Học Sinh Tiểu Học Tán Gái Thế Nào
Chương 1:
bất độ xuân phong
10/05/2021
[1]
Gần đây bạn Tiểu Khương không dám nói chuyện với bạn Cẩn Cẩn ngồi ở bàn trên, thậm chí còn nghiêm trọng đến độ chỉ nhìn thôi mà mặt cũng đỏ tới mang tai.
Nhưng bạn Cẩn Cẩn không chỉ là bạn bàn trên của bạn Tiểu Khương mà còn là tổ trưởng của tổ bạn Tiểu Khương, lại là cán sự môn Toán được cô dạy Toán yêu quý nhất!
Vì vậy, ngày nào bạn Tiểu Khương cũng ngượng ngùng không thôi mỗi khi bạn Cẩn Cẩn quay xuống nói: “Giang Hiểu Khương, nộp bài tập nào!”
“Giang Hiểu Khương.” Bạn Cẩn Cẩn nhìn gương mặt đỏ bừng của bạn Tiểu Khương, “Cậu bị bệnh hả? Có cần tớ báo cho cô giáo không?”
“Không, không cần đâu. Cảm ơn.” À, đúng rồi, bạn Cẩn Cận còn là lớp trưởng lớp 2E của họ, rất được cô giáo Ngữ văn yêu mến.
Lúc bạn Tiểu Khương về đến nhà, mẹ đang nấu cơm, nồi cháo gà đã nấu xong được đặt trên bàn ăn, hương thơm tỏa ra khắp phía.
“Hôm nay Khương Khương đi học có chuyện gì vui muốn chia sẻ với mẹ không?” Mẹ Giang ôm bạn Tiểu Khương, bắt đầu tiết mục hỏi han hằng ngày.
Bạn Tiểu Khương gật đầu: “Có ạ, hôm nay Tiểu Béo bị cô Thiệu phạt đứng! Nó ăn vặt ở trong lớp!”
Cô Thiệu là giáo viên chủ nhiệm của lớp bạn Tiểu Khương, cũng là cô giáo Ngữ văn thương bạn Cẩn Cẩn nhất lớp.
“Sao hôm nay mẹ nấu cơm sớm vậy ạ?”
Mẹ Giang xoa đầu bạn Tiểu Khương: “Vì bố con về rồi. Khương Khương nhớ không được ăn vặt ở trên lớp nghe chưa, như thế là không tôn trọng thầy cô.”
“Dạ!”
*
[2]
“Triệu Dĩ Ngôn, mời cậu ăn sô-cô-la nè.” Bạn Tiểu Khương lấy viên sô-cô-la từ trong cặp ra, nhân lúc cô giáo Thiệu còn chưa tới lớp, nói bằng cái giọng mà cậu nghĩ là khá nhỏ.
Bố bạn Tiểu Khương đi công tác về, mua một hộp sô-cô-la rất to! Nhưng bố Giang quy định mỗi ngày bạn Tiểu Khương chỉ được ăn một viên, vì vậy bạn Tiểu Khương đã giữ lại viên sô-cô-la này, lén đem tới trường cho bạn Cẩn Cẩn.
Tiểu Béo ngồi cùng bàn vô tình nhìn thấy bạn Tiểu Khương giơ tay ra, nói to: “Giang Hiểu Khương! Tớ cũng muốn ăn!”
Bạn Tiểu Khương lập tức nhét viên sô-cô-la vào tay bạn Cẩn Cẩn, sau đó quay đầu nói: “Hết rồi.”
Bạn Tiểu Béo không chịu, khóc lóc la lối om sòm đòi ăn sô-cô-la.
“Nè, cho cậu đó.”
Khoảnh khắc ấy, trong mắt bạn Tiểu Béo, bạn Cẩn Cẩn vốn là thám tử của cô Ngữ văn, đồng lõa của cô dạy Toán phút chốc biến thành thiên thần tỏa sáng lấp lánh.
Bạn Tiểu Béo rưng rưng dòng lệ vô hình, đáp “Ừ” rất mạnh tỏ lòng cảm kích, sau đó nhanh chóng xé vỏ viên sô-cô-la, nhét vào miệng.
Bạn Tiểu Khương há hốc miệng, không thốt nổi thành lời.
Đây là viên sô-cô-la màu hồng duy nhất trong hộp đó!
*
[3]
“Cầu giúp đỡ! Làm thế nào để theo đuổi con gái?!”
Gần đây bạn Tiểu Khương đã biết cách đăng bài lên diễn đàn để nhờ giúp đỡ. Hằng ngày sau giờ tan học, cậu được chơi điện thoại di động một tiếng nên hôm nay đã tranh thủ đăng ký tài khoản, bắt đầu nhờ giúp đỡ.
“Tặng hoa tặng nhà tặng xe.”
Bạn Tiểu Khương trầm tư nhìn câu trả lời này, sau đó quyết định hành động!
*
[4]
Bố Giang là người thuộc phái hành động, bạn Tiểu Khương đã kế thừa trọn vẹn ưu điểm này, nói là làm ngay!
Thừa dịp bố mẹ ngủ, bạn Tiểu Khương lặng lẽ cầm kéo đi ra ban công, cắt nhánh hoa mà mẹ Giang trồng, hơn nữa còn gói lại bằng giấy màu.
“Khụ…” Bạn Tiểu Khương hít sâu một hơi, sau đó bị bụi bay vào mũi.
Lại một lát sau, bạn Tiểu Khương thành công tìm được chiếc xe hơi đồ chơi mà cậu thích nhất ở dưới giường! Đó là chiếc xe cổ màu đỏ siêu ngầu. Bạn Tiểu Khương hoàn toàn không biết xe cổ và xe hơi khác nhau cái gì.
Bạn Tiểu Khương lấy khăn lau mặt của mình để lau chiếc xe đồ chơi sạch sẽ, sau đó bỏ xe và hoa vào cặp sách, hoa bị cậu cắt ngắn ngủn nên dễ dàng giấu ở trong cặp.
*
[5]
Bạn Tiểu Khương hoảng hồn khi lấy đồ ra, tối qua vì phấn khích quá độ nên bạn Tiểu Khương mất ngủ, do đó sáng nay khi được mẹ Giang chở tới trường, bạn Tiểu Khương đã ngủ gật, và lỡ đè bẹp cành hoa được gói cẩn thận ở trong cặp!
Nhưng bạn Tiểu Khương đã lỡ lấy hoa ra, nhìn ánh mắt nghi hoặc của bạn Cẩn Cẩn, bạn Tiểu Khương mếu máo muốn khóc.
Bạn Cẩn Cẩn hỏi: “Giang Hiểu Khương, cậu tặng hoa cho tớ làm gì?”
Bạn Tiểu Khương luống cuống giải thích: “Mẹ tớ cắm hoa còn thừa lại một cành, tớ thấy đẹp nên mang tới trường. Sau đó thấy cậu nên muốn tặng cậu luôn!”
Bạn Tiểu Khương bị thiếu một cái răng cửa, rất trùng hợp là vừa mới rụng tối qua, nếu cậu nói chậm thì sẽ không có gì, nhưng cậu quýnh lên, vô tình nói nhanh nên miệng cứ bị lùa gió vào.
Bạn Cẩn Cẩn: “…”
Cành hoa phải chịu đựng gánh nặng vượt quá tuổi của nó nên chỉ còn vài cánh hoa còn gắn chặt với nhụy.
Cuối cùng, bạn Tiểu Khương không tặng được chiếc xe đồ chơi cho bạn Cẩn Cẩn, mà cành hoa bé nhỏ bị tàn phá cũng bị bạn Cẩn Cẩn ném vào thùng rác ở cuối phòng học, bởi vì bạn Cẩn Cẩn xinh đẹp thấy nó quá xấu.
Bạn Tiểu Khương rầu rĩ cả ngày, ỉu xìu về nhà.
*
[6]
Mẹ Giang cũng rầu rĩ vì mẹ Giang phát hiện chậu hoa mà mình thích nhất hình như bị chuột gặm, không được tươi tốt như hôm qua.
Bố Giang một mực an ủi mẹ Giang nhưng hôm nay mẹ Giang vẫn không làm món bánh ngọt mà bạn Tiểu Khương thích.
Mẹ Giang nhìn bạn Tiểu Khương vừa về nhà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Khương Khương, con có thấy chuột không?”
Bạn Tiểu Khương rất là chần chừ: “Dạ? Chuột gì ạ?”
Bố Giang ôm mẹ Giang, thở dài: “Không biết vì sao mà hoa của mẹ con bị trụi mất một nửa.”
Bạn Tiểu Khương lập tức cảnh giác, dùng hết sự từng trải trong tám năm qua để trả lời: “Là con màu nâu to chừng này ạ? Tối qua con có thấy.”
Cậu đổ thừa cho chuột xong, mẹ Giang cực kỳ tức giận sai bố Giang đi mua kéo dính chuột rồi đặt ở mọi ngóc ngách trong nhà, khí thế cứ như nếu bắt được con chuột chết tiệt đó thì sẽ chém ngàn đao.
Nhưng không ai biết “vết gặm” trông nham nhở là vì bạn Tiểu Khương không cầm nổi cái kéo to.
*
[7]
Lúc học môn thủ công, bạn Tiểu Khương nhớ người ta nói tặng hoa tặng xe tặng nhà, hai cái đầu đã thất bại nên bạn Tiểu Khương chuẩn bị tặng nhà cho bạn Cẩn Cẩn.
Bạn Tiểu Khương thích xếp hình, cậu có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để xây một ngôi nhà thiệt bự tặng cho bạn Cẩn Cẩn. Nhưng bạn Tiểu Khương sợ bạn Cẩn Cẩn vẫn không thích món quà này, vì vậy, bạn Tiểu Khương cắt tờ giấy màu ra, gấp lại, dựng thẳng, cuối cùng một cái hộp hình vuông xuất hiện trong lòng bàn tay!
Bạn Tiểu Khương hài lòng làm cái nắp hộp, ụp xuống, sau đó giơ hộp lên, hỏi: “Triệu Dĩ Cẩn, cậu thích không?”
Giấy màu là màu xanh da trời mà bạn Cẩn Cẩn thích nhất, cô bé cười nói: “Thích!” Bởi vì màu xanh da trời là màu đẹp nhất, độc đáo nhất trần đời.
Bạn Tiểu Khương cũng cười, chỗ cái răng cửa bị thiếu lộ ra phần nướu màu đỏ.
*
[8]
“Giang Hiểu Khương!” Chỉ có những lúc cực kỳ giận dữ, mẹ Giang mới gọi đầy đủ tên họ của bạn Tiểu Khương, chứ bình thường đều thân mật gọi bạn Tiểu Khương là Khương Khương.
Bạn Tiểu Khương đang làm mái nhà, không thể phân tâm.
Mẹ Giang thấy bạn Tiểu Khương phớt lờ mình thì suýt đánh con, nổi giận đùng đùng nói: “Con lại làm cái gì đó?! Ngày nào đi học về cũng chơi xếp hình, không làm bài tập hả?”
Bạn Tiểu Khương bĩu môi: “Con làm xong rồi.”
Mẹ Giang tức điên, liên tục nói “Được thôi”, sau đó hỏi: “Chín nhân bảy bằng bao nhiêu?”
Bạn Tiểu Khương: “…”
Mẹ Giang: “Bao nhiêu?!”
Bạn Tiểu Khương: “…68?”
Mẹ Giang rống lên: “Giang Hiểu Khương, con cút đi làm bài tập cho mẹ! Coi chừng mẹ vứt hết đồ chơi của con vào thùng rác ở bên phải tầng 5 dãy đông đó!”
Bên phải tầng 5 dãy đông có nhà chú kia nuôi năm con chó nên thùng rác ở đó lúc nào cũng thối um. Nghĩ tới việc ngôi nhà mà mình vất vả xây dựng bị ném vào thùng rác thối um đó, mắt bạn Tiểu Khương lập tức đỏ hoe.
Gần đây bạn Tiểu Khương không dám nói chuyện với bạn Cẩn Cẩn ngồi ở bàn trên, thậm chí còn nghiêm trọng đến độ chỉ nhìn thôi mà mặt cũng đỏ tới mang tai.
Nhưng bạn Cẩn Cẩn không chỉ là bạn bàn trên của bạn Tiểu Khương mà còn là tổ trưởng của tổ bạn Tiểu Khương, lại là cán sự môn Toán được cô dạy Toán yêu quý nhất!
Vì vậy, ngày nào bạn Tiểu Khương cũng ngượng ngùng không thôi mỗi khi bạn Cẩn Cẩn quay xuống nói: “Giang Hiểu Khương, nộp bài tập nào!”
“Giang Hiểu Khương.” Bạn Cẩn Cẩn nhìn gương mặt đỏ bừng của bạn Tiểu Khương, “Cậu bị bệnh hả? Có cần tớ báo cho cô giáo không?”
“Không, không cần đâu. Cảm ơn.” À, đúng rồi, bạn Cẩn Cận còn là lớp trưởng lớp 2E của họ, rất được cô giáo Ngữ văn yêu mến.
Lúc bạn Tiểu Khương về đến nhà, mẹ đang nấu cơm, nồi cháo gà đã nấu xong được đặt trên bàn ăn, hương thơm tỏa ra khắp phía.
“Hôm nay Khương Khương đi học có chuyện gì vui muốn chia sẻ với mẹ không?” Mẹ Giang ôm bạn Tiểu Khương, bắt đầu tiết mục hỏi han hằng ngày.
Bạn Tiểu Khương gật đầu: “Có ạ, hôm nay Tiểu Béo bị cô Thiệu phạt đứng! Nó ăn vặt ở trong lớp!”
Cô Thiệu là giáo viên chủ nhiệm của lớp bạn Tiểu Khương, cũng là cô giáo Ngữ văn thương bạn Cẩn Cẩn nhất lớp.
“Sao hôm nay mẹ nấu cơm sớm vậy ạ?”
Mẹ Giang xoa đầu bạn Tiểu Khương: “Vì bố con về rồi. Khương Khương nhớ không được ăn vặt ở trên lớp nghe chưa, như thế là không tôn trọng thầy cô.”
“Dạ!”
*
[2]
“Triệu Dĩ Ngôn, mời cậu ăn sô-cô-la nè.” Bạn Tiểu Khương lấy viên sô-cô-la từ trong cặp ra, nhân lúc cô giáo Thiệu còn chưa tới lớp, nói bằng cái giọng mà cậu nghĩ là khá nhỏ.
Bố bạn Tiểu Khương đi công tác về, mua một hộp sô-cô-la rất to! Nhưng bố Giang quy định mỗi ngày bạn Tiểu Khương chỉ được ăn một viên, vì vậy bạn Tiểu Khương đã giữ lại viên sô-cô-la này, lén đem tới trường cho bạn Cẩn Cẩn.
Tiểu Béo ngồi cùng bàn vô tình nhìn thấy bạn Tiểu Khương giơ tay ra, nói to: “Giang Hiểu Khương! Tớ cũng muốn ăn!”
Bạn Tiểu Khương lập tức nhét viên sô-cô-la vào tay bạn Cẩn Cẩn, sau đó quay đầu nói: “Hết rồi.”
Bạn Tiểu Béo không chịu, khóc lóc la lối om sòm đòi ăn sô-cô-la.
“Nè, cho cậu đó.”
Khoảnh khắc ấy, trong mắt bạn Tiểu Béo, bạn Cẩn Cẩn vốn là thám tử của cô Ngữ văn, đồng lõa của cô dạy Toán phút chốc biến thành thiên thần tỏa sáng lấp lánh.
Bạn Tiểu Béo rưng rưng dòng lệ vô hình, đáp “Ừ” rất mạnh tỏ lòng cảm kích, sau đó nhanh chóng xé vỏ viên sô-cô-la, nhét vào miệng.
Bạn Tiểu Khương há hốc miệng, không thốt nổi thành lời.
Đây là viên sô-cô-la màu hồng duy nhất trong hộp đó!
*
[3]
“Cầu giúp đỡ! Làm thế nào để theo đuổi con gái?!”
Gần đây bạn Tiểu Khương đã biết cách đăng bài lên diễn đàn để nhờ giúp đỡ. Hằng ngày sau giờ tan học, cậu được chơi điện thoại di động một tiếng nên hôm nay đã tranh thủ đăng ký tài khoản, bắt đầu nhờ giúp đỡ.
“Tặng hoa tặng nhà tặng xe.”
Bạn Tiểu Khương trầm tư nhìn câu trả lời này, sau đó quyết định hành động!
*
[4]
Bố Giang là người thuộc phái hành động, bạn Tiểu Khương đã kế thừa trọn vẹn ưu điểm này, nói là làm ngay!
Thừa dịp bố mẹ ngủ, bạn Tiểu Khương lặng lẽ cầm kéo đi ra ban công, cắt nhánh hoa mà mẹ Giang trồng, hơn nữa còn gói lại bằng giấy màu.
“Khụ…” Bạn Tiểu Khương hít sâu một hơi, sau đó bị bụi bay vào mũi.
Lại một lát sau, bạn Tiểu Khương thành công tìm được chiếc xe hơi đồ chơi mà cậu thích nhất ở dưới giường! Đó là chiếc xe cổ màu đỏ siêu ngầu. Bạn Tiểu Khương hoàn toàn không biết xe cổ và xe hơi khác nhau cái gì.
Bạn Tiểu Khương lấy khăn lau mặt của mình để lau chiếc xe đồ chơi sạch sẽ, sau đó bỏ xe và hoa vào cặp sách, hoa bị cậu cắt ngắn ngủn nên dễ dàng giấu ở trong cặp.
*
[5]
Bạn Tiểu Khương hoảng hồn khi lấy đồ ra, tối qua vì phấn khích quá độ nên bạn Tiểu Khương mất ngủ, do đó sáng nay khi được mẹ Giang chở tới trường, bạn Tiểu Khương đã ngủ gật, và lỡ đè bẹp cành hoa được gói cẩn thận ở trong cặp!
Nhưng bạn Tiểu Khương đã lỡ lấy hoa ra, nhìn ánh mắt nghi hoặc của bạn Cẩn Cẩn, bạn Tiểu Khương mếu máo muốn khóc.
Bạn Cẩn Cẩn hỏi: “Giang Hiểu Khương, cậu tặng hoa cho tớ làm gì?”
Bạn Tiểu Khương luống cuống giải thích: “Mẹ tớ cắm hoa còn thừa lại một cành, tớ thấy đẹp nên mang tới trường. Sau đó thấy cậu nên muốn tặng cậu luôn!”
Bạn Tiểu Khương bị thiếu một cái răng cửa, rất trùng hợp là vừa mới rụng tối qua, nếu cậu nói chậm thì sẽ không có gì, nhưng cậu quýnh lên, vô tình nói nhanh nên miệng cứ bị lùa gió vào.
Bạn Cẩn Cẩn: “…”
Cành hoa phải chịu đựng gánh nặng vượt quá tuổi của nó nên chỉ còn vài cánh hoa còn gắn chặt với nhụy.
Cuối cùng, bạn Tiểu Khương không tặng được chiếc xe đồ chơi cho bạn Cẩn Cẩn, mà cành hoa bé nhỏ bị tàn phá cũng bị bạn Cẩn Cẩn ném vào thùng rác ở cuối phòng học, bởi vì bạn Cẩn Cẩn xinh đẹp thấy nó quá xấu.
Bạn Tiểu Khương rầu rĩ cả ngày, ỉu xìu về nhà.
*
[6]
Mẹ Giang cũng rầu rĩ vì mẹ Giang phát hiện chậu hoa mà mình thích nhất hình như bị chuột gặm, không được tươi tốt như hôm qua.
Bố Giang một mực an ủi mẹ Giang nhưng hôm nay mẹ Giang vẫn không làm món bánh ngọt mà bạn Tiểu Khương thích.
Mẹ Giang nhìn bạn Tiểu Khương vừa về nhà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Khương Khương, con có thấy chuột không?”
Bạn Tiểu Khương rất là chần chừ: “Dạ? Chuột gì ạ?”
Bố Giang ôm mẹ Giang, thở dài: “Không biết vì sao mà hoa của mẹ con bị trụi mất một nửa.”
Bạn Tiểu Khương lập tức cảnh giác, dùng hết sự từng trải trong tám năm qua để trả lời: “Là con màu nâu to chừng này ạ? Tối qua con có thấy.”
Cậu đổ thừa cho chuột xong, mẹ Giang cực kỳ tức giận sai bố Giang đi mua kéo dính chuột rồi đặt ở mọi ngóc ngách trong nhà, khí thế cứ như nếu bắt được con chuột chết tiệt đó thì sẽ chém ngàn đao.
Nhưng không ai biết “vết gặm” trông nham nhở là vì bạn Tiểu Khương không cầm nổi cái kéo to.
*
[7]
Lúc học môn thủ công, bạn Tiểu Khương nhớ người ta nói tặng hoa tặng xe tặng nhà, hai cái đầu đã thất bại nên bạn Tiểu Khương chuẩn bị tặng nhà cho bạn Cẩn Cẩn.
Bạn Tiểu Khương thích xếp hình, cậu có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để xây một ngôi nhà thiệt bự tặng cho bạn Cẩn Cẩn. Nhưng bạn Tiểu Khương sợ bạn Cẩn Cẩn vẫn không thích món quà này, vì vậy, bạn Tiểu Khương cắt tờ giấy màu ra, gấp lại, dựng thẳng, cuối cùng một cái hộp hình vuông xuất hiện trong lòng bàn tay!
Bạn Tiểu Khương hài lòng làm cái nắp hộp, ụp xuống, sau đó giơ hộp lên, hỏi: “Triệu Dĩ Cẩn, cậu thích không?”
Giấy màu là màu xanh da trời mà bạn Cẩn Cẩn thích nhất, cô bé cười nói: “Thích!” Bởi vì màu xanh da trời là màu đẹp nhất, độc đáo nhất trần đời.
Bạn Tiểu Khương cũng cười, chỗ cái răng cửa bị thiếu lộ ra phần nướu màu đỏ.
*
[8]
“Giang Hiểu Khương!” Chỉ có những lúc cực kỳ giận dữ, mẹ Giang mới gọi đầy đủ tên họ của bạn Tiểu Khương, chứ bình thường đều thân mật gọi bạn Tiểu Khương là Khương Khương.
Bạn Tiểu Khương đang làm mái nhà, không thể phân tâm.
Mẹ Giang thấy bạn Tiểu Khương phớt lờ mình thì suýt đánh con, nổi giận đùng đùng nói: “Con lại làm cái gì đó?! Ngày nào đi học về cũng chơi xếp hình, không làm bài tập hả?”
Bạn Tiểu Khương bĩu môi: “Con làm xong rồi.”
Mẹ Giang tức điên, liên tục nói “Được thôi”, sau đó hỏi: “Chín nhân bảy bằng bao nhiêu?”
Bạn Tiểu Khương: “…”
Mẹ Giang: “Bao nhiêu?!”
Bạn Tiểu Khương: “…68?”
Mẹ Giang rống lên: “Giang Hiểu Khương, con cút đi làm bài tập cho mẹ! Coi chừng mẹ vứt hết đồ chơi của con vào thùng rác ở bên phải tầng 5 dãy đông đó!”
Bên phải tầng 5 dãy đông có nhà chú kia nuôi năm con chó nên thùng rác ở đó lúc nào cũng thối um. Nghĩ tới việc ngôi nhà mà mình vất vả xây dựng bị ném vào thùng rác thối um đó, mắt bạn Tiểu Khương lập tức đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.