du Tiệm Ly trước đây chỉ giúp đỡ quân đội Kỷ gia vài việc nhỏ, về sau người bệnh nặng, phủ Quốc Công đến thăm là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu hắn không qua khỏi, thì sau này phủ Quốc Công có thể chăm lo cho họ bao nhiêu?
Du Tĩnh Hà vẫn là Du Tĩnh Hà, tính cách nhu nhược, bị loại trừ trong Công Bộ, e rằng khó có thể tiến xa hơn.
Sau này, một người đàn ông góa vợ, lại mất con trai cả, tin đồn về sức khỏe kém của các con trong gia đình sẽ ngày càng lan rộng.
Du Tri Uẩn chỉ càng khó kết hôn hơn.
Con trai út còn nhỏ, ai biết được sau này có thành công hay không?
“Vọng Cát cũng có ý tốt nhưng đúng là con trai cả nhà họ Lưu có một số khuyết điểm. Chúng ta đã nghĩ kỹ, tìm được một gia đình phù hợp hơn, nhân lúc bây giờ vẫn có người đồng ý, sao không định sẵn hôn sự đi?”
“Đúng vậy, hắn hiện đang học ở Thái Học của Quốc Tử Giám, cầm kỳ thư họa đều giỏi, dung mạo lại rất tuấn tú, cha còn là quan ngũ phẩm…”
“Không cần!” Du Tĩnh Hà lại một lần nữa từ chối, thậm chí không muốn hỏi thêm chi tiết.
Vọng Cát tức giận, bèn mắng: “Ngươi đúng là không biết điều, bây giờ không lo chuyện hôn nhân, sau khi con trai ngươi chết đi, còn ai muốn nhận làm dâu? Ngay cả làm thiếp người ta cũng phải suy tính. Lần này tên đó chỉ thấp hơn chút thôi, còn lại mọi thứ đều tốt nên biết đủ đi chứ!”
Chỉ là thấp hơn cả chiều vai của Du Tri Uẩn.
Sau khi Vọng Cát nói những lời này, Du Tĩnh Hà lại tìm gậy gộc nhưng lần này có nhiều người có mặt, tất cả đều đồng loạt ngăn ông lại.
Lúc này, Vũ Sàn đỡ Du Tiệm Ly bước từ trong sân vào, sau đó nhẹ nhàng cúi chào: “Phương trưởng kính chào các vị trưởng bối, cảm ơn các vị đã đến thăm.”
Thấy Du Tiệm Ly bước ra và cúi chào họ, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, trông như vừa gặp ma.
Dù Du Tiệm Ly tiều tụy nhưng không đến mức trông như sắp chết.
Hắn được đỡ ngồi xuống ghế, trong lúc những người khác còn đang ngỡ ngàng, hắn nói: “Vãn bối đã hồi phục một chút, có lẽ sẽ không chết sớm, chuyện hôn sự của muội muội không cần phiền các vị bận tâm nữa.”
Tình cảnh trở nên có phần trớ trêu.
Những người đang giữ chặt Du Tĩnh Hà cứng đờ tại chỗ.
Vọng Cát, người né tránh cuộc tấn công của Du Tĩnh Hà, có biểu cảm khoa trương nhất và phải mất một lúc lâu hắn mới có thể trả lời.
Chỉ có một người trong số họ cư xử đúng mực hơn, mau chóng phản ứng lại và hỏi với vẻ mặt vui mừng: “A Ly đã hồi phục rồi sao?”
“Đại phu nói vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa.”
“Ồ… thế thì tốt.”
Những người đang ồn ào trong chính sảnh cảm thấy khá ngượng ngùng, họ điều chỉnh tư thế của mình để trông có vẻ đàng hoàng hơn.
Một số người dường như không thể ở lại lâu hơn, tìm lý do để chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một đoàn xe ngựa đến, họ chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy một giọng nói to rõ: “Thánh chỉ đến!”
Mọi người trong chính sảnh lập tức quỳ xuống, ngay cả những người tình cờ đi ngang qua trên đường cũng quỳ tại chỗ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Du Tiệm Ly theo quân xuất chinh, có công bảo vệ dân chúng, ban cho chức vụ Lang trung Binh Bộ, Vụ khố Thanh Lại Tư khiến ngươi trở thành người giữ chức vụ quan trọng trong triều, đảm bảo cho muôn dân an cư lạc nghiệp. Ngoài ra ban thưởng năm trăm lượng bạc.”
Du Tiệm Ly đã nghĩ đến việc mình sẽ được ban quan nhưng không ngờ lại được phong chức chính ngũ phẩm, thậm chí còn vượt qua cha mình.
Hắn lập tức phản ứng lại: “Thần lĩnh chỉ.”
Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, thái giám vui vẻ bước tới: “Chúc mừng ngài, Du Lang trung.”
“Cảm ơn công công.” Du Tiệm Ly nói, nhìn sang cha mình.
Cha hắn chu đáo hơn, đưa cho thái giám tuyên chỉ một cái túi nhỏ.
Thái giám tuyên chỉ vui vẻ nhận lấy, nhét vào tay áo rồi nói: “Còn một khẩu dụ, không cần quỳ để nghe, Hoàng thượng nói ngươi có thể dưỡng bệnh xong rồi mới đi nhận chức nhưng đây chỉ là chức dự bị.”
Ý của hắn là chức vụ này của hắn không cần phải vội vàng đi nhận, hiện tại Binh Bộ đang bận rộn, nếu hắn đi nhận chức thì cũng không ai có thời gian tiếp đón.
“Thần đã rõ.”
Thái giám tuyên chỉ đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quay về cung.
Du Tiệm Ly cầm thánh chỉ trong tay, có hơi thất thần.
Những người khác trong phòng nhìn nhau, mau chóng thay đổi thái độ, liên tục chúc mừng Du Tiệm Ly, như thể trước đó họ chưa từng khuyên Du Tri Uẩn mau chóng lấy chồng vậy.
Vọng Cát có hơi bàng hoàng.
Trước khi đến đây, hắn vẫn là trưởng bối của Du Tiệm Ly nhưng bây giờ Du Tiệm Ly đã có chức vụ cao hơn hắn.
Biểu cảm của hắn là khó coi nhất.
Trước đây, hắn nghĩ rằng Du Tĩnh Hà không có tiền đồ, con trai lớn của hắn dù tài giỏi nhưng cũng sắp chết nên hắn còn ở nhà uống thêm một ly rượu.
Hắn từng ghen tị vì Du Tĩnh Hà lấy được vợ đẹp, giờ lại càng thấy mình vượt trội hơn Du Tĩnh Hà, trong lòng âm thầm vui sướng.
Nhưng tình thế thay đổi quá nhanh.
Du Tĩnh Hà lúc đầu rất vui mừng, sau đó không khách sáo tiễn khách, khi nhà trở lại yên tĩnh, ông mới đến bên Du Tiệm Ly và hỏi: “Sao con ra khỏi phòng sớm vậy, không phải đã bảo con tĩnh dưỡng sao?”
“Nghe nói ở đây có chuyện ồn ào nên con đến xem.”
“Cơ thể con đã khá hơn chưa?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi, đã khiến cha lo lắng rooid.”
Nhìn thấy Du Tiệm Ly đã hồi phục sức khỏe, Du Tĩnh Hà còn vui mừng hơn cả khi biết con trai mình được phong chức: “Khỏe lại là tốt rồi.”
Du Tĩnh Hà không quá quan tâm đến chuyện quan chức, chỉ cần con trai ông khỏe mạnh thì hơn bất cứ điều gì khác.
Khi đưa Du Tiệm Ly trở về phòng, ông không kìm được mà hỏi: “Chức vụ này... là do phủ Quốc Công cầu xin sao?”
“Có lẽ là vậy.”
“Có phải... quá cao không? Con chưa có kinh nghiệm, nếu có sai sót thì…”
Du Tiệm Ly vội vàng trấn an ông: “Cha, Binh Bộ không phức tạp như những nơi khác, chỉ là nguy hiểm khi có chiến tranh thôi.”
Du Tĩnh Hà nghĩ lại rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
“Minh Tri Ngôn chắc sẽ sớm được thả, cha chuẩn bị một số thứ để đi đón hắn đi, sức khỏe con không tiện.”
“Ồ!” Lúc này Du Tĩnh Hà mới nhớ đến Minh Tri Ngôn, ông vội vàng đi chuẩn bị đồ đạc và cử Vũ Lan đi nghe ngóng tin tức.
Du Tiệm Ly trở lại phòng của mình ngồi xuống, nhìn quanh căn phòng.
Mấy ngày trước, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không thể nghĩ ra là điều gì, hôm nay khi nhắc đến Minh Tri Ngôn, hắn mới nhớ đến cái hộp nhỏ mà mình đã để trước đó.
Hắn mau chóng đứng dậy, cầm lấy hai cái hộp còn lại.
Hắn mở cái hộp bên cạnh, bên trong là sách quý hiếm, trước đây hắn định giữ lại cho Minh Tri Ngôn.
Hắn đậy nắp lại, đặt trở lại chỗ cũ rồi lấy cái hộp nhỏ bên cạnh, bên trong có giáo án mà hắn đã viết cho Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn im lặng một lúc rồi tiếp tục lục tìm trong hộp nhưng không thấy bản thảo viết tay của mình.
Hắn tìm kiếm trên giá sách nhưng không còn cái hộp nào khác.
Lúc này, Du Tri Uẩn cầm bát thuốc bước vào phòng hắn, hỏi: “Ca, ca đang tìm gì vậy?”
“Ta nhớ ta đã để ba cái hộp ở đây.”
“Ồ, lúc ca hôn mê, ca dặn muội đưa một cái hộp cho Minh đại ca, cái còn lại cho Kỷ tiểu tướng quân. Đúng lúc phu nhân Quốc Công định gửi thư cho Kỷ tiểu tướng quân nên muội đã nhờ phu nhân Quốc Công mang đồ qua đó.”
“Muội…” Du Tiệm Ly có hơi không biết nên hỏi thế nào, cuối cùng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi: “Muội đã gửi cái hộp đó... tới biên giới rồi sao?”
Hiệu suất làm việc cũng nhanh thật.
“Vâng, chắc là đã đến tay Kỷ tiểu tướng quân rồi.”
“Hắn đã biết tin ta bệnh nặng rồi sao?”
“Muội cũng không chắc phu nhân Quốc Công có truyền tin đó cho hắn không.”
Du Tiệm Ly dựa vào giá sách, mãi không thể bình tĩnh lại.
Đó đều là các bản thảo truyện mà hắn đã viết, có một câu chuyện lấy Kỷ Nghiễn Bạch làm nguyên mẫu và tên của Kỷ Nghiễn Bạch được viết rõ ràng trên đó.
Sau đó, hắn đã thay đổi ý định và mới đổi tên nhân vật ở phần sau của câu chuyện nhưng phần đầu vẫn giữ tên gốc là Kỷ Nghiễn Bạch!
Khi in bản thảo thành sách, tên nhân vật mới được đổi...
Hắn cố gắng an ủi bản thân: Kỷ Nghiễn Bạch không biết chữ, hắn không thể đọc được nhiều chữ như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn lại bắt đầu tuyệt vọng: Kỷ Nghiễn Bạch hẳn phải nhận ra tên của mình chứ?
Sau đó, hắn lại thay đổi suy nghĩ: Không sao đâu, Kỷ Nghiễn Bạch dạo này bận rộn chiến đấu, khi về cũng vội vã cưỡi ngựa, chắc chắn không có thời gian để đọc nhiều chữ như vậy.
Không sao đâu, không sao đâu...
*
Trong khi đó.
Trên chiến trường, tiếng trống trận vẫn vang lên, quân địch đã bị đánh bại thảm hại, dù hét lên nhưng vẫn chưa chịu xuất quân, quân Kỷ gia nhiều lúc chỉ đang chờ đợi.
Kỷ Nghiễn Bạch nghe tiếng trống trận cảm thấy rất phiền, tay cầm một cuốn chữ mẫu, lật qua lật lại, nhíu mày đọc: “Chữ này đọc là gì nhỉ... à.”
Hắn tra xong những chữ khó rồi tiếp tục đọc bản thảo mà Du Tiệm Ly đã viết.
Sau đó, hắn mất kiên nhẫn, đứng dậy cầm cung tên, cưỡi ngựa đi, chạy một đoạn về phía doanh trại quân địch rồi giương cung bắn, trúng vào trống trận của đối phương.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhấc tay ra lệnh.
Tấn công mạnh.
Các tướng sĩ gầm lên xông theo.
Hắn muốn mau chóng xử lý xong tình hình ở đây để trở về kinh gặp Du Tiệm Ly.
Giờ đây, hắn không biết Du Tiệm Ly còn sống hay đã chết, việc đọc những gì Du Tiệm Ly viết khiến hắn đau lòng vô cùng, hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc trận chiến.
Nhìn thấy họ phá vỡ được phòng tuyến, đã không cần Kỷ Nghiễn Bạch phải làm gì thêm nữa.
Khi các tướng sĩ bắt giữ tù binh, họ thấy tiểu tướng quân nhà mình đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cây trường thương dính máu, vẫn đang lật xem cuốn chữ mẫu.
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 92: Ban chức quan
Đêm đó.
Trăng sáng sao thưa, mây bị gió thổi tản đi.
Không khí có hơi khô hanh, có lẽ cây cối khô cằn không ngăn nổi gió nên gió thổi nghe như đang rít lên.
Có người đột nhiên gõ cửa viện, trong đêm lạnh lẽo càng thêm đột ngột.
Vũ Lan không khỏi ngạc nhiên, giờ giới nghiêm đã qua, sao lại có người đến gõ cửa?
cô thận trọng hỏi từ bên trong: “Ai đó?”
“Đông Xưởng.”
Vũ Lan mở cửa viện một khe nhỏ, người có dáng dấp như thị vệ đưa ra thẻ bài của mình.
Vũ Lan xuất thân từ Quốc công phủ, đã thấy qua nhiều việc, tất nhiên nhận ra thẻ bài này, bèn vội vàng mở rộng cửa viện và quỳ xuống hành lễ.
Phía sau thị vệ có hai người đi theo, người đứng đầu khoác một chiếc áo choàng dày, dường như bị gió thổi làm ho khan vài tiếng, nghe như cơ thể không được khỏe, lồng ngực cũng khó chịu theo, giống như hàng ngàn con kiến bò vào khí quản cùng lúc.
Giọng nói của hắn the thé, không vội vào ngay, mà nói: “Báo cho viên Du ngoại lang biết đi.”
“Vâng.” Vũ Lan đứng dậy theo quy củ, quay vào nhà báo tin.
“Lão gia, ngoài viện có người cầu kiến, là Cát công công bên cạnh Thánh thượng!” Vũ Lan chỉ dựa vào tình trạng sức khỏe của người kia mà có thể đoán được thân phận của hắn.
Chính vì Cát công công đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên ông mới không hầu cận bên Thánh thượng.
Nhưng sự cao quý của hắn thì người khác khó bì kịp, nhất là thẻ bài ấy, như thể Thánh thượng đích thân đến.
“Cát công công…” Giọng Du Tĩnh Hà hơi run, không dám chậm trễ, vội chạy ra đón tiếp.
Sau một hồi hành lễ, Cát công công nói: “Ta cần nói chuyện trực tiếp với Du công tử.”
Du Tĩnh Hà rất khó xử, thật thà đáp: “Gia nhi hiện giờ bệnh nặng, hôn mê không tỉnh, e rằng không thể nói chuyện bình thường với ngài được.”
“Cứ dẫn ta vào gặp là được.” Cát công công không bận tâm, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Du Tĩnh Hà đành phải dẫn đường.
Mọi người tiến vào phòng của Du Tiệm Ly, Du Tri Uẩn đã tránh đi từ trước.
Cát công công nhìn Du Tiệm Ly đang nằm trên giường, hỏi người bên cạnh: “Còn cứu được không?”
“Để ta thử.” Lâm Thính đáp lại, bước đến bên giường bắt mạch cho Du Tiệm Ly.
Một lát sau, Lâm Thính nói: “Hắn đã nôn hết máu tụ ra, vẫn có thể cứu được, chỉ là cần dùng một ít độc dược để duy trì sự sống.”
Du Tĩnh Hà nghe xong mở to mắt, muốn ngăn cản nhưng không biết nói gì.
Người đã gần chết, có phương pháp duy trì sự sống, ông thật sự muốn thử xem. Ông cũng đã từng nghe về việc Lâm Thính kéo dài sự sống cho lão phu nhân nhà họ Lục.
Cát công công phẩy tay, ra hiệu cho Lâm Thính mau chóng hành động.
Lâm Thính nói với Du Tĩnh Hà: “Làm phiền Du viên ngoại giúp cởi áo cho hắn, ta cần châm cứu.”
Du Tĩnh Hà đáp lời, sau đó giúp Du Tiệm Ly cởi áo.
Lâm Thính không do dự, châm vào vài huyệt đạo rồi lấy ra một bình ngọc từ trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, trực tiếp đặt vào miệng Du Tiệm Ly và cho uống nước.
Không biết là do châm cứu hay do thuốc, mà mắt của Du Tiệm Ly bắt đầu chuyển động, không lâu sau bèn mở mắt ra.
Đôi mắt của hắn có hơi mờ mịt, ý thức cũng không rõ ràng, ánh mắt lướt qua Lâm Thính, dường như có hơi nghi hoặc.
Lâm Thính thấy biểu cảm của Du Tiệm Ly thì bật cười.
Hắn khẽ cười rồi đứng dậy, nhường chỗ.
Cát công công ra hiệu cho Du Tĩnh Hà rời đi.
Du Tĩnh Hà dù do dự nhưng không thể chống lại, bởi vì Cát công công đại diện cho ý chỉ của hoàng thượng.
Không có lệnh của hoàng thượng, Cát công công sẽ không dễ dàng ra khỏi cung.
“Là ta tìm ngươi.” Sau khi Du Tĩnh Hà và những người khác rời đi, Cát công công ngồi xuống ghế.
Du Tiệm Ly nghe theo âm thanh nhìn sang nhưng không lập tức trả lời.
“Hoàng thượng đã xem bản tấu chương của ngươi rồi.” Cát công công nói cho Du Tiệm Ly điều mà hắn quan tâm nhất.
Nghe đến đây, cảm xúc của Du Tiệm Ly rõ ràng có biến động, hắn dường như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.
Cát công công cũng không để ý, nói: “Ngươi có phải muốn biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào không?”
“Ừm…” Du Tiệm Ly khẽ đáp.
“Hoàng thượng trong lòng thiên vị Thái tử điện hạ nhưng tiếc là Thái tử điện hạ quá mưu trí, tâm địa lại hẹp hòi, luôn có những hành động nhỏ. Hoàng thượng không thích Thái tử thu hút quá nhiều người có tư tưởng riêng, vì thế muốn xử lý một số người, coi như là cảnh cáo Thái tử.”
Du Tiệm Ly nghe xong thì hiểu ra, Minh Tri Ngôn chính là người bị Thái tử bỏ rơi.
Đã phải hy sinh một người, thì chọn người tài nhưng không gặp thời như Minh Tri Ngôn là điều hợp lý. Dù trong Hàn Lâm Viện có tiềm năng nhưng để đạt tới vị trí mà Thái tử cần cũng cần một khoảng thời gian và tốn nhiều cố gắng.
Vì vậy, Thái tử đã vắt kiệt giá trị cuối cùng của Minh Tri Ngôn, sau đó đẩy hắn ra, để hoàng thượng trừng phạt.
Một mặt, Thái tử thực sự cần cải cách, từ lâu đã không vừa mắt với các đại gia tộc. Sự tồn tại của các đại gia tộc làm cho người như Thái tử luôn cảm thấy bất an, mất ngủ và hành động này chỉ là bước đầu.
Mặt khác, để hoàng thượng xử lý người mà mình thu nạp, Thái tử khiến hoàng thượng tin rằng mình không có ý đồ xấu.
Còn Minh Tri Ngôn dường như đã nhận ra số phận của mình, bị cái chết của sư phụ kích động, hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Nhìn bề ngoài, kế hoạch cải cách của hắn không có gì sai nhưng thực chất đầy rẫy cạm bẫy, làm lộ rõ thêm vấn đề giữa Thái tử và các đại gia tộc.
Điều này Du Tiệm Ly đã nhận ra trong quá trình chỉnh sửa.
Còn một điều nữa... Minh Tri Ngôn dường như có mục đích khác.
Có lẽ Minh Tri Ngôn muốn thử xem liệu Thất hoàng tử có cứu mình không.
Hắn biết Thái tử không phải là minh quân, nếu thành công, sau này hắn sẽ âm thầm theo Thất hoàng tử. Nếu không thành công, hắn cũng xem như đã giúp Thất hoàng tử một tay, giúp Thất hoàng tử đạt được lợi thế.
Du Tiệm Ly khẽ mấp máy môi nhưng không thể nói ra trọn vẹn lời.
Cát công công dường như không cần Du Tiệm Ly trả lời, chỉ cần Du Tiệm Ly nghe được là đủ.
“Hoàng thượng không nhất thiết phải giết Minh đại nhân.” Cát công công xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “Sau khi xin tội, Minh đại nhân vẫn phải nghe theo Thái tử, hoàng thượng cần một người có thể đối đầu với Minh đại nhân, vì vậy ngươi phải sống, hiểu không?”
Ánh mắt của Du Tiệm Ly dần trở nên rõ ràng hơn.
Cát công công nói xong bèn đứng dậy rời đi cùng các thị vệ, để lại một mình Lâm Thính.
Lâm Thính lại ngồi xuống bên giường, cúi mắt, thấy Du Tiệm Ly cũng đang nhìn mình.
Hắn cười nhẹ, trả lời: “Ừm, lần này ta không đi theo Tam hoàng tử, ta trực tiếp quy thuận hoàng thượng. Ta không còn đấu với bọn họ nữa, ngươi yên tâm chưa?”
“Ngươi…”
“Thôi được rồi, đừng hỏi nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, ta không tham gia vào chuyện này, dạo gần đây ta lười động não, cảm thấy phiền phức lắm. Chỉ là vì Lục Hoài Cảnh nóng lòng nên ta mới ra tay.
Hoàng thượng không muốn Thái tử quá ngông cuồng, nếu Thái tử quá thuận lợi, độc quyền mọi thứ, ai có thể đảm bảo Thái tử vẫn là một đứa con hiếu thảo. Hoàng thượng cũng muốn xử lý những đại gia tộc, ngoài mặt phải làm ra vẻ, còn phải nhân tiện cảnh cáo Thái tử một phen.
Sau đó, Thái tử và Tam hoàng tử cùng các đại gia tộc sẽ không ngừng đấu đá, hoàng thượng cũng có thể yên tâm, ngồi trên núi nhìn hổ đấu nhau, còn có thể nhân tiện rèn luyện người con này một chút.
Hoàng thượng cũng nhận ra tài năng của Minh Tri Ngôn rồi, dù thả hắn ra, Thái tử cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ quân cờ này. Để hắn bên cạnh Thái tử, hoàng thượng không yên tâm, vì vậy cần có người xuất hiện để đối đầu với Minh Tri Ngôn. Nếu lúc này ngươi phục vụ hoàng thượng, Minh Tri Ngôn cũng sẽ được cứu nhưng ngươi và hắn chắc chắn sẽ đối đầu một thời gian.”
“Nhưng… không có…” Du Tiệm Ly cố gắng nói ra.
“Ừ, trước đây không có chuyện này. Có lẽ vì ngươi không qua đời khiến Minh Tri Ngôn vì ngươi mà sớm quy thuận Thái tử, thay đổi một vài điều. Tất nhiên, cũng có phần do ta gây rối khiến mọi chuyện lệch hướng, Minh Tri Ngôn gặp thêm một kiếp nạn, vì ngươi, cũng vì ta.”
Du Tiệm Ly hiểu rằng, chuyện này thực sự là một chuỗi phản ứng liên hoàn.
Trong cốt truyện gốc, Thất hoàng tử thực sự đã nhiều lần cứu Minh Tri Ngôn nhưng đó là sau khi Thất hoàng tử đã tích lũy được nhiều sức mạnh.
Hiện tại, thế lực của Thất hoàng tử vẫn chưa phát triển, không thể để lộ tham vọng. Nếu lúc này Minh Tri Ngôn gặp chuyện, Thất hoàng tử kiên quyết muốn cứu, e rằng sẽ bị lộ sớm, gây bất lợi cho mình.
Hắn biết rằng sự việc phát triển đến mức này có liên quan đến việc Minh Tri Ngôn muốn chứng minh sự trong sạch cho hắn, buộc Minh Tri Ngôn phải sớm quy thuận Thái tử. Vì vậy, hắn phải liều mạng để cứu lấy hắn.
“Chỉ có... ngươi cứu được ta sao?” Du Tiệm Ly yếu ớt hỏi.
“Ừ, sự thật là như vậy, khắp thiên hạ này chỉ có ta, một độc y, mới có thể cứu ngươi.”
“Ngươi...”
“Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi giúp ta tiến tới với Lục Hoài Cảnh, cũng không cần ngươi làm bất cứ điều gì khác, ta cũng lười đối đầu với Minh Tri Ngôn, ta chỉ cần ngươi làm một việc thôi.”
Du Tiệm Ly không lập tức trả lời, mà nhìn vào Lâm Thính.
Lâm Thính không còn vòng vo nữa, cuối cùng hạ giọng: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng kể lại những chuyện trước đây với Lục Hoài Cảnh.”
Du Tiệm Ly đã hiểu nhưng không đáp lại.
Lâm Thính nói: “Coi như mọi thứ bắt đầu lại từ bây giờ, sau này ngươi xem hành động của ta rồi quyết định có nên tiếp tục ngăn cản ta tiếp cận Lục Hoài Cảnh hay không. Lần này ta cứu ngươi, ngươi chỉ cần hứa với ta điều này là được.”
Du Tiệm Ly hiểu rằng, lúc này chỉ khi hắn còn sống, hắn mới có thể đảm bảo Minh Tri Ngôn được thả ra.
Có thể vài ngày sau Minh Tri Ngôn cũng sẽ được thả nhưng trong thời gian đó chắc chắn hắn sẽ phải chịu đựng những nỗi đau đớn về thể xác.
Lâm Thính có thể mặc kệ, để những bí mật đó chôn vùi dưới đất theo hắn.
Như vậy, sẽ không còn ai cản trở hắn tiếp cận Lục Hoài Cảnh nữa.
Cuối cùng hắn chỉ có thể khẽ đáp: “Ừ.”
“Cố chịu đựng một chút, tình trạng cơ thể của ngươi còn tệ hơn cả Lục lão phu nhân, lát nữa khi ta châm cứu, ngươi sẽ rất đau đớn.” Lâm Thính vừa nói vừa đứng dậy, lấy gói đồ của mình ra và mở nó lấy kim bạc ra.
Du Tiệm Ly chỉ có thể nhắm mắt lại, chuẩn bị nghiến răng chịu đựng, chờ đợi Lâm Thính châm cứu.
Một lúc sau hắn mới mở mắt, dường như có hơi nghi ngờ, cơn đau vẫn chưa bắt đầu sao?
Ai ngờ khi mở mắt ra thì thấy Lâm Thính đang cười tinh quái: “Ồ, ta chỉ dọa ngươi thôi, ta chữa bệnh không đau đâu.”
“…” Lâm Thính đúng là xấu xa thật.
*
Hai ngày sau.
Người bạn cũ của Du Tĩnh Hà trước đây từng chịu thiệt ở chỗ Du Tĩnh Hà, về sau bị nhiều người chê cười, trong lòng luôn nhớ mãi.
Hôm nay hắn gọi một vài người bạn đến nhà họ Du để lấy lại danh dự.
Du Tĩnh Hà tất nhiên không chào đón nhưng trong nhóm này lại có người đóng vai trò xoa dịu: “Mọi người đều là bạn học cũ, Vọng Cát cũng chỉ có ý tốt mới đến thăm, ngươi đánh người ra ngoài như vậy, thật khó mà chấp nhận được.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người có học thức, sao ngươi có thể hành xử thô lỗ như vậy? Nếu thực sự truy cứu, thì không có lợi cho ngươi đâu.”
“Đúng rồi, chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng ra…”
Vọng Cát đứng bên cạnh, dường như có người chống lưng, hắn kiêu ngạo nói: “Hắn đúng là không biết điều, nhà hắn thế nào mà hắn không rõ sao? Con gái hắn khó tìm chồng, không phải cũng vì hắn sao?”
Người đóng vai xoa dịu ngược lại khuyên bảo: “Vọng Cát, ngươi cũng bớt lời đi.”
Hiện giờ tâm trạng của Du Tĩnh Hà không còn tệ như trước, không muốn tranh cãi với họ, chỉ không muốn tiếp đón họ: “Hiện nhà ta đang lộn xộn, các ngươi về trước đi.”
“Không được, chúng ta cũng muốn thăm đứa trẻ, bệnh nặng lâu ngày như vậy, thật đáng thương.”
Họ cũng biết rằng người của phủ Quốc Công đã đến thăm.
Nhưng theo họ, Du Tiệm Ly trước đây chỉ giúp đỡ quân đội Kỷ gia vài việc nhỏ, về sau người bệnh nặng, phủ Quốc Công đến thăm là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu hắn không qua khỏi, thì sau này phủ Quốc Công có thể chăm lo cho họ bao nhiêu?
Du Tĩnh Hà vẫn là Du Tĩnh Hà, tính cách nhu nhược, bị loại trừ trong Công Bộ, e rằng khó có thể tiến xa hơn.
Sau này, một người đàn ông góa vợ, lại mất con trai cả, tin đồn về sức khỏe kém của các con trong gia đình sẽ ngày càng lan rộng.
Du Tri Uẩn chỉ càng khó kết hôn hơn.
Con trai út còn nhỏ, ai biết được sau này có thành công hay không?
“Vọng Cát cũng có ý tốt nhưng đúng là con trai cả nhà họ Lưu có một số khuyết điểm. Chúng ta đã nghĩ kỹ, tìm được một gia đình phù hợp hơn, nhân lúc bây giờ vẫn có người đồng ý, sao không định sẵn hôn sự đi?”
“Đúng vậy, hắn hiện đang học ở Thái Học của Quốc Tử Giám, cầm kỳ thư họa đều giỏi, dung mạo lại rất tuấn tú, cha còn là quan ngũ phẩm…”
“Không cần!” Du Tĩnh Hà lại một lần nữa từ chối, thậm chí không muốn hỏi thêm chi tiết.
Vọng Cát tức giận, bèn mắng: “Ngươi đúng là không biết điều, bây giờ không lo chuyện hôn nhân, sau khi con trai ngươi chết đi, còn ai muốn nhận làm dâu? Ngay cả làm thiếp người ta cũng phải suy tính. Lần này tên đó chỉ thấp hơn chút thôi, còn lại mọi thứ đều tốt nên biết đủ đi chứ!”
Chỉ là thấp hơn cả chiều vai của Du Tri Uẩn.
Sau khi Vọng Cát nói những lời này, Du Tĩnh Hà lại tìm gậy gộc nhưng lần này có nhiều người có mặt, tất cả đều đồng loạt ngăn ông lại.
Lúc này, Vũ Sàn đỡ Du Tiệm Ly bước từ trong sân vào, sau đó nhẹ nhàng cúi chào: “Phương trưởng kính chào các vị trưởng bối, cảm ơn các vị đã đến thăm.”
Thấy Du Tiệm Ly bước ra và cúi chào họ, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, trông như vừa gặp ma.
Dù Du Tiệm Ly tiều tụy nhưng không đến mức trông như sắp chết.
Hắn được đỡ ngồi xuống ghế, trong lúc những người khác còn đang ngỡ ngàng, hắn nói: “Vãn bối đã hồi phục một chút, có lẽ sẽ không chết sớm, chuyện hôn sự của muội muội không cần phiền các vị bận tâm nữa.”
Tình cảnh trở nên có phần trớ trêu.
Những người đang giữ chặt Du Tĩnh Hà cứng đờ tại chỗ.
Vọng Cát, người né tránh cuộc tấn công của Du Tĩnh Hà, có biểu cảm khoa trương nhất và phải mất một lúc lâu hắn mới có thể trả lời.
Chỉ có một người trong số họ cư xử đúng mực hơn, mau chóng phản ứng lại và hỏi với vẻ mặt vui mừng: “A Ly đã hồi phục rồi sao?”
“Đại phu nói vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa.”
“Ồ… thế thì tốt.”
Những người đang ồn ào trong chính sảnh cảm thấy khá ngượng ngùng, họ điều chỉnh tư thế của mình để trông có vẻ đàng hoàng hơn.
Một số người dường như không thể ở lại lâu hơn, tìm lý do để chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một đoàn xe ngựa đến, họ chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy một giọng nói to rõ: “Thánh chỉ đến!”
Mọi người trong chính sảnh lập tức quỳ xuống, ngay cả những người tình cờ đi ngang qua trên đường cũng quỳ tại chỗ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Du Tiệm Ly theo quân xuất chinh, có công bảo vệ dân chúng, ban cho chức vụ Lang trung Binh Bộ, Vụ khố Thanh Lại Tư khiến ngươi trở thành người giữ chức vụ quan trọng trong triều, đảm bảo cho muôn dân an cư lạc nghiệp. Ngoài ra ban thưởng năm trăm lượng bạc.”
Du Tiệm Ly đã nghĩ đến việc mình sẽ được ban quan nhưng không ngờ lại được phong chức chính ngũ phẩm, thậm chí còn vượt qua cha mình.
Hắn lập tức phản ứng lại: “Thần lĩnh chỉ.”
Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, thái giám vui vẻ bước tới: “Chúc mừng ngài, Du Lang trung.”
“Cảm ơn công công.” Du Tiệm Ly nói, nhìn sang cha mình.
Cha hắn chu đáo hơn, đưa cho thái giám tuyên chỉ một cái túi nhỏ.
Thái giám tuyên chỉ vui vẻ nhận lấy, nhét vào tay áo rồi nói: “Còn một khẩu dụ, không cần quỳ để nghe, Hoàng thượng nói ngươi có thể dưỡng bệnh xong rồi mới đi nhận chức nhưng đây chỉ là chức dự bị.”
Ý của hắn là chức vụ này của hắn không cần phải vội vàng đi nhận, hiện tại Binh Bộ đang bận rộn, nếu hắn đi nhận chức thì cũng không ai có thời gian tiếp đón.
“Thần đã rõ.”
Thái giám tuyên chỉ đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quay về cung.
Du Tiệm Ly cầm thánh chỉ trong tay, có hơi thất thần.
Những người khác trong phòng nhìn nhau, mau chóng thay đổi thái độ, liên tục chúc mừng Du Tiệm Ly, như thể trước đó họ chưa từng khuyên Du Tri Uẩn mau chóng lấy chồng vậy.
Vọng Cát có hơi bàng hoàng.
Trước khi đến đây, hắn vẫn là trưởng bối của Du Tiệm Ly nhưng bây giờ Du Tiệm Ly đã có chức vụ cao hơn hắn.
Biểu cảm của hắn là khó coi nhất.
Trước đây, hắn nghĩ rằng Du Tĩnh Hà không có tiền đồ, con trai lớn của hắn dù tài giỏi nhưng cũng sắp chết nên hắn còn ở nhà uống thêm một ly rượu.
Hắn từng ghen tị vì Du Tĩnh Hà lấy được vợ đẹp, giờ lại càng thấy mình vượt trội hơn Du Tĩnh Hà, trong lòng âm thầm vui sướng.
Nhưng tình thế thay đổi quá nhanh.
Du Tĩnh Hà lúc đầu rất vui mừng, sau đó không khách sáo tiễn khách, khi nhà trở lại yên tĩnh, ông mới đến bên Du Tiệm Ly và hỏi: “Sao con ra khỏi phòng sớm vậy, không phải đã bảo con tĩnh dưỡng sao?”
“Nghe nói ở đây có chuyện ồn ào nên con đến xem.”
“Cơ thể con đã khá hơn chưa?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi, đã khiến cha lo lắng rooid.”
Nhìn thấy Du Tiệm Ly đã hồi phục sức khỏe, Du Tĩnh Hà còn vui mừng hơn cả khi biết con trai mình được phong chức: “Khỏe lại là tốt rồi.”
Du Tĩnh Hà không quá quan tâm đến chuyện quan chức, chỉ cần con trai ông khỏe mạnh thì hơn bất cứ điều gì khác.
Khi đưa Du Tiệm Ly trở về phòng, ông không kìm được mà hỏi: “Chức vụ này... là do phủ Quốc Công cầu xin sao?”
“Có lẽ là vậy.”
“Có phải... quá cao không? Con chưa có kinh nghiệm, nếu có sai sót thì…”
Du Tiệm Ly vội vàng trấn an ông: “Cha, Binh Bộ không phức tạp như những nơi khác, chỉ là nguy hiểm khi có chiến tranh thôi.”
Du Tĩnh Hà nghĩ lại rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
“Minh Tri Ngôn chắc sẽ sớm được thả, cha chuẩn bị một số thứ để đi đón hắn đi, sức khỏe con không tiện.”
“Ồ!” Lúc này Du Tĩnh Hà mới nhớ đến Minh Tri Ngôn, ông vội vàng đi chuẩn bị đồ đạc và cử Vũ Lan đi nghe ngóng tin tức.
Du Tiệm Ly trở lại phòng của mình ngồi xuống, nhìn quanh căn phòng.
Mấy ngày trước, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không thể nghĩ ra là điều gì, hôm nay khi nhắc đến Minh Tri Ngôn, hắn mới nhớ đến cái hộp nhỏ mà mình đã để trước đó.
Hắn mau chóng đứng dậy, cầm lấy hai cái hộp còn lại.
Hắn mở cái hộp bên cạnh, bên trong là sách quý hiếm, trước đây hắn định giữ lại cho Minh Tri Ngôn.
Hắn đậy nắp lại, đặt trở lại chỗ cũ rồi lấy cái hộp nhỏ bên cạnh, bên trong có giáo án mà hắn đã viết cho Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn im lặng một lúc rồi tiếp tục lục tìm trong hộp nhưng không thấy bản thảo viết tay của mình.
Hắn tìm kiếm trên giá sách nhưng không còn cái hộp nào khác.
Lúc này, Du Tri Uẩn cầm bát thuốc bước vào phòng hắn, hỏi: “Ca, ca đang tìm gì vậy?”
“Ta nhớ ta đã để ba cái hộp ở đây.”
“Ồ, lúc ca hôn mê, ca dặn muội đưa một cái hộp cho Minh đại ca, cái còn lại cho Kỷ tiểu tướng quân. Đúng lúc phu nhân Quốc Công định gửi thư cho Kỷ tiểu tướng quân nên muội đã nhờ phu nhân Quốc Công mang đồ qua đó.”
“Muội…” Du Tiệm Ly có hơi không biết nên hỏi thế nào, cuối cùng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi: “Muội đã gửi cái hộp đó... tới biên giới rồi sao?”
Hiệu suất làm việc cũng nhanh thật.
“Vâng, chắc là đã đến tay Kỷ tiểu tướng quân rồi.”
“Hắn đã biết tin ta bệnh nặng rồi sao?”
“Muội cũng không chắc phu nhân Quốc Công có truyền tin đó cho hắn không.”
Du Tiệm Ly dựa vào giá sách, mãi không thể bình tĩnh lại.
Đó đều là các bản thảo truyện mà hắn đã viết, có một câu chuyện lấy Kỷ Nghiễn Bạch làm nguyên mẫu và tên của Kỷ Nghiễn Bạch được viết rõ ràng trên đó.
Sau đó, hắn đã thay đổi ý định và mới đổi tên nhân vật ở phần sau của câu chuyện nhưng phần đầu vẫn giữ tên gốc là Kỷ Nghiễn Bạch!
Khi in bản thảo thành sách, tên nhân vật mới được đổi...
Hắn cố gắng an ủi bản thân: Kỷ Nghiễn Bạch không biết chữ, hắn không thể đọc được nhiều chữ như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn lại bắt đầu tuyệt vọng: Kỷ Nghiễn Bạch hẳn phải nhận ra tên của mình chứ?
Sau đó, hắn lại thay đổi suy nghĩ: Không sao đâu, Kỷ Nghiễn Bạch dạo này bận rộn chiến đấu, khi về cũng vội vã cưỡi ngựa, chắc chắn không có thời gian để đọc nhiều chữ như vậy.
Không sao đâu, không sao đâu...
*
Trong khi đó.
Trên chiến trường, tiếng trống trận vẫn vang lên, quân địch đã bị đánh bại thảm hại, dù hét lên nhưng vẫn chưa chịu xuất quân, quân Kỷ gia nhiều lúc chỉ đang chờ đợi.
Kỷ Nghiễn Bạch nghe tiếng trống trận cảm thấy rất phiền, tay cầm một cuốn chữ mẫu, lật qua lật lại, nhíu mày đọc: “Chữ này đọc là gì nhỉ... à.”
Hắn tra xong những chữ khó rồi tiếp tục đọc bản thảo mà Du Tiệm Ly đã viết.
Sau đó, hắn mất kiên nhẫn, đứng dậy cầm cung tên, cưỡi ngựa đi, chạy một đoạn về phía doanh trại quân địch rồi giương cung bắn, trúng vào trống trận của đối phương.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhấc tay ra lệnh.
Tấn công mạnh.
Các tướng sĩ gầm lên xông theo.
Hắn muốn mau chóng xử lý xong tình hình ở đây để trở về kinh gặp Du Tiệm Ly.
Giờ đây, hắn không biết Du Tiệm Ly còn sống hay đã chết, việc đọc những gì Du Tiệm Ly viết khiến hắn đau lòng vô cùng, hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc trận chiến.
Nhìn thấy họ phá vỡ được phòng tuyến, đã không cần Kỷ Nghiễn Bạch phải làm gì thêm nữa.
Khi các tướng sĩ bắt giữ tù binh, họ thấy tiểu tướng quân nhà mình đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cây trường thương dính máu, vẫn đang lật xem cuốn chữ mẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.